Q.2 - Chương 197: Mai Hoa Tam Lộng


Số từ: 10093
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Lữ Phạm trở lại Giang Đông, không hề đề cập tới dung mạo của Bàng Thống, nhưng khen nức nở tài học của hắn, năng lực của hắn. Những người khác cũng rất cao hứng, chẳng hạn lão phu nhân, nhưng Tôn Sách lại không hề vui vẻ, ngược lại liên tục thở dài. Ta vẫn như những lần trước tới Giang Đông, không chỉ bận rộn việc kinh doanh, còn vội vàng đi khắp nơi xây dựng quan hệ. Tào Xung từ lúc Bàng Lâm tới đây cũng được dẫn theo, ta để nó ở lại hầu hạ lão phu nhân, ý tứ phía sau là muốn bồi dưỡng tình cảm của nó với Tôn Thiệu. Cha chú đã xác định là địch nhân, nhưng hài tử vẫn nên có chút tình hữu hảo.
Mười ngày sau, chiều muộn hôm đó, Tào Xung từ chỗ lão phu nhân trở về, đến bên cạnh ôm ta hỏi:
Nghĩa phụ, chúng ta lúc nào về Tương Dương?

Ta xoa xoa đầu nó:
Sao con lại hỏi chuyện này? Ở đây chơi không vui sao?

Tào Xung lắc đầu cười nói:
Không phải! Ở đây ai cũng tốt với con, con với Tôn Thiệu quan hệ rất tốt, lão phu nhân đối xử với con cũng tốt. Nhưng mà, con nhớ lão sư. Lúc con đi, lão sư dặn con nói với người, ngài muốn đi ngắm hoa mai. Còn nữa, đại bá bảo con nhắn người, bảo chúng ta về nhà ăn tết! Cầm muội muội cũng ầm ỹ đòi nghĩa phụ về đưa bọn con đi cưỡi ngựa.

Gia Cát Lượng muốn đi ngắm hoa mai? Lòng ta cuống lên, như vậy, hắn vẫn có cảm giác đối với
Triệu Vân
. Đúng rồi, ta đã đồng ý cùng vợ chồng họ vào trong núi ngắm tuyết thưởng mai. Cả ở chỗ Vân ca ca nữa, phải cùng mọi người đón năm mới. Nghĩ tới đây, ta vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tào Xung nói:
Được, chúng ta về Tân Dã đón tết, qua năm ta sẽ đưa con về chỗ Gia Cát tiên sinh. Thù nhi, vài năm nữa, con trưởng thành là có thể trở về rồi. Bởi vậy, cuộc sống mấy năm tới con phải ghi nhớ trong lòng. Những người bạn nhỏ đó, những bằng hữu đó, con không thể nào quên bọn họ.

Tào Xung gật đầu:
Con biết mà, nghĩa phụ.

Ngày hôm sau, ta sắp xếp một chút công việc buổi tối, tìm Chu Du mời hắn tới, sau đó nói với Tôn Sách, ta sẽ về Tân Dã. Tôn Sách rầu rĩ không vui nói:
Không thể ở lại qua năm sao?

Ta lắc đầu:
Ca ca của ta đã lên tiếng, ta không về không được. Bá Phù, giữa chúng ta tương lai còn dài, không cần vội vã nhất thời. Ở Tương Dương có mấy bằng hữu nhất định muốn ta về cùng ngắm tuyết, huynh biết quan hệ của ta ở đó, không thể không về!
Tôn Sách thở dài không nói nữa.
Tối đó, Chu Du đến trước, Tôn Sách nhắn sẽ tới muộn. Trăng chiếu trong phòng, Tôn Sách còn chưa tới, ta thở dài, tự rót một chung rượu:
Bá Phù thật bận rộn. Công Cẩn, ta vẫn cảm thấy Bá Phù không hài lòng với hôn sự của Thượng Hương, vừa nhắc tới Thất ca đã thở dài, ta hỏi, huynh ấy lại không nói.

Chu Du nhìn ra cửa viện nói:
Có một muội phu tài giỏi như vậy nhậm chức Dương Châu mục, là tốt hay xấu khó nói rõ. Tào Mạnh Đức thật lợi hại! Hôn sự này thật sự là…, xảy ra với ai cũng đều không thoải mái.

Ta cũng thở dài:
Muốn trách, thì trách Trọng Mưu. Tuy rằng người không còn, nhưng ta vẫn phải nói, lúc trước nếu hắn thật sự chiêu hiền đãi sĩ, Thất ca sớm đã là người của các huynh. Ta đem người đưa tới trước mặt hắn, hắn lại không cần.

Chu Du trầm mặc một chút:
Ta vẫn hoài nghi, lúc ấy Trọng Mưu đã biết chúng ta nghi ngờ hắn, người ngươi tiến cử, hắn đương nhiên không cần. Đây cũng là thiên mệnh.

Ta vội vàng đổi đề tài:
Đừng nói chuyện này nữa. Công Cẩn, huynh ngày ngày huấn luyện binh lính, cũng nên để ý sức khỏe của mình, ẩm thấp quá cũng không tốt. Còn nữa, ngàn vạn lần đừng ăn đồ bị nguội lạnh.

Chu Du gật đầu cười cười:
Ngươi đã dặn nhiều lần, ta biết rồi. Hôm nay tuy chưa có tuyết nhưng vẫn rất lạnh, ngươi mặc ít đồ vậy, cẩn thận nhiễm lạnh.

Đang nói, Tôn Sách đã tới:
Bận bịu mãi cũng xong. Công Cẩn nói rất đúng, ngươi mặc ít đồ quá, tỉ tỉ ngươi có đưa y phục tới, ngươi không thử sao?

Ta ngượng ngùng cười:
Xem hai người kìa, làm như ta là trẻ con vậy. Cẩm bào này chế từ da cáo, vô cùng ấm áp.

Tôn Sách kéo áo choàng qua nhìn nhìn:
Không tồi.

Ta cười:
Đây là thuộc hạ ở sơn trang tỉ mỉ làm cho ta, phải săn hai con hồ ly, tốn không ít tâm huyết đâu. Mặc nó, cảm giác được sự quan tâm của bọn họ đối với ta, trong lòng vô cùng ấm áp.

Tôn Sách cười lớn trong chốc lát, rồi lại thở dài:
Lữ Phạm trở về nói, Thượng Hương ở một thời gian trong trang của ngươi, cũng cảm nhận rất rõ ràng. Nhưng mà, Tào Mạnh Đức thật lợi hại, hắn bỏ sức vì ngươi không ít.

Ta hiểu rõ hắn ám chỉ mệnh lệnh miễn ba loại thuế lớn:
Được thưởng không phải là ta. Điền Trù phó trang chủ bị ông ấy bắt đi, ta mất đi một cánh tay đó! Lần này ông ta phong thưởng cho sơn trang, phân nửa là bồi thường cho Điền đại ca, một nửa là bồi thường tổn thất của ta. Các huynh nghĩ lại xem, một mệnh lệnh của ông ta, sơn trang của ta giảm bớt một nửa nhân số, tổn thất lớn vô cùng.

Tôn Sách cùng Chu Du nhìn nhau cười, Chu Du tiện thể nói:
Ngươi biết là tốt rồi. Theo ta, ngươi cũng đẩy cả Thọ Quang kia đi đi! Tử Vân, chủ tử nào cũng vậy thôi, không thể để trên lãnh địa của mình lại xuất hiện một thế lực không nằm trong sự khống chế của mình, ngươi đã đặc biệt lắm rồi. Nếu không phải lúc loạn thế này có nhiều điều khiến Tào Mạnh Đức băn khoăn, ngươi cho là hắn có thể dung hạ được Thọ Quang và Vô Ưu sơn trang của ngươi sao?

Ánh mắt ta trở nên ảm đạm, bọn họ nói rất đúng, chỉ là tình hình còn đặc biệt hơn. Miễn cưỡng nở một nụ cười, ta nói:
Kỳ thực, từ lúc ông ấy phong Ngũ ca làm Thọ Đình hầu, ta đã hiểu rõ. Nhưng mà, ta không thể bỏ rơi những người đó, có thể thêm một ngày thì thêm một ngày. Đợi thiên hạ thái bình, thương nhân ta cũng không làm nữa, tìm nơi non xanh nước biếc mà ẩn cư.

Tôn Sách cười cười:
Hay là từ từ đem người của ngươi đưa tới Giang Đông đi, ta khoan dung được ngươi, được không?

Ta bĩu môi:
Lại nữa. Huynh cũng là chư hầu một phương, huynh có thể dung ta, người khác có thể dung sao? Bởi vì ta, huynh sẽ xảy ra bất đồng với thuộc hạ, như vậy không nên. Ta vẫn muốn cùng các huynh ẩn cư đây!

Tôn Sách cùng Chu Du đồng thời bật cười, nói linh tinh một hồi, kéo qua kéo lại. Trong lương đình bày đầy trái cây, ánh trăng mùa đông rất thanh lãnh, làm hàn ý trong không khí càng thêm nặng. Mới hợp tấu với Chu Du một khúc nhạc, ngón tay đã có cảm giác cứng ngắc, ta xoa xoa tay ngồi xuống:
Xem ra mùa đông ngắm trăng không phải ý kiến hay, chỉ lần này thôi, lần sau không làm thế này được nữa.

Chu Du cười:
Vốn là thưởng mai, bị ngươi biến thành ngắm trăng, không trách chúng ta được.

Ta cũng bật cười:
Cũng không thể trách ta. Các huynh xem, chồi mai mới nhú, cũng không thể bảo ta ép nó nở. Ta biết, các huynh không vui vẻ lắm, nhưng năm nay quá đặc biệt mà! Sang năm, sang năm ta nhất định mời các huynh thưởng mai ở đây.

Tôn Sách lắc đầu, kéo kéo tay ta nắm trong tay hắn:
Thật không có cách nào với ngươi. Câu này đâu chỉ mới nói một lần.

Ta le lưỡi rút tay về, rót rượu cho bọn họ, nâng chung rượu đưa tới tay Tôn Sách:
Bá Phù, xin lỗi. Kỳ thực, thời tiết ở đây tốt nhất là mùa xuân. Ánh nắng tươi sáng, hoa nở như gấm. Lúc ấy, chúng ta cùng nhau lên núi thưởng xuân mới tốt. Nơi này mùa đông không có tuyết, luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Tôn Sách tràn ngập hy vọng nhìn ta:
Vậy đầu xuân ngươi có về không?

Ta cười cười:
Năm tới e hơi khó. Lần này ta ở Nghiệp thành có vụ làm ăn lớn, sang năm phải đích thân tới Tây Vực một chuyến, chỉ e nửa năm không kịp về.


Tây Vực? Xa như vậy?
Tôn Sách cùng Chu Du đều lo lắng nhìn ta.
Ta cười nói:
Ừ, rượu bồ đào lần này ta mang tới chính là sản xuất ở Tây Vực. Ta đã đàm phán với bên kia, muốn tới chỗ họ lấy công thức ủ chế. Ở vùng núi quanh thành Tương Dương ta đã trồng nhiều nho, mùa thu sang năm sau khi thu hoạch sẽ tự ủ thành rượu. Tây Vực bên kia muốn ta đích thân đi một chuyến để bàn chuyện giao dịch tơ lụa và dược liệu. Đương nhiên, còn có một chút… hì hì, chuyện làm ăn khác.

Tôn Sách cùng Chu Du đồng thời lắc đầu. Tôn Sách nói:
Ngươi đó! Tử Bố tiên sinh nói rất đúng, chuyện kinh doanh ngươi nên chừng mực một chút. Kiếm tiền nhiều nhưng cũng dễ xảy ra sự cố.

Ta gật đầu cười:
Ta biết. Cho nên, ta mới nói, loạn thế chấm dứt, thiên hạ thái bình, ta sẽ rửa tay gác kiếm, quy ẩn núi rừng.
Hai người cùng thở dài. Ta cũng chỉ biết cười cười bỏ qua.
Cự tuyệt đề nghị của Chu Du cử thuyền đưa tiễn, ta mang theo Tào Xung từ Lục Thượng về Tương Dương. Từ nay sang năm mới còn hơn nửa tháng, trận tuyết đầu đông cũng đã trút xuống. Ta cân nhắc một chút, quyết định vẫn nên tới Mai hoa tiểu cư trước, mấy tháng không gặp Gia Cát Lượng rồi, không biết tình hình còn ở trong bàn tay ta không. Có lẽ ta nên nghĩ lại chuyện lấy thân phận
Triệu Vân
ở bên cạnh hắn!
Để Tống Vạn đưa Tào Xung tới Tân Dã trước, ta ở Tương Dương qua mấy ngày rồi mới về tới Mai hoa tiểu cư. Khí hậu Giang Nam Giang Bắc khác biệt rất lớn, Kiến Nghiệp hồng mai mới ra nụ, hoa mai trong núi đã nở ra nhụy. Bồi hồi đứng giữa rừng mai, ngửi mùi hoa mai đưa tới, ta hỏi Hiểu Xuân:
Gia Cát tiên sinh có gửi thư không?

Hiểu Xuân lắc đầu:
Không có. Ngưu thúc nói, lúc Gia Cát tiên sinh rời khỏi Tương Dương, nói lúc nào người về thì gửi thư báo cho ngài ấy.

Thư của ta không cần đưa đi nữa, bởi vì lúc Ngưu lão trên đường đi đón vợ chồng họ, đã gặp họ đang tìm đường vào núi. Nghe người nhà thông báo, ta vội vàng ra khỏi rừng mai đón khách. Gia Cát Lượng thấy ta liền cười nói:
Nghe nói Tử Vân đã về Tương Dương, ta nghĩ cô nương chắc cũng đã trở về, cho nên không mời tự đến.

Ta bước lên đỡ Hoàng Nguyệt Anh từ trong xe ra nói:
Vốn định về sớm, nhưng lão phu nhân ở Giang Đông không chịu thả người, nên trì hoãn thời gian một chút.

Hoàng Nguyệt Anh tò mò hỏi ta:
Tôn cô nương kia lá gan thật sự lớn như vậy sao? Rất đẹp sao? Sĩ Nguyên là người mắt cao hơn đầu đó.

Ta thở dài:
Nói tới chuyện này thật sự buồn cười. Ta ở Nghiệp thành theo giúp nàng mấy ngày liền! Nha đầu này thật ngốc, làm việc ngốc nghếch không nói, khiến ca ca ta mệt ngất ngư.

Gia Cát Lượng ở bên cạnh cười thú vị:
Tỷ phu nói tới việc này cũng cười. Nhưng mà, hai nhà Sái, Khoái rất không cao hứng. Tính tình Sĩ Nguyên quá quật cường, con mắt nhìn cao quá, cái nên nhìn thì không thấy, lại coi trọng người không nên coi trọng, sợ rằng sau này chịu không ít khổ.

Ta ra vẻ khó hiểu nhìn hắn:
Tiên sinh nói vậy có ý gì? Sĩ Nguyên huynh cùng Tôn cô nương rất tốt mà! Không phải do bọn họ cưỡng ép yêu cầu, ca ca cũng không muốn cố sức đâu!

Gia Cát Lượng mỉm cười:
Sợ là nàng còn chưa nhận ra sự ảo diệu bên trong. Chiêu thức này của Tào Mạnh Đức thật cao minh.

Ta giật mình trong lòng, ngoài mặt vẫn lắc đầu:
Liên quan gì tới Tào đại nhân? Ta lại cảm thấy Tào đại nhân rất tốt, phong Sĩ Nguyên huynh làm đại quan, lại ban cho hoàng kim châu báu. Sĩ Nguyên huynh cùng ca ca đều rất cảm động!

Gia Cát Lượng cười:
Hắn chính là muốn các người cảm động đó! Dễ dàng như vậy đã lấy được lòng Sĩ Nguyên. Ta hiểu rõ Sĩ Nguyên, hắn một khi đã quy thuận ai, sẽ luôn trung thành và tận tâm.
Hắn thở dài một hơi, nhìn về phía đông rồi tiếp tục nói:
Tào Mạnh Đức khiến Sĩ Nguyên hoàn toàn quy thuận, lại cho hắn tới trấn thủ Dương Châu, như vậy sẽ chế trụ dã tâm nhòm ngó địa giới Dương Châu Giang Bắc của Tôn Sách. Tôn Sách sợ là vì không muốn tổn thương tới muội muội của mình, không thể không từ bỏ Dương Châu. Một cuộc hôn nhân đạt được mục tiêu mà mười vạn binh mã cũng chưa chắc đã đạt được, còn không lợi hại sao?

Ta âm thầm tặc lưỡi, nói thật, lúc Quách Gia nói ra, ta còn đang kích động, tầng dụng ý này khi Tào Tháo cho Bàng Thống làm Dương Châu mục, ta mới kịp phản ứng. Mà Gia Cát Lượng nói còn rõ ràng hơn cả Quách Gia, không chỉ nói Tào Tháo, đến con người của Bàng Thống cùng Tôn Sách đều có thể nói được, đúng là lợi hại.
Ta cười cười đưa bọn họ bước vào rừng mai:
Tiên sinh nói ra lợi hại, chỉ sợ đến bọn họ cũng chưa chắc đã nhận ra. Dù sao ta cũng cảm thấy không có gì không tốt. Trận tuyết đầu tiên chúng ta không được chứng kiến, mong mấy ngày tới sẽ có tuyết rơi.

Trong rừng mai, lá cây đã rụng hết, rải trên mặt đất, thành một tầng lá dày màu nâu, chân người đạp lên kêu lách tách. Mai vàng trong rừng không nhiều lắm, cũng đã nở hơn phân nửa, từng đợt hương thơm theo gió khuếch tán khắp rừng, khiến người ta cảm nhận được những hơi thở ngọt ngào trong không trung.
Hoàng Nguyệt Anh có vẻ vô cùng hưng phấn, nàng không ngừng di chuyển quanh những cây mai, một bên vuốt ve những đóa hoa đã nở, một bên chặc lưỡi:
Thật khó thấy được nhiều cây mai như vậy ở cùng một chỗ, thật đẹp, thật thơm. A, Vân tỉ tỉ, bông mai này màu đỏ này!

Ta đi bên cạnh nàng, vừa đi vừa nói:
Không chỉ bông này, hồng mai ở đây rất nhiều. Rừng mai này chủ yếu vốn là hồng mai. Bên kia còn hơn mười gốc lục mai nữa, mới ra nụ. Tiên sinh và muội muội mà tới chậm mấy ngày, mai vàng sẽ nở hết mất rồi.

Gia Cát Lượng cười giải thích:
Sớm muốn đến rồi. Nghe sơn dân nói, Tử Vân đã về Nghiệp thành, ta nghĩ hắn về rồi mới có thể để nàng về, mà chỗ Sĩ Nguyên nhất định khiến Tử Vân bận rộn một hồi, các người chắc sẽ về muộn. Cho nên, chúng ta không muốn tới quá sớm.

Hắn nói xong, ta lại thấy ngượng ngùng:
Tiên sinh quá khách khí rồi. Ngài cùng Nguyệt Anh muội muội không tính là người ngoài, đường ở đây khó đi, nhưng Ngưu thúc lúc nào cũng có thể đón hai người tới. Tiên sinh cùng muội muội cứ việc coi nơi này là nhà, ta dù không ở đây, hai người cũng có thể đến.

Hoàng Nguyệt Anh quay đầu lại cười nói:
Đây cũng không phải khách sáo hay không khách sáo, nhưng chủ nhân không có nhà, khách tới cửa sao được!

Ta bước lại kéo tay nàng cười nói:
Nguyệt Anh muội muội còn nói như vậy, không phải càng tỏ ra khách khí với ta sao? Ta nói rồi, nơi này tùy các người tới, không chỉ bình thường không có việc gì cũng có thể tới, một khi bên ngoài có biến, các người càng nên tới đây mới được. Thế này đi, bất kể ta có nhà hay không, nếu thật sự có chuyện phát sinh, Ngưu thúc sẽ đi đón hai người, được không?

Hoàng Nguyệt Anh còn chưa trả lời, Gia Cát Lượng ở phía sau đã không ngớt lời đáp ứng:
Vân cô nương yên tâm, thật sự nếu tới lúc, chúng ta sẽ không khách khí. Đúng rồi, Thù nhi có khỏe không?

Ta trả lời:
Khỏe lắm! Đứa nhỏ này thời gian qua chơi thật vui vẻ, vì sắp hết năm nên đã đưa nó tới chỗ đường huynh của ta rồi.

Gia Cát Lượng cười lắc đầu:
Tử Vân cũng thật vô lo, chưa thấy qua kiểu nghĩa phụ này.

Ta cũng cười:
Huynh trưởng nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, cho hài tử chạy qua chạy lại, học được càng nhiều kiến thức, khả năng lý giải sự việc sẽ tốt hơn.

Gia Cát Lượng vẫn lắc đầu cười:
Qua năm cũng nên để nó về Tương Dương. Tiểu hài tử vẫn nên đọc nhiều sách tốt hơn.

Ta đáp ứng:
Đúng vậy. Thù nhi rất thích ngài, đi chỗ nào cũng khoe. Ta thay mặt huynh trưởng đa tạ tiên sinh.

Gia Cát Lượng cười cười:
Đứa nhỏ này vô cùng thông minh, không chỉ ta thích nó, Quảng Nguyên, Châu Bình bọn họ cũng rất thích. Đúng rồi, Mạnh Công Uy từ phương bắc về rồi, hôm đó gặp nhau, nói tới Tử Vân, hắn rất muốn gặp đó!

Ta có chút nghi ngờ nhìn Gia Cát Lượng, ra vẻ như không biết hỏi hắn:
Tiên sinh, Mạnh Công Uy này có phải…

Gia Cát Lượng mỉm cười:
Hắn cũng là đệ tử đắc ý của Tư Mã lão sư, Tử Vân chắc biết hắn. Các đệ tử của lão sư đều rất xuất sắc, đặc biệt là Quảng Nguyên, hắn nhớ mãi không quên bài thơ của Triệu cô nương, khẩn cầu Tử Vân nhiều lần muốn gặp nàng.

Ta cố ý
A
một tiếng:
Huynh trưởng có đồng ý không?

Gia Cát Lượng vẫn mỉm cười nói:
Tử Vân không chịu. Có điều, Vân cô nương, ta cảm thấy nàng có thể đi gặp hắn. Quảng Nguyên là người không tồi, tài học cũng không kém ta…

Ta liên tục lắc đầu, thật không rõ Gia Cát Lượng này đang làm gì, muốn giữ khoảng cách với ta sao:
Tiên sinh không cần nói nữa. Ta không muốn ra ngoài, lần trước đi gặp Nguyệt Anh muội muội là ngoại lệ thôi.

Cứ nói chuyện như vậy, chúng ta đã xuyên qua rừng mai về lại trước nhà. Hoàng Nguyệt Anh ở bên cười nói:
Tướng công sao lại giống như ở nhà vậy, toàn nói về đám bằng hữu của chàng?

Ta vội vàng theo nàng đổi đề tài:
Tiên sinh là thói quen rồi! Chúng ta mau vào nhà đi, hai người đi đường cũng đã hai ba ngày, chắc chắn rất mệt. Nguyệt Anh muội muội, hôm nay tạm thời nghỉ ngơi đã, ngày mai ta đưa muội đi suối nước nóng, nơi đó đông cũng như xuân, rất thư thái.

Gia Cát Lượng vào nhà trước cười nói:
Vân cô nương đừng gọi ta là tiên sinh nữa, nghe rất khó chịu.

Ta ngạc nhiên, nhìn Hoàng Nguyệt Anh đang cười cười, nghĩ một hồi cũng cười nói:
Vậy được, ta gọi huynh là Khổng Minh huynh. Có điều, huynh đừng gọi ta là cô nương này cô nương nọ nữa, cứ như huynh trưởng gọi ta là Vân nhi đi!

Gia Cát Lượng cũng ngạc nhiên, đảo mắt nhìn ta cùng Hoàng Nguyệt Anh đang cười, liền bình tĩnh trở lại:
Như vậy càng hay.

Vào đông suối nước nóng càng đẹp hơn, suốt ngày đều có một tầng sương mù bao phủ ngay trên mặt nước, nhiệt khí mờ mịt giữa sương mù, tạo nên cảnh sương khói như tiên cảnh. Lúc bước vào trong suối, làn nước ấm áp vuốt ve da thịt, một cảm giác ôn nhu, hòa hợp, an tường, ngọt ngào nảy lên trong lòng, lúc này, nước là một cỗ lực lượng ấm áp, nâng thân thể người lên, buông lỏng thể xác và tinh thần, giữa tiếng nước chảy róc rách, lại xuất hiện một cảm giác lâng lâng, không giống ở cõi nhân gian.
Hoàng Nguyệt Anh rất kinh ngạc với suối nước nóng, nàng giống như hài tử bơi qua bơi lại trong nước. Ta lẳng lặng nằm trong nước, nhìn vẻ mặt tò mò và khoái lạc của nàng. Một lát sau, nàng mới chậm rãi bơi tới bên cạnh ta:
Nơi này thật sự rất đẹp, Vân tỉ tỉ. Ngày hôm qua đi xuyên rừng mai, ta đã hết sức cao hứng, không ngờ tới ở đây còn có suối nước nóng, thật đẹp y như tiểu đồng nói.

Ta dịu dàng cười với nàng:
Ở trong này, ta có thể cảm giác thân thể mình và nước hòa làm một, có thể khiến tâm linh của mình trôi theo làn nước. Lúc ta nhắm mắt buông lỏng bản thân, cái gì cũng không cần, tựa như bên trong hương khí mờ mịt khó tả lại cảm nhận được sự tĩnh lặng và an tường như rời xa trần thế.

Hoàng Nguyệt Anh cũng liên tục gật đầu đồng ý:
Đúng vậy, Vân tỉ tỉ nói rất đúng, ở nơi này có thể cảm nhận được sự yên lặng và an tường khi rời xa trần thế. Chẳng trách tỷ phải dựng nhà ở đây, nếu trước đây ta biết chỗ này cũng sẽ làm như vậy.

Ta cười trả lời nàng:
Lúc này muội cũng có thể biến nơi này thành nhà của mình! Nhưng mà, ngàn vạn lần đừng để tiểu đồng hiểu lầm nơi này là do muội dùng pháp thuật biến ra nhé!

Hoàng Nguyệt Anh cười khanh khách:
Không chỉ có hắn. Tướng công nói, chàng ban đầu cũng cho rằng tỷ không phải là người! Vân tỉ tỉ, tỷ nằm bất động trên mặt nước như vậy, thật sự có thể dọa người đó.

Ta nghĩ lại lúc nhìn thấy Gia Cát Lượng, bộ dạng ngẩn ngơ của hắn thật sự buồn cười:
Đúng vậy, không chỉ tiên sinh, Hiểu Xuân các nàng lần đầu thấy ta như vậy cũng bị dọa khóc òa! Kỳ thật rất đơn giản, ta dạy muội.

Trong chớp mắt, vợ chồng Gia Cát Lượng đã nấn ná ở đây ba ngày, ta chủ yếu cùng Hoàng Nguyệt Anh du ngoạn xung quanh, còn Gia Cát Lượng ở lại thư phòng của ta viết thư pháp và xem sách. Hôm nay, về tới nhà, Hoàng Nguyệt Anh háo hức khoe một tảng đá chúng ta nhặt được bên suối cho Gia Cát Lượng xem. Gia Cát Lượng cười cười, cũng lấy ra một khối tinh thạch trắng như tuyết:
Hai người các nàng cứ như trẻ con. Đây là do ta nhặt được, so với của các nàng còn xinh đẹp hơn!

Đúng vậy, ta cũng là lần đầu tiên thấy một tảng đá hoàn mỹ như vậy. Cầm trong tay, lăn qua lăn lại xem kỹ nửa ngày:
A, không có một chút tì vết nào, đẹp quá. Không biết tảng đá này có tim hay không, nếu thật là có, tim của nó có phải cũng trong trắng như tuyết thế này không.

Gia Cát Lượng cười:
Nàng muốn xem rất đơn giản, đập ra là được.

Ta nghĩ một hồi, trả lại cho hắn:
Không tốt, phương pháp này không tốt chút nào.

Gia Cát Lượng nhận lại, tay dừng một chút cười nói:
Nàng không bỏ được sao? Muốn xem nó có tim hay không, chỉ có thể đập mở. Hay là để ta đập vậy.

Tim ta nhảy dựng lên, vội vàng ngăn cản:
Không cần. Tảng đá đẹp như vậy, hỏng rất đáng tiếc. Với lại, nếu nó thật sự có tim, huynh làm hỏng nó, cũng như giết chết nó; nếu nó không có tim, có đập cũng vô ích, không bằng giữ nó lại, nhìn còn thấy đẹp.

Hoàng Nguyệt Anh ở bên cười:
Một tảng đá nho nhỏ, Vân tỉ tỉ cũng thương tiếc như vậy, tỷ thật quá thiện lương.

Ta cười:
Đây chẳng qua là không đành. Ta chỉ không muốn làm tổn thương một thứ đẹp đẽ thế này. Với lại, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ tốt hơn.

Ông trời cũng coi như làm toại lòng người, cuối cùng cũng khiến hoa bay đầy trời. Ta sớm đã dựng trong rừng mai một căn lều bằng lụa, ngắm tuyết bay lả tả, thật sự vô cùng cao hứng.
Tuyết rơi suốt một đêm cho tới buổi trưa, trong sơn cốc đã trải đều một tầng tuyết màu trắng thật dày, rừng mai cũng được bao phủ bên ngoài một tầng tuyết trắng tinh, nhìn những bông tuyết tưởng như mềm nhẹ đè trĩu trên cành mai, nặng nề rớt xuống. Những đóa hồng mai mới hé nở được tuyết bao quanh, như nụ cười thẹn thùng nở ra khi những bông tuyết thổi qua, càng trở nên xinh đẹp.
Ta cùng vợ chồng Gia Cát Lượng lúc tuyết còn rơi, đã tới lều lụa, bên trong đặt ba lò sưởi, ấm áp dễ chịu, khiến người ta thoải mái. Trên bàn có mấy bình rượu ủ trong lò, ta bỏ thêm hai hòn than vào lò, cười cười châm rượu cho Gia Cát Lượng cùng Hoàng Nguyệt Anh:
Muốn ở trong phòng thưởng tuyết, sẽ không nhìn được hoa mai. Muốn xem hoa mai, chúng ta đành lãng phí hương thơm của hoa, thay bằng tục vật này vậy.

Gia Cát Lượng cũng không khách khí, nâng chung rượu ngẫm nghĩ:
Chuyện thế gian, không thể lưỡng toàn. Cũng chỉ có thể chọn thứ mình cần đến mà thôi.

Tim ta thịch một nhịp, nhìn kỹ Gia Cát Lượng, lại không thấy gì đặc biệt, đành cười cho qua:
Dùng rượu xong, ta sẽ ngâm trà. Trà nghệ của ta không bằng ca ca, nhưng nước này dùng mai hoa tuyết thủy, rất hợp.

Gia Cát Lượng mắt sáng rực lên:
Mai hoa tuyết thủy? Nghe tỷ phu từng nói, Sĩ Nguyên gửi thư, đặc biệt nhắc ở Hứa Đô từng uống qua trà Mai hoa tuyết thủy của Tử Vân. Sĩ Nguyên vì việc này chọc tỷ phu quá chừng.

Ta cười không ngừng, nghĩ tới chuyện Bàng Thống nói sẽ dùng trà này chọc tức Bàng Đức Công, để phục thù Bàng Đức Công uống hết rượu ta để lại cho hắn:
Sĩ Nguyên huynh thật sự viết thư trêu tức người ta sao? Lòng báo thù của hắn cũng thật lớn.

Hoàng Nguyệt Anh che miệng nở nụ cười:
Trong đám người đó, Sĩ Nguyên thù dai nhất.

Ba người đều nở nụ cười. Vui vẻ thoải mái ăn hết bữa cơm này, chúng ta mới phát hiện, bên ngoài tuyết đã ngừng. Chậm rãi rời khỏi lều lụa, đạp lên thảm tuyết trắng đứng bồi hồi dưới tàng mai đã nở ra những đóa hoa đẹp nhất, tinh tế thưởng thức từng cành mai. Một nhánh cây ngẫu nhiên rung lên, tuyết trắng rơi xuống đỉnh đầu, lúc né đầu ra tránh, một nụ cười phấn hồng kiều diễm nở ra, run rẩy đầu cành, tựa như vì chúng ta mà thể hiện một điệu múa vui vẻ. Ta cùng Hoàng Nguyệt Anh tính tình trẻ con đi qua lại trong rừng mai một lúc, tới khi cảm thấy có chút mệt mới trở lại lều. Gia Cát Lượng đã trở về, đang nghe Giáng Tuyết nói gì đó.

Giáng Tuyết, ngươi nói chuyện gì với tiên sinh vậy?

Gia Cát Lượng cười nói:
Hai người các nàng chơi vui vẻ, nhưng Giáng Tuyết họ lại rất phiền lòng. Nàng vừa nói, Mai hoa tuyết thủy năm nay thu được ít hơn một vò.

Ta nghĩ tới cành hoa mai vừa bị chúng ta rung rơi cả tuyết, cũng cười nói:
Giáng Tuyết, chẳng qua ít đi một chút, không sao cả. Đúng rồi, nước cần dùng hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?

Giáng Tuyết cười lắc đầu, trong ba người, nàng lớn tuổi nhất, tính tình cũng ổn trọng hơn:
Sớm đã chuẩn bị rồi, trước khi tiên sinh tới đã đem ra.

Bên kia, Gia Cát Lượng vừa giải thích xong với Hoàng Nguyệt Anh lai lịch Mai hoa tuyết thủy, khiến nàng vô cùng trông mong:
Ngày mai, ta cùng Vân tỉ tỉ cùng đi thu tuyết, chắc chắn rất thơm chứ?

Ta lắc đầu:
Hương khí không hề nồng, vô cùng thanh nhã. Nhưng mà, tuyết mới lấy từ hoa mai xuống, có vị ngọt ngào nhàn nhạt, giống như ngậm hoa trong miệng vậy. Nhưng mà, nước đó dùng để pha trà, hương vị không tốt, sẽ làm mất sự thanh nhã của trà, nên phải cất giữ một năm mới mang ra dùng được.

Gia Cát Lượng mỉm cười:
Tư Mã lão sư bọn họ cũng chưa dùng qua nước trà này phải không?

Ta cười cười:
Chắc chắn là chưa. Nước này chỉ dùng vào mùa đông mới hợp, huynh trưởng còn chưa tới lấy. Khổng Minh huynh lúc trở về mang theo hai đàn đi.

Gia Cát Lượng lắc đầu:
Không nên. Ta không có bản lĩnh pha trà, lãng phí nước này rất đáng tiếc. Vẫn nên chờ Tử Vân tự mình đến lấy đi.

Ta ảm đạm cười, không nói thêm lời nào. Một lát sau, Hiểu Xuân cùng Phong Hà mang một bộ trà cụ tinh tế tới. Không cần ta giới thiệu lại, Gia Cát Lượng đã giới thiệu một lượt cho Hoàng Nguyệt Anh nghe, có thể thấy, năm đó Bàng Thống miêu tả cẩn thận trong thư thế nào, cũng có thể tưởng tượng ra, Bàng Đức Công thèm thuồng tới mức nào.
Điểm lửa xong, ta cười nói:
Than này không phải bằng gỗ thông, mà là gỗ mai già. Ở đây cây mai nhiều mới có được, nếu không cũng chỉ có thể dùng gỗ thông. Chung trà cũng dùng thẳng gỗ mai mà làm. Cây mai sau khi già, thân gỗ không hề cứng mà rất mềm, bộ trà cụ này rất khó làm, vốn phải là sáu chén, chỉ có thể làm được bốn chén.

Gia Cát Lượng thở dài:
Xem ra, nàng làm chuyện gì cũng đều nghiên cứu rất triệt để.

Ta nghe vậy ngẩng đầu cười:
Có thể làm một cách triệt để, phải cố gắng mà làm, nếu không, sẽ để lại nhiều nuối tiếc. Ta lại là người không muốn để lại chút nuối tiếc nào. Kỳ thật, Khổng Minh huynh cũng là một người theo đuổi sự hoàn mỹ đúng không? Nếu không, huynh sớm đã tới phủ Kinh châu mục rồi.

Gia Cát Lượng sửng sốt, tiếp theo nở nụ cười:
Vậy không giống. Xem xét thời thế, tuyển chọn người không giống việc theo đuổi sự hoàn mỹ. Ta tuy rằng không phải người tìm kiếm sự hoàn mỹ, nhưng cũng không muốn để lại tiếc nuối.


Tiếc nuối? Ý của huynh là làm thủ hạ Lưu Kinh châu sẽ trở thành sự tiếc nuối của huynh? Vì sao?
Ta ra vẻ khó hiểu.
Gia Cát Lượng cười:
Theo một mà không phải duy nhất, chẳng phải là tiếc nuối?


Khổng Minh huynh, lời này của huynh ta không hiểu. Ngược lại, ta cho rằng, bất kể là ở đâu, đều là tích lũy kinh nghiệm mà thôi. Huynh cũng không phải sẽ phát thệ chung thân phục vụ cho Lưu gia, tại sao trước sau luôn nói vậy? Thấy được thì ở lại, chướng mắt thì bỏ đi. Vật cạnh thiên trạch, con người cũng có thể nhiều lần lựa chọn mà!

Gia Cát Lượng cười cười:
Chúng ta nghĩ khác nhau. Ra làm quan không phải làm kinh doanh. Làm kinh doanh, ta có thể xem xét loại hàng hóa nào tốt hoặc nơi nào có thể thuận lợi cho việc làm ăn. Kinh doanh thất bại, chẳng qua là mất tiền bạc, ra làm quan nếu không thể nắm được thời cơ, tiếp theo sẽ là mất tính mạng cả gia đình, cũng làm hỏng tất cả khát vọng trong cuộc đời.

Ta trầm mặc một chút, chậm rãi thả vào chung trà mấy đóa hoa rơi thu thập được:
Khổng Minh huynh nhìn người rất chuẩn. Huynh trưởng từng nói, Lưu Kinh châu sợ rằng không có năng lực bảo vệ Kinh châu, theo ông ấy đúng là có chút nguy hiểm.

Gia Cát Lượng lắc đầu:
Ta cũng không phải sợ nguy hiểm. Nhưng mà Lưu đại nhân thật sự rất hạn chế trong việc bảo vệ đất đai, không có phát triển. Trong loạn thế như vậy, ông ấy bảo vệ Kinh châu nhiều năm, lại không có gì thay đổi.

Ta thở dài:
Lần trước gặp Khổng Minh huynh, huynh không coi trọng Tào đại nhân cùng Ngô hầu, Ích châu Lưu đại nhân cũng không được. Cứ như vậy, chỉ sợ huynh chỉ có thể làm sĩ lâm nhàn tản. Nhưng cũng tốt, không sợ bị liên lụy, đợi thiên hạ thái bình, huynh ra làm quan cũng không muộn. Nếu không, một thân tài hoa của huynh bị mai một cũng đáng tiếc.

Gia Cát Lượng cười nói:
Nàng và Tử Vân quả nhiên cùng quan điểm, hắn cũng nhiều lần nói vậy với ta.

Ta cười với hắn:
Chúng ta là huynh muội song sinh, không chỉ cùng tướng mạo, tính tình cũng giống nhau. Đến ý nghĩ trong lòng cũng giống nhau. Cho nên, trong rất nhiều tình huống, Triệu Như và Triệu Vân như nhau, chính là một.

Gia Cát Lượng chỉ cười không đáp lời. Ta không cam lòng, chậm rãi ngâm trà xong mới nói:
Hay là, Khổng Minh huynh vẫn xem trọng Lưu hoàng thúc kia sao? Thứ cho ta nói thẳng, ta vẫn không nhìn ra Lưu hoàng thúc có cơ hội gì.

Gia Cát Lượng cười lớn, bưng trà thử một ngụm:
Quả nhiên là thư thái. Đồ vật tốt cũng như kỳ ngộ, ngươi phải kiên nhẫn chờ đợi, giống như phẩm chung trà này, nếu không có kiên nhẫn, sẽ không có lộc uống. Nhưng mà, mấy đóa hoa này thả không đúng, hơi nhiều.

Kiên nhẫn? Ngươi kiên nhẫn được thì tốt, tốt nhất là tiếp tục chờ đợi, đợi chúng ta chiếm được Kinh châu, đợi cho Lưu Bị đi đời:
Khổng Minh huynh nói vậy cũng có lý. Mấy đóa hoa này gọi là dệt hoa trên gấm. Hôm nay trà là trà cũ, không còn hương vị đầu xuân thơm ngát thanh nhã nữa, cố thả thêm mấy đóa hoa để thêm vị mà thôi. Khổng Minh huynh không tin, uống thử trà không, hương vị sẽ kém hơn một chút.
Đợi chúng ta chiếm được Kinh châu hoặc thống nhất thiên hạ, huynh xuất sĩ, cũng như dệt hoa trên gấm.
Gia Cát Lượng bất động, Hoàng Nguyệt Anh tò mò thử hai loại nước trà, ý vị thâm trường mà nói:
Ồ, không có hoa quả nhiên hương vị không bằng, quá nhạt.

Gia Cát Lượng tựa hồ cười khổ, không nói gì. Ba người chậm rãi phẩm trà xong, thu trà cụ, Hiểu Xuân mang Mai vận ra. Ta cười nhận lấy, đưa cho Hoàng Nguyệt Anh:
Đây chính là Mai vận, muội muội nhìn xem được không?

Hoàng Nguyệt Anh ngạc nhiên vuốt ve Mai vận một hồi thật lâu, mới trả lại cho ta:
Thật sự là hảo cầm, chẳng trách tướng công khen không dứt . Vân tỉ tỉ, mau đàn một khúc, ta đợi không nổi nữa.

Ta cười đem đàn bày ra:
Hoa trong thế gian hoa mai là thanh nhã nhất, nhạc khí trong thế gian tiếng cầm là thanh nhã nhất, dùng thanh âm thanh nhã nhất tấu nhạc cụ thanh nhã nhất, mới có thể thoát khỏi âm thanh phàm tục. Triệu Vân bất tài, đàn qua một khúc, xin Khổng Minh huynh cùng Nguyệt Anh muội muội thưởng thức.

Tiếng cầm tao nhã uyển chuyển vang lên, mềm nhẹ dịu dàng như múa, từng tầng từng tầng chậm rãi vờn quanh, từ từ trở nên điềm đạm, u tĩnh, suy nghĩ theo tiếng đàn biến ảo mà du tẩu cùng phong cảnh bên ngoài. Người nghe đàn phảng phất như đang đứng giữa rừng mai, vạn vật tiêu điều, bách hoa phiêu linh, sau đó lá mai đầu đông trong gió chậm rãi bay xuống, đem nụ hoa ẩn sâu bên trong hé ra. Nụ hoa nho nhỏ vàng vàng, phấn phấn, giữa chạc cây màu nâu chậm rãi lớn dần, khe khẽ mơn man, giống như vuốt ve làn da mềm mại của trẻ con. Đóa hoa nhỏ non nớt khiến lòng người vui sướng khoan khoái khẽ nở dưới ngón tay ta, khao khát nở rộ nhẹ cất cao theo tiếng đàn.
Đột nhiên, tiếng đàn dâng cao, dồn dập và kịch liệt, gió lạnh chợt nổi, vào đông không còn ấm áp, nước chảy trên núi lạnh thấu xương chầm chậm hạ xuống, đất bằng gió nổi, gầm gào giận dữ, nhưng đóa hoa không chút khuất phục, nỗ lực mang vẻ đẹp của mình khoe ra. Gió thổi qua kéo cành mai đong đưa, nụ hoa trên cạnh khẽ run lên trước cơn gió lạnh tàn khốc, nó giương đầu, dùng hồng nhị mới lộ ra thể hiện sự bất khuất và đấu tranh. Dùng cái miệng nhỏ hồng hào nõn nà mới vừa mở ra, cười nhạo cơn gió lạnh. Từng đợt hương thơm trên mình nó tỏa ra trong không gian, gió lạnh không chỉ không khiến nó khuất phục, ngược lại bị nó khuất phục, sức gió chậm lại, mang theo tư thái thần phục, đem hương thơm tỏa ra ngoài.
Hoa mai vẫn cười, nhưng nụ cười này có chút bất đắc dĩ, có chút khó hiểu. Bởi nó nhận ra, bách hoa điêu linh, cỏ xanh khô héo, trong trời đất dường như chỉ có nó vẫn nở rộ xinh đẹp, lại không có người thấy hiểu, không có người thưởng thức, trong khi nó đã hy vọng biết bao có người cùng nó chúc mừng thắng lợi. Một chuỗi tiếng đàn nhỏ giọt, dùng âm điệu mềm dịu, thư hoãn đưa mọi người vào một thế giới đẹp đẽ, vi diệu, có chút ưu thương. Nhất thời, trong không khí tràn ngập cảm giác sâu nặng, si ngốc, ai oán, triền miên. Tiếng đàn lại trở về lúc đầu, quanh quẩn trong lòng mỗi người, đảo loạn sự tĩnh lặng, hờ hững bên trong, đều theo tiếng đàn, rơi thật sâu trong mùi hương thơm ngát đang tỏa ra.
Tiếng đàn chậm rãi trở nên phiêu dật, trầm thấp, như có như không, sau đó lại chậm rãi lên cao, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Tuyết rơi, một thân trắng tinh, một thân quyến rũ. Nó bay qua lưng núi, bay qua hà cốc, bay tới sơn cốc, gặp hoa mai nở rộ đón gió. Dáng hình mỹ lệ, nụ cười bất khuất khiến tuyết cảm thấy kinh hỉ. Nó bay về phía đóa hoa, giống như bay về phía người yêu dấu. Niềm vui sướng khuấy động trong ngực tuyết, nó quẩn quanh hoa mai, bay cao bay thấp, tựa như vui mừng, tựa như thổ lộ, ở bên cạnh thì thào tự nói. Mai cũng trở nên vui mừng, hoàn toàn hé mở nội tâm, tách ra khoái lạc của mình. Tuyết nhẹ nhàng nâng đóa hoa mai, tỉ mỉ che chở, ôm lấy nó trong sự dịu dàng của mình. Trời đất không còn lạnh nữa, không còn sự tàn khốc, chỉ còn yêu thương ấm áp, mang theo hương thơm thanh nhã bay trong gió, thấm vào lòng người.
Tiếng đàn tưng một tiếng rồi dừng lại, nước đã nhạt, trà đã lạnh, hương thơm lại vẫn như cũ, thật lâu vẫn chưa tiêu tán, giống như tâm tình của ta, hồn hoa, hương hoa xuyên qua đầu ngón tay, rơi vào lòng ta, cũng rơi vào lòng những người đang ngồi đây.
Không biết trải qua bao lâu, Hoàng Nguyệt Anh mới giật mình kinh hỉ:
Cầm khúc đẹp quá. Vân tỉ tỉ, thật sự là đẹp, cho tới giờ ta chưa từng nghe khúc nhạc nào đẹp như vậy cả.

Ta ngượng ngùng cười, nói với Gia Cát Lượng:
Khổng Minh huynh, tới phiên huynh rồi.

Gia Cát Lượng thở dài một tiếng:
Thôi, hôm nay Lượng không có cách nào gảy đàn nữa. Vân nhi, xin hỏi khúc này tên gì?

Ta chậm rãi nói:
Mai hoa nhất lộng, trông mong; Mai hoa nhị lộng: trong gió lạnh; Mai hoa tam lộng, gặp tri kỷ. Khúc này gọi là Mai hoa tam lộng. Tiểu muội năm trước đã viết được hai đoạn, năm nay mới hoàn thành, khiến Khổng Minh huynh và Nguyệt Anh muội muội chê cười rồi.


Hay cho một khúc Mai hoa tam lộng. Tâm ý của Vân tỉ tỉ không thể nghi ngờ. Tướng công, chàng nói phải không?
Hoàng Nguyệt Anh vẻ mặt chờ đợi nhìn Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng cười nói:
Không sai, Vân nhi đã coi chúng ta là tri kỷ! Vợ chồng chúng ta có thể có tri kỷ như Vân nhi, thật là may mắn. Khúc phổ có ở đây không?

Trong lòng ta ảm đạm, Gia Cát Lượng vẫn trốn tránh tình cảm của ta. Làm tri kỷ cũng không tệ, ít nhất trước mắt ta cũng không thể trông đợi tình cảm nào khác. Dẹp đi hy vọng kia, ta cười nói:
Đúng vậy, ý ta chính là như vậy. Khổng Minh huynh quả nhiên biết lòng ta. Khúc phổ có ở đây, lúc về sẽ để Khổng Minh huynh thưởng thức.

Hoàng Nguyệt Anh muốn nói gì đó, lại nén lại. Ta cũng cười cười nói sang chuyện khác, sắc trời chậm rãi tối dần.
Tuyết ngưng trời trong vắt, đêm nay trăng cũng rất đẹp, ánh trăng chiếu lên mặt tuyết, ánh lên ngân quang nhàn nhạt. Ta từ từ bước vào rừng mai, nghĩ tới hành động của Gia Cát Lượng mấy ngày qua, xem ra, hắn nhất định đem tình cảm của ta biến thành tình tri kỷ bằng hữu. Cũng phải, thân phận của ta không cho phép ta cùng hắn có quan hệ sâu sắc, tình bạn tri kỷ này, cũng coi như là thu hoạch của ta, như vậy cũng công bằng với Hoàng Nguyệt Anh. Nếu như sau khi chúng ta lấy được Kinh châu, Gia Cát Lượng có thể để chúng ta sử dụng, ta có lẽ có thể để lộ thân phận. Không, vậy cũng không được, nếu thế, quan hệ giữa ta và Tôn Sách coi như chấm dứt. Xem ra, giữa chúng ta muốn đột phá qua mối quan hệ tri kỷ này, phải đợi sau khi đánh hạ được Giang Đông. Nhưng mà, chúng ta thật sự có thể thay đổi mối quan hệ này sao? Dưới ánh trăng, hoa mai ngoại trừ dư hương, hình bóng mông lung, tựa như quan hệ giữa ta và Gia Cát Lượng vậy.
Còn đang bồi hồi, tiếng bước chân đạp tuyết vọng tới, trở lại nhìn, là Gia Cát Lượng đang bước về phía ta. Lặng yên nhìn hắn tới bên cạnh, ta mới cười nói:
Khổng Minh huynh thật là hăng hái, thưởng mai dưới ánh trăng sao?

Ánh mắt Gia Cát Lượng sáng ngời dưới ánh trăng lại có chút ảm đạm, hắn yên lặng nhìn ta một hồi thật lâu, mới quay mặt đi chỗ khác:
Vân nhi, ta hiểu mai hoa tam lộng của nàng, nhưng ta…

Ta vội vàng ngắt lời hắn:
Khổng Minh huynh, huynh không cần nói nữa, rất nhiều chuyện không nên nói rõ ràng, giống như lòng người cũng không cần thể hiện rõ ràng vậy. Kỳ thực, ta nói là thật, có thể cùng hai người trở thành tri kỷ, ta thật sự rất thỏa mãn.

Gia Cát Lượng trầm mặc một chút, chậm rãi vươn tay:
Vân nhi, lòng nàng cũng thuần khiết như nó, ta không thể, cũng không nên khiến nó bị vấy bẩn. Quảng Nguyên thật sự…

Ta thở dài:
Khổng Minh huynh, ta nói rồi, con người đều có sự cố chấp riêng của mình, huynh đừng nhắc chuyện đó nữa được không? Nếu chúng ta là tri kỷ, sẽ hiểu được tâm ý của đối phương, rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu.
Nhận vật trong tay hắn, nhìn kỹ dưới ánh trăng, chính là khối tinh thạch màu trắng kia. Ta cầm nó cười:
Ngày đó, chúng ta cùng nhau đàm luận tảng đá này có tim hay không, huynh bảo ta đập nó ra xem, ta nói thế nào, Khổng Minh huynh vẫn không rõ sao?

Gia Cát Lượng gật đầu:
Nàng nói, nếu như có tim, đập ra là hủy nó đi; nếu nó không có tim, dù đập ra cũng vô ích. Ta hiểu suy nghĩ của nàng, cho nên, ta để nó lại, hôm nay tặng cho nàng, coi như nó có tim, được không?

Ta nắm chặt tảng đá, hiểu ra tâm ý của hắn:
Vân nhi hiểu rồi. Khổng Minh huynh, qua năm ta sẽ về phương bắc, có lẽ một thời gian chúng ta không thể gặp lại. Huynh cùng Nguyệt Anh phải bảo trọng. Ta vẫn chỉ có câu kia, loạn thế này không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn sự việc, phải quyết định chuyện gì cũng nên nghĩ trước nghĩ sau rồi hãy làm.

Gia Cát Lượng cười cười:
Ta sẽ. Trong loạn thế không an toàn, nàng cũng phải bảo trọng. Đêm lạnh, về đi!

Ta cảm động vì sự quan tâm trong giọng nói của hắn. Trở lại vài bước, ta đột nhiên xoay người:
Khổng Minh, nếu như, ta nói nếu như, ta thật sự gặp phải bất trắc…

Gia Cát Lượng chau mày:
Nàng làm sao? Chẳng lẽ lần này về phương bắc có nguy hiểm gì sao?

Ta vội cười nói:
Không phải. Huynh cũng nói đó, trong loạn thế không an toàn, ta chỉ lo lắng thôi. Khổng Minh, hôm nay huynh thiếu ta một khúc đàn, nếu ta có bất hạnh, huynh đừng quên trả cho ta.

Ánh mắt Gia Cát Lượng phút chốc ảm đạm, cố ép mình mỉm cười:
Cầm khúc hôm nay của Vân nhi thật sự quá đẹp, trong thời gian ngắn ta cũng không thể tấu ra. Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, sớm muộn cũng trả cho nàng một khúc.

Ta cố chấp thỉnh cầu:
Vậy huynh đồng ý với ta đi, nếu thật sự ra đi trước huynh, huynh phải thường xuyên đánh đàn cho ta nghe, được không? Ta thích tiếng đàn của Khổng Minh huynh, tiêu sái thanh nhã như gió.

Gia Cát Lượng không đành lòng so đo với ta, liền cười đáp ứng:
Ta đồng ý với nàng. Nhưng mà, nàng nhất định phải bảo trọng thật tốt, sang năm trở về, ta sẽ trả lại cho nàng một khúc Mai hoa tụng.

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt cách năm mới chỉ còn vài ngày. Ta muốn tới Tân Dã, vợ chồng Gia Cát Lượng cũng phải trở về, cùng với cuộc chia tay là tâm trạng rầu rĩ, nhưng lâu dài vẫn là hy vọng!
Đêm trước khi chia tay, ta cùng Hoàng Nguyệt Anh tới lều ngắm trăng. Dưới ánh trăng, nhìn không rõ dung mạo xinh đẹp của hoa mai, chỉ ngửi được mùi hoa nhàn nhạt. Ngồi cùng một chỗ, Hoàng Nguyệt Anh nhìn ánh trăng thở dài. Ta nhìn ánh mắt nàng, bên trong có một loại cảm xúc không đành bỏ, lại có sự thương tiếc. Ta cười khuyên nàng:
Nguyệt Anh muội muội đừng thở dài nữa. Hoa này năm nào cũng nở, qua năm nay, còn có sang năm. Sang năm, ở lại đây thêm vài ngày nữa được không?

Hoàng Nguyệt Anh cười:
Vân tỉ tỉ không mở miệng, ta cũng muốn nói. Tỉ tỉ, ta kỳ thật muốn hỏi sau này tỷ có tính toán gì không?


Sau này? A, Nguyệt Anh muội muội sao lại hỏi câu này? Ta không có chuyện gì, nghĩ gì chứ?

Hoàng Nguyệt Anh thở dài sâu kín:
Vân tỉ tỉ, tỷ thật không muốn theo chúng ta trở về sao? Nơi này chỉ có hai chúng ta, ta biết tỷ là người thẳng thắn nên nói hết lời trong lòng. Ta hiểu rõ tỷ cũng thương tướng công. Vân tỉ tỉ, ta không phải nữ tử không dung hạ được người khác, đặc biệt là tỷ, ta cũng rất thích ở bên tỷ.

Thân thể ta cứng lại một chút, sau đó cười nói:
Nguyệt Anh muội muội, ta hiểu ý muội. Đúng, ta không phủ nhận, ta rất thưởng thức Khổng Minh huynh, cũng thích cuộc sống bên cạnh hai người, nhưng mà, ta thật sự không định cùng các người trở về. Thích một người là một chuyện, sống cả đời với hắn là chuyện khác. Qua mấy ngày ở chung, ta cảm thấy chúng ta làm tri kỷ thích hợp hơn là làm người một nhà.
Nhìn ánh mắt có chút không đành lòng của Hoàng Nguyệt Anh, ta cười nói:
Ta cảm thấy ta không thích hợp với cuộc sống bình thường, tình cảm của ta có lẽ không giống người thường, nói thế nào đây, hẳn là không muốn một cuộc sống bình thường.

Hoàng Nguyệt Anh sửng sốt, sau đó thở dài:
Bình thường? Vân tỉ tỉ, chẳng lẽ tỷ muốn một tình cảm cuồng nhiệt hoặc tuyệt mỹ sao? Nhưng mà, ta cảm thấy, tình cảm có sự bình thản bên trong mới có thể vĩnh viễn. Ta biết tỷ tâm địa thiện lương, ta cũng không muốn tình cảm của một người chia thành hai phần, nhưng mà, nếu như hai phần tình cảm này cộng vào với nhau càng lớn hơn nguyên bản, ta cũng hy vọng có thể có được nó. Lời ta nói là thật, tỷ đừng hoài nghi sự chân thành của ta.

Ta cười lắc đầu:
Nguyệt Anh muội muội, muội đừng hiểu lầm ta, ta không có độ lượng và ngượng ngùng như muội nghĩ, ta cũng đều là nói thật lòng. Muội nói ta muốn có được loại tình cảm gì, ta nghĩ ta không phải muốn loại tình cảm có một không hai của Tây Sở bá vương với Ngu cơ, cũng không phải Phạm Lãi cùng Tây Thi ruổi thuyền trên sông. Tình cảm quá mức cuồng nhiệt, ta không dám nhận, tỉnh cảm tuyệt mỹ, sẽ phải hy sinh rất nhiều, bao gồm cả máu lệ tình cừu. Ta muốn chính là tình cảm được ôm ấp giữa trăng thanh gió mát, thanh nhã tiêu sái như gió. Nguyệt Anh muội muội, ta hâm mộ hoa mai cao thượng, nhưng không muốn giấu nó bên mình. Khổng Minh huynh có được phong thái của người quân tử, lại có tâm muốn tế thế kinh bang, huynh ấy không thể như ta mong muốn ẩn cư ở Mai hoa tiểu cư, ta cũng tuyệt đối không thể cùng huynh ấy bước vào thế gian. Muội muội có thể đi theo ý nguyện của Khổng Minh huynh, ta sợ là ta không thể.

Hoàng Nguyệt Anh im lặng trong chốc lát:
Vân tỉ tỉ nếu muốn ẩn cư nơi này, vậy nên sớm tính toán. Tướng công có lẽ không thể như tỷ mong muốn, nhưng mà, tỷ cũng không thể vĩnh viễn sống một mình ở đây!
Nhìn ta, nàng gằn từng tiếng chậm rãi nói:
Dù sao tỷ cũng là nữ tử, phải có nơi chốn gửi mình!

Đúng vậy, ta cũng muốn tìm một nơi để nương tựa. Thở dài trong lòng một tiếng, ta cười nói:
Muội muội nói không sai. Nhưng mà, con người ta tính tình ngang bướng, yêu hận phải rõ ràng. Trước khi gặp được nam tử mình thật sự ái mộ, ta sẽ không giao ra bản thân mình.

Hoàng Nguyệt Anh thở dài, chậm rãi kéo tay ta đặt trong tay nàng:
Vân tỉ tỉ, ta hiểu lòng của tỷ. Có lẽ…

Ta mỉm cười, ngăn cản nàng tiếp tục nói:
Nguyệt Anh muội muội, ta có thể gặp được muội và Khổng Minh huynh, đã cảm thấy rất vui vẻ rồi, chúng ta lại trở thành tri kỷ, ta đã rất thỏa mãn. Có loại tình cảm vừa đủ phải dừng, ta tình nguyện như vậy, cũng không muốn khiến mọi người khó chịu khi ở chung.

Hoàng Nguyệt Anh hiểu rõ ý ta, chậm rãi tựa đầu lên vai ta:
Ta bội phục tỷ, dũng khí và tài hoa của tỷ, sự thiện lương tốt đẹp của tỷ. Chỉ mong kiếp này chúng ta luôn như vậy.

Ta gật đầu:
Đúng, chúng ta sẽ trở thành bằng hữu tri kỷ.
Có lẽ, có lẽ một ngày khi ta buông bỏ mọi thứ, chúng ta có thể thật sự ở chung một chỗ.
Vân ca ca thấy ta thật sự trở lại trước năm mới, vô cùng vui vẻ. Trong lòng ta ngập tràn áy náy, kể từ năm mười ba tuổi đã từng đón năm mới với ca ca chưa? Tuy rằng, phần lớn thời gian ta đều qua năm mới một mình. Tiểu Cầm nhi lúc này đặc biệt thích ở cùng một chỗ với ta, không có ai khác, nên ta thương nó nhất. Tiểu gia hỏa bốn tuổi vừa nhìn thấy ta, liền quấn lấy muốn đi cưỡi ngựa, khiến đại tẩu thở dài, lại không có thời gian quản chúng ta, bởi đại tẩu vừa sinh đứa nữa, một tiểu tử mập mạp.
Mỗi ngày đều mang theo Triệu Cầm và Tào Xung ra ngoài thành một chuyến, sau khi về sẽ tới cửa hàng xử lý công việc, rồi về nhà hưởng thụ sự ấm áp của gia đình. Cuộc sống trôi qua thật vui vẻ, không chỉ khiến người lớn chúng ta vui vẻ, đến trẻ con cũng cao hứng. Thời gian rất nhanh đã tới mười lăm tháng giêng.
Hôm nay, mặt trời lên cao, ngồi trong sân, ôm tiểu Triệu Phác mới tròn tháng, ta đùa Triệu Cầm:
Tiểu Cầm nhi, thích tiểu đệ đệ không?

Triệu Cầm nghiêng đầu, khó hiểu hỏi ta:
Tiểu thúc, vì sao nó nhỏ vậy? Vì sao mẹ không sinh một ca ca?

Tào Xung ở bên cạnh cười:
Cũng vì nó nhỏ nên mới gọi là tiểu đệ đệ!

Triệu Cầm gật gật đầu:
Đúng vậy, Thù ca ca, vì sao nó không lớn hơn muội vậy?

Ta cười đến sốc hông:
Con vì sao lại nhỏ hơn Thù ca ca?


Vì huynh ấy là ca ca!

Ta cười to:
Đúng rồi, bởi vì nó là đệ đệ, cho nên, nhỏ hơn so với con!

Triệu Cầm a một tiếng, ra vẻ đã hiểu. Tiếp theo lại thở dài:
Nhưng con muốn một ca ca!

Vân ca ca ở bên cạnh không nhịn được nữa:
Vì sao? Đệ đệ không tốt sao?

Triệu Cầm rất thật thà trả lời:
Phụ thân, đệ đệ cũng tốt. Nhưng mà, con muốn có tiểu ca ca giống như Thù ca ca chơi với con. Đệ đệ cả ngày chỉ biết ngủ, con gọi nó, nó cũng không để ý tới con, không chơi với con. Nếu có ca ca, lúc Thù ca ca không ở đây, cũng có ca ca chơi với con.

Ta thoáng nhìn ánh mắt Tào Xung đầy yêu thương nhìn Triệu Cầm, đột nhiên cảm thấy rất có ý tứ. Ngẩng đầu thấy Vân ca ca đang nhìn Tào Xung cười, quan ái trong mắt vô cùng mãnh liệt. Lập tức trong lòng nảy ra dũng khí, vừa muốn mở miệng, lại nuốt trở vào, dù sao, Tào Xung là nhi tử của người khác, ta không làm chủ được! Nghĩ đến đây, ta không tránh được thở dài.
Đưa Triệu Phác cho Vân ca ca, ta xoay người ôm lấy Triệu Cầm:
Cầm nhi ngoan, có tiểu đệ đệ cũng rất vui mà. Con xem nó tay nhỏ chân nhỏ, mập mập mạp mạp, ngoan ngoãn như vậy. Đợi nó lớn hơn một chút có thể cùng con và Thù ca ca chơi đùa.


Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá. Thù ca ca, đến lúc đó, huynh phải thường xuyên trở về nhé.

Tào Xung mạnh mẽ gật đầu:
Đương nhiên. Lúc ta không đi học, nhất định sẽ về chơi với các ngươi.

Cười với hai tiểu gia hỏa, ta nói:
Ca, qua Tết, ta phải về phương bắc một chuyến, có thể phải đi Tây Vực nữa. Thù nhi phiền ca chăm sóc.


Tây Vực? Xa vậy sao? Từ Trung Nguyên đến Tây Vực tới vài ngàn dặm đường, cũng không dễ đi, đệ nhất định phải đi sao?
Vân ca ca lập tức lo lắng nhìn ta.
Ta cười cười, đem lời bịa đặt đã nói với Tôn Sách nói lại một lần:
Những vụ buôn bán này giá trị quá lớn, trong đó kỳ dược Tuyết liên của Tây Vực có thể cải tử hoàn sinh, ta không thể không đi. Ca, bản lĩnh của ta huynh còn lo lắng sao? Huống hồ, thủ hạ của Tần Dũng đã dọn đường xong rồi.

Vân ca ca thở dài:
Đệ nhất định phải cẩn thận. Tần Dũng không tồi, đệ nhất định phải thường xuyên mang theo hắn bên cạnh, như vậy ta mới yên tâm một chút.

Ta cười đồng ý:
Hắn đang ở Nghiệp thành giúp ta chuẩn bị chuyện đi Tây Vực, ca ca cứ yên tâm.

Chú thích:
Vật cạnh thiên trạch: Vật đua trời lựa: các loài sinh vật đều cạnh tranh nhưng thiên nhiên sẽ lựa chọn đào thải.
Mai hoa tụng: ca tụng hoa mai.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.