Chương 22: Tàn sát


Biên: A Lá
Mấy tên địa tinh chiến sĩ này bị Hạ Á dùng dây thừng trói thành một hàng tựa như bầy châu chấu vậy.

Thân phận Áo Khắc Tư được đổi thành đồng bọn của Hạ Á - thân phận được thăng cấp như thế bởi nó chiếm được sự đồng tình của Hạ Á, đồng thời nó cũng phải gánh vác chức tránh áp giải tù binh.

Vương phi tiên sinh cầm một cây đoản mâu của địa tinh chiến sĩ để làm gậy chống, tay kia quơ lấy một thanh phá đao, thúc đội ngũ tù binh thật dài đi tới trước. Có thể thấy, Áo Khắc Tư bởi số phận bi thảm của bản thân, đối với đám địa tinh bộ lạc này đều hận ý thật sâu, mấy tên địa tinh chiến sĩ ở trong tay nó ăn không ít đau khổ.

Hạ Á cùng với kẻ đáng thương đi ở phía sau, kẻ đáng thương vẫn ngồi trên tấm chắn để Hạ Á khênh đi.

"Uy, dế nhũi..." Kẻ đáng thương tựa hồ có chút xấu hổ: "Ngươi... Hôm nay lại cứu ta một lần, đây là lần thứ ba cứu ta, ân... Cám ơn ngươi."

Hạ Á trả lời cứng ngắc: "Cảm tạ thì được gì, ngươi có thể cho ta ưu đãi gì sao?"

Kẻ đáng thương há miệng thở dốc, sau đó thấp giọng nói: "Tất cả tiền trên người ta cũng bị ngươi lấy rồi..." Nàng cố lấy dũng khí: "Nếu, nếu lần này chúng ta có thể bình an trở về, ta cam đoan có thể cho ngươi một số tiền lớn!"

Hạ Á không nói chuyện, tựa hồ không tin lời kẻ đáng thương nói.

Kẻ đáng thương trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Uy, tên của ngươi, thật sự là Hạ Á sao? Vừa rồi ta nghe ngươi nói với địa tinh như vậy."

Hạ Á: "Hừ."
"Ngươi biết rất nhiều chuyện." Kẻ đáng thương nhíu mày, lông mi cong cong có bộ dáng rất đặc biệt: "Ngươi rất hiểu biết những gì ở Dã Hỏa Nguyên, ngươi còn biết rất nhiều về địa tinh, thậm chí còn có thể nói được ngôn ngữ địa tinh. Như ngươi, ta thật chưa bao giờ nghe nói qua. Ngươi sinh ra trên Dã Hỏa Nguyên sao? Ngươi thật sự gọi là Hạ Á? Đây là tên đầy đủ của ngươi sao?"

Hạ Á: "Uh."
"Còn nữa, chúng ta... không cần tiếp tục đi về phía trước..." Kẻ đáng thương nhẹ nhàng nói ra mục đích thực sự của mình: "Trở về đi, nếu ngươi muốn tiền, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, ngươi... Ngươi muốn cái gì cũng được." (Câu này... mình không biết là kẻ đáng thương đang "muốn gì" nữa )

Hạ Á: "Hừ."
"..." Kẻ đáng thương rốt cục nhịn không được thấp giọng nói: "Ngươi có biết là nếu tiếp tục đi tới phía trước nữa sẽ rất nguy hiểm! Hơn nữa... Nếu ta xảy ra chuyện gì không hay, ta... Người nhà ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."

Hạ Á không nghe ra sự thân thiết trong giọng nói của kẻ đáng thương, chỉ ngẩng đầu lên, sắc mặc rất khó coi: "Ngươi không biết rằng ngươi nói như thế rất ngu?"

"Ách?" Kẻ đáng thương ngây người.

Hạ Á nghiêm tốn: "Bây giờ ngươi nói cho ta biết thân phận hiển hách của ngươi, muốn hù dọa ta sao? Ngươi thử nghĩ lại đi, ngươi càng nói như thế, ta càng không thể bỏ qua cho ngươi. Bởi vì sợ ngươi sau khi trở về, sẽ dẫn người đến tìm ta trả thù, biện pháp tốt nhất là ở đây giết chết ngươi, tùy tiện tìm một chỗ chôn xuống."

Dừng một chút, Hạ Á mang một tia giảo hoạt của người miền núi: "Chẳng lẽ ngươi không thấy kì quái sao? Hai ngày qua, ta cũng không hỏi qua bất cứ vấn đề gì của ngươi."

"Ta có hỏi ngươi vì sao lại một mình lẻn đến Dã Hỏa Nguyên hay không?"

"Ta có hỏi ngươi vì sao ngươi lại dẫm vào bẫy thú hay không?"

"Ta có hỏi ngươi vì sao trên người ngươi mang mang nhiều kim tệ như vậy, rốt cuộc ngươi có thân phận gì hay không?"

Kẻ đáng thương nói không nên lời.
"Bởi vì ta biết, nếu ta thật sự hỏi, ngươi nói cho ta biết thân phận ngươi rất hiển hách, là một đại nhân vật, lúc đó sẽ thế nào? Cho nên căn bản không cần phải hỏi. Ta hiện tại không thể bỏ qua cho ngươi, chỉ có thể chờ đến khi chúng ta tìm được long bảo tàng kia, chờ ta lấy được tài bảo rồi, ta sẽ mang chúng cao chạy xa bay, lúc đó, có lẽ ta còn có thể buông tha ngươi. Hiện tại thì... Hừ."

Nhìn dế nhũi này vẫn còn muốn phát tài, kẻ đáng thương kích động kêu lên: "Ngươi đã bị thương rồi! Vết thương trên lưng ngươi còn chưa lành! Hôm nay gặp địa tinh chiến sĩ, chân của ngươi cũng bị thương nữa! Ta biết ngươi là một dũng sĩ rất lợi hại, nhưng là... Đó là một con rồng a! Do dù là trạng thái hoàn hảo nhất của ngươi, căn bản cũng không có khả năng đánh thắng một đầu rồng! Huống gì là sau khi bị thương? Ta thậm chí hoài nghi ngươi có thể bình yên tiêu sái đi qua lãnh địa địa tinh này không nữa kìa! Hay là cả hai chúng ta đều chết tại đây!"

"Ngươi nói đúng rồi." Hạ Á cười hắc hắc, hạ giọng nói: "Bản lãnh của ta, nhiều nhất có thể đối phó vài mươi tên địa tinh chiến sĩ, nhiều hơn nữa thì ta tuyệt đối không địch lại. Bất quá ta thử đánh cược với số mệnh một lần đi, ta bất quá chỉ là một kẻ nghèo hèn, cược thắng thì là đại phú đại quý, vì sao lại không thử?"

Kẻ đáng thương trong lòng lo lắng, nàng vội vàng nói: "Ta cũng không phải muốn ngươi thả ta về... Chỉ cần... Chỉ cần chúng ta rời đi nơi này, ta có thể cho ngươi một số tiền lớn báo đáp, còn có..."

Nàng còn chưa nói xong, Hạ Á bỗng nhiên ngắt lời nàng, ngữ khí mang theo chút đùa cợt: "Ngươi cảm thấy ta nên tin tưởng ngươi sao? Kẻ đáng thương ngươi, lần đầu ta cứu ngươi, ngươi còn nói một câu "chết cũng không cùng ngươi trở về", hắc, ta tin tưởng rằng ngươi là một kẻ có tiền. Nhìn dáng vẻ của ngươi, hoặc là một kẻ có tiền trốn nhà đi, hoặc là một kẻ tội phạm cuỗm lấy tiền rồi chạy trốn. Mặc kệ nói như thế nào, ta cũng không tin rằng sau khi ngươi trở về có thể cho ta thù lao đâu."

Sau đó hắn lại an ủi kẻ đáng thương: "Ngươi cũng không cần bi quan như thế, chúng ta đi tìm con rồng kia, nói không chừng nó đã bị ma pháp sư xử lý đi, như vậy cũng không cần bắt ngươi làm mồi nữa. Cho nên, nếu ngươi tin tưởng có thần linh, hãy cầu nguyện đi."

Dế nhũi chết tiệt này, hắn căn bản không biết phía trước có cái gì đang chờ hắn!

Những người đó... Thật sự là những người đó sao? Nhất định là bọn họ ! Là bọn họ đến tìm mình!

Một khi bị những người đó tìm được, như vậy vận mệnh của mình lại bị nắm giữ...

Chỉ là dễ nhũi này, hắn có thể... Không không, không phải có thể! Hắn nhất định sẽ bị giết!

Cách làm của thúc thúc mình rất rõ ràng, vì che dấu, hắn sẽ không chút do dự giết chết người có thể tiết lộ việc này! Huống chi, đối với thân phận của thúc thúc, hạng người như dế nhũi thật sự không bằng cả con kiến, tùy tiện bóp chết.

Lại nói, dế nhũi tuy rằng đối với mình thô bạo, nhưng ít nhất hắn cũng đã ba lần cứu mình.

Ai... Làm sao mới có thể thuyết phục hắn không nên tiếp tục đi về phía bắc đây...

... ...
... ...
Không cần kẻ đáng thương nhắc nhở, đến buổi tối, Hạ Á cũng đã rõ ràng ý thức được, chỉ sợ mình gặp được một ít phiền toái ngoài kế hoạch!

Kỳ thật ban ngày đi đường, hắn vẫn chờ mong tên "Thiên Công" địa tinh lĩnh chủ lộ diện, nói thật, hắn thật sự rất muốn trông thấy tên gia hỏa khai sáng ra tình yêu biến thái trong chủng tộc địa tinh kia.

Đáng tiếc, vị Thiên Công lĩnh chủ đại nhân kia lại không xuất hiện, tuy rằng chính mình bắt mười mấy tên địa tinh chiến sĩ làm tù binh, nhưng không biết vì sao địa tinh bộ lạc kia lại không có phái thêm chiến sĩ nào tới đây.

Chờ đợi còn chưa được, lại gặp một tình huống không nghĩ tới!

Ban đêm, đám người Hạ Á rốt cục nhìn thấy con sông mà trước kia Áo Khắc Tư có nói đến.

Vì hiện tại là mùa đông, thiếu nước, lòng sông đã khô cạn, nguyên bản có hơn một trăm bước bề ngang, giờ chỉ còn lại không đến một phần ba, hơn nữa mực nước thực sự thấp, đừng nói là nhân loại, cho dù là ải nhân hoặc địa tinh cũng có thể không tốn sức mà đi qua bờ bên kia, mực nước nhiều lắm chỉ tới được đầu gối.

Ngay tại bờ sông, đoàn người gặp một bãi doanh trại.

Đây là một bộ lạc địa tinh nhỏ.
n, chuẩn xác mà nói, nơi này "từng" là một bộ lạc địa tinh!

Từ xa đã nghe thấy một cỗ mùi hôi làm cho người ta ác cảm, từ rất xa, có thể thấy những bức tường đất quây tròn bị tàn phá, hơn phân nửa đã sập, trên tường đất còn tốp năm tốp ba nằm úp sấp mấy cổ thi thể địa tinh không trọn vẹn, mà trên đám thi thể này còn có dấu vết vó ngựa chạy giẫm lên.

Bên trong tường đất của bộ lạc địa tinh, đã không còn một người sống. Vài căn nhà đất của địa tinh ở đã bị phá hủy, phía trước bộ lạc nguyên bản vốn có một thân cây già cỗi, mà lúc này trên thân cây còn có hai cỗ thi thể địa tinh.

Hai tên bị vắt trên cành cây nhìn qua đều thấy có vẻ khôi ngô cao lớn so với đám địa tinh, đại khái chắc là thủ lĩnh bộ lạc này.

Trừ cái đó ra, trên mặt đất ở bên trong bộ lạc còn có hơn mười cái địa tinh thi thể, đều là nằm rải rác ở đàng kia, nơi nơi đều là dấu vết trải qua chiến đấu, vũ khí thô lậu của địa tinh bị rơi rớt khắp nơi, đao kiếm rách nát bị gãy vụn, tấm chắn bì giáp thấp kém bị vỡ vụn.

Thấy tình cảnh huyết tinh này, phản ứng đầu tiên của kẻ đáng thương chính là thiếu chút nữa ngất xỉu đi. Hạ Á lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên, trong ánh mắt của hắn tràn đầy thần khí cổ quái: "Các ngươi ở tại chỗ này đừng lộn xộn!"

Hắn moi ra một mảnh vải che lên mũi, sau đó đi một mình vào này bị khu vực bộ lạc địa tinh vừa bị tàn sát.

Ở trong một căn nhà đất bị phá sập, Hạ Á nhìn thấy trên mặt đất có một cây mâu ngắn vốn địa tinh thường dùng bị chém gẫy, hắn nhặt lên quan sát trong chốc lát chỗ bị gẫy.

"Vết chém thật sắc bén!" Hạ Á ánh mắt híp lại: "Thủ pháp thật lưu loát!"

Nhìn nhìn, ánh mắt của hắn lý không ngờ lại lộ ra vài phần nóng cháy, hít một hơi thật sâu, múa may chiến phủ sẻ đem cây mâu chém gãy.

Sát một tiếng, hắn tái cúi đầu đi nhìn nhìn vết chém, quan sát một lát lúc sau, có chút uể oải, cau mày nói: "Không được, vết chém của ta không phẳng như vậy."

Cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi lại có chút không cam lòng: "n, có lẽ là của ta vũ khí không được sắc bén như những tên đó."

Bất quá, người tập kích nơi này, hoặc là vũ kỹ cao hơn mình, hoặc là trang bị vũ khí so với chính mình xịn hơn nhiều...

Hơn nữa, dựa theo truyền thống trên Dã Hỏa Nguyên, ở trên Dã Hỏa Nguyên gặp được một đám đồng loại giết người không chớp mắt như vậy, tuyệt đối không là một tin tức tốt.

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.