Chương 7: Dùng lực đính


Biên: A Lá
Nhìn cái kẻ đáng thương này khóc lóc thương tâm, Hạ Á Lôi Minh cười gần chết, ôm bụng lăn ra đất.

Tiếng cười ác liệt lại càng kích thích kẻ đáng thương, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, liền ném cái bánh đi, nắm cái răng cửa vừa bị gẫy ở trước ngực, ruột gan như đứt ra từng khúc.

Hạ Á Lôi Minh cười xong, đứng lên, nhặt lại cái bánh, sau đó để trên đống lửa nướng qua một chút, cười nói: "Ngươi chắc chưa ra ngoài bao giờ, muốn ăn thứ này, trước tiên phải dùng lửa làm mềm ra mới được."

Mắt thấy người kia còn đang khóc rống, Hạ Á Lôi Minh gãi gãi đầu: "Thôi nào, đừng khóc nữa, không phải chỉ một cái răng sao? Nam tử hán đại trượng phu, mất một cái răng có tính là cái gì." Dừng một chút, hắn tiếp tục hảo tâm an ủi: "Ta thấy ngươi chắc hẳn là một quý tộc a? Nhất định rất có tiền? Chờ đến lúc ngươi về nhà rồi, thuê một thợ rèn chuyên nghiệp, làm một cái răng bằng kim loại đi. Trong trấn của chúng ta có một lão bản tửu quán, cũng có hai cái răng bằng kim loại, mỗi lần hắn cười, miệng đầy kim quang, vô cùng khí phái a!"

Hắn không có an ủi thì còn tốt, vừa nói đến khảm răng kim loại" miệng đầy kim quang", kẻ đáng thương lại càng khóc lóc thảm thiết hơn, khóc như sắp bị tắt thở tại chỗ.

Hạ Á cũng không quản hắn, tự mình ăn một miếng bánh lớn đã mềm ra vào bụng, suy nghĩ một chút, rốt cục để lại cho cái tên đáng thương cảm này một ít.

"Ê, ta nhắc nhở ngươi, hiện tại không ăn, đến trưa mai mới có thể được ăn đi."

Nói xong, Hạ Á Lôi Minh đứng dậy, tìm kiếm trong bao một hồi, rốt cục móc ra một khối giống như than. Ngồi từ thật xa, cái kẻ đáng thương kia vẫn có thể ngửi thấy được một cỗ mùi hôi khó chịu, nhịn không được bịt kín mũi lại.

Hạ Á Lôi Minh đi chung quanh chỗ nghỉ ngơi một vòng, đem cái nắm than kia cẩn thận nghiền thành phấn mạt, rải chung quanh, sau đó vỗ vỗ tay quay trở về, cũng không trở lại ngay, mà đốt thêm đống lửa khác, gạt hết tro tàn qua một bên.

Mặt đất bên dưới đống lửa đã được nung thật nóng, Hạ Á Lôi Minh nằm xuống, thích ý có vẻ rất thoải mái, xoay người lầm bầm một câu: "Ngủ ngon." Quay cái mông về kẻ đáng thương, một lúc sau, tiếng ngáy như sấm vang lên.

Tên hỗn đản này. Hắn. Hắn. Hắn cư nhiên mặc kệ ta. Cứ như thế mà ngủ?!

Kẻ đáng thương trong lòng oán giận, phân nửa là vì hàm răng mà bi ai, mặt khác phân nửa còn lại là vì tên thô lỗ này.

Tên hỗn đản này, lẽ nào hắn là người mù à?!

Nghe tiếng ngáy của Hạ Á vang lên, kẻ đáng thương rốt cục cũng ngừng bi thương, lại thật sự nhịn không được đói khát, rốt cục đem một khối bánh đen nhỏ mà Hạ Á lưu lại, đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Răng cửa còn đau một chút, miếng bánh đen thô nhỏ đó thật sự rất khó nuốt trôi, chẳng qua thật sự là quá đói, cần phải ăn cái gì đó, lại chẳng còn cái gì khác, đành đem miếng bánh nhét vào trong miệng, kẻ đáng thương bị nghẹn lại, ánh mắt xoay chuyển, luống cuống chân tay nện vào ngực, lại bỗng nhiên liếc thấy cái tên đáng giận kia không biết từ khi nào đã quay đầu lại, mở to đôi mắt nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy ý cười cợt.

Kẻ đáng thương ngây người ngẩn ngơ, miếng bánh vừa cho vào mồm liền phun lên ra quần ào, ho sặc đến suýt nữa tuyệt khí.

"Ngươi nhất định là một người được nuông chiều thành thói." Hạ Á đầu gối lên trên bao y phục, hai chân gác lên nhau, cười nói: "Ê, rốt cuộc là ngươi từ đâu tới đây?"

Kẻ đáng thương hung tợn giương mắt nhìn tên kia.

"Phải rồi, tóc ngươi màu nâu, hẳn là người Byzantine. Nhưng là ngươi lại rất cao, người Áo Chiêm Đình thường không cao như vậy, chỉ có người Ô Đin phương bắc là có loại hình thể này. Mà khẩu âm nói chuyện của ngươi cũng thực cổ quái, ngươi dùng chính là tiếng phổ thông Byzantine ngữ, chẳng qua có chút không được tự nhiên, có chút ngắc ngứ, nhưng lại không giống như người Ô Đin. Ta ở Dã Hỏa trấn nhìn thấy một số người theo Ô Đin đế quốc tới đây, những người này lúc nói Bái Chiếm Đình ngữ luôn nói to, bọn họ trời sinh đầu lưỡi cũng không thể gấp khúc, ha ha... Ngươi rốt cuộc là ai? Như thế nào lại một mình chạy đến nơi hoang dã nguy hiểm này, còn bị mắc vào bẫy của thợ săn?"

Kẻ đáng thương không nói lời nào, vẫn như cũ mang theo biểu tình chán ghét trừng mắt nhìn Hạ Á.

Hạ Á hừ một tiếng: "Không nói thì thôi, quên đi, ta đoán ngươi nhất định là một tội phạm đang bị truy nã. Ha ha, có phải ngươi phạm vào tội gì đó nên bị đuổi bắt, giờ không dám nói ra thân phận của ngươi? Yên tâm, ta không phải kẻ săn tiền thưởng, sẽ không mang ngươi đi đổi lấy tiền thưởng đâu mà lo."

"Vậy ngươi là ai?" Kẻ đáng thương rốt cục mở miệng .

"Ta... Ta là một thợ săn!" Nói tới đây, Hạ Á Lôi Minh kiêu ngạo cố ưỡn ngực lên.

Kẻ đáng thương vẻ mặt khinh bỉ: "Thợ săn? Dựa vào cái búa rỉ rét kia, còn có hỏa xoa? Hừ, ta cũng gặp qua không ít thợ săn, bọn họ đều có trang bị hoàn mỹ, trên người tùy tiện một kiện trang bị đều có giá gấp trăm lần toàn bộ gia sản của ngươi. Ngươi có phòng cụ phòng ma pháp không? Ngươi có vũ khí phá ma pháp không? Ta xem ngươi chỉ là một tiểu thợ săn tam lưu hạ cấp mà thôi."

Những lời này lập tức đánh vào nỗi đau của Hạ Á Lôi Minh, hắn hừ một tiếng, mắt đảo đảo nói: "Hừm, lão gia hỏa nói đúng thật, mấy kẻ xấu xí thật là kỳ quái!"

"... ..."
Kẻ đáng thương nháy cặp mắt to kia trừng đôi mắt tròn tròn, dùng một loại ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Hạ Á, một lát sau hắn đột nhiên nhảy dựng lên!

Không để ý vết thương trên đùi, mà ngay cả một cái răng cửa bị rớt cũng không quản! Hắn gầm nhẹ với Hạ Á:

"Ngươi nói cái gì?! Ngươi nói bộ dạng ta xấu xí?!!!"

Kẻ đáng thương giận tím mặt, giống như nghe thấy được lời khinh miệt không thể chịu đựng được.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Hạ Á Lôi Minh dùng bộ dạng đúng lý hợp tình, khinh thường nhìn người kia:
Thân là một gã nam nhân, tướng mạo của ngươi quả thực là không xứng với từ
nam nhân
. Ngươi nhìn ngươi xem, cao lớn như thế, lại gầy yếu đến nỗi ngay cả cái bẫy thú cũng gỡ không ra - còn bộ mặt của ngươi nữa. Một nam nhân anh tuấn, phải có được cơ thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc và khỏe mạnh, hẳn là khuôn mặt vuông vắn, mày dày miệng rộng, tốt nhất trên mặt còn có một vài vết sẹo, uống rượu bát lớn, ăn thịt khối lớn... Như vậy mới tính là một nam nhân chân chính."

Thần a, tha thứ dế nhũi đáng thương này a...

Thật hiển nhiên, chỉ là một cái tiểu tử ra đời không lâu, tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn như thế nào lại lệch lạc như vậy, trách nhiệm rất lớn... A không đúng, phải nói là tất cả đều quy cho công lao của lão gia hỏa kia!.

Bởi vì lão gia hỏa kia từng đứng ở trước mặt đứa con với hình tượng uy nghiêm cùng cao lớn, đem chính tướng mạo của lão trở thành mỹ nam tử tiêu chuẩn ưu tú nhất toàn bộ thế giới này.

Thô bỉ, cường tráng, vết sẹo, còn có có thể ăn có thể uống có thể ngủ...

Tuy rằng Hạ Á từ nhỏ trà trộn ở Dã Hỏa trấn, cái loại địa phương tràn ngập tội ác, hun đúc ra được một ít cách đối nhân xử thế từ nơi tràn ngập tội ác này, nhưng là không thể không nói, ở một vài phương diện, hắn ta sự mà một tờ giấy trắng a.

Kẻ đáng thương vừa nghe vừa há miệng chừng ba lần, lần này không phải tức giận, mà là bị ngôn ngữ hoang đường của tên kia làm cho ngây dại.

"... Về phần ngươi thì sao, thân là nam nhân, thật sự là một loại lãng phí, nếu là nữ nhân thì..." Hạ Á chớp ánh mắt một chút.

"... Là nữ nhân thì như thế nào?" Kẻ đáng thương nhịn không được hỏi một câu.

"Là nữ nhân, lại càng khó nhìn." Những lời này của Hạ Á làm cho kẻ đáng thương thiếu chút nữa hộc máu.

"Khó nhìn! Ngươi lại còn nói ta khó nhìn!!" Kẻ đáng thương nổi giận!

Đầu có thể rơi, máu có thể đổ, làm một tiểu mỹ nhân, cư nhiên bị người ta nói tướng mạo mình xấu xí, thật sự là khiến cho mọi mỹ nhân trong thiên hạ không thể dễ dàng tha thứ!

"Dế nhũi ngươi nói xem, thế nào mới là nữ nhân đẹp, đáng khen ngợi? !"

"Đầu tiên phải ngực to mông to.
Hạ Á nâng hai tay lên, làm hai cái đường cong cực kỳ khoa trương: "Mông to nữ nhân mới có thể sinh ra nhiều đứa nhỏ, mà nữ nhân có bộ ngực lớn, mới có thể có nhiều sữa nuôi nấng đứa nhỏ. Còn nữa, tay chân phải thô lớn hơn một chút, mới có thể làm việc, nấu nước giặt quần áo nấu cơm, hắc hắc."

Kẻ đáng thương không tức giận, lại dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Á, hỏi: "Ê, thế... Khuôn mặt thì sao? Ngươi cho rằng, nữ nhân đẹp, khuôn mặt sẽ có bộ dáng gì ?"

"Khuôn mặt?Khi trưởng thành thì hình dáng khuôn mặt có quan hệ sao?" Hạ Á tựa hồ thực không cho là đúng: "Lão gia hỏa nói qua: tắt đèn, nữ nhân tướng mạo thế nào cũng đều là giống nhau."

Trên mặt của hắn cố ý giả bộ một bộ dáng rất điêu luyện.

... Kẻ đáng thương bắt đầu đối với tiểu dế nhũi đáng thương này sinh ra thương hại .

"Ách, ngươi nói ‘lão gia hỏa’ là ai?"

"Dưỡng phụ của ta."
Kẻ đáng thương thở dài, nhìn Hạ Á, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói những cái này, đều là dưỡng phụ ngươi dạy ngươi?"

"Đúng vậy."
"Ờ, ta hiểu rồi..." Kẻ đáng thương ngữ khí thực chắc chắn: "Dưỡng phụ của ngươi với ngươi nhất định có cừu oán."

... ...
... ...
Không hài lòng, hai người đều xoay người ngủ. Nửa đêm, kẻ đáng thương đang mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác được hàn khí thấu xương, dưới thân đống lửa nướng nóng đã lạnh đi, hắn cuộn mình thành một khối, vẫn như cũ không thể ngăn cản hàn khí, trong lúc mơ màng ngái ngủ, bản năng liền hướng tới nguồn nhiệt duy nhất gần người mà hắn cảm giác được lăn tới.

Hạ Á trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được có cái gì mềm mềm chui vào trong ngực của mình, hắn cũng không khách khí, xoay người đem một cái đùi đặt lên lưng đối phương. Trong lúc mơ mơ màng màng, tựa như ôm một khối chăn bông mềm nhũn, hắn thậm chí tà ác dùng sức cọ hai cái...

Thời điểm trời hửng đông, kẻ đáng thương tỉnh dậy trước. Mỗi buổi tối, hắn đều không ngủ quá nhiều, sau khi tỉnh lại, hắn lập tức phát hiện một chuyện tình khủng bố.

Chính mình khi nào thì bị dế nhũi này ôm vào trong ngực ? !

Bản năng hắn như muốn thét lên, nhưng hắn lập tức phát hiện, dế nhũi vẫn như cũ ngủ ở tối nơi tối hôm qua hắn nằm xuống, nhưng thật ra là chính mình, đã ở thật xa nơi ngủ của mình - mơ hồ nhớ rõ, tối hôm qua là chính mình chủ động chui tới? !

Trong lòng hắn nhảy loạn cả lên, dế nhũi này trên người có một cổ mùi bùn đất khó nghe, bất quá cái ôm ấp nóng hừng hực kia, làm cho kẻ đáng thương đang sợ hãi rét lạnh không thể rời ra được.

Nhưng là ngay sau đó, khi hắn vừa mới động đậy thân thể một chút, hắn lập tức phát hiện một chuyện tình càng khủng bố hơn!

Ách... Chúng ta cẩn thận phân tích một chút a...

Đầu tiên, Hạ Á đem một cái đùi đặt ở trên người kẻ đáng thương.

Được rồi, chuyện này tuy rằng thực quá phận, nhưng so với phía dưới mà nói sẽ không tính là cái gì .

Tiếp theo đây, Hạ Á là một tinh tráng nam nhân tuổi trẻ, hơn nữa theo tiêu chuẩn "hảo nữ nhân" của hắn mà thấy, hiển nhiên hắn còn là một xử nam. Cho nên, vào lúc sáng sớm, thân thể hắn đã xảy ra một loại bản năng phản ứng mà hễ là nam nhân trong thiên hạ đều có.

Kẻ đáng thương mới vừa động đậy, lập tức cũng cảm giác được tại gốc đùi của đối phương, nơi đang đặt trên người mình, một cây gì đó cứng rắn gắt gao chọc vào người mình.

Cách mấy tầng quần áo, đều có thể cảm giác được kiện hung khí kia có vẻ cực kỳ hung mãnh.

Kẻ đáng thương tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao... So với tên dế nhũi cái gì cũng không hiểu so sánh, vẫn là hiểu được một ít nam nữ đại sự cơ bản.

Trong nháy mắt, hắn liền phản ứng lại, cái hung khí đang gắt gao đính ở eo mình là cái gì vậy!

Vạn thần làm chứng! Kẻ đáng thương sống tới mười bảy tuổi, còn chưa từng bị một người nam nhân nào dùng loại phương thức quá phận này xâm phạm quá!

Cho nên, hắn lập tức làm ra tối bản năng phản ứng.

Khom lưng, lên gối... Dùng sức...
Đính! ! !
"A! ! !" Một tiếng thét chói tai.
"A! ! !" Hét thảm một tiếng.
( Tức là dùng đầu gối thúc vào.... ấy - dịch giả )

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.