Q.2 - Chương 117: Phát Sinh Biến Cố


Số từ: 5456
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Sau khi rời khỏi Quách gia, chúng ta chọn tuyến đường đi về phía tây, dọc đường quả thật gặp hai cửa quan, căn cứ nguyên tắc không gây chuyện, chúng ta đều bỏ tiền cho qua. Có điều trên đường chúng ta cũng âm thầm quan sát và hỏi han, kết quả chứng thực lời Quách Lễ đại ca nói là đúng, hơn nữa tình hình còn nghiêm trọng hơn, dọc đường đi, những tên ác ôn mượn danh các gia tộc giàu có ở Dĩnh Xuyên dọa dẫm, vơ vét tài sản, làm việc phạm pháp rất nhiều, có những nông hộ vì sự sinh tồn đã phản kích lại bằng bạo lực. Xem ra, việc chỉnh đốn hào môn Dĩnh Xuyên đã như lửa cháy ngang mày. Ta cũng không ngờ hào môn ở Dĩnh Xuyên lại có sức ảnh hưởng lớn tới mức này, lúc chúng ta sắp tới đích, chuyện ta không nghĩ tới đã phát sinh, không kịp chuẩn bị gì, nhóm chúng ta lại nộ khí đầy mình, ăn phải thiệt thòi lớn. Lại bởi vì lần này ta chịu thiệt thòi, khiến Tào Tháo có thể thuận lợi giải quyết vấn đề Dĩnh Xuyên, cũng từ đó thực hiện một hồi chỉnh đốn rộng rãi. Khiến các hào môn ở Dĩnh Xuyên không ngờ tới, là người đứng đầu đợt chỉnh đốn này, cũng chính là cây cột trụ lớn nhất của họ – Tuân Úc.
Quá trưa hôm nay, chúng ta tới cách nhà Từ Thứ chỉ một cây cầu, qua nơi này là tới nơi. Đầu cầu, không ngoài dự liệu có mấy phần tử bất lương đứng đó đòi tiền, chúng ta như trước kia, sảng khoái đưa tiền phí qua cầu, đi thẳng về trước. Không đợi chúng ta kịp qua cầu, đột nhiên từ căn lều ở đầu cầu đi ra một người khoác áo ngoài bằng vải tơ:
Ba người trước mặt, đứng lại.
Chúng ta sửng sốt, quay đầu nhìn hắn. Người kia xem ra là đầu mục ở đây, chỉ thấy hắn lắc lư từng bước đi đến trước mặt chúng ta:
Tiểu ca nhi khá lắm, từ đâu tới vậy?
Ta lập tức quay đầu không để ý. Tần Dũng kiềm chế cơn giận, tiến lên trả lời:
Công tử chúng tôi từ phía nam tới. Tiền chúng tôi đã nộp, ngài còn có chuyện gì sao?
Người này không thèm nhìn Tần Dũng, tiến lên ngăn trước ngựa của ta:
Từ phía nam tới? Ngươi không tầm thường chút nào, ngựa này, quần áo này, không phải của người bình thường. Nói xem.
Ta nhìn vẻ mặt tham lam của hắn, ghê tởm muốn nôn, sau khi quay đầu ngựa, ra hiệu cho Tần Dũng lại đưa hắn thêm chút tiền, chúng ta thoát thân luôn.
Không ngờ, người kia thật sự muốn chết, hắn đẩy tiền của Tần Dũng đưa nói:
Ta thấy các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi theo ta một chuyến. Nơi này không phải ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Một chút tiền đã muốn đuổi đại gia ta đi sao?
Trong lòng ta cơn giận trào lên, có điều, vì đại sự, cố gắng nén xuống:
Vị đại gia này, tiền chúng tôi đã giao, bản thân chúng tôi là người buôn bán, không ảnh hưởng gì tới chuyện của ngài, ngài cưỡng ép giữ lại, rốt cuộc muốn gì?
Nhìn bộ dáng tức giận của ta, người kia cười không ngừng:
Không muốn làm gì hết. Nói thật nhé, đại gia ta nhìn trúng con ngựa của ngươi. Thế nào? Để ngựa lại, ta không làm khó dễ ngươi. Đương nhiên, ngươi tiếc cũng được, ngoan ngoãn nghe lời, giúp đại gia ta hai ngày, ta sẽ thả ngươi đi, thế nào?

Hắn nói hết câu, ta đã giận run người, cắn chặt răng nghĩ xem nên xử lý thế nào, bên kia Lý Ký đã không nhịn được. Lần trước đã nói, cha mẹ Lý Ký đều bị thuế ruộng bức tử, mấy ngày nay, mắt thấy tai nghe đều là chuyện ngang ngược, ức hiếp dân chúng, khiến nàng nghĩ lại chuyện cũ, sớm đã phẫn nộ trong lòng, hiện tại thật sự không thể tha thứ cho kẻ trước mặt, ta và Tần Dũng còn chưa kịp làm gì, nàng đã nhảy xuống ngựa, kéo vạt áo tên ác ôn nói:
Đồ hỗn trướng, dám đối xử bất kính với công tử như vậy, muốn chết mà.
Tên khốn này là một kẻ ác ôn tiêu chuẩn, mềm nắn rắn buông, dưới tay Lý Ký, hắn kêu như heo chết:
Ngươi muốn làm gì? Ngươi dám đánh ta?
Ta cùng Tần Dũng vội bảo Lý Ký buông tay, lúc này không phải lúc gây chuyện! Lý Ký hầm hừ thả tay ra, tất nhiên thả rất mạnh, có thể nói là đem tên kia ném sang một bên. Nhìn tên khốn nằm rên hừ hừ trên mặt đất, ta lắc đầu, kéo bọn họ đi. Ánh mắt ngoan độc phía sau cũng không khiến ta cảm thấy có gì không ổn, ta nghĩ lúc này trong lòng ta chỉ sợ cũng hy vọng tên ác ôn có thể ra tay, để ta có cớ giết hắn, cho nên ta cũng không nhắc nhở đám Tần Dũng phòng bị, cũng không thay đổi hành trình của mình.
Đợi lúc chúng ta cùng đám thuộc hạ ở địa phương gặp nhau, trú tạm trong một ngôi nhà họ thuê của một nông gia, ta đang nghe bọn họ giải thích tình hình nhà Từ Thứ, nghĩ cách làm sao vào được nhà hắn để đạt được mục đích của mình, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng ồn ào, thuộc hạ canh giữ ở cửa đang cùng người khác tranh chấp:
Ở đây không có người các ngươi muốn tìm.
Đối phương xem ra là hạng người tuyệt đối không dừng tay, lập tức có người cao giọng:
Xông vào cho ta, bắt ra đây.
Đúng là giọng tên ác ôn kia. Lập tức, tiếng binh khí va chạm vọng tới, Tần Dũng lập tức xông ra ngoài. Tai ta nghe thấy bên ngoài đã loạn một đoàn, nhưng chỉ mỉm cười, tên ác ôn này quả nhiên không thể nhẫn nhịn được. Nhìn Lý Ký nóng lòng muốn ra tay, ta gật đầu:
Có thể, có điều giết ít người thôi, chính sự gấp hơn.
Lý Ký chỉ chờ ta nói câu này, lập tức cầm thương xông ra ngoài. Hai người còn lại cũng theo ra, bọn họ sợ ta gặp nguy hiểm, đánh địch ở ngoài tốt hơn. Ta vẫn nhàn nhã ngồi một chỗ chờ tin, bởi bên cạnh ta tuy rằng chỉ có năm người, nhưng ta tin tưởng thực lực của bọn họ, lũ ác bá nơi này cho dù có một hai chục gia đinh cũng không phải đối thủ của bọn họ. Chuyện duy nhất ta lo nghĩ là làm sao khi xong việc, đem chuyện này làm lớn lên, cho ta có cớ tiến vào Từ gia. Ôi, ta làm vậy có phải hơi quá đáng không?
Ta chưa kịp nghĩ xong, Tần Dũng đã chạy vào:
Công tử, nhanh lên, tặc tử muốn phóng hỏa. Bọn chúng nhiều người, hơn sáu mươi người lại có tới hai mươi cung thủ.
Ta giật mình:
Có thế lực như vậy sao? Bọn chúng không phải ác bá bình thường rồi! Tần Dũng, ngươi đừng lo cho ta, mang theo mọi người nhanh chóng rời khỏi thôn, ngươi lập tức cùng bọn họ chia hai đường, ngươi cưỡi Tiểu Bạch về Hứa Đô, bọn họ tới quan nha báo bị cướp, đem quan binh tới đây rồi tính.
Tần Dũng lắc đầu:
Để Lý Ký đi, tôi ở lại với công tử.
Không được:
Ngươi sao không hiểu rõ, những người đó nếu có cung thủ, tất nhiên có hậu phương rất mạnh, Tuân đại nhân biết ngươi, chuyện ở đây phải có ông ta ra mặt mới triệt để giải quyết được, ông ta có thể tin tưởng Lý Ký sao? Vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không làm vậy. Ngươi nhanh tới Hứa Đô, đem ý ta báo gấp với Văn Nhược tiên sinh, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được tìm Tam gia, tốt nhất chỉ cho chú cháu Tuân gia biết chuyện ở đây thôi.
Tần Dũng gật đầu:
Tôi hiểu rồi, có điều, tôi đem theo một người đi thôi, ba người ở lại theo công tử.
Thấy ta gật đầu đồng ý, hắn xoay người xông ra ngoài, đối với năng lực của ta, hắn biết rõ, tuy bên ngoài có mấy chục người, nếu ta ra tay cũng không ai cản được.
Đợi lúc ta rời khỏi phòng, tên lửa đã lên cung, nhắm ngay cửa phòng. Thấy ta ra ngoài, tên tác ôn kia trốn sau mọi người hô lớn:
Trừ tên tiểu bạch kiểm kia, giết hết cho ta.
Đám Lý Ký đang ở cửa ngăn địch lập tức rút lui và sân viện, ba người bảo hộ ta ở phía sau, hai thuộc hạ rút cung nỏ ra nhắm ngay cửa. Ta lạnh lùng nhìn tên ác ôn kia nói:
Ngươi bảo thủ hạ của ngươi lui lại, ta đi với ngươi.
Hắn cười lớn:
Tốt, coi như ngươi biết điều, Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta tuyệt đối không để ngươi chịu khổ.
Bọn Lý Ký khẩn trương cùng kêu lên:
Công tử, không thể.
Ta nhẹ nhàng đẩy Lý Ký ra:
Không sao.
Bản thân đi tới phía cửa. Lý Ký vội vàng, cái gì cũng mặc kệ, nhào tới trước mặt ta:
Công tử, ngài muốn ra ngoài, chờ Lý Ký chết đã.
Ta mỉm cười nhìn nàng:
Không được làm chuyện dại dột, các ngươi dù giỏi, cũng không ngăn được cả mười mũi tên. Có thể giữ được tính mạng, chuyện khác tính là gì?
Lý Ký quỳ xuống, rưng rưng nói:
Để công tử lấy thân mạo hiểm, là sỉ nhục của chúng tôi, chúng tôi tình nguyện chết trước đã.
Hai người khác không nói gì, nhưng trong mắt không nghi ngờ thể hiện quyết tâm liều chết. Ta làm bộ như không biết làm sao, cúi người đỡ Lý Ký, nhân cơ hội nói:
Ta lừa bọn chúng mở đường cho Tần huynh bọn họ ra ngoài tìm viện binh.
Lý Ký tỉnh táo lại, đứng dậy sát bên ta. Ta lập tức bước tới hướng cửa, tên ác ôn kia thấy ta qua thật, vội bảo thủ hạ tránh khỏi cửa, bản thân hắn đứng ở giữa, chờ ta tới tìm chết.
Ngay lúc tên ác ôn đắc ý hả hê nhìn ta bước tới, tiếng vó ngựa vang lên, ta mạnh mẽ lắc mình tránh qua, Tần Dũng cùng một thuộc hạ trong lúc đám người ở cửa chưa rõ chuyện gì xảy ra liền đánh ngựa xông ra ngoài, chỉ để lại một tiếng thét thảm thương. Lúc bọn chúng phản ứng lại, đã thấy tên ác ôn kia hông bị chém thành hai mảnh, nhất thời chưa chết hẳn, thân trên vẫn còn mấp máy trong vũng máu hét lên thảm thiết. Chỉ có ta nhìn rõ, đây là kiệt tác của Tần Dũng, chém ngang lưng là khổ hình tàn khốc trong cổ luật, chắc là Tần Dũng hận hắn vô lễ với ta, trừng trị hắn như vậy. Cảnh tượng sợ hãi này khiến ngoài ta ra, tất cả mọi người đều ngây người. Ta cố nén ghê tởm, hét lên:
Lao ra.
Lý Ký từ trạng thái kinh ngạc ngây người liền tỉnh táo lại, trường thương trong tay vung lên, dẫn đầu lao ra chém giết. Ta theo sát phía sau nàng xông ra ngoài, đồng thời lệnh cho thuộc hạ bên cạnh:
Bắn chết cung thủ trước.
Hai người động tác rất nhanh, lập tức bắn tên trong tay, một lần mười mũi, uy lực kinh người, hai mươi cung thủ bên ngoài chết phân nửa. Người vây công bên ngoài thấy đầu lĩnh chết thảm, Lý Ký điên cuồng tấn công, hai mươi cung thủ lại bị bắn chết, trong thời gian ngắn để xổng chúng ta xông ra ngoài.
Đợi đám người đó kịp phản ứng đuổi theo, chúng ta đã chạy tới góc cua, Lý Ký từ người dẫn đầu đã thành chặn hậu, người đuổi theo đều trở thành quỷ dưới mũi thương của nàng, ta bội phục võ công của nàng đúng là lợi hại. Hai thuộc hạ che chắn trước người ta, cho ta lui trước. Nhìn thấy bọn hắn có thể ứng phó tốt, ta cũng không vội động thủ, trước tiên rút lui đã. Ngay lúc ba người chúng ta vừa đánh vừa lùi tìm đường trốn, cửa phía sau ta chợt mở toang, hai tay ta chưa kịp phản ứng đã bị tón vào trong, hai thuộc hạ thất kinh cũng chạy vào theo. Ta sau khi kinh hãi, nhanh chóng tỉnh táo lại, mới thấy người túm ta là một người trẻ tuổi gầy yếu, hai người kia xông vào thấy người đó mỉm cười, không có địch ý, cũng yên tâm, một người lập tức ra ngoài giúp Lý Ký, người còn lại tức thì giơ nỏ, chuẩn bị thủ vệ.
Ta chưa kịp nói gì, một thanh âm nữ giới vang lên:
Vị công tử này chắc là đắc tội ác nô của Tuân gia, ngươi cứ tránh trong này, lão thân không sợ hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cửa phòng trong có một vị lão phụ đang đứng, ước chừng năm mươi tuổi, nhìn ta mỉm cười, loại cảm giác này giống như mẫu thân đang nhìn hài tử của mình, đầy sủng ái và quan tâm. Trong lòng ta mê mang một trận, đột nhiên tỉnh táo lại:
Phu nhân, không thể đâu. Người ngoài kia vô cùng hung ác, tuyệt đối không phải hạng người nói chuyện được, không thể để tiểu tử làm phiền lão nhân gia ngài.
Nói xong, ta xoay người muốn đi. Người trẻ tuổi kia ngăn ta lại:
Công tử yên tâm, bọn hắn dù ác vẫn không dám đắc tội Từ gia chúng ta. Ta đã thả tín hiệu rồi, lập tức sẽ có người tới giúp.
Hắn nói xong, lại ho khan một trận. Ta lại mê muội: Từ gia, đây là Từ gia, vậy thanh niên này… Ta cẩn thận nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn tuy tái nhợt, trên mặt lại có tia đỏ, rõ ràng có bệnh; ngũ quan thanh tú, thân thể thoạt nhìn yếu đuối, nhưng lại có khí chất, mặt mũi có bảy phần giống Tứ ca trong trí nhớ của ta. Ta xoay mạnh người hướng lão phu nhân ở cửa, chỉ thấy bà hiền lành tốt bụng, mặc dù mặc vải thô, lại mơ hồ có khí chất tiểu thư khuê các. Nhìn thấy vẻ quen thuộc ngày càng rõ, ta có thể khẳng định bà chính là mẫu thân của Từ Thứ, cũng là mục đích lần này ta tới đây. Trời ạ, ta vậy mà bị Từ Khang kéo vào Từ gia, trong lúc nhất thời ta vạn phần kích động không nói nên lời.
Ta còn đang ngẩn người nhìn Từ mẫu, bọn Lý Ký đã chạy vào tới nơi. Từ Khang lập tức bảo người nhà đóng cửa lớn. Chỉ chốc lát sau, tiếng người bên ngoài nhiều hơn, nhưng không có ai tới đập cửa. Lý Ký được một thuộc hạ đỡ tới phía sau ta, ta còn đang thẫn thờ, Từ mẫu đã nói:
Bị thương hả, thế nào, có nặng không?
Nghe bà nói, ta mới tỉnh táo lại nhìn, quả nhiên, trước ngực và trên đùi Lý Ký đều chảy máu, một mũi tên còn cắm trên đùi, hảo hán còn không chịu đựng nổi nữa là!
Theo sự giúp đỡ của Từ mẫu, chúng ta vội đem Lý Ký vào trong phòng. Sau khi rút mũi tên trên đùi nàng ra, ta đặt thuốc cạnh Lý Ký rồi ngại ngùng nói với Từ mẫu:
Đành phiền lão phu nhân gọi giúp một thị nữ, nàng là nữ.
Lý Ký mặt đỏ bừng, lúc này chỉ biết cắn răng không dám nói gì. Từ mẫu ngạc nhiên a một tiếng vội nói:
Để ta, nhà không còn nữ tử.
Ta bất đắc dĩ cười, xoay người bước ra ngoài.
Thấy ta đi ra, một gã thuộc hạ vội hỏi:
Công tử, người ở ngoài không tấn công vào, nhưng cũng không đi, cậu xem…
Ta suy tính một hồi, xoay người hỏi Từ Khang:
Từ công tử, huynh có chắc chắn bọn chúng sẽ không đánh vào đây không? Tôi cũng không muốn làm phiền huynh và lão phu nhân.
Từ Khang cười:
Từ gia ta tuy không phải nhà giàu có, ta cũng không có bản lĩnh gì, nhưng mà muốn tấn công vào nhà, bọn chúng cũng phải có gan mới dám. Công tử yên tâm đi.
Ta yên tâm mới lạ, không biết lúc nào quan binh mới đến. Tần Dũng có mau cũng phải mất mười ngày, chúng ta không thể bị vây ở đây mười ngày được!
Suy nghĩ trong chốc lát, ta nói với Từ Khang:
Chỉ sợ chuyện này không dễ, chúng tôi đã giết đầu lĩnh của bọn chúng, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi thấy kéo dài tới lúc trời tối, chúng tôi sẽ xông ra ngoài! Phiền Từ công tử tả lại đường trong thôn cho chúng tôi, sẽ vô cùng cảm kích.
Từ Khang cười:
Công tử không cần lo lắng, trời chưa tối đã có người tới rồi, cậu cứ từ từ mà xem tình hình.
Thấy hắn chắc chắn như vậy, ta lại thấy tò mò, không miễn cưỡng nữa, bước lên thi lễ, chính thức giới thiệu bản thân:
Từ công tử, tại hạ Triệu Như, tự Tử Vân. Hôm nay được nhà công tử giúp đỡ, vô cùng cảm kích.
Từ Khang vẫn mỉm cười:
Công tử không cần khách khí. Các người dám ở đây giết ác nô của Tuân gia, khiến ta bội phục, Khang còn muốn cám ơn các người trừ bỏ ác nhân cho phạm vi mười dặm dân chúng quanh đây nữa.

Ủa? Nghe hắn nói, tên ác ôn này gốc tích không tầm thường:
Hắn rốt cuộc là ai vậy, nghe công tử nói, hắn gây họa nghiêm trọng như vậy, các người vì sao không đi cáo quan?
Từ Khang lắc đầu:
Công tử nói vậy nhất định không biết tình hình ở đây. Tên ác nô đó cũng họ Tuân, có điều, tổ tiên hắn là gia đinh của Tuân gia hào môn ở Dĩnh Xuyên, lúc Vương Mãng làm loạn, đã cứu chủ tử một mạng, bởi vậy được ban họ Tuân. Không biết nhà này kiếp trước làm chuyện gì ác đức, lại sinh ra một ác chủng như vậy, từ lúc hắn và phụ thân bị Tuân gia phái tới đây cai quản sản nghiệp, nơi này trở thành vô pháp vô thiên. Quan phủ ngại thế lực Tuân gia, không dám chọc tới hắn. Năm đó, huynh trưởng của ta chẳng qua ngứa mắt một tên ác ôn trong nhà hắn liền giết, từ đó tới nay không thể về nhà. Hai năm qua, Tuân gia được Tào Tháo ở Hứa Đô trọng dụng, quan viên địa phương càng mắt nhắm mắt mở với hành động của người nhà Tuân gia, lũ ác nô đó càng kiêu ngạo, công khai trang bị vũ khí, chiếm đoạt đất đai của dân chúng, tăng tô thuế, lập trạm thu phí. Dân chúng địa phương chịu khổ vô cùng, lại không biết kêu ai! Cũng may trong nhà ta có vài bằng hữu của huynh trưởng bảo vệ, bọn chúng hoàn toàn không dám làm gì chúng ta, có điều, chúng ta cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân thôi.

Nghiêm trọng như vậy sao? Văn Nhược và Công Đạt đâu phải người như vậy? Xem ra, vốn trong lịch sử, Từ Thứ không coi trọng Tào Tháo e rằng có quan hệ tới chuyện này, nếu không nhiều mưu sĩ ở Dĩnh Xuyên được Tào Tháo trọng dụng như vậy, Từ Thứ và người nhà hắn lại rất ghét Tào Tháo, không thể không có nguyên nhân. Ta nhìn Từ Khang hỏi:
Nhưng mà, theo tôi biết, chú cháu Tuân Văn Nhược và Tuân Công Đạt được Tào Tháo trọng dụng nhưng đâu phải người thả cho ác nô làm chuyện này đâu! Huống hồ, ngũ chế đồn điền của Hứa Đô là do Tuân Văn Nhược đại nhân định ra mà! Các người vì sao không tìm người tới Hứa Đô nói chuyện này với Tuân đại nhân?
Từ Khang nhìn ta vẻ mặt buồn cười:
Vậy à? Coi như chú cháu Tuân gia kia không biết người nhà họ làm việc ác, cậu cho rằng nói với họ, họ sẽ phạt người trong nhà sao? Hừ, đi nói rồi, chỉ sợ ngươi đi không có mạng trở về. Quan viên nơi này đều không dám đem chuyện ở đây công cáo tới Hứa Đô, lại đặt toàn bộ gánh nặng lên đầu dân chúng, khiến toàn bộ Dĩnh Xuyên oán khí ngập trời.
Ta hít vào một ngụm khí lạnh, vấn đề Dĩnh Xuyên phức tạp hơn tưởng tượng của ta rất nhiều, cũng nghiêm trọng hơn, thậm chí có khả năng có kẻ giở thủ đoạn, xem ra chuyện này ta không thu thập được, trước mắt chỉ có kéo dài thời gian chờ tin tức từ Tuân Úc thôi.
Đám người ở ngoài đối với cái chết của chủ nhân hiển nhiên không ngờ tới, cũng không có biện pháp ứng phó, mà danh tiếng của Từ gia cũng là một trở ngại khiến đám nô tài mất đi chủ nhân kia không vượt qua được, bọn chúng vẫn để người trông chừng, lại không dám tấn công. Viện quân của Từ Khang có tới ba mươi người lại kéo tới, bọn họ đều là bằng hữu nghĩa khí của Từ Thứ, ta rốt cục hiểu nguyên nhân Từ Khang có gan giúp ta, mà đám ác ôn kia lại kiêng kỵ Từ gia. Có điều, tuy ta đã chuẩn bị tâm lý, vẫn thấy giật mình, Tứ ca ở đây thật lợi hại! Đám người đó nếu đều để ta sử dụng, nhất định sẽ có một nhóm quân có sức mạnh tiềm tàng to lớn.
Vết thương của Lý Ký nặng hơn ta nghĩ, lúc nàng tránh tên lại bị đánh trộm, trường mâu đâm sâu hai tấc vào ngực, tuy không nguy hiểm tới tính mạng, cũng không nhẹ, khiến ta bỏ qua ý định rời đi, quyết định ở lại chờ. Khiến ta dở khóc dở cười không kịp ứng biến, là trong thời gian một ngày, Từ mẫu lại thích Lý Ký không sợ chết, trung tâm bảo vệ chủ, lại nghe nàng kể lại chuyện mấy năm nay khổ sở nữ giả nam trang, đem lòng yêu thương, đề xuất nhận nàng làm con dâu. Lý Ký lại vì quan hệ với ta, không muốn đồng ý, càng không thể cự tuyệt, cho nên nàng nói với Từ mẫu, ta là ân nhân cứu mạng cũng là chủ nhân của nàng, hết thảy sẽ do ta làm chủ.
Lúc Từ mẫu gọi ta ra nói chuyện này, ta nghe xong thiếu chút hôn mê. Hồi lâu sau mới cẩn thận dè dặt nói:
Phu nhân, người không biết chúng tôi, chúng tôi lại gây họa lớn như vậy, người không lo lắng sao?
Từ mẫu mỉm cười:
Cách làm người của ngươi Lý cô nương cũng đã nói với ta, tên Bắc Hải thần y ta cũng có nghe qua, lại thấy việc làm của các ngươi ở đây, sao lại bảo không biết các ngươi? Ta cũng biết, Lý cô nương không phải người bình thường, có điều, con lớn của ta thích đánh kiếm, cũng coi như biết võ công, ở đây có chút thanh danh, lúc này nó không ở nhà, nhưng coi như cũng xứng đôi với Lý cô nương. Với lại, các ngươi nếu là thân nhân của Từ gia, ác nô ngoài kia cũng không dám nói gì nữa.
Trong nháy mắt ta đã hiểu ý Từ mẫu. Lý Ký nếu trở thành vợ Từ Thứ, Từ gia bao che chúng ta là danh chính ngôn thuận. Đám bằng hữu giang hồ của Từ Thứ càng có lý do bảo hộ chúng ta, đúng là ý hay. Tục ngữ nói, song hỷ lâm môn, chuyện tốt đưa đến cửa, ta đương nhiên phải tận dụng, trong đầu suy nghĩ chớp nhoáng, ta đã suy nghĩ xong.
Bởi vậy, ta lấy lễ tiểu bối cử trước Từ mẫu, sau đó nói:
Phu nhân trí tuệ cao, tiểu tử bội phục. Người thương yêu Lý Ký tỷ tỷ, tôi cũng thay nàng cao hứng. Nếu đã vậy, tiểu tử không ngăn cản chuyện tốt này. Lý tỷ tỷ và tiểu tử tiếng là chủ tớ, thực tế, tiểu tử không làm được vị chủ nhân này. Có điều, nàng cũng không còn người thân nữa, tiểu tử coi như là người thân của nàng. Tuy rằng nàng võ nghệ cao siêu, từ nhỏ đã quen giả nam trang, nhưng luôn cẩn thận giữ gìn, không thua kém những nữ tử bình thường. Cho nên, tôi cảm thấy nếu phu nhân đồng ý, Từ Khang huynh mới càng cần người như nàng chăm sóc, không biết ý phu nhân thế nào?
Tìm người không bằng gặp người, có sẵn càng tốt, chuyện tốt không thể đợi lâu. Từ mẫu nghe xong sửng sốt, sau đó cười khổ:
Con mình mình rõ nhất. Không phải vi nương không thương Khang nhi, tuổi nó cũng không còn nhỏ, vốn phải thành gia lập thất, nhưng hài tử này từ nhỏ có bệnh trong người, mấy năm gần đây lại càng… Ôi, nó cũng không muốn trì hoãn cuộc đời con cái nhà người khác!
Ta nghe xong nước mắt đã vòng quanh, Vũ ca ca nói rất đúng, người nhà Từ gia tâm địa đều lương thiện!
Nghĩ tới đây, ta lấy giọng vô cùng chắc chắn nói:
Phu nhân yên tâm, tiểu tử là thần y không phải là thổi phồng. Tôi sớm đã nhận ra, bệnh Khang huynh là ở phổi, hồi nhỏ hẳn là bị gặp lạnh mà cảm mạo, bệnh căn tới phổi, mới ốm yếu như vậy. Để việc lần này xong, tiểu tử chắc chắn tận lực chữa trị cho Khang huynh, tôi không dám cam đoan Khang huynh không ốm đau nữa, nhưng trong ba mươi năm có thể không cần lo tới tính mạng.
Từ mẫu nghe rồi, vô cùng vui mừng:
Thật sao? Ngươi có thể chữa trị cho con ta?
Ta gật đầu dứt khoát:
Không sai, tiểu tử không làm chuyện không chắc chắn, người cứ yên tâm.
Từ mẫu rất vui vẻ:
Nếu như vậy, ta nghe lời ngươi, làm chủ cho Khang nhi, phần Lý cô nương sẽ do ngươi làm chủ.
Ta mỉm cười:
Xin phu nhân tạm thời chờ một lát.
Để lại bà khó hiểu đứng ngoài, ta bước vào buồng trong.
Thấy ta vào, Lý Ký mặt đang tái nhợt bỗng ửng đỏ, mãi không nói gì. Ta tiến lên cười nói:
Từ lão phu nhân muốn nhận ngươi là con dâu, ta tới hỏi ngươi, trong lòng có đồng ý hay không?
Lý Ký cúi đầu không nói. Ta thấy ánh mắt nàng có chút buông lỏng, liền nói tiếp:
Ta biết tâm ý của ngươi, có điều, tuổi ngươi cũng lớn rồi, không thể vĩnh viễn theo ta chạy qua chạy lại. Ta thấy Từ lão phu nhân thật sự thích ngươi, Từ công tử kia mặc dù tay trói gà không chặt, nhưng là người nghĩa khí. Ngươi cũng biết ca ca hắn đang ở Kinh châu là nhân tài chúng ta đang để ý, ta nghĩ ngươi có thể gả vào Từ gia cũng rất tốt, ngươi nói đi?
Lý Ký vẫn không nói lời nào. Ta thở dài:
Thế này vậy, nếu ngươi đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu, được không?
Một lát sau, Lý Ký ngẩng đầu nhìn ta:
Công tử, nếu tôi theo Từ gia, có thể gặp công tử nữa không? Tôi không muốn xa công tử.

Nhìn ánh mắt ngời sáng của nàng, sao ta không hiểu tâm sự trong lòng nàng, liền cười nói:
Lý tỷ tỷ, ta biết tỷ hơn ta ba tháng, ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ. Tuy tỷ ở bên ta chỉ mấy tháng, nhưng chúng ta cũng như người thân rồi, trong lòng ta vẫn coi tỷ là tỷ tỷ ruột thịt. Như vậy đi, Triệu Như cũng muốn cho tỷ một gia đình, nếu tỷ đồng ý, chúng ta kết nghĩa tỷ đệ được không? Tỷ là tỷ của ta, cứ như vậy chúng ta đương nhiên có thể thường xuyên gặp gỡ, tỷ cũng có thể thường xuyên nhìn thấy ta.
Lý Ký cắn môi, rưng rưng cúi đầu, một lát sau mới nói:
Công tử đối xử với tôi rất tốt. Nếu cậu nói vậy, Lý Ký còn nói được gì, mọi chuyện tôi nghe theo cậu.
Ta cố ý ra vẻ không nhận ra ý tứ trong lời nói của nàng, lấy giọng mừng rỡ nói:
Vậy Triệu Như có thêm một tỷ tỷ. Tỷ nhớ cho kỹ, từ bây giờ phải kêu ta là Như đệ. Ta sẽ ra bẩm lại với Từ phu nhân, chúc mừng tỷ tỷ. Tỷ tỷ cũng yên tâm, đệ sẽ lo liệu hết cho tỷ.
Không đợi nàng tỏ thái độ gì, ta vội vã đứng dậy bỏ ra ngoài.
Ra tới nơi, ta tươi cười quỳ xuống trước Từ mẫu:
Triệu Như bất tài, vừa cùng tỷ tỷ quyết định, đồng ý hôn sự với Từ gia, tỷ tỷ bị thương nặng, không thể tự ra chào người, Triệu Như lấy thân làm đệ đệ, thay tỷ tỷ ra mắt mẫu thân.
Từ mẫu thông minh như vậy, sao không hiểu ý tứ của ta, bà cười cười đợi ta khấu đầu ba cái xong, mới đỡ ta đứng dậy nói:
Như vậy, lão thân được nhờ rồi. Tỷ đệ các ngươi đã định, chúng ta chính là người một nhà, mọi chuyện sau này cùng nhau gánh vác.
Ta đương nhiên chỉ có thể không ngừng gật đầu, chuyện này thật quá kịch tính, ta cứ vậy thành em vợ Từ Khang, vậy quan hệ giữa ta với Từ Thứ càng dễ làm, huynh đệ thông gia kia mà. Ta làm vậy không tính là quá đáng, dù sao cũng không hại gì đến Từ gia, lại giúp Lý Ký có một kết cục tốt đẹp, thật sự là song kỷ lâm môn! Ta không khỏi thầm cảm ơn tên ác nô đã chết kia, có điều, đối với Tần Dũng, ta đành có lỗi, may mà trước đây chưa nói gì.
Hai thuộc hạ kia bị chuyện này làm kinh ngạc há mồm không thôi, vốn mới nghe tin huynh đệ mình là nữ, không tới một ngày, Lý Ký lại thành tỷ tỷ của công tử, rồi thành vợ của Từ gia, bọn họ quả thật nghĩ hai ngày qua như nằm mộng. Thân phận nữ nhi của Lý Ký bị lộ, sau này khiến Tần Dũng chấn động, lúc đó Tần Dũng mới hiểu được vì sao ta bảo hắn nhường nhịn Lý Ký một chút, lại gả vào Từ gia. Có điều hắn không nói gì, nhưng lại âm thầm tra xét một vòng trong thương đội, không biết nghĩ sẽ tìm được một người nữ giả nam trang nữa, hay để xác định trong đội còn có ai như Lý Ký hay không. Ta không biết hành động này của hắn, nếu biết khẳng định cười tới chết. Thiên hạ nhiều người như vậy, một ta, một Lý Ký cũng đủ truyền kỳ rồi! Nghĩ như Tần Dũng, nếu Tào Tháo bọn họ biết ta là nữ nhi, không biết có đem toàn bộ người dưới trướng tra xét một lần không, như vậy thật thú vị.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.