Chương 241- Hạ: Trở mặt.


Dịch: A Bon
(bạn nào vận LÀM ƠN ghi rõ nguồn như thế này giùm mình)

Tiếng chào cuối cùng của A Đạt khiến toàn thân Hạ Á nhất thời cứng ngắc như ở trong hầm băng!

Đóa Lạp? Đóa Lạp?
Hắn biết… Đóa Lạp ẩn thân trên người ta?!


Ngươi...?!
, mới nói được nhiêu đó thì toàn thân Hạ Á đã mềm nhũn khuỵu xuống, đầu gối vang lên tiếng kèn kẹt ghê răng. Hắn nghiến răng rít lớn:

- A Đạt! Ngươi... ngươi… ngươi…!
Khóe miệng A Đạt khẽ nhếch lên nở một nụ cười vô cùng gian xảo:

- Hạ Á, thật sự ta không muốn hại ngươi, nhưng ta vốn không ngờ rằng Đóa Lạp lại ẩn thân trên người ngươi.

Mặt Hạ Á đỏ bừng, lúc này hắn bị ép tới đầu cũng gục xuống rồi.

- Ngươi...làm sao ngươi biết?!
- Ngươi quên rồi sao? Ở trong huyệt động của đại xà…

Nói tới đây thì cổ họng A Đạt phát ra tiếng hừ hừ, lạnh lẽo nói:

- Lúc đó ta còn chưa nói ra thì ngươi đã hô lên tên của con rắn Đạt Mạn Đức Lạp Tư. Ta nhớ rõ là chưa hề nhắc tới tên của nó với ngươi mà.

Hạ Á giận dữ.
Hai mắt hắn tóe lửa. Đột nhiên cả người hắn ngã nhào lên mặt đất mặc cho trần nhà rơi xuống. Hạ Á nhanh nhẹn cong người, rút ra mấy thanh trường mâu bằng tinh thiết vừa lấy được cắm nhanh xuống đất. May là những thanh trường mâu này chuyên chế tác cho viễn cổ Địa Tinh sử dụng, chiều dài khá ngắn nên sau khi cắm xuống đất thì vừa khít giữa khoảng cách trần lối đi với mặt đất, nếu như dài hơn một chút thì cũng đừng hòng cắm xuống để chống đỡ được. Đồ vật toàn bộ được luyện từ thiết tinh cứng tới cỡ nào chứ… chỉ nghe mấy tiếng ken két thì trần nhà đã không rơi xuống nữa.

Hạ Á nhanh nhẹn bò ra phía ngoài nhưng tấm chắn ở cuối lối đi đã hạ xuống gần như chỉ còn cách mặt đất nửa thước mà thôi.

A Đạt bên ngoài nhìn nỗ lực của Hạ Á thì lắc đầu nói:

- Ngươi không thoát được đâu, ta đã tính toán cẩn thận rồi.

Ngay lúc hắn nói xong thì Hạ Á đã lết ra đến sát miệng cống, nhưng tấm chắn cũng chỉ còn cách mặt đất ba mươi phân nữa mà thôi.

Hạ Á vẫn còn đang ở phía trong, dù có tiếp tục bò ra thì cũng không kịp nữa rồi. Đột nhiên ngay lúc đó sắc mặt Hạ Á trở nên dữ tợn, cười ngạo nghễ:

- Con rồng chết tiệt, dám hại lão tử! Theo ta cùng chết đi.

Hạ Á tuy không còn kịp để lăn ra ngoài nhưng lại đột nhiên vươn tay ra, rút thắt lưng quăng mạnh ra ngoài, chuẩn xác quấn lấy mắt cá chân A Đạt. Thét lớn một tiếng, Hạ Á lấy hết sức giật thắt lưng lại.

Hạ Á mạnh cỡ nào chứ.. A Đạt hét thảm một tiếng, bị kéo ngã sấp xuống bị kéo sềnh sệch qua khỏi tấm chắn.

Tấm chắn hạ xuống, gần như xướt qua chóp mũi A Đạt.

"Rầm!"
Rốt cuộc tấm chắn chạm vào mặt đất, bụi đất xung quanh bốc lên mù mịt.

Bên ngoài tấm chắn, đám ngườiTrát Khố hoàn toàn sợ ngây người.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh chóng! Đặc biệt nhất là lúc cuối cùng, khi đó A Đạt gục xuống phía dưới cửa nói chuyện với Hạ Á thì hai người dùng ngôn ngữ Byzantine nên phần lớn người Trát Khố đều nghe không hiểu, ngoại trừ hai người là Tatara và Nữ Vu y.

Nhưng vấn đề là sau khi Tatara chạy ra thì hắn không đứng gần miệng cống, mà nữ vu y Lộ Lộ lại không phản ứng kịp.

Hạ Á đột nhiên kéo A Đạt vào phía trong, tấm chắn hạ xuống, tất cả mọi người hoàn toàn ngây dại.

Bỗng nhiên Tatara nhảy lên, điên cuồng gào lớn:

- A! Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ a?!
Nữ vu y Lộ Lộ không mất bình tĩnh, nàng đột nhiên hét to mấy tiếng nhào tới tấm chắn liều mạng đánh đấm, lại điên cuồng lục lọi xung quanh.

Sắc mặt Tatara đã hoàn toàn trắng bệch, thấy Hạ Á bị kẹt lại ở bên trong thì ma pháp sư run rẩy thét to:

- Không được! Phải nghĩ biện pháp cứu lão gia ra bằng được! Toi rồi! Đời ta xong rồi! Nếu lão gia chết trong đó thì ta có vác xác về cũng chết mất thôi! Shaerba sẽ giết ta! A Phất Lôi Tạp Đặc sẽ làm thịt ta! Bọn họ đều sẽ không tha cho ta! Ngay cả Meilin đại nhân cũng sẽ giết ta! A?! Meilin...Meilin đại nhân…!

Hắn kêu la một hồi thì bỗng nhiên im bặt, đứng tại chỗ, thần sắc cổ quái, hai con ngươi trong đôi mắt ti hí đảo loạn xạ.

"Meilin, Meilin đại nhân vĩ đại?!"

Hắn đứng tại chỗ lẩm bẩm mấy câu rồi nhanh chóng lấy thảm bay do Meilin tặng ra. Tấm thảm cỡ chiếc khăn tay được hắn vung ra liền biến lớn. Đột nhiên Tatara giống như lên cơn điên cướp lấy cây chủy thủ của một chiến sĩ Trát Khố bên cạnh, vừa đâm vừa rạch lên tấm thảm.

Mấy tiếng rẹt rẹt vang lên, tấm thảm bay đã hoàn toàn bị hắn cắt thành vô số mảnh vụn.

- Meilin đại nhân! Meilin đại nhân!
Mặt Tatara hằm hằm vô cùng điên cuồng. Mấy người ở bên cạnh đều ngẩn người, không rõ ma pháp sư đang làm cái gì nữa... thảm bay thì mọi người đều đã thấy qua nhưng giờ thấy Tatara đem cái bảo bối này ra hủy diệt một cách điên cuồng như vậy thì cũng đờ người khó hiểu.

Tấm chắn rơi xuống chặn mất miệng cống. Trần nhà mặc dù bị mấy cây trường mâu chống đỡ nhưng hẳn cũng không chống đỡ được lâu. Dù sao đi nữa thì một khi tấm chắn đã khép xuống thì muốn thoát ra ngoài chỉ là chuyện trong mơ mà thôi.

Lúc này sắc mặt Hạ Á cũng hết sức phẫn nộ, đưa tay bóp cổ họng A Đạt gầm gừ:

- Con rồng chó chết, lão tử giết ngươi trước.

A Đạt không hề phản kháng, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hạ Á mặc cho tay hắn chộp lấy cổ họng mình, đột nhiên thở dài:

- Ngươi định giết ta sao?!
Hạ Á mặt đầy sát khí quát:
- Con mẹ mày, mày chơi tao thì sao tao không giết mày chứ hả?!

A Đạt lạnh lùng mở miệng:
- Rất công bằng, ra tay đi.
Lúc này, một tiếng "Rắc" vang lên báo hiệu một thanh trường mâu đã bị bẻ gãy. Áp lực của trần lối quá lớn nên dù là trường mâu tinh thiết cũng không thể chống đỡ được lâu. Ba thanh trường mâu đã bị gãy mất một thanh, tấm trần lối đi lại bắt đầu có dấu hiệu rục rịch.

Trong lòng Hạ Á chần chừ, bỗng nhiên buông lỏng bàn tay đang siết cổ A Đạt ra, quay đầu lại ra sức bò tới. Bò được hai bước thì hắn xoay người nắm chặt dây thắt lưng kéo A Đạt tiến tới.

Lại một tiếng ken két nữa vang lên, chỉ còn lại một thanh trường mâu cuối cùng.

Hạ Á vận toàn bộ chút khí lực còn lại, thét lớn một tiếng, thân thể gần như áp trên mặt đất nhắm tới khoảng trống cách đó hai thước, ra sức lăn một vòng. Một lần nữa thoát khỏi lối đi trở về lại xưởng rèn.

Hắn không đứng lên ngay mà dùng sức giật mạnh thắt lưng kéo A Đạt ra theo.

Tiếng rầm rầm vang lên chói tai, lối đi đã hoàn toàn bị lấp kín.

Hai người thở hồng hộc một lát thì A Đạt mới ngồi dậy hỏi:

- Ngươi không giết ta nữa à?
Hạ Á hừ lạnh, ánh mắt băng lãnh nhìn A Đạt:

- Giết ngươi thì dễ, có điều lão tử không muốn chôn xác ở chỗ này. Ngươi vốn biết rõ về địa phương này, vậy tốt nhất đưa ra cho ta một phương pháp xử lí đi. Bằng không...

Thần sắc A Đạt đầy khinh thường:
- Ta không nói ngươi sẽ lập tức ra tay, còn nói ra thì sau khi thoát khỏi đây cũng bị ngươi giết. Kết quả có khác gì nhau sao?

- Sống lâu thêm được phút nào tốt phút đó!

Hạ Á nghiến răng gằn giọng:
- Ta đếm tới ba, nếu ngươi còn không nói ta sẽ ra tay. Một....hai…!

- Được rồi.
A Đạt đứng lên, phủi phủi bụi trên người, sắc mặt bình thản:

- Ngươi nói không sai, sống được lúc nào hay lúc đó, nhưng mà hiện tại ta bó tay...

Hạ Á cũng đứng dậy, giọng rít lên:
- Cái gì?
Sắc mặt A Đạt cợt nhả, ngón tay chỉ chỉ về phía sau lưng Hạ Á nói:

- Ngươi quên rồi sao, chúng ta còn một ông bạn đang đuổi đằng sau nữa!

Hạ Á quay phắt lại… đầu kia của xưởng rèn chỗ cống nước bị mở ra đang xuất hiện một thân ảnh chầm chậm bước tới.

Đôi cánh tay bám vào miệng cống xuất hiện đầu tiên, ngay sau đó một thân thể mềm mại thon dài chui ra. Dáng người thon dài thanh lịch xuất hiện, thân thể vặn vẹo uốn éo một hồi, mái tóc xõa dài lộ ra một đôi tai thật dài.

Nơi này vốn tối tăm nhưng đôi mắt của thân hình kia lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng. Tướng mạo nhìn qua thì phải nói là hoàn hảo, khuôn mặt anh tuấn giống như một tác phẩm điều khắc hoàn mỹ, dù đem so sánh với vẻ bô trai của A Đạt thì cũng không hề thua kém.

Mấu chốt nhất là toàn thân người này cũng toát lên một loại cảm giác cân đối đến hoàn mỹ, vóc người thon dài gần như đạt đến tỷ lệ hoàn hảo nhất, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ và đôi lỗ tai dài đặc sắc.

- Hắc hắc, đám con mồi bé nhỏ của ta, xem ra các ngươi chạy không nhanh mấy nhỉ?!

Nó nhìn Hạ Á và A Đạt cười khẩy, nụ cười tuấn mỹ kia lại ẩn giấu mùi vị độc ác.

Đôi mắt Hạ Á trợn tròn ngơ ngác:
- Ngươi… Đạt Mạn Đức Lạp Tư?!
Đạt Mạn Đức Lạp Tư từng bước từng bước chậm rãi đi tới:

- Hắc hắc, giờ mới nhận ra sao? Sinh vật ti tiện đáng thương... hiện trước mắt các ngươi chính là hình thái thứ ba của ta - Tinh Linh.

vide
13-03-2012, 08:46 PM
Liệp Quốc
Tác giả: Khiêu Vũ
 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.