Chương 26: Giáp lá cà
Dịch Giả: A Du
Biên: A Du
Trên cánh đồng bát ngát, một đoàn kỵ mã đang từ phía Đông Nam chạy nhanh tới, ước chừng có khoảng bảy, tám kỵ sĩ. Lúc chạy đến gần, bụi đất phía sau tan bớt, từ xa nhìn lại, chỉ có ba con ngựa đầu tiên là có người ngồi, những con ngựa còn lại chỉ là ngựa chuẩn bị mà thôi.
Hình dạng đội ngũ trên đường bày ra, phía trước có một con dẫn đầu, những con phía sau làm ra hình dạng hình tam giác.
Khi đoàn kỵ mã kia từ xa xuất hiện, đám địa tinh kia đã trở nên nhộn nhạo hẳn lên. Nguyên đám Địa Tinh cứ âu khắc âu khắc ỏm tỏi. Vương phi tiên sinh liền rất nhanh thưởng cho mỗi tên vài sống đao. Nhưng mà ngay bản thân nó cũng rất sợ hãi, bất an nhìn Hạ Á.
Hạ Á nới lỏng dây lưng, đem Kẻ đáng thương ấn vào sau một tảng đá lớn, trầm giọng nói:
Ta không kêu ngươi, ngươi cũng đừng bước ra.
Quay đầu lại, hắn cũng trừng mắt về phía Vương phi tiên sinh:
Ngươi cũng vậy!
Nhưng mà…
Kẻ đáng thương rõ ràng vô cùng lo lắng:
Những người đó sẽ giết ngươi!
Cũng không hẳn.
Ánh mắt Hạ Á khẽ chớp:
Có lẽ chỉ là một đội mạo hiểm qua đường mà thôi.
Có thể…
Kẻ đáng thương cắn chặt răng:
Bọn họ nhất định là đám người đến bắt người tại bộ lạc Địa Tinh kia, ngươi biết rõ ràng điểm đó mà.
Tin ta đi, chưa chắc đã không có đường sống đâu!
Hạ Á nhíu mắt lại, trong ánh mắt hiện lên một tia hung quang giống như là dã thú vậy.
Gã Địa Tinh bị bắt đảm nhận vai trò con mồi phía trước kia vẫn tiếp tục giãy dụa. Nó đã không còn khí lực nữa rồi, quá mức sợ hãi cộng thêm mất máu quá nhiều, làm cho hắn dường như là muốn ngất đi vậy. Nhưng mà ngay khi hắn nghe thấy tiếng vó ngựa đang rõ ràng truyền đến, gã Địa Tinh lập tức thanh tỉnh lại, liều mạng hét lên chói tai.
Mục tiêu của đoàn kỵ mã kia hết sức rõ ràng, hiển nhiên là đang chạy thẳng đến nơi này.
Đội ngũ kỵ mã kia rất nhanh đã vọt qua khoảng hơn trăm thước, nhưng cũng không có dừng lại, cũng không có vội đến gần, mà chỉ đột nhiên quay đầu ngựa lại, giảm bớt tốc độ. Đoàn kỵ mã chậm rãi chạy vòng quanh con Địa Tinh đang chạy trốn. Rất hiển nhiên, bọn người kia đều có sự cảnh giác rất cao cùng với kinh nghiệm dày dặn. Bọn họ cũng không dễ dàng xuống ngựa, chỉ chạy vòng xung quanh mà thôi. Bọn hắn vừa duy trì tốc độ, vừa có thể biết rõ tình huống trước mắt cùng với bảo trì khoảng cách với mục tiêu.
Kỹ thuật điều khiển ngựa của mấy kỵ sĩ này hết sức thành thạo, vừa cưỡi ngựa vừa chuyển hướng hết sức dễ dàng, khống chế ngựa hết sức thong thả. Sau khi chạy vòng quanh con Địa Tinh đáng thương kia vài vòng, bọn họ mới giảm tốc độ lại, dừng lại ở khoảng cách xa xa.
Tên kỵ sĩ chạy đầu tiên, cưỡi một con hắc mã. Con ngựa kia rất cao lớn, hùng tráng, cho dù là trong Dã Hỏa Trấn cũng hiếm khi nhìn thấy những con tuấn mã thượng phẩm như vậy. Tất cả các trang bị của con ngựa đều khá tốt, mang theo túi lương thực, túi nước, còn có một bộ cung tên nữa. Trên mấy con ngựa chuẩn bị phía sau còn gánh theo một số dụng cụ sinh tồn ngoài dã ngoại nữa. Hiển nhiên là bọn họ đã có chuẩn bị tốt mà đến.
Kỵ sĩ chạy đầu tiên này có một đầu tóc ngắn cắt khá cao, tóc uốn khúc. Gương mặt mang bộ dáng của người Byzantine điển hình. Thân hình cao lớn, khi ngồi trên lưng ngựa, sóng lưng ngồi thẳng, trong tay cầm một thanh đại đao khá dài. Ánh mắt phát ra quang mang như đao phong. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm một chút vào trong con Địa Tinh. Trên người hắn mặc một áo giáp da kỵ sĩ thượng đẳng. Bộ áo giáp da này thuộc về trang bị của khinh kỵ binh. Sau lưng mang theo một bộ cung tên quân dụng, hai mũi tên đuôi nhạn dắt bên hông lưng ngựa. Cánh tay của hắn hoàn toàn lỏa lồ bên ngoài. Những phần cơ thể hở ra, da thịt có chút thô ráp, ngăm đen. Khớp xương tay thô to, toàn thân đều tràn ngập khí chất thô bạo.
Một Địa Tinh à? Hừ…
Khóe miệng tên kỵ sĩ này nhếch lên, nhe răng ra cười.
Đội trưởng, phía sau tảng đá kia có gì đó, ta ở thật xa đã có thể ngửi thấy mùi rồi, ha ha!
Sau đó tên kỵ sĩ kia cười lớn, thanh âm của hắn tràn đầy sự thô bỉ. Một tên kỵ sĩ khác đã lấy cung ra, rút một mũi tên cầm lên trên tay, thần sắc đề phòng.
Gãn kỵ sĩ phía trước cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đá vào bụng ngựa một chút. Con ngựa chậm rãi tiến về phía trước, đến gần một chút, ánh mắt của hắn cũng không có dừng trên tên Địa Tinh đã sợ hãi đến mức cháng váng, mà là nhìn chằm chằm vào khối đã mà bọn Hạ Á đang ẩn nấp, nắm chặt thanh đại đao trong tay:
Đi ra mau!
Thân ảnh Hạ Á từ phía sau tảng đá vòng ra, bước lên từng bước, khi khoảng cách còn khoảng năm mươi thước thì ngừng lại. Lúc này, tên địa tinh là con mồi kia vừa lúc đứng ngay chính giữa hai người.
Kẻ mạo hiểm? Hay là đạo tặc?
Kỵ sĩ nhìn nhìn Hạ Á, nhìn thấy dáng người cao lớn của Hạ Á, hơn nữa, ngoài ý muốn của hắn, là một cái cự thuẫn cùng với thanh chiến phủ trong tay Hạ Á. Theo như hắn đánh giá, hai kiện vũ khí này mặc dù có hoa mỹ, nhưng chỉ toàn là thứ dùng để lòe người mà thôi. Những chiến sĩ có kinh nghiệm, chắc chắn là sẽ không sử dụng những thứ vũ khí khoa trương như thế này, cho dù là những chiến sĩ thành danh nhờ sức mạnh đi nữa, cũng sẽ không lựa chọn sử dụng những loại vũ khí lớn đến như thế. Vũ khí càng lớn, càng nặng tuy rằng có thể làm tăng lực sát thương, nhưng mà khi sử dụng động tác sẽ không nhanh nhẹn, hơn nữa những loại vũ khí quá nặng nề, sẽ bất lợi nếu chiến đấu lâu dài.
Chỉ có những tên ngu xuẩn thích khoa trương mới lựa dùng những loại vũ khí nặng nề này.
Ta là một Liệp Ma Nhân.
Hạ Á lớn tiếng trả lời, hắn phát hiện đối phương đanh nhìn chằm chằm vào vũ khí của mình, vô ý thức nâng cự thuẫn lên cao một chút.
Liệp Ma Nhân?
Tên kỵ sĩ bật cười, bất quá vẻ tươi cười của hắn vẫn tràn ngập sát khí:
Một tên Liệp Ma Nhân đi vào cánh đồng màu đỏ bát ngát này để làm gì? Nơi này chỉ có Địa Tinh cùng với các loại quái vật ăn xác chết mà thôi.
Đó là chuyện của ta.
Biểu hiện của Hạ Á có chút cường ngạnh – Ở trên Dã Hỏa Nguyên, nếu như ngươi tỏ vẻ yếu đuối, như vậy sẽ càng làm cho địch nhân cho rằng ngươi dễ khi dễ:
Các ngươi là ai?
Tên kỵ sĩ cũng không trả lời, thu hồi ánh mắt lại, nhìn nhìn lại con Địa Tinh, hắn tự nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra dụng ý của Hạ Á:
À, ngươi đã dùng nó làm con mồi à? Đáng tiếc, máu của Địa Tinh rất hôi, chỉ sợ rất khó có thể hấp dẫn con mồi được.
Hơn nữa, miệng vết thương quá nhỏ, không đủ máu tươi.
Miệng của hắn nhếch mép, nhe răng cười:
Để ta giúp ngươi một chút,…
Nói xong, hắn rất nhanh tháo một thanh mâu ngắn từ trên yên ngựa của mình. Khi thanh mâu vừa đến tay, toàn thân gã kỵ sĩ nhất thời phát ra một cỗ sát khí sắc bén, loại sát khí này hiển nhiên là đã trải qua tôi luyện trong không biết bao nhiêu tình huống đẫm máu mới thành bản năng. Hắn ở trên yên ngựa mạnh mẽ cong lưng lên, làm ra một tư thế đâm mâu tới tuyệt đẹp, lưu loát mà mạnh mẽ.
Tiếng phá gió kịch liệt vang lên, thanh tiểu mâu này đã hóa thành một đạo bạch quang, bay thẳng về phía gã Địa Tinh.
Hạ Á vừa nhìn thấy động tác của đối phương, ánh mắt đang trợn tròn bỗng nhiên híp lại, phóng nhanh về phía trước một bước, cánh tay trái vung lên, phóng cái cự thuẫn thẳng tới…
Phanh!!!
Mũi của thanh tiểu mâu kia đập lên tấm thuẫn, làm phát ra một chuỗi đốm lửa chói mắt, cho dù là đang ban ngày, nhưng chuỗi đốm lửa kia cũng có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Con Địa Tinh kia khi nhìn thấy một đạo bạch quang bắn về phía mình, đã sợ đến mức cứng người, đến khi nghe thấy một tiếng vang thật lớn, nhìn thấy Hạ Á đã dùng tấm thuẫn chặn lại mũi mâu, nhất thời hét rầm lên.
Ý?
Ánh mắt gã kỵ sĩ kia phát ra một tia quang mang, người kia chỉ phóng ra cự thuẫn đã có thể chặn mũi mâu của mình rồi sao?
Hạ Á đã rất nhanh phóng tới, chạy đến trước mặt gã Địa Tinh, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào tên kỵ sĩ, vừa nhanh tay nhặt cự thuẫn lên.
Trên cự thuẫn chỗ bị mũi mâu đâm vào đã tróc đi một miếng, để lại một lỗ hõm nhỏ màu bạc. Điều này làm cho Hạ Á một trận đau xót – đây là thứ vũ khí tốt nhất mà mình từng dùng qua a!
Liệp Ma Nhân, thân thủ không tệ đó.
Giọng nó gã kỵ sĩ mang theo một tia âm trầm, hắn nắm thật chặt thanh đại đao trong tay:
Thế nhưng ngươi lại từ chối hảo ý của ta.
Cho dù chỉ là một gã Địa Tinh, nhưng cũng là tác tác của ta.
Hạ Á ngẩng đầu:
Nếu ngay cả chiến lợi phẩm của mình mà cũng không thể bảo vệ, sẽ không xứng lăn lộn trên Dã Hỏa Nguyên.
Hỏi ngươi một vấn đề.
Gã kỵ sĩ giục ngựa chạy một vòng:
Ngươi đang đi về phía Nam hả? Trên đường đi có gặp người nào nữa không?
Hạ Á lắc đầu:
Chỉ nhìn thấy các ngươi thôi.
Hừ.
Gã kỵ sĩ cười lạnh một tiếng:
Thật không?
Hạ Á cũng không nói lời nào, lạnh lùng nhìn đối phương.
Được rồi.
Kỵ sĩ than nhẹ một câu, bông nhiên ánh mắt hắn hiện lên một tia cuồng bạo:
Giết hắn.
Lời nói vừa ra khỏi miệng hắn, phía sau đã có một tên kỵ sĩ giục ngựa chạy lên! Vó ngựa vừa mới phóng ra hai bước, tên kỵ sĩ cũng đã giơ thanh đao của hắn lên. Vó ngựa phóng lên, lập tức người kia đã rất nhanh cúi rạp người xuống, nhân mã hợp nhất, thanh đao trong tay phóng ra, trên lưỡi đao còn loang lỗ vết máu lưu lại. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra một cỗ hàn khí lạnh người.
Hô một tiếng, người tới, ngựa tới, đao cũng tới!!!
Gã kỵ sĩ này đã rất nhanh vọt tới trước mặt Hạ Á, thanh đao giơ lên, liền bổ xuống!
Kẻ đáng thương trốn ở phía sau tảng đá đã sợ đến mức hai chân đều mềm nhũng!
Ngay khi đối phương xông tới, đôi mắt Hạ Á cũng đã híp lại thành hai cái khe nhỏ, trong khe mắt hàn quang chớp động, hai chân hắn nhanh chóng lui về phía sau một bước, vẫn bảo trì thân thể như cũ đứng nhìn thẳng về phía con tuấn mã, cố ý hơi nghiêng người xuống một chút, đem trọng tâm hạ thấp…
Phanh!!!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, nhân mã lần lượt thay đổi, đã thấy bản thân Hạ Á đang chuẩn bị đó nhận hàn khí mãnh liệt của thanh đao, đột nhiên trong nháy mắt, hắn đã giơ tấm cự thuẫn lên che trước đầu mình.
Bản thân thân thể gã kỵ sĩ đã cường hãn, hơn nữa cộng thêm lực chạy của con ngựa, sức mạnh nhân mã hợp nhất đáng sợ đến mức nào. Liền thấy tấm cự thuẫn trong tay Hạ Á đã bị hất bay ra, tấm cự thuẫn trong không trung cũng đã nứt thành hai mảnh!
Thân mình Hạ Á run lên kịch liệt, bị một con tuấn mã như vậy đụng phải, hắn cũng có chút chịu không nổi, chỉ thấy lồng ngực cứng lại, hô hấp ngừng trệ, cánh tay giơ tấm cự thuẫn kia đau nhức, toàn thân chấn động, trước mắt có chút hoa lên.
Nhưng mà, động tác của hắn vẫn giống như cũ.
Hắn mạnh mẽ làm ra một động tác nghiêng người, đem thân thể xoay chuyển, sau đó dùng lưng dán sát vào bên cạnh con ngựa và gã kỵ sĩ đang phóng qua. Hắn thậm chí còn cảm giác được gót chân cùng với yên ngựa của gã kỵ sĩ ma sát qua lưng hắn nữa.
Sau đó Hạ Á đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân dùng sức hất mạnh một cái.
Một tiếng hí dài vang lên, lập tức gã kỵ sĩ nhất thời cũng cảm giác con ngựa mình cũng lảo đảo một chút, rồi ầm ầm đổ xuống.
Lực va chạm của Hạ Á, có thể làm cho một con tuấn mã đang phóng như bay phải ngã xuống, chính hắn cũng tuyệt không dễ chịu gì. Khí lực toàn thân tiêu mất, nhất thời có chút hụt hơi. Chính là hiện tại hắn cũng không thể thư giãn, xoay người nhảy lên, thanh búa cầm trong tay lập tức đánh ra.
Gã kỵ sĩ vừa mới ngã ngựa kia, mới xoay người đứng lên, đã thấy trên đỉnh đầu một mảnh ngân quang, câu búa của Hạ Á đã đập xuống.
Gã kỵ sĩ vội vàng giơ cao thanh đao lên, phanh một tiếng, lưỡi đao đã đỡ được cái búa. Nhưng là lực chém xuống cực mạnh, lập tức làm cho hai chân gã kỵ sĩ mềm nhũng ra, hắn rốt cuộc cũng không thể đứng lên được nữa, một chân quỵ xuống đất, chỉ có thể vội vàng lăn người sang một bên.
Hạ Á đắc thế cũng không có ngừng lại, đuổi theo chém liên tiếp hai búa.
Hai âm thanh va chạm vang lên, rốt cuộc thanh đao trong tay gã kỵ sĩ cũng đã gãy đôi, bàn tay hắn tràn đầy máu tươi, nhướng mắt kinh ngạc nhìn Hạ Á.
Hạ Á lại một lần nữa nâng búa lên, chuẩn bị bổ xuống, bỗng phía sau có tiếng vó ngựa truyền đến, hắn lập tức quay lại, liền thấy một đoàn hắc quang đã vọt đến trước mặt.
Tên kỵ sĩ thủ lĩnh kia, trong tay cầm theo thanh đại đao, vẻ mặt dữ tợn, đã phóng đến trước mặt Hạ Á. Thanh đao giơ cao, đã chém tới đỉnh đầu Hạ Á rồi.
Hạ Á liều mạng giơ búa lên cản lại, oanh một tiếng, toàn thân hắn giống như là bị điện giật vậy. Lưỡi đao của đối phương bổ vào thanh búa làm bằng tinh cương, trong nháy mắt, thanh đại đao chấn động, đột nhiên trên lưỡi đao xuất hiện một vết nứt màu xám.
Vết nứt trên lưỡi đao kia, hiển nhiên là do chém vào lưỡi búa làm bằng tinh thiết gây ra.
Thân thể Hạ Á bị cỗ lực lượng cường đại này hất văng lên, văng ra xa hơn mấy thước. Miệng hắn đầy bụi đất, toàn thân đau nhức, lúc đứng lên, mạnh mẽ ói ra mấy ngụm bụi đất, nước miếng trộn lẫn với máu. Cảm giác trên tay nhẹ hẫng, liếc mắt nhìn lại, đã thấy thanh tinh cương chiến phủ trên tay mình đã bị cắt mất một nửa!!!
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh ngồi ở trên ngựa, vẻ mặt hắn cũng không có đắc ý, có chút ngoài ý muốn nhìn xuống thanh đại đao trên tay mình. Trên lưỡi thanh đại đao xuất hiện một vết mẻ rộng khoảng nửa ngón tay. Phát hiện này làm cho gã thủ lĩnh kỵ sĩ có chút ngạc nhiên, hắn biết rõ thực lực của mình. Chính mình vừa rồi đã sử dụng đến đấu khí, vốn đã nghĩ rằng chỉ cần một đao này đã có thể đem tên kia bổ đôi ra, thế nhưng không nghĩ là đã bị đối phương đón đỡ được— hơn nữa khi nãy mình còn mượn sức ngựa chạy nữa.
Năng lực không tệ, Liệp Ma Nhân.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh đem thanh đại đao giắt một bên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn thoáng qua gã kỵ sĩ ngã ngựa kia:
Đứng lên đi, phế vật! Ngươi làm chúng ta mất mặt rồi!
ơng 27: Thanh Hỏa Xoa của Hạ Á
Dịch Giả: A Du
Biên: A Sãi
Gã kỵ sĩ thủ lãnh lớn tiếng mắng chửi đồng bọn của hắn, sắc mặt của gã đồng bọn bị quát kia nhất thời đỏ bừng lên, nhưng tựa hồ như cực kỳ kiêng kỵ tên thủ lĩnh, không dám nói lại nửa lời, chỉ một mực quỳ trên mặt đất, cũng không có cố gắng đứng lên, cả người cứ lảo đảo như muốn ngã sang một bên.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh kia nhìn thấy hắn như vậy, sắc mặt nhất thời khó coi hơn vài phần, giục ngựa tiến lên vài bước, vẻ mặt như suy nghĩ gì đó, cẩn thận quan xác tình huống đồng bọn mình, mới thở dài một hơi:
Thôi được rồi, hóa ra ngươi đã bị thương, cố gắng đứng lên đi!
Hóa ra người kia lúc bị Hạ Á húc vào con ngựa đang cưỡi đã tế bị thương. Con ngựa kia đang phi nhanh tới, lực đạo mạnh đến mức nào, chỉ ngay cả Hạ Á, như con quái vật mạnh mẽ lớn lên trong sơn dã, cũng không dám khinh suất.
Mà lúc con ngựa bị hất ngã xuống, gã kỵ sĩ cũng văng ra khỏi ngựa, nhưng một chân hắn vẫn còn mắc kẹt lại trong bàn đạp. Kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn vốn cũng rất tốt, vội vàng nhảy ra ngoài, nhưng một chân của hắn vẫn bị đè nát.
Mà mấy búa Hạ Á bổ vào hắn, lực đạo hiển nhiên rất mạnh, đánh cho hắn đến mức không đứng dậy được, nhưng một phần cũng là do chân hắn bị gãy, không thể chống đỡ nổi.
Hơn nữa, trong lúc ngã ngựa, bả vai gã kỵ sĩ này cũng đập mạnh xuống mặt đất, khiến cho một mảng da lớn trên vai hắn bị tróc ra – vết thương này cũng không nặng lắm, may mắn là hắn mặc một bộ nhuyễn giáp khá mềm dẻo, nếu hắn mặc một bộ giáp sắt, chỉ sợ hiện tại xương cốt hắn cũng đã bị chấn gãy rồi.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh này thấy đồng bọn mình đã bị thương, liền không để ý đến bộ dáng chật vật của hắn khi bị Hạ Á đập mấy búa nữa. Dù sao những người đi cùng với hắn chuyến này, luận về thân phận đều là những chiến sĩ xuất sắc. Bị đánh bại như vậy bởi một tên lạp ma nhân sơn dã như vậy, nói thế nào cũng là một chuyện hết sức mất mặt.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Á:
Có thể đỡ được một đao của ta, sức mạnh của ngươi cũng không tệ lắm.
Hắn tự phụ thân phận, thấy chỉ mới tấn công một cái đã bị tên tiểu tử hoang dã kia làm mẻ đi thanh đại đao trong tay, quả là rất mất mặt, liền đem thanh đao cài lên yên ngựa. Nhìn lại thân hình cao lớn, tráng kiện của Hạ Á, ánh mắt vẫn còn toát ra vài phần khí thế cứng cỏi, sát khí trong mắt hắn cũng không khỏi giảm bớt vài phần. Tuổi còn nhỏ như vậy đã mạnh mẽ đến thế, nếu có thể thu nhận về dạy dỗ cẩn thận một chút, chỉ sợ không cần đến ba năm, hắn sẽ là một tay sai đắc lực của mình.
Chỉ là, ý niệm này chỉ mới xuất hiện một chút trong đầu hắn đã sớm bị đánh tan. Lần này hắn đi đã nhận một mệnh lệnh, trên đường đi cho dù là có gặp bất cứ ai, cũng không tha cho kẻ đó sống sót. Lúc trước cũng vì vậy mà hắn đã đồ sát cả một bộ lạc Địa Tinh, huống chi chỉ là một tên tiểu tử hoang dã như thế này?
Sát khí trong mắt hắn lại một lần nữa lóe lên rồi chợt tắt, hung quang lập tức bộc lộ ra:
Đáng tiếc, chỉ trách số mạng ngươi không tốt mà thôi.
Hạ Á nhìn chằm chằm vào nửa thanh búa còn lại trong tay hắn, trong lòng quặn đau. Hắn vốn là một kẻ nghèo kiết xác, luyện búa hơn mười năm nay cũng chưa từng sử dụng qua thứ vũ khí nào tốt như cái này. Từ khi chiếm được thanh chiến phủ này, không khỏi mừng rỡ như điên, ngay cả khi đi ngủ cũng ôm sát một bên không rời. Giờ phút này bỗng nhiên lại bị chặt làm đôi, không khác nào một gã nghèo kiết xác bỗng nhiên đào được mỏ vàng, nhưng chỉ xa hoa được có ba ngày đã lập tức bị phá sản. Sự tiếc nuối dâng lên trong lòng, mãnh liệt đến mức không thể nào nói ra thành lời được.
Những lời mà gã kỵ sĩ thủ lĩnh kia nói, tuy ngoài mặt cũng có thể xem như là khen ngợi Hạ Á lợi hại, nhưng khi Hạ Á nghe được, chẳng khác nào giống như hắn tát mình hai cái vào mặt, lại còn khen một tiếng:
Da mặt ngươi dày thật đó.
.
Sự sỉ nhục như vậy, Hạ Á làm sao có thể chịu nổi chứ?
Tính tình của hắn, hơn một nửa là sự hào sảng thuần phác của người miền núi, nhưng hắn lại sinh trưởng tại Dã Hỏa Nguyên, sống trong Dã Hỏa Trấn, lại bị lây nhiễm vài phần gian xảo cùng với tính lưu manh của đám người ở đó. Tất cả những tính chất đó hợp lại một chỗ, mới hình thành nên bộ dáng như hiện tại của Hạ Á, nhìn qua thì thành thật, chất phác, nhưng thật ra lại có vài phần gian xảo, hơn nữa, khi bị chọc giận thì lại bộc phát ra tính cách tàn nhẫn.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh tháo trên yên ngựa ra một loại vũ khí khác, là một thanh lang nha bổng ngắn. Thanh lang nha bổng này có chuôi bằng gỗ, một đầu lớn, một đầu nhọn, bề mặt của đầu lớn kia được bọc sắt, hơn nữa còn gắn vô số đinh sắt nhọn hoắt trên đó. Đây chính là thứ vũ khí tiện dụng nhất của kỵ sĩ khi tác chiến. Loại vũ khí này không sợ vướng víu, lực sát thương lại mạnh, nên thích hợp cho kỵ binh sử dụng.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh thúc ngựa chạy vài vòng, hét lên một tiếng, đã phóng ngựa thẳng về phía Hạ Á. Khi hắn phóng tới, đã lập tức nằm rạp xuống trên lưng ngựa, thanh lang nha bổng trong tay giơ lên cao. Đến sát cạnh Hạ Á, lập tức đập thật mạnh xuống đầu hắn. Nếu bị thanh lang nha bổng này đập trúng, cho dù là Hạ Á có mặc áo giáp đi chăng nữa, chỉ sợ cũng bị đập cho nát người.
Nhìn thấy đối phương vọt tới, hai đồng tử của Hạ Á rất nhanh co rút lại, bỗng nhiên ngã người về phía sau, co chân liên tục lùi về sau, hô hấp nhất thời cũng ngừng trệ lại, một hơi lùi liền ba bốn bước. Mắt thấy đối phương đã phóng ngựa tới trước mặt, thanh lang nha bổng trong tay đập xuống, Hạ Á đột nhiên giậm chân nhảy mạnh lên cao.
Động tác nhảy này của hắn, vô cùng mạnh mẽ lưu loát, giống như thời khắc này hắn đã hóa thành một con thỏ vậy, nhảy cao lại rất nhanh, thân hình nhìn có chút giống như cá heo nhảy trên mặt biển, thân người còn ở không trung, đã làm ra một động tác ngửa người cực kỳ xinh đẹp.
Chợt nghe một tiếng thét nhỏ, thanh lang nha bổng đã lướt qua đầu của Hạ Á, luồng cuồng phong mà nó phát ra, tạo thành ba đường tơ máu trên gò má Hạ Á. Mà thân thể Hạ Á còn ở trong không trung, nhanh như chớp đã rút thanh hỏa xoa đeo bên hông hắn ra, nhất thời đâm ra một nhát!!!
Phản ứng trong đường tơ kẻ tóc, tuy rằng Hạ Á đã tránh được thanh lang nha bổng kia, nhưng mà vẫn bị đầu con tuấn mã húc cho một cái, chính là thanh hỏa xoa mà hắn đâm ra, đã mạnh mẽ chui vào cổ của con tuấn mã.
Phốc một tiếng, con ngựa nhất thời rên rỉ lên một trận, Hạ Á cũng đã cùng với tiếng rên rỉ này mà bị đánh bay ra. Chỉ là lần này khi hắn rơi xuống đất, đã sớm có chuẩn bị trước, chân dẫm mạnh lên mặt đất, lảo đảo lùi về sau mấy bước, thanh hỏa xoa kéo thành một đường lõm sâu trên mặt đất, lúc này mới miễn cưỡng đứng lại. Trong miệng phun ra một ngụm máu nhỏ, một tay ôm lấy trước ngực, ngay vị trí bị đầu ngựa húc vào, mạnh mẽ thở dốc.
Cổ con ngựa của kỵ sĩ thủ lĩnh bị mũi của thanh hỏa xoa trực tiếp đâm thủng, chạy về phía trước vài bước nữa đã ngã lăn ra mặt đất. May mắn là kỵ thuật của gã thủ lĩnh này khá cao, vội vàng đạp mạnh chân vào hai cái bàn đạp, lực chân cũng của hắn quả thật không nhỏ, chỉ đạp một cái đã đạp nát hai cái bàn đạp, cả người rốt cuộc cũng nhảy ra ngoài, cuối cùng cũng không bị con ngựa đè phải. Chỉ là tư thế rơi xuống của hắn hơi cho chút khó coi, cả người lăn trên mặt đất vài vòng mới đứng dậy được.
Thân thể hắn mới tạm ổn định lại, Hạ Á cũng đã đánh tới, thanh hỏa xoa trong tay hắn giống như một con độc xà, mổ thẳng về phía cổ của hắn. Gã kỵ sĩ thủ lĩnh này bản thân đã kinh qua bách chiến, lâm nguy không kinh hoảng, rất nhanh rút từ bên hông ra một thanh đoản kiếm chặn lại.
Thanh đoản kiếm này vô cùng sắc bén, mũi kiếm lóe lên, trên thân kiếm phát ra một đoàn quang mang màu xám nhạt. Thanh đoản kiếm va chạm với thanh hỏa xoa một cái, một tiếng đinh thanh thúy phát ra…
Hạ Á nhất thời cảm giác được cánh tay hắn rung mạnh, đã thấy nửa thanh kim loại văng lên bầu trời, soạt một tiếng, đã cắm xuống đất. Mà sắc mặt vốn hết sức bình tĩnh của gã kỵ sĩ thủ lĩnh kia nhất thời biến đổi, một đạo hắc quang nhất thời đâm chếch qua cổ hắn một chút, máu tươi nhất thời bắn ra tung tóe.
Cảm giác đau nhói truyền lên, khiến hắn rất nhanh lách người về phía sau, cơ thể toàn thân căng thẳng, nhất thời đã sử dụng ra toàn bộ khí lực cả đời để ngã mạnh về phía sau. Sự đau đớn trên cổ truyền đến làm cho cảnh vật trước mắt tối sầm lại. Đưa tay lên cổ sờ qua một chút, may mắn phát hiện vết thương cũng không sâu lắm… Chẳng qua, thanh đoản kiếm sắc bén đang cầm trong tay kia, lúc này chỉ còn lại có cái chuôi kiếm, lưỡi kiếm đã cắm trên mặt đất xa xa. Thế mà thanh hỏa xoa đen đủi không chút quang mang nằm trong tay tên tiểu tử trước mặt kia lại hoàn hảo không hề có một chút tổn hao gì.
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh ngây dại cả người!
Mà bản thân Hạ Á cũng đã ngây dại!
Một kích hắn đâm ra, lại là lấy cứng chọi cứng với đấu khí của đối phương, cánh tay đã sớm tê dại, có chút không cầm nổi thanh hỏa xoa nữa rồi, rất nhanh chuyển thanh hỏa xoa sang tay trái. Chỉ là hắn không thể nào ngờ nổi, thanh hỏa xoa xấu xí của mình, không ngờ lại có thể làm gãy đôi thanh đoản kiếm sắc bén của địch nhân!!!
Đáng chết!
, lúc này gã kỵ sĩ thủ lĩnh đã thật sự nổi giận. Nguyên bản vừa rồi hắn có vài phần khinh địch. Lấy thân phận của hắn, không ngờ lại liên tiếp hai ba lần chịu thiệt thòi dưới tay tên tiểu tử hoang dã này, hơn nữa còn để cổ mình bị thương nữa. Nếu không phải mình phản ứng nhanh một chút, chỉ sợ lúc này tính mạng mình cũng đã mất dưới tay tiểu tử kia!
Thủ lĩnh, đón kiếm!
Tên kỵ sĩ ngã ngựa lúc nãy hét lên một tiếng, đem thanh bội kiếm của mình ném qua. Gã kỵ sĩ thủ lĩnh giơ tay chụp được, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, gầm lên một tiếng, giống như một con mãnh hổ phóng tới. Hạ Á tựa hồ cũng chưa hồi phục lại tinh thần, nửa thân trên hắn vẫn còn bị ngựa húc đau nhức âm ỉ. Ngay cả thân hình cường hãn dã man như quái thú của hắn, cũng có chút không chịu nổi.
Giờ phút này thanh kiếm trong tay gã kỹ sĩ thủ lĩnh đã phóng tới trước mặt, một kiếm chém xuống, đấu khí trên lưới kiếm phát ra, quang mang màu xám đã phóng đến trước mặt, Hạ Á nhất thời hồi phục lại tinh thần, nâng thanh hỏa xoa lên cản lại.
Đinh!
Kiếm pháp của gã kỵ sĩ thủ lĩnh này cực kỳ tàn nhẫn, một kiếm bị cản, cũng không có nổi giận, thanh kiếm trong tay hắn, nhất thời hóa thành vô số kiếm quang phóng ra, đâm chém bao trùm thân thể Hạ Á. Thanh kiếm trong tay hắn tung hoành, cơ hồ giống như là mưa giật gió rền vậy!
Dưới làn kiếm pháp sắc bén hung ác như thế, Hạ Á nhất thời liền giống như biến thành một cọc gỗ tập đánh vậy. Vũ kỹ của hắn quả thật là một con gà mờ, lúc này đối phương lại thi triển ra loại kiếm pháp tinh diệu như vậy, chỉ sợ bản thân hắn cũng giống như một tấm bia tập chém mà thôi.
Nhưng mà, chuyện cổ quái lúc này đã xảy ra!
Đinh! Leng keng! Leng keng......
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh giống như là phát điên vậy, công kích mãnh liệt. Lúc mới bắt đầu, Hạ Á còn có chút ứng phó loạn xạ, vài lần suýt không ngăn cản được, suýt chút nữa bị đâm cho vài nhát kiếm. Nhưng mà, sau ba bốn chiêu, sắc mặt Hạ Á càng ngày càng trở nên cổ quái hơn. Sắc mặt đối thủ cực kỳ dữ tợn, nhưng mà bộ kiếm pháp mà hắn đang thi triển, Hạ Á chỉ cần tùy ý đưa tay, thanh còi lò trong tay hắn có chút nhẹ nhàng thong thả giơ lên, lại có thể dễ dàng đem những đường kiếm công kích tàn nhẫn của đối phương xảo diệu hoàn toàn phá giải hết!
Mặc cho gã kỵ sĩ thủ lĩnh kia công kích điên cuồng đến thế nào, kiếm khí như mây trôi nước chảy, dày đặc như nước, những cũng thủy chung không cách nào vượt qua được thanh hỏa xoa nhẹ nhàng chậm chạp trong tay Hạ Á!
Trong lòng Hạ Á cũng cảm thấy quái dị, bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.
Kẻ này… kẻ này… hắn rốt cuộc là đang đùa giỡn với ta hay sao chứ? Tại sao vũ kỹ của hắn lại múa loạn xạ lên thế kia?
Ý? Một kiếm đâm ra của hắn như thế, không phải chính là thủ pháp cời than ma lão gia hỏa đã dạy ta hay sao?
A? Một cú bổ vừa rồi của hắn, không phải là thủ pháp bổ củi lão gia hỏa đã dạy ta sao?
Ặc? Một cú chặt này nữa, chính là thủ pháp chặt thịt mà lão gia hỏa đã dạy ta mà!
Ủa? Một cú chém nghiêng này nữa, động tác cắt lông cừu mà lão gia hỏa thường ngày vẫn dạy ta không phải chính là như vậy hay sao…
Hạ Á muốn té xỉu!
Hắn phát hiện, mỗi một kiếm mà đối thủ đánh tới, toàn bộ đều là những động tác hết sức quen thuộc mà chính mình đã từng làm hàng ngàn lần trước đây, cời than trong lò, bổ củi, chặt thịt, cắt lông cừu… Những tư thế đó, cho dù là mình đang ngủ gật cũng có thể tiện tay thi triển ra! Mỗi một chiêu công kích của người kia, quả thật rất giống với những động tác trước đây Hạ Á vẫn thường hay làm. Thậm chí cho dù Hạ Á không phản ứng nhanh bằng đối phương, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái, đã lập tức đoán được chính xác hướng đi của thanh kiếm đối phương. Thanh hỏa xoa chỉ tùy tiện giơ ra, đã có thể dễ dàng đem kiếm pháp sắc bén của đối phương đánh tan!
Mà tên kỵ sĩ thủ lĩnh kia, trong lòng cũng đã sớm kinh hãi…
Kiếm thế tung hoành mãnh liệt, kiếm khí đã được gã kỹ sĩ thủ lĩnh phát huy ra đến cực điểm, nhưng mà hắn càng đánh thì trong lòng càng thêm kinh hãi hơn…
Trong lòng hắn có chút cảm giác mất mặt, phần lớn lại là cuồng nộ. Nhất thời đem tất cả các loại kiếm pháp lợi hại, hung ác nhất mà mình đã khổ luyện nhiều năm nay toàn bộ thi triển cả ra, chỉ hận không thể đem tên tiểu tử kia chém thành vài chục mảnh vụn! Bộ kiếm pháp này là lúc hắn còn trẻ, đã được một vị cao thủ lợi hại trong quân ngũ truyền thụ cho. Nhiều năm qua, chính là nhờ vào bộ kiếm pháp lợi hại này đã giúp hắn chiến thắng không biết bao nhiêu trường quyết đấu sinh tử thảm khốc, từng không ít lần nhờ vào bộ kiếm pháp này mà tiêu diệt những địch nhân vô cùng lợi hại.
Nhưng mà, khi đối mặt với tên tiểu tử này, quả thực, quả thực… quả thực kỳ lạ!
Bất luận là chiêu thức của mình sắc bén đến thế nào đi nữa, đối phương lại có thể tùy tiện thong thả đỡ hết. Hơn nữa, càng đánh động tác của tên tiểu tử này càng thoải mái hơn. Có mấy lần, kiếm của mình còn chưa kịp đưa ra, tên kia đã đem thanh hỏa xoa của hắn chờ sẵn ở phương hướng mà mình sắp đâm tới.
Rốt cuộc, gã kỵ sĩ thủ lĩnh cũng không thể kềm chế được sự sợ hãi trong lòng, hét to lên một tiếng, cũng không sử dụng bất cứ chiêu thức gì nữa, chỉ là phóng xuất ra khí lực cả đời hắn, hay tay cầm thanh kiếm bổ thẳng xuống.
Khanh!!
Lưỡi kiếm đánh mạnh vào trên thanh hỏa xoa, thân mình hai người đều run lên một chút, gắt gao đứng yên tại chỗ.
Lúc này hai người đều đã thở hồng hộc, chỉ là sắc mặt của Hạ Á đã đỏ ửng lên, mà sắc mặt của gã kỵ sĩ thủ lĩnh đã hoàn toàn xanh mét. Hai thanh vũ khí vừa chạm nhau, ngay lúc đó, một âm thanh thanh thúy chợt vang lên, thanh trường kiếm sắc bén trong tay hắn, nhất thời gãy thành mười mấy đoạn!!! Mà thanh hỏa xoa trong tay của Hạ Á, vẫn đen đủi như trước, vẫn là hoàn hảo không bị hao tổn gì cả!!!!
Hai người trừng mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau một chút, Hạ Á bỗng nhiên nhịn không được chớp chớp mắt, hạ giọng nói một câu:
Này, lão huynh, có phải khi ở nhà ngươi cũng thường hay cời than, chặt thịt lắm phải không? Mấy động tác đó cũng thuần thục, mau lẹ quá chứ…
Gã kỵ sĩ thủ lĩnh nghe được, nhất thời biến sắc, khí huyết trong lòng ngực dâng lên, thân thể lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy đối thủ đã hộc máu, mặc dù trong đầu hắn vẫn hết sức mờ mịt, nhưng thấy trong tay đối phương cũng không có vũ khí, hắn cũng không do dự thêm nữa, thanh hỏa xoa trong tay liền đâm tới.
Nào ngờ, đối thủ hắn lúc này giống như đã hoàn toàn ngây ngốc vậy, nhìn chằm chằm vào Hạ Á, giống như là đã quên mất là phải tránh né, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào Hạ Á, một chữ cũng không nói nên lời.
Mắt thấy thanh hỏa xoa đã sắp đâm trúng người hắn, chợt từ phía sau lưng hắn vang lên một âm thanh dây cung chấn động.
Vút!
m thanh xé gió vang lên, Hạ Á la lên một tiếng, nhảy người lên tránh, nhưng mà một đạo hắc quang cũng đã bắn trúng người hắn! Một thanh Nhạn Linh Tiễn đã cắm trên bả vai của hắn, đuôi mũi tên vẫn còn run lên nhè nhẹ!
Từ xa phía sau, gã kỵ sĩ thứ ba sắc mặt lạnh lùng vẫn còn còn giương cung về phía Hạ Á, trên dây cung còn có hai mũi tên chưa bắn ra, đầu mũi tên chỉ thẳng vào người Hạ Á!
Tiểu tử, bỏ vũ khí xuống, từ từ lui lại, động tác chậm một chút!
Hạ Á cắn răng, một tay cầm đuôi mũi tên, lông mi hắn khẽ nhíu lại, lộ ra một tia hung hãn, đang định tiến lên, chợt nghe vút một tiếng, một mũi tên đã phóng tới, ghim ngay trước đầu mũi chân của hắn, không sai một ly!!!
Ta chỉ nói một lần, lập tức lui lại!
Gã kỵ sĩ thứ ba từ xa lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Á. Cặp mắt hắn, toát ra quang mang lạnh lùng.
Vừa lúc đó, từ phía bờ tây của con sông, truyền đến tiếng vó ngựa!
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2