Chương 57: Nhiệm vụ đầu tiên


Biên: A Lá
Nơi dừng chân của binh đoàn kỵ binh số mười ba là dưới chân một ngọn núi ở phía tây bắc cách Dã Hỏa trấn ước chừng hơn năm mươi dặm.

Đây là địa điểm bắt buộc phải đi ngang qua trên đường lên phương Bắc. Tiếp tục hướng lên phía bắc là một dải bình nguyên dài và hẹp mang tên A Nhĩ Ba Khắc Đặc, chiếm một phần tư diện tích Dã Hỏa Nguyên, cũng là khối bình nguyên duy nhất trên Dã Hỏa Nguyên, nằm kề địa bàn của Ải nhân và Địa tinh, địa thế bằng phẳng, là tụ điểm mà các thương đội của hai nước thường xuyên lui tới.

Binh đoàn kỵ binh số mười ba phụng mệnh đóng quân ở đây, đề phòng quân đội của Ô Đin Đế Quốc đột phá từ nơi này. Kế hoạch tác chiến lần này hiển nhiên là đã rạch ròi, các binh đoàn chính quy của đế quốc chia ra đồn trú tại ba hướng: Tây Bắc, chính Bắc và Đông Bắc của Dã Hỏa trấn để phòng ngừa người Ô Đin xâm nhập.

Dựa vào Dã Hỏa Nguyên để quyết chiến với người Ô Đin, chống địch quân từ ngoài biên giới, đó chính là kế hoạch tác chiến lần này của Byzantine đế quốc. Mà tại phía nam Dã Hỏa trấn còn đồn trú 2 binh đoàn chính quy đóng vai trò là đội dự bị, một khi đã xác định được hướng tấn công của người Ô Đin, hai binh đoàn dự bị này sẽ lập tức bắc tiến, mặt khác, các cánh quân khác cũng sẽ gấp rút chi viện.

Kế hoạch tác chiến này hiện Hạ Á vẫn còn chưa biết, hắn cũng chưa biết A Nhĩ Ba Khắc sắp sửa trở thành một vùng đổ máu.

Sau khi lĩnh trang bị, Hạ Á trở lại lều của mình – Hắn cùng gã đầu trọc Khải Văn ở cùng một lều. Sau khi vào lều thay xong quân phục, lúc Hạ Á bước ra thì Khải Văn đã đứng đợi ở ngoài rồi.

Gã đầu trọc này sắc mặt vô cùng nghiêm túc:
Giờ ta dẫn ngươi đi gặp tướng quân. Ngươi nghe cho kỹ đây, ở đây sẽ không có ai khi dễ kẻ mới tới, bởi tướng quân rất công bằng, có điều nếu ngươi muốn trở thành một thành viên của chúng ta thì phải chứng tỏ được bản lĩnh của ngươi!


Nói xong, Khải Văn lại than thở một câu vô cùng nổi tiếng tại binh đoàn số mười ba:
Hoặc là rời đi. Hoặc là trở thành một phần của chúng ta. Có điều ngươi phải nhận được sự tán thành của mọi người thì mới được. Khi gặp tướng quân thì phải giữ vẻ tôn trọng. Ông ấy chính là thủ lĩnh của chúng ta!


Khi xoay người dẫn đường, Khải Văn thoáng do dự một chút, rồi bổ sung một câu:
Tư thế cưỡi ngựa của ngươi có chút cứng nhắc. Ngươi cưỡi ngựa có vấn đề, cần phải tập luyện nhiều hơn -- Chúng ta vốn là kỵ binh!


Lời này tuy khó nghe, nhưng ít nhất thì người ta cũng không có ác ý, hơn nữa ngữ khí lại ngay thẳng.

Hạ Á gật gật đầu, đi theo sau hắn tới gặp A Đức Lý Khắc tướng quân.

Khi Hạ Á trong bộ chế phục theo sau Khải Văn bước vào chiếc lều lớn nhất ở trung tâm, A Đức Lý Khắc đang nhíu mày nhìn tin tức mới nhất quân báo vừa đưa đến. Bên cạnh hắn là một hán tử trung niên tóc bạc trắng, dáng uy vũ.


A Nhĩ Ba Khắc là lộ tuyến mà địch nhân có khả năng tấn công nhất, dựa theo truyền thống, đem lực chiến đấu mạnh nhất của chúng ta đặt ở đây, coi như là ném cho chúng ta khúc xương cứng nhất rồi – Đây cũng con mẹ nó là truyền thống của quân bộ.
A Đức Lý Khắc buông mảnh quân báo xuống cười mắng một câu.

Hán tử đầu bạc ở bên cạnh cũng biểu lộ thần tình cứng cỏi:
Vốn đã là như vậy, cái lũ binh đoàn số hai, số chín ẻo lả căn bản là không đủ tư cách tranh ăn cùng chúng ta!
Tính cách kiêu ngạo, lời lẽ rắn rỏi.


Được rồi, Ba Đặc Lặc, về chuẩn bị người của ngươi cho tốt, trước lúc chạng vạng ngày mai, ta muốn tất cả trang bị đều phải đầy đủ. Thúc giục bên quân nhu ở phía sau một chút, nếu còn chậm trễ nữa, lão tử sẽ phải vung đao giết người đấy!


Hán tử tóc bạc Ba Đặc Lặc, đội trưởng đội số ba thuộc binh đoàn kỵ binh số mười ba, lập tức ưỡn thẳng người, dụng lực đấm vào ngực, chào theo nghi thức quân đội rồi nhanh chóng xoay người rời đi, vừa ra khỏi thì gặp Khải Văn cùng Hạ Á, hắn liếc nhìn Hạ Á một cái, cười to nói:
Tân binh, trông thật cường tráng, quả là một binh sỹ tốt!


Là một binh sỹ tốt…
Nhìn theo bóng hán tử đầu bạc bước ra ngoài, Hạ Á có chút cảm giác quái dị đối với lời nhận xét này.

A Đức Lý Khắc tướng quân ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Á mặc quân phục, vết sẹo trên mặt hắn vì tâm tình hưng phấn mà thoáng đỏ lên, trông có phần dữ tợn, song ánh mắt kia lại khiến Hạ Á trong lòng không những không hề e sợ mà trái lại còn có vài phần thân thiết.


Mặc quân phục vào nom bộ dạng không tệ, ngươi quả là một binh sỹ tốt.
A Đức Lý Khắc vuốt vuốt trán, mắt ưng đảo qua Hạ Á:
Mặc bộ áo da này vào, cảm giác thế nào?


Hạ Á ngẩng đầu lên, không kiêu không nịnh:
Cũng không tệ lắm, rất có tinh thần.



Rất có tinh thần, ta nhìn người quả không sai. Ngươi cường tráng như một con trâu nhỏ, ánh mắt lại tàn nhẫn như sói con, ha ha ha!


Hạ Á không nói gì… Đây là lời khích lệ sao?

Không biết tại sao, đứng trước mặt vị tướng quân một thân uy phong sát khí này, Hạ Á cảm thấy có chút không tự nhiên, cứ như thể khí thế của đối phương đang ép chặt xuống mình vậy.


Ngươi là người địa phương à? Lớn lên tại Dã Hỏa Nguyên ư?



Đúng vậy.
Hạ Á gật đầu.

Địa hình xung quanh ngươi nhất định là rất quen thuộc đúng không?


Hạ Á gật đầu.
A Đức Lý Khắc đứng dậy, bước tới bên cạnh, nhấc tấm bản đồ da lớn trên vách tường xuống, đây chính là bản đồ địa hình Dã Hỏa Nguyên. Hắn chỉ vào bản đồ:
Ngươi có thể chỉ ra hiện tại chúng ta đang ở vị trí nào không?


Hạ Á không chút di dự, chỉ chính xác vị trí trên bản đồ.


Ngươi biết chữ à? Biết văn tự của Byzantine?
A Đức Lý Khắc hài lòng cười cười, khi hắn nhếch miệng khiến cho vết sẹo tựa như giật giật:
Nói cho ta biết, địa hình phương Bắc như thế nào?


Hạ Á suy nghĩ một chút:
Vị trí của chúng ta chính là ở hành lang đặc biệt phía nam A Nhĩ Ba Khắc, tiến về phía bắc mà nói, băng qua A Nhĩ Ba Khắc thẳng tiến hướng bắc có thể tới Ô Đin… Vùng đồi núi cùng với huyệt động này nằm ngay sát lãnh địa của Ải nhân nên không người nào dám tới. À… ở ngay sát bên cạnh chính là cánh đồng đỏ của Địa tinh, nơi đó rất hoang vu, chỉ có bộ lạc Địa tinh cùng bầy sói là thường hay lui tới. Trên vài đỉnh núi xung quanh có trại của một số đạo tặc đoàn, khu vực của hắc bộ lạc, ngoài ra… Ta không biết ngài còn muốn biết những gì nữa.


Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào vị tướng quân này.

Càng nói chuyện, Hạ Á càng cảm thấy thoải mái dần – hừ, lão tử ngay cả rồng cũng thấy rồi, còn cái gì phải sợ nữa.

Câu trả lời của Hạ Á khiến cho A Đức Lý Khắc tướng quân rất hài lòng, hắn gật đầu một cái, vươn tay lấy một cái huy chương nhỏ bằng sắt ở trên bàn, đây là một mảnh sắt hình móng ngựa, mặt trên có hoa văn nổi.


Đây là quân hàm của ngươi, một binh nhì phổ thông, nhưng hiện tại ta chưa thể đưa cho ngươi được.
A Đức Lý Khắc nhìn chằm chằm Hạ Á, ánh mắt của hắn như điện, trầm giọng nói:
Ngươi phải trải qua một lần khảo nghiệm, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, trở thành thân binh của ta, lúc đó ta sẽ tự tay trao cho ngươi huy chương quân hàm!


Hạ Á ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào A Đức Lý Khắc.


Ta sẽ phái một đội kỵ binh thám báo lên phương Bắc tìm hiểu, ngươi quen thuộc địa hình nơi này, hãy đi cùng với bọn họ. Tiện thể ngươi nên học hỏi thêm một chút gì đó.
A Đức Lý Khắc có phần do dự:
Khải Văn, ngươi đi cùng với hắn, hãy dạy dỗ tiểu tử này cho tốt.


Hạ Á còn chưa kịp lên tiếng, Khải Văn vốn vẫn đứng thẳng ở bên kia lập tức ngẩng cao đầu hô:
Vâng, thưa tướng quân!


Trước lúc xuất phát, vì là kỵ mã đảm đương trách nhiệm thám báo, Khải Văn dẫn Hạ Á tới chỗ quân nhu lĩnh một bộ trang bị kỵ binh.

Lúc lựa chọn vũ khí, Khải Văn lựa chọn lăng chùy nặng, còn Hạ Á thì lại cự tuyệt loại vũ khí này, hắn cũng không lựa chọn thương, cuối cùng chọn lựa một thanh chiến phủ.

Tựa hồ ở hắn có một sự yêu thích đặc thù đối với búa.

Búa mà kỵ binh dùng là loại chiều dài ước chừng một thước rưỡi, có hai lưỡi búa ở hai bên, đầu có mũi thương, trong khi tác chiến ngoài chặt chém ra còn có thể dùng để đâm, Hạ Á lựa chọn loại vũ khí có trọng lượng lớn này, Khải Văn cũng chẳng nói gì cả.

Có điều lúc trở lại lều chỉnh trang lại các thứ, gã đầu trọc này do dự một chút, liếc nhìn Hạ Á một cái, khẽ nói:
Ừm… con ngựa kia của ngươi nhìn quá bắt mắt, để tránh phiền toái, trước tiên chớ nên sử dụng, ta sẽ cho ngươi mượn một con ngựa mà ta đã chuẩn bị.


Hạ Á sửng sốt, không khỏi nhìn nhìn người kia, đầu hắn trọc lốc, biểu tình rất chân thành.

Hóa ra hắn đã sớm nhìn thấu con ngựa của mình có điều cổ quái, chỉ không nói ra mà thôi. Nhìn ánh mắt thản nhiên của Khải Văn, Hạ Á cười cười, bước tới vỗ vỗ vai hăn:
Cảm ơn!


Hắn bắt đầu thích cái gã đầu trọc này rồi.

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.