Q.2 - Chương 203: Ngàn Dặm Truy Tìm
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 8084 chữ
- 2020-05-09 12:41:11
Số từ: 8078
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Sử Nhã vội bước lên trước ngăn cản:
Mã tướng quân, ngài muốn làm khó chúng tôi sao? Ở đây là vũ phường, không phải chiến trường. Tỷ muội chúng tôi cũng vô tình đắc tội tướng quân thôi, cần gì ép người như vậy?
Bàng Đức nhìn Sử Nhã, lại nhìn Mã Siêu, bất động không mở miệng. Ta không đợi Mã Siêu trả lời, vội vàng ra ngoài gọi Thương Lam đi mua rượu. Trở lại phòng, Mã Siêu cười cười nhìn Sử Nhã đang có chút lo lắng nói:
Tình cô nương cần gì kích động như vậy, ta nói rồi, sẽ không lấy tính mạng hắn đâu.
Sử Nhã khẽ thở phào, xoay người nói:
Tướng quân, ngài và người của ngài đều là anh hùng, tiểu nhân vật như chúng tôi sao có thể là đối thủ. Ngài sao không phóng tay, cho chúng tôi một con ngựa?
Mã Siêu hướng Bàng Đức cười nhạt:
Công Minh thích cùng người ta luận võ. Nếu Tình cô nương không muốn thì thôi vậy. Tình cô nương, ta chẳng phải anh hùng, nàng cũng đâu phải tiểu nhân vật? Ở đây có thanh kiếm không tồi, muốn tặng cô nương. Ta hy vọng có thể nhìn thấy biểu hiện càng xuất sắc hơn của nàng.
Rồi ra hiệu cho Bàng Đức mang thanh kiếm ta đã
làm mất
lúc sáng sớm mang lên.
Sử Nhã trên mặt đỏ ửng, vừa đúng thể hiện một tia nhục nhã, lại một tia cảm kích. Ta vội bước lên nhận kiếm, bận rộn không ngừng nói cám ơn. Mã Siêu nhìn mức độ đã vừa đủ, đứng dậy kéo tay Sử Nhã:
Đến đây, giúp bản tướng quân uống vài chén nữa này.
Sử Nhã kinh hô một tiếng, suýt nữa ngã vào ngực Mã Siêu, vội dùng sức đẩy, thân thể linh hoạt rời khỏi cánh tay Mã Siêu, tức giận nhìn hắn một cái rồi chạy vào phòng trong. Ta cuống quýt chặn trước mặt Mã Siêu:
Tướng quân, tướng quân, ngài bỏ qua cho Tình nhi đi, nàng thật sự không khỏe. Hôm sau, hôm sau nhất định sẽ giúp ngài.
Mã Siêu đặt bàn tay đã nắm tay nàng dưới mũi, cười nói:
Quả nhiên là hương vị này. Hôm nay ta về trước, ngày mai sẽ tới nữa. Ngươi nói cho muội muội ngươi biết, tốt nhất đừng có chạy trốn, hiểu chứ?
Ta liên tục gật đầu:
Hiểu, chúng tôi hiểu rồi. Tướng quân đi cẩn thận, đi cẩn thận. Đa tạ, đa tạ.
Mã Siêu cười lớn mang theo Bàng Đức rời đi. Ta thở phào một hơi, vào phòng trong nói:
Mã Mạnh Khởi này, còn đúng là làm được chút trò trống. Muội muội, theo hắn cũng không thiệt thòi đâu.
Sử Nhã trầm mặc một hồi, đột nhiên nở nụ cười:
Tỉ tỉ so với ta còn giống vũ nữ hơn? Ha ha, Mã Mạnh Khởi này cũng chẳng hơn ai, hắn sao nghĩ ra được mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tỷ.
Ta cười khổ:
Muội muội, muội đúng là. Cũng không phải Mã tướng quân không nghĩ ra, chúng ta chẳng qua dụng tâm với kẻ vô tâm thôi, hắn như vậy là bình thường. Muội muội, Mã tướng quân nói sao cũng là phu quân tương lai của muội, muội không thể coi hắn là kẻ bất lực như thế.
Sử Nhã cười lắc đầu:
Muội không nghĩ vậy. Nếu Mã Mạnh Khởi không có chỗ nào đáng khen, tỷ cần gì hao hết tâm tư thu phục hắn? Muội chỉ buồn cười hắn dốc toàn lực chú ý vào muội, lại không nhìn ra chỗ khác thường của tỷ, lần này khẳng định hắn chịu thiệt rồi.
Ta cũng cười:
Xem ra, trong mắt muội, ta là một nữ nhân rất quá đáng, không có chút nữ tính nào, muội sợ ta?
Sử Nhã lắc đầu:
Không, ta ngưỡng mộ tỷ. Một nữ nhân phải làm những việc tỷ làm, gian khổ trong đó muội hiểu. Tỉ tỉ, tỷ muốn muội đem chuyện hôm nay giấu giếm cả đời sao?
Ta gật đầu:
Đúng. Muội muội, chuyện này giấu giếm không quan hệ nhiều tới ta, chủ yếu vì suy nghĩ cho hạnh phúc của muội thôi. Lỡ Mã tướng quân sau khi biết sự thực, lại xuất hiện ý nghĩ khác, đối với muội, đối với Tào công, với đệ đệ của muội đều không tốt.
Sử Nhã cố chấp tiếp tục hỏi:
Nhưng mà, tỷ cũng không thể cứ vậy cả đời chứ? Tuy rằng tỷ cùng nghĩa phụ đều không nói gì, nhưng trong lòng ta rất rõ, quan hệ của tỷ và nghĩa phụ tuyệt đối không đơn giản như lời đồn, tỷ thật ra là người của nghĩa phụ, đúng không?
Ta không phản bác, cũng không thừa nhận, chỉ cười ảm đạm:
Muội muội thông minh như vậy, sao lại hỏi vấn đề này? Vì tương lai của tỷ đệ hai người, vấn đề như vậy đừng hỏi lần thứ hai.
Sử Nhã trầm mặc:
Muội hiểu rồi. Nhưng mà, ta muốn hỏi tỷ, tình cảm của tỷ với nghĩa phụ là gì? Chỉ là kính ngưỡng sao?
Ta chân thật trả lời nàng:
Trong mắt Tào công, ta là một nam nhân tài giỏi, muội hiểu chưa?
Sử Nhã lập tức nói:
Nếu như vậy, tỷ có từng nghĩ tới ai không? Có lẽ Mã tướng quân sau khi biết…
Ta ngắt lời nàng:
Không thể nào. Với ta mà nói, Mã tướng quân chẳng qua là trượng phu của muội muội, nếu các người vẫn trung thành với Tào công, ta sẽ coi các người là muội muội cùng muội phu của mình mà yêu thương. Về phần ta thuộc về đâu, không giấu muội, ta đã tìm được rồi. nếu thương thiên thành toàn, ta sẽ có hạnh phúc riêng của mình.
Sử Nhã gật đầu cười:
Ta tin tỷ, trong mắt tỷ có hạnh phúc đang chờ đợi. Muội hy vọng sớm thấy tỷ hạnh phúc.
Mặt ta nóng lên:
Cảm ơn muội, chuyện của ta còn cần muội giữ bí mật. Thời gian không còn sớm nữa, muội nghỉ ngơi trước đi. Ta đi xem Phong đại ca chuẩn bị thế nào. Sớm ngày mai, chúng ta phải đem muội phu chạy trốn rồi.
Ta cười cười để lại Sử Nhã ngượng nghịu mà ra ngoài.
Ngày hôm sau việc chuẩn bị đã tiến hành xong xuôi, người đã rời khỏi Kim thành tới chờ ở khách điếm Mộc Tử đợi trước, đầu của Hàn Dịch cũng dùng tốc độ rất nhanh đưa tới Nghiệp thành. Mã Đại so với ta nghĩ còn thông minh hơn, hôm qua đã điều tra khắp quanh sông và trong rừng vẫn không phát hiện điểm đáng ngờ, sáng hôm nay lại đi tìm. Phạm vi mở rộng, cuối cùng phát hiện tiểu viện kia. Sự yên tĩnh trong tiểu viện không lừa được Mã Đại, hắn từ vết máu trong nhà truy ra xác chết không đầu của Hàn Dịch cùng trang phục diễm lệ trên thân thể. Cảm thấy tình hình vô cùng nghiêm trọng, Mã Đại vội đưa Mã Siêu tới hiện trường giết người.
Mã Siêu nhìn cỗ thi thể không đầu trước mặt, sáng suốt ra lệnh âm thầm tìm kiếm Hàn Dịch. Rất nhanh chóng đã có kết quả, đã hai ngày không ai nhìn thấy Hàn Dịch. Người của Hàn phủ đều nói công tử bọn họ có việc nên sẽ ra ngoài vài ngày. Nghĩ tới hôm qua Hàn Dịch không xuất hiện ở vũ phường, Mã Siêu hiểu ra hết thảy, hắn dứt khoát lệnh cho đám người Mã Đại không được phao tin, bản thân tới chiều tối tới vũ phường, đến thẳng chỗ chúng ta ở.
Nhìn Sử Nhã vội vã ra nghênh đón, hắn cười híp mắt nói:
Đừng trách ta không mời tự vào, ta sợ cô nương trốn mất.
Sử Nhã vẻ mặt cười nhạo:
Tướng quân hôm qua đã cảnh cáo Tình nhi, chúng tôi nào dám hành động thiếu suy nghĩ?
Mã Siêu cười cười vào nhà ngồi xuống:
Lá gan Tình cô nương, ta đã lĩnh giáo rồi, chắc ngươi yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc?
Ta vội vàng dặn dò Phong Nguyên, Thương Lam đi chuẩn bị, quay đầu lại nịnh nọt Mã Siêu:
Tướng quân lại nói đùa. Tỷ muội chúng tôi có năng lực gì chứ? Sau này phải dựa vào tướng quân mới đúng.
Mã Siêu vẫn nhìn Sử Nhã, nghe vậy nhìn ta một cái rồi nói:
Chỉ sợ ngươi mới dựa vào muội muội ngươi chứ?
Ta ngẩn người, vội vàng nói:
Đúng vậy. Tôi già rồi, không nhảy múa được nữa, chỉ có thể dựa vào muội muội…
Mã Siêu hừ lạnh một tiếng ngắt lời ta nói:
Ngươi cũng thất biết nói linh tinh. Tình cô nương, ta cũng không muốn vòng vo với tỷ muội các ngươi nữa, khăn che mặt này là của ngươi phải không?
Rồi đem khăn lụa đen khẽ đặt lên trước mặt Sử Nhã, trong mắt Mã Siêu không hề có nét cười.
Sử Nhã thoáng nhìn khăn che mặt, thản nhiên nói:
Tướng quân muốn tặng tôi khăn che mặt, lại chọn màu đen, cũng thật độc đáo.
Mã Siêu tấm tắc lắc đầu:
Nếu mảnh lụa này ngươi không biết, vậy có muốn ta đưa cả trang phục ra không?
Hắn quay đầu ra hiệu Bàng Đức đưa lên một gói đồ.
Trong lòng ta thở dài, Hàn Dịch thật không có phúc, đến y phục cũng không giữ được. Phong Nguyên cùng Thương Lam đang cầm rượu và thức ăn vào phòng, nhìn thấy vậy liền liếc mắt với ta một cái, ra hiệu đã chuẩn bị thỏa đáng, rồi rút lui tới đằng sau lưng ta và Sử Nhã.
Sử Nhã lạnh lùng thoáng nhìn gói đồ, vẫn không nói lời nào. Mã Siêu tự mở gói đồ, vứt bộ trang phục ta bỏ lại bên người Hàn Dịch tới trước mặt Sử Nhã, miệng nói:
Nhưng mà đáng tiếc trên bộ đồ này đã dính một chút thứ không sạch sẽ, mong rằng cô nương đừng ghét bỏ. Nếu cô nương không hài lòng, ta còn có thể tìm giúp cô nương một cây roi Khương nữ thường sử dụng.
Sử Nhã nhìn y phục, lại giương mắt nhìn Mã Siêu, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng:
Tướng quân cũng thật dụng tâm. Ta chỉ không biết, ngài dụng tâm như vậy là có mục đích gì. Ta nghĩ việc ta làm không liên quan gì tới ngài.
Mã Siêu cười:
Có thể nói không liên quan gì tới ta sao? Đường đường là Hàn gia đại công tử lại chết trong phạm vi quản hạt của ta, Hàn công hỏi tới, ta rất khó trả lời.
Ta kinh hô một tiếng, vội vàng bịt miệng. Phong Nguyên và Thương Lam lập tức tới gần Sử Nhã. Sử Nhã không hề bối rối, nhìn Mã Siêu cười lạnh:
Thì ra tướng quân sợ việc này. Vậy đơn giản thôi, ngài đem ta giao ra, không phải có thể trả lời rồi sao?
Mã Siêu thở dài:
Nếu ta có ý nghĩ này, các ngươi còn có thể yên ổn đứng đây sao? Tình cô nương, tại hạ bội phục dũng khí và thân thủ của cô nương. Sống chết của Hàn Dịch không liên quan tới ta, ta chỉ là không rõ, hắn đối với ngươi yêu thương như vậy, cho dù ngươi không muốn theo hắn, cần gì phải lấy mạng hắn, còn lấy đầu hắn đi mất?
Sử Nhã trầm mặc một chút, mới nói:
Tướng quân đã hạ thủ lưu tình, ta cũng nói thật. Ta cùng Hàn gia có huyết cừu, lần này tới Kim thành, vốn định ám sát Hàn lão tặc, nhưng không có cách nào ra tay. Hàn Dịch bản thân muốn chết, không thể trách ta. Đầu hắn ta đã phái người đưa tới trước mộ phụ mẫu bái tế rồi.
Huyết cừu? Thù của cha mẹ? Cô nương là Khương dân sao?
Mã Siêu gật đầu hỏi.
Sử Nhã gật gật đầu:
Không sai. Tên thật của ta là Sử Nhã.
Mã Siêu tỉnh ngộ:
Thì ra nàng là nữ nhi của Sử Qua. Sớm nghe nói mẫu thân nàng là mỹ nữ tộc Chung Vu Khương, chắc nàng rất giống mẫu thân. Hàn công tuyệt đối không nghĩ tới con gái của Sử Qua vẫn còn sống.
Sử Nhã hừ lạnh một tiếng:
Chuyện hắn không ngờ tới còn nhiều. Tuy ra không giết được hắn, giết nhi tử hắn trước, cũng coi như báo chút thù cho hai đệ đệ của ta. Mã tướng quân, sáng sớm hôm qua vô tình gặp phải, đắc tội tới ngài, mong ngài đại nhân đại lượng, đừng tính toán nữa. Ta giết Hàn lão tặc, đối với tướng quân cũng không có gì không tốt phải không?
Mã Siêu cười hắc hắc:
Nhã cô nương thân thủ thật sự rất tốt. Xem ra vì báo thù nàng chịu không ít khổ cực. Nữ tử lợi hại như nàng, bản tướng quân tới giờ mới gặp lần đầu. Kỳ thực sáng sớm hôm qua nên nói cho ta biết, ta sẽ làm chủ cho nàng. Nàng quên mất ta từng nói thích nàng sao?
Sử Nhã có chút ngượng ngùng cúi đầu nói:
Nhã nhi không biết tướng quân có thật lòng với ta không. Với lại, ta cũng chỉ nghe nói về ngài, không biết ngài cuối cùng…
Mã Siêu làm ra vẻ tỉnh ngộ:
Xem ra, hôm qua nàng muốn thử ta?
Sử Nhã gục đầu xuống, cắn cắn làn môi:
Vốn không nghĩ sẽ gặp phải tướng quân. Bởi vì tướng quân từng nói muốn có Nhã nhi, nên lúc gặp, ta… Người là ta giết, đắc tội tướng quân cũng là ta. Tỉ tỉ là bị ép phải giúp ta, xin tướng quân buông tha cho bọn họ được không?
Mã Siêu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Sử Nhã, khẽ nâng mặt nàng cười nói:
Chỉ buông tha cho bọn họ? Xem ra Nhã nhi không hy vọng ta buông tha nàng, phải không?
Sử Nhã thấy ánh mắt mang y cười của Mã Siêu ngay trước mặt mình, lập tức đỏ mặt, vội vàng nhắm mắt lại:
Tướng quân thật sự muốn giúp Nhã nhi, Nhã nhi xin nguyện báo ơn, chỉ xin tướng quân đừng làm chúng ta bị thương.
Mã Siêu thương tiếc nói:
Ta sao có thể khiến nàng bị thương? Nàng biết không, mẫu thân ta cũng là người Khương, lúc ta lần đầu thấy nàng, đã có cảm giác như từng quen biết. Sau khi gặp lần đầu, hình ảnh của nàng vẫn ở trước mắt ta không hề biến mất. Nhã, ta thích nàng, ta muốn nàng.
Sử Nhã nhẹ nhàng quay đầu:
Tướng quân không sợ thiếp mang tai họa đến cho ngài sao? Thiếp đã giết Hàn Dịch, Hàn tặc nếu biết, ngài xử lý ra sao?
Mã Siêu cười đem nàng ôm vào trong ngực:
Chút việc nhỏ ấy tính là gì? Có ta ở đây, không ai làm hại được nàng.
Ta ra hiệu cho Thương Lam và Phong Nguyên, hai người bọn họ lập tức ra khỏi phòng. Ta lại khẽ thở phào, đi tới trước mặt Mã Siêu nói:
Tướng quân nếu thật thích Nhã muội, vậy hãy thương nàng thật tốt. Ở Kim thành, cũng chỉ có ngài có thể bảo vệ nàng.
Mã Siêu liếc mắt nhìn ta, lại chuyển hướng sang Sử Nhã:
Người ta yêu mến, không ai có thể làm gì nàng. Các người ta ngoài đi, ta muốn ở một mình với Nhã nhi.
Ta nhìn Sử Nhã cười:
Chúc mừng muội muội.
Sử Nhã mặt đỏ rực, ngượng ngùng gật đầu. Mã Siêu nhìn thấy liền mừng rỡ, ánh mắt nhìn chúng ta vô cùng không bình tĩnh. Ta cũng tự giác, vội vã đứng dậy bỏ đi. Bàng Đức đương nhiên cũng rất thức thời, cùng ta rời khỏi phòng. Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng thở thẹn thùng của Sử Nhã.
Ra tới bên ngoài, ta hướng Bàng Đức thi lễ:
Tướng quân, xem ra đêm nay Mã tướng quân sẽ ở đây. Ngài trở về, hay là cũng ở lại một đêm? Hay là, tôi tìm Lý ma ma tới…
Bàng Đức lắc đầu:
Ta ở lại đây.
Hắn đi vài bước tới cửa sân, nói với thân binh của Mã Siêu:
Các ngươi trở về báo cho tiểu tướng quân biết, nói tướng quân tối nay nghỉ ở đây.
Ta bên này cũng dặn dò Phong Nguyên:
Bá bá, ông đem rượu và đô ăn sang nhà bên cho Bàng tướng quân, mang cả cho mấy vị huynh đệ này nữa. Bàng tướng quân không nên khách khí, coi như chúc mừng cho cô nương nhà tôi.
Bàng Đức cười lớn mang theo hai thân binh sang nhà bên cạnh. Nhìn lưng ảnh bọn họ, ta hé miệng cười, đồ trong rượu và thức ăn có thể khiến bọn họ
nghỉ ngơi
tới trưa mai. Lát sau, Thương Lam từ sau nhà bước đến:
Chủ tử, chuẩn bị tốt rồi.
Ta gật đầu ra ngoài cửa nói với mấy tiểu binh đang ngồi ăn:
Tiểu huynh đệ, các ngài cứ ăn uống nhé. Ở đây còn mấy hũ rượu, cứ tự rót nhé, đừng khách khí.
Bọn họ ngẩng đầu cười cười, tỏ ra đã hiểu. Ta lại nói tiếp:
Tướng quân của các ngài chỉ sợ trưa mai mới ra, các ngài ăn nhiều một chút, đừng để bị đói.
Đám tiểu binh đều cười, một kẻ nháy mắt nói:
Chúng ta đều hiểu, sẽ không khách sáo đâu.
Ta cũng cười, từ từ đi tới phòng bên. Đổi trang phục xong, ta ngồi trong phòng chậm rãi điều tức thân thể, lặng lẽ đợi thời gian trôi qua. Hai canh giờ sau, trời đã tối mịt, trong viện cũng không có tiếng động nào. Cửa phòng của ta từ tử mở ra, tiếng Sử Nhã vang lên:
Tỉ tỉ.
Ta đứng lên:
Ngủ chưa?
Rồi, ngủ hết rồi. Muội đã chuẩn bị xong, có thể đi chưa?
Từ từ rời khỏi phòng, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời:
Tới lúc rồi. Thương Lam.
Thương Lam lập tức từ trong bóng tối đi ra:
Ở đây.
Hành động rồi sao?
Tiếng Phong Nguyên cũng truyền tới trong bóng tối.
Ta vừa lòng gật đầu:
Bắt đầu thôi. Các người đưa người lên xe ngựa, ta cùng Nhã cô nương sẽ theo sau.
Mọi thứ ngăn nắp tiến hành, lúc trời hơi hửng sáng, xe của chúng ta đã tới cửa thành. Nghĩ tới chuyện hình ảnh
Mã tướng quân
oai hùng cúi đầu khom lưng bị đám lính thủ thành nhìn thấy, ta hướng Thương Lam cười không ngừng. Còn trong xe ngựa, Sử Nhã không ngủ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Mã Siêu, thật sự có bộ dáng Mã phu nhân. Xe ngựa chạy thẳng một đường, rất nhanh đã tới khách điếm Mộc Tử. Thuộc hạ đã đợi trước ở đó, thấy xe ngựa tới vội vàng theo lên. Ngay sau khi chúng ta rời khỏi khách điếm Mộc Tử không lâu, một chiếc xe ngựa cũng từ khách điếm chạy ra, hướng Trường An mau chóng chạy tới.
Ở Kim thành, Mã Đại đang ở chỗ Mã Siêu chỉ huy người nhà chuẩn bị phòng ở, đây là do Mã Siêu ngày hôm qua đã dặn dò chuẩn bị cho phu nhân sắp tới. Thấy trời sắp đổ trưa, Mã Siêu còn chưa mang tân nhân trở về, hắn cười trêu đùa thân binh bên cạnh:
Xem ra, tướng quân ngã vào ôn nhu, không dậy nổi rồi.
Thân binh kia cười nói:
Sợ là tân phu nhân ngượng nghịu, không chịu rời giường thôi!
Tiếng cười vang lên không ngừng, chợt thấy thân binh của Mã Siêu vọt vào nói:
Tiểu tướng quân, không tốt, không thấy tướng quân đâu.
Mã Đại còn đang cười, nhất thời không phản ứng kịp:
Nói bừa, cái gì mà không thấy tướng quân? Mà không phải ngươi đi theo tướng quân sao?
Thân binh kia như sắp khóc:
Tướng quân mất tích rồi, ngài mau đi xem một chút, Bàng tướng quân đang vội muốn chết.
Mã Đại ý thức được vấn đề nghiêm trọng, vội vàng lên ngựa cùng thân binh đi vội:
Sao lại thế này? Tướng quân không phải ở cùng Tân phu nhân sao? Các ngươi đi theo kiểu gì vậy?
Thân binh kia thở hồng hộc chạy:
Hôm qua tướng quân ở cùng phu nhân, nhưng tới tận trưa cũng không có động tĩnh gì. Bàng tướng quân phát hiện người của tân phu nhân không thấy đâu, mới phát hiện ra có chuyện, xông vào nhà xem, không thấy người đâu. Chúng tôi đã lật ngược cả vũ phường cũng không tìm được người, không biết họ làm thế nào chạy mất.
Tới hậu viện vũ phường, Mã Đại được Bàng Đức vẻ mặt âm trầm dẫn vào phòng, một cái động chỉ chứa được một người đi như mở to miệng cười nhạo hắn:
Đây là…
Bàng Đức hung hăng nói:
Mới phát hiện ra, ở sau giường. Bọn chúng nhất định đem tướng quân đi từ đây, chẳng trách ngoài cửa không ai biết, phong thư này do bọn chúng để lại. Tiểu tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?
Mã Đại nhận thư, đọc rồi nói:
Cái gì? Đưa về nhà mẹ đẻ? Cái rắm, đường đường là đại tướng quân lại phải đưa lão bà về nhà vợ, thế này mà cũng nghĩ ra được. Giả Tình này nhà ở đâu?
Bàng Đức trả lời:
Trung Nguyên. Cụ thể nơi nào thì không biết. Lý lão bản của vũ phường nói bọn họ từ Trung Nguyên đến, nhập phường trong hai tháng. Đây vốn là thỏa thuận giữa bọn họ.
Lúc này, một gã thân binh chạy vào:
Bàng tướng quân, nghe được rồi. Binh sĩ thủ thành nói sớm nay có người rất giống tướng quân hộ tống một chiếc xe ngựa rời khỏi thành. Một huynh đệ đang đuổi theo rồi.
Giống đại ca? Kẻ đó có đúng là đại ca ta không?
Mã Đại vội hỏi.
Thân binh lắc đầu:
Binh sĩ canh cửa không nhìn rõ người, nhưng ngựa là ngựa của tướng quân, trong xe cũng có tiếng nữ tử.
Mau đuổi theo.
Bàng Đức xoay người đi vội.
Đoàn người đuổi theo ra Kim thành hơn hai mươi dặm, lúc tới Mộc tử khách điếm, gã thân binh từ trong khách điếm chui ra nói:
Tướng quân, tiểu tướng quân.
Mã Đại vội vàng dừng ngựa:
Có tin tức của tướng quân không?
Thân binh kia vội vàng gật đầu:
Đúng vậy. Người ở đây nói lúc trưa có mấy người nghỉ chân ở đây, sau đó đi về phía trước. Theo mô tả của bọn họ hình như là chiếc xe ngựa kia.
Mã Đại cùng Bàng Đức liếc nhìn nhau, không hẹn cùng đánh ngựa về phía trước. Lại một đêm truy đuổi, người cùng ngựa đều mệt mỏi thở dốc, đã tới cách Kim thành gần một trăm dặm, vẫn không thấy tung tích người ngựa. Mã Đại dừng lại nói:
Công Minh, có vấn đề.
Bàng Đức vội ghìm cương ngựa:
Sao thế?
Mã Đại cười khổ:
Chúng ta dùng chiến mã, đối phương dùng xe ngựa, theo lý không thể bây giờ còn không thấy bóng. Trừ phi…
Bàng Đức cũng không ngu ngốc:
Trừ phi chúng ta đuổi sai hướng rồi. Đi, quay đầu lại.
Hắn vùng dây cương muốn chạy.
Mã Đại vội vàng chặn hắn lại:
Không vội. Cũng có khả năng chúng ta đã chạy vượt qua. Thế này, chia người ra, kiểm tra cẩn thận xung quanh, không thể bỏ qua bất kỳ nơi nghỉ chân nào.
Mọi người nhận lệnh, vội tỏa ra bốn phía. Mã Đại và Bàng Đức cũng tách ra, một người tiếp tục truy đuổi, một người quay trở về.
Nhà dột còn gặp mưa rào, trong lúc đám người Mã Đại lòng như lửa đốt tìm kiếm tung tích Mã Siêu, Bàng Đức trên đường trở về gặp binh sĩ đang trấn giữ trong thành. Đám binh sĩ đó đuổi bọn họ mướt mồ hôi, ngựa mệt mỏi thiếu chút ngã xoài ra đất, vừa thấy Bàng Đức, tiểu binh lăn xuống ngựa liền kêu:
Tướng quân, mau trở về.
Bàng Đức mừng rỡ:
Mã tướng quân trở về rồi sao?
Tiểu binh kia lắc đầu:
Không phải. Không thấy tướng quân, nhưng quân Hàn Toại có dị động.
Bàng Đức
A
một tiếng:
Ngươi nói rõ xem.
Tiểu binh vội la lên:
Ngay sau khi tiểu tướng quân cùng ngài rời khỏi thành, Hàn gia không biết từ đâu biết được chuyện tướng quân mất tích, Hàn quân bắt đầu tập kết, cũng có dấu hiệu sắp tấn công quân ta. Các huynh đệ không có cách nào, chỉ có thể vừa phòng thủ vừa đi tìm các ngài.
Bàng Đức tức giận:
Lão tặc này, thật biết lợi dụng sơ hở.
Hắn quay người gọi phía sau:
Hai người các ngươi, mau báo tình huống với tiểu tướng quân, những người còn lại cùng ta trở về.
Hắn bất chấp mỏi mệt, vội đánh ngựa về thành.
Mã Siêu mất tích là một đại sự, hơn nữa có người của ta ở trong thành và người của Vịnh Quần phường thêm mắm thêm muối, mơ mơ hồ hồ nói chuyện Mã Siêu mất tích, khiến toàn bộ Kim thành đều khẩn trương. Hàn Toại lúc đầu mới biết tin này còn nửa tin nửa ngờ, hắn thử điều động quân đội một chút, lập tức khiến Mã gia quân hoảng loạn, cũng chứng thật tin Mã Siêu mất tích. Hàn Toại lập tức tập kết quân đội, có thể nhân cơ hội này diệt được Mã gia quân, đánh bại đối thủ, đương nhiên không thể bỏ qua. Đây cũng là kết quả ta đoán được, nếu Hàn Toại đến cơ hội này cũng không dùng, hắn không xứng xưng bá ở Lương châu.
Bàng Đức trở về thành còn chưa kịp ổn định lại trước hành vi mượn gió bẻ măng của Hàn Toại, lại nhận được tin báo, Hàn Toại hình như đang tìm Hàn Dịch khắp nơi, cũng thu được một ít manh mối. Bàng Đức nhức đầu, hắn hình như đã hiểu Mã Siêu mất tích và cái chết của Hàn Dịch có quan hệ gì đó, mà quan hệ gì cũng đủ để Hàn Toại sinh lòng muốn diệt bọn họ. Cảm thấy chuyện này quá khẩn cấp, Bàng Đức không dám chần chừ, một mặt đem mọi chuyện báo cho Mã Đại, một mặt tập trung quân đội, bày ra thế trận phòng thủ. Tình thế ở Kim thành trở nên vô cùng căng thẳng.
Mã Đại đuổi theo thêm một ngày, mệt mỏi muốn ngã gục, tin tức dồn dập chuyển tới dường như thể hiện một âm mưu trọng đại nào đó, Mã Đại cảm thấy lực bất tòng tâm. Lúc tin tức của Bàng Đức truyền tới, đối mặt với ánh mắt tha thiết mong chờ của quân sĩ bên cạnh, Mã Đại cũng rất bất đắc dĩ. Hắn biết rõ, cơ bản hắn không có kinh nghiệm gì về mặt này, càng không có sự quyết đoán để ra lệnh. Mã gia quân cùng những thế lực nhỏ đi theo Mã gia sẽ không nghe lệnh hắn. Nhưng hiện tại Mã gia quân như rắn mất đầu, bốn bề thọ địch, vấn đề tới lui khó khăn cấp bách đang bày ra trước mắt.
Trong lúc Mã Đại đang tiến thoái lưỡng nan, một thân binh tới đầu quân cho hắn không lâu lại gần nói:
Tướng quân, tiểu nhân có câu này, không biết có thể nói hay không.
Mã Đại phất tay, hữu khí vô lực nói:
Ngươi nói đi, tới lúc này còn có gì không thể nói đây.
Thân binh này chính là Ngốc tử. Hắn phụng lệnh của ta, lợi dụng võ nghệ gia nhập Mã gia quân, thành công khiến Mã Đại chú ý, trở thành thân binh của hắn. Ngốc tử tới sát bên tai Mã Đại nói:
Tướng quân, phiền toái trước mắt không phải hành động của Hàn tặc, mà là cái chết của Hàn Dịch không thể để Hàn Toại biết.
Mã Đại nghi ngờ nhìn hắn:
Vì sao?
Tiểu Ngốc nói:
Ngài nghĩ xem, trò mượn gió bẻ măng này ai cũng biết, không có cớ gì, làm gì cũng phải băn khoăn vài ba phần. Lấy cớ từ đâu? Lão chủ công đã đi Nghiệp thành, sứ thần Tào công lại vừa rời Kim thành, Hàn Dịch lại chết trên địa bàn của chúng ta, tướng quân lúc này lại không thấy đâu. Người có tâm nếu liên tưởng…
Mã Đại hít một ngụm khí lạnh:
Ngươi nói, nếu Hàn Toại biết Hàn Dịch chết…. chẳng lẽ? Không đâu, con rể của Hàn Toại đi theo sứ thần của Tào Tháo mà.
Tiểu Ngốc ai da một tiếng:
Tướng quân không biết sao? Diêm tướng quân cũng không phải đi một mình, hắn mang toàn bộ con cái phụ mẫu theo rồi, mắt nhìn cũng thấy là đi không trở về.
Mã Đại hai mắt nhìn đăm đăm:
Chẳng lẽ, chẳng lẽ tướng quân đã, sẽ chết, chết trong tay Tào sứ?
Tiểu Ngốc vội vàng nói:
Việc này thì không. Nhưng, không loại trừ khả năng tướng quân bị bọn họ mang đi. Hoặc là tướng quân biết âm mưu của bọn họ, vì muốn lấy lại đầu Hàn Dịch nên đuổi tới Nghiệp thành.
Mã Đại trầm mặt:
Nói bậy. Đầu Hàn Dịch sao lại đi Nghiệp thành?
Tiểu Ngốc âm thầm cười, tiếp tục nói:
Sao lại không? Lương châu có Mã gia chúng ta và Hàn gia là hai thế lực lớn, lão chủ công đi Nghiệp thành, Tào đại nhân khẳng định cũng muốn thu nhận Hàn gia. Nhưng mà, Hàn Toại cự tuyệt đề nghị của Tào sứ, chỉ đồng ý để con rể đi Nghiệp thành mà không cho con trai đi, rõ ràng là đối kháng với Tào đại nhân! Trong tình huống này, Tào sứ mang đầu Hàn Dịch tới Nghiệp thành, đồng thời giao cả Mã tướng quân đi, đem chuyện giết Hàn Dịch trực tiếp vu trên đầu chúng ta, ngài nói xem, Hàn Toại sẽ nghĩ gì? Quân chúng ta ở lại Kim thành sẽ gặp nguy.
Mã Đại luống cuống:
Ngươi nói có lý. Vậy ngươi nói đi, chúng ta làm sao bây giờ? Liều mạng với Hàn Toại, hay là…
Tiểu Ngốc khoa trương nói:
Chúng ta sao có thể hợp nhất với Hàn Toại được? Khác gì tặng mạng sống ra đâu. Phải cứu tướng quân trở về mới là đúng đắn.
Mã Đại thở dài:
Nói thừa, ta cũng muốn. Vấn đề là truy thế nào, cứu thế nào?
Tiểu Ngốc lắc đầu nói:
Trước mắt, tướng quân chỉ có thể tiếp tục đuổi theo. Còn tôi sẽ trở về gặp Bàng tướng quân, xin ngài ấy đưa quân rời khỏi Kim thành, tránh khai chiến với Hàn quân. Chúng ta không thắng nổi đâu, nhất là chủ công giờ không ở đây.
Rời khỏi Kim thành? Đi đâu?
Tiểu Ngốc tiếp tục hiến kế:
Tiểu tướng quân, tôi nghĩ, nếu đúng như chúng ta nghĩ, chỉ sợ ngài mang mấy chục huynh đệ đuổi theo tướng quân cũng vô dụng. Ngài xem, nếu bọn chúng dám mang Mã tướng quân đi, chắc chắn đã chuẩn bị cẩn thận, cho nên chúng ta mới không đuổi kịp. Nếu đuổi nữa sẽ vào phạm vi của Trường An, bên kia nhất định đã chuẩn bị trước. Còn ở Kim thành, chúng ta đối mặt với sự tấn công của Hàn Toại, cũng không được lâu, cái chết của Hàn Dịch chỉ có thể giấu được vài ngày, trận này càng không thể đánh. Cho nên, tôi cho rằng, quân của chúng ta tốt nhất tới hợp với ngài, cùng nhau truy cản. Đến lúc đó, cho dù phải cướp, nhiều người cơ hội cũng lớn hơn.
Mã Đại nghĩ lại, cũng chỉ có thể làm vậy:
Cũng được, ngươi nhanh chóng trở về, nói ý của ta, bảo Bàng tướng quân cứ thế mà làm.
Hắn lấy tín phù của mình giao cho Tiểu Ngốc.
Tiểu Ngốc một đường đánh ngựa trở lại Kim thành. Bàng Đức đang nóng ruột, Tiểu Ngốc mang tín phù của Mã Đại cho hắn xem rồi nói:
Tiểu tướng quân nói, trước mắt bảo tồn thực lực là quan trọng, không thể xung đột trực diện với Hàn quân. Cho nên ngài bảo tôi trở về, mời tướng quân lập tức đem nhân mã rút khỏi Kim thành hợp quân với ngài.
Hợp quân? Ý tiểu tướng quân là gì?
Bàng Đức không hiểu.
Tiểu Ngốc vội vàng nói:
Tiểu tướng quân nói, binh mã trong thành do ngài đưa ra, người của chúng ta ở ngoài thành do tôi báo tin, mau chóng tới chỗ tiểu tướng quân. Tiểu tướng quân nói, chúng ta không thể đánh với Hàn quân, mà những kẻ mang tướng quân đi chỉ sợ có tiếp ứng và chuẩn bị trước rồi, lỡ có quân đội, chúng ta còn có thể cướp lại tướng quân, nếu không…
Bàng Đức cũng gật đầu:
Tiểu tướng quân nói đúng, hai ngày này, Hàn lão tặc giống như biết được gì đó, không ngừng phái người tìm hiểu, mấy lần đã tra tới tiểu viện bên kia sông, bị người của chúng ta ngăn cản, nhưng cũng khiến Hàn Toại chú ý, ta sợ chuyện này không giữ được nữa. Lập tức chuẩn bị rời đi.
Tiểu Ngốc rời khỏi Kim thành, cũng nói như vậy với Mã gia quân đóng ngoài thành, có tín phù của Mã Đại và thân binh của Bàng Đức chứng thực, tất cả tướng lãnh lập tức hành động, tập kết quả dưới sự dẫn dắt của Tiểu Ngưu, hướng Ung châu hành quân.
Tin tức Mã gia quân toàn bộ rút khỏi Kim thành đi Ung châu, khiến Hàn Toại khó hiểu không biết nói sao, hắn không nghĩ ra Mã gia quân vì sao lại làm như vậy? Theo hắn thấy, có thể điều động toàn quân như vậy, chỉ có thể là Mã Siêu. Xem ra, cái gọi là Mã Siêu mất tích tất có vấn đề. Hàn Toại lập tức hạ lệnh điều tra xem Mã gia quân muốn làm gì.
Lại nói tới Mã Đại, sau khi phái Tiểu Ngốc trở về, hắn nghỉ ngơi một chút, tiếp tục dẫn theo thủ hạ đuổi tới phía trước. Nửa ngày sau, tới một nơi nghỉ chân ven đường, một lần nữa lại được tin có một chiếc xe ngựa đã nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng sớm vừa lên đường. Theo tiểu nhị ở nơi này nói, nam nhân từ trong xe ngựa đi ra rất kỳ lạ, hình như là có bệnh nặng trong người. Nữ tử bên cạnh hắn tuy rằng đeo khăn che mặt, nhưng thoạt nhìn vẫn động lòng người. Nhận được tin tức, Mã Đại bất chấp mệt mỏi, tiếp tục đuổi theo.
Cứ vậy, Mã Đại đuổi phía trước, phía sau ba vạn Mã gia quân dưới sự dẫn dắt của Bàng Đức cũng đuổi theo. Mấy ngày trôi qua, Mã Đại vẫn không đuổi kịp người, mà Mã gia quân trong lúc bất tri bất giác, đã tiến nhập Ung châu. Bàng Đức đã nhận ra vấn đề, vội vàng lệnh cho Tiểu Ngốc nhanh chóng đuổi theo Mã Đại, bảo hắn dừng lại. Mã Đại nghe Tiểu Ngốc nói, Bàng Đức đem toàn bộ Mã gia quân đang đuổi tới, cũng đành dừng lại không đuổi theo xe ngựa nữa (thật sự là đuổi theo xe ngựa, ha ha, mục tiêu của bọn họ hoàn toàn tập trung vào một cái xe ngựa), trở lại gặp Bàng Đức.
Bàng Đức nhìn thấy Mã Đại, vẻ mặt đau khổ nói:
Tiểu tướng quân, chúng ta rời khỏi Kim thành đã gần hai trăm dặm, đã vào tới Ung châu. Đây không phải việc nhỏ, lỡ kinh động tới Tào quân, Chung Do bên kia rất khó đối phó.
Hắn vừa nghĩ tới việc mình giết chết cháu ngoại Chung Do, trong lòng lại thấy sợ hãi.
Mã Đại ngẩn người:
Xa như vậy rồi sao? Không thể nào, mấy ngày nay chúng ta có thấy quân Ung châu đâu!
Bàng Đức nói :
Chính vì thế, tôi mới cảm thấy kỳ quái. Tiểu tướng quân, Tào quân có phải đang tập trung tại một nơi, chờ chúng ta chui đầu vào lưới, một phen bắt hết không?
Mã Đại có chút hoảng loạn:
Hay là đám người đó mang đại ca đi, chính là muốn dẫn chúng ta tới đây tiêu diệt? Nếu vậy chúng ta trở lại tốt hơn!
Hắn vừa nói vậy, Tiểu Ngốc vội vàng nói:
Tiểu tướng quân, Bàng tướng quân, chúng ta không thể quay về, không có đường quay về.
Hai người cùng nhìn hắn. Mã Đại đen mặt:
Ý ngươi là sao?
Tiểu Ngốc vội nói:
Tiểu tướng quân, ngài nghĩ xem, chúng ta đã rời Kim thành nhiều ngày, Hàn Toại khẳng định đã tìm được xác Hàn Dịch, cho dù hắn không tìm thấy, cũng sẽ có người báo tin cho hắn.
Bàng Đức nghi ngờ nói:
Hắn tìm thấy xác Hàn Dịch hay không, quan hệ gì việc chúng ta trở về?
Tiểu Ngốc cười khổ:
Bàng tướng quân, ngài sao lại không hiểu rõ, đầu Hàn Dịch là bị nhóm người bắt tướng quân mang đi, xác Hàn Dịch lại xuất hiện trong phạm vi quản lý của chúng ta, ngài nói, Hàn Toại sẽ liên tưởng thế nào?
Mã Đại nghe thấy gật đầu:
Công Minh, chúng ta bị nhóm người kia vu oan, đây là chuyện rất rõ ràng. Hiện tại Hàn Toại nhất định tức giận muốn giết sạch chúng ta, trở về là tìm cái chết.
Bàng Đức vội la lên:
Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Không thể quay về, đi tiếp cũng không được, lại không tìm thấy tướng quân, chẳng lẽ cứ chờ chết hay sao?
Tiểu Ngốc trầm tư:
Hai vị tướng quân, nếu các ngài tin tôi, chúng ta cứ tiếp tục đi tiếp đi. Tôi nghĩ, Tào quân sẽ không đối phó chúng ta đâu, lão chủ công đang ở Nghiệp thành, Chung Do cũng không thể không để ý.
Mã Đại suy nghĩ:
Nhưng mà, quân đội nhập quan cũng không dễ dàng, Tào quân nếu đã chuẩn bị, chúng ta cũng không phải đối thủ.
Tiểu Ngốc làm ra vẻ chắc chắn:
Tào quân sẽ không làm hại chúng ta. Rất đơn giản, Tào đại nhân muốn Mã gia quy thuận, mấy năm nay Trường An luôn hướng lão chủ công bày tỏ hảo ý, Tào đại nhân lại đãi ngộ lão chủ công. Ông ấy muốn thể hiện cho các thế lực biết, hy vọng mọi người đều quy thuận ông ấy, cho nên, bọn họ sẽ không làm hại chúng ta, trừ phi chúng ta tấn công trước.
Mã Đại nhìn về phía Bàng Đức:
Tiểu tử này có đầu óc, nói có lý. Công Minh, ngươi cảm thấy thế nào?
Bàng Đức nghe thấy liền gật đầu:
Có chút đạo lý. Nhưng mà, đại quân tiến vào Ung châu, trước đó không nói gì, chỉ sợ… Thế này đi, tôi tới Trường An trước gặp Quách đại nhân, nói rõ tình hình.
Mã Đại cười khổ:
Nói gì chứ? Nói tướng quân nhà ta mất tích, bị một vũ nữ thần bí bắt cóc? Đại quân chúng ta nhập cảnh để truy người? Với lại, đi lại cũng mất hơn mười ngày, chúng ta không thể ở đây chờ lâu như vậy. Bỏ đi, đi tới đâu hay tới đó! Truyền lệnh cho đại quân tiếp tục đi tới. Chỉ mong có thể tìm thấy đại ca.
Hai người này tiếp tục mang theo Mã gia quân hướng chiếc xe ngựa trong tưởng tượng đuổi về phía trước.
Trong lúc đó ở Kim thành, Hàn Toại đã giận tới hộc máu. Lúc Mã gia quân rời khỏi Kim thành, biến mất như một làn khói, hắn còn chưa hiểu tại sao lại như vậy, nhưng qua hai ngày, Hàn Toại cuối cùng cũng hiểu. Lúc thuộc hạ đem thi thể Hàn Dịch không đầu trở về, Hàn Toại nhận được thư của ta bắt chước khẩu khí của Mã Siêu gửi cho hắn. Trên đó dùng khẩu khí kiêu căng nói Hàn Dịch chọc giận Mã Siêu, dám xuống tay với nữ nhân của hắn, bị Mã Siêu giết, đầu đưa về triều đình. Hàn Toại đọc thư, rồi nhìn xác chết không đầu thối rữa trước mặt, tức giận cả người phát run, nhưng tức mấy hắn cũng không có cách nào, Mã gia quân đã cao chạy xa bay, dù đuổi theo cũng phải đánh nhau với Chung Do.
Chung Do đương nhiên sẽ không ngăn cản Mã gia quân hành quân trong địa hạt của hắn. Từ lúc định xong kế hoạch lừa gạt Mã Siêu, ta đã gửi thư cho Tào Tháo, bảo ông ấy lệnh cho Tào quân trên đường không hỏi tới hành vi nhập cảnh của Mã gia quân. Chung Do không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn phái sứ giả, giả bộ tới yêu cầu gặp Mã Siêu, hỏi thăm vì sao Mã gia quân nhập cảnh. Mã Đại cũng trả lời, bọn họ nhận được mệnh lệnh của lão chủ công, bảo Mã gia quân tới Nghiệp thành. Chung Do cười thầm bọn họ nói bậy bạ, vẫn nghiêm túc tỏ vẻ phải giúp đỡ Mã gia quân, mang đồ tới tiếp đãi. Tào quân không hỏi cùng Chung Do quan tâm khiến Mã Đại thở phào nhẹ nhõm, mà tin tức trên đường đều nói xe ngựa chở Mã Siêu vừa rởi khỏi không lâu, đang ở ngay trước mặt. Bởi vậy, Mã Đại và Bàng Đức vội vàng tỏ vẻ cảm kích sứ giả của Chung Do một hồi, rồi lại vội vã lên đường, hướng Nghiệp thành chạy tới.
Ta và Sử Nhã mang theo Mã Siêu, không đi đường Trường An, mà chạy qua Tịnh châu, xe ngựa rời khỏi Mộc Tử khách điếm sau đó chạy về phía Trường An, đương nhiên là thủ thuật che mắt của chúng ta, hai bên chạy chệch nhau xa như vậy, Mã Đại có thể đuổi kịp mới là lạ. Mà chúng ta trên đường cũng không dám dừng, thay ngựa liên tục chạy mười ngày, lúc Mã Đại rời khỏi Kim thành, chúng ta đã chạy tới nơi an toàn, cách biên cảnh Tịnh châu không xa.
Sau khi yên ổn nghỉ ngơi một ngày, ngựa theo sau lần lượt tới nơi, chúng ta tiếp tục lên đường. Động tĩnh của Mã Đại ta cũng nắm rõ như lòng bàn tay, đương nhiên là nhờ hai người huấn luyện bồ câu Tả Từ để lại cho ta. Phương pháp này thật tốt, sau khi trở về có thể cống hiến cho Từ Thứ. Nếu cách bọn họ đã đủ xa, tốc độ của ta cũng từ từ chậm lại. Nói thật, ta thật sự thương Tiểu Bạch.
Mã gia quân vẫn tiếp tục đuổi theo xe ngựa, trong lúc này, Mã Đại cũng có hoài nghi, nhưng dưới sự
chỉ điểm
của tiểu Ngốc, bọn họ không ngừng nhận được tin tức xe ngựa, càng không ngừng đuổi theo. Bọn họ cũng không biết, Mã gia quân mỗi lần rời khỏi một thành trì, lập tức có Tào quân phòng thủ ngăn ở phía sau. Không chỉ có bọn họ, nguyên tắc của Trương Liêu chính là đến thì được, không thể đi. Bởi vậy, lúc Mã Đại thuận lợi tiến vào Hổ Lao quan, ở thành Triêu Ca tiếp tục đuổi theo xe ngựa kia, phía sau bọn họ đã tụ tập mười vạn tinh binh Tào quân.
Trên chiếc xe ngựa kia đúng là có nữ nhân, cũng có một bệnh nhân không thể động đậy, nhưng không có Mã Siêu. Chiếc xe này tất nhiên cũng do ta chuẩn bị, dọc đường đi, chúng ta đã chuẩn bị hơn mười chiếc xe ngựa chứa
bệnh nhân
, tại địa điểm và thời gian đã định trước, đúng lúc hiện ra trước mặt mọi người, thành công dẫn dắt Mã Đại. Mà Mã Đại đã tới nước này, cho dù hiểu được tình hình, cũng không thể tránh nổi nữa. Lúc này, an phủ sứ của Tào Tháo cũng tìm tới, khách khí mời bọn họ tới Nghiệp thành gặp lão chủ nhân của bọn họ – Mã Đằng. Đồng thời cho bọn họ biết, Mã Siêu tướng quân đã ở trong Mã phủ ở Nghiệp thành.
Mã Đại đuổi theo thật khổ cực, chúng ta thoát được cũng khổ cực, Khiến Mã Đại đi thêm mấy trăm dặm đường, tranh thủ cho chúng ta thêm bốn, năm ngày thời gian, ta cũng không dám khinh thường, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, một đường chạy về Nghiệp thành. Lúc Mã Siêu hoàn toàn tỉnh lại, chúng ta đã rời khỏi Kim thành hai ngày, hiểu rõ chuyện hắn gặp phải, Mã Siêu nổi giận dị thường. Nhưng mà, tất cả chống cự của hắn đều không thấm vào đâu, chúng ta dùng tơ lụa trói hắn vô cùng chặt, không có chút cơ hội nào để nhúc nhích. Sử Nhã giữ bên cạnh hắn, hết sức ôn nhu dịu dàng, giống như thê tử thật sự vậy, chăm sóc cho hắn. Chúng ta đều rất tự giác không lộ diện trước mặt Mã Siêu.
Thời gian trôi qua từng ngày, Mã Siêu cũng hiểu chúng ta sẽ không thương tổn hắn, hắn cũng không thể nào rời đi, đành phải buông trôi bỏ mặc, không từ chối nữa, trên mặt ít nhiều có chút tịch liêu chán nản. Sử Nhã thấy hắn bình tĩnh lại, mới từ từ nói muốn đem hắn tới Nghiệp thành, cũng khuyên hắn chấp nhận sự thật. Mã Siêu nghe xong mục đích của chúng ta, không nói gì, mỗi ngày đều nhắm mắt, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Nửa đêm hôm đó chúng ta tới Nghiệp thành, có lệnh bài của Phong Nguyên, ra vào Nghiệp thành cũng đơn giản. Trước khi vào thành, ta bảo Sử Nhã cho Mã Siêu dùng thuốc, sau khi vào thành, chúng ta đặt xe ngựa trước cửa lớn Mã phủ, đem ngựa buộc ở khuyên gõ cửa. Ngựa bất an cử động khiến khuyên đập vào cửa, người giữ cửa Mã phủ thấy xe ngựa cảm thấy kỳ lạ, đợi bọn họ tìm thấy Mã Siêu mê man trong xe, kinh hách không nhỏ, Mã phủ đổ ra không ít người tìm kiếm xung quanh, không thấy nửa bóng người nào khác, đành đưa Mã Siêu vào phủ, đợi hắn tỉnh lại.
Lúc cửa lớn Mã phủ mở ra, chúng ta trở về nhà. Phong Nguyên đưa Sử Nhã về Tào phủ, rồi báo cáo lại mọi chuyện cho Tào Tháo, ta thì chuẩn bị tốt mấy thứ để ngày mai đi gặp ông ta, rồi nghỉ ngơi. Bởi vậy, lúc Mã phủ bị hành hạ lăn qua lăn lại, ta đã ngủ say. Tần Dũng thì đau lòng chiếu cố Tiểu Bạch.
Chú thích:
An phủ sứ: sứ giả cử tới để trấn an.