Q.2 - Chương 166: Thân Tình Nồng Ấm


Số từ: 4917
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Ở mức độ nào đó, việc Tần Dũng đi rồi, rất tiện cho ta đưa đám Thẩm Ninh về quê nhà. Bởi vậy, trên đường về nhà chỉ có ta mang theo bọn nhỏ Thẩm Ninh. Xa xa nhìn thấy sườn đồi nhỏ trước thôn, nước mắt ta không ngăn được mà chảy dài trên khuôn mặt. Thẩm Mậu chìa đôi tay nhỏ bé lau nước mắt cho ta:
Thúc thúc đừng khóc, Mậu Mậu rất nghe lời.

Ta ôm hài tử vào lòng nói:
Thúc thúc không khóc, thúc thúc không phải đang khóc, mà là nhớ nhà. Hài tử ngoan, chúng ta sắp tới nhà rồi, sắp gặp được người thân rồi.

Thẩm Mậu cái hiểu cái không gật đầu, Thẩm Ninh nước mắt lập tức lại trào ra. Ta hiểu rõ tâm sự của đứa bé này, thời gian ngắn ngủi hai tháng, hài tử này đã trải qua biết bao thống khổ, ta có thể làm gì đây? Nhẹ kéo nó qua an ủi:
Ninh nhi, thúc thúc biết con nghĩ gì. Nhưng mà việc đã đến nước này, có thương tâm cũng vô dụng. Việc con có thể làm là quên hết những việc trước kia, bắt đầu một cuộc sống mới. Những người các con sắp gặp, chính là thân nhân của các con sau này, là phụ mẫu của các con. Thúc thúc cũng biết, ta không thể cho các con một gia đình giống như trước kia, nhưng có thể bảo đảm các con sẽ được bình an. Thúc thúc hy vọng con hiểu rõ điểm này, được không?

Thẩm Ninh gật đầu:
Con hiểu. Thúc thúc, người yên tâm, con sẽ không nghĩ tới việc trước kia nữa. Nơi này chính là nhà của chúng con.

Xe ngựa chạy vào trong thôn, khiến thôn dân được một phen tò mò. Nhìn những khuôn mặt ít nhiều có điểm quen thuộc, ta cười mà không nói, trực tiếp chạy vào đại viện của Triệu gia. Không ai nhận ra ta đã tới cũng tốt. Mặc dù ở ngoài đường có vài tỉ muội ta quen biết, nhưng phải ép bản thân nhịn lại.
Đại viện của Triệu gia thay đổi rất lớn, rộng lên gần gấp đôi, cũng may không thay đổi vị trí. Trong sân có một hài tử đang ngồi xổm trên mặt đất cho gà ăn, thấy xe ngựa đột nhiên chạy vào sân nhà mình, nó sợ hãi chạy thẳng vào trong nhà. Chốc lát sau, có mấy người lớn từ trong nhà chạy ra. Nhìn thấy đại ca Triệu Viễn tóc đã điểm bạc, ta lại muốn rơi lệ. Ôm hai đứa trẻ bước tới, ta nhẹ giọng gọi:
Đại ca, ta đã về.

Nhìn người xa lạ mang vài nét quen thuộc trước mặt, đại ca ngạc nhiên một hồi lâu, rồi đột nhiên bước lên nắm lấy tay ta, lẩm bẩm nói:
Trời ơi, ngươi là Tiểu Như nhi sao? Ngươi… Ngươi cuối cùng…
Lời chưa dứt, lệ đã tuôn đầy mặt.
Nước mắt ta cũng trào lên, nắm chặt tay đại ca:
Vâng, là Như nhi về nhà đây. Mười một năm rồi, Như nhi cuối cùng có thể về thăm nhà.

Đối mặt với nụ cười chan chứa nước mắt của ta, đại ca còn kích động hơn, ánh mắt khẩn trương nhìn mấy hàng xóm đang nhìn ngó bên ngoài, vội vã bảo đứa con cả Triệu Tịch nhanh chóng đóng cửa, ngăn lại những ánh mắt tò mò. Ta cũng không để ý, vội kéo Thẩm Ninh, Thẩm Mậu đến bái kiến đại tẩu còn đang sững sờ. Đợi lúc đại ca quay lại, thấy ta đang bị đại tẩu ôm trong ngực, nước mắt tuôn thành hai hàng:
Như ơi, Như à, muội đi nhiều năm như vậy, khiến đại tẩu không biết làm sao! Muội thật độc ác, năm đó cứ thế lặng lẽ mà đi, ta tìm muội bao lâu rồi…

Ta cũng khóc, năm đó tâm tính thiếu niên, ỷ vào một thân bản lĩnh của Vũ ca ca, nói đi là đi, một chút cũng không để ý tới tình cảm của người thân. Đại tẩu bởi vì ta trốn đi, nhiều năm lại không có thư về, đã khóc không biết bao nhiêu nước mắt, nói mình không làm tròn trách nhiệm, thấy có lỗi với Nhị thúc, Nhị thẩm. Tận tới lúc ta phái thuộc hạ về nhà bảo vệ mọi người, mới nhận được tin tức của ta, thân nhân trong nhà mới yên tâm. Đối diện với nước mắt của đại tẩu, ta ngoại trừ áy náy vẫn là áy náy, lại có một chút ngọt ngào, được ôm trong ngực người thân, cảm giác thật tốt.
Đại ca bước lại khuyên nhủ đại tẩu:
Được rồi, mẹ nó ơi. Như vất vả lắm mới về được, còn chưa đi chuẩn bị mấy món trẻ nhỏ thích ăn, khóc cái gì? Còn có hai hài tử nữa đấy!

Đại ca nói xong, đại tẩu mới dừng nghẹn ngào, lau nước mắt nhìn tỷ muội Thẩm Ninh, ôm Thẩm Mậu vui vẻ nói:
Ồ, tiểu cô nương thì thanh tú, tiểu nam hài lại trắng trẻo. Như, là con muội sao? Sao không nghe muội nói qua?

Đại ca nghi ngờ nhìn ta:
Như, Vân nói muội vẫn ở ngoài làm việc, đâu có… Đứa nhỏ này…

Xem ra, Vân ca ca vẫn có liên hệ với người nhà. Ta lôi tay Thẩm Ninh, đặt vào tay đại ca nói:
Đại ca, hai đứa trẻ này, sau này sẽ là con của đại ca, lần này ta trở về là để sắp xếp cho chúng. Về chuyện này một lời khó nói hết, sau này muội sẽ nói cho hai người biết.
Quay lại nhìn Triệu Tịch có chút câu nệ đứng trước mặt chúng ta:
Đã nhiều năm rồi, Tịch nhi đã thành người lớn, cao hơn cả ta rồi. Hồi còn nhỏ, ta vẫn thường nắm tay con chơi trốn tìm ở sân phơi lúa!

Đại ca đang thân thiết nhìn Thẩm Ninh, nghe ta nói cũng cười:
Muội còn nói nữa, hai người trốn trong đống thóc, cũng không phải một hai lần. Sau khi muội đi rồi, tiểu tử này mấy lần liền phá tan đụn thóc, luôn nói tiểu cô đang núp bên trong.

Triệu Tịch cười ngu ngơ:
Tiểu cô đi vội, khiến cha mẹ con lo muốn chết. Sau này biết người ở Thọ Quang thu nhận dân lưu lạc, cha cùng Nhị thúc mang theo con tới tìm người, nhưng người không ở đó. Con vốn muốn ở lại Thọ Quang tham gia vào thương đội, học võ nghệ, nhưng Nhị thúc cùng cha đều không đồng ý. Cô cô lần này về nhà, đem con theo cùng đi, con lúc này cũng có thể giết mấy kẻ xấu xa rồi.

Nhìn ánh mắt giật mình của Thẩm Ninh, ta cười:
Tịch nhi, không phải cô cô không muốn, mà là cô cô có việc không tiện đem con theo. Con muốn đi theo con đường của Nhị thúc, cũng đơn giản thôi, cô cô còn ở nhà vài ngày, để cô cô dạy con một chút bản lĩnh. Con phải tin cô cô, cứ kiên nhẫn luyện tập võ nghệ, sẽ có lúc con gặp cơ hội lập công phong hầu.

Đại ca liên tục lắc đầu:
Các ngươi đó. Vân nhi muốn làm đại tướng quân, muốn ghi danh vạn thế. Như, muội là một tiểu cô nương, cũng ở bên ngoài làm chuyện lớn. Trong nhà có hai người là đủ rồi, ta không muốn Tịch nhi ra ngoài, chuyện nhà cũng cần có người chăm sóc.

Đại tẩu ôm Thẩm Mậu đến kéo Thẩm Ninh:
Đừng đứng mãi ở sân nói chuyện, vào nhà trước đã. Như, ca ca muội nói đúng đấy, ta cũng không muốn Tịch nhi đi, ở nhà cần có người trông chừng. Với lại, ta cùng đại ca muội đã tìm được vợ cho Tịch nhi, qua hai tháng nữa sẽ tổ chức cho chúng. Từ lúc các ngươi đi, Vân lại đem theo một số người, trong thôn còn lại rất ít người.

Ta theo sau đại tẩu, liên tục gật đầu, dứt khoát cam đoan:
Ca, tẩu, hai người yên tâm, ta không đưa Tịch nhi đi đâu, chỉ dạy nó một ít võ nghệ. Nó đã lớn như vậy rồi, trong loạn thế, có thể bảo vệ mình, vừa bảo vệ người thân mới tốt. Về chuyện ta nói nó có thể lập công phong hầu, cũng phải có cơ hội mới được. Vân ca ca xông pha bên ngoài đã lâu, lúc này không phải vẫn chưa gặp được kỳ ngộ sao? Đúng rồi, năm ngoái ta có gặp Vân ca ca. Vân ca ca đã có một khuê nữ, nhìn rất giống ta hồi nhỏ.

Vừa nói vừa vào phòng, nhà sau có một cái đầu nhỏ rụt về, đúng là hài tử bỏ chạy khi thấy chúng ta vào trong sân. Nhìn ánh mắt loạn chuyển của tiểu gia hỏa đen thùi lùi, ta nở nụ cười:
Ca, đây là đứa nhỏ của huynh hả? Trông rất thông minh. Năm nay mấy tuổi rồi? Tên gọi là gì?

Tiểu gia hỏa trốn sau lưng Triệu Tịch, nhìn ta làm mặt cười, nhưng không nói gì. Đại ca gọi hắn nói:
Tiểu tử ngốc, cả ngày nói muốn gặp tiểu cô của ngươi, tiểu cô về rồi, ngươi trốn gì mà trốn? Như, đây là Liêu nhi, năm nay mười một tuổi, bằng số năm muội rời nhà đó.

Triệu Liêu vẫn chỉ cười không nói lời nào, lại ở sau lưng Triệu Tịch ánh mắt mười phần khẩn trương nhìn Thẩm Ninh đang không ngừng nhăn mặt, cười cười với nàng, ta nhìn thấy thật cao hứng. Nhìn nhà đại ca vẫn mộc mạc như trước, ta thở dài:
Đại ca, Như ở bên ngoài nhiều năm, không biết nhà vẫn thế này, mấy năm trước ta có bảo thuộc hạ mang ít tiền và vải vóc về, xem ra sau này phải thường xuyên cung cấp thêm về nhà mới được.

Đại ca mỉm cười từ chối:
Đều là người nhà, muội về là được rồi, chúng ta không dùng tới đâu. Trong nhà như vậy là đủ rồi, không cần thêm nữa. Vân cũng nói muội ở Thọ Quang có chuyện quan trọng hơn, cần nhiều tiền, muội cũng không cần đưa đồ về đâu.

Triệu Tịch cũng cười nói:
Cô cô, cô cô chắc không biết, lúc này người trong thôn đối với nhà chúng ta rất tốt, mỗi năm mọi người đều tự nguyện tới tu sửa phòng ốc vì cô cô. Cha con khuyên bao nhiêu lần, mọi người không nghe, đều nói nếu không có cô cô, người trong thôn chỉ sợ đã chết hết rồi, làm gì có những ngày bình yên thế này!

Ta hiểu ý Triệu Tịch, đại ca đã gần như là người đứng đầu trong thôn:
Ta lúc vào chỉ thấy sân nhà lớn hơn một chút, nhà cửa cũng mới hơn, thì ra có mọi người giúp đỡ. Như nhi tuy rằng quanh năm ở bên ngoài, nhưng tận lực bảo vệ bà con trong thôn, là việc Như phải làm. Được mọi người bảo hộ như vậy, khiến ta thật không yên lòng.

Đại ca cười xòa, vẻ mặt thỏa mãn tự hào nói:
Không riêng gì muội phái người bảo vệ thôn, hai lần đánh lui loạn binh gây rối, quan trọng hơn là, nhờ phúc những người đó, không ai dám tới gây rối nữa, đến cả huyện nha cũng chẳng dám quản chúng ta. Từ lúc họ tới, lương thực trong thôn cũng không cần phải cống nạp. Mọi người đều cảm kích muội và Vân. Chúng ta tất nhiên là được hưởng phúc.

Ta muốn ngã, chuyện này ta cũng không nghĩ tới, một đội nho nhỏ bốn trăm người lại khiến cả huyện nha cũng không dám quản, ta biến Triệu gia thôn biến thành cái gì rồi? Nghĩ lại thấy buồn cười:
Đại ca, quan lại ở đây nhát gan thật! Ta cũng đâu có bảo Vương Vũ bọn họ làm chuyện gì xấu đâu, cũng không bảo bọn họ thành bá vương nơi này, kết quả như vậy ta không ngờ tới. Đúng rồi, nhắc tới bọn họ, ta vào thôn không gặp ai! Bọn họ đâu rồi?

Đại ca cười nói:
Bọn họ rất tốt! Vốn người trong thôn muốn bọn họ ở cùng, mọi người xuất lương thực nuôi bọn họ cũng không thành vấn đề, nhưng họ không chịu, nói ngươi đã dặn không thể sống cuộc sống trong thôn trang. Họ đều ở lại trên ngọn núi ở đầu thôn nam. Có chuyện sẽ vào thôn, không có chuyện rất ít khi xuống núi.

Triệu Tịch nói tiếp:
Đúng vậy, họ ở trong núi tự khai khẩn đất hoang, trồng ít hoa màu. Con nhiều lần vào đó, thường xuyên tập võ nghệ với họ, cũng cùng đi săn thú. Trong thôn cũng nhiều người giống con, đều muốn gia nhập với bọn họ. Nhưng bọn họ nói không được sự đồng ý của cô cô, không thể thu nhận. Cô cô, cô cô nói với bọn họ nhận chúng con được không?

Triệu Liêu nghe vậy, chạy tới, dùng vẻ mặt sùng bái nhìn ta nói:
Tiểu cô, con cũng muốn gia nhập, cô cô cho con đi được không?

Ta cười lớn:
Tiểu Liêu nhi, con còn nhỏ, đợi con lớn hãy nói.
Rồi xoa đầu hài tử, lại xoay người nói với đại ca:
Đại ca, không phải Như muốn làm những chuyện này, chỉ là hiện tại nhiều chuyện thân bất do kỷ, cho nên từ hôm nay trở đi, ca tẩu cùng các cháu ở ngoài đều phải coi ta là nam tử. Tịch nhi và Liêu nhi đều phải gọi ta là Tam thúc mới được.

Đại ca thở dài:
Đúng rồi, Vân mang thư tới, cũng dặn người nhà không để lộ bí mật của muội ra ngoài, nói nếu để người ngoài biết, muội sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên, ta và vài lão nhân trong thôn đã nghĩ một cách, bịa ra chuyện, nói với mọi người muội vốn là một nam hài, nhưng trước đây sức khỏe yếu, mới nuôi như nữ hài. Kỳ thực, mọi người cũng biết, đây chẳng qua là bịa chuyện với người ngoài, còn người trong thôn sao không biết muội là nam hay nữ được?

Ta cảm kích liên tục gật đầu:
Ta biết đây là vì bà con thương ta, suy nghĩ cho ta. Đại ca, mọi người có nói chuyện này với thuộc hạ của ta không? Hay là bọn họ đã biết…

Đại ca cười cười:
Sao có thể? Lúc bọn họ đến, nói là phụng lệnh Triệu công tử, mọi người không nghĩ là muội, còn tưởng Vân phái người tới cơ, tất nhiên không ai nói chuyện của muội. Sau đó, Vân trở về, bà con mới biết, Triệu công tử này là Vân Như cô nương của chúng ta. Có Vân dặn dò, mọi người cũng không dám nói trắng ra thân phận của muội. Cho nên, thuộc hạ của muội không thể biết muội là một cô nương đâu. Như ơi, muội còn muốn giả dạng bao nhiêu năm nữa? Lúc nào mới trở lại làm nữ nhi, thành gia lập thất?

Ta thở dài, lắc đầu cười khổ:
Ta cũng biết, đây không phải kế lâu dài. Nhưng mà ta cũng không có cách nào, ít nhất, lúc này ta không thể trở lại làm nữ nhi. Có rất nhiều chuyện cần ta làm!
Quay đầu nhìn Thẩm Ninh, ta cười nói với Liêu nhi:
Liêu nhi, tiểu muội muội và tiểu đệ đệ này là Tam thúc đem về cho con, con dẫn bọn họ ra ngoài chơi một lát được không?

Thấy Liêu nhi đồng ý đưa hai tỷ đệ ra ngoài, ta mới từ từ nói rõ thân thế của tỷ đệ Thẩm Ninh cho ca tẩu nghe, đại ca thì không ngừng thở dài, đại tẩu lại không ngừng lau nước mắt. Cuối cùng, ta nói:
Hai hài tử này thật khổ, trong nhà không còn người thân nào. Ta ở bên ngoài rất bận rộn, Vân ca ca cuộc sống cũng không ổn định, cho nên ta đành đưa về đây cho ca tẩu. Tốt xấu gì chúng ta cũng có thể cho hai đứa nó một bát cơm nóng, không thể để chúng lưu lạc bên ngoài.

Rất lâu sau, đại ca thở dài:
Hài tử đáng thương. Như, muội làm đúng, muội yên tâm, chúng tasẽ coi hai hài tử này là cốt nhục của mình để nuôi nấng, tuyệt đối không khiến chúng chịu thiệt thòi.

Đại tẩu lau nước mắt nói:
Mấy năm nay ta cũng muốn có con gái để nuôi, đây là trời chiều lòng người, để Như đưa về cho ta một đứa. Xinh đẹp như vậy, ta cũng không sinh ra được! Tự nhiên nhặt được miễn phí. Như, hai người trò chuyện đi, ta đi nấu cơm cho mấy đứa trẻ!

Nhìn đại tẩu ra khỏi phòng, ta áy náy nói:
Đại ca, luôn là Vân Như không hiểu chuyện, mấy năm trước, đã khiến mọi người lo lắng nhiều! Lần này muội trở về, cũng lại đem phiền toái về theo. Có lời này muốn nói, đại ca, nếu mọi người đồng ý, sang năm ta sẽ cho người đưa cả nhà đi được không? Muội ở Lạc Dương đang xây nhà, sẵn sàng để đón mọi người tới đó ở.

Đại ca cười:
Muội cũng giống Vân, Vân cũng phái người tới, nói muốn đón chúng ta tới Tân Dã gì đó, ta không đồng ý. Vân Như, huynh muội các ngươi đều có chuyện của mình, chúng ta lại không biết gì, có đi cũng chỉ gây phiền phức cho các ngươi. Với lại, ta cùng đại tẩu muội cũng đã già, cố hương khó rời! Trước mắt, chúng ta chỉ muốn sớm có tôn tử, đời này coi như trọn vẹn.

Nghe đại ca nói xong, ta cũng đồng ý:
Hai năm qua, ta và Vân ca ca đều không được ổn định, cũng không có thời gian chiếu cố ca tẩu, từ từ cũng được. Dù sao muốn xây xong nhà ở Lạc Dương cũng phải hai, ba năm nữa. Với lại, ở chỗ Vân ca ca cũng phiền toái, từ từ cũng được. Nhưng mà ca tẩu còn phải khổ thêm hai năm.

Đại ca nhìn ánh mắt khát khao của Triệu Tịch, lắc đầu:
Như, ta sẽ không đi. Đợi muội và Vân ổn định rồi, bảo Tịch nhi đi với các ngươi cũng được. Hài tử lớn rồi đều muốn ra ngoài nhìn thiên hạ.

Triệu Tịch cười khổ:
Cha, xem cha nói kìa, con có thể bỏ cha cùng mẹ mà đi sao?

Nhìn đại ca ánh mắt chưa từng dao động, trong lòng ta chỉ biết thở dài, chúng ta đúng là người một nhà, đều rất quật cường:
Thôi bỏ đi, hôm nay đừng nói nữa, sau này hãy tính. Đại ca, muội ở nhà hai ngày, tới gặp cha mẹ rồi sẽ vào núi tìm đám thuộc hạ kia. Ca nên đề phòng, muội cũng không muốn kinh động bà con.

Đại ca thở dài:
Ta cũng không muốn kinh động bọn họ. Nhưng nói sao cũng phải tới nhà các trưởng lão nói vài câu. Thế này vậy, Tịch, ngươi tới nhà thờ họ nói với lão nhân gia, nhà ta có khách quý, trưa mai mời mọi người tới nhà dùng cơm.

Triệu Tịch vâng lời đi ra ngoài. Đại ca nhìn theo thân ảnh hắn, rồi giải thích cho ta:
Như, muội đừng đa nghi, trong thôn đột nhiên xuất hiện xe ngựa như vậy, ai cũng tò mò. Ta nghĩ không bằng nói rõ tốt hơn.

Ta cười:
Đại ca, là huynh suy nghĩ nhiều thôi, Như không nghi kỵ gì hết! Ở ngoài phải suy tính nhiều, là vì không thể khác, ở nhà còn tính toán, chẳng phải là quá đáng sao? Đại ca vốn đã nghĩ hết sức chu đáo, ta không phải không muốn gặp bà con, cũng không phải bày đặt lên mặt, chỉ là không muốn khiến bà con phải phiền toái. Đều là người trong tộc, người gặp người không gặp, vậy không tốt lắm. Với lại, ta ở nhà không tới hai ngày, thu liễm lại tốt hơn!

Đại ca ừ một tiếng:
Chuyện này ta hiểu. Vân Như, muội cùng Vân ở ngoài làm đại sự, không thể so với chúng ta ở nhà, phải suy nghĩ nhiều hơn. Như, muội lại không giống Vân, càng phải chú ý hơn mới được. Làm đại sự, ta không cản muội, nhưng bất kể làm gì, tính mạng quan trọng nhất. Ở ngoài nếu lỡ có chuyện gì thì về đây. Ta cũng không cầu vinh hoa phú quý, còn sống so với bất cứ điều gì cũng tốt hơn.

Ta vội vàng đồng ý. Đúng vậy, bất luận thế nào, ở nhà là nơi an tâm nhất, là bến cảng bình yên nhất. Ngoài sân, Liêu nhi đang dạy Thẩm Ninh nuôi gà con. Thẩm Ninh chưa từng gặp loài vật nào nhỏ như vậy, ánh mắt khẩn trương, run rẩy nâng con gà con trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn ngắm. Gà con mổ xong mấy hạt kê, xù lông gõ vào lòng bàn tay nó vài cái, khiến Thẩm Ninh lập tức mỉm cười. Thẩm Mậu ở bên cạnh loạn xạ đi bắt gà con mà bắt không được, nhìn thấy đám gà con chạy toán loạn, ba đứa nhỏ đều cười vui vẻ. Đây cũng là lần đầu ta thấy Thẩm Ninh cười sáng lạn như vậy.
Nhìn ba hài tử chơi đùa trong sân, ta nhịn không được lòng hâm mộ. Ngẫm lại cũng phải, nếu không có loạn thế, ta cũng sẽ ở nhà giúp chồng dạy con, nhìn hài tử của mình chơi đùa, thích biết bao nhiêu. Nhưng mà, thiên mệnh đã vậy, ta cũng chỉ có làm hết chức trách của mình. Vì những đứa trẻ trước mặt này, ta không thể lựa chọn con đường nào khác.
Đêm hôm ấy, đại tẩu kéo ta ngủ cùng, tâm sự rất lâu, Thẩm Mậu cùng Thẩm Ninh nằm ngủ ngay bên cạnh chúng ta. Gương mặt thỏa mãn của chúng cùng sự quan tâm của đại tẩu khiến lòng ta ngập tràn sung sướng. Nhiều năm phiêu bạt khổ cực, đêm nay bỗng biến thành hư ảo.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, ta cùng đại ca ra mộ cha mẹ bái tế. Đây cũng là vì không muốn kinh động tới họ hàng trong thôn. Quả nhiên như ta nghĩ, mộ phần của cha mẹ đều được tu sửa rất tốt, nằm trong khu mộ của dòng họ, nhưng rất dễ nhận ra. Đại ca đặt đồ tế xuống, đối với cha ta thì thào tự nói:
Nhị thúc, muội muội trở về gặp người và thím đây. Muội ấy ở bên ngoài rất khỏe, thúc cứ yên tâm, muội rất có bản lĩnh, tâm tính thiện lương, nhất định sẽ làm rạng danh Triệu gia ta!

Quỳ trước mộ cha, biết bao cảm giác dậy lên trong lòng. Lúc ta rời nhà ra đi, tuy rằng có bổn sự cùng kiến thức của Vũ ca ca, nhưng trong cuộc sống còn rất nhiều chuyện phải tự mình trải qua mới hiểu được. Mười một năm trôi qua, ta cũng đã trưởng thành, mới hiểu nguyện vọng được sống an lành của ca ca cùng người nhà, trong loạn thế thực hiện khó tới mức nào. Cha mẹ mất sớm, kỳ ngộ và phấn đấu của ta, theo đuổi của Vân ca ca, đoàn người chạy trốn trên đường, những cô nhi sinh ra bởi chiến tranh, mọi thứ mọi thứ, khiến nguyện vọng thoạt nhìn tưởng như đơn giản kia, trở thành chuyện khó làm nhất. Đừng nói trong loạn thế ẩn chứa biết bao chuyện xấu khó lường, ngay cả trong thời bình, muốn sống thật tốt cũng còn khó! Tham lam và dục vọng của con người, đều khiến nguyện vọng đơn giản kia có thể không thành.
Nhìn mộ cha mẹ, trong lòng ta thật sự thấy có lỗi. Phụ thân một đời là người thành thật, luôn giữ bổn phận. Ta luôn nghĩ rằng, trong lòng cha không hề mong muốn nữ nhi của mình trở thành một cường giả, trở thành người được thôn dân ngưỡng mộ. Nữ nhi có một nhà chồng tốt, có trượng phu thương yêu nàng, có vài hài tử hoạt bát khỏe mạnh, mới là kỳ vọng của người làm cha mẹ, mới là điều khiến họ thỏa mãn nhất. Đáng tiếc, nữ nhi như ta không cách nào để họ thấy được những chuyện ấy. Không chỉ có thế, ta thậm chí không giống như kỳ vọng của cha, nghe lời Vân ca ca, đi theo Vân ca ca. Cũng vì vậy, ta trước sau không dám nhớ lại ánh mắt cha trước khi qua đời, đem tay ta đặt vào trong tay Vân ca ca.
Lúc đại ca nói Nhị thúc Nhị thẩm yên tâm gì đó, còn tỏ ra cảm kích trước những việc ta làm với thôn. Ta ở bên cạnh có cảm giác muốn chạy trốn, cha mẹ trên trời nhìn thấy ta, không biết là vui hay buồn. Nhìn ráng đỏ bình minh dần hé lộ, ta lau nước mắt trên mặt, gọi đại ca về nhà. Sau này, đợi Vân Như buông xuôi mọi chuyện, con vẫn còn có thể trở về, trở về trò chuyện với hai người, con sẽ khiến hai người vừa lòng, là một nữ nhi có hiếu nhất.
Về tới nhà, đại tẩu đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa. Ta cũng biết, trưa nay các trưởng bối trong tộc đều sẽ đến, ta lại không có cảm giác luống cuống, mà đang suy nghĩ làm thế nào thuyết phục những trưởng bối này ra mặt khiến bà con trong thôn tuân theo pháp luật Đại Hán, nộp thuế lên trên. Triệu gia thôn, tuyệt đối không thể trở thành một nơi đặc biệt, bởi nơi này sắp không còn là chỗ không ai quản lý nữa. Chủ công cũng không phải người thích giả lương thiện như Viên Thiệu, tuyệt đối sẽ không cho phép trên đất đai của mình xuất hiện một nơi như vậy, cho dù ông ta biết đây là quê ta.
Đối mặt với nụ cười của năm vị trưởng bối, ta quy củ dập đầu hành lễ. Tộc trưởng đương nhiệm của Triệu gia là đại thúc công, trong ấn tượng của ta, là một trưởng bối hiền lành, lúc này cũng vẫn vậy. Đợi ta hành lễ xong, người tự mình đỡ ta dậy nói:
Vân Như, con đi lần này, chỉ mới vài ngày, đứa con gái nhỏ đã lớn khôn rồi. Con à, đám lão già chúng ta, đều nhờ hồng phúc của con mới được khỏe mạnh thế này, trong lòng chúng ta đều cảm kích con. Lễ vậy là được rồi, mau ngồi đi.

Ta vẫn có chút hạn chế, dù sao mặc trang phục nam nhi, trước mặt trưởng bối biết rõ thân phận mình, có chút không tự nhiên:
Tộc trưởng ca ngợi Vân Như quá lời, con chẳng qua làm trách nhiệm của một vãn bối thôi.

Tổ thúc gia là trưởng bối lớn tuổi nhất, lúc này liên tục gật đầu nói:
Đại điệt nhi nói vốn không sai, con ra ngoài vẫn nghĩ tới người nhà, vì mọi người làm nhiều chuyện tốt như vậy, mọi người đều cảm kích con cũng là lẽ phải. Tuy nói ta sống lâu như vậy, cũng chưa từng gặp một khuê nữ có bản lĩnh như Vân Như, nhưng cũng biết, thiên hạ trước mắt rất loạn, chỉ cần có bản lĩnh khiến mọi người sống sót, nam nữ có gì khác nhau? Con cũng đừng vì thế mà không tự nhiên trước mặt các lão già chúng ta, uổng cho bọn ta mang tiếng là nam nhi, so ra còn kém hơn con! Đừng nói chúng ta, kể cả đám thanh niên đã ra ngoài, không chắc đã hơn được con. Triệu thị chúng ta, luôn luôn có những người tài giỏi, thời xa xưa, lúc bấy giờ…

Đại thúc công cười ngắt lời tổ thúc gia:
Thúc, người già rồi, Vân Như sao có thể không biết chuyện trong gia tộc? Ngài cứ nói mãi, không ngừng được đâu. Viễn điệt nhi không phải nói rồi, nó chỉ ở nhà hai ngày, chúng taphải nói hết chính sự với nó trước đã.

Ta cười nói không sao, ta rất thích tổ gia gia kể lại chuyện cũ, tổ thúc gia không nói nữa, chỉ cười bảo:
Tốt, tốt, không nói nữa. Chuyện chính sự ta không quản, ngươi tự nói đi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.