Chương 76: Gánh nặng.


Biên: A Lá
"Lui về phía sau sao?"
Lỗ Nhĩ ngồi ở trên ngựa, cầm trong tay mảnh chiến báo lính liên lạc đưa tới tiền tuyến.

Ừm... Đánh thắng rồi thì lui về phía sau, A Đức Lý Khắc này, ngươi cũng cảm thấy có chỗ không ổn sao.

Lỗ Nhĩ ra sức xoa nắn khuôn mặt mập mạp của mình, nắn thành từng miếng từng miếng thịt béo núc, bên cạnh đám bộ hạ nhìn thấy động tác của vị tướng quân này cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

Thân là một binh đoàn bộ binh, bộ đội của Lỗ Nhĩ tốc độ bắc thượng cũng không nhanh, hơn nữa bộ đội của hắn còn phụ trách mang theo một lượng lớn đồ quân nhu cùng với lương thảo vật tư vân vân.

Các tướng sĩ binh đoàn số sáu cũng không vội vã xông ra tiền tuyến - cái này gọi là phản ứng dây chuyền, tính cách của vị quan chỉ huy thường thường sẽ ảnh hưởng rất lớn tới quân đội do hắn thống soái, cho nên binh đoàn số sáu phong cách cho tới bây giờ cũng không hề giống đội quân thép của binh đoàn số mười ba.

Mà trên thực tế, lần này xuất phát bắc thượng, tướng quân thỏ đế Lỗ Nhĩ trong lòng vẫn canh cánh một loại lo lắng sâu sắc. Đây là bản năng trời sinh của hắn, một loại cảm ứng kỳ lạ, mỗi lần gặp phải nguy hiểm, loại cảm giác này sẽ đặc biệt mãnh liệt. Lỗ Nhĩ nhập ngũ đã nhiều năm, trải qua hàng trăm trận chiến, mỗi lần đều có thể ở trong tình thế nguy hiểm an toàn đào thoát, quá nửa đều là công lao của loại cảm ứng kỳ lạ mà mẫn tuệ này của hắn. Mà lần bắc thượng này, càng tiến về phía trước, cảm giác nguy hiểm như vậy lại càng phát ra mãnh liệt, mãnh liệt đến độ giữa thời tiết lạnh như thế này, khắp người lão mập lại vã mồ hôi lạnh ra như tắm, tấm áo mỏng bên trong áo giáp đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Lỗ Nhĩ trầm tư trong chốc lát, làm ra quyết định: "Đem tất cả chiến mã của binh đoàn chúng ta tập trung lại, cả đội thám báo nữa... À, để kỳ đoàn phía sau lưu lại một ngàn người! Tuyển ra một cái hỗn hợp hậu đội, chậm rãi đi tụt lại đằng sau đại quân, nhớ kỹ là phải liên tục bảo trì khoảng cách một ngày lộ trình với chúng ta, không được đi gần quá, cũng không cho tụt lùi lại quá xa!"

Hạ đạt xong mệnh lệnh, vị tướng quân thỏ đế này thở dài, trên mặt lộ ra một tia cười khổ: "Chỉ mong lão tử lần này dự cảm là chính xác."

Nói xong, hắn sờ sờ khuôn mặt nung núc thịt của mình, cười mắng một câu: "Heisiting cũng không giết được ta, lần này tướng lãnh Ô Đin lĩnh quân, chẳng lẽ so với Heisiting còn lợi hại hơn sao? Hừ!"

-
Binh đoàn số mười ba không hổ là một trong những binh đoàn tinh nhuệ nhất đế quốc, sau khi A Đức Lý Khắc hạ lệnh lui về phía sau, các chiến sĩ tuy rằng trong lòng vẫn có vài phần nghi hoặc, nhưng vẫn như cũ kiên quyết chấp hành mệnh lệnh.

Sau khi một lần nữa xếp thành hàng, binh đoàn số mười ba nhanh chóng thoát ly chiến trường, dọc theo địa thế bằng phẳng của bình nguyên để rút lui, A Đức Lý Khắc tướng quân đích thân suất lĩnh một kỳ đoàn ở hậu đội phòng ngừa người Ô Đin truy kích.

Mười dặm khoảng cách nói gần không gần, nói xa không xa, bất quá chỉ tốn thời gian cỡ một bữa cơm, với tốc độ của kỵ binh đã rất nhanh tới địa điểm tập kết chỉ định.

Tác Tây Á, với thói quen dẫn theo trọng kỵ binh xung phong, trong lòng vẫn bất mãn như cũ, sau khi một lần nữa tập kết vẫn nhịn không được chạy tới phía A Đức Lý Khắc kể khổ.

"Tướng quân, ta thật sự không rõ, nếu chúng ta thắng, cho dù không liều lĩnh giết vào sơn cốc thì ít nhất cũng có thể ở lại sơn cốc đó đem quân đoàn của người Ô Đin kẹp chặt lại mới đúng, vì sao phải..."

A Đức Lý Khắc đang ngồi ở trên ngựa ăn bữa tối, hắn đem một khối hỗn hợp bánh nướng thịt cứng cùng nước lạnh nuốt xuống, lau vệt nước còn đọng lại ở chòm râu, híp mắt nhìn nhìn mãnh tướng hàng đầu dưới trướng này, trong ánh mắt của hắn có một chút thản nhiên thất vọng.

Hít một hơi thật sâu, A Đức Lý Khắc ánh mắt thoáng có chút ảm đạm: "Tác Tây Á, ngươi đi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?"

Tác Tây Á mặt đầy râu quai nón tỏ vẻ nghĩ nghĩ: "Ở binh đoàn số mười ba đã chín năm, năm đó lúc ngài vừa tới, ta vẫn còn là một phó doanh quan."

A Đức Lý Khắc tựa như cười cười, lúc hắn cười, trong ánh mắt vẫn duy trì vẻ uy nghiêm như cũ, hắn xoay người nhìn nhìn bên cạnh, đám kỵ binh đội ngũ chỉnh tề, lẳng lặng xếp thành hàng hành tẩu ở trên đường, không có một kỵ binh nào to mồm xôn xao nói chuyện, chỉ có tiếng vó ngựa cùng với áo giáp va chạm đinh đinh đang đang, trừ điều đó ra, chỉ có im lặng.

Tướng quân ánh mắt trở nên phức tạp hẳn lên, hắn khe khẽ thở dài, lập tức cười khổ một tiếng: "Tác Tây Á... Ta, chỉ sợ cũng không còn ở đây lâu nữa."

Tác Tây Á sắc mặt nhất thời biến đổi, chợt nghe thấy giọng tướng quân tràn ngập sầu lo: "Ta ở binh đoàn số mười ba này đã được chín năm, theo lệ thường trong quân đế quốc, có quan chỉ huy nào có thể ở lại một binh đoàn lâu như vậy không? Hừ... Hai năm trước bọn họ vừa muốn đem ta điều đi rồi, ngươi cả đời sống ở đế đô, hẳn là hiểu được, chức Thống soái quân đoàn chủ lực vốn không có khả năng đảm nhiệm trường kỳ, việc này là để phòng ngừa có tướng lãnh quyền cao chức trọng mà nảy sinh lòng phản loạn. Ta có thể ở lại binh đoàn số mười ba này chín năm đã là cực hạn rồi, nếu ta đoán đúng thì, sau cuộc chiến lần này, nhiều nhất là một năm rưỡi, ta sẽ bị điều đi khỏi nơi này, có lẽ sang Aosiji Liya quân bộ đảm nhiệm chức vụ phó đại thần, hoặc cũng có thể đi đảm nhiệm chức Tổng đốc tại một quân khu ở nơi khác..."

Tác Tây Á sắc mặt khó coi tới cực điểm, môi bặm chặt, nhìn chằm chằm A Đức Lý Khắc, một chữ cũng nói không nên lời.

Bàn tay thô to của A Đức Lý Khắc chụp vào vai Tác Tây Á, thấp giọng nói: "Lão bằng hữu của ta, chúng ta kề vai chiến đấu đã chín năm, ta cho rằng ngươi là sự lựa chọn tốt nhất để tiếp nhận vị trí của ta, ngươi tác chiến dũng cảm, ta từ lúc giao trọng giáp kỵ binh kỳ đoàn tinh nhuệ nhất binh đoàn số mười ba cho ngươi, những năm gần đây, uy tín của ngươi cũng không ngừng tăng lên, đối với nhánh quân đội này ngươi cũng có đủ hiểu biết cùng với cảm tình, ta không chút nghi ngờ năng lực của ngươi. Có điều..."

Tướng quân chỉ chỉ vào đầu của mình: "Ngươi còn cần phải dùng thứ này nhiều hơn! Binh đoàn số mười ba là một đội quân thép, một đội quân thép luôn dũng cảm tiến lên! Nhưng ngoài dũng khí, thân là một viên Thống soái, cũng cần phải biết dùng đầu óc thật nhiều mới được! Ngươi vốn không phải là không có đầu óc, chỉ là ngươi hay có thói quen dùng võ lực giải quyết vấn đề. Đây tất nhiên là biểu hiện dũng cảm của ngươi, nhưng một khi trở thành một viên Thống soái mà nói, chỉ dựa vào dũng cảm là không đủ."

Kỳ thật, A Đức Lý Khắc còn có một câu đã giấu ở trong lòng nhiều năm, nhưng vẫn không dám nói ra, đơn giản là những lời này quá mức mẫn cảm, nếu một khi nói ra, chỉ sợ ngược lại sẽ làm tổn thương quân tâm...

(Tiến lên, hoặc là tử vong... Câu khẩu hiệu này đích xác vô cùng dõng dạc, nhưng mà, binh đoàn số mười ba lưng đeo khẩu hiệu này đã lâu lắm lâu lắm rồi! Lâu đến nỗi đã bị câu khẩu hiệu này ép tới không thở nổi! Một nhánh quân đội ở trên chiến trường, chỉ biết hùng hục dồn sức đánh tới thật mạnh, như vậy tác dụng vĩnh viễn cũng không thể thực sự khống chế được chiến cuộc! Một đội quân vô địch thực sự hẳn là phải biết tiến biết thoái! Nhưng lưng đeo gánh nặng trầm trọng "Tiến lên, hoặc là tử vong" này, binh đoàn số mười ba này trên dưới đều trầm mê trong một loại tình tự cuồng nhiệt: Nghĩ rằng dũng cảm thì có thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề, nghĩ rằng chỉ cần có gan liều mạng là có thể chiến thắng địch nhân. Mà cách nghĩ như vậy... căn bản là sai lầm a!)

(Nếu chỉ là một doanh đội, hoặc chỉ là một chi bộ đội cỡ nhỏ, có được một câu khẩu hiệu bưu hãn chưa từng có từ trước đến nay làm quân hồn như thế, cố nhiên vậy là đủ rồi. Nhưng mà binh đoàn số mười ba là một binh đoàn! Là một binh đoàn tác chiến thường quy con mẹ nó! Như vậy, về lâu về dài, lúc đối mặt với chiến tranh, yếu tố cần không chỉ có "Tiến lên", mà đôi khi cũng phải học được cách "Lui về phía sau", thậm chí là "Thất bại"!!)

Có điều, những lời này, người khác cố nhiên không thể nói, mà thân là Thống soái binh đoàn số 13 A Đức Lý Khắc, lại càng không thể nói!

(Câu khẩu hiệu cuồng nhiệt này, hầu như mọi lúc đều có thể khích lệ sĩ khí, hóa thành sức chiến đấu vô cùng. Nhưng cũng có một số thời điểm, nói không chừng ngược lại sẽ hại chết nhánh quân đội này...)

-----
Hạ Á im lặng ngồi ở trên giường, gắt gao nhắm mắt lại, hỏa xoa đặt ngang ở trên đầu gối hắn, khối ma pháp tinh thạch kia cũng bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay.

"Ngươi không cần nghĩ biện pháp‘dung hợp’ cùng với khối ma pháp tinh thể này, bởi vì trên thực tế, khi ta đem hồn phách ẩn thân tiến vào khối ma pháp tinh thể này, liền phát hiện kỳ thật bề mặt này sớm đã hạ lạc linh hồn ấn ký của ngươi rất sâu rồi! Có lẽ chính ngươi cũng không cảm thấy, nhưng lúc trước mỗi khi ngươi ở vào thời khắc nguy cơ luôn có thể bộc phát ra lực lượng thần kỳ cũng bởi vì linh hồn ấn ký bị xúc động, mới có thể làm cho ma pháp tinh thể đem công hiệu vốn có của nó phát huy ra."

Ở sâu trong não, tiếng con rồng kia lạnh lùng giảng giải.

( À, cũng đã sớm ‘dung hợp’ rồi sao? Là khi nào nhỉ?) Hạ Á nhíu mày, trong lòng khổ tư. (Ta từ khi nào đã đeo khối đá kia ở bên người nhỉ? Ừm, ngày cụ thể thì ngay cả mình cũng đã quên rồi a, có vẻ như là từ lúc còn rất rất nhỏ, lão gia hỏa đã đeo thứ này ở trên cổ ta. Có lẽ, lão gia hỏa này đã lừa ta, trong lúc ta không để ý, cũng đã động tay động chân một ít a...)

"Ta tuy rằng không thể nói chính xác cho ngươi biết làm thế nào để khống chế cái loại lực lượng thần kỳ này, nhưng mà, căn cứ theo thời điểm bùng nổ của ngươi lúc trước, năng lượng bùng nổ dao động cùng với quy luật bên trong khối ma pháp tinh thể này, ta đại khái cũng có thể phân tích ra một ít. Lực lượng phát ra chủ yếu này, chính là... Sát khí! Trên chiến trường, lúc trải qua điểm giới hạn sinh tử, khi ở bên bờ vực sinh tử sẽ bạo phát ra loại sát khí này! Sát khí của ngươi, còn cả sát khí muốn giết chết địch nhân này nữa! Khối đá kia, chuẩn xác mà nói, chính là một loại ma pháp tinh thể đặc thù, nó có thể đem sát khí chung quanh hấp thụ, sau đó chuyển hóa thành một cỗ lực lượng cường đại, rồi lại bộc phát ra. Mà thân là chủ nhân của khối đá, việc ngươi cần phải làm là, thăm dò quy luật trong đó, sau đó, về sau trong lúc chiến đấu có thể chủ động đem cỗ lực lượng này ra sử dụng..."

"Cẩn thận suy nghĩ một chút, muốn kích thích loại lực lượng này bùng nổ thì cần có áp lực từ bên ngoài, áp lực khi áp bức ngươi tới trình độ nhất định, linh hồn sẽ phát ra dao động, dẫn phát linh hồn lạc ấn trong khối đá, khởi động cỗ lực lượng này.

Thân là long tộc, ta tuy rằng mất đi thân thể, nhưng vẫn bảo lưu lại đại bộ phận lực lượng linh hồn, ta vẫn còn có thể miễn cưỡng thi triển ra một chút lực lượng đặc biệt có thuộc tính long tộc, tuy rằng chỉ là một ít lực lượng cực kỳ cực kỳ nhỏ, nhưng mà, trong đó vừa vặn có Long uy… hạng nhất."

Vừa dứt lời, Hạ Á nhất thời cũng cảm thấy toàn thân căng thẳng! Một cỗ cảm giác áp bức vô hình bao phủ lên hắn! Đây là một loại cảm giác uy áp thấy không rõ sờ không được, phảng phất có một loại khí thế nguy hiểm áp đảo bao phủ lên mình! Tim của hắn nhất thời đập loạn lên, hô hấp dồn dập, toàn thân tóc gáy dường như đều dựng đứng cả lên - Liền tức thì giống như dã thú gặp nguy hiểm, toàn thân đều căng thẳng, co thành một khối!

"Bình tĩnh! Cảm nhận loại áp lực này! Lực lượng linh hồn của ta không có khả năng đem loại áp lực này duy trì liên tục đâu! Ngươi cẩn thận thể hội loại áp bức này, dùng chính ý thức bên trong của ngươi cảm ứng... Mỗi một phân cảm ứng là mỗi một phân dao động... Gặp quỷ, ta chưa từng gặp nhân loại nào ngu xuẩn như ngươi!"

Nói xong lời cuối cùng, trong đầu tiếng con rồng kia bỗng trở nên hổn hển ...

Hạ Á đột nhiên mở mắt, giờ phút này đôi mắt hắn đã trở thành một mảng màu đỏ! Hắn nhảy dựng lên, giống như đã mất đi lý trí, hét lớn một tiếng, quơ hỏa xoa hung hăng bổ ra chung quanh...

Ầm!!!
Một tiếng vang thật lớn, mấy đạo huyết sắc quang mang hóa thành hơn mười đạo quang nhận, hướng về chung quanh bắn ra, quân trướng ở đây trúng phải quang nhận nhất thời tứ phân ngũ liệt, ầm ầm sụp đổ!!

Mấy cái cọc gỗ thô to chống đỡ lều trại tan nát, nện ở trên người Hạ Á, nhất thời đánh sập cái giường dưới chân hắn.

Hạ Á nháy mắt đã tỉnh lại, bên trong tro bụi, hắn ho khù khụ, bị nghẹn đến cả nước mắt cũng trào ra, từ trong phế tích chạy bổ ra ngoài, lúc ngã ra còn gặm cả đất thực chẳng còn chút hình tượng nào cả.

Đột nhiên xoay người một cái, Hạ Á nhảy dựng lên, trợn to mắt nhìn hỏa xoa trong tay mình, sau đó bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

"Ha ha ha ha! Ta cảm giác được rồi! Ta cảm giác được rồi!!!"

Trong đầu, tiếng con rồng kia trở nên hư nhược bất kham: "Ngu xuẩn! Thực là một nhân loại ngu xuẩn! Chỉ mới cảm giác được một lần thôi, khoảng cách đến lúc có thể sử dụng nó một cách chính xác còn rất xa! Ngươi đắc ý cái gì!"

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.