Chương 2: Dã Hỏa trấn không có người tốt - Hạ


Dịch Giả: A Tù
- Chẳng lẽ bộ dạng ta rất giống người xấu sao?

Tatara bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc. Bất quá, ở trước mặt một tên khất cái, hắn vẫn cố gắng bày ra thân phận là ma pháp sư lão gia.

Nhìn thoáng qua thân thể cường tráng của Hạ Á Lôi Minh, hắn đành bỏ qua ý niệm dùng sức mạnh cướp đoạt trong đầu.

- Hay là lừa đưa đến một nơi không ai biết rồi bỏ thuốc mê nhỉ?

Tatara híp híp đôi mắt tam giác, ra vẻ rụt rè mỉm cười nói:

- Lời đầu tiên xin tự giới thiệu, ta là một ma pháp sư.

Hạ Á Lôi Minh mờ mịt nhìn Tatara, không hề có phản ứng.

Tatara không nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương, tựa hồ người thanh niên này nghe được từ
ma pháp sư
với từ
một con heo
cũng chả khác gì nhau.

Trầm mặc xấu hổ một lát, Tatara rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, hắn ho khan một tiếng:

- Khụ…chẳng lẽ ngươi không biết ma pháp sư là ai sao?

- Biết.
Hạ Á Lôi Minh thành thật gật gật đầu. Hắn mặc dù là người miền núi, nhưng cũng

thường xuyên lui tới Dã Hoả trấn, sao không biết ma pháp sư được chứ.

- Vậy…hiện tại một ma pháp sư tôn quý đang đứng trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không sợ hãi sao?

Tatara có chút kinh ngạc, đối mặt với một ma pháp sư mà không đổi sắc, chẳng lẽ người này là một cao thủ thâm sâu khôn lường sao?

Nhưng là, nhìn dáng vẻ, tuổi tác, lại thêm bộ áo choàng rách nát hắn mang trên người, còn có cái đầu bím tóc theo phong tục miền núi, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy giống một cao nhân.

- Bởi vì ngươi không giống ma pháp sư.
Hạ Á Lôi Minh nói thực lòng, hắn tựa hồ có chút ngượng ngùng vuốt vuốt cái ót:

- Ta nghĩ ma pháp sư đều có bộ dạng rất tuấn tú.

Tatara:
…. .

Oán niệm tiếp tục tăng lên.
Bị chọt trúng chỗ đau, Tatara có chút bốc hoả :

- Vậy ngươi cho ta là ai?
- Kẻ lừa đảo.
Hạ Á Lôi Minh là một người rất thành thật, hắn kiên quyết trả lời:

- Dưỡng phụ của ta đã dạy một câu, nếu như trên đường có một người tự nhiên tỏ ra thân thiện hảo hữu mỉm cười với ta, vậy phản ứng đầu tiên nên là ôm chặt túi tiền của mình lại.

Sau đó, Hạ Á Lôi Minh mỉm cười với Tatara một chút, vẻ mặt hắn vẫn như cũ bình thản mà thành khẩn, nói tiếp:

- Tiên sinh lừa đảo tôn kính, ngươi xem, ta là một người nghèo, trên người hiện tại ngay cả một đồng tiền cũng không có. Cho nên, ta nghĩ ngươi không nên lãng phí thời gian nữa.

Nói xong, Hạ Á Lôi Minh lướt qua bên người Tatara, tỏ vẻ muốn đi.

Gặp quỷ rồi, hắn từ trên núi đi xuống hơn ba mươi dặm, trên đường chỉ có duy nhất một bụng nước chống đói, lúc đi đến thôn trấn, bụng đã sôi sùng sục, đai lưng không biết đã phải thít chặt lại mấy lần. Giờ này chắc gặp một khúc cây hắn cũng không ngần ngại gặm một hồi.

Trong lúc này, việc cần kíp nhất là đi kiếm cái ăn, hắn đâu còn sức lãng phí thời gian với một tên lừa đảo. Nếu như đổi ngày thường, hắn sớm đã một quyền đập vỡ xương cốt tên lừa đảo này.

Tatara thấy Hạ Á Lôi Minh muốn đi, sốt ruột nói:

- Này! Ta thực sự là một ma pháp sư! Ngươi muốn như thế nào mới tin tưởng?

- Tin tưởng ngươi?
Hạ Á Lôi Minh chớp con mắt, do dự một chút, sau đó làm một bộ dáng trung hậu đáp:

- Trừ phi…trừ phi ngươi biểu diễn một chút ma pháp.

-... Được rồi!
Tatara suýt nữa tức giận đến hộc máu, bất quá vì khối thượng đặng ma pháp tinh kia, hắn vẫn cố gắng đè nén tức giận, đem Hạ Á Lôi Minh kéo đến ven đường, dùng lưng mình chặn ánh mắt của người qua đường, vương một ngón tay:

- Đây! Ngươi xem cho rõ vào!
Nói xong, miệng hắn thì thầm niệm vài câu gì đó, giương tay lên, một đám bụi phấn từ trong lòng bàn tay hắn bay ra bám trên người Hạ Á Lôi Minh.

Đó chính là một đám bụi đất.
Hạ Á Lôi Minh nhìn áo choàng bị dính bụi đất, bất mãn nói:

- Đây là ma pháp gì vậy.
- Dương trần thuật!
Tatara kiêu ngạo nâng cằm lên, đây chính là ma pháp hắn am hiểu nhất, cũng là pháp thuật thấp nhất của thổ hệ ma pháp, lợi dụng ma pháp tạo ra bụi đất, trong thời điểm tác chiến có thể mê hoặc tầm mắt của địch nhân, cái này cũng tương tự như khi đánh nhau bất thần tung vôi bột ra vậy.

Hạ Á Lôi Minh có chút thất vọng, cũng có chút khinh thường:

- Cái này cũng không thể chứng minh được ngươi là ma pháp a.

Ánh mắt hắn tràn ngập hoài nghi nhìn Tatara, dùng sức lắc đầu nói:

- Ta trước kia từng chứng kiến một đoàn xiếc cũng có người làm được như ngươi, thậm chí còn thú vị hơn. Trong đó còn có người từ trong mũi lấy ra một con thỏ nữa kìa.


Ặc, đoàn xiếc

Lấy thỏ từ trong mũi!
Chết tiệt, tên hỗn đản này coi ta là cái gì?

Tatara cảm thấy mình sắp hộc máu đến nơi rồi.

- Hơn nữa…nói không chừng, bụi đất này là của người giấu trong túi áo từ trước đó.

Hạ Á Lôi Minh không có hảo ý nhìn ống tay áo rộng thùng thình của Tatara. Tatara mang trên người chính là một kiệng thượng đẳng da bào, vì phối hợp với tượng trưng thân phận của ma pháp sư, áo choàng được làm rộng thùng thình, tay áo cũng có vài tầng vải cuốn.

- Hỗn đản! Ta làm sao có thể làm chuyện đó được.

Tatara cảm thấy chính mình bị vũ nhục.
- Trừ phi…ngươi để ta kiểm tra một chút y phục của ngươi, nhìn xem bên trong có giấu vật gì hay không?

Hạ Á Lôi Minh vẻ mặt thực thành khẩn nói.

- …được rồi!
Tatara sắc mặt đỏ lên, hắn cảm thấy chính mình đã bị sỉ nhục rất lớn! Thậm chí trong nháy mắt, suýt nữa đã quên luôn cả viên đá trên cổ của Hạ Á Lôi Minh.

Vui cái gì chứ! Ta đường đường là một cái ma pháp sư, không ngờ lại bị tiểu tử này coi là ảo thuật gia!!

Mà thân phận ma pháp sư, bây giờ đã là thứ đáng giá nhất trên người Tatara.

Hắn oán giận ném cho Hạ Á Lôi Minh kiện áo bào da trong tay:

- Ngươi xem đi! Nhìn xem ta có giấu thứ gì bên trong không? Hừ!

Hạ Á Lôi Minh nhận áo choàng, lập tức cẩn thận xem xét. Hắn phi thường cẩn thận, sờ soạng từ tay áo đến cổ áo, thậm chí cả bên trong áo cũng thò tay vào bóp bóp vài cái mới thôi.

Kiểm tra xong một lần, Hạ Á Lôi Minh thuận tiện hàm hồ đáp:

- n, cái áo choàng này của ngươi tựa hồ cũng không ít tiền a.

- Đương nhiên! Cái này chính là mua từ cửa hàng ở vương đô, giá sáu cái ngân tệ đấy!

Nó chính là là da gấu thượng đẳng! Quần áo như vậy mới có thể xứng đáng với thân phận ma pháp sư cao quý chứ!

Tatara căm tức trả lời. Kì thật hắn nói dối, da gấu đâu mà da gấu. Tuy đúng là mua ở cửa hàng vương đô, nhưng cũng chỉ có ba cái ngân tệ thôi.

Hạ Á Lôi Minh nghe xong, trên mặt bất động thanh sắc, trong ánh mắt lại hiện lên một tia dị sắc.

Hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vô hại nhìn Tatara:

- Ta xem xong rồi. n…không thể không nói, ngài đích xác không phải là một kẻ lừa đảo giảo hoạt.

- Đương nhiên!
Tatara cố gắng ưỡn ngực lên nói.
Hạ Á Lôi Minh nhếch miệng cười hì hì:
- Bất quá, ngươi lại là một kẻ lừa đảo ngu xuẩn.

Vừa dứt lời, Hạ Á Lôi Minh bỗng nhiên ôm cái áo da thượng đẳng của Tatara, quay đầu bỏ chạy.

Hắn chạy trốn như bay, chỉ một lát sau, liền chui vào một cái hẻm nhỏ ở ven đường.

Tatara sửng sờ ở đương trường, cả người hình như choáng váng, mở to hai mắt ngây

ngốc một hồi lâu, sau đó mới đột nhiên rống giận một tiếng:

- Có người cướp đoạt quần áo của ta!!!

Chờ đến lúc hắn truy đến ngõ nhỏ, còn đâu thấy bóng dáng của Hạ Á Lôi Minh nữa!!!

Hạ Á Lôi Minh dù sao cũng là người địa phương, Dã Hoả trấn này, hắn đã đi hơn mười năm rồi, Tatara cái tên ngốc này sao có thể so sánh được.

Một hơi chạy hết hai con đường, xác định không có ai đuổi theo. Hạ Á Lôi Minh dừng bước, đứng dưới cây đại thụ ven đường thở hổn hển một lúc, sau đó lại sờ sờ cái áo choàng thượng đẳng trong tay.

- Vận khí thật tốt, mới tiến lên trấn liền gặp ngay được tên ngốc lừa đảo từ bên ngoài đến. Hôm nay có cơm trưa rồi.

Hạ Á Lôi Minh trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, sau đó ôm áo da, đi đến một cửa hàng gần nhất.

Trong chốc lát, cái áo choàng liền biến thành mấy cái đồng tiền, sau đó ở một cái tiểu điếm lại biến thành mấy cái bánh nhân thịt, rồi mấy cái bánh nhân thịt cũng rất nhanh trôi vào bụng của Hạ Á Lôi Minh.

Vỗ vỗ cái bụng đã không còn kêu to nữa, Hạ Á Lôi Minh thích ý thở dài.

Ai, đáng tiếc a, ở cái loại địa phương vô chính phủ như Dã Hoả trấn, những tên ngốc như vừa rồi cũng rất khó gặp a.

- Hiện tại, bụng đã no, nên đi tìm việc làm thôi.

Hạ Á Lôi Minh ngẩng đầu hướng chợ đen đi tới.

Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của Hạ Á Lôi Minh và Tatara.

Nếu như dựa theo cách nói hoa lệ của người hát rong thì hẳn phải hình dung thế này:

- Năm đó ngày đó tháng đó, đại lục vương giả tương lai Hạ Á đã gặp gỡ đệ nhất bộ hạ trung thành trong tương lai của hắn, Tatara đại nhân. Hạ Á vương vĩ đại đã phát ra khí thế vương giả vô cùng khiến thân thể Tatara rung lên, lâm vào thần phục, liền thề từ nay về sau cả đời đi theo Hạ Á vương, dù chết cũng không sờn! Bánh xe lịch sử, tiếp tục không ngừng lăn về phía trước…

Nhưng mà, sự thực xảy ra cùng vời trong truyền thuyết kể lại có chút khác biệt.

Giờ phút này, Tatara của chúng ta đích thực thân thể đang run lên, nhưng không phải vì thần phục hoặc là cảm động, mà là…

Tức giận!!!!
- Tiểu tử hỗn đản, đừng để ta gặp lại ngươi!!!

Tatara cả mặt đều xanh, phẫn nộ nhổ ra một ngụm nước bọt:

- Dã Hoả trấn thực không có người tốt a!!

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.