Chương 72: Công lớn


Biên: A Lá
Xa xa Khải Văn cùng Ba Đặc Lặc ở sơn cốc phía nam đã bày tốt trận hình phòng ngự, chuẩn bị cố thủ. Bỗng nhiên hạ nhân hội báo có người từ trong sơn cốc vọt ra, Khải Văn lập tức chạy tới trước, từ xa đã nhìn thấy ba người Hạ Á chật vật từ ngoài sơn cốc chạy như điên đến, phía sau còn có một đám người Ô Đin gào thét đuổi đến tận sơn cốc.

Khải Văn không chút do dự, phi thân lên ngựa lao đến, may mắn là người Ô Đin không đuổi theo, đến sơn cốc khẩu la hét một chút rồi rút lui về.

Hạ Á ba người được cứu, rốt cục toàn thân hết khí lực xụi lơ nằm lăn trên mặt đất, được nhóm kỵ binh Byzantine mang trở về.

Vào đến bên trong đội ngũ bên mình, Hạ Á bỗng nhiên cười điên cuồng. Sợ hãi và khẩn trương, lại còn áp lực sống sót sau tai nạn nhất thời toàn bộ phát tiết ra, hóa thành cuồng tiếu. Hắn cười đến ngả tới ngả lui, tuy rằng vết thương trên người bị chạm phải, nhưng hắn không quan tâm. Chỉ là bên trong tiếng cười điên dại của hắn còn hỗn tạp một ít thanh âm thảm thiết, không khỏi làm người khác có chút cổ quái.


Ha ha ha ha! Lão tử cư nhiên không chết! Không ngờ lão tử lại có thể thoát được! Ha ha ha!!!


Tạp Thác cùng Shaerba cũng đang băng bó miệng vết thương, thương thế Tạp Thác thì không sao, Shaerba thì thảm. Mũi tên cuối cùng của Kha Kha Lan bắn đến Hạ Á, lúc rơi xuống đất lại nảy lên Shaerba, trực tiếp đâm gãy vài cái xương, may mắn đoạn xương cốt đó không đâm vào nội tạng, nếu không, không có mục sư ở đấy, hắn nhất định phải chết.

Khải Văn cùng với Ba Đặc Lặc vây quanh bên cạnh ba người Hạ Á, đến lúc nghe Hạ Á nói lúc trốn đi, ẩn vào sơn cốc trong rừng ở triền núi, gặp tế tự Ô Đin…


Cái gì?!

Ba Đặc Lặc đột nhiên hét to một tiếng:
Ngươi nói! Các ngươi giết chết một tên tế tự!! Một tên tế tự Ô Đin?!!


Ngay lập tức sự méo mó thảm não trên mặt hán tử này được thay thế bằng thần tình kích động và hưng phần. Khải Văn cũng trợn tròn con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á, há to miệng, không nói nên lời.


Ách… Chuẩn xác mà nói, không phải ta giết, mà là bị chính người của đối phương bắn chết. Đại khái là….
m thanh Hạ Á có chút mơ hồ không chắc chắn.


Mặc kệ nói gì thì nói, tế tự là các ngươi bắt được, đấy là sự thật.
Khải Văn bỗng nhiên hung hăng nện một quyền lên ngực Hạ Á, đau đến nỗi Hạ Á nhất thời kêu thảm một tiếng. Hắn ho khan liên tục, trong miệng lại sặc ra mấy khẩu huyết bọt.

Khải Văn nhanh thu tay về, khẩn trương nhìn Hạ Á một cái.


Tên trọc đầu kia, ngươi muốn giết ta sao!
Hạ Á rên rỉ một tiếng, hắn có thể cảm giác được, lần bị thương này là nghiêm trọng nhất trong từ trước đến giờ của mình.

Khải Văn có chút ngượng ngùng sờ sờ cái đầu trọc, Shaerba và Tạp Thác bên cạnh đã hồi chút khí lực, nói:
Bắt lấy tế tự là Hạ Á, chúng ta chỉ là được hắn cứu ra thôi, công lao này, chúng ta tuyệt đối không cướp đoạt với Hạ Á. Ha ha….


Khải Văn kích động nhìn chằm chằm Hạ Á:
Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết, ở trong quân đội Ô Đin, mỗi một quân đoàn đều có một gã đại tế tự, mà địa vị đại tế tự, cơ hồ ngang với quân đoàn trưởng!! Từ cách ăn mặc của tên tế tự kia theo các ngươi nói, nhất định không phải là tế tự bình thường, mà là đại tế tự của một quân đoàn!! Hạ Á, ngươi không biết giết chết một đại tế tự Ô Đin là công lao lớn thế nào sao!?



Lớn chừng nào?
Hạ Á mở to hai mắt nhìn, có chút mơ hồ - hắn cũng không phải người Byzantine, nào có biết pháp luật Byzantine chứ?

Khải Văn nuốt một chút nước miếng, vẻ mặt hưng phấn đỏ bừng:
Phần công lao này, đủ để cho ngươi đạt được một cái danh hiệu quý tộc, còn có một mảnh đất được phong! Sau này ngươi chính là một quý tộc lão gia! Về phần tước vị, ít nhất là một tước Sĩ! Nếu gặp lúc bệ hạ cao hứng, nói không chừng sẽ đặc biệt phong cho ngươi thành Nam Tước đó – ai, chỉ có điều tước vị này không được tính thừa kế, chỉ là tước vị một đời mà thôi.



Tước Sĩ? Nam Tước? Đất phong có thể nhiều đến mức nào?
. Há Á ngây ngốc mở miệng hỏi.


Theo tình hình chung, một Tước Sĩ sẽ được cấp một mảnh đất nho nhỏ, cũng đủ cho ngươi lập một cái trang viện của mình. Mà Nam Tước, nói không chừng có thể đạt được một cái thôn trấn a, ở lãnh địa của ngươi, ngươi có quyền định ra pháp lệnh và thu thuế, thậm chí có thể có được hộ vệ đội của riêng mình – chỉ cần ngươi có thể gánh được chí phí.



Một cái thôn trấn… Có thể lớn như Dã Hỏa trấn không?
Ánh mắt Hạ Á có chút sáng lên.


Lớn như Dã Hỏa trấn… Không thể nào.
Khải Văn lắc đầu:
Dã Hỏa trấn cũng xem như một cái thành thị nhỏ rồi. Thôn trấn bình thường ước chừng lớn khoảng một phần tư Dã Hỏa trấn.



Mẹ nó…
Hạ Á bỗng nhiên hứng thú ngồi dậy, tuy rằng đau đến méo miệng, nhịn không được kêu lên:
Một phần tư, cũng có được nơi lớn như Hắc Phố vậy! Hắc hắc! Đây có phải giống như trưởng trấn không? Lãnh địa ta có thể làm chủ? Hắc hắc! Ta muốn làm gì thì làm nấy? Nhìn cái gì thích, lập tức vét sạch! Xem cô gái nào thuận mắt, lập tức cướp đoạt về? Ha ha ha….


Khải Văn cùng Sã Nhĩ Ba, Tạp Thác sắc mặt nhất thời cứng lại.

Tên Chim non này… Tên dế nhũi này! Còn tưởng rằng hắn là người tốt! Nếu hắn thành quý tộc, nhất định là cái loại thổ bá vương ác bá ác ôn đây!!

Nhìn bộ dạng điên cuồng của dế nhũi, mí mắt Tạp Thác bỗng nhiên chớp chớp:
Còn có một việc đây! Thời điểm chúng ta bị bắt, người Ô Đin thẩm vấn chúng ta, miêu tả lại một người, dùng vũ khí chính là cái hỏa xoa đen xì của tên tiểu tử này, còn có tướng mạo, ăn mặc, cũng chẳng khác gì tiểu tử này… Ngay lúc chúng ta trên đường gặp phục kích ở sườn núi kia, hắn giết chết rất nhiều cung thủ… Nghe nói, còn có một Ô Đin tuần lộc kỵ binh đầu lĩnh cũng bị giết.


Hạ Á sửng sốt một chút, tùy ý gật đầu:
n, lúc ấy đúng là ta chém bay không ít…


Tạp Thác hít vào một hơi thật sâu:
Là một tên bị ngươi chém thành hai nửa? Hơn nữa là chặt ngang chém đứt?



Ách… Đúng vậy…


Vậy thì đúng rồi.
Tạp Thác cười giảo hoạt:
Sau này, xem ra chúng ta phải gọi hắn là quý tộc lão gia rồi! Lần này ít nhất là một cái Nam Tước, hơn nữa là thừa kế!


Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Khải Văn và Shaerba, Tạp Thác cười khổ:
Ta hiểu được một ít tiếng Ô Đin, ta nghe mấy tên Ô Đin nói, trong đám tuần lộc kỵ binh bị Hạ Á giết chết, có một tên
điện hạ
a!


Điện, điện hạ?!
Khải Văn cùng Shaerba hoàn toàn rung động.

Qua một lúc lâu…
Ba Đặc Lặc khàn khàn cổ họng, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á:
Một đại tế tự, rồi còn một
điện hạ
! Chết tiệt! Tiểu tử nhà ngươi, lần này ngươi dù không muốn làm quý tộc cũng không được!!


Nói xong, Shaerba vỗ vai Hạ Á, cười to nói:
Ngươi phát tài rồi! Trước tiên đem tiền thắng cược của ta nhổ ra đi đã, ha ha ha ha!!


Hạ Á bỗng nhiên bị niềm hạnh phúc này làm cho mê muội – Quý tộc lão gia? Nam tước? Thừa kế? Dế nhũi hạnh phúc bắt đầu khát khao kiếp sống địa chủ ác bá tuyệt vời.

……….
Đến buổi chiều, A Đức Lý Khắc tướng quân dẫn binh lính đội số một đến. Kỵ mã bộ binh đội số một vừa đến, khiến cho tàn quân Ba Đặc Lặc cùng Khải Văn có được sự trợ lực rất lớn, lo lắng của mọi người nhất thời vơi đi rất nhiều.

Đội số một này là kỵ mã bộ binh, rất nhanh thiết lập doanh trại ở phía nam sơn cốc, doanh địa thiết lập tại trung ương có địa thế bằng phẳng, ……..

Hạ Á đang cùng Tạp Thác và Shaerba ở trong lều trại dưỡng thương, lần này hắn bị thương rất nặng, mũi tên cuối cùng kia hàm chứa lực lượng đóng băng vô cùng mãnh liệt, cơ hồ làm cho máu tươi và vết thương của hắn đóng băng lại – mà trong lúc trị liệu, hắn phát hiện vết thương cư nhiên trong nháy mắt bị tổn thương do đông cứng, hơn nữa trong phổi cũng bị một ít nội thương, lúc hô hấp luôn có chút không thuận, lúc ho khan cũng bị nhổ ra ít máu pha lẫn với nước bọt – lần bị thương này, ngay cả thân thể cường hãn của mình, chỉ e vài ngày là không thể phục hồi như cũ a.

Trong lúc đang cùng với Shaerba loạn đàm, Khải Văn mang theo hai thân binh từ bên ngoài đi vào, sắc mặt thực nghiêm túc:
Tướng quân muốn gặp ngươi!



Ồ? Là chuyện phong thưởng sao?
Hạ Á nhất thời vui lên.


Ngu ngốc, phong thưởng thì phải sau khi kết thúc trận chiến.
Khải Văn dở khóc dở cười:
Tướng quân có chuyện muốn hỏi ngươi.


Hai tên thân binh trực tiếp đem giường Hạ Á nâng đến đại trướng của A Đức Lý Khắc tướng quân, vị mặt thẹo tướng quân này cẩn thận nhìn chằm chằm Hạ Á vài lần, mới mỉm cười:
Làm không tệ, tiểu tử.


Nói xong, hắn đi đến bên cạnh Hạ Á, nhìn nhìn thương thế của hắn, tướng quân nhìn chằm chằm dế nhũi:
Sợ sao?


Hạ Á gãi gãi đầu:
Lúc ấy là rất sợ, bất quá khi thật sự xảy ra rồi, lại quên mất.



….
A Đức Lý Khắc sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả:
Hắc! Hảo tiểu tử! Bao nhiêu kẻ trước mặt ta toàn ra vẻ, chỉ có ngươi là nói thật, nói ngươi sợ - cái này đúng! Người làm sao không hề sợ chết? Nếu có thể sống, ai muốn chết? Chính là… Có rất nhiều lúc, mọi người bị buộc phải đi về phía trước, làm sao có người từ nhỏ đã không sợ chết. Hừ, ngươi tốt lắm, rất thành thực.


Hạ Á trong lòng không nói gì – dùng từ thành thực để hình dung mình, chỉ sợ vị tướng quân này thật sự nhìn lầm…

[Tatara oán niệm…]
A Đức Lý Khắc mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên một tia tinh quang:
Công lao của ngươi, chờ chiến hậu rồi nói đến phần thưởng a.
Nói xong, hắn từ trong giày mình rút ra thanh chủy thủ hắn thường xuyên thưởng thức, đặt trong tay Hạ Á:
Cái này tặng cho ngươi!


Cái chuôi chủy thủ này là vật yêu quý của tướng quân, Hạ Á vừa cầm vào tay, cảm nhận được mũi nhọn lạnh lẽo mà sắc bén, quả nhiên là một thanh lợi khí khó tìm! Đương nhiên, làm cho dế nhũi vui vẻ nhất chính là, chuôi đao này không ngờ lại là vàng ròng…

Trong lúc hắn đang nhếch miệng cười thưởng thức chủy thủ, A Đức Lý Khắc tướng quân sắc mặt nghiêm lại:
Trên đường ngươi cùng với cung thủ trực tiếp giao thủ qua, nói cho ta biết bộ dáng những tên kia cùng với trang bị và sức chiến đấu của họ thế nào!



?
Hạ Á sửng sốt, bỗng nhiên linh cơ trong lòng vừa động:
Tướng quân…. Ý tứ của ngài…



Hừ.
Trong ánh mắt A Đức Lý Khắc hiện lên một tia tàn nhẫn:
Người Ô Đin từ bao giờ cũng có cung thủ hoàn mỹ như vậy? Cung thủ ngăn trở các ngươi, tuyệt đối không phải quân đội Ô Đin!



Không phải người Ô Đin…. Cung thủ trang bị hoàn mỹ… Chẳng lẽ là trên biển….
Hạ Á thốt ra.

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.