Chương 33: Nỗi đau của địa tinh mỹ nam tử


Biên: A Lá
Lời A Đạt nói ra làm cho Hạ Á và kẻ đáng thương đều có một chút rét lạnh, trong giọng nói của người này còn có một loại lạnh lùng vốn có, làm cho trong lòng hai người có một chút sợ hãi.

Mà Hạ Á còn nghĩ sâu hơn một chút: A Đạt này tuyệt đối là một tên mặt lạnh ác ôn!

Kẻ đáng thương nhìn Hạ Á, nàng đang tự hỏi nên khuyên nhủ Hạ Á như thế nào để hắn bỏ đi ý niệm tìm đầu rồng kia, từ lúc bắt đầu nàng đã không muốn mạo hiểm như thế này, nếu không phải không có lựa chọn nào khác, nàng sẽ chẳng theo dế nhũi đi đến đây làm gì.

Mà hiện tại, theo ngữ khí của A Đạt thần bí này, nghe thế nào cũng giống như nếu tiếp tục đi tới đều là cửu tử vô sinh a.

"Thế nào?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của A Đạt, khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh, tràn ngập vẻ đùa cợt: "Các ngươi cũng muốn đi tìm đầu rồng kia sao? Có cần ta dẫn đường hay không?"

"Hạ Á!" Kẻ đáng thương nhanh chóng kêu một tiếng, nghiêm túc nhìn chằm chằm Hạ Á: "Đừng đi!".

Hạ Á không nói gì.
"Đừng đi!" Ngữ khí kẻ đáng thương mềm lại một chút, thậm chí mang theo một chút ý tứ cầu xin: "Đến ngay cả vài tên ma pháp sư cũng không phải là đối thủ của nó, chúng ta càng không phải. Chúng ta không có cơ hội nào đâu. Bảo tàng tuy hấp dẫn, nhưng cũng phải có mạng mới dùng được a. Ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi cần tiền, sau khi trở về, ta có thể trả cho ngươi một số tiền lớn!"

"..." Hạ Á thoáng trầm mặc một lát, sau đó ánh mắt có một chút chần chờ của hắn tản đi, được thay thế bằng một ánh mắt kiên định: "Đi xem!".

"Ngươi! ?" Kẻ đáng thương có chút muốn phát điên: "Ngươi phát điên rồi sao?"

"Đương nhiên không." Hạ Á bĩu môi: "Ta đương nhiên biết mệnh mới là quan trọng nhất. Bất quá, nếu đi đến nơi đây rồi, cứ như vậy mà quay lại rời đi, ta vẫn có chút không cam lòng a. Đi xem, chúng ta không cần tới gần, nhìn tình huống xem rồi nói sau. Huống hồ... Nói không chừng những ma pháp sư này đã đắc thủ rồi. Chúng ta cũng không có ai nhìn thấy những ma pháp sư này đã chết thật hay chưa."

A Đạt nhìn Hạ Á. Xác định hắn không phải là gắng gượng mà nói. Khóe miệng lộ ra một tia hài lòng mỉm cười: "Hảo, ta dẫn bọn ngươi đi... Bất quá, trước tiên ta có một điều kiện."

"Cái gì?" Hạ Á hồ nghi nhìn người kia.

"Các ngươi chắc hẳn là vì long bảo tàng mà đến." A Đạt thản nhiên nói: "Nếu thực sự đoạt được... tất cả bảo vật trong long huyệt đều thuộc về các ngươi, mà ta muốn thù lao cho việc dẫn đường, ta chỉ cần từ trong đó lấy một món đồ."

Hạ Á nghe xong, bất mãn cười lạnh một tiếng: "Uy. A Đạt. Đừng quên. Bây giờ ngươi là tác tác của ta! Ngươi ăn lương thực của ta, mặc da sói của ta, mà ngay cả mạng của ngươi cũng do ta cứu! Ngươi có tư cách gì nói điều kiện với ta?"

A Đạt nghe xong lại cũng không có phản đối. Hắn liếc Hạ Á một cái, bỗng nhiên thở dài, lắc đầu nói: "Đáng tiếc, thật đáng tiếc..."

Nói xong, hắn cũng không để ý đến Hạ Á, chậm rãi đi tới cái hố sâu kia, nhanh chóng lột cái khối da cẩu kia xuống, động tác này làm cho kẻ đáng thương hét lên một tiếng, nhanh chóng quay đầu đi nhắm hai mắt lại.

A Đạt bùm một tiếng nhảy vào trong cái hố, đem cái đầu lộ ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn Hạ Á, bình tĩnh mở miệng: "Đến đây đi."

"Ách?" Hạ Á mở to miệng.
"Ngươi đã không đáp ứng, như vậy cứ đem ta chôn lại đi, coi như ngươi không cứu ta." Ngữ khí A Đạt rất lạnh lùng, cũng có một chút khinh thường: "Khi thấy ba tên các người, hành trang đơn sơ, trên người đầy vết thương, hẳn là đến được đây nhất định đã chịu qua rất nhiều đau khổ. Hừ... Không có sự chỉ dẫn của ta, các ngươi cứ việc tự mình tìm đi. Dù sao dãy núi này cũng không phải quá lớn, ba người các ngươi cứ tìm từng cái đỉnh núi một đi, qua ba năm năm, nếu vận khí tốt, có lẽ sẽ tìm được."

Hạ Á không nói gì, trừng mắt nhìn người kia, ánh mắt hai người nhìn nhau một hồi lâu, trong ánh mắt Hạ Á có chút phẫn nộ, mà ánh mắt A Đạt thủy chung vẫn thản nhiên mà trong suốt, cuối cùng Hạ Á cũng khuất phục, hắn bất mãn lắc lắc đầu: "Được lắm được lắm! Xem như ta thua ngươi, trên thế này lại còn có người chủ động yêu cầu bị chôn sống... Thôi, dù sao mục tiêu chính của ta là một chút tài bảo, ngoài đống tài bảo kia ra, những thứ khác ta cũng không có hứng thú."

A Đạt nghe vậy, mới lại từ trong cái hố đi ra, đem da cẩu mặc vào. Trong lòng Hạ Á lại thầm nghĩ, mơ hồ có một chút tự đắc: Người kia bộ dạng tuy rằng so với lão tử tốt hơn một chút, bất quá cái kia của hắn so với lão tử lại nhỏ hơn, hừ! Lão gia hỏa kia có nói qua, nam nhân chỉ cần cái đó lớn, đủ che đi trăm chỗ xấu khác!

[ lão gia hỏa tiếp tục mỉm cười dưới cửu tuyền... ]

Có đồng bọn mới A Đạt gia nhập, đoàn người tiếp tục hướng về dãy núi xuất phát.

"Uy, bây giờ mọi người đã là đồng bọn, ngươi cũng nên hé lộ một chút tình báo đi. Tỷ như, đầu rồng kia rốt cuộc có bộ dáng như thế nào?"

A Đạt vẫn đi ở phía trước Hạ Á, hắn tựa hồ rất quen thuộc địa hình ở đây, dẫn mọi người hướng một ngọn núi mà đi. Nghe thấy những lời này, hắn dừng chân lại một chút, quay đầu qua, nhíu mày nhìn nhìn Hạ Á: "Chẳng lẽ ngươi chẳng biết gì về đầu rồng này cả mà đã chạy đến đây tìm bảo tàng?"

"... Không biết." Hạ Á thành thật trả lời.

"Ai." A Đạt thở dài, nhìn Hạ Á có chút thương hại: "Hiện tại ta có một chút thông cảm cho ngươi, chẳng lẽ tiền tài thật sự hấp dẫn người đến vậy sao? Ngay đến cả thực lực đầu rồng kia như thế nào cũng không biết, cũng dám chạy tới?"

"Biết thì sao?" Hạ Á rất thản nhiên, hắn tùy tiện cười: "Ta cũng biết thực lực của rồng có mạnh có yếu. Nhưng ta lại càng biết bản lãnh của mình ra sao, cho dù là gặp một con rồng yếu nhất, ta cũng tuyệt đối không địch lại. Nếu đã như vậy, đầu rồng kia cường đại hay yếu ớt thì có quan hệ gì với ta? Biện pháp của ta chính là đục nước béo cò thôi, cũng không phải muốn làm anh hùng Đồ Long gì gì đó."

"Anh hùng Đồ Long." Lúc A Đạt nghe thấy từ này, trong ánh mắt hiện lên một tia đùa cợt nhàn nhạt: "Ngươi còn kém rất nhiều. Theo như những gì ta biết, nhân loại có thể Đồ Long, đều là tuyệt đỉnh cường giả của đại lục. Còn ngươi? Chỉ là một tên võ sĩ nhỏ nhoi như con chim non trụi lông trụi cánh mà thôi!"

Thái độ của Hạ Á liền giống như chưa bao giờ biết đùa cợt là gì, hắn nắm lưng quần mang thật chặt, sau đó hừ một tiếng: "Trụi lông thì trụi lông, chẳng lẽ ngươi mới sinh ra phía dưới đã mọc đủ lông rồi sao?"

A Đạt sắc mặt nhất thời trở nên phấn khích, hắn quái dị nhìn Hạ Á một cái, rồi quay đầu đi không để ý đến Hạ Á nữa.

Bất quá sau khi đi được vài bước, hắn cũng không quay đầu lại mà nói mấy câu.

"Đó là một thanh long thổ hệ, một con mẫu long trưởng thành, am hiểu thổ hệ ma pháp, hơn nữa năng lực công kích, phòng ngự vật lý theo tiêu chuẩn của nhân loại đều thuộc loại đứng đầu. Nếu đánh nhau, thổ hệ long nếu gặp thủy hệ ma pháp thì lực lượng phòng ngự có thể yếu đi một chút. Mà cái đám ma pháp sư ta gặp kia, không có một thủy hệ nào, cho nên ta mới nói bọn họ chết chắc rồi."

Hạ Á nghe xong lập tức hưng phấn lên: "Ê... Ta nghe nói đầu rồng kia hình như đang trong tình trạng suy yếu, nó gặp chuyện gì thế?"

Thanh âm bình thản của A Đạt truyền đến: "Xem ra ngươi cũng không phải hoàn toàn không biết gì, đầu rồng kia, nó bị mù."

...
Dọc theo đường đi, A Đạt tựa hồ lười nói chuyện với Hạ Á, tính tình tên kia cũng thật quái dị. Lúc hắn nói chuyện, kỳ thật khẩu khí của hắn cũng không tính là cứng ngắc, thậm chí trên mặt ngẫu nhiên mỉm cười. Chẳng qua, dù là Hạ Á hay kẻ đáng thương đều cảm giác được, cho dù là lúc A Đạt cười, đôi mắt kia đều xạ ra ánh hào quang sắc bén, giống như có thể hoàn toàn nhìn thấu người khác vậy!

Hơn nữa, bọn họ vẫn cảm thấy được bên trong hành vi cử chỉ của A Đạt này, luôn mang theo một loại cao quý kiêu ngạo vốn có.

Mà loại cao quý kiêu ngạo này, cũng không phải là cố ý làm ra, mà là ở mỗi lời nói cử chỉ, lơ đãng tản mát ra loại hơi thở bản năng này. Tuy rằng hắn không làm ra bộ dạng kiêu căng gì, chỉ là bộ dạng bình tĩnh này của hắn, càng làm cho người ta cảm thấy được sự ngạo mạn với hết thảy của hắn.

Thật sự ngạo mạn? Hay là... Căn bản mọi thứ hắn đều nắm trong tay?

Ngoài điểm này ra, A Đạt ít nhất cũng không có nói láo.

Hắn thật sự rất quen thuộc nơi này!
Hắn dẫn đám người Hạ Á xuyên núi, vượt khe, lướt qua cây cối, xuyên qua triền núi gập ghềnh, trèo lên một vách đá hiểm trở.

Đi đường ước chừng hết sáu ngày.
Đến ngày thứ sáu, A Đạt còn lộ ra một biểu hiện kỳ quái:

Hắn ngẫu nhiên cùng Hạ Á nói chuyện, thậm chí cho dù đối mặt với địa tinh đê tiện, vẻ mặt hắn cũng ôn hòa.

Nhưng là! Đối với kẻ đáng thương, vị A Đạt tiên sinh này lại không có lấy nửa điểm hòa nhã. Cẩn thận suy xét, thậm chí còn có bộ dạng ác ngôn ác ngữ nữa. Ánh mắt lạnh lùng, hơn nữa không một chút che dấu một tia chán ghét.

Điều này làm cho trong lòng kẻ đáng thương phi thường buồn bực.

Dế nhũi bất quá chỉ đem mình biến thành một người quái dị. Nhưng với A Đạt tiên sinh xinh đẹp này, lại giống như nhận thức được trên người mình có độc bệnh ấy, giống như chỉ cần nhìn mình một cái đã làm dơ bẩn ánh mắt của hắn! Loại thái độ này...

Quả thực buồn cười! !
Lấy thân phận của Ngả Đức Lâm, không nghĩ rằng ở trên Dã Hỏa Nguyên gặp được hai nam nhân, vậy mà đều có tật xấu cả!

Đến hết ngày thứ sáu, thái độ chán ghét của A Đạt với kẻ đáng thương, đến cả Hạ Á cũng có chút nhịn không được.

"Kỳ thật... Ngươi không cần kỳ thị kẻ đáng thương như vậy." Hạ Á có tâm khuyên nhủ một chút, mặc kệ nói gì thì nói, hiện tại mọi người đều xem như đồng bọn đồng hành rồi.

"Ta chán ghét người có dáng vẻ xấu xí." A Đạt trả lời lạnh như băng.

Câu trả lời này làm cho kẻ đáng thương suýt nữa hộc máu.

Rất không có thiên lý !
Dế nhũi còn chưa tính! Chẳng lẽ A Đạt này cũng là người mù hay biến thái sao?!

Thậm chí... Trong lúc này, ngay cả kẻ đáng thương cũng nhịn không được có một chút cảm giác nao nao, thậm chí nàng còn hoài nghi, dao động với dung mạo mình: Chẳng lẽ, ta thật là một người rất xấu sao? Từ trước tới giờ nam nhân đều vì thân phận của ta mà cố ý nói dối để lấy lòng ta?

"Ách... Kỳ thật, hắn cũng là một người đáng thương." Hạ Á biểu hiện rất là chân thành: "Tướng mạo là cha mẹ cấp cho, bộ dạng xấu cũng không thể trách hắn a."

"Ta thống hận tất cả những cái gì không đẹp trên thế giới này." A Đạt trả lời như trảm đinh chặt sắt, ngữ khí thậm chí có vài phần kẻ bề trên: "Nếu không phải nhìn thấy ở ngươi có vài phần khí chất cuồng dã của nam tử hán, ta cũng sẽ không nói chuyện với ngươi."

Hạ Á nhất thời vui vẻ, mặc kệ kẻ đáng thương đang ủy khuất, dùng sức vỗ vỗ bả vai A Đạt: "Ha ha ha! Đó là đương nhiên, chúng ta đều là mỹ nam tử a!!".

Nhưng sau đó hắn lại nhíu mày: "Di... Ngươi chán ghét kẻ đáng thương thì thôi, sao lại hiền lành với Áo Khắc Tư như vậy? Bộ dáng Áo Khắc Tư..."

A Đạt lắc đầu: "Lấy tiêu chuẩn của địa tinh, Áo Khắc Tư quả thật được xem là một mỹ nam tử."

Được rồi!
Kẻ đáng thương trong lòng bi thương: Dế nhũi này còn cho rằng ta hơn địa tinh một chút, nhưng A Đạt này lại cho rằng ngay đến cả địa tinh xấu xí ta cũng không bằng?!

[ Áo Khắc Tư lệ rơi đầy mặt: u khắc âu khắc - ta vốn là một mỹ nam tử địa tinh ]

Đi tới lúc trời chạng vạng, đoàn người do A Đạt dẫn đầu đã đi tới một mảnh đầm lầy trống trải.

Địa hình nơi này rất cổ quái, mảng đầm lầy này ước chừng rộng trăm mét, xa xa hai bên đều là những đá tảng lớn và bùn đất, nhìn qua không thấy giới hạn.

"Muốn đi tới Long huyệt, đây là con đường duy nhất." A Đạt chỉ tay về phía bên kia đầm lầy, nơi đó là một rừng cây, cách đầm lầy chừng hai trăm thước: "Đi xuyên qua đầm lấy, xuyên qua mảnh rừng cây kia, phía sau một ngọn núi, nơi đó chính là Long huyệt."

Hạ Á nhìn tấm đầm lầy trước mặt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia cảnh giác, không khí nơi này tràn ngập khô nóng, nhiệt độ làm cho người ta chảy mồ hôi!

Hắn lại nhìn nhìn hai bên vũng bùn: "Nơi này..."

"Ngươi đã nhìn ra? Hai bên vũng bùn đều không thể đi qua, dẫm lên sẽ bị chìm sâu xuống, bên dưới lại không đáy, một vũng bùn lớn như vậy, không thể vòng qua. Chỉ có cái đầm lầy rộng trăm thước này, ở trên có một tầng đất mỏng cứng rắn, chúng ta chỉ cần chạy nhanh qua, nếu chạy chậm, tầng đất cứng rắn kia sẽ sụp xuống... Nếu ngã xuống, ta cam đoan ngươi nhất định sẽ chết."

A Đạt cười cười: "Bất quá, tầng đất cứng rắn của đầm lầy này cũng không phải dễ dàng thông qua."

Nói xong, hắn tùy tay từ trong cái túi da của Hạ Á móc ra một con gà rừng, con gà rừng này là Hạ Á bắt được lúc trời tối, lưu lại làm bữa đêm.

Liền thấy A Đạt cầm con gà rừng này này ném về phía trước, con gà rừng kêu khanh khách vài tiếng, liền chạy dọc theo đường đất cứng rắn kia... Mới chạy được khoảng mười thước, liền thấy đất nơi đó bỗng nhiên sụt xuống, lập tức...

Oanh một tiếng nổ! Một cột lửa từ dưới đất phun thẳng lên, cao chừng bốn năm thước! !

Sau khi ngon lửa vừa phun ra, liền thấy kia con gà rừng có bộ lông màu sắc rực rỡ đã biến thành kia một tảng gà quay! Lập tức cột lửa tiêu tán rútt xuống, trên mặt đất cứng rắn đất một lần nữa bao trùm lên hố, tạo thành vài cái bọt bong bóng, sau đó trở lại nguyên trạng. Đứng cách thật xa Hạ Á cũng có thể ngửi thấy được một mùi vị đậm đặc cực kỳ đặc trưng của lưu huỳnh, khí nóng đập vào mặt, đủ làm cho người ta hô hấp cũng khó khăn.

"Gặp quỷ! Đây là cái đồ vật quỷ gì vậy? !" Hạ Á biến sắc kinh hô.

"Thấy rõ không?" A Đạt quay đầu, nhìn Hạ Á thần sắc biến đổi lớn, mỉm cười nói: "Nơi này là một cái thông đạo nguy hiểm, ngọn lửa bên dưới mặt đất, sẽ tùy thời phun ra, khi ngươi chạy tới, nói không chừng dưới chân sẽ bỗng nhiên phun ra một cột lửa đem ngươi trực tiếp đốt thành cháy sém!"

"Mẹ nó!" Hạ Á nổi giận: "Ngươi còn nói đây là thông đạo an toàn nhất?"

A Đạt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta cam đoan đây là thông đạo an toàn duy nhất ... Ngoài nó ra, con đường nào cũng nguy hiểm hơn, trừ phi ngươi không tin ta, muốn đi địa phương khác thử xem!"

"Mà... nơi này làm sao an toàn ?" Hạ Á nuốt nước bọt: "Vọt vào để biến thành thịt nướng sao!"

"Muốn tìm đến long huyệt, đâu phải là chuyện dễ dàng." A Đạt híp mắt, tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Nơi này là một cái ma pháp trận, nguyên bản núi này hạ chính là một mảnh đất có lửa ngầm, ta đã nói với ngươi, đầu long là am hiểu thổ hệ, ma pháp này trận đem nơi này, địa hình đã bị cải biến một chút, khiến cho lớp đất cứng rắn phía dưới trở nên yếu ớt vô cùng, mới có thể biến thành cái dạng như hiện tại này."

Hạ Á ánh mắt lạnh lùng nhìn A Đạt, hắn ho khan một tiếng, đôi mắt vòng vo xoay chuyển, sau đó bỗng nhiên quay đầu đi, trừng mắt nhìn Vương phi tiên sinh đang run rẩy ở bên cạnh, vừa vuốt cằm vừa cười quái dị:

"Ngươi! Áo Khắc Tư! Ngươi đi trước!"

"A? ?"
Vương phi tiên sinh hai chân run run, mặt xám xịt như màu đất, ngã ngồi bệt xuống.

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.