Q.2 - Chương 129: Cuộc Sống Ấm Áp


Số từ: 3651
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Cùng Tào Tháo nói chuyện một phen, khúc mắc hóa giải, cũng xác định rõ phương hướng sau này, ta ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, thật sự là một người cũng không gặp, một chuyện cũng không làm, hoàn toàn buông lỏng tinh thần. Tháng chạp hoa mai tản ra mùi hương thơm ngát, ngẫm lại thật buồn cười, sau khi xây nhà dựng cửa xong, vài năm nay đây là lần đầu ta ở nhà qua năm, lần đầu tiên dưới tàng cây mai thổi sáo. Tỉ tỉ quả thật may cho ta mấy bộ nữ trang, nhưng mà, ta chỉ có thể khôi phục thân phận vào buổi tối, nhìn hình ảnh mơ hồ dưới ánh nến trong gương đồng, ta chỉ thấy ánh mắt ngạc nhiên của tỉ tỉ. Tơ gấm hoa phục trên người, cổ áo gập xuống, tơ lụa đỏ khiến màu da trên gáy càng trở nên trắng nõn, làn tóc rối đen thẫm hạ xuống che bớt khuôn mặt nhợt nhạt ít huyết sắc, liên tục phủ phấn khiến da mặt ít được tiếp xúc với ánh mặt trời, nhợt nhạt dị thường, hàng mi dày trên gương mặt một người đàn ông quả thật quá nhu mỹ, nhưng hiện tại lại hòa hợp che đi đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng, khẽ rung lên một mùi vị khó xác định. Nhìn thế nào cũng quá ôn nhu, không có một chút khí khái anh hùng.

Tỉ tỉ, ta thật sự đẹp sao?
Nhìn gương mặt có phần xa lạ trong gương, ta rất không tự tin hỏi.
Đâu phải chỉ là xinh đẹp, Như nhi, muội rất đẹp. Vẻ ngoài như vậy lại phải… Muội về sau ở nhà cứ mặc nữ trang đi, nếu không cứ kéo dài như vậy, thân thể muội sẽ không chịu nổi.
Trâu tỷ tỷ nhẹ giọng than tiếc khiến ta cũng có một tia hối hận. Tuổi ngày càng lớn, để che dấu tung tích, ta đã dùng mọi thủ đoạn, bó chặt người lại không phải nói, giọng nói cũng phải dùng thuốc làm cho khàn đi. Cũng may hiện nay giới thượng lưu ưa dùng màu sắc, trát các loại phấn, ngoại hình của ta thật giống hạng người trần tục, nhưng lại rất hợp với thân phận thương nhân của ta, tự nhiên một thân trắng bệch sẽ rất kỳ quái.

Tỉ tỉ, tỷ nói cũng đúng. Nhưng mà ở đây không được, nhà quá nhỏ, ta phải đề phòng người khác nhìn thấy, cho dù là tỳ nữ của tỷ cũng không thể biết bí mật của ta. Tỉ tỉ, tỷ thích Lạc Dương không?
Trâu tỷ vẻ mặt khó hiểu:
Lạc Dương? Tỷ chưa đến bao giờ.
Ta vuốt ve da mặt, hơi thô ráp, xem ra trong phấn phải cho thêm ít dược thảo làm dịu:
Lạc Dương vốn là kinh thành cũ, là chỗ ở ban đầu của Hoàng đế, đáng tiếc bị Đổng Trác hỏa thiêu một phen. Tỉ tỉ, ta vẫn có một tâm nguyện, xây dựng lại Lạc Dương. Ta bảo họn họ đầu xuân sẽ chọn mua một mảnh đất ở Lạc Dương, xây một ngôi nhà lớn cho chúng ta. Nhà sẽ có lầu các hoa viên thật lớn, trong hoa viên có bốn mùa hoa tươi, lại xây một tòa thủy tạ, một khoảnh rừng mai, tỉ tỉ thích nhất hoa sen, muội lại thích nhất hoa mai, thứ chúng ta yêu thích đều có đủ, được không?

Ánh mắt Trâu tỷ đã ngập tràn mong đợi:
Thật vậy sao? Nếu có một ngôi nhà như vậy thật quá tốt. Như muội nói, lúc muội ở nhà sẽ đem hoa viên đóng cửa lại, chỉ có chúng ta hai người, muội không cần sợ lộ thân phận nữa, tỉ tỉ rất thích nghe muội thổi sáo. Tỷ đánh đàn, muội thổi sáo…
Nhìn ánh mắt tỉ tỉ dần trở nên ảm đạm, ta hiểu rõ tâm tư của nàng:
Tỉ tỉ, thời gian cũng đã qua lâu, tỷ đã nghĩ kỹ chưa? Có muốn ta nói chuyện với chủ công, để ông ấy đón tỷ vào phủ không?
Trâu tỷ cười chua xót:
Ta đã nghĩ nhiều rồi, không được đâu. Muội không biết sao? Đinh phu nhân qua đời rồi, nàng đến chết cũng không tha thứ cho Tào công, đối với ta đương nhiên hận thấu xương. Nếu đại công tử không chết, có lẽ còn có thể… Từ sau khi Đinh phu nhân qua đời, Tào công chưa từng đến đây. Thôi quên đi, có muội chăm sóc cẩn thận cho ta như vậy, cuộc đời ta cũng đủ thư thái rồi.
Ta cũng chỉ cười khổ không nói. Tào Tháo hoa tâm mọi người đều biết, ông ta không tìm Trâu tỷ nữa, một nửa là áy náy với Đinh phu nhân, một nửa khác chẳng phải để tránh đồn đại chuyện của ta và ông ta sao, là một nữ nhân yếu ớt, Trâu tỷ có ta vì nàng che nắng che mưa, cũng đủ may mắn rồi.
Ta ở nhà hưởng thụ cuộc sống ấm áp hiếm hoi, Tào Tháo từng cho người tới tìm một lần, bị Trâu tỷ chặn lại đuổi về, ông ta cũng không nghĩ gì, chỉ nghĩ ta mệt mỏi vì bệnh, cũng không có chuyện gì gấp gáp. Tam ca cũng từng tới, không ngoại lệ bị chặn lại, gặp phải Trâu tỷ mặt lạnh nói:
Ngươi muốn mệt chết Tiểu Như hả!
Quách Gia xấu hổ trở về, ta nghe Trâu tỷ kể lại vẻ mặt xấu hổ của hắn liền cười lớn:
Tam ca trước mặt tỷ muội chúng ta chỉ có thể ăn khổ mà thôi.

Trâu tỷ cười:
Các huynh trưởng của muội ngốc thật, nhiều năm như vậy mà không hoài nghi chút nào, Phụng Hiếu kia là quỷ gì đó, cũng bị muội lừa.
Ta cười trộm không thôi:
Hắn chính là ca ca muội kết bái đầu tiên, lúc ấy muội mới mười một, mười hai tuổi, đến trước là chủ, căn bản không ngờ tới đâu. Con người luôn theo thói quen để nhìn nhận mọi việc xung quanh mà! Đến như tỉ tỉ, nếu lúc đó không phải ngoài ý muốn, tỷ có thể ngờ được không?

Trâu tỷ lắc đầu:
Sao có thể ngờ được? Người xông vào quân doanh, hùng hùng hổ hổ, ai ngờ muội là nữ?
Cùng lắm cảm giác thân thể muội yếu ớt thôi.
Ta đắc ý cười:
Đúng vậy, cho nên muội căn bản không sợ bọn họ nhận ra, huống chi muội còn hóa trang kỹ như vậy. Tỷ tỷ tốt, tính mạng của muội nằm trên tay tỷ, tỷ đừng hại ta nhé.
Trâu tỷ tỷ thương tiếc vuốt tóc ta:
Hại muội, khác nào hại ta. Với lại, muội nói thế nào cũng là ân nhân cứu mạng ta, muội yên tâm, tỉ tỉ sẽ không làm lộ ra nửa lời.
Ta đương nhiên yên tâm, rời khỏi ta, nàng cũng chẳng còn gì.
Ta nghỉ ngơi hưởng thụ đủ rồi, lúc trở lại đã là bảy ngày sau. Hôm nay, ta trước tiên tới khai thông cho đám Tam ca, Giả Hủ, bọn họ sau khi biết ta nội đàm với Tào Tháo, rồi trốn trong nhà dưỡng bệnh, lại không biết chúng ta nói gì, vài ngày qua vô cùng vội vã. Ta đem tâm sự hôm đó giữa hai người nói tóm tắt lại cho bọn họ, trọng điểm đương nhiên ở giấc mộng kia của Tào Tháo. Mọi người nghe được miệng vểnh lên, hơn nửa ngày, Tuân Du bật cười:
Trời ạ, mất công khổ tâm suy nghĩ lâu như vậy. Vậy thì tốt rồi, ngươi làm chuyện gì cũng không sao nữa. Xem ra, đợi ngươi về rồi sẽ đứng vào hàng tam công, ta phải nịnh bợ ngươi một chút.
Ta tức giận đấm hắn:
Ông đây là nịnh bợ ta sao? Lớn như vậy rồi còn đùa kiểu đó, ta mà được ban hàng tam công, đầu tiên sẽ rút lưỡi của ông, không cho ông nói hươu nói vượn.
Tuân Du lập tức giả bộ sợ hãi, mọi người đều cười lớn.
Giải quyết xong tâm bệnh của mọi người, ta tới gặp Lữ Bố. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn của hắn, ta ngây người một lát mới nhớ ra mục đích tới đây. Tự mình tiếp nhận lễ vật chúc mừng của ta rồi, Lữ Bố nắm tay ta kéo đi:
Đi, ta dẫn ngươi tới xem tiểu gia hỏa, rất thú vị nhé, so với Thiền nhi ngày trước còn đáng yêu hơn.
Thú vị? Lớn rồi còn vậy, ta thấy ngươi mới thú vị. Ta cười một tràng cùng Lữ Bố tới nhà Tào Hưu, mới vào nhà đã nghe được tiếng khóc chói tai.
Lữ Bố đắc ý khoe khoang:
Thế nào, tiểu gia hỏa trời sinh tiếng khóc mạnh mẽ, giống hệt ta trước đây.
Ta thổi phù một tiếng bật cười:
Ngài trước đây? Ôn hầu, ngài lúc ấy nhỏ như vậy lại biết mình khóc lớn thế nào sao? Làm sao so sánh được?
Lữ Bố cười:
Mẹ ta kể, lúc ta khóc giọng đặc biệt lớn, cách vài dặm đều nghe được.
Ta trợn mắt:
May mắn, tiểu gia hỏa này không giống ngài, nếu không người ngoài đường đều bị dọa chạy hết.

Lữ Bố chưa kịp nói gì, đã nghe phía sau có người tò mò hỏi:
Ai dọa người trên đường chạy mất vậy? Đâu có đâu.
Chúng ta quay đầu lại nhìn, thấy Tào Tháo đang bước vào. Vội vã tiến lên chào, ta đem lời Lữ Bố vừa nói kể lại một lượt:
Cho nên thần mới nói tiểu hài tử này không giống Ôn hầu giọng lớn, nếu không người trên đường đều bị dọa chạy.

Tào Tháo cười ha hả:
Ngươi đó, chỉ thích trêu người, nói về trò khua môi múa mép, Phụng Tiên kém xa ngươi. Phụng Tiên, ngươi học mấy huynh trưởng của hắn đi, nói không được thì đánh, xem miệng hắn lợi hại đến thế nào?
Ta giả bộ sợ hãi nói:
Không được, chủ công, sao ngài lại nói cho người khác phương pháp này chứ? Ôn hầu mà động tay thần làm sao chịu nổi.
Lữ Bố cùng Tào Tháo đều cười ầm lên.
Thấy ba người chúng ta cùng vào, Tào Hưu vội cho người bế bé con tới. Tên tiểu tử này thật xinh đẹp, đúng là có bóng dáng của Lữ Bố, lực bàn tay nhỏ bé rất mạnh, nằm trên tay Lữ Bố, ngón tay nhỏ nắm chặt lấy tay ta không thả, khiến chúng ta đều cười lớn. Ta sờ mặt đứa bé cười nói:
Tiểu tử, nhanh lớn lên nhé, ông ngoại con đang chờ đem một thân bản lĩnh truyền lại cho con đó!
Lữ Bố ôn nhu nhìn tiểu bảo bối trong ngực, tiếp lời ta nói:
Đúng vậy, sau khi lớn lên, ông ngoại sẽ dạy ngươi thành một kẻ thật lợi hại. Có điều, con cũng phải cùng Triệu tiên sinh học hỏi nữa, phải trở thành một đại tướng văn võ song toàn.

Ta cùng Tào Tháo nhìn nhau, đều thấy nụ cười trong mắt đối phương, Lữ Phụng Tiên này lại muốn kéo ta vào, muốn ta làm thầy dạy cho cháu hắn sao? Ta cùng hắn nói chuyện một lần, xem ra đã dạy hắn thông minh ra. Hiện tại ngươi đã có ý, ta không thể giả bộ hộ đồ, nhìn Tào Tháo, ông ta nhẹ nhàng gật đầu, ta cười với Lữ Bố nói:
Ôn hầu đừng chỉ nói chơi, hài tử có linh tính không thể lừa bịp đâu. Như vậy cũng được, ngài dạy võ, ta dạy văn. Đương nhiên, lúc ta không có ở đây, bảo nó tới chỗ Tam ca học cũng được, nhưng mà đừng để nó học tật xấu háo sắc của Tam ca.
Lữ Bố vốn đang vui vẻ, thần sắc chợt có chút xấu hổ.
Tào Tháo liếc mắt nhìn ta một cái:
Đừng có khoa trương thế, vừa nói mồm mép ngươi lợi hại, đã nói hươu nói vượn rồi.
Ta cười, chính là cố ý nói vậy, mục đích là nhắc nhở Lữ Bố, nhưng tâm tư của ông ta cũng hiểu rất rõ, tật xấu của ông cũng phải thay đổi đi, háo sắc không phải chuyện gì đáng tự hào. Có điều, Tào Tháo làm người tốt, ta chỉ có thể im lặng.
Từ nhà Tào Hưu đi ra, ta cười hỏi Lữ Bố:
Ôn hầu đã suy nghĩ cẩn thận chưa, có đồng ý mang binh xuất chinh không?
Lữ Bố cười nói:
Ta cũng không thể ở chỗ minh công ăn không ngồi rồi! Cứ rảnh rỗi thế này ta cũng không thích.
Ta mỉm cười:
Trương đại tư mã đánh trận đã mệt, nghe ta khuyên quyết định đại ẩn trong triều, đây cũng là tính cách của ông ấy.

Ánh mắt Lữ Bố sáng ngời nhìn Tào Tháo nói:
Minh công đã nói rõ với Bố, tôi cũng xin nói với ngài, Bố từ nay về sau là thuộc cấp của ngài, sẽ không một mình mang binh xuất trận, xin minh công hiểu rõ ý tứ của Bố.
Ta nhìn Tào Tháo cười, khúc mắc của Lữ Bố vẫn chưa hoàn toàn hóa giải. Tào Tháo thở dài:
Ta hiểu rõ tâm ý Phụng Tiên, yên tâm đi, ta sẽ không ép ngươi. Ngươi đồng ý ở bên cạnh ta, ta đã thỏa mãn rồi.
Lời nói thật hay, nhưng ánh mắt vừa lóe lên của ông ta không giấu được ta, quá giảo hoạt.
Ngồi trong xe Tào Tháo, ta thở dài:
Ôn hầu vẫn chưa nghĩ thông hết, vẫn sợ ngài hoài nghi. Thần lúc này mới biết, nước miếng cũng có thể khiến người ta chết đuối, may mà thần da mặt dày, không sợ người khác phỉ nhổ.
Tào Tháo cười:
Ngươi không phải da mặt dày, là đạo hạnh sâu. Tử Vân, ta cảm thấy Phụng Tiên rất nghe lời ngươi, tôn sùng ngươi, nghe hắn hôm nay mời ngươi dạy tiểu hài tử, có cảm giác như phó thác hậu sự.

Ta à một tiếng:
Đúng vậy, thần cũng có cảm giác này. Ôn hầu có chút mỏi mệt, xem ra chủ công phải tìm cho hắn vài chuyện tốt để làm mới được, tránh cho hắn tiếp tục uể oải, đáng tiếc lắm, đao thương cất vào kho cũng sẽ rỉ sét.
Tào Tháo gật đầu:
Ngươi nói đúng, có điều bản thân Phụng Tiên yêu cầu không để mình tự mang binh, ta cũng không thể làm hắn phật ý, trước tiên đành vậy đã!

Ta cười khúc khích:
Chủ công, ở trước mặt thần không cần giả bộ, thần thấy ngài đối với yêu cầu này rất cao hứng, ha ha, siêu cấp đại hộ vệ.
Tào Tháo nghiêm túc nhìn ta:
Ngươi lại nghĩ lung tung. Ta đồng ý với Phụng Tiên cũng là vì để hắn an tâm. Ngươi phải biết vốn dĩ Phụng Tiên đi theo bên cạnh Đinh Nguyên và Đổng Trác, ta hiện giờ đồng ý cho hắn ở bên người, đây là một loại tin tưởng. Vì quyết định này, đã có vài người chạy tới can gián, bọn họ sợ ta trở thành quỷ hồn thứ ba trong tay Lữ Bố.

Chuyện này ta thật không nghĩ tới, cẩn thận ngẫm lại, Tào Tháo đúng thật là có để ý. Ta xấu hổ cười:
Ngại quá, thần nghĩ sai rồi, còn tưởng ngài không muốn để Ôn hầu một mình xuất binh!
Tào Tháo lắc đầu thở dài:
Ta thật đa nghi như vậy sao? Đến ngươi cũng nghĩ vậy?
Ta le lưỡi:
Hì, không suy nghĩ kỹ thôi. Vẫn là chủ công lòng dạ rộng lượng, có điều, thần thấy Ôn hầu bây giờ còn chưa chắc đã hiểu dụng tâm lương khổ của ngài.

Tào Tháo lắc đầu cười:
Ngươi đó, được buông lỏng lập tức vô pháp vô thiên. Hôm nay sao lại nói như vậy? Phụng Tiên hiện giờ căn bản không tìm nữ nhân bên ngoài, Phụng Hiếu cũng bị ngươi quản gắt gao. Nhân tiện, Tử Vân, ngươi bao giờ mới lập gia đình? Trâu thị nếu không thể làm nữ nhân của ngươi, ngươi cũng có thể đi tìm chính thất phu nhân.

Ta cười cười:
Trâu tỷ chính là tỉ tỉ của thần, đối với nàng thần rất tôn trọng. Về chuyện lập gia đình, chủ công, Hoắc đại tướng quân từng nói: Hung Nô chưa diệt, sao có thể thành gia lập thất. Thần cũng nói như vậy, chủ công chưa thống nhất được thiên hạ, thần quyết không lập gia đình.
Tào Tháo dở khóc dở cười:
Ngươi muốn so với ông ta cái này? Kỳ thật ta cũng hiểu rõ ngươi nghĩ gì. Thân phận của ngươi lúc này quá khó, lấy một bình dân nữ tử ngươi lại không cam lòng, kết hôn với một danh môn khuê tú, người ta lại chướng mắt một thương nhân như ngươi, còn chưa nói danh tiếng của ngươi ở ngoài thật không tốt.

Ta cười lớn:
Ai nói nhà danh môn chướng mắt thần? Chủ công, Ngô lão phu nhân muốn đem Tôn Nguyệt gả cho thần đó! Là người của Tôn gia, đường muội của Tôn Bá Phù!
Tào Tháo tò mò nhìn ta:
Có chuyện này sao?
Ta cười, đem mưu kế của Ngô lão phu nhân kể lại với Tào Tháo:
Chủ công, Lão phu nhân này và Trương Tử Bố thật cáo già. May mà thần có Trâu tỷ để che dấu, cái này gọi là làm việc tốt được hậu đáp.
Tào Tháo cũng cười:
Cũng bởi vì không thành công, nên mới đem ngươi biến thành Công tử phủ Ngô hầu. Trương Tử Bố này thật có bản lĩnh, lợi hại.

Ta chầm chậm nói:
Ông ta lợi hại cũng không đảm đương được. Bá Phù sẽ không nghe lời bọn họ cướp ép thần ở lại, thần cũng không sợ bọn họ. Thương thế của Bá Phù hẳn đã khỏi rồi, chủ công có nhận được tin tức từ Giang Đông không?
Tào Tháo nhẹ thở dài:
Ngươi thật sự không bỏ được hắn. Giang Đông không có hành động gì, có điều ta nhận được mật thư của Lý Thuật, hắn muốn hiến Lư Giang, ngươi cảm thấy thế nào?

Lý thuật? Người này ở Lư Giang quan hệ rất tốt với Tôn Phụ, đáng lẽ phải rất trung thành với Tôn Sách, sao lại nảy ra ý phản bội? Ta nghi ngờ hỏi Tào Tháo:
Theo thần biết, Lý Thuật rất khâm phục Bá Phù, sao có thể phản bội được?
Tào Tháo cười:
Chuyện này khó nói, có điều hắn không nói dối, Giang Đông không cần lừa gạt ta như vậy. Đúng rồi, việc Tôn Phụ, ngươi biết rõ không?

Ta gật đầu:
Rất rõ, ông ta cho rằng Bá Phù đã chết, cảm thấy Tôn gia không ai có thể bảo vệ Giang Đông, nên từng phái người muốn liên hệ với ngài, có điều bị phát hiện. Bá Phù không giết ông ta, nhưng lại giam lỏng, cái này cũng đúng. Đúng rồi, ngài vừa nói thần đã hiểu ra. Lý Thuật cùng Tôn Phụ quan hệ rất tốt, cùng Tôn Phụ là một dạng, rất xem thường Nhị công tử Tôn Quyền. Xem ra, hắn cùng Tôn Quyền có bất hòa ở Lư Giang, cứ nghĩ như vậy, hắn tới nương nhờ chủ công là phải. Có điều, chỉ sợ hắn không phải đối thủ của Tôn Quyền, chủ công nếu đồng ý thì phái người ngầm bày kế cho hắn thôi, giờ còn chưa phải lúc lấy Lư Giang, chúng ta không thể để Bá Phù lấy cớ bắc thượng. Người kia không chịu nổi tịch mịch đâu.

Tào Tháo gật đầu:
Ngươi nói rất đúng, trước mắt không nên gây mâu thuẫn với Giang Đông. Về phần Lý Thuật, hắn muốn làm ầm ỹ thì cứ làm, ở Lư Giang càng náo nhiệt càng tốt, ta không muốn nhúng tay, coi như không biết người này. Như vậy cũng để Giang Đông không nói được gì.
Ta bĩu môi:
Chủ công, ngài giảo hoạt quá, cũng rất độc tâm, người ta thật tâm quy thuận mà, ngài làm như vậy là đẩy hắn tới chỗ chết.

Tào Tháo cười:
Người này bản thân vì lợi riêng ruồng bỏ chủ cũ, không phải người tốt gì, không nhận không sao cả. Hắn thật không đấu lại được Tôn Quyền, có bản lĩnh trốn được đến đây, ta sẽ an trí cho hắn. Còn bảo chúng ta chủ động liên hệ với hắn, khẳng định không được. Hắn động thủ quá sớm, nếu vài năm nữa, đợi chúng ta yên ổn phương bắc rồi mới tới thì đúng là cơ hội tốt.
Ta cười:
Chủ công nói cũng đúng, thời điểm này Lý Thuật làm phản thật không đúng lúc, thế này vậy, thần tìm người lặng lẽ nhắc nhở hắn một chút, chỉ mong hắn là người thông minh.

Tào Tháo gật đầu:
Ngươi nghĩ rất chu đáo, cứ sắp xếp cẩn thận. Đúng rồi, ngươi cũng đã khỏi bệnh, nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ. Ngày mai tới đây, ta bảo bọn Văn Nhược tới bàn chính sự.
Ta cười:
Thần vẫn làm chính sự mà. Ngày mai thần sẽ qua, dù sao còn một thời gian nữa ngài mới xuất chinh bắc thượng, thần sẽ ở lại Hứa Đô thêm vài ngày.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.