Q.2 - Chương 163: Tiến Quân Vào Nghiệp Thành


Số từ: 5373
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Thẩm Phối chết, Nghiệp thành mất, Viên Thượng, Viên Đàm cho dù không chết, cũng không có đại bản doanh, không thể gây sức ép nữa, đợi một thời gian, không khó khăn sẽ giải quyết được bọn họ. Lần này vào được Nghiệp thành, cũng như chiếm được Ký châu, Tào Tháo vốn dĩ phải cao hứng, lại ngồi giữa đại đường Ký châu phủ, vẻ mặt buồn bực.
Nguyên nhân không lớn cũng không nhỏ. Vừa rồi thủ hạ báo lại, nói Tào Phi ở cổng bắc Nghiệp thành ngăn cản gia quyến Viên Thiệu muốn trốn đi. Chặn thì chặn, vấn đề là, phu nhân Chân thị xinh đẹp của Viên Hi
không cẩn thận
bị Tào Phi nhìn thấy mặt. Thế là, Tào Phi chẳng để ý gì khác nữa, trước mặt mỹ nhân không chút biểu hiện, nhưng lại đích thân hộ tống người của Viên gia về Viên phủ, trấn giữ trước cửa lớn, cho Tư Mã Ý đến bẩm báo với Tào Tháo, nói hắn muốn lấy Chân thị làm phu nhân.
Chuyện này vốn không tính là đại sự, thê nữ của kẻ chiến bại trở thành chiến lợi phẩm là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề là, nàng là con dâu Viên Thiệu, nam nhân của nàng còn đang giữ U châu kìa! Viên Thiệu ở Ký châu ngần ấy năm, sĩ tộc đại phu, văn nhân nhã sĩ ở Nghiệp thành cũng nhiều, loại hành vi này của con mình sợ sẽ bị đám người đó xem thường. Vừa lấy được Nghiệp thành, còn rất nhiều chuyện cần đám người đó giúp đỡ giải quyết. Tào Tháo hỏi ý kiến người bên cạnh, kết quả, người này so với người kia còn dối trá hơn, chuồn sạch cả đám, chỉ còn Tư Mã Ý vẻ mặt nghiêm túc đứng chờ mệnh lệnh của Tào Tháo. Tào Tháo tỳ tay lên ghế tựa, chống cằm suy nghĩ nên xử lý việc Tào Phi này thế nào.
Lúc này, Phong Nguyên đột nhiên chạy tới hô lớn:
Đại nhân, không tốt…

Tào Tháo bị hắn ngắt dòng suy nghĩ, lền nổi giận:
Chuyện gì khiến ngươi không có quy củ vậy chứ!

Nhìn bộ dáng tức giận của Tào Tháo, Phong Nguyên run rẩy, cẩn thận bẩm báo:
Đại nhân, Triệu công tử cùng Tân đại nhân, ở Thẩm phủ đối địch. Ngài…

Tào Tháo vung tay lên:
Đối cái gì mà đối, ta không phải đã nói rồi sao, quân vào tới Nghiệp thành, ngoại trừ những kẻ phản kháng, đều không được gây tổn hại. Ngươi đi nói cho bọn chúng biết, có chuyện gì tới đây nói.

Phong Nguyên sửng sốt một chút rồi xoay người bỏ đi, Tào Tháo lúc này mới kịp phản ứng:
Ngươi trở về đây. Vừa nói cái gì, ai chống lại ai? Thẩm phủ? Thẩm Phối?

Phong Nguyên vội bước trở lại tường tận kể lại:
Là Triệu Như Triệu công tử cùng Tân Bì Tân đại nhân chống đối. Triệu công tử dẫn người tới bảo vệ đại môn Thẩm phủ, không cho quân ta xông vào, Tân đại nhân lại muốn vào giết người nhà Thẩm Phối. Triệu công tử mắng Tân đại nhân không có nhân tính, con trẻ cũng không tha, Tân đại nhân mắng Triệu công tử là tiểu nhân, coi trọng nữ nhi của Thẩm Phối. Hứa tướng quân vừa lúc gặp phải, muốn giúp Triệu công tử, Tô đại nhân cũng ở đó, lại muốn giúp Tân đại nhân. Tóm lại, trước cửa Thẩm phủ đang rất lộn xộn.

Tào Tháo nhức đầu, Triệu Như này, ngươi chạy đến Thẩm phủ làm gì? Con gái Thẩm Phối xinh đẹp vậy sao? Hơn nửa là bệnh cũ mềm lòng lại tái phát. Tân Bì này, ta mới hạ lệnh an táng trọng thể cho Thẩm Phối, ngươi lại tới Thẩm phủ làm loạn, muốn giết cả nhà hắn, còn để ta vào mắt sao? Nghĩ tới đây, Tào Tháo nói với Tư Mã ý:
Ngươi về nói với Tử Hoàn, lát nữa ta sẽ đích thân tới.
Bên này, Tào Tháo gọi Điển Vi, vội vàng chạy tới Thẩm phủ.
Ta đang cãi nhau với Tân Bì. Thẩm Phối là người nghiêm khắc, không biết cách ăn nói, người đắc tội hẳn không ít. Ta đã sớm nghĩ Tào Tháo sau khi đưa quân vào Nghiệp thành, khó tránh có cừu nhân tới Thẩm phủ làm loạn, cho nên sau khi nhận được tin Thẩm Phối chết, liền đem tất cả thuộc hạ tới nơi này bảo vệ thân quyến ông ta.
Khiến ta vạn lần không ngờ chính là, ta đã tới chậm. Lúc ta đến, Thẩm phủ một mảnh hỗn độn chưa nói, mùi máu tươi cùng thi thể đầy nhà khiến ta thiếu chút ngất lịm. Tiểu Chu còn chút trấn tĩnh, chỉ huy mọi người tìm kiếm, rốt cục tìm được một nam hài cùng một nữ tử tuổi còn nhỏ ở sau vựa củi. Nam hài ánh mắt toát ra sự hoảng sợ, nắm y phục nữ tử run rẩy. Nữ tử kia cũng không nói chuyện, cắn chặt môi, lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Nhìn hai hài tử trước mắt, trong lòng ta đau đớn, đưa tay muốn ôm bọn họ:
Không có chuyện gì nữa rồi, sẽ không có ai khiến các ngươi bị tổn thương nữa.

Nữ tử ôm lấy tiểu nam hài, lui lại mấy bước, cơ hồ hét lên:
Đừng lại đây, đừng chạm vào đệ đệ.
Trong mắt nó tràn ngập sợ hãi cùng thống khổ, khiến ta choáng váng.
Qua một hồi thật lâu, ta mới kịp phản ứng, biết bọn chúng nhất định trải qua kinh hách rất lớn, lúc này tuyệt đối không thể kích thích thêm, liền bảo thuộc hạ lùi lại phía sau:
Hài tử, yên tâm đi, chúng ta không chạm tới các ngươi, một người cũng không đụng. Chúng ta không phải người xấu, mà là bằng hữu của Thẩm đại nhân, lúc ông ấy đi dặn ta tới bảo hộ các ngươi. Ta sẽ không tổn hại tới các ngươi. Ngươi có thể nói cho ta biết, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Là ai hạ độc thủ?

Có lẽ giọng nói ôn hòa của ta đã phát huy tác dụng, nữ tử tuy rằng vẫn ôm chặt nam hài, nhưng ánh mắt đã buông lỏng rất nhiều. Nó không trả lời câu hỏi, chỉ không ngừng đánh giá chúng ta. Ta cũng không ép nữa, mà phân phó Tiểu Chu lập tức cho thuộc hạ mở đại môn Thẩm Phủ, canh giữ ở cửa, không cho phép kẻ nào tiến vào, đặc biệt là Tào binh.
Ta mới dặn dò xong, còn chưa kịp hỏi thăm Thẩm phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tiểu Chu đã chạy tới vội vã kêu:
Công tử, Tân Bì đại nhân tới, muốn vào phủ.

Nhìn ánh mắt khẩn trương của tiểu cô nương, ta cười với nó, đứng dậy bước ra cửa lớn. Tiểu cô nương kia chần chờ một lúc, cũng ôm đệ đệ đi theo.
Còn chưa tới cửa lớn, âm thanh tức giận của Tân Bì đã truyền tới:
Các ngươi là cái thá gì mà dám ngăn cản ta? Nơi này các ngươi cũng có thể bảo vệ sao? Tránh ra cho ta, nếu không, ta cũng mặc kệ Triệu Như kia…

Ta lạnh lùng tiếp lời:
Tân đại nhân, bọn họ là người, là thuộc hạ của Triệu Như ta. Ở đây là Thẩm phủ, không phải Tân phủ, chúng ta ở đâu cũng mặc kệ chuyện của ngài. Ngài nói chuyện như vậy… mất thể diện.

Tân Bì thấy ta đi ra, nhấc đầu lên nói:
Triệu Như, ngươi bảo bọn chúng tránh ra, ta muốn vào.
Khẩu khí lớn muốn lấy mạng.
Ta không thèm nể mặt hắn, thản nhiên nói:
Đại nhân, ta đã nói rồi, đây là Thẩm phủ, không phải Tân phủ. Lại nói, Thẩm đại nhân đã chết, ngài tới tìm ông ấy, sai chỗ rồi.

Tân Bì sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng:
Ta tìm hắn? Phì, Thẩm Phối giết cả nhà huynh trưởng ta, ta muốn giết cả nhà hắn để báo thù cho huynh trưởng. Các ngươi tránh ra cho ta.

Ta quay đầu nhìn tiểu cô nương, cười khổ lắc đầu:
Tân đại nhân tới muộn rồi, không chỉ có ngài, ta cũng đến chậm. Người trong Thẩm phủ đều đã chết hết, nếu ngài thích nhìn người chết, ta có thể để ngài vào nhìn cho đã.

Tân Bì nghi ngờ nhìn qua cửa lớn, lại nhìn tiểu cô nương kia, gần như nhảy dựng lên:
Đều chết hết? Ngươi nói bậy, nữ tử này chính là tiểu nhi nữ của Thẩm Phối. Triệu Như, ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, trước tiên đem hai đứa nhỏ này giao cho ta.

Ta chau mày, ngươi vậy mà đến trẻ con cũng không tha:
Bọn chúng chỉ là tiểu hài tử, ngài cần bọn chúng làm gì? Ở bên trong ngoại trừ hai đứa trẻ này, thật sự đã chết hết rồi. Đại nhân, Thẩm đại nhân đã chết, cho dù ngài có cừu hận gì cũng đã báo, tội gì khó xử hai hài tử?

Tân Bì nghiến răng nghiến lợi hận nói:
Hài tử? Hài tử của huynh trưởng ta cũng đều bị Thẩm Phối giết. Bọn chúng cũng là hài tử, so với hai đứa này còn nhỏ hơn, vì sao Thẩm Phối không buông tha bọn chúng? Nếu hắn có thể giết hài tử của huynh trưởng ta, sao ta không thể giết hài tử của hắn? Triệu Như, ngươi giao hay không giao?

Ta thở dài, tiếp tục khuyên hắn:
Tân đại nhân, Thẩm đại nhân đã làm sai, ngài cũng làm sai, cùng Thẩm đại nhân có khác gì nhau? Với lại, hài tử của Tân Bình đại nhân…

Không đợi ta nói hết câu, Tân Bì đã xông tới:
Ta mặc kệ cái gì đúng sai, ta chỉ biết, ta muốn báo thù cho một nhà huynh trưởng, giết cả nhà Thẩm Phối.

Ta cũng nổi giận, người này thật ngang ngược:
Tiểu Chu, ngăn họ lại. Tân Bì, ông muốn động tới hai đứa trẻ này, là bức tôi ra tay giết người.

Tân Bì giận dữ:
Triệu Như, ngươi đừng không biết tốt xấu. Cho dù Tào công sủng tiểu nhân ngươi, ta cũng không sợ, hôm nay giết ngươi thì đã sao?


Ai dám động đến Triệu công tử? Chủ công có lệnh, không có mệnh lệnh của ngài, ai cũng không được tổn hại tới Triệu công tử.
Theo một tiếng hô lớn, Hứa Chử xông vào. Hắn sau khi dẫn binh vào Nghiệp thành, bắt đầu duy trì trật tự trong thành, vừa lúc đi qua đây. Đúng lúc thấy Tân Bì muốn động thủ với ta, vội vàng chạy vào.
Ta thấy, được lắm, thế này ta xem Tân Bì ngươi còn dám động thủ hay không. Ta cũng không để ý Tân Bì nữa, xoay người đi an ủi tiểu cô nương.
Tân Bì thấy Hứa Chử chạy vào, đành phải cho người dừng lại, bản thân cùng Hứa Chử chào hỏi:
Hứa tướng quân, ngài tới đúng lúc lắm. Hai tiểu hài kia là người nhà Thẩm Phối, ta muốn đưa bọn chúng tới gặp Tào công, Triệu Như này không cho ta mang đi.

Hứa Chử nhìn ta liếc mắt một cái, xoay người nói với Tân Bì:
Triệu công tử làm như vậy có mục đích của hắn. Không cho ngài mang đi thì thôi là được.

Tân Bì nghe thấy liền giận dữ:
Hứa tướng quân, Triệu Như chẳng qua là một thương nhân, dựa vào cái gì mà nghe theo hắn nói? Hắn có tư cách gì ngăn cản ta?

Hứa Chử làm sao bình tĩnh giải thích với hắn được:
Không cho ngài mang thì ngài về đi, sao nói nhiều thế?

Tân Bì nghe xong, cũng ngang ngược nói:
Hôm nay ta không tin trời dung kẻ gian tà. Hứa tướng quân nếu làm như vậy, đừng trách ta vô lý. Người đâu, đoạt người cho ta.

Hứa Chử cũng nổi giận, tiến lên một bước, rút đao ra khỏi vỏ:
Ngươi dám! Mọi người vây nơi này lại, ai dám tiến một bước, giết cho ta.

Hai người đao kiếm rút ra đối đầu nhau, khiến ta thấy mà bật cười, đảo mắt đã không còn chuyện của ta rồi sao? Đang lúc Hứa Chử cùng Tân Bì đang giằng có, Tô Do kia cũng chạy tới:
Thế này là thế nào? Hứa tướng quân, Tân đại nhân, hai người sao lại đánh nhau thế?

Tân Bì hầm hừ nói:
Tô đại nhân, ngài tới đúng lúc lắm. Ta đang muốn dẫn người diệt cả nhà Thẩm Phối, lại bị Triệu Như này ngăn ở cửa. ngài nói xem, hắn tính toán chuyện gì? Hứa tướng quân tới đây, không hỏi nguyên do, liền giúp tên tiểu nhân này.

Hứa Chử làm sao nghe được hắn mắng ta, liền mở miệng chửi:
Tân Bì, Triệu công tử là người thế nào, ta rõ hơn ngươi. Ngươi muốn làm gì, ở trước mặt ta mở miệng mắng người?

Tô Do vội vàng hòa giải:
Hai vị xin bớt giận, thế này biết nói sao, không đáng! Ta nói Triệu Như kia, ngươi chặn Tân đại nhân làm gì? Thẩm Phối có quan hệ gì với ngươi đâu?

Ta nhìn hắn lạnh nhạt nói:
Thẩm đại nhân không có quan hệ với ta, ta chỉ kính nể ông ấy là người trung thành, muốn giúp ông ấy chiếu cố người nhà. Đáng tiếc, một nhà già trẻ của ông ấy chỉ còn lại hai hài tử này. Ta chặn người nào đó, cũng vì người nào đó đến hài tử cũng không buông tha, lòng dạ quá độc ác.

Tô Do nhìn tiểu cô nương kia, cười nói:
Thì ra là thế. Triệu Như này, nữ hài tử kia coi như có chút tư sắc, nhưng còn quá nhỏ, không hầu hạ ngươi được đâu. Theo ta, Tân đại nhân vì người thân báo thù cũng là lẽ phải. Ngươi đừng nhúng tay nữa.

Hắn can thiệp như vậy, ta còn chưa kịp phản ứng, Tân Bì kia đã dậm chân mắng:
Chẳng trách tiểu nhân ngươi lại cản ta. Ta tâm địa ác độc cũng vì báo thù. Triệu Như ngươi tới tiểu cô nương như vậy cũng xem trọng, ta khinh, cái thá gì chứ.

Lần này ta nổi giận rồi, tên khốn kiếp xấu xa, dám nghĩ ta thành như vậy. Không đợi Hứa Chử lên tiếng, ta cũng mắng lớn:
Ngươi khinh? Ta mới khinh. Các ngươi là loại gì chứ? Là thần bất trung, là bằng hữu bất nghĩa, là kẻ bất trung bất nghĩa. Người như các ngươi vốn nên co đầu rụt cổ ở nhà, coi như có chút biết nhục nhã, lúc này dám chạy tới cửa nhà Thẩm đại nhân nói bậy bạ, chắc không biết trên đời có hai chữ nhục nhã hả? Bằng vào các ngươi cũng vung tay múa chân muốn giá họa cho ta? Tránh qua một bên đi!

Nghe xong ta nói, Hứa Chử cùng Tào quân xung quanh rất không có phong độ bật cười lớn, đặc biệt là Hứa Chử, hắn còn vừa cười vừa ra hiệu, khiến Tân Bì tức giận thiếu chút ngất xỉu. Cửa lớn Thẩm phủ tụ tập ngày càng nhiều người, chắn hết nửa con phố. Thẩm Phối tuy rằng không phải người có nhân duyên, nhưng mà ông ta chết oanh liệt như vậy, đại đa số mọi người đều kính nể, bao gồm cả tướng sĩ Tào quân. Cho nên, nghe được sự tình nguyên do mọi người nghị luận ồn ào, đều thấy hành vi đuổi tận giết sạch của Tân Bì thật đáng xấu hổ.
Nhưng mà, chuyện này bị chúng ta náo lớn, Tào quân đối đãi với tướng sĩ Viên gia chết trận, cùng Tân Bì và quan viên cũ của Nghiệp thành thế nào, đã trở thành chuyện trọng yếu. Mà lúc này Tào quân cần phải trấn an nhân tâm trong thành là chính, người có kiến thức, vội vàng chạy tới chỗ Tào Tháo bẩm báo.
Lúc Tào Tháo tới nơi, song phương chúng ta vẫn đang giương cung bạt kiếm, một bên mặt mũi dù sao cũng đã mất hết, nếu không đạt được mục đích quyết không bỏ qua; một bên kiên quyết không nhượng bộ, xem hắn có thể làm gì. Nếu nói tính tình Hứa Chử, sớm đã làm thịt tiểu tử Tân Bì này, vẫn là ta hiểu rõ, cãi nhau thì cãi nhau, không thể đổ máu, liền kéo hắn lại. Ta cũng cố ý không đề cập tới thuộc hạ của ta đã cứu được tiểu hài tử còn chưa tròn một tuổi của Tân Bình, khiến Tân Bì bao nhiêu cái xấu đem ra hết, ta mới cam tâm, ai bảo hắn không nói lý lẽ.
Tào Tháo mang theo Điển Vi tới nơi, nhìn thấy đầy đường người xem náo nhiệt liền lắc đầu. Điển Vi là hạng người nào đây, chỉ cần dáng người kia của hắn, hai tay khẽ vạch trong đám người, mọi người lập tức tránh ra thành một lối đi, Tào Tháo dưới sự hộ vệ của Điển Vi, đi xuyên qua đám người vào phủ, mang theo vẻ mặt tức giận cùng bất đắc dĩ.
Sau khi vào trong, ông ta quét mắt một vòng, không nhìn ta, lại an ủi Tân Bì trước:
Tá Trị, ngươi là văn nhân tài tử, sao lại cùng Triệu Như chắp nhặt vậy? Đã nhiều ngày thế rồi, ngươi cũng mệt mỏi, mau trở về phủ tạm nghỉ đi!

Ta không đợi Tân Bì giải thích, làm tiểu nhân cái trạng trước:
Tào đại nhân, an táng trọng thể Thẩm đại nhân, làm yên lòng người nhà ông ấy chính là mệnh lệnh của ngài. Lúc này trong nhà ông ấy chỉ còn hai hài tử này, tôi muốn mang đi, Tân đại nhân cản lại, ngài xem phải làm thế nào đây!
Ám chỉ Tân Bì làm trái quân lệnh của Tào Tháo, kỳ thực nào có quân lệnh như vậy, ta nói bừa thôi. Khôi hài chính là, Hứa Chử ở bên cạnh mạnh dạn gật đầu nói đúng vậy, đúng vậy, khiến Tân Bì cả người phát run.
Tào Tháo phẫn hận liếc mắt nhìn ta một cái, rồi xoay người mệnh lệnh cho Điển Vi:
Tử Lợi, ngươi đem Triệu Như cùng hai hài tử này tới phủ nha, đợi ta trở lại xử trí. Trọng Khang, nhiều người vây ở đây làm gì?
Hứa Chử chặc lưỡi, nhanh chóng xua tan đám người tụ tập.
Tân Bì còn muốn nói nữa, Tào Tháo cười với hắn:
Tá Trị, ý của ngươi ta hiểu rõ, thế này đi, ta còn có chuyện gấp cần xử lý, chuyện này để sau hãy nói. Ngươi về phủ trước đi.
Nói xong xoay người muốn đi.
Ta đắc ý hướng Tân Bì bĩu môi, gọi Điển Vi:
Đại ca, huynh đi cùng Tào đại nhân đi, đệ cùng Trọng Khang tướng quân mang hài tử tới phủ nha là được. Ở đây loạn quá.

Tân Bì vốn còn muốn nói tiếp, Tô Do nhanh nhẹn, kéo tay áo hắn nói:
Đi, đi, cứ về trước đã, phải tin tưởng Tào đại nhân sẽ xử lý tốt.
Vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
Đừng cãi nữa, Tào công rõ ràng thiên vị Triệu Như, còn có Hứa Chử, Điển Vi chúng ta không thể trêu vào. Ngài chưa nghe sao, Triệu Như gọi Điển Vi kia là đại ca.
Tân Bì tức giận bất bình theo Tô Do đi.
Điển Vi đương nhiên hiểu ý ta, hướng ta cười một cái rồi theo Tào Tháo rời đi. Hứa Chử cũng cười cười, bảo thân binh dẫn theo hai đứa trẻ, rồi lôi ta đi.
Tào Tháo vội vàng bỏ đi, chính là tới Viên phủ, chuyện Tào Phi cũng phải giải quyết nhanh mới được. Hạ được Nghiệp thành, chuyện cần làm rất nhiều, vì chuyện này mà bị trì hoãn, thật đáng tức giận.
Ta gọi Tiểu Chu ra, lấy ra di thư của Tân Bình:
Ngươi đưa tới nhà Tân đại nhân, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi hiểu chứ?
Quẳng lại câu này xong, ta theo Hứa Chử bỏ đi.
Đợi Tào Tháo trở về, ta đã bảo Hứa Chử bảo vệ đám thuộc hạ đưa hài tử tới dược điếm, bản thân ở lại đây chờ Tào Tháo. Nhìn thấy ta, Tào Tháo tâm tình vô cùng tốt lấy ta ra đùa:
Ngươi thế nào lại tranh cãi với Tân Bì như vậy? Thật sự coi trọng nhi nữ của Thẩm Phối sao? Chuyện này ngươi muốn ta xử lý thế nào?

Ta nhún vai:
Cái gì mà xử lý như thế nào? Thần cũng không muốn cùng hắn làm lớn chuyện, là hắn nói không có lý lẽ. Ngài cũng thấy rồi đấy, cả nhà Thẩm Phối chỉ còn lại hai đứa trẻ này, ngài không ra mặt thu nhận giúp đỡ thì thôi, sao đành lòng để người khác thương tổn bọn chúng? Thôi bỏ đi, chủ công cứ yên tâm, Tân Bì sẽ không tới tìm bọn chúng gây phiền toái nữa. Cừu gia của Thẩm Phối không ít, thần định hai ngày nữa sẽ đưa chúng nó đi, tìm một nơi sắp xếp cho chúng ở lại.

Tào Tháo nghi ngờ nhìn ta:
Làm sao ngươi biết Tân Bì sẽ không tìm bọn chúng nữa? Ngươi muốn đem chúng tới sơn trang của ngươi hả?

Ta lắc đầu:
Không tới sơn trang, thần đưa chúng về quê. Về phần Tân đại nhân, thần đã dùng tiền mua chuộc một ngục tốt, dùng một hài tử đã chết đổi lấy cốt nhục của Tân Bình. Thần đã cho thuộc hạ đưa di thư và hài tử tới trả cho Tân Bì.
Không thể đem đám Thẩm Ninh tới an trí trong sơn trang, tôn tử của Thư Thụ đã ở đó, rất nhiều chuyện lớn nhỏ, cần phải đề phòng sau này.
Tào Tháo thở phào:
Ngươi hiểu rõ những chuyện này là được rồi. Ta muốn gặp mấy nhân sĩ nổi tiếng ở Nghiệp thành, ngươi…

Ta cười cười:
Thần ở đây cứu chữa thương binh, những chuyện khác không làm. Đúng rồi, vừa rồi thấy chủ công vẫn mang vẻ mặt buồn rầu, sao đi dạo một vòng trở về, tâm tình lại tốt vậy, còn trêu thần nữa? Hài tử kia mới mấy tuổi thôi mà!

Tào Tháo cười lớn:
Nhãn lực của Tử Hoàn không tồi, Chân thị kia đúng là xinh đẹp, có bộ dáng con dâu của Tào gia ta. Ta đã đồng ý cho Tử Hoàn lấy nàng. Chân thị là con gái phú thương ở Chân thành, Chân gia ở Chân thành cũng có chút thế lực, chuyện chung thân này không tồi.
Vừa nói còn vừa tặc lưỡi.
Thấy ông ta như vậy, thật đúng như Vũ ca ca nói, nếu không phải con trai mình đã giành trước, Chân thị nói không chừng thật sự thành chủ mẫu của chúng ta. Lão sắc quỷ này. Kỳ thật xe ngựa cho Viên gia chạy trốn là do Lưu thị nhờ ta sắp xếp, ta cũng muốn để bà ta và Chân thị ra đi. Lưu thị là loại nữ nhân đi đâu hỏng đó, ta chỉ ước bà ta về được với Viên Thượng. Mà Chân thị đúng là rất đẹp, tuy rằng ta mới gặp nàng một lần, cũng bị thuyết phục bởi sắc đẹp kinh thiên của nàng. Nhớ ngày đó, lần đầu ta nhìn thấy Đại, Tiểu Kiều hai vị tỉ tỉ, cũng tâm phục vẻ mỹ lệ của các nàng, Chân thị này quả thật ngang ngửa với các nàng. Nghĩ tới lúc Vũ ca ca lúc nói đến nàng, dáng vẻ tán thưởng kia khiến ta không đành lòng để nàng rơi vào tay Tào Phi, gặp phải kết cục không tốt. Về chuyện sau khi nàng chạy trốn sẽ thế nào, ta không quan tâm. Không ngờ, người tính không bằng trời tính, hạ nhân Viên phủ vì giữ mạng, cũng vì lập công, lại ở Bắc môn mật báo cho Tào quân, các nàng không trốn được.
Ta cười khổ, đây đúng là chuyện trốn không thoát:
Như chúc mừng chủ công, cũng chúc mừng đại công tử. Nếu chủ công ở đây không còn chuyện khác, Như xin trở về dược điếm, ngài vừa chiếm được nơi này, thần lại cứ lượn lờ trước mặt ngài không tốt.

Tào Tháo cúi đầu đi vài bước:
Ngươi đừng vội đi. Tử Vân, ngươi nói xem, Nghiệp thành ai có thể dùng được? Ngươi có đề nghị nào hay không?

Ta lắc đầu:
Viên gia xem như xong rồi, những người ở lại Nghiệp thành, chỉ cần không chạy, không tuẫn táng đều có thể để chủ công thu nạp. Đại đa số những người đó, Văn Nhược, Công Đạt đều hiểu rõ, không cần thần nhiều lời. Những gia tộc giàu có thì chủ công đều đã biết, làm thế nào lợi dụng bọn họ là việc của ngài, thần không nghĩ được. Thần chính là muốn biết, Ôn hầu đã bắt được đám họ Viên còn lại chưa? Nếu chưa, Viên Thượng kia nhất định sẽ tới U châu. Thần nghĩ, trước mắt quan trọng chính là nhanh chóng tiêu diệt Viên Đàm, tiến quân tới U châu, không để Viên gia huynh đệ có cơ hội liên thủ.

Tào Tháo liên tục gật đầu:
Ngươi nói rất đúng, ta đang định như vậy. Đợi xử lý mọi chuyện ở đây xong, ta sẽ đích thân mang binh đánh Viên Đàm. Không chỉ Viên Đàm, còn có Quản Thừa nữa. Dám mắt la mày liếm với Viên Đàm, ta đã biết kẻ đó không thật tình quy thuận mà. Còn cả Xương Hy kia nữa, ta nhận được tin hắn sắp làm phản rồi, thật sự là không tha được. Thanh châu còn thế lực của bọn chúng, ta cũng không an lòng, lần này, vẫn nên giải quyết hết luôn.


Quản Thừa cùng Xương Hy không phải người chịu an phận thủ thường, nếu bọn chúng muốn chết, chủ công thành toàn là được. Có điều, bọn chúng cũng không cần phải đánh, cần gì chủ công đích thân xuất mã?

Tào Tháo cười cười:
Ta đích thân đi Thanh châu không phải vì dẹp mấy kẻ này. Tử Vân, Ký châu, Thanh châu, Tịnh châu hiện tại đều trong tay, ta mới nhìn qua sổ hộ tịch, dân cư không ít, so với Duyện châu và Dự châu nhiều hơn nhiều. Lợi dụng cho tốt, đối với đại nghiệp của chúng ta rất có tác dụng.

Ta bước qua lại vài bước suy nghĩ, cũng cười nói:
Thần hiểu ý chủ công. Ngài muốn lợi dụng nhân lực, vật lực mấy châu này để mau chóng chiếm những nơi khác, phải không? Thậm chí, lúc này ngài đang nghĩ làm thế nào nhanh chóng xuôi Kinh châu, phải không?

Tào Tháo vui vẻ:
Vẫn là ngươi hiểu ta, chính là ý đó. Tử Vân, ta nghĩ cái gì ngươi cũng đoán ra. Vậy ngươi nói xem, ta nghĩ vậy được không?

Ta nghiêm mặt nói:
Chủ công, lúc Như ở với ngài từng nói rồi, Như là mưu sĩ của ngài, phải luôn vì ngài lo nghĩ chu đáo. Tầm quan trọng của Kinh châu, chúng ta đều biết. Ý nghĩ của chủ công, Như đã sớm nghĩ tới, thần ở Kinh châu thực hiện rất nhiều hoạt động, cũng là chuẩn bị cho chủ công chiếm lấy nơi này. Nhưng mà, Như thấy trước mắt chủ công lúc này quan trọng không phải là lấy được mấy châu nhiều người, thu được của cải, mà là làm yên lòng dân chúng. Chủ công, từ lúc ngài lấy được Duyện châu tới nay, liên tục nhiều năm chiến sự không ngừng, gần như không có năm nào không dụng binh. Chúng ta như vậy, Viên Thiệu cũng như vậy. Từ lúc y lấy được bốn châu tới nay, đánh Công Tôn Toản dùng hết năm năm, đánh với chúng ta hết ba năm, hơn nữa Trương Yến không ngừng gây chuyện, bốn châu nơi nào cũng không yên bình. Lão bách tính đã vô cùng chán ghét cuộc sống như vậy. Chúng ta dùng nhiều công sức đối với đám Viên quân đầu hàng kia, là muốn bọn họ tuyên truyền ở quê hương chính sách của chúng ta tốt biết chừng nào, những người ở đây đều khát vọng có một cuộc sống ổn định, lại ký thác trên người chủ công ngài. Cho nên, Như muốn nói, chủ công trong hai, ba năm tới, tốt nhất đừng động binh với quy mô lớn, khiến dân chúng bốn châu chẳng được mấy ngày an ổn. Như vậy, bọn họ sau này có thể ra sức vì chủ công mà không oán hờn.

Nhìn bộ dáng trầm tư của Tào Tháo, ta tiếp tục nói ý nghĩ của mình:
Chủ công muốn nhanh chóng hạ Kinh châu, thần cũng muốn, mọi người đều muốn. Nhưng mà, trong thời gian ngắn không dễ lấy được Kinh châu. Mà chúng ta mới diệt Viên gia, Viên thị huynh đệ còn ở đó, bốn châu cũng không yên ổn, luôn có người trung thành với Viên gia mà ôm mưu đồ. Chủ công, muốn đánh bên ngoài phải yên bên trong, muốn mở rộng lãnh thổ, nhất định phải có một hậu phương vững chắc. Chủ công, loạn ở Duyện châu còn như mới ngày hôm qua, ngài có thể quên sao? Muốn có một hậu phương vững chắc, quan trọng nhất là nhân tâm quy thuận. Cho nên, Như cảm thấy, chủ công cần phải thu mua lòng dân, sau đó giết Viên gia huynh đệ, rồi hãy tính chuyện xuôi nam, mới là thỏa đáng. Xin ngài suy xét.

Tào Tháo như có suy nghĩ gì liền gật đầu:
Ngươi nói có lý. Đúng, muốn đánh ngoài trước phải yên bên trong, nói rất đúng! Như thế, chuyện này ta phải xem xét lại.

Nghe ông ta nói vậy, ta biết ông ta đã nghe lọt, cho nên cười nói:
Kỳ thật, Như cảm thấy trước mắt tốt nhất là chiếm Lương châu, sau đó mới dụng binh Kinh châu, như vậy mới thật là không để lại mối lo sau này. Đương nhiên, thế cục biến hóa rất nhanh, chúng ta chẳng qua là có sách lược ban đầu, còn thực hiện thế nào, tới lúc đó hãy nói. Lại nói về dân cư, mấy năm nay, chính sách đồn điền thực hiện thuận lợi, dân cư ở Duyện châu cùng Dương châu đều tăng lên nhanh chóng, có thể cung cấp không ít binh lực khi chủ công xuôi nam. Chưa nói, lấy U châu không khó, với binh mã của ngài lúc này là đủ. Những chuyện đó, thần nghĩ ngài từ từ nói cùng mọi người, nghe thêm ý kiến bọn họ. Được rồi, ở ngoài đang có người đợi gặp, ngài đừng để ý tới thần nữa, lúc cần gặp ngài thần sẽ tới. Đúng rồi, chủ công, Ký châu phủ này có một hoa viên nhỏ, vốn là Viên Thiệu xây cho quan viên tới bái kiến ngồi nghỉ tạm, Như muốn nó, làm chỗ ở sau này khi tới Nghiệp thành.

Tào Tháo cười:
Được thôi, đúng lúc ta muốn lấy nơi này làm phủ đệ. Ngươi muốn ở đây càng tốt.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.