Q.2 - Chương 138: Bồ Đào Mỹ Tửu


Số từ: 6997
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Trà đã uống xong, ta tự đi thu dọn trà cụ, Bàng Thống tất nhiên không chịu, nhất định đòi học cách pha chế nước trà, ta buồn cười nhìn hắn:
Học cũng được, nhưng không thể lãng phí nước này. Đợi ta đi rồi, tất cả đều để lại cho ngươi từ từ chơi. Hôm nay ngươi muốn uống bã trà thì dùng nước khác mà pha.
Hắn quả nhiên không chịu bỏ, mang trà cụ ra bàn khác, lấy nước học bộ dáng của ta nấu nước pha trà. Mọi người thấy hắn vậy đều buồn cười, cũng phải, người này thường hay có những trò trẻ con buồn cười như vậy. Uống được hai lần, hắn chạy lại nói:
Quả nhiên không có vị gì, khó uống.
Ta cười lớn, bảo hắn đem bã trà đổ xuống dưới gốc mai.
Đợi ta dọn dẹp xong hết, hạ nhân cũng bắt đầu đưa rượu và thức ăn lên, ta mới chú ý thấy bốn phía đã lên đèn, trời đã tối. Bàng Thống hết nhìn bình rượu lại nhìn ta, nhưng không nói gì, chỉ có ánh mắt tha thiết mong chờ, khiến chúng ta cười không ngừng. Cam Ninh cũng hiểu, đệ đệ mới kết bái này là một tên gia hỏa rất khôi hài, hơn nữa khẳng định là tửu quỷ, cho nên chọc ghẹo hắn:
Thất đệ, đệ mở rượu đi, không cần chờ Tử Vân
. Bàng Thống lắc đầu:
Không được đâu. Tên gia hỏa này nhiều trò lắm, ta không muốn trêu chọc hắn.

Từ Thứ lắc đầu cười ồ lên:
Điểm này của Sĩ Nguyên chính là nhược điểm. Vừa nói đến rượu, nhất là rượu chưa được uống qua, chuyện nghiêm chỉnh cũng thành hỏng, chuyện gì, nguyên tắc gì cũng có thể từ bỏ, mạng có hay không cũng không cần, có rượu để uống là được.
Bàng Thống cười không ngừng:
Nguyên Trực huynh nói sai rồi. Rượu phải uống, mạng cũng phải lưu lại, nếu không lấy gì mà uống rượu?
Nghe hắn thật thà nói, mọi người đều cười.
Ta tự mình nâng chung rượu bày tới trước mặt mọi người, mười ly rượu bạch ngọc, một bầu rượu mạ vàng, thấy họ đều ngẩn người, mỗi người đều tò mò cầm cái chén trước mặt, soi kỹ dưới ánh nến. Bộ chén bạch ngọc này thật sự là kỳ bảo, đây là do ta tâm huyết gia công mà thành, từng cái chén đều trong suốt, dưới ánh nến mơ hồ lộ ra sắc đỏ, vô cùng xinh đẹp.
Ta khẽ mỉm cười, trước tiên nghiêng vò lấy đầy bầu rượu, sau đó rót cho mỗi người phân nửa chén. Màu đỏ của rượu hòa vào ly rượu bạch ngọc, tản ra sắc đỏ mỏng manh, màu sắc đỏ tươi giống như màu máu vậy, thật không tầm thường. Bàng Thống nâng chén nhìn một lúc lâu rồi thở dài:
Rượu này không chỉ có mùi trái cây thơm ngát, đến cả màu sắc, nhìn cũng vô cùng thư thái. Triệu Như, ngươi đúng là có nhiều thứ hay ho, đến tửu cụ này cũng khó thấy! Không hổ là đại thương nhân, thật giàu có.

Tuân Du cười:
Bộ chén ngọc này của hắn cũng không phải trân quý gì, tuy chén này hiếm gặp, nhưng trong các đại gia tộc cũng vẫn có. Có điều, một bộ mười chén này của hắn mới là hiếm, hơn nữa, mặt chén dát bạc, rất khó có được.
Hắn xuất thân từ hào môn, tất nhiên kiến thức rộng rãi, nói không sai chút nào.
Ta cười cười:
Chén bạch ngọc đúng là xưa nay vẫn có, từ thời nhà Chu, đã có ngoại bang cống nạp cho Chu thiên tử. Có điều, bộ tửu cụ này cũng rất tốn kém, tổng cộng mười hai chiếc, quả thật khó gặp. Tửu cụ này cũng là vì loại rượu hôm nay mà chuẩn bị. Rượu ngon phải có tửu cụ tương xứng, hôm qua ta đã nói rồi.
Bàng Thống a một tiếng:
Hôm qua ngươi nói đều là thật sao? Ngươi cũng để ý kỹ quá, ta tới đây không uổng! Về sau ta có thể thường xuyên hưởng thụ không?

Ta cười:
Ngươi biết tranh luận, ta cũng biết, một câu hai nghĩa sao làm khó được ta. Ngươi cũng đừng giả vờ khách khí, ngày mai ta sẽ đem toàn bộ rượu ngon và tửu cụ cho ngươi, ngươi đó, tốt nhất đừng làm hỏng, Tam ca cũng thích uống rượu, ngươi coi như là nửa chủ nhân của chúng, mời mọi người uống đi.
Bàng Thống cao hứng:
Vậy ta không khách khí. Đúng rồi, đây chính là rượu Bồ đào sao?

Ta ồ lên một tiếng, đúng là không nghĩ tới:
Thì ra ngươi biết đây là rượu gì? Điểu nhi, ngươi từng uống rồi sao?
Bàng Thống nhìn mọi người, vẻ mặt đắc ý muốn chết:
Đương nhiên biết. Rượu thôi mà, đặc biệt là rượu ngon, chỉ cần tồn tại trên đời ta đều biết, ta biết màu đỏ này chính là rượu bồ đào, sản xuất ở Tây Vực.
Đắc ý rồi, hắn lại thở dài:
Đáng tiếc ta còn chưa được uống bao giờ.
Nói xong, chậm rãi thưởng thức một ngụm:
A, mùi vị thật đặc biệt.

Mọi người nghe hắn nói xong, đều uống rượu, trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ quái. Ta cười nói:
Rượu bồ đào tới từ Tây Vực, từ thời Hán sơ Tây Vực đã cống nạp rượu này, thời Hán Vũ đại đế, Trương Khiên đi sứ Tây Vực, xây dựng quan hệ hữu hảo giữa hai bên, cũng bắt đầu thông thương, rượu bồ đào này bắt đầu du nhập vào Trung thổ. Bởi vì chất rượu của nó đặc thù, không thích hợp buôn bán đường dài, cho nên nhập vào cũng không nhiều, đa số đều thuộc về các đại thần và hoàng cung, người bình thường cũng phải là thương hộ có tiền mới có thể uống được. Từng có một chuyện cười chốn quan trường, nói đổi đấu rượu thành thứ sử.

Tào Tháo thở dài:
Đúng vậy, đó là vào thời Linh Đế đang trị vì, hoạn quan Trương Nhượng được Mạnh Đà bợ đỡ tặng một hộc rượu bồ đào, liền cho hắn làm thứ sử Lương châu, gian nịnh hại nước! Có điều hiện tại trong cung cũng không có rượu này.

Ta giải thích:
Rượu bồ đào này khác với những loại rượu khác. Những loại rượu kia bất kể chế nhưỡng thế nào cũng không thể thiếu gạo và nước, cho nên rượu càng để lâu mới càng ngon, càng thơm, các đại gia tộc đều có rượu thượng đẳng chôn giấu, để vài chục năm mới lấy ra uống. Nhưng rượu bồ đào thì khác, nó dùng một loại hoa quả – chính là quả bồ đào để ủ. Ủ rượu này không cần tới gạo, mà chỉ dùng bồ đào, lấy nước bồ đào đặt trong thùng gỗ, để nó tự lên men mà thành, không nên vận chuyển đường dài. Cũng vì thế, thời Hán Vũ đế, từng có ngoại sử ngoài dịch quán gieo trồng cây bồ đào, tới kỳ thu trái đem ủ rượu. Sau này loạn lạc, không ai trồng nữa, thương nghiệp giữa Trung thổ và Tây Vực cũng vì loạn lạc bị ảnh hưởng nặng nề, vì thế trên thị trường hiện giờ rất ít thấy rượu này.

Bàng Thống thở dài:
Cái gì mà ít thấy, chính là chưa từng thấy. Tử Vân, rượu này làm ở Tây Vực sao?
Ta cười:
Rượu hôm nay uống là làm ở Tây Vực, được một vò. Có điều, trong hầm rượu còn vài hũ do ta tự ủ. Ta đã cho người trồng một ít bồ đào trong núi Từ Vô, hàng năm ủ được vài hũ, đợi chúng ta lấy được Liêu Tây là có thể gieo trồng trên diện tích lớn để ủ rượu. Nơi đó có thiên nhiên ưu đãi, vô cùng thích hợp để trồng bồ đào. Đây chính là con đường phát tài của ta!

Tào Tháo nghe ta nói xong, nhìn Tuân Du rồi nói:
Tử Vân, trước đây vài ngày, Văn Nhược vừa đề xuất hạn chế mua bán rượu, hơn nữa cấm tư nhân ủ rượu, ngươi thế này…

Ta nhìn ông ta cười cười:
Chủ công, thần mặc kệ, ngài chỉ cần không cấm mua bán rượu thôi, thần sẽ không làm trái quy củ. Ngài xem, Cao Lương và Thấm Xuân tửu là từ Thọ Quang ủ ra, ngài từng nói Thọ Quang để thần làm chủ, ngài không quản được; rượu bồ đào lại ở núi Từ Vô ủ ra, chỗ đó chưa phải đất của ngài; Bách hoa cùng Trúc Thanh lại là ở Giang Đông và Kinh châu, cũng không phải đất của ngài luôn; thần còn bảo thuộc hạ chuẩn bị ở Ích châu ủ rượu Quế hoa. Ha ha, lệnh cấm tửu này của ngài không liên quan tới thần.

Tào Tháo a một tiếng, nghĩ một hồi nhìn Tuân Du thở dài:
Quả nhiên không làm khó được hắn.
Tuân Du hung ác nhìn ta:
Đợi lấy được Liêu Tây, xem ngươi trốn thế nào.

Ta cười lớn:
Mặc kệ mấy người, ta có thể tiêu dao bao lâu hay bấy lâu. Đợi chủ công lấy được Liêu Tây rồi, mọi thứ ở đó ta cũng không cần nữa, tùy các người xử lý. Nhân tiện, Tử Vân muốn xin chủ công một ân điển, không biết ngài có đồng ý không?

Tào Tháo cười:
Ngươi nói thử xem.
Ta cũng cười:
Chủ công, ngài biết rồi đấy, dân chúng trong núi Từ Vô đều là do Tử Vân sắp xếp tới, năm đó, thần đã hứa sẽ cho bọn họ sống những ngày tháng an lành. Thần lúc này muốn xin chủ công một ân điển, bất kể sau này thế nào, thôn trang trong núi Từ Vô có thể không quản tới, các thế hệ không cần phải nộp thuế, có được không?
Đây là chốn bồng lai, ta thật không muốn hủy hoại nó, còn chưa nói, tâm huyết của Điền Trù đều ở trong đó, nếu quả thật có thể làm vậy, sau này Điền Trù rời núi góp sức cũng bớt gánh nặng tâm lý.
Tào Tháo trầm ngâm một chút, nhìn ta nghiêm túc nói:
Ta từng hứa qua, Tử Vân có bất kỳ yêu cầu gì ta đều đồng ý, cho nên thỉnh cầu này của ngươi ta chấp nhận. Có điều, ngươi nghĩ cho kỹ một chút, nếu làm như vậy, nơi này sẽ trở nên đặc biệt, ta không nghi ngờ ngươi, nhưng về sau lỡ bị kẻ có ý đồ riêng lợi dụng…

Quách Gia lập tức tiếp lời:
Chủ công nói rất đúng. Tử Vân, chúng ta cũng biết đệ có tình cảm với Vô Ưu sơn trang, dù sao đó cũng là nơi ở cũ của đệ, cũng là nơi đệ đặt rất nhiều tâm huyết để thay đổi. Nhưng mà tình cảm với bọn họ là một chuyện, chính sách của triều đình và ân điển là chuyện khác, yêu cầu của đệ hơi quá.

Giả Hủ nãy giờ vẫn không mở miệng nói chuyện, nâng chén uống một ngụm rượu rồi cười nói với ta:
Rượu này dễ uống. Nhưng mà, rượu ngon cũng phải có bình rượu để đựng, để ở ngoài thành vô vị.
Tuân Du liên tiếp gật đầu.
Lời nói của bọn họ khiến ta tỉnh táo lại, đúng vậy, ta có tình cảm với Vô Ưu sơn trang, mọi người ở đó, đặc biệt Chu lão bá đối với ta giống như người thân vậy. Mấy năm nay, bọn họ đối với ta luôn ủng hộ không hề đắn đo khiến ta càng thêm cảm động, cho nên ta vẫn muốn đem tới cho họ một cuộc sống tốt nhất. Có điều, yêu cầu của ta đúng là làm khó cho Tào Tháo, ta cũng hiểu ý ông ấy, Triệu Như ngươi vẫn là Vô Ưu trang chủ, ta tất nhiên yên tâm, nhưng ngươi không phải, vậy thì không được rồi, người có ý đồ riêng chính là ở chỗ này. Mà trong lời nói của Quách Gia hàm ý càng nhiều, Vô Ưu sơn trang cũng vậy, Triệu Như ngươi cũng vậy, bất kể ai cũng là một phần của triều đình, bất kể triều đình do ai nắm giữ, cũng không phải do ngươi định đoạt, chủ công dù dung túng ngươi, ngươi cũng không thể đem bản thân mình cách ly khỏi triều đình, như vậy có khác gì tự lập, nếu bị người khác bắt lấy nhược điểm, ngươi và tất cả mọi người ở Vô Ưu sơn trang coi như xong. Nhìn Quách Gia nhíu chặt mày, ta cười áy náy, là ta lo nghĩ không chu đáo.
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, ta cười nói:
Tam ca nói đúng, con người ta thích xử trí theo cảm tính, yêu cầu này đúng là quá mức vô lễ, chủ công, ngài coi như thần chưa nói gì đi.
Về phần thôn trang và Điền Trù, ta sẽ cố gắng sắp xếp, cùng lắm về sau tiền ta kiếm được mọi người cùng dùng thôi.
Tào Tháo cười:
Yêu cầu của ngươi không phải là quá đáng, chẳng qua bệnh xúc động tái phát thôi. Kỳ thật, Vô Ưu sơn trang mấy năm qua cống hiến rất lớn, không chỉ có ngựa, rất nhiều dụng cụ làm nông và chế tạo bàn đạp nơi đó cung cấp đều là công lớn, còn chưa nói hàng năm cung cấp rất nhiều dược liệu, rất có ích cho ngươi. Vậy thì được rồi, ân điển vẫn có thể cấp, ta sẽ hạ lệnh miễn cho họ ba loại thuế lớn được không? Vô Ưu sơn trang chỉ cần ngươi một ngày còn làm trang chủ, vẫn có thể tồn tại, một khi ngươi ra đi, sơn trang đó phải giải tán, những hộ nông dân kia phải trở lại cuộc sống nông thôn bình thường, họ có thể ở lại trong núi dựng thôn xóm, hoặc trở lại thành nhận đất cày ruộng. Có điều, họ đều phải nhập hộ, dù danh nghĩa Vô Ưu sơn trang còn tồn tại cũng vẫn phải nhập tịch. Tử Vân, điểm này ngươi phải hiểu rõ.

Ta đương nhiên hiểu rõ, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện dựng nên một vương quốc độc lập của riêng mình:
Chủ công yên tâm đi, thần chỉ muốn an ủi những người dân kia thôi, dù sao mấy năm qua thần đạt được nhiều thành quả như vậy, đều là do họ tương trợ. Còn nữa, Điền Trù đem theo người nhà tới cũng không ít, ông ấy là người trọng nghĩa, không an bài cho tốt những người kia, Điền tiên sinh sẽ không nỡ rời núi giúp chủ công. Sau này chúng ta muốn dụng binh chiếm Liêu Tây, cũng không thể thiếu sự ủng hộ của người trong núi Từ Vô, bọn họ sẽ phải trả giá rất lớn. Đương nhiên, thần cũng có tư tâm của mình, muốn Chu lão bá bọn họ được sống thoải mái hơn một chút.

Tào Tháo thở dài:
Ngươi đừng đa nghi, ta không nghi ngờ tâm tư của ngươi. Nhưng mà sau này ngươi thoái ẩn tới Vô Ưu sơn trang, ta cũng sẽ đồng ý để ngươi làm chủ, tuyệt đối không để người khác quấy rầy cuộc sống của ngươi, những người đó đi theo ngươi là phúc khí của bọn họ.
Mọi người, bao gồm cả ta nghe xong lời Tào Tháo nói đều chấn động, đây là dứt khoát tỏ thái độ mặc kệ ta rồi. Từ xưa đến nay, sợ là không có vị vua nào có thể ra quyết định như vậy, lại cho phép trong lãnh thổ của mình xuất hiện một vùng đất không chịu ước thúc như vậy.
Nhẹ nhàng bước tới bên bàn của Tào Tháo, ta đứng cạnh ông ta, lần đầu tiên thành thật nâng chén cung kính:
Chủ công, Tử Vân không biết làm thế nào thể hiện tâm ý của mình. Sự sủng ái và tín nhiệm của ngài, thần cho dù thịt nát xương tan cũng không thể báo đáp.

Tào Tháo mỉm cười, nhìn vào mắt ta nửa đùa nửa thật nói:
Là ngươi đáng được. Tám năm qua, ngươi không ngại gian khổ, nhục nhã, tận tâm tận lực giúp ta, Tháo sao có thể phụ ngươi. Những chuyện khác ta không thể cam đoan với ngươi, nhưng điều ta có thể làm được, chính là Tháo nếu còn sống, quyết sẽ không phụ ngươi. Hán Vũ đại đế đã phụ Đông Phương Sóc, Tào Mạnh Đức quyết không phụ Triệu Tử Vân.

Lời Tào Tháo vừa nói ra, trong nhất thời, toàn bộ lặng ngắt như tờ, lời thệ ngôn khiến mỗi người đều rung động, bao gồm cả ta. Tào Tháo không phải lần đầu nói vậy, nhưng chỉ là khi có hai chúng ta với nhau, đây là lần đầu nói ra trước mọi người. Sự rung động trong lòng ta khó mà hình dung được, nếu như nói những lời ngày hôm qua ông ta nói với Bàng Thống khiến ta cảm động sâu sắc, cuộc nói chuyện hôm nay, khiến ta thật sự dám lấy cái chết để báo đáp.
Nhìn ánh mắt tha thiết của Tào Tháo, nhìn bộ dáng giật mình của mọi người, ta đột nhiên hiểu ý của Tào Tháo, trong lòng ta đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không nói thành lời, ông ấy đang giữ ta lại, nghĩ mọi cách để giữ ta lại, xem ra kể từ lúc ta nói muốn thoái ẩn, ông tay đã luôn suy nghĩ chuyện này. Lợi dụng thiện tậm của ta, lợi dụng ta trọng tình trọng nghĩa, ông ta đúng là khổ công rồi, hơn nữa, cuộc nói chuyện này là do ta khơi ra, bất động thanh sắc mà dụ ta lâm vào sao? Thật đáng tiếc, nếu ta là một nam nhi, nói không chừng đã buột miệng thề cả đời sống chết nguyện trung thành. Mọi người nhìn ta như vậy, chắc đều muốn nghe ta nói ra lời thề này rồi! Nhưng mà thật xin lỗi, ta nhìn Tào Tháo ánh mắt tràn ngập sự áy náy, lời thề này ta không nói ra được.
Nén lòng xuống, ta không nhìn ánh mắt thất vọng kia của Tào Tháo, trở lại chỗ ngồi của mình:
Chủ công thật là, tình huống này lại nói như vậy. Ngài phải biết thiên hạ thống nhất không dễ đâu, thần dù muốn thoái ẩn cũng không thể ngay lập tức. Mấy năm nay, mọi chuyện thần làm đều là chuyện từng nói với chủ công, cái gì mà chịu nhục chứ. Thần cảm thấy làm thương nhân rất thú vị, Đông Phương Sóc không có tự do tự tại như thần. Đương nhiên, thần rất cảm tạ sự tin tưởng của chủ công, cảm tạ sự sủng ái của ngài với dân chúng núi Từ Vô và Thọ Quang, bọn họ có được minh chủ như chủ công, cũng là phúc khí, sau này, chủ công chắc chắn hành thiện mà lưu danh muôn thuở.

Uống thêm một ngụm rượu, trước khi Quách Gia kịp nói, ta đã nói tiếp luôn:
Về phần sắp xếp người trong sơn trang, lúc chủ công xuất binh đánh Liêu Tây, chính là lúc giá trị tồn tại của sơn trang không còn, lúc ấy, sơn trang này cũng không còn tồn tại nữa, chức trang chủ này của thần cũng không còn. Lúc thần thoái ẩn cũng là lúc cuộc du ngoạn của thần bắt đầu. Làm một phú gia tiêu dao nhàn tản mới là mong muốn kiếp này của Tử Vân, cho nên thần đành khiến chủ công thất vọng thôi.

Cuộc nói chuyện này đã triệt để ngăn cản mọi người khuyên bảo ta, ta cũng hiểu rõ dù họ có tâm tư gì cũng đều muốn tốt cho ta, tốt cho mọi người. Có điều, ta nhất định phải sắp xếp cho sau này, có vậy sau khi thân phận nữ nhi của ta bị bại lộ, bọn họ mới không kinh ngạc, mới hiểu được những hành động việc làm của ta, trong lòng mới chấp nhận được. Ta lặng lẽ rời khỏi triều đình mới không gây ra sóng gió, đây cũng là tốt cho các ca ca. Ta lặng lẽ tới, lại lặng lẽ đi, kết cục như vậy với mọi người đều tốt, bao gồm cả Tào Tháo, cũng là phương pháp ngăn chặn miệng lưỡi thế gian.
Thấy không khí có chút nặng nề, ta đứng dậy rót rượu cho mọi người, nhẹ cười nói:
Hôm nay vốn là tiệc sum họp, sao lại nói chuyện triều đình rồi. Thôi thôi, uống rượu, uống rượu đi, đừng phụ rượu ngon đêm nay.
Quách Gia lúc ta rót rượu cho hắn thầm thì nói:
Ngươi hơi quá đáng đấy.
Ta cũng thì thầm trả lời:
Đây là đệ muốn tốt cho mọi người, sau này huynh sẽ hiểu.

Bàng Thống rất thông minh, lựa lúc thích hợp hiện giờ mới mở miệng:
Triệu Như, ngươi đúng là cao thủ ủ rượu, màu sắc rượu bồ đào này sao lại đẹp như vậy? Ngươi làm thế nào thế?

Ta cười, Bàng Thống đúng là thông minh:
Màu sắc rượu này có giống máu không? Máu tươi ấy?
Mọi người cùng nhau gật đầu. Ta cầm cái chén khác trên bàn, rót nửa ly rượu, rồi đưa Bàng Thống nhìn:
Ngươi nhìn xem có gì khác nhau?

Bàng Thống nhận ly rượu, lại giơ chén ngọc lên so sánh:
Ủa, thật kỳ quái, rượu trong chén ngọc tươi sáng hơn rượu trong chén thường.
Cam Ninh không nén được, đoạt lấy cái chén nhìn thử:
Ý, lão Thất, sao lại thế này?
Bàng Thống bĩu môi:
Ta làm sao biết? Cũng là lần đầu thấy rượu như vậy mà.
Cam Ninh phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng cười:
Gọi nhầm, là nói lão Bát.

Ta cười gian giảo, không khí nặng nề vừa rồi đã bị sự thần bí ta tạo ra cùng hai người này tung hứng mà quét sạch, nhìn bọn họ truyền qua truyền lại cái chén, ta giải thích:
Rượu bồ đào có một điểm thần kỳ, nằm trong chén ngọc sẽ hiện ra màu sắc bất phàm, chén bạch ngọc này ở Tây Vực được gọi là chén dạ quang, chính là vì loại rượu bồ đào này mà sinh ra. Kỳ thực, quả bồ đào vốn có màu tím, ủ thành rượu có màu đỏ, hơn nữa chỉ ở trong chén dạ quang mới hiện ra màu đỏ tươi mỹ lệ. Ở Tây Vực lưu hành rất nhiều truyền thuyết đẹp về rượu bồ đào, còn có thơ à: Bồ đào hảo tửu dạ quang bôi, muốn ôm tỳ bà lập tức thôi. Say nằm tại chỗ người đừng trách, xưa nay ra trận mấy kẻ hồi.

Theo thanh âm nhỏ dần của ta, tất cả mọi người lâm vào trạng thái cô tịch không nói nên lời. Ta nhìn chén bạch ngọc trong tay, khẽ thở dài:
Trong nhiều truyền thuyết, có một câu chuyện rất đẹp thế này: Tây Vực là nước chế tác rất nhiều ngọc thạch xinh đẹp, quốc vương có một công chúa thông minh xinh đẹp, vô cùng yêu thương nàng, dùng một khối bạch ngọc lớn nhất làm thành một cái ao nhỏ cho công chúa trồng hoa tươi. Ao bạch ngọc này ban đêm luôn tỏa sáng dưới ánh trăng, người trong nước còn gọi nó là ao Dạ quang. Công chúa sau khi lớn lên, thích một vị tướng quân trong triều, vị tướng quân này xuất thân hàn vi, rất có bản lĩnh, bộ dáng lại anh tuấn tiêu sái. Tình yêu của công chúa cũng được tướng quân đáp lại, hai người được coi là mỹ nữ sánh với anh hùng, công chúa gả cho tướng quân chính là số trời đã định. Nhưng mà, đúng lúc Quốc vương đồng ý hôn sự của bọn họ, kỵ binh Hung Nô ở biên giới hai nước khơi mào chiến tranh. Vì bảo vệ đất nước, tướng quân không thể không ra trận. Buổi tối trước khi lên đường, công chúa đem bồ đào trong hoa viên của mình hái xuống, ủ thành rượu nho, nàng nói với tướng quân, sau khi chàng trở về, ta sẽ đem rượu nho ta đã ủ lấp đầy ao Dạ quang, làm rượu mừng hôn lễ của chúng ta.

Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có giọng nói của ta vang vọng trong không gian:
Nhưng mà, công chúa cuối cùng không đợi được tướng quân trở về, người Hung Nô bị đánh lui, nhưng tướng quân cũng hy sinh mạng sống. Công chúa đợi được chỉ có một thân giáp trụ đẫm máu của chàng cùng thanh loan đao đã ăn no máu giặc Hung Nô. Công chúa đem hầm rượu mở ra, lấy rượu nho rót vào ao bạch ngọc, sau đó đem giáp trụ của tướng quân và thanh loan đao đặt vào đó, rồi nàng cắt cổ tay mình, trút máu tươi xuống ao rượu, cười nói: nàng cùng tướng quân khi còn sống không thể ở bên nhau, sau khi chết, linh hồn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Rượu bồ đào trong ao bạch ngọc hòa lẫn với dòng máu cuồng nhiệt của hai người yêu nhau, liền biến thành màu đỏ tươi mỹ lệ, truyền thuyết nói rằng, đây là vì trong rượu có tấm chân tình đẹp nhất trên thế gian là tình yêu. Sau đó, để ca ngợi tình yêu này, người ta mới dùng ngọc đúc thành chén bạch ngọc, chỉ dùng để đựng rượu bồ đào, chén bạch ngọc cũng mang tên gọi chén dạ quang, đây chính là lai lịch sự tích Bồ đào hảo tửu dạ quang bôi.

Ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, mặt đất gió hiu hiu thổi, bên rừng mai mọi người đều đắm chìm trong câu chuyện xưa, không ai muốn phá nát bầu không khí tĩnh lặng này. Rất lâu sau, Tào Tháo thở dài một tiếng:
Rượu ngon cũng ngập sắc thê lương. Tử Vân, ngươi luôn có nỗi cảm khái này, luôn có lòng trách trời thương dân, ta lúc này đã hiểu những lời ngươi nói với Phụng Tiên lần đó. Nhưng mà thế giới không có chiến tranh, không có giết chóc biết tìm ở đâu? Thân bất do kỷ.

Tuân Du cũng thán một tiếng nói:
Tuổi nhỏ như vậy đã đa sầu đa cảm, khiến chúng ta ở chỗ hắn uống rượu cũng không thoải mái, thật là.
Đáng tiếc chuyện cười của ông ta không buồn cười, không ai cười hết.
Ta nói:
Đây chỉ là một giả thuyết. Còn có một giả thuyết khác, nói bởi vì ánh sáng đi qua chén ngọc này có sắc đỏ, cho nên rượu bồ đào rót vào, khiến màu đỏ của nó sáng lên, lại giống màu máu tươi. Tây Vực sản xuất nhiều rượu, rượu bồ đào có màu đỏ, hương vị vừa ngọt vừa chua, nam nhi uống vào không khỏi cảm thấy thiếu mất hào khí. Nhưng rót rượu này vào chén bạch ngọc, sắc rượu trở nên giống màu máu tươi, khiến người ta uống vào có ảo giác như uống máu. Là nam nhi đầy nhiệt huyết muốn bảo vệ quốc gia, bọn họ quanh năm đánh nhau với Hung Nô, uống rượu này vào giống như uống máu địch nhân, sinh ra ý chí hào hùng, thơ còn có câu: tráng chí đói ăn gan Hồ Lỗ, nói cười khát uống máu Hung Nô. Uống rượu như vậy, chẳng phải rất hào hùng sao!

Cam Ninh vỗ bàn:
Hay, đây mới là bản sắc nam nhi. Tích này so với cái tích nho nhã công chúa với tướng quân gì đó mạnh mẽ hơn nhiều. Ta vẫn cảm thấy rượu này chua không chua, ngọt không ngọt, nghe kể uống rượu như uống máu mới thấy chút hương vị.

Điển Vi cười hắc hắc:
Nói rất đúng, có điều rượu này không bằng rượu Cao lương uống vào thấy mạnh hơn hẳn.

Hai người này càng nói càng cao kiến, Tào Tháo bọn họ đều nở nụ cười, còn ta đối mặt với hai kẻ ngu ngốc có hạng này chỉ biết trợn trắng mắt, không còn lời nào để nói, thật lãng phí rượu ngon của ta.
Có điều cứ như vậy, không khí cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Tào Tháo cười nói:
Tử Vân, hôm nay ngươi nên mời Phụng Tiên tới, hắn nhất định thích rượu này.
Ta cười:
Chúng ta đánh cược được không? Ôn hầu tuyệt đối không thích rượu này, hắn thích là rượu sữa ngựa, chính là rượu ngon thường thấy trên thảo nguyên kìa.

Bàng Thống bĩu môi:
Đó cũng gọi là rượu sao? Mùi vị cứ như nước đái ngựa, khó uống muốn chết. Có điều rượu bồ đào này cũng không có bao nhiêu mùi rượu, thật sự rất đặc biệt.

Ta nhìn hắn cười:
Điểu nhi, ngươi có muốn ngày mai ta đem lời ngươi nói kể lại cho Ôn hầu nghe không, xem hắn nói thế nào?
Bàng Thống giật mình:
Đừng. Nghe nói Lữ Bố rất lợi hại, ba lần phản chủ, giết người như ngóe, là kẻ ngoan độc, ngươi đừng hại chết ta.

Ta nhíu mày:
Các ngươi… thôi bỏ đi, tận mắt thấy mới là thực, nghe kể là hư vô, Ôn hầu là người thế nào ngươi sau này sẽ rõ. Nghe xong ngươi nói, ta có thể hiểu người ngoài nói gì về ta. Điểu nhi, ngươi tới đây hai ngày có nghe chuyện về ta chưa?

Bàng Thống trên tay trống rỗng (uống nhanh thật), miệng không rảnh rỗi nói luôn:
Nghe rõ hết rồi. Ta bảo này, ngươi làm gì vậy, ở Giang Đông tiếng tăm còn tử tế, ở đây sao lại tệ vậy? Bên ngoài ai nghe tên ngươi cũng bĩu môi, không ai nói tốt cho ngươi cả. Đến việc thu nạp nạn dân ở Thọ Quang cũng bị nói thành có ý đồ riêng.

Tào Tháo bọn họ đồng loạt thở dài, ta cười nhạt nói:
Bọn họ nói không sai, ta làm gì cũng là có ý đồ riêng mà! Không làm sao có thể lăn lộn khắp nơi? Thanh danh không tốt có thể chạy loạn lên sao?
Bàng Thống cùng Từ Thứ đồng thời a một tiếng, mới hiểu được ý ta.
Từ Thứ cười khẽ một tiếng:
Nếu Tư Mã lão sư nghe được lời đồn về ngươi trước, ông ấy quyết không để ngươi bước chân vào sơn trang đâu. Cho dù ngươi tỉ mỉ chuẩn bị cũng vô dụng.
Ta nhìn hắn cười:
Lúc ấy ta đi gặp ông ấy, trước đó ông ấy đâu có biết ta là ai? Không phải mời ta vào sao.

Từ Thứ cười cười:
Biểu hiện của ngươi hôm đó thật quá tốt, cầm kỹ của lão sư có thể coi là thoát tục, nhưng tiếng sáo của ngươi giống như cùng nhau chiếu rọi, thật sự tuyệt vời, bất luận là ai cũng muốn biết người thổi sáo đó là ai. Nhưng mà, chúng ta ở trong phòng phán đoán nửa ngày, cũng không ngờ người tới lại là một mỹ thiếu niên thanh lệ thoát tục, lúc ấy thật sự làm chúng ta giật mình, Ta chưa từng thấy Tư Mã lão sư có phản ứng mạnh như vậy, ngay cả lúc ông ấy gặp Khổng Minh cũng không có thái độ ấy.

Tuân Du cùng Bàng Thống đồng thời nhìn ta một vòng rồi bĩu môi. Tuân Du nhân tiện hỏi:
Hắn? Thanh lệ thoát tục? Mỹ thiếu niên? Trời ạ, mắt các người làm sao vậy? Tên lỏi này là một quái nhân, lần đầu ta thấy hắn thiếu chút bị hắn dọa ngã vật xuống.
Nói như ta là yêu quái vậy.
Bàng Thống cũng đồng ý gật đầu:
Không sai, tên gia hỏa này nhìn thế nào cũng là một thương nhân thô thiển. Lúc ta thấy hắn, một thân đeo vàng đội bạc, thô bỉ muốn chết. Nếu không phải nể lời hắn mời ta uống rượu, ta không thèm để ý tới hắn.

Không thèm để ý tới hai tên điên này, ta nhìn Từ Thứ cười:
Tứ ca, đến hôm nay huynh vẫn không rõ ta tới Thủy Kính sơn trang là vì huynh sao? Nói thật vậy, ta đã ở ngoài sơn trang đợi mười ngày, mới thấy huynh trưởng tới đó. Trang phục kia cũng là do ta đặc biệt thiết kế. Về phần Tư Mã tiên sinh, ông ấy là thanh lưu nhất phái, nếu biết thân phận ta, huynh cho rằng ông ấy sẽ nhìn mặt ta sao?
Nói khó nghe, vị lão tiên sinh này nhiều điểm còn không thân thiện khả kính bằng Bàng Đức Công.
Từ Thứ cùng Bàng Thống đồng thời a một tiếng, một lúc lâu sau, Bàng Thống cười lớn:
Nếu sư phụ biết bị hắn đùa bỡn sẽ thế nào nhỉ? Thật muốn nhìn thử.
Ta cùng cười:
Điểu nhi, nếu Tư Mã tiên sinh nghe được lời của ngươi, lại nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, ngươi đoán ông ấy sẽ thế nào?
Hắn vẫn cười không ngừng.
Từ Thứ lại nhìn ta hỏi:
Vì sao? Ngươi phí công sức như vậy chỉ vì ta sao?

Ta thu hồi vẻ mặt đùa cợt, gật đầu thật mạnh:
Không sai. Tứ ca, huynh đừng nhìn ta như vậy. Mọi người phải biết, việc ta làm ở bên ngoài bao gồm tìm kiếm nhân tài cho chủ công. Kinh châu là nơi nhiều tài nhân, ta đi mấy chuyến, biết huynh là người nổi bật trong đó. Tứ ca cùng Thất ca đều là kỳ tài tuấn kiệt, chủ công cầu hiền như khát nước, ta nhất nhiên muốn đưa mọi người tới đây. Ta tới quê của huynh, nghe nói huynh là một hiệp khách, vừa tò mò vừa sùng kính, đặc biệt muốn tới hỏi thăm. Ai ngờ vừa đúng cơ duyên, đúng lúc được mẫu thân cùng tỷ phu cứu nạn, trở thành người một nhà. Nếu vậy ta càng phải nhanh chóng kéo huynh về, cho nên mới tới chỗ Tư Mã tiên sinh, thật sự tất cả đều vì huynh trưởng. Điểm này, Tư Mã tiên sinh và Bàng lão tiên sinh đều nhận ra, cho nên ta không tính là đùa giỡn bọn họ.

Từ Thứ bọn họ hít một hơi rồi nhìn nhau, Quách Gia cùng Giả Hủ gần như đồng thời lên tiếng:
Ngươi không thể lại tới Kinh châu nữa.
Ta hiểu ý bọn họ, liền hướng Từ Thứ cười:
Tứ ca, huynh nói ta có đi được không?

Từ Thứ nhìn Bàng Thống, lại nghĩ lại nói:
Chắc không có vấn đề gì. Nếu như ngươi không có tiếng tăm ở Giang Đông, đi nhất định có nguy hiểm, đã có quan hệ với Giang Đông vậy thì không sao cả. Không có ai, kể cả các vị lão sư, cho rằng ngươi là người của chủ công, bởi vì thoạt nhìn, quan hệ của ngươi với Giang Đông rất chặt chẽ. Cho nên, cho dù lão sư cho rằng ngươi là người phi phàm, cũng chỉ là một đại thương nhân thích kết giao bằng hữu thôi, thương nhân như vậy ở Kinh châu không ít.

Bàng Thống gật đầu:
Không sai, ta đã muốn nói rồi, thân phận Cửu châu thương nhân với Tử Vân thật sự rất tốt. Với lại, lão sư đã nói không giúp bất kỳ bá chủ nào, cho nên cho dù biết thân phận của Tử Vân, cũng sẽ không gây bất lợi cho hắn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi không được chạm tới lợi ích của tứ đại gia tộc.

Ta cười:
Ta có ngu như vậy sao? Tư Mã tiên sinh đã hứa không hỏi chuyện của ta. Mà thúc phụ của ngươi, ta sẽ cống nạp rượu ngon hàng năm, còn có ngươi ở đây làm con tin, cho dù ta nói thân phận của mình cho họ, họ cũng sẽ làm bộ không biết.

Nhìn Bàng Thống nhếch miệng lên, ta càng cười không ngừng:
Đừng nóng giận, ta không phải thật sự đem ngươi làm con tin đâu, nói cho có thôi. Còn nữa, ta đã bắt đầu thực hiện buôn bán với tứ đại gia tộc, lợi ích của bọn họ chẳng những ta không làm ảnh hưởng, còn muốn giúp bọn họ thêm phát tài, đương nhiên ta cũng sẽ kiếm được lời lớn. Rượu, trà, tơ lụa giao dịch đều rất phong phú. Chưa kể lén lút buôn bán vũ khí, lương thực, muối, khoáng sản lượng giao dịch lại càng khó tính toán, cho nên ta cam đoan có thể tuyệt đối an toàn, dù sao, không ai muốn vì sự ngờ vực vô căn cứ mà từ bỏ lợi ích trong tay mình.

Tuân Du ồn ào chỉ mặt ta nói:
Ngươi, ngươi hơi quá đáng rồi, lương thực và muối thương đội của ngươi buôn lậu cũng được, nhưng vũ khí và khoáng sản làm sao có thể vận chuyển qua lại được?

Ta nhìn hắn bĩu môi:
Cái tốt không học, lại học cái tính hẹp hòi của Văn Nhược. Ta chẳng qua trốn ít thuế thông thương thôi, sao ông ngạc nhiên như vậy? Hơn nữa, trốn thuế cũng là trốn chỗ Lưu Biểu và Viên Thiệu, không phải ở đây. Các người yên tâm, trước đây ta buôn lậu là muối cùng lông thú, còn có châu báu, đổi lấy khoáng sản và lương thực. Về phần vũ khí, đó là tới Giang Đông, không phải bọn họ đánh càng náo nhiệt, chúng ta càng được lợi sao?


Như vậy còn được. Ngươi không lo việc nhà, đương nhiên không biết nỗi khổ của sự thiếu thốn.
Tuân Du là đau lòng thay thúc thúc hắn!
Tào Tháo cười:
Ta cứ nghĩ không hiểu nhóm thân binh của Tử Lợi sao trang bị lại tốt thế, hóa ra toàn bộ do ngươi buôn lậu tới. Tử Vân, thương đội của ngươi đủ người không, ta cấp thêm cho, buôn thêm vài thứ về đây, ngươi xem, Văn Nhược rất cực khổ.
Tên gia hỏa này dám mở to mắt nói dối như vậy, vệ binh của ông ta trang bị mới là tốt nhất, còn chưa nói đội thân vệ bí mật kia trang bị càng tốt hơn, rất nhiều vũ khí trang bị đều do đích thân xưởng rèn của Công Tôn Hồng đánh chế.
Ta nhảy dựng lên:
Gì chứ? Thần mặc kệ đấy. Thanh danh thần đã đủ hỏng rồi, còn muốn tăng thêm nhân số tham gia buôn lậu sao, ngài muốn thần ác danh truyền xa sao? Nói trước nhé, chuyện phạm pháp làm loạn kỷ cương thần không làm, nếu không để Mao đại nhân bắt được, thần lại không thể cung khai ra chủ công, nỗi khổ không nói ra được, rơi đầu oan uổng.
Mọi người đều phá lên cười.
Cái gì nên nói đã nói, nên làm đã làm, vò rượu này cũng sắp hết rồi, bữa tiệc này ai nấy đều tận hứng bao gồm cả ta. Thì ra nói chuyện nghiêm túc trên bàn tiệc tốt hơn ở chỗ Tào Tháo nhiều.
Nhưng mà biết ta lần này đi không biết tới lúc nào mới gặp lại, trong sự cao hứng của mọi người vẫn có ba phần thương cảm. Cũng may mấy năm nay chia tay như vậy cũng nhiều, ở cạnh nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng coi như không có chuyện gì lớn, chỉ là nói nhiều hơn mấy câu căn dặn. Tiễn mọi người về rồi, thấy Bàng Thống dốc hết rượu còn lại trên bàn vào bụng, liền dặn dò hạ nhân sắp xếp cho hắn, tác dụng của rượu bồ đào rất chậm, ngày mai hắn phải chịu đựng cái gì, ta quyết không nói ra. Đùa giỡn tên gia hỏa này khiến ta rất vui vẻ, liền cười rồi đi nghỉ.
Phụ: cách ủ rượu bồ đào (rượu nho) tại nhà:
Mua mười cân bồ đào tươi, dùng khăn mềm lau sạch từng quả, để vào thùng, bỏ mật ong vào (đường trắng cũng được, nhưng hiệu quả không bằng), bình thường mười cân bồ đào trộn với một cân mật ong. Để ở chỗ thoáng mát hơn một tháng sau, bồ đào sẽ trở thành rượu. Theo kinh nghiệm của tôi, mười cân bồ đào ủ được hai cân rượu, tức một chai cocacola. Có điều rượu này không giống rượu sản xuất bằng máy móc trên thị trường, tửu lượng khá cao, theo kinh nghiệm của tôi, nồng độ cồn phải trên 20 độ, không phải 12 độ như bình thường, hơn nữa lại đặc hơn, cho nên lúc uống đừng uống nhiều nếu không… Hì hì. (Tác giả viết)
Chú thích:
hộc: đơn vị đo lường thời cổ, 1 hộc = 10 đấu
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.