Q.2 - Chương 177: Cải Thiên Hoán Mệnh


Số từ: 8117
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Về tới nhà đã sắp tới lúc hoàng hôn. Chân vừa vào cửa trước, sau lưng đã có gia nhân thông báo có một người tuổi còn trẻ hôm nay cầu kiến ta vài lần, hiện người lại tới, hỏi ta có gặp hay không. Ta thấy rất kỳ lạ, bình thường tới đây chỉ có các ca ca cùng người nhà của họ, chưa từng có người ta không quen tới cửa cầu kiến, còn chưa kể lúc này sắp tối rồi, không phải thời điểm đăng môn bái thiếp. Cẩn thận hỏi tướng mạo trang phục, ta một chút ấn tượng cũng không có, mang theo một bụng tò mò nghi ngờ, rồi dặn dò người nhà ra ngoài đón khách.
Người trẻ tuổi tới thăm quả nhiên giống lời gia nhân nói, vô cùng trẻ tuổi, trên mặt còn lộ ra nét trẻ con, ngoại hình ưa nhìn, trên người toát ra một loại khí chất đặc biệt, loại khí chất này… Không mang theo nhân gian khói lửa, lại phiêu dật tiêu sái. Người tuổi còn trẻ mà có ngoại hình thế này, ta không có một chút ấn tượng nào, nhưng loại khí chất này có chút… Giống như trên người một ai đó cũng có. Nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra, khiến lòng hiếu kỳ càng trở nên nặng hơn.
Nhìn thấy vẻ tò mò của ta, hắn cũng không giới thiệu trước, mà nhìn lại ta, cũng là ánh mắt rất tò mò, cao thấp phải trái không ngừng đánh giá, ánh mắt rất nhanh có chút suy nghĩ dừng lại trên mặt ta.
Bị hắn nhìn nửa ngày, vẫn là ta lên tiếng trước:
Xin hỏi tiên sinh tên gọi là gì? Triệu Như không nhận ra ngài, không biết vì sao lại muốn gặp ta?

Người tới lúc này mới tỉnh hồn lại lắc đầu, trong miệng thở than câu gì đó rồi mới trả lời ta:
Tại hạ họ Quản tên Lộ, tự Công Minh, hôm nay mạo muội cầu kiến, đúng là đường đột. Nhưng mà, đêm qua ta xem tinh tượng, có một việc trăm mối không thể giải thích, muốn đích thân tới cửa chứng thực, mới vừa rồi đã biết nguyên do. Có điểm mạo phạm, xin được tha thứ.

Một người rất lịch sự, ngữ khí nói chuyện cùng khí chất lại không tương xứng, đây chắc không phải bản tính của hắn. Đương nhiên, ta cũng không thể ép một người lạ mới gặp mặt thể hiện bản tính của mình. Quản Lộ, tên này quen quen, nghĩ nửa ngày mới tỉnh ngộ. Tên Quản Lộ này nửa năm nay có chút danh tiếng, truyền thuyết nói hắn năm tuổi đã đọc hiểu Kinh dịch, suy diễn bát quái chu dịch không gì không chuẩn, tới mười tuổi đã tính toán không chút sơ hở, có thể biết rõ quá khứ tương lai. Lần trước tới Hứa Đô, ta biết có một thần nhân đang ở đây, cũng vì suy diễn cực kỳ chuẩn xác cùng tính toán tài tình, trở thành khách quý trong phủ các quan lại. Nhưng mà, ta cũng không định vì biết tương lai sau này mà kết giao với các thuật sĩ, cho nên lúc thuộc hạ nói có một người như thế, đối với sự xuất hiện của hắn, ta vẫn không để tâm. Chuyện đã cách đây nửa năm, hắn tới cửa chứng thực sự tình, sợ là thắp hương tìm nhầm chỗ rồi.
Ta lạnh nhạt hỏi hắn:
Đại danh tiên sinh ta đã kính từ lâu, chỉ không ngờ ngài còn trẻ vậy. Quản tiên sinh, Triệu Như là người làm ăn, cũng có chút bản sự, nhưng đối với Chu Dịch không hiểu rõ lắm. Tiên sinh sở trường mấy thứ đó, ta lại dốt đặc cán mai, ngài tìm tới chứng thực, chính là cất nhắc ta rồi.

Quản Lộ không vì ta lạnh nhạt mà có điều không vui, hắn phải trái đánh giá phủ đệ của ta, ánh mắt vòng vo một vòng lớn rồi mới dừng lại trên người ta:
Thanh danh Triệu đại thiện nhân của ngài lớn hơn cả ta, ngài nói kính đã lâu, ta không dám nhận. Nhưng mà, ta rất thưởng thức bố cục phủ đệ của ngài, có thể để ta xem xét đánh giá được không?

Trong giọng nói của hắn mang một loại hương vị tùy ý, khiến ta không có cảm giác hắn yêu cầu không hề vô lễ. Đương nhiên, nếu không phải hắn, đổi thành người khác, ta sẽ mời hắn lập tức ra ngoài, nhưng hắn đề xuất yêu cầu này, lại khiến ta cảm thấy bình thường. Rất đơn giản, nếu hắn suy tính bát quái Chu Dịch, đối với phong thủy đương nhiên sẽ thấy hứng thú, ta hiểu rõ đối với một kẻ chuyên tâm vào việc gì đó, đối với sự thông hiểu của mình rất dễ sinh ra ý muốn tìm tòi nghiên cứu, mà lúc ta xây phủ đệ này, cũng đã mời đại sư phong thủy tới chỉ điểm, hắn tò mò là bình thường.
Cho nên, ta cũng không từ chối, lập tức làm hết chức trách chủ nhà, tự dẫn hắn đi thăm thú các nơi. Tới tiểu hoa viên trong hậu viện, Quản Lộ có chút giật mình nhìn rất lâu mấy gốc hoa mai.Ta cũng không thúc giục hắn, bởi chính mình khi nhìn thấy hoa mai lập tức nhớ tới tiểu hoa viên của ta ở Kiến Nghiệp. Ta chưa bao giờ biết Bá Phù cũng có mặt cẩn thận như thế, đối với việc ta thích hoa mai, cũng từng nhắc trước mặt hắn vài lần, hắn lại nhớ rõ ràng như vậy. Nghĩ tới đây, một tia cảm giác đến ta cũng không hiểu rõ xẹt qua trong lòng, quan hệ giữa ta và bọn họ đúng là cắt không đứt, xếp vẫn loạn! Lần này chẳng để ý chuyện gì quay đầu bỏ đi, chẳng phải bởi trong lòng cảm động hay sao? Chỉ sợ không thể tiếp tục đối mặt với sự quan ái đó, chính là nguyên nhân khiến ta bỏ đi. Nhưng mà, ta rốt cuộc không thể thoát khỏi trách nhiệm, nếu lại tới Giang Đông, không tránh được bị phạt.
Thời gian không biết bao lâu đã trôi qua, lúc ta tỉnh lại, thấy Quản Lộ đang dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn ta. Ta không tránh tự trào cười khẽ, trước mặt một người lạ, ta lại có thể thất thần, đây không phải tác phong của ta, liền cười với Quản Lộ:
Ngại quá, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thế nên thất lễ với tiên sinh. Không biết tiên sinh muốn xem gì nữa không, nếu không chúng ta về tiền sảnh dùng trà?

Quản Lộ gật đầu:
Vừa đúng lúc, ta muốn cùng Triệu công tử bàn một chuyện. Có thể tránh bị quấy rầy càng tốt.

Mặc dù trong lòng ta nghi ngờ, nhưng cũng không quá để ý, dặn dò gia nhân đưa trà dâng lên xong, liền bảo bọn họ lui xuống thật xa. Quản Lộ nâng chén trà, lẳng lặng nhìn mấy cọng trà xanh nhạt trôi nhẹ trên mặt nước, có chút ngẩn người. Ta bưng trà nhấp nhẹ một ngụm, nhìn Quản Lộ ngẩn người lại thấy buồn cười, ngươi không biết làm thế nào mở miệng, hay nghĩ không ra mục đích tới đây, ta và người chưa quen tới mức ngươi chạy tới nhà ta bưng chung trà ngẩn người đâu!
Lại nhìn Quản Lộ còn đang ngẩn người, ta ho nhẹ một tiếng nói:
Quản tiên sinh bưng trà không uống, chẳng lẽ cảm thấy trà này không ngon? Hay tiên sinh không quen uống hương vị này?

Ta vừa nói xong, Quản Lộ mới phục hồi tinh thần, nháy mắt trên mặt ửng đỏ, dĩ nhiên là ngượng ngùng:
Không, không có, ta có chút thất thần.

Hôm nay theo Tào Tháo cả nửa ngày, còn nói nhiều chuyện như vậy, tâm trạng cũng không tốt, cảm thấy mệt muốn chết, thấy ánh mắt Quản Lộ, ta có chút không bình tĩnh, khẽ cười một tiếng:
Quản tiên sinh ở Hứa Đô có tiếng là thần nhân, tính toán tài tình, ta nghe nói không ít quan lại quyền quý lấy việc có thể mời tiên sinh tới phủ làm vinh dự. Triệu Như tự biết không có tư cách với tiên sinh, hôm nay tiên sinh không mời tự đến, khiến Triệu Như được sủng mà sợ đó!

Miệng nói khách khí, thực tế là ám chỉ với Quản Lộ, tên tuổi ngươi lớn, ta biết rồi, nhưng ta không mời ngươi tới, mà tự ngươi tìm tới cửa, có gì cứ nói, cần gì ra vẻ huyền bí.
Quản Lộ không quan tâm tới sự thiếu kiên nhẫn của ta, lại không tập trung mà thưởng thức chung trà, rồi mới thở dài một hơi:
Triệu công tử cho rằng Quản Lộ tới cửa nói chuyện phong thủy sao?

Ta thật sự có chút không vui:
Quản tiên sinh là hạng người gì, Triệu Như cũng có biết một chút, ngài cũng không dựa vào cái này kiếm cơm lừa tiền, ta cũng không tính tới chuyện này. Nhưng mà, tiên sinh nếu vội vàng muốn gặp, tất nhiên có chuyện. Ta chỉ không muốn cùng ngài tỏ ra bí hiểm. Có lời gì trực tiếp nói ra đi.
Quản Lộ vẫn thong dong buông chung trà trong tay, từ từ nói:
Triệu công tử, ta cũng không phải cố ý quấy rầy ngài, nhưng mà có một chuyện, nhất định ta phải tìm ngài chứng thực, mới yên tâm được.

Ta nhướng mày, nhìn hắn không nói lời nào, biết hắn sẽ nói tiếp. Quả nhiên, Quản Lộ không cần ta tiếp lời, hắn cúi đầu nhìn chung trà trước mặt nói tiếp:
Lộ theo thiên ý, từ nhỏ đã biết nhìn thiên tượng, mệnh lý, chuyện này chắc Triệu công tử cũng đã biết. Từ sau khi Lộ biết Chu Dịch, vẫn chú ý biến hóa của tinh tượng, suy diễn lộ trình thiên mệnh, có thể nhìn thấu, xem rõ hướng đi của thiên mệnh, là mục tiêu cả đời ta theo đuổi.
Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn ta.
Ta ảm đạm cười:
Tiên sinh tính toán tài tình, Triệu Như đã nghe nhiều. Nếu ngài đã nói vậy, tức là ngài đã nhìn thấu hướng đi của thiên mệnh rồi, phải không? Nhưng mà, ta vẫn không hiểu nguyên nhân ngài đến tìm ta, đối với tinh tượng ta nửa điểm cũng không hiểu.

Quản Lộ lắc đầu, tiếp tục nói:
Lộ cơ hồ mỗi đêm đều phải xem sao, ta dám nói, luận biến hóa của tinh tượng, không có ai nhìn rõ hơn ta, cũng không ai biết những biến hóa đó mang tới điều gì, ngoại trừ ta. Điểm này, không biết Triệu công tử có tin không?
Ta gật đầu, ra hiệu hắn nói tiếp.
Quản Lộ nói tiếp:
Mới hai năm trước, ta ở Ký châu, đột nhiên nhìn thấy tinh tượng xuất hiện một sự thay đổi lớn, lúc ấy ta cũng không để ý, còn tưởng điều đó ứng với biến cố ở Nghiệp thành. Nhưng sau đó thiên tượng lại biến hóa, khiến ta cảm giác có chỗ nào không đúng, lần này tinh tượng biến động lớn, nhưng lan đến lại chính là giang sơn Đại Hán này.

Trong lòng ta chợt động, uống một hớp trà, mới cười nói:
Ta nói rồi, đối với tinh tượng nửa điểm cũng không hiểu. Nhưng mà, nghe ngài nói cũng có chút đạo lý. Tào đại nhân lấy được Nghiệp thành, cũng như lấy được Ký châu, địa bàn ngày càng rộng, biến đổi này đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới giang sơn Đại Hán, đối với triều đình mà nói, là chuyện tốt.

Quản Lộ không phản bác ta, chỉ mỉm cười:
Chuyện tốt sao? Đáng tiếc, ta nhìn thấy thiên tượng này đối với Đại Hán giang sơn mà nói không phải chuyện tốt, nếu nói chuyện tốt, chỉ là chuyện tốt của Tào đại nhân, tuyệt đối không phải chuyện tốt với triều đình. Ta nói như vậy, tất nhiên có đạo lý của ta, Phục hoàng hậu không phải là ví dụ sao?

Trong lòng ta thất kinh, trên mặt vẫn bình tĩnh cười:
Ồ? Thiên tượng đã chỉ ra Phục hoàng hậu sẽ gặp phải chuyện đó sao? Xem ra sau này ta phải học phương pháp xem sao mới được, nói không chừng cũng có thể tiên đoán.

Quản Lộ mặt hơi ửng đỏ:
Ta chỉ lấy một ví dụ, không có năng lực biết sinh tử của người khác. Ý ta là, lần này tinh tượng biến đổi lớn, không hẳn là gây chuyện tốt cho triều đình, với Tào đại nhân mà nói, tuyệt đối lại là chuyện tốt. Chỉ không biết, thay đổi như vậy, đối với thiên hạ muôn dân mà nói, rốt cuộc là tốt hay xấu?

Vậy sao? Quản Lộ này như ông cụ non vậy:
Tiên sinh nếu có thể nhìn thấy nhiều biến hóa như vậy, ngài lại tinh thông Chu Dịch số học, chẳng lẽ còn chưa tính ra chuyện này tốt hay xấu?

Quản Lộ thở dài một hơi:
Thiên mệnh vốn không thể không tuân, lại đột nhiên phát sinh biến hóa, tất nhiên không phải chuyện ta có thể hiểu rõ, cho nên một năm trước ta bắt đầu tìm nguyên nhân của sự biến hóa này. Chỉ có hiểu rõ nguyên nhân biến hóa, mới có thể phán đoán là tốt hay xấu. Quản Lộ cũng không có bản lĩnh thay đổi cái gì, nhưng chỉ có đem mọi chuyện hiểu rõ mới cảm thấy yên tâm.

Ta a một tiếng, không chút để ý hỏi thăm:
Ngài đến Hứa Đô là vì muốn biết rõ ràng chuyện này sao? Vậy có phải đã biết?

Quản Lộ gật đầu:
Đúng, trải qua quan sát lâu dài cùng dò hỏi, ta đã hiểu rõ, hôm nay ta nghĩ ta đã tìm được nguyên nhân khiến thiên tượng thay đổi đột ngột.

Trong lòng ta càng lúc càng kinh ngạc. Lúc hắn nói thiên tượng đột nhiên phát sinh biến hóa lớn, ta đã biết mục đích hắn tới đây. Người này quả nhiên không thể khinh thường, hắn lại có thể nhìn thấy biến hóa của thiên tượng có liên quan tới ta. Nhưng mà, ta không muốn thừa nhận, hơn nữa, loại chuyện này cũng có chút quỷ dị.

Quản tiên sinh nói vậy, người khiến thiên tượng đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ là ta sao? Triệu Như tự nhận không có bản lĩnh này.

Trên mặt Quản Lộ không có chút buông lỏng, ánh mắt ngược lại trở nên ngưng trọng:
Triệu công tử, ta cũng không muốn vòng quanh với ngài, ngài biết rõ ta nói cái gì. Không phải Lộ khoe khoang, mọi chuyện của ngài tuyệt đối không có gì bí mật với ta.

Uy hiếp ta? Ngươi còn non lắm:
Quản tiên sinh khẩu khí thật lớn. Triệu Như cũng không làm cái gì không dám nhận. Ta cũng tuyệt đối cam đoan bản thân không chịu ảnh hưởng của kẻ nào. Chuyện Triệu Như muốn làm, không ai cản được.

Quản Lộ dường như vô cùng mệt mỏi, cười khổ lắc đầu:
Triệu công tử, tuy rằng không muốn gọi ngài như vậy, nhưng ta muốn tỏ lòng tôn trọng với ngài. Cho nên, ta không có địch ý với ngài, ngài không cần hùng hổ dọa người như vậy.

Ta buồn cười:
Ta hùng hổ doạ người? Tiên sinh, ngài hôm nay hình như là không mời tự đến.
Quản Lộ buồn bực nói:
Triệu công tử, ngài hiểu rõ người ta nói tới không phải là ngài, ta tới đây, muốn gặp cũng không phải ngài.

Ta tức giận:
Quản Lộ, ngài quá đáng rồi, là ngài tới cửa xin gặp, ta lãng phí thời gian với ngài, ngài nói vậy là ý gì? Nếu ngài quả thật hiểu rõ ta, tất cũng biết kết cục của việc chọc tức ta. Triệu Như không phải loại người thiện lương đâu.

Quản Lộ không để cơn phẫn nộ của ta vào trong mắt, hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà, đột nhiên dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn ta cười:
Ta nghĩ, chúng ta có thể một mình nói chuyện. Nếu như ngài đồng ý, thế nào?

Ta nhìn ánh mắt nửa đùa cợt nửa nghiêm túc của hắn, cảm thấy kỳ quái:
Ngươi đang cố tình lộng hoặc cái gì thế? Hai chúng ta không phải một mình…
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm giác mệt nhọc dâng lên, đầu hôn mê, ta ngủ gục.
Không biết qua thời gian bao lâu, ta từ từ tỉnh lại, mở to mắt nhìn, Quản Lộ vẫn ngồi đối diện, ngơ ngác nhìn án thư, giống như đang đi vào cõi thần tiên, bản thân vẫn ngồi yên như cũ, cảm giác duy nhất là cổ có chút đau nhức. Ta giống như mới từ trong mơ tỉnh lại, trong nhất thời chưa kịp phản ứng, đợi ta hoàn toàn thanh tỉnh, đột nhiên cảm giác được tình huống này có chút quỷ dị. Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, trời đã hoàn toàn tối, lại nhìn nến đỏ trên bàn, đã cháy một nửa, dĩ nhiên ta đã ngủ rất lâu.
Sau khi hoàn toàn tỉnh lại, ta bị dọa một thân mồ hôi lạnh, trước mặt một kẻ hoàn toàn xa lạ lại ngủ gục, một chút phòng bị và cảnh giác đều không có, tình huống này quá mức quái dị. Nghĩ tới đây, ta vội đứng lên:
Quản Lộ, ngươi… Ngươi động tay chân trên người ta?
Phẫn nộ trong tay nháy mắt bạo phát, người này có thể uy hiếp tới sinh mệnh của ta, từ đáy lòng khiến ta cảm thấy sợ hãi.
Quản Lộ không khủng hoảng vì âm mưu bị vạch trần như ta nghĩ, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn ta liếc mắt một cái, khẽ nói:
Triệu cô nương, Triệu Vân Như cô nương, cô tốt nhất ngồi xuống đã.

Đầu óc ta hoàn toàn mê mang, thần sắc cũng mang vẻ kinh hoảng. Quản Lộ nhìn ta, đột nhiên cười:
Cô không cần hoảng, ta không có ác ý, vừa rồi chẳng qua là hắn để cô ngủ trong chốc lát, vì ta muốn cùng hắn nói chuyện, hắn cũng đồng ý.

Thần trí ta xuất hiện một khoảng trống lớn.
Hắn
khiến ta ngủ được, vậy
hắn
… Ta lập tức bưng kín miệng, chậm rãi dùng ánh mắt ngập tràn kinh hãi nhìn Quản Lộ, ngồi trở lại:
Trời ơi, ngươi… Ngươi có thể cùng huynh ấy… Ngươi vậy mà có thể cùng huynh ấy…

Quản Lộ gật đầu:
Đúng, như cô suy nghĩ, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, có thể cùng hắn trao đổi.

Chuyện này khiến ta chấn động, trong lúc nhất thời căn bản không tiêu hóa được, chỉ biết ngây ngốc nhìn mặt bàn trước mặt ngẩn người. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Quản Lộ mở miệng an ủi ta:
Cô nương yên tâm, chuyện hôm nay sẽ không có người thứ ba biết. Kỳ thực, nếu hắn không đồng ý, ta chẳng qua cũng chỉ có thể đoán, không thể biết hắn thật sự tồn tại. Điểm này cô phải tin tưởng hắn.

Ta từ từ sắp xếp lại đầu mối. Quản Lộ nếu thật sự có bản lĩnh thông thần, cho hắn biết chân tướng sự việc, so với để hắn ngờ vực vô căn cứ vẫn tốt hơn. Nghiêm túc suy nghĩ tình huống trước mắt, chuyện đã không thể tránh được, ta tình nguyện nắm giữ mọi biến hóa trong tay mình, cũng không để bất kỳ sự uy hiếp nào ở ngoài phạm vi khống chế của ta. Ta không phủ nhận, trong lòng ta lúc này tràn ngập sát cơ.
Lại mở mắt lần nữa, ta đã hồi phục bình tĩnh, nhìn Quản Lộ từ từ nói:
Nếu tiên sinh đã hiểu rõ mọi thứ, vậy nói rõ quyết định của mình đi!

Quản Lộ tựa như không cảm giác được sát ý của ta, dùng khẩu khí bình thản nói:
Một năm trước lúc ta khẳng định được tính toán của mình, biết trên đời thật sự tồn tại một người có khả năng thay đổi thiên mệnh, ta luôn miệt mài tìm kiếm. Kỳ thực, đến bản thân ta cũng không rõ ràng vì sao nhất định phải tìm được cô, có lẽ là tò mò, cũng có lẽ là muốn chứng minh bản thân. Nhưng ta chưa bao giờ có ý nghĩ lợi dụng điều này. Cho nên, cô không cần coi ta là uy hiếp.

Ta lạnh lùng nhìn hắn:
Ngươi nói không sai, nhưng ngươi cũng biết, lòng hiếu kỳ đôi lúc hại chết người. Đừng nói ta là sự tồn tại đặc thù không thể để ai biết, cho dù không có điểm này, ngươi cũng biết, ta tuyệt đối không để bất luận kẻ nào phá hư thành quả cố gắng nhiều năm của mình.

Quản Lộ cười khổ:
Ta đương nhiên hiểu rõ. Cô cùng hắn rất khác nhau. Hắn cũng biết cô sẽ hành động như vậy, cho nên mới đồng ý cùng ta nói chuyện một mình, cũng bảo ta giúp cô một tay.


Hả? Vũ ca ca bảo ngươi giúp ta? Vậy ngươi đồng ý sao?

Quản Lộ khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên cười tự giễu:
Cô nói ta sợ chết cũng được, nói ta thật sự bị Triệu Vũ thuyết phục cũng được, tóm lại, ta đã đồng ý, cũng đã cam đoan. Ta không phải cùng cô đi thay đổi thiên vận, bởi thiên vận đã bắt đầu thay đổi, ta có thể làm chính là biết thời thế thôi.

Ta từ từ buông lỏng bản thân, nếu hắn đã tỏ thái độ như vậy, ta sẽ không xuống tay:
Xem ra, ngươi đã hiểu rõ Vũ ca ca. Ta đúng là không giống với Vũ ca ca, ta sẽ không mềm lòng, đương nhiên cũng không lạm sát kẻ vô tội, nếu không Vũ ca ca cũng không dung hạ được ta.

Quản Lộ gật đầu:
Ta biết. Ôi, kỳ thực người thật sự cải thiên mệnh đúng ra là hắn. Đáng tiếc, nếu để hắn làm người mang thiên mệnh, loạn thế sớm đã… Cũng may, hắn đã đem mọi thứ trao cho cô, coi như là trời xanh nhân từ, thế nhân may mắn!

Còn cần ngươi nói sao, ta trợn mắt:
Nếu lời đã mở, ngươi đã hứa với Vũ ca ca giúp ta, vậy ngươi định giúp thế nào?

Quản Lộ nở nụ cười:
Thật giống Triệu Vũ nói, cô quả nhiên vô cùng thực tế. Được, cô sảng khoái, ta cũng sảng khoái, thân phận của cô ta tuyệt đối giữ bí mật, không chỉ giữ bí mật, còn có thể trước mặt Tào công nói tốt cho cô vài câu.

Ta cơ hồ muốn bật cười:
Quản tiên sinh, nói thật nhé, lời của ta trước mặt chủ công có trọng lượng hơn ngươi nhiều, đổi lại là ta nói còn tạm được.

Quản Lộ mỉm cười:
Vậy sao? Cô cho rằng người trong mộng theo thiên mệnh làm phụ tá cho Tào công là trùng hợp sao?

Lòng ta rơi lộp bộp:
Chẳng lẽ giấc mộng kia là…

Quản Lộ gật đầu:
Không sai, giấc mộng kia là Triệu Vũ tạo ra, không phải như vậy, theo tính cách Tào công, thật sự có thể khoan dung ngươi mọi thứ sao? Cô chuẩn bị thế nào để đối phó lúc thân phận bại lộ? Thật có thể bỏ đi sau khi thân phận bại lộ sao? Hay là, cô cam nguyện làm một phụ nhân bình thường? Ta không coi cô là nữ nhân bình thường, nhưng người nghĩ vậy cũng chỉ có ta.

Ta trầm tư một chút:
Ngươi nói có lý, thân phận của ta cũng không phải dễ che giấu, mấy năm nay ta tận lực giảm bớt thời gian gặp mặt chủ công, cũng là sợ bọn họ sẽ phát hiện. Tính nết chủ công ta hiểu rõ, ông ấy sẽ không vì tư tình mà quên hùng tâm đại nghiệp. Có lẽ ngươi đi lý giải thêm cho giấc mộng của ông ấy, đối với ta về sau có lợi rất lớn.

Quản Lộ gật đầu:
Bản sự của ta cũng chỉ giới hạn tới đây, chuyện khác không giúp cô được.

Ta chậm rãi bưng trà uống một hớp, đột nhiên linh cơ chợt động, Tào Tháo chắc là sẽ tin tưởng đám thuật sĩ, hôm nay có kẻ tính toán tài tình tìm tới cửa, không triệt để lợi dụng chẳng phải rất đáng tiếc. Lại nói, ta đang nghĩ làm thế nào mới khiến hắn không uy hiếp được ta, cách tốt nhất là kéo hắn xuống nước cùng ta. Nghĩ tới đây, ta ngẩng đầu cười với Quản Lộ.
Quản Lộ bị nụ cười này của ta dọa tới phát run, linh cảm của hắn rất tốt. Ta từ từ mở miêng:
Quản tiên sinh, ta đang muốn làm một chuyện, chỉ có ngươi giúp được thôi.

Quản Lộ trầm ngâm một chút rồi cười khổ nói:
Cô nói vậy, chuyện này nhất định không phải việc nhỏ, nói đi, ta nghe.

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Quản Lộ, trong lòng ta âm thầm buồn cười, miệng đàng hoàng hỏi hắn:
Quản tiên sinh có từng gặp chủ công chưa?

Quản Lộ lắc đầu lại gật đầu:
Tào công từng sai người nhắn qua thúc thúc, muốn ông ấy đưa ta tới yết kiến. Chỉ là vẫn chưa đi.

Ta hiểu rõ ý hắn:
Ngươi muốn giải trừ nghi ngờ trong lòng rồi mới đi gặp chủ công sao. Hiện tại nghi ngờ đã giải, vậy ngươi định đi lúc nào?

Quản Lộ lắc đầu:
Ta chỉ giải trừ một nghi ngờ, còn một nghi ngờ ta muốn hỏi cô.


Ồ? Ngươi nói đi.

Quản Lộ do dự một chút mới nói:
Vấn đề này ta cũng đã hỏi Triệu Vũ, hắn đồng ý với năng lực của Tào công, ông ấy là người có thể chấm dứt thời loạn thế này.

Ta hiểu:
Ngươi có nghi vấn với năng lực của chủ công? Hay là với con người của chủ công có nghi ngờ?

Quản Lộ sâu sắc nhìn ta:
Cô hiện tại có tiếng là đại thiện nhân. Làm nhiều việc thiện như vậy, cho thấy cô đã kế thừa bản tính thiện lương của Triệu Vũ. Nếu vậy, ta xin hỏi, cô đối với hành động của Tào công đồng ý sao?

Ta cười khổ:
Ta hiểu rồi. Ý của tiên sinh là chủ công giết người nhiều như vậy, sát khí quá nặng, không phải đạo làm vua.

Quản Lộ gật đầu:
Không sai, chúng ta nói chuyện không cần giấu diếm. Tào công giết người nhiều lại thẳng tay, một chút cũng chưa từng băn khoăn. Nếu thật đứng đầu thiên hạ, giết chóc như vậy có thể phục chúng sao? Không thể phục chúng, cưỡng ép xua đuổi, giết chóc quá nặng, đây không phải cái phúc của thiên hạ.


Ôi.
Ta thở dài một tiếng:
Ta chẳng phải không biết. Vấn đề là, hai năm qua chủ công trong lĩnh vực quân sự phát triển cực kỳ thuận lợi, đã lấy được đại bộ phận đất đai ở Trung Nguyên, không cần thu mua nhân tâm nữa. Kỳ thực chủ công không phải minh chủ trong lòng chúng ta, đặc biệt trong lòng giới sĩ tộc, ông ấy cũng không phải là người được kỳ vọng sẽ đứng đầu thiên hạ, chưa nói tới đám người vẫn trung thành với Hán thất. Quản tiên sinh, ta nghĩ, ngươi cũng là một trong số đó phải không?

Ánh mắt Quản Lộ cứng ngắc một chút, không nói gì. Ta cười nhạt:
Tiên sinh cũng xuất thân sĩ tộc, xuất thân của chủ công, cách làm người, tính tình đều không hợp với các ngươi, đặc biệt là xuất thân của ông ấy. Tầng lớp sĩ tộc cho tới giờ vẫn xem thường hoạn quan, cho rằng những người đó đều là hạ tiện, thậm chí không coi là người, ta nói không sai chứ? Bởi vậy, nói bọn họ kín đáo phê bình năng lực của chủ công, không bằng nói là khinh bỉ xuất thân của ông ấy. Hai bên vì thế mâu thuẫn rất nặng, phần lớn sĩ tộc đều dạt về phía nam tới Kinh châu, còn chủ công lúc đầu ở Duyện châu xưng bá, đã giết không ít sĩ tộc, đây chính là thể hiện của mâu thuẫn. Nhưng mà, Triệu Như đối với quan điểm của sĩ tộc các người luôn không hiểu được. Vương hầu khanh tướng đều là theo Hán Cao Tổ mà sinh ra, ngài và đại thần, đại tướng của ngài có mấy ai xuất thân cao quý? Vì sao các người đối với Cao Tổ khen ngợi vạn phần, lại xem thường chủ công? Huống hồ xuất thân của một người và năng lực của người đó có quan hệ gì đâu? Vì sao các người coi trọng cái này, lại không xem trọng năng lực cá nhân?

Quản Lộ nghĩ một hồi, tự giễu nói:
Có lẽ chuyện cô nói là nguyên nhân bên trong, nhưng Tào công giết người vô độ, không câu nệ lễ giáo là sự thật.


Không câu nệ lễ giáo? Lễ giáo là gì? Người thiên hạ đều tôn sùng cái gọi là lễ giáo, còn có loạn thế hôm nay sao? Từ điểm này mà nghĩ, ta không cho chủ công có gì sai. Nhưng mà ngươi nói giết người vô độ, ta thừa nhận, thủ đoạn giết người của chủ công đúng là… có quá đáng. Nếu dùng nhân từ để đánh giá một vị vua, vậy chủ công một điểm cũng chẳng có. Nhưng mà, muốn tranh hùng trong lúc loạn thế, không có thủ đoạn cưỡng chế mạnh mẽ, cứng rắn, ngươi cho rằng có thể thành công sao?

Quản Lộ yên lặng không nói, ta nói tiếp:
Chủ công không phải một minh chủ, cũng không phải một nhân chủ, ông ấy là một bá chủ. Hùng tâm của ông ấy, tài năng của ông ấy, tính cách sát phạt quyết đoán của ông ấy khiến ông ấy nhất định có năng lực tranh đoạt thiên hạ. Đối với giang sơn trong thời kỳ thịnh trị, ông ấy tuyệt đối là một bạo quân, nhưng trong thời kỳ loạn thế tranh hùng, ông ấy là ứng viên có một không hai. Với lại, chủ công đúng là giết nhiều người, nhưng ta hỏi tiên sinh, ông ta giết ai? Ông ta giết người tùy ý, bốc đồng thất thường sao? Không phải, ông ấy giết đều là những người ông ấy cùng những người bên cạnh cảm thấy nhất định phải giết. Nói cách khác, ông ấy giết đều là những người có uy hiếp với bản thân, uy hiếp tới đại nghiệp của ông ấy, tới sinh mệnh của ông ấy. Quản tiên sinh, ngươi có thể tiên đoán được quá khứ tương lai, chẳng lẽ không nhìn ra chủ công là một người có hai tầng tính cách? Cùng một lúc, ông ấy không thể dung hạ người khác vô lễ và phản kháng, tất cả những người gây chướng ngại, ông ấy sẽ không buông tha; về phương diện khác, ông ấy giỏi dùng người, chỉ dùng người mình biết, đã dùng thì không nghi ngờ. Đối với tâm phúc của mình còn có thêm quan ái, là một người rất giỏi lung lạc nhân tâm; đồng thời lại là người có lòng trách trời thương dân, nhiều lần cảm khái thế gian khổ nhọc, lập chí khôi phục càn khôn; về những mặt khác, ông ấy quyết đoán tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, ngoan độc với kẻ đối địch, quyết không lưu tình. Không chỉ lúc này, cho dù lúc chủ công còn tại nhiệm ở Tế Nam, giết đám thầy mo làm hại khắp nơi, không phải là lòng dạ độc ác.

Quản Lộ nghe xong liên tiếp gật đầu:
Không sai, Tào công đúng là người như vậy, Vân Như cô nương cũng coi như là tri kỷ của Tào công. Nếu cô đã rõ ràng như vậy, còn muốn ủng hộ Tào công đổi thiên địa, chẳng lẽ không sợ tương lai sẽ phí hoài một phen tâm huyết?

Ta thở dài lắc đầu:
Quản tiên sinh, đừng nói người khác, đến như bản thân ta cũng không phải không nhìn thấy thiên hạ không ai nghĩ chủ công là một minh quân. Nhưng mà, tranh đấu giành thiên hạ và nắm thiên hạ khác nhau rất lớn, chủ công không phải người đứng đầu thiên hạ, mà là đứng đầu tranh bá giành thiên hạ. Lại nói, ngày nay ngươi có thể tìm ra một người có thể thống nhất thiên hạ nhanh hơn ông ấy không? Trong lòng ta, chỉ có một người mạnh hơn ông ấy.

Quản Lộ cười khổ:
Đúng, đúng là chỉ có một người thích hợp hơn Tào công, không chỉ có thể mau chóng thống nhất giang sơn, lại có thể thống trị rất tốt giang sơn này. Đáng tiếc, hắn lúc trước từ bỏ, hiện tại vẫn từ bỏ. Hắn trước sau vẫn không thể phá được chướng ngại trong lòng.

Ta cũng cười khổ:
Lúc trước, ta cũng không nghĩ nghiều, chỉ cho rằng Vũ ca ca thật sự vô tình mà xông vào tâm trí ta. Hai năm qua cẩn thận nghĩ lại, huynh ấy làm vậy, sợ là cố ý lựa chọn ta, lựa chọn một nữ tử để thực hiện nuối tiếc của mình kiếp trước, như vậy mới có thể hoàn thành lời hứa của huynh ấy. Nếu huynh ấy chọn một nam nhân mạnh mẽ, chẳng hạn ca ca ta, vậy tranh bá thiên hạ cũng không phải chuyện khó.

Quản Lộ cũng lắc đầu thở dài:
Cũng có thể như vậy! nhưng mà, nếu hắn không nguyện ý, không ai có thể ép hắn. Ta chỉ đáng tiếc, hắn vẫn lấy cớ là vì hạnh phúc của muôn dân thiên hạ, nhưng không biết thứ hắn từ bỏ, chính là phúc khí của người trong thiên hạ.

Ta cười nhạt nói:
Dù sao Vũ ca ca cũng đã từ bỏ, ta mới thành như hôm nay, mọi thứ đều không có đường lùi, bao gồm cả chuyện chúng ta muốn làm. Quản tiên sinh, nghi vấn của ngươi chắc đã không còn? Có phải nói chuyện của chúng ta được rồi không?
Bụng ta đói rồi.
Ánh mắt Quản Lộ lại trở nên bất đắc dĩ:
Cô nói đi! Ta đã chuẩn bị rồi.
Một mực bộ dáng chờ ta xâu xé.
Nếu vậy, ta đương nhiên không khách khí:
Vậy ta nói đây. Tiên sinh, giúp đỡ chủ công thống nhất thiên hạ, là hiệp nghị giữa chúng ta, vậy chuyện sau khi thống nhất thiên hạ, có phải chúng ta nên sớm chuẩn bị? Ngươi cũng nói chủ công không phải minh quân thống trị thiên hạ mà.

Quản Lộ nhướng mày:
Ý cô là gì? Cô muốn chuẩn bị cái gì?

Ta cười đắc ý:
Chủ công đông con cháu, những hài tử này thông tuệ, văn võ song toàn không chỉ một hai người. Nhưng mà, người ngồi lên ngôi cao cuối cùng chỉ có thể có một. Như thấy một người rất được, mong tiên sinh giúp ta.

Chung trà trong tay Quản Lộ thiếu chút rơi xuống đất, chén trà nghiêng một cái khiến nước trà đổ lên người hắn, hắn cũng không phát hiện ra, mà bị ta làm sợ tới run người:
Triệu cô nương, cô… Cô có hiểu mình đang làm gì không? Giúp một người lấy được thiên hạ không khó, nhưng giúp người ta quyết định việc trăm năm là có chút quá đáng rồi. Nguy hiểm trong việc này, cô có hiểu rõ không?

Ta đương nhiên hiểu rõ, nếu không cũng không kéo ngươi cùng xuống nước. Bởi vậy ta cười lớn:
Tiên sinh sao lại bị dọa tới mức này? Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu thành công, cả thiên hạ được lợi không ít; nếu thất bại, chẳng qua một mình Triệu Như gặp họa thôi. Ta và ngươi đều rõ, chủ công không phải minh quân cai trị thiên hạ, nhưng ông ấy vẫn sẽ là người thống nhất thiên hạ này! Nếu như vậy, ta chỉ có thể bồi dưỡng một nhân quân biết cách cai trị thiên hạ thôi. Đợi sau khi chủ công nhất thống thiên hạ, trách nhiệm chấn hưng từ trong hoang phế phải có người đảm đương, ta mới có thể thật sự hoàn thành giấc mộng của Vũ ca ca, hoàn thành trách nhiệm cải thiên hoán mệnh của ta.

Quản Lộ trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói:
Ta không phải không muốn giúp cô, nhưng làm như vậy đối với cô cũng không tốt. Bất luận thành công hay thất bại, cả đời này của cô vẫn bị liên lụy, khó mà thoát thân.

Ta lại không nghĩ vậy:
Đâu có phức tạp thế. Quân là quân, thần là thần, bất kể thế nào ta cũng không thể vượt quá lễ vua tôi. Huống hồ, thân phận của ta như vậy, cũng không thể trở thành uy hiếp với triều đình. Ta muốn rong chơi ngũ hồ tứ hải là chuyện rất đơn giản. Với lại, cho dù bất lợi với cá nhân ta, nhưng đây là chuyện quan hệ tới đại phúc của cả thiên hạ, ta có thể vì cá nhân mà hoài phí việc công sao? Cho dù quá nữa, dù gian nan ta cũng phải làm.

Quản Lộ đột nhiên đứng dậy, lần đầu cung kính hành đại lễ với ta:
Lộ không biết, đã mạo phạm cô nương. Lúc này mới thật sự hiểu rõ cô nương cùng Triệu Vũ giống nhau, có lòng nhân từ trách trời thương dân. Cô yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp cô hoàn thành chuyện này. Xin mời cô nương nói ra vị công tử vừa mắt cô là ai.

Trong lòng ta hổ thẹn rất lâu, kỳ thực việc ta làm, phần ích kỷ muốn chiếm đoạt vẫn lớn hơn vì việc công:
Tiên sinh đừng như thế. Ta và ngươi nếu đã không phải phàm nhân, tất phải nhận trọng trách này. Hài tử của chủ công đa số đều thông minh lanh lợi, thế nhưng lại không nhiều người có thể chọn. Ta nghĩ thế này, thứ nhất, hài tử này tuổi không thể quá lớn, nếu không sẽ không dạy bảo được; thứ hai, hài tử này phải có tâm địa thiện lương, tài năng xuất chúng, nếu không khó trở thành một nhân quân; thứ ba, hài tử này nhất định phải được chủ công vô cùng sủng ái, nếu không, rời khỏi ông ấy một thời gian, tình cảm sẽ phai nhạt. Mà chúng ta phải có đầy đủ lý do khiến chủ công có thể buông tay với hắn vào lúc chưa trưởng thành. Căn cứ trên những điều kiện này, mấy công tử đã lớn của chủ công đều không thích hợp. Đại công tử Tào Phi có thể nói là văn thành võ lược, nhưng tuy rằng hắn là người chí hiếu, trời sinh tính lại lạnh bạc, không phải là nhân quân; Nhị công tử võ công cao, đầu óc đơn giản, không thể làm vua, chỉ có thể làm tướng quân; Tam công tử hiện tại theo ta thấy, văn chương bay bổng, tính ý cao ngạo, trong lòng lại coi khinh người dưới, không gần nông thương, cũng không có nhiều kinh nghiệm với bên ngoài. Với lại, bọn họ tuổi cũng đã lớn, không thể nào trăm phần trăm nghe theo ta dạy dỗ. Mấy tiểu công tử đã biết chuyện, Tào Cổn thích đọc sách, không thích cầm quyền; Tào Hùng sức khỏe yếu, không có mạng trường thọ; Tào Củ tầm thường không có khả năng; Tào Lâm nhát gan sợ phiền phức. Mấy người này cũng không được chủ công sủng ái; cho nên, người ta coi trọng chính là Tào Xung, Thương Thư công tử.

Tạm dừng lại, ta thoáng nhìn ánh mắt chuyên chú của Quản Lộ rồi mới nói tiếp:
Tào Xung trời sinh tính thiện lương, triều đinh lẫn nhân gian trên dưới đều ca tụng, hắn tài trí hơn người, đã có danh thần đồng, chủ công sủng ái mọi người đều biết. Điểm tốt là, tuổi tuy còn nhỏ, lại vừa đúng tới độ tuổi có thể tiếp thu giáo dưỡng, hơn nữa, quan hệ giữa công tử với ta vô cùng hòa hợp, đương nhiên ta thừa nhận đó là do ta tận lực nuôi dưỡng. Nếu như có thể để công tử ở cạnh ta vài năm, ta có thể đảm bảo bồi dưỡng công tử trở thành minh chủ nhân quân chúng ta luôn kỳ vọng.

Ta nói xong, lẳng lặng chờ Quản Lộ trả lời. Không có sự giúp đỡ của hắn, ta cũng có phương pháp khác để thực hiện mục đích, nhưng có hắn rồi, sẽ tiết kiệm bớt công sức.
Quản Lộ suy nghĩ kỹ một hồi rồi nói:
Cô nói rất có đạo lý, ta đi gặp Tào công, sẽ hành động tùy theo hoàn cảnh. Thanh danh Thương Thư công tử ta cũng đã nghe, có thể hiển lộ trước đông đảo mưu sĩ của Tào công, đúng là rất thông minh. Thiện lương của công tử ta cũng từng nghe. Vậy tốt rồi, ta sẽ gặp công tử, xác định duyên phận giữa hai người. Nếu quả thật hữu duyên, ta sẽ hết sức thúc đẩy việc này.

Vậy ta an tâm rồi, chuyện tìm cách mấy năm cuối cùng cũng sắp xếp xong:
Tốt, ta chờ tin của tiên sinh. Có một cái cớ tiên sinh có thể dùng, sức khỏe Thương Thư công tử cũng không tốt lắm, y thuật của ta lại rất cao, vùa lúc có thể chữa trị. Còn nữa, chủ công muốn đem trung tâm quyền lực từ Hứa Đô chuyển tới Nghiệp thành, mà Thương Thư công tử sức khỏe không phù hợp với khí hậu phương bắc. Ở thời đại của Vũ ca ca, công tử ở Nghiệp thành chính là đột quỵ mà chết, đến Vũ ca ca cũng không thể cứu được.

Quản Lộ cười có chút buồn bực cùng bất đắc dĩ:
Xem ra không có ta, cô cũng nắm chắc thực hiện được mục tiêu, ta chỉ vừa đúng lúc tự đưa tới cửa, thành toàn cho cô, khiến cô bớt việc, phải không?

Ta cũng nở nụ cười:
Mọi người đều là người thông minh, có cần nói thêm không? Ta đói bụng rồi, để bọn họ mang cơm lên, ăn no mới làm được việc.

Tiễn Quản Lộ đi, ta cũng không để ý tới ánh mắt lo lắng của tỉ tỉ, lập tức trở về phòng. Vũ ca ca hẳn có chuyện muốn nói với ta. Quả nhiên, mới nằm xuống không lâu, tiếng thở dài của Vũ ca ca đã vang lên trong đầu ta.

Vũ ca ca, cảm ơn huynh hôm nay đã giúp muội, nếu không, muội sợ đã giết Quản Lộ kia rồi.
Giọng của ta rất bình thản.
Vũ ca ca lại thở dài một hơi:
Vân Như, mấy năm nay ngươi chịu khổ ta cũng biết, nhưng mà, ta có chút không quen với ngươi hôm nay, sát khí lại lớn như vậy. Nếu ta thật sự không đi ra, ngươi sẽ giết Quản Lộ sao.


Đúng vậy, Như nhi không thể cho phép chuyện xấu xuất hiện, năng lực tiên đoán của Quản Lộ quá mạnh, nếu không thể nắm được hắn, muội chỉ có thể giết mà thôi. Vũ ca ca, không phải muội ngoan độc, lúc này tất cả cố gắng của chúng ta đang ở thời khắc mấu chốt, không thể bỏ qua bất cứ nhân tố bất lợi nào. Lịch sử đã thay đổi, Phục hoàng hậu chết sớm hơn nhiều năm so với thời đại của huynh chính là một ví dụ.

Vũ ca ca trầm mặc một hồi:
Thôi, ta cũng không kỳ vọng ngươi có thể giữ lại tính mạng cho người ta, dù sao đây là ta quá nghiêm khắc. Văn Như, linh lực của ta suy yếu rồi, mỗi lần xuất hiện đều rất khó khăn, hôm nay nói chuyện với Quản Lộ lâu như vậy, ta đã không chịu nổi nữa. Ngươi hiện tại đã có thể hoàn toàn đảm đương công việc, lịch sử cũng đã phát sinh biến hóa, sau này chỉ sợ sẽ lại không xuất hiện nữa. Ngươi hãy cẩn thận hơn!

Đối với quyết định này của Vũ ca ca, ta không còn cảm giác không thể bỏ được trước đây, nhưng thật không còn liên hệ như vậy, trong lòng ta cũng không thấy vui vẻ:
Thật xin lỗi, có phải huynh giận Như nhi không? Huynh đang trách muội lòng dạ thay đổi sao?

Âm thanh của Vũ ca ca tràn ngập mệt mỏi:
Không có, ta không phải giận ngươi. Vân Như, ngươi có nhận thức của ngươi, có nguyên tắc đối nhân xử thế của ngươi, có thất tình lục dục. Ta không thể, cũng không có khả năng dùng ý thức của mình ra lệnh cho ngươi. Ngươi không chỉ đã trưởng thành, cũng rất mạnh mẽ, ta nên nghỉ ngơi hoàn toàn. Như vậy, lúc ngươi xử lý công việc, sẽ không vì chịu ảnh hưởng của ta mà do dự. Ta chỉ hy vọng ngươi đừng giết chóc quá nặng, dù sao cũng là nữ hài tử. Còn nữa, ta muốn ngươi nhớ kỹ, mọi chuyện ngươi làm, tuyệt đối không phải vì một mình Tào công, mà vì dân chúng thiên hạ. Chỉ cần ngươi làm được điều đó, ta cũng không cần phải xuất hiện nữa.

Đây là sự thật, ta luôn cố gắng làm như vậy:
Muội hiểu rõ, mấy năm trước muội đã hiểu rốt cục vì cái gì mà làm chuyện này. Vũ ca ca, huynh yên tâm đi, Như nhi không dễ đi giết người, có thể tránh giết chóc, muội sẽ tận lực tránh né. Nhưng mà, tranh đoạt thiên hạ trong loạn thế, giết người là không tránh được, điểm này chắc huynh hiểu.

Thanh âm cười khổ của Vũ ca ca truyền đến:
Ngươi thật sự không giống ta, ngươi có thể buông tay, nhưng ta đến cuối vẫn không thể. Vân Như, sân khấu sau này là của ngươi, ta sẽ không can dự nữa. Hôm nay xem như ta giúp ngươi lần cuối. Tào Xung là một đứa trẻ tốt, kiến thức ta cấp cho ngươi, cũng có thể giúp ngươi bồi dưỡng hắn thành minh quân một đời.

Ta cười:
Đúng vậy, cảm giác chính tay mình bồi dưỡng một minh quân chắc không tệ. Thiên hạ là của người trong thiên hạ, không phải của một dòng họ, đạo lý này muội nhất định dạy cho nó biết. Vũ ca ca, huynh hãy chờ xem, muội sẽ không trở thành Lã Bất Vi thứ hai, muội muốn bồi dưỡng ra một nhân quân, một nhân quân minh chủ chân chính. Muội sẽ thực hiện giấc mộng của huynh, khiến một quốc gia mạnh mẽ giàu có xuất hiện trên đống hoang tàn của chiến tranh.

Trong bóng đêm truyền tới giọng nói êm ái của Vũ ca ca:
Ta tin, cũng tin chắc ngày ấy sẽ đến.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.