Q.2 - Chương 123: Vui Và Buồn (Thượng)
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 2172 chữ
- 2020-05-09 12:40:26
Số từ: 2166
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Đứng bên cửa sổ trong căn phòng thuê ở khách điếm, tháng chạp trời tối thật mau, thấy trên phố vừa rồi còn người đến người đi, trong nháy mắt đã trở nên im ắng. Nghe tiếng động ngoài cửa, không cần quay đầu ta đã biết Tần Dũng vừa bước vào:
Mọi chuyện thuận lợi chứ?
Tiếng thở dài của Tần Dũng vọng tới bên tai:
Công tử, rất thuận lợi, đại gia đến ngay bây giờ.
Ta cũng thở dài:
Biết rồi, phía Chu Lạc có tin tức gì không?
Bọn họ đang trên đường trở về, có điều chúng ta phải đi nhanh hơn, đừng nán lại ở đây quá lâu mới đuổi kịp bọn họ được.
Ta gật đầu, không nói gì nữa, Tần Dũng thấp giọng lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Tương Dương, ta vẫn chưa cười một lần nào, đúng vậy, tuy biết sau mỗi lần gặp nhau trong lòng đều khó chịu, nhưng ta không yên lòng được, nhất định phải tới gặp. Bất chấp vẻ mặt khó hiểu của Từ Thứ, ta chỉ nói với hắn phải tới Tân Dã một chuyến, bảo hắn đang lòng như lửa đốt cứ về Hứa Đô trước. Ta chưa từng xem thư của Từ mẫu, dù sao cũng đã đạt được mục đích, tuy cũng muốn biết bà viết gì cho Từ Thứ, khiến Từ Thứ vừa đọc đã vội vã muốn trở lại bên bà. Tính cách của hắn thật ôn hòa (thật kỳ lạ, lúc này nhìn sao cũng thấy Từ Thứ không có khí chất nhân sĩ giang hồ), nghe ta giải thích lý do Từ gia không thể không dời tới Hứa Đô xong, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng hỏi ta một câu:
Tử Vân, vì sao lại gọi ta là Tứ ca?
Ta chưa thể nói rõ thân phận cho hắn biết, tuy rắng sớm muộn gì cũng phải nói, bởi vậy chỉ có thể hàm hồ giải thích:
Tử Vân vẫn luôn như vậy. Huynh đã là huynh trưởng của Tử Vân, trong đám huynh trưởng, tuổi của huynh xếp thứ tư. Tứ ca, đệ biết trong lòng huynh có nhiều điểm nghi ngờ, có điều, thư của mẫu thân là thật, chuyện ở Dương Cù cũng là thật, đến Hứa Đô, đệ sẽ nói rõ mọi chuyện với huynh. Xin huynh tạm thời tin đệ được không?
Từ Thứ nhìn thấy thần sắc kiên định của ta, chỉ nói thêm 1 câu:
Nếu không phải biết chuyện của ngươi qua Sĩ Nguyên, ta sẽ không tin ngươi đâu. Hiện tại, ta tin ngươi.
Đứng bên cửa sổ, hồi tưởng lại lúc ấy, ánh mắt của Từ Thứ ngoài sự tin tưởng còn có một tia quan ái, khiến ta chỉ muốn khóc. Vì sao, vì sao chỉ mới gặp vài ngày, Tứ ca đã có thể tin tưởng ta như vậy, mà người ở bên ta từ nhỏ tới lớn, che chở ta vạn phần như Vân ca ca lại không muốn theo ta. Nghe tiếng bước chân trầm ổn tới gần ngoài cửa, ta lau nước mắt, lấy khuôn mặt tươi cười ra mở cửa phòng. Nhưng mà, mọi cố gắng của ta trước mặt Vân ca ca đều trở nên uổng phí:
Vân ca ca.
Nhào vào lồng ngực huynh ấy, ta không tự chủ lại khóc, Triệu Vân nhẹ thở dài:
Ta biết muội sẽ tới đây. Bật luận ca ca đi tới đâu, muội đều có thể tìm đến, Tiểu Như nhi của ta.
Ta không nói gì.
Trong thời gian ngắn, Vân ca ca đánh giá ta:
Sao lại gầy đi nhiều vậy? Ta nghe được rất nhiều tin đồn, Như nhi, có thể giải thích cho ca ca nghe được không?
Ta đang ngoan ngoãn ngồi đối diện huynh ấy, nghe vậy liền ngẩng đầu hỏi:
Ca ca, đồn đại gì?
Trong mắt Vân ca ca thoáng hiện lên nét thống khổ:
Đồn đại về muội và Giang Đông Ngô hầu Tôn Sách.
Ra là chuyện này, ta thả lỏng người:
Vân ca ca, Như nhi đã từng nói với huynh rồi, muội với hắn là bằng hữu mà!
Vân ca ca nhẹ nhàng lắc đầu:
Như nhi, muội thay đổi rồi, đã trưởng thành, từ lúc nào bắt đầu học cách lừa gạt người khác, bao gồm cả ca ca?
Trong lòng nhói đau, ta vội dùng giọng nói vô tội biện bạch:
Đâu có đâu? Vân ca ca, Như nhi không lừa gạt huynh! Sao huynh lại nghĩ vậy?
Vân ca ca nhìn chăm chú vào mắt ta:
Vân Như, ánh mắt muội từ nhỏ đã biết nói rồi, muội biết không? Ta hỏi muội, muội cứu Tôn Sách giữa sa trường, có phải thật hay không?
Ta chỉ biết cười khổ gật đầu. Thật là, không biết nhân sĩ Giang Đông vô tình hay cố ý, chuyện ta hai lần cứu tính mạng Tôn Sách xem ra cả nước đều biết. Vân ca ca tiếp tục nói:
Từ lúc ở Nghiệp thành, muội đã nói qua với ta về Tôn Sách, lúc đó, muội nói chỉ là bạn bè với hắn, ta tin. Nhưng mà, Như nhi, loại quan hệ bạn bè nào khiến muội không để ý tính mạng mình mà hút máu độc ra? Muội có bản lĩnh cao, vậy Hãm Trận Doanh của Cao Thuận là danh hão sao? Muội lại vì cứu hắn đến sống chết của mình cũng không để ý là vì sao? Đây vẫn là quan hệ bạn bè bình thường sao?
Nhìn ánh mắt thăm dò của Vân ca ca, ta thở dài:
Trước kia là bạn bè bình thường, giờ đã là bạn sinh tử. Vân ca ca, lúc cứu Bá Phù, muội không nghĩ nhiều, cũng không có sức nghĩ nhiều. Huynh cũng biết, khả năng của muội và tốc độ của Tiểu Bạch… Muội nghĩ trong tình huống ấy, không chỉ là muội, nếu là ca ca, cũng sẽ làm như vậy, dù hắn có là bằng hữu của muội hay không.
Vân ca ca ngắt lời ta:
Như nhi, Tôn Sách thật sự không biết muội là nữ sao? Muội thật sự không có tình cảm khác với hắn?
Ta mạc danh kỳ diệu nhìn Vân ca ca:
Hắn đương nhiên không biết. Bí mật của muội chỉ có ca ca biết thôi. Muội với hắn, còn cả Công Cẩn thật sự chỉ là bằng hữu sinh tử.
Vân ca ca thở dài một tiếng:
Thật sự như thế cũng vậy. Như nhi, lần này tới đây đừng đi nữa được không? Ca ca tạm thời đã có chỗ nương thân, muội cùng ta về nhà đi!
Chốn nương thân? Được bao nhiêu năm đây? Ca ca ơi, thời gian tốt đẹp của huynh đã rất lãng phí rồi! Lúc này mọi người đã đâm lao phải theo lao thôi, ta khuyên cũng vô dụng:
Ca ca, huynh biết rồi mà, muội có thể bỏ mặc bao nhiêu người như vậy sao? Với lại, muội đã quen sống thế này rồi, bảo muội ngoan ngoãn ở trong nhà, muội chết ngạt mất.
Triệu Vân thở dài:
Muội bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn tùy tiện như trẻ con thế! Như nhi, trở về sẽ không buồn chán đâu, có người sẽ giúp muội.
Ta hơi sững sờ, lại nhìn Vân ca ca có một tia hạnh phúc liền hiểu ra, kinh hỉ hỏi:
Ca ca, huynh tìm được tẩu tẩu cho muội rồi?
Vân ca ca mỉm cười:
Đúng vậy, muội về nhà đi!
Ta dĩ nhiên muốn đi gặp đại tẩu, có điều sau phút hưng phấn, ý thức trách nhiệm lại trỗi dậy: ca ca có vợ rồi, vậy ngoài việc kéo ca ca trở về bên mình, còn phải đảm bảo an toàn cho đại tẩu trong chiến loạn, phải chuẩn bị trước mới được.
Thấy ta đột nhiên sắc mặt trầm xuống, Vân ca ca dè dặt nói:
Ta cũng biết thân phận của muội lúc này rất đặc biệt, bên ngoài lời đồn cũng nhiều, nên ta chưa nói với Anh chuyện về muội. Dù sao muội cũng không phải muội hai năm trước nữa, thời gian qua rất nhiều chuyện đã xảy ra, ca ca vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của muội. Như nhi, nếu muội không muốn nói cho nàng biết, ta cũng không miễn cưỡng.
Anh, là tên đại tẩu sao? Ta cười ảm đạm:
Ca ca biết tình hình Như nhi lúc này là tốt rồi, muội không thể đột nhiên mất tích. Đừng nói hơn năm mươi vạn người ở Thọ Quang không thể rời khỏi Như nhi, ở chỗ Bá Phù, nếu một tháng không có tin tức của muội, cũng sẽ đi tìm khắp nơi. Ca ca, muội sẽ theo huynh về thăm đại tẩu, nhưng muội sẽ không ở lại. Ở chỗ đại tẩu, coi như muội là đồng hương quen biết đi.
Triệu Vân thở dài, muốn nói lại thôi, trong mắt rõ ràng có sự thất vọng.
Ta nhìn huynh ấy cười:
Vân ca ca, huynh nhất định còn chuyện muốn nói với Như nhi phải không? Huynh nói đi.
Vân ca ca nghĩ một chút rồi nói:
Như nhi, tuổi của muội không nhỏ nữa, không thể cứ tiếp tục như vậy, dù muội giấu giếm tốt đến mấy, cũng sẽ có lúc lộ tẩy. Ta muốn tìm cho muội một gia đình.
Ta đương nhiên biết tâm sự của huynh ấy, đáng tiếc, ta chỉ có thể cắn răng, cúi đầu không nói. Vân ca ca nhìn ta, vẫn quyết định nói ra:
Huynh trưởng của Anh tên gọi Trần Đáo, cũng là đại tướng của chủ công. Võ nghệ của huynh ấy tuy rằng không bằng muội, nhưng cũng không thấp, là người trung thành, tuyệt đối là một người tốt. Ta nghĩ…
Ta ngẩng đầu nhìn Vân ca ca:
Muội biết ca ca muốn tốt cho muội, nhưng xin lỗi, Như nhi sẽ không gả cho ai hết, đặc biệt là lúc này. Ca ca, đừng trách muội, chuyện của muội ca ca đừng lo nữa.
Ta cự tuyệt dứt khoát như vậy, Vân ca ca cho dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn nhíu mày:
Ta biết, biết muội một thân tài hoa. Nhưng mà, muội rốt cục vẫn là nữ nhi, cứ như vậy không thể được! Muội…
Ta kiên quyết lắc đầu:
Ca ca đừng nói nữa, nếu không muội sẽ đi ngay.
Vân ca ca cười khổ:
Đúng vậy, ta hiểu rõ lòng muội. Thúc Trí dù tốt, cũng chỉ là một viên tiểu tướng, hắn cùng ca ca dù sao cũng vẫn kém Ngô hầu kia. Nhưng mà, Như nhi à, Tôn Sách đã có phu nhân chính thất, muội như vậy là làm khổ chính mình.
Ta nghe Vân ca ca nói xong, miệng há hốc, chẳng thể trách vừa rồi huynh ấy nói vậy, thì ra huynh ấy cho rằng… Đột nhiên ta muốn cười, một cảm giác chua xót dội lên trong lòng, bất luận ta có tình cảm với ai, bao gồm cả Vân ca ca, cũng không thể tự do mà hành động, khi lựa chọn đi con đường này, không hề nghĩ tới tình cảnh hiện tại. Có lẽ ta có lòng tham không đáy, với ai cũng không thể buông tay, kết quả e rằng một người cũng không thể lấy được. Có điều, khiến Vân ca ca hiểu lầm như vậy, đối với tình hình trước mắt của ta, coi như cũng được.
Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, chuyện sau này từ từ hãy nói. Ta kéo tay Vân ca ca nói:
Chuyện của muội muội sẽ từ giải quyết, ca ca đừng vì muội hao tâm khổ tử. Giờ muội cùng huynh về thăm đại tẩu đi. Đúng rồi, trong nhà có cần gì không?
Vân ca ca thở dài đứng dậy:
Không cần.
Ta có chút áy náy:
Thật xin lỗi, Vân ca ca. Muội biết lúc này huynh rất thất vọng, phải không?
Vân ca ca thương tiếc nhìn ta:
Thôi bỏ đi, ta không quản được muội, muội càng ngày càng khó nắm bắt. Chúng ta từ lúc rời nhà ra đi biết là sẽ vậy, ta hiểu rõ chứ, nhưng mà không để mặc muội được. Có điều, ta đã nói rồi, bất kể muội thành người thế nào, vẫn sẽ là Tiểu Như Nhi của ta.
Ta cố nén nước mắt lại nói:
Vân ca ca, huynh yên tâm, Như nhi cho dù thay đổi ra sao, vẫn sẽ là Tiểu Như Nhi của ca ca, tuyệt đối không làm chuyện hại người.
Vân ca ca cười:
Ta biết. Tiểu Như nhi của ca ca là người có lòng lương thiện!
Ta cũng cười buồn, hai huynh muội cũng ta cũng chỉ biết cười… Ôi.