Chương 50: Phá sát thiên quân


Biên: A Lá
Hạ Á đứng tại chỗ, một kích long trời lở đất vừa rồi dường như chợt bộc phát nhưng hắn lại chẳng nhớ chút nào, cúi đầu nhìn nhìn hai bàn tay mình, sau đó lại nhìn những cỗ thi thể tan nát, dưới chân máu me vung vãi. Ánh mắt Hạ Á có chút mờ mịt......

Hắn đã vô lực chống cự, nằm sóng xoài trên đất, sau đó sợi chiếc dây chuyền ......

A! Dây chuyền!
Hắn lập tức nắm lấy miếng đá đeo trước cổ, giờ phút này hòn đá đã không còn là mầu đỏ nữa, mà đã trở lại bộ dạng trước đây, chỉ là, khi nắm ở trong tay, lòng bàn tay chạm vào hòn đá phảng phất như có loại cảm xúc khó hiểu.

Vừa rồi......
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chỉ với một nhát chém, thế mà toàn bộ nhóm kỵ binh cường hãn đều lập tức bị giết chết?!

Hỏa xoa mặc dù cũng sắc bén, thế nhưng cũng không thể nào sắc bén đến như thế. Quầng quang mang đỏ rực vừa rồi thật quỷ dị, khi hỏa xoa chém ra thì áo giáp hay vũ khí đều như biến thành giấy vậy, hơn nữa hỏa xoa cũng không có bất cứ cảm giác bị ngăn cản chút nào.

Còn có hai tên kỵ sĩ không bị chết ngay mà đang lăn lộn dưới đất, một tên cả bả vai bị chặt đứt, còn tên kia thì một chân đứt rời ra.


Ngươi......
Hi Mỗ miễn cưỡng nói ra, hắn tựa vào một con ngựa ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Hạ Á, giờ phút này bên cạnh hắn chỉ còn lại có hai người. Ngay cả Ám Dạ Ngự Lâm cường hãn như thế nhưng dưới tình cảnh vừa rồi cũng không khỏi có chút khó thở. Chỉ có Hi Mỗ với sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, nhìn chằm chằm Hạ Á:
Hay cho một chiêu ‘Phá sát thiên quân’! Ngươi luyện chính là Phi hồng sát khí! không thể tưởng được ta lại gặp phải một tên đối thủ tu luyện Phi hồng sát khí như ngươi.


Trong lòng Hạ Á mờ mịt, chẳng rõ đối phương nói thế có ngụ ý gì.

Hắn nhìn nhìn hỏa xoa trong tay, sau đó lại nhìn tới thi thể đầy dưới đất. Trong lòng cực kỳ hỗn loạn. Hắn như mơ hồ đoán được chút gì đó.

Nhất là...... Sát khí?!
Sát khí!!
Cái này từ hồi nhỏ Hạ Á cũng không thấy lạ. Tựa hồ giống với lúc trước khi học võ, nghe được những truyền thuyết từ xa xưa kể lại về các bậc anh hùng, võ giả sử dụng đấu khí cực kỳ hoa lệ giết địch. Chính mình cũng từng quấn quít với lão gia hỏa này, nghe lão tự lẩm bẩm:
Lão tử không xài đấu khí, các dạng vũ kỹ nếu không có sát khí, tất cả chỉ là đồ giả.



Ta biết rằng khi gặp được người có Phi hồng sát khí như ngươi thì dù thế nào chúng ta cũng không phải là đối thủ..
Hi Mỗ thở hổn hển nói, nhưng mặt hắn lại hiện ra vẻ âm trầm:
Chỉ có điều mệnh lệnh chính là mệnh lệnh. Ám dạ ngự lâm chúng ta có sứ mệnh, đó là phải hoàn thành mệnh lệnh.


Hắn miễn cưỡng bám nhờ con ngựa mà đứng lên, hai kỵ sĩ bên cạnh đó liếc nhìn nhau, thả kẻ đáng thương đang giữ trong tay ra, đồng thời rút trường kiếm, vẻ mặt lúc này tràn đầy biểu tình thấy chết không sờn, cất bước tiến tới Hạ Á. Bọn họ cũng không buông bỏ chiến đấu, hai người nhanh chóng từ trái, phải mà đánh tới.

Hai thanh kiếm đồng thời đâm tới, còn Hạ Á cũng bắt đầu múa hỏa xoa để cản hai người lại, rõ ràng hai tên kỵ sĩ đã từ bỏ ý niệm trốn tránh cùng phòng ngự, chỉ dùng công kích mãnh liệt, đều sử dụng chiêu thức liều mạng. Hạ Á nỗ lực cản vài cái, dù sao hắn cũng không biết gì về kiếm pháp, hỏa xoa ở trong tay thi triển hoàn toàn theo cảm giác để đỡ đòn, được dùng như búa chém vụn mọi thứ.

Mà quan trọng hơn là, cảm giác giống như thần linh nhập xác vừa rồi, nay biến mất tăm mất tích. Giờ phút này hắn chỉ vẻn vẹn bằng vào phản ứng của bản thân cùng với lực lượng để đấu một trận với hai tên kỵ sĩ này, hắn để cho một kiếm chém trúng lưng, thừa dịp kiếm của đối phương bị long lân ngăn lại, Hạ Á lao tới huých một khuỷu tay vào ngực tên kỵ sĩ đó, hắn kêu thất thanh một tiếng, xương ngực vỡ vụn, ngửa mặt phun ra một búng máu, còn tên kỵ sĩ còn lại thì bị Hạ Á dùng hỏa xoa bổ xuống chặt đứt cả trường kiếm, hỏa xoa trực tiếp hạ xuống chém đứt luôn cả cổ tay. Hạ Á tiến lên một bước, bồi thêm cho hắn một cước khiến hắn ngã lăn trên mặt đất.

Hi Mỗ tựa ở bên cạnh ngựa thở dốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào chằm chằm Hạ Á, hắn bị thương rất nặng, mắt thấy tên thủ hạ cuối cùng của mình cũng bị Hạ Á giết chết, thế nhưng, hắn cũng không có lấy một chút ý tứ chạy trốn, đón nhận ánh mắt của Hạ Á, lạnh lùng cười:
Nhiệm vụ thất bại chẳng khác nào tử vong, giết ta đi.


Hạ Á nhíu mày, túm cổ áo Hi Mỗ mà nhấc lên:
Ta hỏi ngươi, ngươi mới vừa nói Phá sát thiên quân, là có gì ý tứ!


Nếu nói Phi hồng sát khí là cái gì thì Hạ Á còn hơi biết một chút, còn như
Phá sát thiên quân
thì hắn chưa từng nghe qua. Hắn cũng từng nghe thấy một lần khi hồi nhỏ lão gia hỏa khi dạy hắn vũ kỹ có nhắc tới, lúc đó lão tự xưng là
Phá sát thiên quân
, tên này nghe rất có khí thế, bất quá Hạ Á cũng rất hoài nghi trong một quãng thời gian ngắn, sau đó cho rằng lão gia hỏa chỉ thuận miệng mà bịa ra thôi.

Hi Mỗ lạnh lùng nhìn Hạ Á:
Phá sát thiên quân chính là một kích vừa rồi của ngươi. Ta tuy rằng cũng luyện qua, thế nhưng bởi vì ta không thể tu luyện qua Phi hồng sát khí, cho nên bộ kiếm kĩ này ở trong tay ta thủy chung vẫn luyện không nổi. Lần trước ngươi phong kín toàn bộ đường kiếm của ta thì ta đã hoài nghi, quả nhiên, ngươi căn bản là từng luyện qua Phá sát thiên quân, hơn nữa còn luyện cao minh hơn nhiều so với ta, cho nên mới có thể toàn bộ phong kín ta!


Hạ Á ngẩn ngơ, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loạt suy nghĩ, sau đó buông tay đem Hi Mỗ ném trở lại mặt đất.

Phá, Phá sát thiên quân.
Phi hồng sát khí......
Hỏa xoa sắc bén vô song......
Còn có sợi dây chuyền này nữa......
Lão, lão gia hỏa???
Chẳng lẽ thật sự như lời khoác lác của lão khi còn sống, lão thật sự từng là một nhân vật cực kỳ nổi danh sao?

Lại nhìn nhìn những cỗ thi thể đầy dưới đất, còn cả vài tên bị thương nặng chưa chết nữa, trong lòng Hạ Á đột nhiên xuất hiện một sự khó chịu.

Hắn không phải là lần đầu tiên giết người, lần trước hắn cũng từng dùng hỏa xoa ném chết một tên kỵ sĩ. Sinh sống trên Dã Hỏa Nguyên này, tự nhiên mọi người sẽ biết quy củ, được sùng bái ở nơi đây chính là luật rừng, mạnh được yếu thua. Giết và bị giết cũng chỉ là ranh giới rất nhỏ mà thôi.

Chỉ là quang mang ửng đỏ vừa rồi chớp động trong nháy mắt, trong lòng xuất hiện sát khí mãnh liện khiến bản thân Hạ Á cũng có chút sợ hãi. Lúc ấy phảng phất như không thể kiểm soát được thân thể, hắn chỉ cảm thấy trong lòng cuồng bạo vô cùng, hận không thể đem hết thảy mọi thứ xung quanh xé nát mà thôi.

Lão gia hỏa...... Rốt cuộc lão đã dạy ta những thứ quỷ quái gì thế này!

Bên cạnh Hi Mỗ lại cố gắng vùng dậy, từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, hai mắt lộ ra hung quang, rồi đâm thẳng trủy thủ vào chân Hạ Á. Thế nhưng Hạ Á chợt co chân, tung một cước đá hắn ngã lăn ra. Hi Mỗ nằm trên mặt đất thở dốc, nhưng lại cười một cách điên cuồng:
Giết ta, giết ta đi! Ngươi không giết ta thì dù ta còn một hơi cũng sẽ không buông tha cho ngươi đâu!


Hạ Á nhíu mày, đối với hắn giờ phút này mà nói, chỉ cần nhấc hỏa xoa một cái thì kết quả tên kia sẽ xong đời một cách dễ dàng, thế nhưng khi vừa nghĩ đến sát ý đáng sợ vừa rồi thì hắn đối với chuyện giết người này bỗng có chút do dự.


Hạ Á!!

Kẻ đáng thương lúc nãy đã bò dậy, vội vàng chạy đến nhào vào người Hạ Á, nàng khẩn trương kiểm tra trên người Hạ Á:
Ngươi, ngươi có bị thương ở đâu không?!


Hạ Á giựt tay nàng ra:
Không có việc gì.


Hắn theo bản năng xoa vào mặt dây chuyền một cái......

Rốt cục, Hạ Á bỏ qua kẻ đáng thương cùng với Hi Mỗ, đi tới bên cạnh Tatara hô:
Đứng lên đi!!


Tatara trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Á, tinh thần của ma pháp sư này đã bị kích thích mạnh mẽ, tình huống vừa rồi thay đổi rất nhanh, chỉ trong chốc lát hắn đã thấy Hạ Á đánh bại kẻ thù, lúc đó Tatara còn tưởng rằng lần này mọi người cùng chết chắc rồi, vậy mà không ngờ Hạ Á chợt bùng nổ, chiến thắng từ trong gian nguy, khiến mọi người tai qua nạn khỏi.


Ngươi, ngươi không phải tự xưng là ma pháp sư sao?
Hạ Á chỉ vào dây chuyền trước mặt mình:m
Ngươi nhìn xem liệu đây có phải là một món đồ ma pháp không?


Tatara nuốt một chút nước miếng, khiếp đảm nhìn Hạ Á:
Ta......



Nói mau!
Hạ Á xầm mặt xuống. Hắn vừa mới chém chết rất nhiều kẻ thù, giờ phút này trầm xuống mặt, tự nhiên mang theo vài phần sát khí kinh khủng, khiến sắc mặt Tatara trắng nhợt, vội vàng nói:
Đúng, đây thật sự là một viên ma pháp bảo thạch, hơn nữa còn là một viên cực phẩm ma pháp bảo thạch, theo ta suy đoán thì bảo thạch nhất định có kèm theo một ít ma pháp cực kỳ lợi hại, thế nhưng...... Lấy bản lãnh của ta thì thật sự không thể nào phân biệt được đó là ma pháp gì. Chỉ có thể từ tính chất mà xác định nó là một viên thượng phẩm bảo thạch, điều này thì không thể sai được!


Ma pháp bảo thạch......
Hạ Á gật gật đầu, tựa hồ giải đáp được một điều nghi vấn, thế nhưng sự mờ mịt trong lòng lại càng nhiều thêm.


Hạ Á.
Kẻ đáng thương đi tới, nhìn sắc mặt ngưng trọng của Hạ Á, mơ hồ cảm nhận được vẻ bất an.


Ta...... Phải về nhà một chuyến.
Hạ Á đột nhiên ngẩng đầu lên, thở dài, sau đó ngữ khí chợt trở nên cứng rắn hơn, lập lại một lần:
Lão tử phải về nhà một chuyến!!


Kẻ đáng thương nghe xong, không khỏi ngẩn ngơ. Cái tên dế trũi này phải về nhà? Đó là ý gì vậy?

Vừa lúc đó, bỗng nhiên từ xa xa, trên cánh đồng bát ngát truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa rầm rập khiến bụi đất đầy trời!

Ba người Hạ Á cùng với kẻ đáng thương và Tatara đồng thời biến sắc, đồng thời quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một đoàn người ngựa lao đến rất nhanh. Từ đám người ngựa đó có thể nhìn ra đội hình cực kỳ chỉnh tề, mau lẹ, mà từ xa như vậy ba người đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời phản xạ lên trên những bộ áo giáp bằng kim loại, rất hiển nhiên, đám người đang đến là một nhóm kỵ binh với võ trang đầy đủ!

Hạ Á lập tức quay đầu nhìn Hi Mỗ đang nằm trên mặt đất, tưởng đó là đồng bọn của hắn, thế nhưng không ngờ rằng ánh mắt hắn cũng vô cùng kinh ngạc.

Đội ngũ kỵ binh kia chạy tới nhanh như gió, trong khoảnh khắc đã đến gần.

Hạ Á vốn định lôi kẻ đáng thương lên ngựa rồi chạy trốn, thế nhưng khi kẻ đáng thương liếc mắt nhìn đám người xa xa thấy dẫn đầu là một kỵ sĩ với cánh tay giơ cao một thanh kỵ thương, mũi thương có treo một lá cờ màu xanh lam.

Kẻ đáng thương vừa thấy lá cờ màu xanh lam, nhất thời hai mắt rực sáng, đợi đến khi đối phương đến gần hơn chút, khi đã thấy rõ bộ dạng kỵ sĩ đi đầu thì kẻ đáng thương mới lập tức kéo tay Hạ Á lại:
Không cần chạy! Là người của ca ca ta! Là người của ca ca ta!


Hi Mỗ trên mặt đất nghe thấy lời này, nhất thời mặt xám như tro tàn.

Một chi kỵ binh này rất nhanh đã đến trước mặt họ, cả đội ngũ ước chừng có hơn ba trăm kỵ mã, mỗi kỵ sĩ đều được trang bị giáp nhẹ, đeo trường kiếm và kỵ thương. Đây đúng là trang phục tiêu chuẩn khinh kỵ binh tinh nhuệ của đế quốc. Khi chạy tới trước mặt nhóm người Hạ Á thì đội ngũ lập tức phân ra làm hai đội đi về hai phía trái phải, quay đầu nhìn xung quanh cảnh giới.

Cầm đầu chính là một kỵ sĩ trên người mặc một bộ áo giáp màu bạc, bộ áo giáp này kiểu dáng cực kỳ hoa lệ, trước ngực có một miếng giáp đặc biệt bảo vệ trái tim, trên đó có khắc những hoa văn tuyệt đẹp, miếng lót bảo vệ tay và vai đều được thợ rèn điêu khắc huy chương gia tộc lên, mũ giáp cũng được khảm thêm một miếng lót mỏng, những bộ vị như hai vai, trước ngực đều được khảm bạc, nhìn qua cũng thấy lấp lánh ngân quang.

Gã kỵ sĩ này ngồi trên một con tuấn mã hiếm có, cao lớn thần tuấn, lông trắng như tuyết, dưới mỗi chân của nó đều có điểm đen.

Gã kỵ sĩ này phóng ngựa tới trước mặt bọn họ thì chợt ghìm cương ngựa, khống chế ngựa chồm lên rồi dừng im tại chỗ vô cùng hoàn mỹ, sau đó lập tức tháo mũ giáp ra, ánh mắt nhìn thẳng tới kẻ đáng thương, hưng phấn kêu lên:
Thần linh phù hộ! Ngươi quả nhiên ở đây, thật là may mắn vì ta có thể tìm được ngươi!!


 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.