Chương 30: Một tia rung động


Biên: A Lá
Hạ Á đau đến nỗi ánh mắt và cả cái miệng đều xếp thành một hàng, nhanh chóng dùng sức đè miệng vết thương lại, toàn thân run rẩy một hồi lâu, sau đó mới mệt mỏi đứng dậy, bất chấp chuyện nụ hôn đầu tiên của mình: "Ngươi muốn giết ta sao!"

Kẻ đáng thương giận dữ, nghĩ thầm rằng dế nhũi này vừa chiếm đại tiện nghi, lại còn dám chửi mình như thế, cả giận nói: "Hỗn đản nhà ngươi, vừa rồi..."

"Câm miệng!" Hạ Á sắc mặt biến đổi, dùng sức cắn chặt răng: "Vừa rồi cũng chưa có phát sinh cái gì! Ngươi tốt nhất mau quên đi! Ngươi, ta không cho ngươi nói ra, nếu không sau này làm sao lão tử làm người đây!"

Nói xong, hắn nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Vương phi địa tinh đang sợ hãi rụt rè ngồi ở một góc, mặt lộ vẻ sát khí: "Còn ngươi nữa! Ta cấm ngươi nói ra đấy!"

Vương phi địa tinh nghe vậy nhanh chóng sợ hãi gật đầu.

Kẻ đáng thương suýt nữa uất ức mà xỉu!

Chính mình bị dế nhũi này chiếm tiện nghi, đã không có thiên lý! Tên hỗn đản này lại làm như chính hắn bị thiệt thòi vô cùng lớn? !

Xảy ra sự tình như vậy, hai người đều ngoảnh mặt đi không thèm nhìn đối phương.

Hạ Á tự mình xé ra một đoạn vải bố, miễn cưỡng bao lấy vết thương một chút, sau đó ôm đầu ngồi ở đằng kia mà phát sầu.

Sầu muộn của Hạ Á đại gia từ đâu ra?

Nói nhảm. Có thể không lo sao?
Bây giờ hắn tỉnh táo lại. Bi phẫn phát hiện một sự thực. Chính là... hắn - Hạ Á đại gia lại một lần nữa biến thành kẻ nghèo nàn.

Lúc nãy chạy trốn, Hạ Á đại gia xem như đem gia sản mới vừa tích góp từng tí một đánh mất sạch sẽ! Cái gánh nặng kia hắn chưa kịp mang theo!

Gặp quỷ. Đáng chết! Ở đó còn có mấy chục kim tệ !

Còn có chiến phủ của mình, tấm chắn, đều bị phá hủy rồi.

Thậm chí ngay cả bộ da Thị Huyết Cuồng Lang kia cũng không giữ được! !

Hiện tại Hạ Á một lần nữa trở về thời điểm hắn vừa ly khai Dã Hỏa trấn xong, không, thậm chí so với thời điểm kia cũng không bằng, ít nhất trong tay của hắn còn một thanh búa rỉ, mà hiện tại, chỉ còn một thanh hỏa trạc xiên.

n... n? ! !
Hỏa trạc xiên! !
Hắn nhặt lên hỏa trạc xiên được kẻ đáng thương để dưới chân, cầm ở trong tay cẩn thận xem xét.

Cái chuôi hỏa trạc xiên này bám đầy tro than do nhiều năm hun đúc, một tầng dày này chỉ sợ cạo cũng không thể sạch sẽ, đen sì, một chút sáng sủa cũng không có.

Món đồ này từ lúc mình bắt đầu làm việc đã sử dụng rồi, cũng không biết là từ đâu lấy được, nghĩ đến hơn phân nửa là do lão gia này mang tới để đó từ trước, lúc trước Hạ Á cũng chưa từng phát hiện chỗ thần kì của nó, ngày thường vẫn dùng trạc xiên để gắp than hay dùng nó để lật ngược than củi linh tinh mà mình đem về.

Về sự sắc bén của nó... Ngươi nếu không có việc gì nhàn rỗi nhàm chán thì cầm hỏa trạc xiên của nhà ngươi đi chém vào thái đao để thí nghiệm đi?

Nghĩ một chút, Hạ Á trong lòng cũng hết giận, nhìn nhìn kẻ đáng thương, mới nhớ tới một ít nghi hoặc trong lòng, ho khan một tiếng: "Uy, ngươi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Kẻ đáng thương phụng phịu xoay người lại: "Cái gì!"

Hạ Á thở dài, bộ dạng biểu tình có chút thâm thúy: "Uy... Nếu ta đoán không lầm, đám truy sát chúng ta cùng với ngươi có quan hệ đi! Đầu tiên cái tên cưỡi ngựa kia hỏi ta có hay không gặp được nhân loại khác, hơn nữa... Ta chú ý thấy, ngươi nhìn thấy bọn họ cứ như gặp quỷ nga!"

Kẻ đáng thương thần sắc biến đổi, nàng biết mình cũng không thể gạt Hạ Á được nữa, hơn nữa lúc mình chạy trốn, đối phương đã nhìn thấy mình, như vậy hẳn không chịu buông tha, bình tĩnh gật gật đầu: "Không sai... Bọn họ quả thật là tới tìm ta. Những người này, hẳn là do thúc thúc ta phái tới."

"Thúc thúc của ngươi?" Hạ Á nhíu mày, nhìn chằm chằm kẻ đáng thương: "Chẳng lẽ những người này là tới cứu ngươi?" Nhưng sau đó chính hắn lại lắc đầu: "Không giống! Ngươi hình như rất sợ bị bọn họ tìm được."

Kẻ đáng thương khẽ hé miệng, rốt cục vẫn thấp giọng nói: "Ngươi không cần đoán, bọn họ hẳn là phụng mệnh đi... Giết ta!!"

Hạ Á trọn tròn mắt, đánh giá kẻ đáng thương từ trên xuống dưới một lát, kẻ đáng thương bị hắn nhìn đến trong lòng bất an, âm thầm thở dài, đang do dự rằng nếu dế nhũi này vẫn truy vấn, chính mình có nên nói thật với hắn, xem tình huống hiện tại, chính mình cũng chỉ có thể dựa vào hắn bảo hộ...

Thần sắc của nàng có chút bi thương: "Chuyện này vốn là một chuyện bí mật, trong tộc của ta có lời gièm pha..."

Không đợi nàng nói tiếp, Hạ Á bỗng nhiên cười ha ha hai tiếng, ngăn cản lời nàng, dùng sức vỗ vỗ bả vai kẻ đáng thương, thiếu chút nữa làm bả vai nàng trật khớp: "Ha ha! Nói như vậy, ta chẳng phải là lại cứu ngươi một lần?! Uy, kẻ đáng thương, xem ra nhà ngươi rất có tiền đi, có thể mướn được một đám sát thủ lợi hại như vậy. Nếu còn sống trở về, ngươi cần phải trả cho ta một số tiền lớn gọi là bảo hộ phí nha!"

Kẻ đáng thương há miệng thở dốc, có chút giật mình nhìn chằm chằm Hạ Á, rốt cục nhịn không được thấp giọng nói: "Ngươi, ngươi sẽ không muốn hỏi ta một chút..."

"Không cần thiết hỏi." Hạ Á khoát tay chặn lại, sắc mặt của hắn trầm tĩnh trở lại, thản nhiên nói: "Có biết thì sao, đối với cảnh khốn cùng hiện tại của chúng ta có gì cải thiện sao? Có mệnh còn sống trở về thì sau này hẵng nói a!"

Vẻ mặt trầm ổn của hắn không giữ được một lát, thấy bàn tay mình đặt trên bả vai kẻ đáng thương, trong lòng ớn lạnh, nhanh tay thu về, toàn thân run run một chút.

Không dám nhìn kẻ đáng thương nữa, sợ lại phát sinh "thảm kịch" vừa rồi, Hạ Á nhìn nhìn bốn phía: "Trước tiên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đi, những tên kia xem ra sẽ không dễ dàng bỏ qua, ân, chúng ta..."

"Hiện tại đã như vậy, ngươi vẫn còn muốn tìm con rồng kia sao?" Kẻ đáng thương nhíu mày, dáng vẻ có chút lo lắng: "Cho dù ngươi tìm được long bảo tàng rồi, bị những tên này truy đuổi, ngươi cũng không có biện pháp đem bảo tàng trở về a."

Hạ Á thở thật mạnh, hừ một tiếng: "Không có lựa chọn. Những tên kia ở phía nam, chúng ta nếu quay đầu lại cũng chỉ là chui đầu vào lưới, chỉ có thể đi về hướng bắc thôi."

Lập tức Hạ Á cầm hỏa trạc xiên, nhìn nhìn vách đá đối diện, Hạ Á nắm hỏa trạc xiên khoa tay múa chân hai cái, lui vài bước, phi thân nhảy về phía trước.

Khí lực của hắn thật sự dọa người, mấy bước nhảy này, đều cao hơn thước, nhào tới trên vách đá, gầm nhẹ một tiếng, hung hăng cắm hỏa trạc xiên vào vách đá! Trạc xiên này cắt loại đá cứng như thiết này, tựa như cắt đậu hũ vậy!

Có hỏa trạc xiên làm chỗ đứng, Hạ Á đem đai lưng bện thành một sợi dây thừng ném qua: Cầm lấy dây thừng, ta kéo các ngươi lên.

Thể chất tên này quả thực giống như quái thú, bị thương mấy chỗ như vậy còn có tinh lực như thế.

Sau khi kẻ đáng thương cùng với địa tinh tóm lấy đoạn dây thừng kia, Hạ Á đem dây thừng buộc ngang hông mình, đem hỏa trạc xiên cắt vài cái thành một lỗ hổng, đưa tay bám vào làm chỗ trụ, rút hỏa trạc xiên ra, cố gắng hướng lên trên đâm vào.

Dùng biện pháp như vậy vài lần, rốt cục cũng kéo được kẻ đáng thương và Vương phi địa tinh lên trên vách đá mấy chục thước.

Hạ Á mệt mỏi ngồi dưới đất thở liên hồi, miệng vết thương trên vai lại chảy ra máu tươi, làm quần áo đều nhiễm đỏ.

Kẻ đáng thương nhìn xem mà trong lòng không đành lòng: "Miệng vết thương của ngươi lại đổ máu..."

Hạ Á đau đến hừ hai tiếng, tức giận nói : "Nói nhảm, ai ngươi cũng sợ đổ một chút máu. Chỉ là ở đây tìm không được dược vật, mẹ nó..."

Nhắc tới dược, hai mắt kẻ đáng thương sáng lên, nàng lập tức ngồi xuống, nhanh chóng cởi giày của mình ra.

Miệng vết thương trên chân nàng còn có tân dược buổi sáng nay mới thay vào, lúc này điều kiện hữu hạn, cũng không quản nhiều như vậy, duỗi tay cạo một chút tàn dược ra..

Hạ Á vừa thấy liền nổi giận: "Uy! Cái chân thối của ngươi đã dùng qua, lại đắp lên trên miệng vết thương của ta sao?"

Kẻ đáng thương tức giận đến suýt nữa chảy ra nước mắt qua, lại cắn cắn môi: "Ngươi nếu không cần dùng, thì mặc kệ ngươi đau đến chết đi!"

Hạ Á chung quy có thói quen sinh tồn ở dã ngoại, biết loại vết thương này nếu không trị liệu một chút, chỉ cần đổ hết máu cũng có thể làm người ta chết đi, ngay cả thể chất cường hãn của chính mình cũng vậy, hiện tại lại nguy cơ bốn bề, cũng không quản được nhiều như vậy.

Tiếp tục đi tiếp, chính Hạ Á cũng bị thương, không thể khiêng được kẻ đáng thương, kết quả... Áo Khắc Tư chịu trận.

Nó bị bắt mang trên lưng kẻ đáng thương có thân hình cao hơn mình rất nhiều, tập tễnh đi theo phía sau Hạ Á.

Đoàn người không dám đi dọc theo bờ sông, một đường hướng phía đông đi nửa ngày, đến lúc chạng vạng mới chuyển hướng phía bắc.

Đã biết truy binh tùy thời cũng sẽ tìm được mình, tự nhiên cũng không dám cắm trại mà là đi suốt đêm.

Ba người không có thực vật, vừa mệt vừa đói, lại sợ ban đêm sẽ bại lộ phương vị của mình, không dám nhóm lửa, đến nửa đêm, trừ bỏ Hạ Á còn có thể kiên trì, kẻ đáng thương và Áo Khắc Tư đều có chút chịu không nổi.

Nhất là kẻ đáng thương, ngày hôm qua bị rơi vào trong nước, lúc này là mùa đông, buổi tối gió lạnh thổi qua, đến sáng thấy nàng xanh cả mặt, nằm ở trên lưng Áo Khắc Tư mà răng va vào nhau canh cách.

Hạ Á nhìn thấy, trong lòng cũng có chút lo lắng. Lúc trời sáng, cả bọn rốt cục ngồi xuống nghỉ ngơi, đôi chân nhỏ của Vương phi địa tinh đã sớm lung lay, ngã ngồi xuống rồi cũng không đứng dậy nổi nữa.

Hạ Á miễn cưỡng sốc lên tinh thần, tìm tòi xung quanh trong chốc lát, sau khi lật ra một tảng đá, hoan hô một tiếng, rút hỏa trạc xiên ra ra sức đâm đâm xuống mặt đất..

Sau một lát, Hạ Á quay lại, đôi bàn tay to đang cầm lấy một đám hồng hồng tinh tế giống như trứng cá.

Kẻ đáng thương đã bị lạnh đến nỗi thần trí có chút không rõ, liền thấy tay Hạ Á đưa tới trước mặt, cúi đầu nhìn thoáng qua tay Hạ Á: "Cái gì đây?"

"Ăn hết!" Hạ Á không phân trần, trực tiếp nắm cằm kẻ đáng thương, bức nàng hé miệng rồi tống đám đồ vật này vào.

Vật kia vừa vào miệng, cảm giác tinh tế giòn giòn, thoáng có chút cảm giác ê ẩm, miệng đã khô lại, kẻ đáng thương nhai hai cái, trong bụng có thực vật, tinh thần nhấn thời phấn chấn, cảm giác được trong bụng còn có một tia ấm áp, ngẩng đầu nhìn dế nhũi, trong ánh mắt có chút cảm kích: "Đây là cái gì?"

Hạ Á liếm liếm đầu lưỡi, nhìn nhìn trong tay, một đám vật kia, kẻ đáng thương một mình ăn sạch.

"Trứng kiến đỏ." Hạ Á thản nhiên nói: "Thứ này rất tốt, ăn có thể no, hơn nữa kiến đỏ tính khô, trứng có thể trừ lạnh. Ngươi sẽ phát ra một thân mồ hôi, sẽ thoải mái hơn."

Kẻ đáng thương còn muốn nói điều gì, lại thấy cổ họng Hạ Á giật giật, giống như nuốt nước miếng, liếc mắt thấy trong tay dế nhũi trống trơn, lập tức hiểu được, nguyên người đang yếu ớt, lúc này trong lòng lại mềm nhũn, tên kia vì lo lắng cho mình mà mang trứng kiến đỏ tới, cũng không biết tại sao, ngay cả trái tim cũng nóng lên, kinh ngạc nhìn dế nhũi này, một chữ cũng không nói nên lời.

Nghỉ ngơi tới lúc thái dương lên cao, đoàn người mới tiếp tục đi, quả nhiên sau một hồi ra mồ hôi, tinh thần kẻ đáng thương đã khôi phục một ít, chỉ là không biết tại sao lại trầm mặc, không cùng Hạ Á nói chuyện, ngay cả đấu võ mồm với dế nhũi này cũng không có hứng. Chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên xoay chuyển, nhịn không được luôn nhìn dế nhũi này.

Dế nhũi ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuốt ở đàng trước, buổi sáng trong trẻo nhưng gió lớn lạnh lẽo, Hạ Á hít thở phun ra nhiệt khí phiêu tán trong không khí, kẻ đáng thương nhìn bóng dáng cường tráng rộng lớn của Hạ Á, không khỏi ngây ngốc...

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.