Chương 47: Hạnh phúc chỉ là cái bóng


Biên: A Lá
Từ ngọn núi đi ra, sau khi đi qua đầm lầy lửa, thu được không ít Phong hệ ma pháp giới chỉ từ tay các ma pháp sư đã chết.

Cái giới chỉ này bên trên được khảm một phong hệ ma pháp nho nhỏ, từ cấp độ, phẩm chất mà xét thì đại khái là trung giai cấp một - Tatara giám định kết quả.

Dựa theo phân cấp độ ma pháp của đại lục, thượng trung hạ tam giai đều chia tách thành ba cấp, tổng cộng là chín cấp, trung giai cấp một tuy rằng không được xem là quá lợi hại, nhưng ít ra coi như là cũng được xếp vào hàng ngũ trung giai ma pháp. Trên giới chỉ này được thêm vào phong hệ ma pháp, tuy rằng còn chưa đủ để giúp cho người ta trực tiếp ngự phong bay lượn, nhưng lượn qua lượn lại thì có thể miễn cưỡng làm được...

Cho nên, nếu ngươi muốn hỏi bọn họ làm thế nào để đi qua đầm lầy lửa này thì...

Rất đơn giản.
Hạ Á đeo nhẫn cho kẻ đáng thương, sau đó đem kẻ đáng thương cùng Tatara cột lại với nhau, tại một đầu đầm lầy, đem hai người nâng lên, ra sức ném đi...

Với quái lực của Hạ Á, hơn nữa còn có tác dụng của phong hệ ma pháp, kẻ đáng thương cùng Tatara trực tiếp bị ném lướt ra ngoài, bay qua đầm lầy, bay qua cây cối, bay qua một đỉnh núi...

Lúc Hạ Á nhanh chóng chạy đến tìm được bọn họ, hai tên này đã ở dưới một đỉnh núi khác, mắc trên một nhánh cây nhỏ đợi cả nửa ngày rồi.

"Chúng ta một mạch tiến về phía nam, xuyên qua cánh đồng đỏ tại lãnh địa của địa tinh, là có thể đi vào khu vực rừng cây của Dã Hỏa Nguyên, lâu thì nửa tháng, mau thì mười ngày, có thể trở lại Dã Hỏa trấn." Hạ Á gỡ kẻ đáng thương cùng Tatara từ trên cây xuống: "Đáng tiếc, chẳng thấy cái tên súc sinh Áo Khắc Tư kia đâu, ông trời phù hộ, hắn không phải đã bị sài lang gì đó cắp đi rồi đấy chứ."

Nói xong, Hạ Á liếc liếc mắt nhìn gã ma pháp sư lẩm bẩm, than thở: "Áo Khắc Tư thực sự là một người hầu không tệ, còn kẻ hiện tại này, thì... Hừ hừ."

Nhờ hiệu quả thần kỳ của long huyết, kẻ đáng thương hai chân đã khỏi hẳn. Tuy tại phương diện dùng lực vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đi bộ đã không còn trở ngại gì nữa. Do đó cũng không cần phải như lúc trước, mỗi khi di lại đều phải nhờ Hạ Á khiêng đi.

Mà vị ma pháp sư Tatara đáng thương kia biểu hiện so với kẻ đáng thương còn không bằng - Chính xác là thương thế không khỏi trước kẻ đáng thương!

Thân thể ma pháp sư bình thường vốn tương đối yếu kém, nhưng vị Tatara này thân thể lại yếu kém không giống như thường lệ. Nếu nói ma pháp sư thực lực cao thấp tỷ lệ nghịch với tố chất thân thể mà nói thì biểu hiện của Tatara lúc này phải thực sự là siêu cấp Đại ma đạo sư mới phải.

Hắn chỉ mới đi chưa đến mười dặm đường thì chân đã mềm nhũn không nhấc lên nổi, mặt xám như màu đất, hồng hộc thở dốc, trông cứ như lúc nào cũng có thể tắt thở vậy. Hai chân mềm nhũn như không có xương cốt, cứ vừa đi vừa run rẩy không ngừng.

Hạ Á rất bất đắc dĩ. Tên người hầu này không thể giúp mình khuân đồ, thậm chí lúc đi đường còn muốn mình dìu đi - Nếu không phải tại mình từng đoạt lấy một chiếc áo choàng của hắn, trong lòng hơi có chút ngượng ngùng, thì đã sớm vứt cái của nợ này tại Dã Hỏa Nguyên rồi rồi.

Ba người dọc theo con sông tiến về hướng nam, trở lại cánh đồng đỏ. Dọc theo đường sông hành tẩu, kẻ đáng thương nhớ tới một đường thẳng lên hướng bắc khi trước, dọc đường mình cùng tên dế nhũi này bên nhau đã cùng trải qua biết bao nhiêu sự tình, không khỏi trong lòng cảm khái. Địa tinh này. Thực Thi Quái này. Rồi những kỵ sĩ đuổi giết mình nữa này...

"Này, Hạ Á."
Buổi tối lúc cắm trại, nhìn thấy dế nhũi dập đống lửa đi, ba người tụm vào cùng một chỗ, nằm ở trên đất chỗ đống lửa còn lưu lại nhiệt, kẻ đáng thương nhìn Hạ Á bên cạnh, khẽ gọi một tiếng. Lúc này đống lửa đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt, mỏng manh của sao trời, kẻ đáng thương chỉ cảm thấy trong lòng không yên, khuôn mặt có chút phát sốt, may mà lúc này dế nhũi không nhìn thấy rõ...

Đáng tiếc...
"Hả? Mặt của ngươi sao lại đỏ như mông khỉ thế?" Hạ Á trợn tròn ánh mắt nhìn chằm chằm kẻ đáng thương.

Kẻ đáng thương kinh hô một tiếng, quay ngoắt đầu đi: "Cái, cái gì mà mặt đỏ! Ngươi... Ngươi thấy gì vậy!"

"Ta là dạ nhãn (mắt đêm) trời sinh. Trong bóng tối, ta vẫn có thể nhìn thấy. Sở dĩ vì thế mới nói, ta trời sinh đã là một thợ săn... Ách, một thợ săn giỏi!" Hạ Á nhếch miệng cười, chỉ vào hai mắt mình: "Điểm ấy ta vẫn chưa nói với ngươi sao? Ha ha, đại gia ta trên người ưu điểm nhiều lắm, có một số bản thân không nhớ ra cũng là chuyện bình thường."

Kẻ đáng thương trong lòng oán hận mắng một câu, biết dế nhũi này hóa ra mắt có thể nhìn được trong đêm, nàng không dám nhìn lại hắn nữa, cúi đầu xuống, trong tay nắm một cây gậy nhỏ khô héo, thấp giọng nói: "Này, ta hỏi ngươi, Hạ Á, chúng ta sau khi trở về, ngươi có tính toán gì chưa?"

"Tính toán?" Dế nhũi nghĩ nghĩ, không khỏi nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên là có rất nhiều rồi!! Lần này đi ra thu hoạch được lớn như vậy, ta về sau có thể mua một số trang bị toàn thân thật tốt rồi, có vũ khí lợi hại cùng trang bị tốt, ta có thể trở thành một thợ săn hàng đầu! Hừ hừ, uống rượu ngon nhất, ở căn phòng lớn, mặc quần áo thoải mái... À, đúng rồi, ta có thể mua một vài phòng nhỏ trên Dã Hỏa trấn để ở, phía sau có sân, a đúng rồi, ta còn muốn mua một con ngựa, ta bổn sự cưỡi ngựa vẫn còn kém một chút, về sau nghĩ muốn săn bắn ma thú trên Dã Hỏa Nguyên, không cưỡi ngựa thì không thể được..."

Hắn nói chuyện say sưa, nghĩ tới tương lai, dế nhũi như mở cờ trong bụng, chỉ cảm thấy mình như vừa từ súng bắn chim chuyển thành pháo, rất có loại cảm giác "Lão tử hôm nay đã giàu rồi".

Nhưng hắn nói càng hưng phấn, kẻ đáng thương nghe xong lại khe khẽ thở dài, nàng rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Hạ Á trong bóng đêm - Nàng không thấy rõ Hạ Á, nhưng cũng rất hy vọng giờ phút này Hạ Á có thể thấy rõ ánh mắt của nàng.

"Ngươi, chẳng lẽ cũng chỉ nghĩ muốn ở lại trên Dã Hỏa trấn, làm một thợ săn, sống như vậy cả đời sao?"

Hạ Á hỏi lại: "Không như vậy thì còn có thể thế nào?"

"Ngươi... Có nghĩ tới chuyện rời khỏi Dã Hỏa Nguyên, rời khỏi nơi này, đi tới Byzantine đế quốc hay không? Dù sao tại thế giới phồn hoa, ngươi có thể thấy rất nhiều rất nhiều nơi có ý nghĩa..."

"Không có hứng thú." Hạ Á lắc đầu, hắn trả lời rất rõ ràng, ngữ khí cũng nhàn nhạt: "Ta từ nhỏ đã sinh trưởng ở đây, mọi thứ ta quen thuộc cũng đều là ở đây. Ở trong cánh đồng bát ngát này, trên ngọn núi này, ta có thể kiếm được đồ ăn thức uống, quần áo mặc, ta biết làm thế nào để sinh tồn ở đây. Người Dã Hỏa Trấn tuy rằng có giảo hoạt một chút, nhưng người ở đây cũng có quy củ riêng của mình, chúng ta ở đây tuân thủ theo một loại luật rừng, ngươi mạnh thì ngươi chính là lão đại, mọi người tuy rằng cũng rất hung ác, nhưng cũng đưa quy củ ra công khai, mấy cái quy củ này đơn giản mà sáng tỏ, dựa theo quy củ thì sẽ bình an vô sự. Nói tóm lại, người trên Dã Hỏa Trấn tuy rằng có hơi hung hãn một chút, nhưng lại coi như là đơn thuần.

Có điều ta từng nghe lão gia hỏa nói qua, tại Byzantine đế quốc, mọi thứ rất phức tạp, nhất là kẻ có tiền này, quý tộc này, đều là những kẻ ăn tươi nuốt sống, trước mặt thì thân thiết, sau lưng lại thủ dao găm, cho dù là đám dã thú ăn thịt người trên Dã Hỏa Nguyên này so ra vẫn còn kém đám súc sinh đáng ghét ấy. Cùng sống với đám người đó thì chi bằng ta ở lại Dã Hỏa Trấn thôi. Huống hồ, con người của ta cái gì cũng không biết, ngoại trừ săn thú ở đây ra, ta cũng không biết mình có thể làm gì nữa."

"Ngươi... Ngươi là một dũng sĩ hiếm có, ngươi có thể đi làm võ sĩ, có thể đi làm thị vệ! Ngươi có thân thủ lợi hại như vậy nhất định có thể..." Kẻ đáng thương vội vàng nói.

Hạ Á hừ mạnh một tiếng: "Ngươi bảo ta lại đi làm nô bộc cho người ta sao chứ?"

Hắn lắc đầu quầy quậy: "Ta thà rằng đi làm lính đánh thuê, màn trời chiếu đất, sống cuộc đời mạo hiểm, dùng mồ hôi và máu để kiếm cơm, cũng không đi làm cái thứ thị vệ chó má gì đó! Hừ, cái thứ ngồi không mà làm bảo tiêu cho kẻ có tiền cùng quý tộc - Lúc bọn chúng ngồi thì đại gia ta đứng. Lúc bọn chúng ăn cơm thì đại gia ta nhìn! Đến lúc bọn chúng ở trên người nữ nhân thì đại gia ta còn phải ở ngoài cửa đứng trông chừng sao? Thôi bỏ đi! Cái loại việc này, ta còn lâu mới đi làm! Ta không thích phải đi nhìn sắc mặt người ta."

Kẻ đáng thương lập tức biết mình đã lỡ lời: "A, thực xin lỗi, ta không phải có ý này, ta biết ngươi là người không thích bị trói buộc, nhưng mà... Ngươi có thể vào quân đội a, với thân thủ của ngươi, nếu ngươi nguyện ý..."

Với thân phận của kẻ đáng thương, nếu Hạ Á muốn tòng quân mà nói, như vậy đương nhiên có thể có một cái xuất thân tốt. Tuy rằng chưa chắc đã là vinh hoa phú quý, nhưng mà ít nhất một bước lên mây thì cũng chẳng kém là mấy.

Nhập ngũ?
Hạ Á mắt sáng rực lên, tựa hồ có chút động tâm, nhưng lập tức hắn đã lắc đầu nói: "Quên đi, ta chỉ thích làm thợ săn, không bị câu thúc quản lý, muốn làm gì thì làm. Gia nhập quân ngũ mà nói, người như ta chỉ sợ chưa đến vài ngày sẽ vì trái với quân lệnh mà bị chém đầu mất."

"Không đâu, kỳ thực ngươi có thể..." Kẻ đáng thương sốt ruột, suýt nữa thì đã kêu lên, lập tức nhận ra mình thất thố, nàng mau chóng ngậm miệng lại.

Nàng vốn định nói, kỳ thật có thể an bài cho Hạ Á đến nơi mình sống, chọn một nhánh quân đội trong số các quân đoàn bảo vệ Vương thành của Byzantine Đế Quốc rồi nhét hắn vào, với quan hệ của mình cùng hắn, cũng sẽ không có gì khó dễ cho hắn, hơn nữa, nói không chừng về sau còn có thể có cơ hội thường xuyên gặp mặt...

Hạ Á cười cười: "Ngươi sao lại có vẻ như rất hy vọng ta tham gia quân ngũ vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn đi? Ta thấy ngươi tốt nhất là vứt ý niệm này ra khỏi đầu đi! Tuy rằng ngươi vóc dáng rất cao, nhưng lại quá gầy, lại chịu không được khổ."

Dừng một chút, hắn tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi thì sao? Sau khi trở lại Dã Hỏa Trấn, ngươi chuẩn bị đi đâu?"

"Ta..." Kẻ đáng thương bỗng đột nhiên trong lòng mờ mịt.

Đi đâu? Về nhà sao?
Trở về mà nói, thúc thúc nhất định là muốn giết mình! Hơn nữa... sau khi mình biết chuyện kia rồi thì làm sao còn có thể trở về? Hay là... Đến Ô Đin? Nhưng phụ thân đã qua đời, có đến Ô Đin thì mình cũng chỉ là một người lẻ loi hiu quạnh, huống hồ tại Ô Đin Đế Quốc chú trọng nhất là huyết thống, cha mình là huyết thống Byzantine, luôn luôn bị đám súc sinh Ô Đin khinh thường, bản thân mình nếu như đi, chỉ sợ sau này cũng sẽ sống trong sự ghẻ lạnh của người bên ngoài.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể lặng lẽ đầu nhập đến chỗ ca ca, phóng tầm mắt khắp cả đại lục cũng chỉ có ca ca là nhân tài có thể đối kháng với thúc thúc, nếu ca ca bảo vệ mình, thúc thúc cũng chẳng có biện pháp nào để bắt mình nữa. Hơn nữa, ca ca từ nhỏ đã đối xử với mình vô cùng tốt, tuy rằng hai người chỉ là anh em họ, nhưng so với anh em ruột quan hệ còn thân thiết hơn vài phần... Hơn nữa, nghe nói thúc thúc thân thể không được khỏe, chỉ cần mình ở dưới sự an bài của ca ca, tìm một nơi bí ẩn ẩn cư vài năm, chờ tương lai thúc thúc già đi, sau khi ca ca kế vị, như vậy hết thảy cục diện sẽ rất khác!

Nhưng mà... Ẩn cư vài năm...
"Ai, ta cũng không biết." Kẻ đáng thương thở dài.

"A, như vậy... ngươi có thể lưu lại ở cùng ta a." Hạ Á ha ha cười.

Kẻ đáng thương nghe thế tim đập loạn lên.

Lưu, lưu lại, cùng với dế nhũi này sống chung?

Ở lại trên Dã Hỏa Trấn? Cùng hắn sống nương tựa vào nhau? Mặc quần áo vải bố thô lậu, ăn đồ nướng, hàng ngày nghe cái tên dế nhũi vô tâm vô tứ này cười oang oang rồi đánh rắm suốt ngày mắng chửi người... Nhìn cái bộ dạng hùng dũng của tên súc sinh này...

Thấy... Thấy cũng rất mê người a...
Hơn nữa, tên súc sinh này ngoại trừ hơi thô bỉ một chút ra, kỳ thật là một kẻ thông minh trong lòng rất có ý tưởng, hắn còn có thể bảo hộ mình... Hơn nữa, kỳ thật cùng hắn ở chung một chỗ thời gian dài cũng thấy, tên gia hỏa này kỳ thật cũng không có đáng ghét như vậy, ngược lại, đôi khi thấy bộ dạng hắn mắng chửi người còn rất khả ái nữa...

Kẻ đáng thương tâm tư hỗn loạn lên, hô hấp cũng có chút dồn dập hơn.

Nghĩ đến việc mình trở lại bên cạnh ca ca, sống dưới sự bảo vệ của ca ca, trốn tại một nơi hẻo lánh nào đó, tuy rằng ca ca sẽ không để mình bị hại, không thiếu quần áo đẹp, thức ăn ngon chiếu cố cho mình, có điều lại mất đi tự do, không thể tùy tiện đi lại, để tránh bị người của thúc thúc phát hiện...

Mà lưu lại cùng dế nhũi này, chẳng khác nào từ bỏ thân phận tôn quý của mình, cam tâm cùng tên dế nhũi này cùng nhau làm một người bình thường, ăn mặc đơn giản, cơm rau dưa, không có quần áo đẹp đẽ quý giá, không có châu báu xinh đẹp, không có những ánh mắt ngưỡng mộ cung kính, không có những căn phòng lớn hào hoa xa xỉ... Nhưng lại có thể sống qua ngày rất đơn giản, nhìn ngắm khuôn mặt tươi cười đơn thuần cùng bộ dạng mắng chửi người của tên dế nhũi này, hơn nữa, thời gian dài, hắn cũng sẽ biết mình là thân nữ nhi, như vậy về sau...

Nghĩ đến đây, kẻ đáng thương khuôn mặt lại đỏ bừng lên, nhịn không được bưng kín hai má, trong lòng đã có chút tư vị vi diệu nói không nên lời.

"Này, kẻ đáng thương, ngươi biết đọc sách biết viết chữ, về sau có thể dạy ta." Hạ Á tròng mắt xoay động, hì hì cười nói: "Lão gia hỏa dạy ta đọc sách viết chữ là ít nhất, về sau ngươi có thể dạy ta mấy thứ này nhiều hơn, còn cả cái Mã Cát khắc ngữ kia nữa, ngươi cũng có thể nói cho ta nghe, lần này chúng ta thu được mấy thứ này từ trên người cái đám ma pháp sư ma quỷ kia, nhất định đều là thứ tốt đáng giá, nói không chừng bản ma pháp tập kia còn có giá trị quan trọng í chứ..."

Kẻ đáng thương nhịn không được bật cười... Quả nhiên, tên súc sinh này muốn lưu lại mình cũng là có ý đồ lợi dụng.

Chẳng qua sớm đã biết rõ bản tính của dế nhũi này, kẻ đáng thương thật ra cũng không hề tức giận.

"Lại nói tiếp, chúng ta còn có thể tạo thành một cái gánh ảo thuật." Hạ Á càng nói càng hưng phấn: "Hàng năm mùa đông, ma thú ngủ đông, có ba tháng thời gian không có cách nào để săn thú, chúng ta có thể tạo thành một gánh hát kiếm tiền trên Dã Hỏa Trấn! Ngươi thường ngày xấu xí như vậy, nhất định có thể sắm vai trong vở hài kịch! Mà ta, ta... A, ta có thể biểu diễn dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn, còn cả đi qua bàn đinh! Ha ha, dù sao có long huyết quệt loạn lên thân thể, đao thương bất nhập! Mấy cái việc này còn đơn giản hơn ăn bữa sáng! Còn cả... A, còn có ngươi, ngươi cái tên ảo thuật gia này, đến lúc đó ngươi cũng có thể biểu diễn một lượt tiết mục của ngươi."

Bên cạnh Tatara vốn ngậm miệng làm thinh, nghe đến đó không khỏi trong lòng giận dữ.

Ảo thuật gia? Tatara đại nhân ta vốn là ma pháp sư cao quý hàng thật giá thật! Là ma pháp sư!!!

Nhưng mà Hạ Á đại gia đã nói như vậy, đạo lý kẻ đang đứng dưới mái hiên như Tatara cũng hiểu được, hắn mau chóng cười bồi: "Đúng đúng đúng, ta nhất định sẽ hết sức, nhất định sẽ hết sức!"

Kẻ đáng thương vừa nghe tâm trí vừa hướng về...

Thật sự có thể ở lại trên Dã Hỏa Trấn, đem thân thế cùng hoàn cảnh đáng thương của mình toàn bộ vứt bỏ, từ nay về sau không hề là quý tộc, chỉ là một nữ hài tử bình thường, đi theo bên cạnh dế nhũi này, có bả vai cường tráng của hắn có thể nương tựa, có lồng ngực cường tráng của hắn để bảo vệ cho mình, không quản là ở nhà nấu cơm giặt quần áo cho hắn cũng tốt, hay cùng hắn lập gánh hát diễn mấy vở hài kịch hồ đồ cũng vậy.

Loại cuộc sống đơn thuần vô tâm vô phế này, tựa hồ...

Tựa hồ...
Vì sao mới tựa hồ nghĩ như vậy một lần mà đã thấy hạnh phúc như thế nhỉ?

Nghĩ mãi nghĩ mãi, cũng không biết là từ khi nào thì kẻ đáng thương mí mắt đã nặng trĩu, dần dần chìm vào giấc ngủ, trong mộng tựa hồ mơ mơ màng màng, theo Hạ Á đi tới Dã Hỏa Trấn, hai người ở tại một căn phòng nhỏ có sân sau, có lò sưởi trong tường ấm áp, trên mặt đất lót thật dày da thú...

Tới tận lúc hừng đông, kẻ đáng thương trên mặt hãy còn mang theo một tia tiếu ý nhàn nhạt, nàng lật người một cái, lại đột nhiên lại cảm giác thấy trên mặt tê rần.

Một bàn tay vỗ vỗ hai cái trên mặt nàng, trong lúc mơ mơ màng màng chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp của Hạ Á: "Này, tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!"

Kẻ đáng thương mở to mắt, đã phát hiện mình nằm ở bên cạnh Hạ Á, dế nhũi này sắc mặt lại âm trầm thật sự!

Bầu trời mới vừa thoáng có chút tờ mờ sáng, gã dế nhũi này sao mới sớm như vậy đã gọi mình dậy rồi?

Kẻ đáng thương xoay người ngồi dậy, nhìn nhìn bốn phía, nhất thời trong lòng lạnh lẽo!!

Ở chung quanh không xa, khắp bốn phía, trong ánh nắng mông lung của bình minh, hơn hai mươi tên kỵ binh đã hoàn toàn lập thành vòng vây xung quanh ba người!

Mấy kỵ sĩ xuống ngựa cầm vũ khí trong tay đứng ở chung quanh, mà đám kỵ sĩ còn lại thì vẫn như cũ ngồi trên lưng ngựa, trong tay giương cung tiễn, đề cao tư thế cảnh giác.

Mà mấy kỵ sĩ gần nhất kia, cự ly đến chỗ này chẳng qua chỉ trên dưới mười bước, trong tay trường kiếm phong duệ, tỏa hàn quang!

Dế nhũi đứng ở bên cạnh mình, hắn rút từ trong ngực ra thanh hỏa xoa nắm trong tay, sắc mặt âm trầm như tượng băng!

Hạ Á đã nhận ra mấy cái tên súc sinh này, một tên đứng ở đối diện trong số đó chính là kỵ sĩ thủ lĩnh lần trước đã từng cùng mình luận võ.

Lần trước mình nhân lúc đối phương người còn chưa tới, thừa dịp chạy mất, nhưng hiện tại xem ra, diễn lại trò cũ là không có cơ hội. Đối phương đã vây khốn xung quanh mình, bản thân mình lại không có ngựa...

"Buông vũ khí xuống." Gã kỵ sĩ thủ lĩnh lần trước bại bởi tay mình sắc mặt âm lãnh, tiếng nói khàn khàn: "Sau đó tự mình bước tới! Từng người một!"

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.