Q.2 - Chương 194: Bỗng Nhiên Gặp Chuyện


Số từ: 6381
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Đã có người quan tâm thay, ta liền thoát thân đi làm chuyện của mình. Trong vòng mấy tháng, ta đi một vòng qua núi, thỏa thuận thu mua dược liệu với tộc trưởng các nơi, lấy được một lượng lớn quặng sắt đưa tới Lạc Dương. Không chỉ có thế, các tộc trưởng nghe nói ta đang xây nhà ở Lạc Dương, hào sảng cho ta một số lớn hương liệu, tiết kiệm giúp biết bao nhiêu tiền. Ta cũng sảng khoái hứa hẹn, sau này nhất định mời bọn họ tới Lạc Dương du ngoạn. Đám người này nhất định phải lợi dụng thật tốt.
Hương liệu kia ngoại trừ để ta dùng, còn lấy ra một phần đưa tới phủ Tôn Sách và Chu Du, quyết định bắt đầu sau mùa đông sẽ hành động, nếu như Gia Cát Lượng bên này không có gì thay đổi, ta sẽ đi Giang Đông ăn tết. Lúc ấy, Tôn Sách nhiều lần nói muốn ta nâng chén thưởng mai; mặt khác, Tôn Quyền đã chết, đón năm mới thiếu đi một người, Lão phu nhân nhất định sẽ thấy cảnh thương tình, ta đi nói vài câu ngọt ngào với lão nhân gia người vậy. Dù sao cũng là ta thiết kế khiến con bà chết, tuy rằng ta không hề hối hận.
Hoạt động thường xuyên ở Kinh châu, ta cũng không quên Giao Châu. Cần phải chú ý Sĩ Tiếp một chút, thái thú Thương Ngô Ngô Cự người này không hề mua chuộc Sĩ Tiếp, hắn nhận mệnh của Lưu Biểu, nhưng lại rất có cảm tình với Lưu Bị, quan hệ giữa hai người không biết thân thiết từ lúc nào, ta không tìm hiểu được, chỉ sợ không thể không quan hệ với việc Lưu Bị ở Từ châu. Nếu như vậy, Ngô Cự sẽ không thật sự quy thuận chúng ta, người như vậy tất nhiên phải sớm diệt trừ tốt hơn. Cho nên, chúng ta vừa phải tăng cường quan hệ với Sĩ Tiếp, tìm cơ hội thích hợp tiêu diệt Ngô Cự, khống chế Thương Ngô, tương đương với việc cắt đứt đường lui của Lưu Bị.
Trong lúc ta bận rộn, tháng tám đã tới, mùa thu là mùa thu hoạch trái cây, ta ở Tương Dương vội vàng mở rộng việc ủ chế Bách quả tửu, rượu nho liên kết với Bàng gia cũng xuất lô đầu. Nhưng mà năm nay, nho thu hoạch được rất ít, rượu ủ ra còn không đủ cho lão gia hỏa Bàng Đức Công uống. Cho dù như vậy, cũng khiến mọi người rất cao hứng, mỗi ngày đều cao hứng thảo luận về sản lượng năm sau.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ với những việc này, vận mệnh lại trêu đùa ta, từ Vô Ưu sơn trang gửi tới một phong thư khẩn khiến kế hoạch của ta phải thay đổi rất nhiều, cũng khiến kế hoạch phong bế Gia Cát Lượng nửa năm qua ta tiến hành bị gián đoạn.
Thương Lam truyền tin không tới hai tuần, không chỉ đem theo Tiểu Bạch, lần đầu tiên dùng tới phương pháp liên lạc khẩn cấp với các trạm gác ngầm, dọc đường dùng tới ba con tuấn mã. Thương Lam là kỳ tài luyện võ ta đích thân tuyển ra ở sơn trang, hắn cũng là một trong số ít người gần gũi với Tần Dũng, ta đặc biệt để hắn ở lại bảo vệ sơn trang. Tần Dũng phái hắn tới, hắn chạy mệt đến mức gần như kiệt sức, lời nói không mạch lạc, thở hổn hển đợi ta phân phó. Ta cảm thấy sự tình khẩn cấp, dặn thủ hạ đưa người đi nghỉ ngơi, chăm sóc cho Tiểu Bạch rồi trở vào phòng ngủ.
Nhìn tờ giấy mỏng trong tay, cảm xúc của ta vừa phức tạp vừa hoảng loạn. Chuyện này quá bất ngờ, quả thật không thể tưởng tượng nổi, ta nên xử trí thế nào cho thỏa đáng đây? Sau khi cẩn thận suy nghĩ hai canh giờ, ta cuối cùng hạ quyết tâm, lúc này không thể quan tâm tới việc ở đây trông chừng Gia Cát Lượng nữa, dù sao, còn cách thời gian hắn xuất sơn một năm, chuyện trước mắt này khẩn cấp hơn. Mở rộng trang giấy, ta chậm rãi cân nhắc từ ngữ, viết một bức thư cho Tôn Sách.
Viết xong, ta tới tửu lâu nói với Tống Vạn, ta phải về phương bắc, chuyện Tương Dương giao lại cho hắn. Trở lại hiệu thuốc, Chu Lạc biết ta muốn đi, vội dặn tiểu nhị chuẩn bị hành lý cho ta, bao gồm cả địa đồ Kinh châu mới có được. Ta đem bức thư đã viết xong giao cho hắn:
Tiểu Lam nghỉ ngơi ở đây xong, ngươi bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất gửi thư đến Giang Đông, sau đó mang thư Tôn Sách hồi âm đưa về phương bắc cho ta.
Dặn dò xong, ta tới thư phòng gặp Gia Cát Lượng.

Khổng Minh huynh, ngại quá, phương bắc việc làm ăn có sự cố, ta phải trở về một chuyến.

Gia Cát Lượng cùng Tào Xung đang nghe hắn giảng huyền học đều sửng sốt. Tào Xung lập tức ôm ta:
Nghĩa phụ, chuyện rất gấp sao? Có cần hài nhi đi cùng người không?

Ta mỉm cười an ủi nó:
Chuyện đúng là vội vã, trong sơn trang của nghĩa phụ có sự cố xảy ra. Tuy không lớn, nhưng nghĩa phụ nhất định phải đích thân giải quyết. Thù nhi, thân thể con không thích hợp đi về phương bắc, đi theo Gia Cát tiên sinh mới có chút tiến bộ, ngoan ngoãn đợi ở đây đi. Nghĩa phụ tranh thủ đi nhanh về nhanh.

Gia Cát Lượng cũng lại gần:
Tử Vân, Vô Ưu sơn trang của ngươi sao? Có cần ta giúp không?

Ta nhìn hắn cười:
Cần. Huynh giúp ta dạy dỗ Thù nhi cho tốt. Lúc ta không ở đây, phiền huynh chiếu cố nó nhiều hơn.

Gia Cát Lượng cũng cười:
Tử Vân, ta muốn khuyên ngươi một câu, tuy rằng chưa chắc ngươi đã nghe.

Ta nở nụ cười:
Khổng Minh huynh có chuyện gì cứ nói thẳng. Ưu điểm lớn nhất của Triệu Như là chịu lắng nghe ý kiến bằng hữu.

Gia Cát Lượng lắc đầu:
Nghe là một chuyện, chưa chắc đã làm. Tử Vân, chúng ta ở chung không nhiều ngày, ta đã nhận ra ngươi rất có chủ kiến, cũng rất tài giỏi. Nhưng mà ta muốn khuyên ngươi, làm việc đừng quá miễn cưỡng, tính cách của ngươi quá quật cường. Tuy nói làm người có tự tôn là chuyện tốt, nhưng quá mức sẽ trở thành cố chấp, chuyện này đối với ngươi không tốt.

Ta cười không ngừng:
Khổng Minh, ta thừa nhận tính tình bản thân quá quật cường, nhưng không phải người cố chấp. Huynh nói vậy ta không đồng ý. Nhưng ta sẽ theo đề nghị của huynh, lúc làm ăn sẽ khéo léo hơn một chút.

Gia Cát Lượng lắc đầu cười khổ:
Ngươi căn bản không hiểu ta đang nói cái gì. Muốn nói hành sự khéo léo, chỉ sợ thiên hạ ngày nay không ai khéo được hơn ngươi. Tử Vân, đây là loạn thế, chuyện gì cũng có thể phát sinh, bất luận kẻ nào cũng có, ngươi đừng tự tin quá mức, hiểu chứ?

Ta gật đầu:
Huynh nói rất đúng. Chuyện ngoài ý muốn phát sinh không phải chuyện ta hay huynh có thể dự liệu, chẳng hạn lần này. Nhưng ta có năng lực xử lý tốt mọi chuyện, huynh không cần lo lắng cho ta. Đúng rồi, lần này ta đi gấp, các vị tiền bối và đám Quảng Nguyên huynh nhờ huynh nói giùm. Nếu vấn đề giải quyết mau, trước mùa đông ta sẽ trở lại.

Gia Cát Lượng trầm mặc một chút, lại cười tự giễu:
Ta nói thế nào ngươi mới hiểu ý ta đây? Tử Vân, ta biết tình cảnh của ngươi, nhưng mà, có một số việc đối với Vân nhi mà nói, không công bằng.

Sao lại nhắc tới
Triệu Vân
vậy? Gia Cát Lượng này, quả nhiên ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn:
Vân nhi?

Gia Cát Lượng gật đầu, ánh mắt trong suốt nhìn ta không chớp. Ta có chút quẫn bách trốn tránh:
Chuyện này liên quan gì tới Vân nhi?

Gia Cát Lượng thở dài:
Ngươi…. Ngươi luôn giấu Vân nhi đi như vậy không thực tế. Nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt với mọi người, không phải sao? Quảng Nguyên hình như có ý, hắn cũng có tài hoa, con người cũng tốt, lại chưa cưới vợ, ngươi suy nghĩ xem.

Thạch Thao mấy ngày nay rất chăm đến đây, còn chủ động giúp Gia Cát Lượng dạy dỗ Tào Xung. Nhưng mà mỗi lần đến, cuối cùng nói chuyện vẫn quay về bài thơ kia, trong cách nói nhiều lần toát ra ý tứ muốn kết giao với nữ tử này. Nhưng mà đáng tiếc, ta không thể để
Triệu Vân
xuất hiện trước mặt mọi người, đành làm bộ không biết ý của hắn. Không ngờ đến, Gia Cát Lượng cũng có ý nghĩ như vậy. Ta nhìn hắn thăm dò, hắn cũng thản nhiên nhìn ta, tỏ ra đề nghị này là chân thành.
Ta bất đắc dĩ cười khổ:
Khổng Minh huynh, vợ chồng các người đã biết được thân thế của Vân nhi, cũng hiểu được suy nghĩ của nàng. Ta sẽ không đề xuất việc này, chuyện của Vân nhi phải để nàng làm chủ. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, sáng mai ta đi rồi, chuyện của hài tử xin nhờ huynh.

Gia Cát Lượng muốn nói gì đó, cuối cùng nhịn được. Ta cũng không biết làm thế nào, người này làm việc thật cẩn thận, xem ra dùng thân phận nữ tử cũng không tóm được hắn. Trước mắt xảy ra chuyện, ta cũng không quan tâm tới hắn, đợi sau này ta trở lại hãy nói!
Ra roi thúc ngựa rời khỏi Tương Dương, trên đường bắc thượng lòng ta như lửa đốt, tin tức Tần Dũng truyền đến không ngừng hiện lên:
Muội muội Ngô hầu Tôn Thượng Hương hiện ở sơn trang. Đường tỉ Tôn Nguyệt của nàng ở Hữu Bắc Bình gặp cướp, sinh tử không biết, tung tích bất minh.

Hai hàng chữ ngắn ngủi khiến ta vô cùng lúng túng. Không biết Tôn Thượng Hương phát điên cái gì, tự nhiên chạy tới U châu. Nàng rốt cuộc là mạo hiểm đi du ngoạn, hay xảy ra chuyện gì? Hay đặc biệt đến tìm ta? Quả thật là một nữ ma đầu, lúc mấu chốt còn gây thêm phiền phức. Đoán được các nàng nhất định là một mình trốn đi, hiện ở Kiến Nghiệp chắc rất gấp, Lão phu nhân không biết thế nào rồi, cho nên ta gửi thư tới cho Tôn Sách, nói tung tích của tiểu nha đầu, đồng thời báo với hắn ta đang hỏa tốc trở về, bảo bọn họ đừng lo lắng.
Ta mang theo một bụng nghi vấn, ỷ vào tốc độ của Tiểu Bạch, nửa tháng sau đã về tới sơn trang đã bốn năm xa cách. Vào tới sơn trang, ta nghẹn họng nhìn trân trân gần như không nhận ra nữa. Khoảng sân lớn ban đầu đã không còn, phòng ốc cũng mọc lên rất nhiều bên hai sườn núi. Lại có rất nhiều gian nhà có dấu vết đổ nát, giống như đã lâu không có người ở. Trong trang không còn sự náo nhiệt ngày trước, yên lặng đi không ít. Chạy sâu vào sơn cốc, mới có hai người đi ra, nhìn thấy ta đều mừng rỡ đón chào:
Trang chủ, trang chủ về rồi.

Theo tiếng hô của bọn họ, từ các gian nhà trên sườn núi lập tức ùa ra không ít người, vui vẻ chạy tới chỗ ta. Bọn họ chủ yếu đều là các lão nhân ta đưa vào núi, tình cảm đối với ta rất tốt, khiến ta cảm động rơi nước mắt. Ta cười vui vẻ, chào hỏi mọi người. Chu bá bá cũng ra đón, ta vội bước lên đỡ lấy ông:
Lão nhân gia ngài đừng khách khí với ta như vậy, ta phải tới gặp ngài mới đúng.

Chu lão bá cười cười nói:
Vài năm không về, ai cũng nhớ ngài. Thế nào, sơn trang thay đổi rất lớn phải không? Người đã đi hơn nửa rồi, chúng ta không muốn trở lại quê nhà. Nghe Tần tiểu tử nói ngài sẽ sớm trở về, mọi người vội vàng sắp xếp một chỗ ở cho ngài. Đúng rồi, nữ hài tử kia đang ở trong chờ cậu! Ánh mắt không tệ, rất xinh đẹp.

Ta chỉ biết cười khổ:
Lão nhân gia, ngài còn đểtâm cả chuyện này? Cô nương này lai lịch rất lớn, ta có muốn cũng không nổi.

Chu lão bá cười cười:
Ta thấy Tần tiểu tử vì nàng rất khẩn trương, còn vội vàng gọi cậu về. Thật sự rất phiền toái sao?

Ta gật gật đầu:
Phiền toái không nhỏ, sau này ta sẽ nói cho ngàibiết. Điền đại ca đâu rồi?

Chu lão bá cười nói:
Điền trang chủ đã là Điền đại nhân, theo Tào đại nhân đi đánh người Ô Hoàn rồi. Ông ta không chỉ đích thân đi mà đem thân tộc đi theo cả. Tào đại nhân nói sơn trang của chúng ta có công cho mượn đường, đặc biệt khen thưởng chúng ta, miễn ba loại thuế lớn, còn nói nếu muốn về quê, có thể tùy chọn đất ruộng. Điều kiện rất tốt, đại đa số người đều đi, chỉ có mấy lão già chúng ta không muốn đi nên ở lại. Hiện trong trang còn không tới ba trăm hộ.

Ta ừ một tiếng:
Đi cũng tốt, cuộc sống bên ngoài hiện tại không tồi. Tào đại nhân đi qua, chắc cũng gây ra không ít tổn thất?

Chu lão bá lắc đầu:
Không tổn thất gì. Điền trang chủ sớm đã chuẩn bị, xây nhà cửa dời đi, tránh khỏi đường đi, còn trong hai năm thời gian, tìm được con đường nhỏ thông ra phía bắc. Tào quân đi rất mau, cũng không gây rối trong trang. Hôm kia, Tào đại nhân còn sai người tới truyền lời, nói Tào quân chiếm được Liễu thành, giành toàn thắng, muốn khen thưởng cho chúng ta một ít chiến lợi phẩm, sẽ rất nhanh tới nơi!

Ta cười:
Vậy rất tốt! Điền đại ca thật giỏi. Xem ra, sơn trang sẽ không có nguy hiểm gì nữa. Mọi người không muốn rời núi cũng được, dược liệu chúng ta vẫn phải sản xuất, xưởng của Công Tôn huynh cũng không tiện chuyển ra ngoài. Đúng rồi, Tần tiểu tử đâu? Sao không thấy hắn?

Chu lão bá chỉ chỉ tới phía tác phường bên kia:
Bị cô nương thần bí dọa chạy tới chỗ ca ca hắn rồi.

Ta nở nụ cười:
Nếu vậy, ta phải mau đi gặp nữ ma đầu này, thật làm người ta đau đầu.

Tôn Thượng Hương nhìn thấy ta, nhếch miệng lên muốn khóc. Ta ngồi xuống đối diện hỏi nàng:
Nói đi, sao lại thế này?

Nàng len lén nhìn ta rồi mới nói:
Ca ca bọn họ ép Nguyệt tỉ tỉ lập gia đình, Nguyệt tỉ tỉ không chịu, khóc rất lớn. Ta muốn đưa nàng ra ngoài giải sầu. Ai ngờ chúng ta bị thất lạc.


Chỉ có vậy sao? Cô nương ngoan của ta, tới mức này rồi, cô đem tình hình thực tế nói thật ra được không?

Bị ta trách móc, tính tình lại phát tác, trừng mắt nhìn ta:
Toàn do ngươi hết!


Ta? Các cô trốn chạy tới đây, liên quan gì tới ta?
Ta thật sự gặp quỷ rồi.
Tôn Thượng Hương do dự một chút rồi nói ra:
Nguyệt tỉ tỉ thích ngươi, ngươi biết không? Tỉ tỉ bí mật nói với ta, nàng phải đợi tới lúc ngươi đồng ý đề nghị kia, vậy mà ngươi cứ làm như không biết, cũng không tỏ thái độ. Cho nên, ca ca muốn gả nàng cho Lữ Mông, nàng cả ngày đều khóc, khóc đến ta đau lòng. Ta đi tìm ca ca cầu xin, bảo ca ca đồng ý đem nàng gả cho ngươi, nhưng ca ca không đồng ý, còn cười nhạo ta. Không còn cách nào, thấy sắp tới ngày thành hôn, ta ra chủ ý đào hôn tới tìm ngươi, Nguyệt tỉ tỉ lập tức đồng ý, chúng ta liền trốn đi. Nhưng không biết ngươi ở đâu, nghe nói ở Thọ Quang và nơi này ngươi đều có nhà, chúng ta liền một đường bắc thượng.

Thiếu chút nữa ta ngất đi, trời ạ, thế nào là sao? Ai ngờ được Tôn Nguyệt vẻ ngoài mảnh mai yếu ớt lại có tính tình như vậy. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, ta lại không thể nói với nàng ta cũng là nữ:
Vậy sao các cô gặp phải cướp? Sao cô lại chạy được tới đây?

Tôn Thượng Hương trắng mắt nhìn ta:
Ta là mở đường máu thoát ra. Có điều, Tiểu Thúy các nàng hai người chết rồi. Chúng ta dọc đường đi không sao, rất thuận lợi tới được Thọ Quang, hỏi thăm một chút thì biết ngươi đã lâu không về. Chúng ta thương lượng, dù sao cũng đã đến, vậy tới Vô Ưu sơn trang xem thế nào, nói không chừng ngươi ở đó. Với lại, chúng ta cũng muốn biết thêm chuyện về ngươi. Ai ngờ tối hôm ấy, chúng ta đang ở một thôn trang bên ngoài Hữu Bắc Bình, nửa đêm gặp cướp tới tập kích, ta vốn che chở cho Nguyệt tỉ tỉ, vừa đánh vừa chạy, nhưng người ngày càng đông, ta vội vàng chém giết bọn cướp, không để ý tới nàng được liền bảo Tiểu Thúy và Tình nhi đưa nàng ra ngoài. Đợi lúc ta xông ra được, tìm mãi không thấy người. Trở vào thôn, bọn cướp đã rút lui, ta chỉ tìm được thi thể Tiểu Thúy và Tình nhi, không thấy Nguyệt tỉ tỉ đâu. Ôi…, ta đã tìm rất lâu mà không thấy người, đành tới tìm ngươi trước. Triệu Như, ngươi giúp ta tìm người đi, ta muốn đích thân tìm lại Nguyệt tỉ tỉ, còn phải giết đám thổ phỉ kia nữa.

Ta thở dài:
Võ công của cô tốt, thì người khác cũng tốt như cô sao? Tìm người, không thành vấn đề, nhưng ta hỏi cô, cô biết lai lịch đám thổ phỉ kia không? Biết bọn chúng ở đâu không? Cô cái gì cũng không biết, làm sao tìm được? Ở đây là U châu, không phải Giang Đông, cô cho rằng có thể coi người của ta như gia binh ở Ngô hầu phủ của cô mà chạy việc sao?

Tôn Thượng Hương nóng nảy:
Vậy ngươi nói phải làm sao đây? Đã qua một tháng rồi, quản gia của ngươi lại không cho ta ra ngoài, ta gấp muốn chết.

Xử lý ra sao? Chỉ có được bước nào hay bước ấy, trước hết đuổi người về Giang Đông đã:
Thượng Hương, thế này nhé, trước tiên ta đưa cô về Giang Đông đã. Nguyệt cô nương ta sẽ cho người toàn lực tìm tung tích.

Tôn Thượng Hương mạnh mẽ lắc đầu:
Không được, không tìm được Nguyệt tỉ tỉ, ta không về. Ta cũng không thể một mình trở về được!

Ta thở dài:
Ta đã gửi thư cho Bá Phù, cho nên, tiễn cô trở về là việc khẩn cấp trước mắt. Cô không sợ lão phu nhân ngã bệnh sao.

Tôn Thượng Hương vẫn lắc đầu:
Triệu Như, ta biết nam nhân các ngươi xem thường nữ nhân chúng ta, nhưng ta cho ngươi biết, chúng ta biết chịu trách nhiệm. Nguyệt tỉ tỉ là ta mang đi, hiện tại nàng sống chết không rõ, ta làm sao có thể đi được? Lúc đi là hai người, về cũng phải hai người về. Nếu không, ta thà chết bên ngoài.

Ta thật sự vừa tức vừa vội:
Bà cô của ta ơi, hiện tại không phải lúc tức giận. Cô không nghĩ cô ở đây nguy hiểm thế nào sao. Cô chính là muội muội của Giang Đông Ngô hầu, mọi việc của cô đều liên lụy đến Giang Đông. Lỡ cô xảy ra chuyện gì không tốt, sau đó sẽ kéo theo hàng ngàn hàng vạn người, thậm chí là mấy vạn, mấy chục vạn người vì sự lỗ mãng của cô mà mất mạng.

Tôn Thượng Hương đứng bật dậy:
Ta nhìn lầm ngươi. Ta còn tưởng rằng Triệu Như là người can đảm, kết quả, chẳng qua là một kẻ nhát gan. Cái gì mà liên lụy người khác mất mạng, ngươi sợ ta khiến ngươi và sơn trang của ngươi vất vả phải không? Nếu vậy, ta lập tức đi ngay, không liên lụy tới các ngươi nữa.
Nói xong liền bỏ ra ngoài.
Ta nổi giận, giữ chặt nàng ném vào trong nhà:
Cô im miệng cho ta. Ta sợ? Ta nếu sợ sẽ ngàn dặm xa xôi từ Kinh châu chạy về đây sao? Nếu ta sợ, phải tới Giang Đông đưa ca ca cô tới. Nếu vậy, bất kể cô xảy ra chuyện gì cũng không can hệ đến ta.

Tôn Thượng Hương quật cường đứng đó nghe ta phát hỏa. Ta trút giận xong, yên lặng trở lại. Tôn Thượng Hương nói thế nào cũng chỉ là một nữ tử được nuông chiều từ bé, cho dù nàng mạnh mẽ đến đâu, cũng không có sự lo nghĩ cẩn thận như ta. Với lại, trong mắt nàng, an nguy của Tôn Nguyệt và mình để trong lòng, nhưng tính mạng người khác nàng căn bản không để ý.
Nghĩ một chút, ta lại khuyên nàng:
Thượng Hương, ta biết cô quan tâm Nguyệt cô nương, ta cũng hiểu tâm trạng nóng vội của cô. Nhưng mà, cô không hiểu ý nghĩa của cô với Bá Phù sao? Bá Phù đối xử với đệ muội các người như phụ thân vậy, sinh tử an nguy của các người còn quan trọng hơn tính mạng của huynh ấy. Nếu huynh ấy biết cô gặp phải nguy hiểm, sẽ liều lĩnh phát binh tới cứu cô. Mà trước mắt Giang Đông không có năng lực để chiến thắng. Còn chưa nói, Giang Đông ở phía tây bị Kinh châu uy hiếp, bên trong có Sơn Việt uy hiếp, thậm chí cả Giao Châu cũng uy hiếp. Cho nên, một khi cô ở ngoài gặp nguy hiểm, sẽ liên lụy tới Bá Phù, cô hiểu rõ chưa?

Tôn Thượng Hương chớp tròng mắt nói:
Nhưng mà, ngươi không phải ở đâu cũng được hoan nghênh sao? Chẳng lẽ bản lĩnh như ngươi lại không thể bảo vệ ta chu toàn? Hay là nhưng lời đồn về ngươi đều là giả?

Ta cười khổ:
Có lẽ ta có thể bảo vệ cô chu đáo, nhưng ta không dám mạo hiểm. Thân phận của cô quá đặc biệt.


Vậy ngươi sẽ không giấu giếm thân phận của ta? Triệu Như, ngươi mang theo ta cùng đi tìm Nguyệt tỉ tỉ đi. Tìm được nàng thì cưới nàng, sau đó ta sẽ nghe lời ngươi trở về. Nếu không, ta tuyệt đối không đi. Nếu ngươi ép ta, ta sẽ, ta sẽ tự đi.

Ta cũng gấp:
Chuyện này chỉ sợ không thể nghe theo cô. Cô nghe lời là tốt nhất, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta lên đường.

Tôn Thượng Hương cắn chặt môi, đi qua đi lại mấy bước, rút kiếm trỏ vào ta:
Ta biết ngươi sẽ làm như vậy. Ngươi tránh ra cho ta, ta tự đi tìm Nguyệt tỉ tỉ.

Ta nhíu chặt mày, cuối cùng cũng được lĩnh giáo tính tình vị nữ bá vương này:
Cô cho rằng cô có thể xông ra ngoài sao? Đừng quên, đây là địa bàn của ta.

Tôn Thượng Hương hét lên:
Triệu Như, đừng để ta hận ngươi, nếu không, cho dù ngươi đưa ta về, cũng đừng nghĩ có thể quay lại Ngô hầu phủ. Ngươi đến một lần, ta giết một lần. Nếu như Nguyệt tỉ tỉ bởi vậy gặp phải bất hạnh, sớm muộn ta cũng đem người tới diệt Vô Ưu sơn trang của ngươi.


Cô đúng là quá ngang ngạnh.
Ta tức giận nói không ra lời, đá cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tần Dũng đã đứng đợi rất lâu, thấy ta đi ra, hắn cúi đầu:
Xin lỗi, tôi không làm được, đã phái rất nhiều huynh đệ ra ngoài mà chưa tìm thấy người.

Ta bước lên vỗ vai hắn:
Việc này không liên quan đến ngươi. Ngươi không để nàng đi ra ngoài đã là rất tốt rồi.


Nhưng mà,
Tần Dũng vội nói:
Hai người nói chuyện tôi đều nghe thấy, nàng như vậy, chúng ta xử lý thế nào?

Ta cười khổ:
Ta cũng không biết. Nhưng ta biết, nàng chính là nói được làm được. Với lại, nếu nàng thật sự muốn xông ra, chúng ta cũng không dám làm nàng bị thương. Ở đây cách xa Giang Đông như vậy, cũng không thể ép nàng trở về. Đợi vài ngày nữa, xem Thương Lam mang tin gì về rồi hãy nói. Đúng rồi, các ngươi đã tìm hết Hữu Bắc Bình chưa?

Tần Dũng gật đầu:
Đã lục soát mấy lần, đến núi non lớn nhỏ phụ cận cũng đều tìm, căn bản không có bóng người. Có điều chúng ta nhận được một tin tức, trên đường đi Liêu Tây, có một nhóm cướp phỉ bị Tào quân tiêu diệt, tôi đã phái người đi nghe ngóng.


Tào quân? Là quân đóng giữ hay quân xuất chinh?


Không rõ lắm, chúng tôi đang tìm cách hỏi thăm. Đúng rồi, Tào đại nhân đã hạ được Liễu thành, giết Đạp Đốn và huynh đệ Viên thị, còn giết mười mấy viên đầu lĩnh ngoại tộc cùng hai vạn quân đi theo bọn chúng nữa. Nạn gây rối ở bên cảnh đã cơ bản giải quyết xong. Đương nhiên, đây là nhờ Điền đại nhân hiến kế.


Ồ? Hành động lớn như vậy sao? Quân ta lần này xuất chinh bao nhiêu người?


Tám vạn. Trong đó có một vạn năm ngàn tinh binh của sơn trang chúng ta xuất ra, đi qua cứ điểm Lư Long. Những người còn lại đi theo quan đạo. Tào đại nhân dùng đại quân trên quan đạo thu hút sự chú ý của Đạp Đốn, rồi bất ngờ từ sau lưng đánh tới. Đạp Đốn tinh thần luống cuống, mười vạn đại quân chỉ chống cự một chút, toàn quân đã tan rã. Đạp Đốn bị Cao gia giết chết, Viên Thượng chết trong loạn quân, Viên Hi bị Đại gia bắt, giết ở Liễu thành.

Ta mỉm cười:
Ý kiến hay. Là Điền đại ca nghĩ ra? Ngươi cũng đi?

Tần Dũng cười:
Công tử đem hết công lao cho Điền đại nhân, tôi không đi. Đều do các huynh đệ trở về nói lại.

Ta nhìn Tần Dũng cười :
Ai lập công đều được. Điền đại ca cũng có bản lĩnh này. Với lại, nếu thật tính toán, công lao của ta còn lớn hơn nhiều, để ý gì chuyện này. Trước mắt, chúng ta phải tập trung tìm kiếm Tôn Nguyệt, bất cứ tin tức gì cũng không được bỏ qua, bao gồm cả tin người chết.


Tôi hiểu. Nhưng mà, công tử, lỡ Tôn cô nương thật sự…, vậy chúng ta xử lý ra sao?

Ta hít sâu một hơi:
Không có cách nào. Chỉ đành giúp nàng báo thù thôi. Giang Đông cũng không thể vì vậy mà trách móc ta.

Tần Dũng cười:
Giang Đông đương nhiên không vì vậy mà trách ngài. Tôi là nói, nàng, chúng ta xử lý ra sao?

Ta liếc nhìn căn phòng, lắc đầu nói:
Nhìn thấy thi thể cũng không khác tìm được người. Lúc đó, nàng cũng chỉ có thể trở về.


Vậy, nếu không tìm thấy người thì sao?


Không thể nào. Bất luận sống chết, đều phải tìm được.

Rõ.

Ta không ép Tôn Thượng Hương đi nữa, mà nói với nàng, người ta đang dốc sức đi tìm, đồng thời, ta muốn nhận được tin của Bá Phù rồi mới quyết định tiếp theo làm thế nào. Tôn Thượng Hương cũng không có cách nào, ngoại trừ cả ngày ép hỏi tin tức của ta, chuyện khác cũng không gây náo loạn nữa. Thời gian từ từ trôi qua thêm gần một tháng. Trong thời gian này, ta đích thân cùng Tần Dũng đi một chuyến tới Hữu Bắc Bình, chứng thực nơi này từng có một nhóm cướp hoành hành, bọn chúng ban đầu là người của Viên Hi, không chịu đầu hàng chúng ta, lưu lạc thành phỉ. Căn cứ tin tức này, ta có thể phán đoán nhóm thổ phỉ bị Tào quân tiêu diệt kia chính là bọn chúng. Nếu chúng là thủ hạ cũ của Viên Hi, biết Tào quân tấn công Liêu Tây, khẳng định sẽ bắc thượng tìm cơ hội quay lại với chủ cũ, bởi vậy mới bị tiêu diệt trên đường tới Liêu Tây. Trước mắt, ta chỉ có thể phân phó Tần Dũng phái thêm người tìm dọc đường, cũng biết tiêu diệt nhóm thổ phỉ này là thuộc hạ của một vị tướng quân nào đó.
Đồng thời, chúng ta cũng mở rộng phạm vi tìm kiếm, không thể loại trừ khả năng Tôn Nguyệt lúc ấy đã chạy thoát, nói không chừng nàng chạy sai hướng, đi nhầm đường. Dù sao có một chút khả năng, có một chút manh mối, chúng ta sẽ không bỏ qua. Tin tức bên này còn chưa trở lại, Thương Lam đã mang thư Tôn Sách tự tay viết tới. Trong thư nói ta toàn quyền phụ trách việc đi hay ở của Tôn Thượng Hương. Cầm thư, ta dở khóc dở cười, loại trao quyền này ta tình nguyện không cần. Muốn ta tự mình quyết định, Tôn Thượng Hương có thể nghe ta sao? Thương Lam cười nói:
Ngô hầu nói, lời ngài ấy nói cũng sẽ không có tác dụng. Nếu người đang ở chỗ công tử, bọn họ cũng yên tâm. Cô nương muốn chơi, vậy ở lại chơi mấy ngày, lúc nào nàng muốn trở về, tất nhiên sẽ lệnh cho ngài đưa người trở về.

Ta ôm đầu kêu đau khổ. Sớm biết Tôn Sách như vậy, không bằng ta đem chuyện Tôn Nguyệt mất tích nói cho hắn biết luôn. Lúc trước, sợ bọn họ nóng ruột, ta không nói ra, nhận lấy phiền toái vào mình. Không còn cách nào nữa, ta đành nói cho Tôn Thượng Hương biết, ta đồng ý với nàng, tìm được Tôn Nguyệt mới đưa hai nàng cùng trở về.
Vừa lúc đó, Tào Tháo sai người tới tìm ta, muốn ta đi theo quân đội sắp trở về đi qua đường này cùng về Nghiệp thành. Ta cũng đành nghe lệnh, ai bảo Phong Nguyên tới đưa chiến lợi phẩm gặp được ta, tránh không được. Nhưng mà, ta không muốn để lộ thân phận Tôn Thượng Hương, cũng không dám để nàng ở lại đây chờ tin, dù sao nàng cũng quá đặc biệt, lại vào thời điểm nhạy cảm thế này. Sinh tử của Tôn Nguyệt dù khẩn yếu, cũng không sánh bằng an nguy của nàng. Cho nên, ta tự nguyện đưa nàng đi cùng.
Sau khi suy nghĩ chu đáo, ta nói với Tôn Thượng Hương đã tìm được một chút manh mối, chúng ta phải theo Tào quân về Nghiệp thành, bảo nàng đóng giả làm biểu muội họ hàng xa theo cùng ta. Vì ta không biết nếu Tào Tháo biết thân phận của nàng sẽ làm ra chuyện gì, cho nên tuyệt đối không dám để lộ. Tôn Thượng Hương không phản đối, ngược lại rất vui vẻ vì được rời sơn trang, hai tháng này khiến nàng khó ở lắm rồi. Không lâu sau, ta mới biết che giấu thân phận Tôn Thượng Hương là quyết định vô cùng ngu xuẩn của ta. Nhưng mà, Tái ông mất ngựa, ai biết họa phúc?
Tào Tháo gặp ta rất cao hứng, kéo ta về doanh trướng của mình, mở miệng liền khen Điền Trù:
Rất không tồi, quân sự và chính trị đều là sở trường, có hắn xử lý mọi việc, ta cũng có thể yên tâm. Vốn định thuận tiện hạ luôn Liêu Đông, nhưng trời lạnh, đại quân tác chiến rất vất vả, Công Tôn bên kia cũng biết đối nhân xử thế, phái người đến chúc mừng, ta đành thu binh.

Ta cười:
Chúc mừng chủ công lại thu được một nhân tài, càng chúc mừng chủ công bắt đầu bước phát triển ổn định.

Tào Tháo cười:
Ngươi đó! Mấy tháng này có được không? Chủ ý ổn định Giang Hạ không sai, chỉ cần Giang Đông và Kinh châu vẫn ta tranh ngươi đấu, chúng ta vẫn có cơ hội.

Ta gật đầu nói phải:
Thần chính là nghĩ như vậy. Kỳ thực, Lưu Kỳ thân thể yếu ớt, tính cách cũng yếu ớt, không thể tạo ra uy hiếp với chúng ta. Ngược lại, một khi chúng ta lấy được Tương Dương, muốn hắn không chiến mà hàng rất đơn giản. Bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không hàng Giang Đông.

Tào Tháo thở dài:
Ôi, ta dùng một mình Tử Vân đã lấy được một nửa Kinh châu, thậm chí là toàn bộ. Chư hầu trong thiên hạ, ai có phúc khí của Tháo đây.

Ta vui vẻ:
Nếu thần lợi hại như vậy thì tốt rồi. Chủ công cũng đừng thở dài nữa, ngài trọng thưởng cho dân chúng trong sơn trang, chính là trọng thưởng cho thần, thần còn phải cảm kích chủ công mới phải.

Tào Tháo cười:
Công phu vỗ mông ngựa ngày càng cao. Không sai, ý ta chính là như vậy. Điền Trù cũng vì việc này mà cảm kích ta! Theo kiến nghị, Liêu Tây chủ yếu đã bình định xong, các tộc người thiểu số quanh đó và dân chúng quan ngoại đều đã sắp xếp và di chuyển, ta cũng có thể yên tâm nam hạ.

Ta cười ảm đạm:
Chủ công dụng binh không cần gấp như vậy, nếu không, dễ khiến binh lính sinh ra tâm lý mệt nhọc. Để bọn họ về nhà sum họp với người thân một chút, thả lỏng một chút, cũng có lợi cho lần động binh tiếp theo của ngài. Còn nữa, ngài nói sau khi chinh phạt Liêu Tây trở về, sẽ cải cách quân đội, đã quên rồi?

Tào Tháo cười:
Không quên. Lần này ra trận, để Nguyên Trực, Lưu Diệp, Đổng Chiêu, cũng triệu Trọng Đức tới, đã dặn bọn họ bắt tay vào chuẩn bị.

Ta liên tục gật đầu:
Thần chỉ nhắc nhở chủ công thôi. Lần này thần trở về, mang tới một lễ vật rất tuyệt cho ngài, cam đoan ngài sẽ thích.


Ồ? Là cái gì?

Ta cười cười mở bọc đồ:
Chính là thứ này, bản đồ sơn thủy địa lý. Ta cho thuộc hạ mấy năm qua đi khắp các quận huyện, núi non, sông ngòi, quan đạo, u kính, dùng văn thư hoặc đồ hình miêu tả lại, sau đó tìm cao thủ vẽ thành sách, cũng vẽ địa đồ chi tiết bảy châu Kinh, Dương, Ký, U, Lương, Dự, Ung. Thủy vực Giang Đông quá phức tạp, đồ hình còn chưa xong. Giao Châu, Hán Trung, Ích châu còn cần thêm một bước nữa mới hiểu rõ hết, cũng chưa có. Chỗ này chỉ có sách chỉ dẫn, bản đồ lớn chi tiết, ta bảo bọn họ đưa tới Nghiệp thành, chủ công trở về có thể xem.

Tào Tháo khẩn cấp lật mở xem sách, cao hứng liên tục tán thưởng:
Rất tốt, Tử Vân, rất tốt. Những thứ này có tác dụng lớn khi chúng ta dụng binh.

Ta mỉm cười:
Không chỉ dụng binh. Trọn bộ sách đồ này, chú giải đầy đủ đặc sản địa phương, biến hóa của khí hậu, dân số các châu huyện, các nhân sĩ nổi danh, các thế lực ở địa phương vv, đối với sự thống trị của chủ công sau này có tác dụng rất lớn.

Tào Tháo bỏ tập xuống, nhìn ta thở dài:
Tử Vân, ông trời đối đãi với ta vô cùng tốt.

Ta nghịch ngợm cười:
Đúng vậy, thần chính là mệnh tinh mà ông trời trao cho ngài.

Tào Tháo bị ta chọc cười, bước lại một lần nữa khẽ ôm lấy ta:
Đúng, ngươi là mệnh tinh của Tháo. Xung nhi khỏe không?


Nhịn không được rồi! Chủ công yên tâm, công tử rất khỏe, ở Tương Dương học được nhiều kiến thức, thần cũng tìm cho nó mấy thầy giáo rất giỏi. Công tử rất thông minh, những điều thầy giáo dạy đều có thể học một biết mười, còn kết giao rất nhiều bằng hữu. Những tiểu hài tử đó ở Kinh châu đều có bối cảnh, tạo điều kiện không ít cho chúng ta sau này. Nó nhất định sẽ trở thành hài tử mà ngài kỳ vọng trong lòng.

Tào Tháo lẩm bẩm nói:
Vậy thì tốt, vô cùng tốt! Tử Vân, ta rất vui, thật sự rất vui.

Chú thích:
Huyền học: Triết học duy tâm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.