Chương 241- Thượng : Trở mặt.


Dịch: A Bon
(bạn nào vận LÀM ƠN ghi rõ nguồn như thế này giùm mình)

Hạ Á lưu luyến nhìn đắm đuối khẩu ma đạo pháo nọ, vừa rồi nó biểu diễn ra uy lực thật sự là quá khủng bố quá kinh người, lúc trước mình cơ hồ liều cả cái mạng toàn lực bộc phát Phi Hồng sát khí thi triển Long Thứ, tới mức thiếu chút nữa thì bản thân cũng đã xuống gặp lão gia hỏa mới miễn cưỡng xem như làm Đạt Mạn Đức Lạp Tư bị thương nặng một chút, mà bất quá cũng chỉ là đem thân hình nó chọc ra một cái lỗ thủng khá sâu mà thôi... Nhưng cái thứ nọ, bất quá chỉ một pháo oanh xuống đã trực tiếp tuốt cho một phần ba thân hình của con rắn này thành cặn bã! Uy lực một kích toàn lực của mình so với khẩu ma đạo pháo này còn kém không ít! Phải biết rằng khi đó Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã biến thân một lần nên sức đề kháng ma pháp cùng phòng ngự vật lý đều cao hơn hẳn lúc trước a! Vũ khí có sức sát thương khủng bố như vậy mà phải bỏ lại tại đây, chẳng phải quá đáng tiếc sao?

"Đừng nhìn nữa." A Đạt tiêu sái chạy nhanh qua bên cạnh Hạ Á, nhận thấy sự tiếc nuối trong ánh mắt Hạ Á thì thản nhiên nói: "Uy lực thứ này tuy rằng rất không tệ, nhưng tiêu hao năng lượng quá lớn, đây cũng là cái cuối cùng còn sử dụng được mà ta có thể tìm ra, hơn nữa một pháo vừa nãy đã khiến năng lượng của nó cũng hao hết rồi, hiện chỉ là một đống sắt vụn."

Sắt vụn?
Hạ Á thở dài, trong lòng tiếc hùi hụi.
Uy lực của loại ma đạo pháo này quá mức ấn tượng, chỉ cần được thấy qua một lần thì có muốn quên cũng không được nữa rồi. Uy lực cường đại đến vậy, nếu có thể kiếm được mấy chục món đồ kiểu như thế này rồi sắp hàng ngang thì mặc xác địch nhân là cái thứ khỉ gì đi nữa, mấy chục khẩu ma đạo pháo đồng loạt bắn một lượt cũng bắn cho địch nhân đến cọng lông nách cũng cóc còn... Thử nghĩ xem đương kim trên đời này còn có cái gì có thể ngăn cản đây? Mặc xác phía trước là thiên quân vạn mã hay là Đại Ma Đạo Sư cái gì gì đi nữa, còn không phải là bắn cho nát bươm đi sao?

Dù sao Hạ Á cũng còn một chức vụ là tướng lãnh Quận thủ bị một quận, nhịn không được liền nghĩ tới nếu quân đội của mình đích mà có thể trang bị loại đồ vật này thì... hắc hắc! Lần sau khi gặp lại quân đội của Ô Đin thì mặc mẹ nó Hắc Kỳ quân đoàn của cái gì Heisiting Bạch Tư Đình, bắn cho một phát thì mấy cái Võ thần Ô Đin cũng thành cám cả ấy chứ! Càng tưởng tượng xuống thì trong lòng Hạ Á càng tiếc đứt ruột, hắn nghiến răng thật lực mới hạ nổi quyết tâm, quay đầu rời đi.

"Lão gia, ta… ta còn ở dưới này, đừng bỏ ta lại a..."

Từ vực sâu hạ truyền lên tiếng tru tréo của Tatara đáng thương.

Hạ Á lại xuống giúp Đa Đa Đa thi triển thảm bay bay lên. Ba người bay qua vực sâu sang bờ bên kia tụ tập với đám người Trát Khố, tiếp tục chạy như điên vào bên trong của thông đạo.

Dưới vực sâu, dung nham đỏ rực nóng bỏng cuồn cuộn, ánh lửa hừng hực bốc lên. Bỗng có một chỗ dung nham phồng lên kịch liệt rồi bùng phát một tiếng nổ lớn, ánh lửa văng tung tóe, từ bên trong khu vực của vụ nổ có một thân ảnh hùng vĩ ngang trời xuất thế! Dòng dung nham vương trên thân hình nọ không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho nó, nó phóng thêm hơn trăm thước rồi đáp xuống thác nước, nhất thời toàn bộ dung nham còn sót trên thân rơi vào trong dòng nước. Tiếng xèo xèo vang lên, hơi nước bốc ngùn ngụt, một cái đầu khổng lồ xuất hiện, há rộng miệng phát ra tiếng gầm rú tràn đầy phẫn nộ.

Cái đầu khổng lồ của Đạt Mạn Đứa Lạp Tư trồi lên trên mặt nước, nó thở phì phò, từng tiếng gầm gừ uy mãnh lan xa...



Ta phải nhắc ngươi một điều, phía trước là đường cụt đó!
Hạ Á vừa duy trì tốc độ chạy trốn vô cùng thần tốc vừa mở miệng quát to với A Đạt đang chạy bên cạnh hắn như hình với bóng .

A Đạt hừ hừ một chút rồi cũng không nói gì cả, có thể thấy thằng chạy một mạch tới giờ đã mệt mỏi lắm rồi. Nếu như không nhờ Hạ Á vài lần lôi kéo hộ thì hẳn hắn đã không thể duy trì được rồi.


Sao ẻo lả như đàn bà thế hả?!
Giọng Hạ Á có chút bất mãn, ngay cả Tatara lúc này chạy còn nhanh hơn A Đạt nữa, thế màthằng này suốt ngày vỗ ngực xưng rồng này rồng nọ.

Sắc mặt A Đạt lạnh băng, trên trán mồ hôi ròng ròng, khuôn mặt đỏ bừng lên vì chạy trốn như điên cuồng, thở hổn hà hổn hển nhưng vẫn lạnh lùng liếc Hạ Á một cái rồi mở miệng phản bác:

- Ngươi tưởng đẩy cái ma đạo pháo kia ra tới chỗ lúc nãy dễ như nhai chương Liệp Quốc chín ngàn chữ hả?(dịch giả chém gió=))

Nhìn qua thì lối đi này đã bị tàn phá vô cùng nặng nề, nguyên nhân là vì lúc đám người Hạ Á đi qua nơi này đã kích hoạt cơ quan giết người, thiếu chút nữa cả bọn còn bị mấy tảng đá khổng lồ lăn ra đè nát như tương. Mặc dù cuối cùng thì cả đám cũng may mắn chạy thoát được nhưng khi mấy tảng đá to lăn trong thông đạo thì cũng vỡ vụn ra dần, hơn nữa còn va vào vách thông đạo khiến trên tường xuất hiện nhiều chỗ vỡ toang. Trên mặt đất còn mảnh đá dăm to nhỏ vỡ ra từ tảng lớn nằm rải rác lộn xộn, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ đạp phải.

Mặc dù tất cả mọi người đã cạn kiệt sức lực nhưng vì biết phía sau còn có nguy cơ cực lớn nên ai ai cũng liều mạng vắt sức mà chạy.

Rốt cuộc thì đại môn khổng lồ ở cuối thông đạo cũng hiện ra trước mắt.

- Ta đã nói rồi mà, nơi này là đường cụt.

Hạ Á dừng lại trừng mắt nhìn A Đạt nói:

- Vốn trước đó ngươi dùng một cái khiên chẹn xuống nên cửa vẫn mở, nhưng lúc chúng ta đi ngang thì lại vô tình làm nó rơi ra. Hiện tại cửa cũng đã đóng xuống, chúng ta phải làm sao bây giờ?

A Đạt lầm lì liếc Hạ Á một cái rồi phóng người tới vách tường của lối đi, rờ rẫm một hồi, lại còn không ngừng đánh đánh gõ gõ xung quanh. Qua một lúc hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Á mở miệng hỏi:

- Các ngươi đã làm cơ quan ở đây phát động sao?

Hạ Á gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, thiếu chút nữa chúng ta đã bị đè chết.

- Tổng cộng có mấy khối đá bắn ra?
Hạ Á suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Chắc là hai khối. Khối thứ nhất bị ta chặn lại, nhưng khi khối thứ hai lăn ra thì ta không còn đủ sức nữa nên chỉ có thể dẫn mọi người chạy trốn mà thôi, chạy qua khỏi cây cầu chỗ vực sâu kia mới thoát.

Ánh mắt A Đạt chợt sáng lên, cả thân hình hắn chợt dán lên tường rồi giống như thằn lằn bò trên vách, hắn sử dụng cả tay chân trườn đi cực kỳ linh hoạt, chốc lát đã bò lên tới trần động. Thân hình A Đạt gần như song song với mặt đất, chầm chậm qua lại trên trần động, thỉnh thoảng còn dừng lại gõ gõ mấy cái.

Một hồi sau hắn nhảy xuống đứng trên mặt đất, mặt đăm chiêu vắt óc suy nghĩ.

Nhưng ngay sau đó hắn chạy tới tấm thiết tinh bên cạnh đại môn, lại trầm mặt suy tư một hồi mới bắt đầu di động. Bắt đầu từ đại môn, tổng cộng hắn bước 10 bước, đến khi cách đại môn khoảng năm sáu thước thì mới dừng lại. A Đạt ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau đó quay đầu lại nói:

- Tất cả lui về phía sau đứng dựa vào cửa! Mau!

Vừa lúc đó từ trong thông đạo truyền tới một tiếng rống cuồng bạo, đoàn người nghe thấy thanh âm này thì ai ai đều biến sắc.


Con quái kia tới rồi!
, Hạ Á vẻ mặt nghiêm nghị trầm giọng nói.


Cho nên đừng ở đó nói nhảm nữa!Mau làm theo lời ta đi!
, A Đạt quát to với Hạ Á rồi sau lại dùng thổ ngữ Trát Khổ kêu thêm một lần nữa. Lần này tất cả mọi người nhanh chóng nghe theo phân phó của hắn mà dán người vào cánh cửa.

Tiếng gầm rống từ đầu kia của thông đạo vọng lại ngày càng lớn, cảm giác được tiếng rống đang liên tục tới gần mình khiến sắc mặt của mọi người càng lúc càng khó coi.

- Hạ Á, mau mau…!
Nhìn thấy mọi người đều đã làm theo lời mình, A Đạt nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, chỉ chỉ vào một vị trí trên trần nhà, quát lớn:

- Mau đánh vỡ chỗ này ra! Dùng toàn lực của ngươi! Nhanh lên!


Đánh vỡ?
, Hạ Á trợn tròn đôi mắt.

- Bulll shittt! Mau! Chỉ cần đánh vỡ chỗ đó thì trần nhà sẽ sập xuống, đá bên trong sẽ lăn ra hết… vậy có thể ngăn cản một chút con rắn kia.

Hai mắt Hạ Á sáng rực:
- Tốt! Đè chết mẹ con giun kia đi!
Hắn bước lên hai bước, hai chân sải rộng, tay cầm hỏa xiên, hít một hơi thật sâu rồi đột ngột nhảy vọt bắn lên… khi đầu sắp chạm trần thì hỏa xoa trong tay chém mạnh ra.

"Rầm"… hồng quang nở rộ, trần động vỡ toang ra một lỗ lớn. Khi những tảng đá theo nhau văng xuống thì quanh lỗ thủng liên tiếp xuất hiện những đường nứt ngày một nhiều, càng lúc càng chằng chịt, cuối cùng thì "Rầm"… một tảng đá khổng lồ từ phía trên rơi xuống. Khối đá này có kích thước cơ hồ bằng cả thông đạo, tròn xoe… nó rơi ầm xuống sàn thông đạo rồi vỡ thành hai khối. Tiếng va chạm đinh tai khiến mọi người đều tái mặt. Nếu như cái...cái khối đá này mà bắn ngược về phía đại môn thì mọi người ở đây chỉ có đường thành thịt xay hết sạch.

Cũng may địa thế nơi này vốn dốc xuống về phía bên kia của thông đạo nên tảng đá khổng lồ này sau khi vỡ ra thì nhanh chóng lăn vào phía trong. Hạ Á vẫn còn sợ sức lăn của tảng đá chưa đủ mạnh nên còn vận toàn lực chém ra thêm một hỏa xoa nữa, một đạo hồng quang xé gió đập thẳng vào tảng đá khiến nó lồng lộn lăn nhanh thêm tới ba phần.

Thanh âm ầm ầm vang vọng khi tảng đá lăn trong thông đạo, thần sắc mọi người khẩn trương hẳn lên. A Đạt còn khum tay hướng lỗ tai về phía trước nghe ngóng tình hình.

Từ sâu trong thông đạo, tiếng gầm gừ của Đạt Mạn Đức Lạp Tư vang lên ngày càng gần. Rốt cuộc một tiếng nổ "Đùng" từ phía xa truyền tới, nhất thời tiếng gầm im bặt.


Ha ha ha! Con kia ăn đòn!
, Hạ Á cười sảng khoái nhưng ngay lập tức thần sắc hắn biến đổi thốt lên:

- Nhưng tảng đá chắc chắn không đập chết nổi nó, giờ sao?

A Đạt ngẩng đầu nhìn lỗ thủng trên trần nhà nói:

- Leo lên đó đi!
Lỗ thùng trên trần nhà vốn cực lớn nên mọi người trèo qua dễ dàng… phía trên quả nhiên có đường đi tiếp...

Nơi đó lại là một cái thông đạo nữa... hiển nhiên chỗ này là nơi ban đầu được thiết kế đê chứa đá tảng dùng cho việc công kích địch nhân.

Sau khi bò vào mới thấy không gian ở đây cũng tương đối thoải mái, hơn nữa bên trong còn rất nhiều đá tảng. Từng tảng từng tảng đá khổng lồ tròn vo được kẹp trong thông đạo, hai bên đáy mỗi khối đều được chế tạo rãnh kẹp để cố định lại tại chỗ. Thông đạo này một đường chạy thẳng lên phía trên, độ dốc đặc biệt lớn, hiểm trở phi thường. (Biên : con Bón dịch đoạn này quá được…)

Cũng may rằng lối đi này hình vuông, còn những tảng đá lớn bên trong lại là hình tròn nên ở những chỗ tiếp giáp giữa chúng vẫn còn dư ra chút khe hở đủ để , miễn cưỡng vừa đủ thân người chui qua. Trong chốc lát từng người từng người một tiến lên, sau khi luồn qua mấy khe hở đó thì ai nấy đều ngẩn cả người.

Đường cụt!
Nói chuẩn xác hơn thì sau lối đi nđoạn đường này lối đi không còn dốc tới nữa mà lại thẳng đứng lên phía trên.

Lối đi này gần như tạo thành một góc vuông. Bên trong, mỗi một viên thạch đạn xếp chồng lên nhau đầy cả thông đạo vuông góc này, mỗi khi có một tảng đá ở đây bắn ra thì lại sẽ có một tảng đá khác ờ bên trên lăn xuống lấp chỗ trống. Nhìn qua lối đi thẳng đứng này tuy vẫn có chỗ trống nhưng nếu muốn leo lên thì hẳn sẽ tốn không ít sức lực.

Hạ Á thở dài não nề:
- Chỉ mong lối đi này có thể đưa chúng ta lên tới mặt đất.


Đừng mơ…!
, A Đạt cười lạnh gằn giọng, vừa rồi một đường đi tới do đã quá lâu ngày nên bụi bặm bám đặc quánh khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn đã như đen cái đít nồi, cười khinh khỉnh:

- Chỗ này cách mặt đất cả gần ngàn mét!

Hạ Á rụt cổ, nhỏ giọng nói:
- Rốt cuộc nếu leo lên thì sẽ đi tới đâu chứ?


Đi tới cuối đường không phải sẽ biết sao?!
, A Đạt không thèm để ý tới Hạ Á nữa mà lách qua hắn ì ạch bò lên.

Tuy lối đi hoàn toàn thẳng đứng cực kì khó leo, nhưng may là giữa những tảng đá vẫn dư ra một khoảng trống không nhỏ, đủ cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

Cả thời gian một bữa cơm hì hụi trườn bò khiến ai nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại uể oải, Hạ Á mặc dù thể lực tốt nhất nhưng hắn lạicố ý bò ở cuối đoàn. Bỗng nhiên phía đầu đoàn người vang lên một tràng tiếng la hét của hai chiến sĩ Trát Khố tộc bò đầu tiên, hẳn bọn họ đã bò được tới lối ra. Đã người bò vượt qua được lối đi thẳng đứng chồng chất đầy đá tảng này, dậm chân lên tảng đá cuối cùng nhảy vọt lên.

Hạ Á mở miệng hít một hơi thật sâu, dùng sức kéo Tatara đã cạn kiệt sức lực ở bên cạnh tiếp tục leo tiếp, hắn đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên dưới chân vọng lại tiếng rống quen thuộc.

Tiếng gầm rú của Đạt Mạn Đức Lạp Tử đã vang lên ngay dưới bọn họ.

Hạ Á biến sắc tức thì, hét lớn:
- FUCK OFF! Mọi người bò lên nhanh! Nhanh!
Nói đoạn Hạ Á dùng cả tay lẫn chân leo lên thật nhanh, thúc đẩy mấy người phía trước tận lực bò tới.

Nhưng gần như ngay lúc đó tiếng rống của Đạt Mạn Đức Lạp Tư lại vang lên thật lớn bên tai. Đồng thời tiếng nổ to phát ra, cả lối đi rung lên kịch liệt. Một tràng âm thanh đáng sợ vọng lên từ bên dưới.

Nhất thời mặt Hạ Á tái mét.
Cái con rắn chết tiệt không những đuổi tới nơi mà nó còn đã làm cơ quan kích hoạt!

Quả nhiên từ phía dưới truyền lên một tiếng động thật lớn, ngay sau đó đống đá ở đầu thông đạo đã ầm ầm trút xuống. Từng khối từng khối liên tiếp rầm rầm rớt xuống, phải biết rằng vốn nơi này có hai cái chốt kẹp để giữ đá nên một khi khối thạch đạn dưới cùng trút xuống thì bên trên sẽ có một khối khác chèn vào chỗ trống đó ngay lập tức. Vì vậy, những người còn đang bò trong thông đạo sẽ bị đè nát thành thịt vụn.

Phía dưới không ngừng vang lên những tiếng ầm ì, không biết con rắn đang làm cái mẹ gì dưới đó nữa.


FUCK OFF! Nó đang phá đá sao chứ?!
, Hạ Á không nhịn được văng tục.

Bởi vì động tĩnh từ bên dưới cho thấy không chỉ có một khối thạch đạn trút xuống mà từng tràng tiếng ầm ì đang vang lên không ngừng, sau khi từng khối từng khối đá rơi xuống thì không gian bên trong lối đi cũng rộng rãi thêm mấy phần.

Hạ Á gần như ngay cả sức lực bú sữa mẹ cũng dùng ra rồi, hắn và Tatara vốn ở cuối đội hình nên cần phải nhanh chóng để thoát ra. Ngay khi Hạ Á bò qua khối thạch đạn cuối cùng thì từ phía dưới bỗng vang lên một tiếng nổ thật lớn, lớn tới mức hắn còn ngờ rằng không biết cả cái lối đi này có toàn bộ sập xuống hay không nữa.

Bò lên tới tảng đá cao nhất, Hạ Á lập tức quát lớn:

- Trường mâu! Trường mâu… đưa cho ta! Nhanh lên!

Hạ Á không chờ A Đạt phiên dịch mà trực tiếp giật lấy cây trường mâu trong tay chiến sĩ Trát Khố bên cạnh, lúc này trong tay người kia cũng chỉ còn lại có ít ỏi năm sáu chuôi mà thôi. Động tác của Hạ Á cực kì nhanh chóng, thôi động thần lực, đâm mạnh từng thanh trường mâu vào vách tường, trong chốc lát thì trên vách tường đã xuất hiện một hàng trường mâu cắm chắc chắn.

- Mau nhảy lên, đứng lên thân trường mâu! Nhanh nhanh nhanh!

Hạ Á dẫn đầu nhảy phốc lên, sau đó chẳng cần hắn phải tiếp tục la hét nữa thì những người khác cũng đều nhận ra kế hoạch của hắn.

Ngay lúc mọi người vội vàng theo trường mâu leo lên trên thì dưới chân truyền tới một tràng tiếng nổ lớn, đá tảng thi nhau trút xuống, nhất thời cả lối đi thẳng đứng nhét đầy đá lúc trước đã trở thành một cái động sâu không thấy đáy. Nếu không có Hạ Á cắm trường mâu lên vách tường làm chỗ đứng thì hiện tại mọi người căn bản ngay cả một chỗ để đặt chân cũng chẳng có, chỉ còn nước rơi xuống cùng đám đá mà thôi.

Có điều năm sáu chuôi trường mâu đâm lên tường cũng chỉ xếp thành một hàng chỗ đặt chân có diện tích rất hạn hẹp, mọi người chen chúc đứng đó cũng liêu xiêu như muốn ngã xuống.


A Đạt…!!!
… Hạ Á rống lớn.
Lúc này A Đạt đang đứng ngay đầu hàng trường mầu, nghe thấy tiếng rống của Hạ Á thì có chút bất mãn lạnh lùng hừ một tiếng:

- Đừng có nhặng lên nữa! Ta đang tính toán vị trí của chúng ta nè!

vide
 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.