Q.3 - Chương 219: Giang Lăng Luận Thế
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 8500 chữ
- 2020-05-09 12:41:25
Số từ: 8494
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Đại quân lên đường tới Giang Lăng vô cùng thuận lợi, thủ vệ Giang Lăng không hề chống cự, đại quân vừa tới, lập tức mở cửa đầu hàng, dễ dàng lấy được vùng trọng địa này. Nằm tại nơi ở Tào Tháo đặc biệt cấp cho ta, ta đang nghĩ kế hoạch tiếp theo. Vũ ca ca từng nói, vốn trong lịch sử, Tào Tháo vội vàng tấn công Tôn Quyền mới thất bại thảm hại, mất đi cơ hội nhất thống thiên hạ. Có điều bây giờ Tôn Sách đang nắm quyền, ông ấy sẽ có chút do dự, không vội vã nữa phải không? Cũng khó nói, bất kể thế nào, chuyện xuôi nam đều phải tạm gác lại, trước tiên giải quyết Lưu Bị mới là thượng sách.
Vân ca ca ngồi ở bên giường nhìn ta, tuy rằng không biết ta nghĩ gì, nhưng biết ra khẳng định đang nghĩ cách đánh Lưu Bị. Huynh ấy thở dài:
Như nhi, hai ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, chúng ta hiện giờ như vậy, mọi người đều khó khăn, không bằng ca ca cùng muội quy ẩn đi. Đó toàn những chuyện phải do nam nhân quan tâm, muội nhúng tay vào làm gì?
Ta đương nhiên biết huynh ấy nghĩ gì:
Ca, huynh biết mà, Như nhi không muốn người thiên hạ phải chịu nỗi khổ loạn lạc, ta nhất định sẽ giúp chủ công sớm thống nhất giang sơn, khiến thiên hạ một lần nữa khôi phục thái bình. Ca ca muốn dùng cuộc đời mình để bảo vệ Lưu Bị là không thể nào. Huynh trung tâm với hắn, nhưng hắn chưa chắc đã coi trọng huynh. Theo Như nhi thấy, hắn nếu biết thân phận ta, biết rõ quan hệ giữa ta và huynh, sợ sẽ đề phòng huynh tới nơi tới chốn.
Vân ca ca nhìn ta:
Chủ công không phải người như muội nghĩ, muội muốn dùng phương pháp này giữ ta lại là không thể nào.
Ta lắc đầu:
Như nhi cũng không phải tiểu nhân, ta muốn huynh tự nguyện ở lại.
Vậy muội đừng nghĩ nữa. Mặc kệ muội dùng cách gì, ta cũng sẽ không hàng.
Ta thở dài:
Có lẽ vậy, việc này về sau sẽ có kết quả. Có điều, ca, huynh lúc này tạm thời ở lại bên cạnh ta đừng đi được không? Huynh khó chịu, trong lòng ta cũng không thoải mái. Huynh nói một câu, ta sẽ cởi xích cho huynh.
Từ lúc ở dốc Trường Bản, vì phòng ngừa huynh ấy chạy trốn, xiềng xích vẫn chưa hề tháo ra.
Vân ca ca không tỏ thái độ gì, đứng dậy kéo khăn ướt lau mồ hôi trên trán ta:
Làm ca ca, ta không muốn rời khỏi muội, nhưng là kẻ địch, ta không thể hứa được. Muội đừng nói nữa, đầu muội đầy mồ hôi này, vết thương vẫn rất đau phải không? Dọc đường đi vội, vẫn còn chảy máu đấy.
Một đường này vì để kịp thời gian, xe đi rất nhanh, xóc nảy vô cùng, vết thương của ta thật sự đau muốn chết, nhưng mà ta vẫn chịu đựng không nói ra, không thể để mọi người lo lắng cho ta. Ngẩng đầu cười với Vân ca ca:
Có hơi đau, nhưng còn may, chắc không có vấn đề gì, huynh đừng lo lắng, thêm hai ngày nữa là khỏe rồi.
Không ngoài dự liệu, đại quân mới nghỉ ngơi chỉnh đốn ở Giang Lăng một ngày, Tào Tháo đã tới gặp ta. Thấy Tào Tháo tới, ta vội vàng đứng dậy, Tào Tháo vội giữ ta lại:
Tử Vân, thương thế của ngươi mới quan trọng, không cần rườm rà lễ nghĩa.
Nhìn thấy lo lắng không hề giả tạo của ông ta, trong lòng ta thầm thở phào, xem ra vụ lừa gạt lần này không nghiêm trọng như ta nghĩ, khổ nhục kế tự nhiên mà thành rất có tác dụng!
Ta mỉm cười:
Cũng không phải thần thi lễ gì đâu, thần chỉ muốn cho chủ công biết mình không sao nữa rồi, đang suy nghĩ hành động tiếp theo, chính là muốn biết ý định của chủ công, đúng lúc ngài cũng tới.
Tào Tháo nghe vậy rất hứng thú:
Có phải Tử Vân biết ta muốn xuôi nam? Hiểu ta chỉ có ngươi thôi!
Ông quả nhiên muốn xuôi nam, lần này chúng ta không cùng suy nghĩ rồi:
Lần này thần muốn chủ công làm ngược lại.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Tào Tháo, ta nghiêm túc nói:
Lần này, Như không chỉ không định xuôi nam, còn muốn khuyên chủ công tuyệt đối không thể xuôi nam.
Tào Tháo vội vàng hỏi:
Vì sao?
Ta nói:
Như nghĩ rồi, chủ công hiện tại muốn xuôi nam, là vì có được mấy vạn thủy quân của Lưu Biểu, Như nói đúng không?
Tào Tháo gật đầu
Không sai. Ngươi cũng biết quân ta đích thực là không giỏi thủy chiến. Nhưng có mấy vạn thủy quân này, thực lực chúng ta được tăng cường, có tới chín phần chắc chắn thắng trận. Hơn nữa thuận đà thắng lợi, rất đúng lúc.
Ta cười nói:
Chủ công nghĩ vốn dĩ không sai, nhưng Như muốn biết, thực lực của đội thủy quân này, chủ công có hiểu rõ không?
Chuyện này… Lưu Biểu huấn luyện đám người đó đã nhiều năm, lại thêm Thái Mạo, Trương Doãn đã nhiều năm nắm giữ, thực lực chắc không thấp chứ.
Tào Tháo có chút đoán mò, ông ta còn chưa nghĩ về chuyện này!
Ta cười hắc hắc:
Thái Mạo, Trương Doãn, hai người này một là cao thủ nội đấu, một kẻ hữu dũng vô mưu, ngoại trừ làm tiểu nhân, có bản lĩnh gì chứ. Như ở Kinh châu nhiều năm, sao không biết lai lịch hai người này. Kỳ thật, thần đã sớm vì chủ công tìm được hai viên đại tướng thủy quân, mong chủ công lập tức trọng dụng. Thái Mạo ngài phải bắt giữ, Trương Doãn này nên giết thì hơn.
Tào Tháo a một tiếng:
Muốn giết cũng khó. Tử Vân, ta hiểu ý ngươi, nhưng mà chúng ta vừa lấy Kinh châu, bọn họ cũng tính là có công hiến đất, với lại, Thái Mạo là đại biểu cho thân tộc của Lưu Biểu, giết làm sao được?
Ta điềm nhiên gật đầu:
Thần cũng không bảo ngài giết Thái Mạo, chỉ giết Trương Doãn thôi. Hiện tại không thể giết hắn, nhưng người này mấy năm nay ỷ vào quan hệ với Thái Mạo, hơn nữa tận lực lấy lòng Lưu Biểu, ở Kinh châu muốn gì làm nấy, lũng đoạn kỷ cương, đố kỵ hiền tài, thật sự khiến người ta khinh thường. Nếu không phải vì loại tiểu nhân như hắn, Kinh châu có nhiều nhân tài như vậy, Lưu Biểu làm sao lại bất lực đến thế. Chúng ta muốn lấy Kinh châu cũng không dễ dàng đâu.
Vân ca ca căn bản không để ý tới Tào Tháo, ngồi một bên không nói lời nào, lúc này nghe được hừ lạnh một tiếng, tất nhiên là tràn ngập cảm thụ.
Ta nhìn huynh ấy cười, tiếp tục nói với Tào Tháo:
Tiểu nhân như hắn, sớm muộn cũng phải giết. Cho dù không giết cũng không thể dùng, tránh để người có tài đức không chịu thần phục.
Tào Tháo gật đầu:
Không sai, nhưng hiện tại chưa được. Đúng rồi, Tử Vân nói đã tìm được hai viên đại tướng, là ai vậy?
Ta nhìn Vân ca ca cười:
Ca, huynh cũng biết đệ nói là ai đúng không?
Muốn kiếm cơ hội khiến Tào Tháo hiểu rõ năng lực của ca ca.
Vân ca ca ngạc nhiên, không ngờ ta lại hỏi huynh ấy, có điều huynh ấy nghĩ một chút rồi trả lời:
Một trong số đó hẳn là Văn tướng quân, người còn lại ta không biết, binh quyền của Lưu Kinh châu đều trong tay Thái Mạo, Trương Doãn, trong quân cũng đều là thân tộc của bọn họ, không có nhân tài xuất sắc.
Ta gật đầu:
Không sai, đúng là Văn Sính tướng quân. Còn có một người, đó là Lục ca Cam Hưng Bá, ha ha.
Tào Tháo sửng sốt:
Văn Sính tướng quân, ta biết hắn là mãnh tướng hạng nhất nhì dưới trướng Lưu Biểu, ta ngày xưa trăm phương ngàn kế mới mời hắn ra được. Nhưng Hưng Bá ở chỗ Văn Viễn đã lâu, sao chưa từng nghe ngươi nhắc hắn có bản lĩnh đó?
Ta cười:
Chủ công có biết đội thủy khấu nổi danh trên Trường Giang – Linh Đang quân?
Tào Tháo gật đầu:
Từng nghe nói qua, có điều sau đó nghe nói đã không còn tồn tại nhiều năm.
Ta cười đắc ý, cố kéo dài giọng:
Lục ca, chính là thủ lĩnh Linh Đang quân – tướng cướp Cẩm Phàm.
Nói xong ta quan sát phản ứng của Vân ca ca, quả nhiên, huynh ấy đang nhìn Tào Tháo. Lục ca xuất thân thủy khấu, cho nên các gia tộc quyền thế rất coi thường hắn, Lưu Biểu và Hoàng Tổ chính là ví dụ, nếu không, hắn cũng không bị ta nói có mấy câu mà trốn đi.
Lúc này Tào Tháo nghe xong liền mừng rỡ:
Ai da, Tử Vân, bản lĩnh gạt người của ngươi thật cao, gạt được ta tới tận hôm nay. Đại tướng như vậy, ngươi lại khiến ta làm hắn chịu thiệt thòi làm phó tướng của Văn Viễn bao lâu.
Vân ca ca hiển nhiên không ngờ Tào Tháo lại phản ứng như vậy, trong nhất thời ngẩn người.
Ta muốn chính là hiệu quả này:
Chủ công, mau lệnh cho hai vị tướng quân này tiếp nhận thủy quân, chỉnh đốn huấn luyện, để bọn họ thăm dò thực lực đội thủy quân này rồi hãy tính tiếp. Văn tướng quân ở đây đã nhiều năm, quen thuộc tình hình, lại có kinh nghiệm dẫn quân phong phú. Lục ca là người tài giỏi, ngài cũng biết tính nết hắn, giỏi xông pha chiến đấu, làm chủ soái dẫn quân thì… Ôi, Như đề nghị chủ công cho hắn làm phó tướng của Nhị ca, vốn là để hắn học cách dẫn quân, nhưng mà…, chủ công lúc này vẫn nên lấy Văn tướng quân làm người đứng đầu đi.
Tào Tháo gật đầu cười không ngừng, đại thu hoạch nha:
Không sai, Hưng Bá đúng là chỉ có thể mang binh, không thể dẫn quân, tính cách cũng không ổn
.
Kiếm được một tướng tài, Tào Tháo lòng tràn đầy vui mừng, ta cũng cười, mấy hôm trước khiến ngài giật mình, hôm nay để ngài cười nhiều thêm một chút, liền nói tiếp:
Còn có hai nhân tài nữa, cũng là nhân tuyển làm đại tướng, xin chủ công mau thu nhận, chậm sẽ không tốt.
Tào Tháo a một tiếng, hai mắt lại phát sáng, hơn mười năm rồi, ánh mắt này một chút cũng không thay đổi:
Còn có ai khiến Tử Vân coi trọng như vậy?
Đó là thủ hạ của Trường Sa thái thú Hàn Huyền – Hoàng Trung cùng bằng hữu Ngụy Diên của ông ta. Hai người này không chỉ võ nghệ cao siêu, Hoàng lão tướng quân là một thần tiễn không ai có thể so sánh (ủy khuất Ngũ ca một chút); còn Ngụy Diên văn võ toàn tài, có thể độc trấn một phương. Lưu Biểu kia thật sự ngốc nghếch, làm ra vẻ tán thưởng nhân tài nhưng lại không sử dụng.
Tào Tháo liên tục gật đầu:
Được, ta lập tức phái người tới Trường Sa lấy người. Tử Vân, ngươi ở đây ủy khuất nhiều năm, tìm được cho ta nhiều nhân tài như vậy, thật khổ cực cho ngươi.
Ta cười:
Chủ công không cần nói những lời khách khí đó, đây là việc của thần. Nhưng mà, những người đó không biết thần, chủ công không thể nhắc tới thần với bọn họ.
Tào Tháo hiểu ý ta, thở dài nói:
Tử Vân tận tâm với ta như vậy, ta tất không phụ ngươi.
Lại nữa, ta biết ông ấy ám chỉ sẽ không giết Vân ca ca, cho nên ta cười vui vẻ. Trong chốc lát, lại nghĩ ra một chuyện:
Chủ công, còn có một việc, Trương Doãn kia giết cả nhà Ngụy Diên, ngài phải trấn an hắn, hứa sau này báo thù cho hắn, hiện tại vì đại cục bảo hắn nhẫn nại. Đáng tiếc, thủ hạ của Vương Uy lão tướng quân cũng có mấy người tài ba, giống như Ngụy Diên vậy, lại bị giết mất.
Tào Tháo cũng thở dài, thở dài xong mới phát độc tâm:
Trương Doãn quả là tiểu nhân, ta nhất định sẽ giết hắn.
Chuyện nhân tài nói xong, ta đem chủ đề kéo sang Giang Đông:
Chủ công, tình hình thủy quân Kinh châu còn chưa rõ, không thể lập tức xuất binh, đây là một trong những lý do thần không tán thành chủ công nam hạ; nhưng nguyên nhân quan trọng không phải ở đó, thần suy nghĩ, Tôn Sách đứng đầu Giang Đông nhiều năm, Như biết thực lực của hắn, chủ công cũng biết quan hệ giữa Như và hắn, nhưng bằng hữu thì bằng hữu, thần sẽ không làm ảnh hưởng tới việc công, chủ công có hiểu Như không?
Tào Tháo gật đầu:
Ta đương nhiên biết. Tử Vân cũng biết lão phu chưa từng nghi ngờ cách làm người của ngươi. Về phần quan hệ giữa ngươi và bọn họ, ôi.
Ta vội nói:
Như tạ chủ công tin tưởng.
Tào Tháo cười to, nhìn Vân ca ca:
Ta đương nhiên sẽ không hoài nghi. Tử Vân, câu này ngươi nói không đúng rồi, ngươi không nên hoài nghi sự tin tưởng của ta với ngươi.
Ông ta phản ứng cũng nhanh, biết ta nói câu này mục đích là Vân ca ca. Quả nhiên, Vân ca ca nghe Tào Tháo nói xong, nhìn ta cả người run lên, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Ta không nhìn huynh ấy, cười tiếp tục nói với Tào Tháo:
Bá Phù người này hào sảng trượng nghĩa, là người rộng rãi, trọng nghĩa khinh tài, thủ hạ văn võ đầy đủ, binh sĩ đều nguyện ý bán mạng cho hắn. Nói thật lòng, nếu không phải là vì chủ công, đổi lại là người khác, Như sớm đã góp sức cho hắn. Như vậy có thể biết tài dùng người của Bá Phù, cũng không phải loại người mua danh cầu lợi như Lưu Biểu có thể so sánh.
Tào Tháo thở dài:
Ta được Tử Vân, thật sự là ông trời trao cho phúc khí. Không sai, Tôn Sách này quả nhiên lợi hại, chính vì thế ta mới muốn trừ đi.
Ngươi không bỏ được tình nghĩa sinh tử với hắn, có hại chỉ có thể là ngươi, cần gì…
Ta nhìn biểu tình của ông ta, tất nhiên hiểu tâm tư của ông ta, vội vàng nói tiếp:
Chủ công vốn nghĩ rất đúng. Giang Đông đương nhiên phải chiếm lấy, có điều giờ chưa phải lúc. Chủ công, thực lực của chúng ta còn chưa đủ để bình định Giang Đông. Muốn chiếm được toàn bộ Giang Đông, nhất định phải một trận thành công, nếu không cho dù chúng ta hạ được Giang Đông, cũng không diệt hết sự chống đối, không bắt được Bá Phù. Đến lúc đó, Giang Đông nhất định không ngừng hỗn loạn, khiến chúng ta giữ thì mệt mỏi, lại không nỡ bỏ đi, cứ vậy không nổi. Nhân tâm Kinh châu còn chưa hoàn toàn quy phục, phương bắc còn có kẻ làm loạn, Tiên Ti, Hung Nô phía bắc Trường Thành liên tục nhiều năm gây rối, theo thực lực chúng ta hiện giờ, muốn bình định Giang Đông là không thể, chủ công phải nghĩ lại mới được!
Tào Tháo trầm tư:
Những điều ngươi nói đều có đạo lý, vậy theo Tử Vân suy nghĩ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Ta nói:
Thần nghĩ rồi. Thứ nhất, chúng ta phải chỉnh đốn Kinh châu, trấn định nhân tâm, thi hành chính sách an dân. Đồng thời khảo sát một lần quan viên châu huyện, lựa chọn nhân tài tối ưu, chi sĩ trung tâm cho chúng ta sử dụng, giết hết đám ác bá quyền thế. Chủ công, có nhân tâm mới có được thiên hạ, điểm này không cần thần nói thêm. Huống hồ, chúng ta sớm muộn cũng dụng binh với Giang Đông, Kinh châu lòng dân mà không ổn định, đối với việc dụng binh của chúng ta cản trở rất lớn; trái lại, chỉ cần dân chúng Kinh châu quy phục, sẽ trở thành hậu phương vững chắc cho chúng ta xuôi nam đánh Giang Đông, có lợi không hại.
Thứ hai, chủ công cũng biết Lưu Biểu ở Kinh châu nhiều năm, lại nhanh chóng thua trong tay chúng ta, còn có một nguyên nhân là hắn không quản lý và lợi dụng tốt các dân tộc thiểu số ở Kinh châu. Chủ công, chúng ta so với Lưu Biểu có lợi hơn ở chỗ chúng ta có quân bài Hoàng đế trong tay, chúng ta ở Kinh châu đối với thủ lĩnh Man di hứa hẹn phong quan, mở rộng hoạn lộ với kẻ sĩ Kinh châu. Lưu Biểu dùng tiền tài thu phục các dân tộc thiểu số, nhưng thần có giao thiệp với các tộc trưởng của nhiều bộ tộc, biết rõ với bọn họ mà nói, chiếu thư và ấn triện của Hoàng đế so với vàng bạc nặng hơn rất nhiều, bởi bọn họ căn bản không thiếu tiền tài. Vùng núi Kinh châu có rất nhiều dược liệu, quặng sắt quý hiếm, họ không thiếu tiền, ngược lại, họ thiếu chính là sự tôn trọng, được tôn trọng phẩm giá và đối xử bình đẳng, chỉ cần chủ công cho bọn họ điều đó, bọn họ có thể coi ngài là bằng hữu sinh tử. Đối với bằng hữu, những tộc người thiểu số đó còn hiểu rõ hơn nhiều so với đám gọi là Nho gia sĩ tử chúng ta, cũng làm tốt hơn nhiều. Chỉ cần chủ công có được sự ủng hộ của bọn họ, có thể sử dụng toàn bộ các nguồn lực của họ, không còn náo động nữa, việc cai trị Kinh châu sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa văn nhân mà đã quy thuận, Bá Phù dù muốn đánh chiếm nơi này cũng gặp khó khăn nhiều hơn.
Thứ ba, nhất định phải tiêu diệt thế lực của Lưu Bị, không cho hắn cơ hội để thở. Lưu Bị người này rất được lòng sĩ lâm tài tử Kinh châu, nếu không cũng không có người tự nguyện đi theo hắn như vậy. Chủ công, Lưu Bị một ngày chưa diệt, Kinh châu sợ một ngày cũng không an. Còn nữa, chủ công gần như đã chiếm được trọn vẹn quân đội của Lưu Biểu, nhưng lòng quân không phải toàn bộ hướng về ngài, có câu này khó nghe, nếu ngài ở đây có một chút dao động hoặc lời đồn, đám binh sĩ đó đa số sợ là sẽ đi tìm Lưu Bị. Đừng nói tới lòng quân, đến lòng dân cũng hướng về phía hắn, trước mắt ở Kinh châu, sức mạnh hiệu triệu của Lưu Bị vẫn lớn hơn ngài. Chỉ có bắt được Lưu Bị, mới có thể hoàn toàn chặt đứt những tư tâm kia, bọn họ mới có thể toàn tâm phục vụ cho ngài, dù sao, so sánh giữa ngài và Giang Đông, mức độ tiếp nhận của họ với Giang Đông vẫn lớn hơn một chút. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có sự tồn tại của Lưu Bị. Cho nên, thần cho rằng việc khẩn cấp trước mắt là phải nhanh chóng tiến binh tới trọng địa của binh gia là Hạ Khẩu, Giang Hạ, đồng thời thu phục toàn bộ các thành trì bên bờ bắc, hình thành thế phòng ngự phối hợp, không để người khác thừa cơ hội.
Thứ tư, bày tỏ hảo ý với Tôn Sách. Chủ công lúc này gửi thư minh cáo Bá Phù, tốt nhất lấy danh nghĩa Hoàng đế phong thưởng cho hắn, tỏ rõ chúng ta hiện giờ không muốn khai chiến với hắn. Theo Như nghĩ, việc này phải nhanh, bởi vì Lưu Bị chắc chắn sẽ liên kết với Giang Đông, nếu hai nhà liên thủ đối kháng chúng ta, người Giang Đông đương nhiên muốn thừa dịp chúng ta còn chưa yên ổn mà cướp lấy Kinh châu, hai bên phối hợp, thật sự liên thủ, chúng ta tuyệt đối không có lợi. Nhưng chỉ cần chúng ta không có hành động gì, lấy thủ thay công, vậy Giang Đông sẽ do dự, chúng ta có thể tranh thủ thời gian diệt Lưu Bị, đợi chúng ta diệt xong Lưu Bị, Giang Đông cũng không dám vọng động nữa. Chúng ta cái gì cũng không làm, nội bộ Giang Đông sẽ có tranh chấp, trong nhất thời bọn họ không hạ được quyết định, với lại, lấy thực lực bọn họ bây giờ, nếu can thiệp vào, chủ động công kích chúng ta không phải là thượng sách.
Đợi ta nói xong một hơi, Tào Tháo trầm mặc không nói, ta nhìn ông ta, nói thêm một câu:
Tương Dương đã ở trong tay ta, chủ công, hoặc là để người ở đây thủ vệ, chủ công hồi binh về Tương Dương nghỉ ngơi; hoặc là gọi đám Tam ca đến đây, hành động tiếp theo vẫn nên nghe ý kiến bọn họ, không cần để một mình Như nghĩ kế.
Tào Tháo gật đầu:
Nếu đã vậy, ta sẽ lệnh cho bọn họ tới.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nói nhiều như vậy, trên người mồ hôi đã đầm đìa:
Sức khỏe thần không sao rồi, đợi bọn họ đến là khỏe lại, sau này sẽ tới chỗ chủ công lĩnh mệnh.
Tào Tháo lúc này mới chú ý tới ánh mắt mệt mỏi của ta, vội lo lắng nói:
Những chuyện này ta sẽ lo nghĩ cẩn thận, thân thể ngươi còn cần điều dưỡng, đừng nghĩ nhiều nữa, mấy ngày tới ngươi nghỉ ngơi cho ta, tất cả chờ Phụng Hiếu tới nói tiếp.
Lại nhìn Vân ca ca nhưng không nói gì, đứng dậy rời đi.
Nhìn Tào Tháo ra về, Vân ca ca cau mày, nghe xong ý kiến của ta, huynh ấy không biết phải làm thế nào. Huynh ấy bắt đầu lo lắng cho Lưu Bị, biểu tình lúc nhìn ta thậm chí có chút oán trách.
Ta cũng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chỉ hỏi:
Ca, huynh thấy thừa tướng có phải một minh chủ không?
Vân ca ca hiểu ý ta, nhưng vẫn bất vi sở động:
Người này quả nhiên lợi hại. Chẳng thể trách Quan tướng quân cũng từng khen ngợi hắn. Đáng tiếc, nếu hắn là trung thần, Vân sẽ đi theo hắn.
Ta hiểu ý tứ của huynh ấy, bọn họ luôn dùng cái cớ này:
Ca ca vẫn không hiểu như vậy. Trung thần? Hừ, chỉ sợ Hoàng thúc kia của huynh cũng chẳng phải trung thần gì.
Vân ca ca hừ một tiếng:
Như nhi không cần nhiều lời. Bất kể như thế nào, Hoàng thúc vẫn hơn Tào Tháo. Ta sẽ không hàng Hán tặc.
Ta thở dài, không nói gì nữa, nghĩ thầm, huynh về sau sẽ biết Lưu Bị là loại người gì, hiện tại không nói nhiều với huynh nữa. Vân ca ca nhìn ta nửa ngày, cuối cùng mở miệng:
Như nhi, muội không thể tha cho Hoàng thúc sao? Nhất định phải giết sao?
Ta cười:
Sẽ không, Như nhi không muốn giết hắn, nếu không, ca ca sẽ hận ta cả đời. Có điều, hắn muốn tự sát, ta cũng không có cách nào. Đến lúc đó, huynh đừng trách ta!
Vân ca ca ngồi bên cạnh thở dài không nói.
Ta nhìn huynh ấy như vậy, đau lòng lại không có cách nào, chỉ có thể tạm thời không nói nữa. Một lát sau, Vân ca ca đến đỡ ta:
Nằm xuống đi, muội mệt rồi, vết thương thế nào?
Nhìn bàn tay huynh ấy đưa ra, ta đỏ mắt, chỗ cổ tay đã bị xiềng xích mài hồng. Kéo tay huynh ấy, ta không chịu buông ra, mà lấy một tấm vải ở bên cạnh, nhẹ bọc lấy cổ tay huynh ấy:
Thật xin lỗi, ca, muội không thể để huynh rời xa muội nữa, huynh muội chúng ta không thể ra chiến trường chém giết, tha thứ cho muội, đừng hận muội đối xử với huynh như vậy.
Nước mắt từng giọt rơi xuống cổ tay ca ca.
Vân ca ca không nói gì, đợi ta bọc xong cổ tay, mới lau nước mắt trên mặt ta, rồi điềm nhiêm nói:
Ta nói rồi, bất luận muội làm gì, vẫn là tiểu Như nhi của ta, ta sao có thể oán hận muội. Với lại, ta và muội đều vì chủ nhân của mình, chém giết ngoài trận địa, ta không bằng muội, bị bại rồi, đương nhiên phải mặc muội xử trí, muội cần gì tự trách. Đừng nghĩ nhiều như vậy, mau nghỉ ngơi.
Đỡ ta nằm xuống ngủ rồi, huynh ấy xoay người đi ra ngoài, nghe tiếng xiềng xích kéo trên đất chói tai, ta ôm đầu khóc rống lên.
Tào Tháo không tới tìm ta nữa, ta biết ông ấy cũng đang suy nghĩ. Mấy ngày nay, nghe nói Tào Tháo đã phong Mãn Sủng làm thái thú Tương Dương, Tào Nhân làm Trấn Vũ tướng quân, trấn thủ Tương Dương. Lại triệu Quách Gia, Tuân Du tới trướng nghe lệnh. Sau đó phong cho Văn Sính và Cam Ninh làm Chính và Phó đô đốc thủy quân, tiếp quản thủy quân của Lưu Biểu. Văn Sính rõ ràng không đoán được Tào Tháo lại tin tưởng hàng tướng như hắn, trong lòng có đủ loại mùi vị, hắn cũng tới tìm Vân ca ca một lần, không biết mở miệng từ đâu, hai người trầm mặc cả nửa ngày, Vân ca ca mới thở dài nói ai có chí nấy, đây là chuyện không có cách nào khác. Sau đó, Văn Sính tận lực quản lý thủy quân, không còn chút lòng phản loạn nào nữa.
Cam Ninh hưng phấn chạy tới tìm ta khoe, ta cũng vì hắn mà vui vẻ, đồng thời khuyên:
Lục ca, hiện giờ tin lời ta nói với huynh trước kia chưa, huynh sẽ có thể thực hiện được khát vọng. Có điều Văn tướng quân mặc dù mới quy hàng, nhưng có kinh nghiệm mang binh nhiều hơn huynh, lại quen thuộc thủy binh Kinh châu, huynh không thể bất kính với hắn, nếu không, ta cũng sẽ mắng huynh.
Cam Ninh gật đầu:
Ngươi yên tâm đi, ta sớm biết Văn tướng quân lợi hại rồi, chắc chắn sẽ nghe lệnh ông ấy. Nhưng mà ngươi đó, xem đám Tam ca đến sẽ xử lý ngươi thế nào!
Ta làm mặt quỷ:
Ta không thèm sợ! Huynh đó, sau này chỉ sợ sẽ phải ở Kinh châu lâu dài, sớm đón tẩu tẩu tới đây đi, nếu không, cho huynh ăn đủ.
Phu nhân của Cam Ninh là con gái Mao Giới, khí chất cao nhã mỹ lệ, Cam Ninh yêu nàng chỉ hận không được mỗi ngày nâng trong lòng bàn tay. Nàng cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc của phụ thân, đối nhân xử thế rất có nguyên tắc, rất biết đạo lý, gặp chuyện đặc biệt tỉnh táo, là người có lý trí nhất trong đám tẩu tử. Tính cách này của nàng chính là khắc tinh của Cam Ninh, Cam Ninh tính tình nóng nảy, là một kẻ hơi một tí là nổi giận, nhưng trước mặt phu nhân một chút cáu giận cũng không dám phát. Một khi Cam Ninh muốn phát hỏa hoặc trách mắng gia nhân, Lục tẩu liền cho người gọi hắn tới, cũng không nói gì, càng không mắng mỏ, khiến hắn ngồi trước mặt suy nghĩ, lúc nào nghĩ thông suốt, hiểu rõ nên làm thế nào rồi mới cho phép hắn đứng dậy. Cho nên, mấy năm trôi qua, Cam Ninh cũng trở thành một điển hình sợ lão bà. Lúc trước Quách Gia cực lực thúc đẩy hôn sự này, thậm chí nhờ Tào Tháo ra mặt thuyết phục Mao Giới, có thể nói là dự mưu đã lâu.
Thái thú Trường Sa nhận được lệnh chiêu người của Tào Tháo, không dám lãnh đạm, lệnh cho Hoàng Trung mang theo Ngụy Diên tức khắc chạy tới Giang Lăng, hơn mười ngày sau, hai người mang theo một bụng nghi ngờ đã tới nơi, Tào Tháo đến lời khách sáo cũng không nói nhiều, trực tiếp phong Hoàng Trung làm đội úy Điển Trường quân, trợ thủ cho Thái Sử Từ, phụ trách huấn luyện đội cung binh. Ngụy Diên ở lại trung quân làm thiên tướng hộ vệ. Hoàng Trung và Ngụy Diên làm thủ hạ của Lưu Biểu nhiều năm, đến tên cũng không mấy người biết, hai người ngẩn ngơ nghe xong phong lệnh, lại ngây ngốc nghe Tào Tháo than thở chuyện Lưu Biểu không biết trọng dụng người tài, khiến Tào Tháo giống như trở thành Bá Nhạc của hai người, cảm kích không thôi, từ nay về sau trung tâm không đổi. Đặc biệt là Ngụy Diên, hắn là thuộc hạ của Vương Uy, bị thế lực của Thái gia gạt bỏ, vốn coi trọng Lưu Bị, ai ngờ liên lụy một nhà già trẻ bỏ mạng dưới thành lâu Tương Dương. Lúc bi thương chán nản, đột nhiên được Tào Tháo trọng dụng, có thể làm hộ vệ trung quân, cảm động đến mức hận không thể lập tức quên mình phục vụ cho Tào Tháo. Chúng tướng Tào doanh đối với việc hai người đột nhiên được trọng dụng rất không phục, Tào Tháo sớm đã lo nghĩ, ông ấy luôn coi trọng người do ta tiến cử, nhưng chúng ta dù sao cũng mới lấy được Kinh châu, tùy tiện trọng dụng đại tướng cũ, cũng sợ người nhà sẽ băn khoăn, Hoàng Trung cùng Ngụy Diên trong lòng cũng lo lắng. Bởi vậy, ông ấy đặc biệt sắp xếp một buổi diễn luyện cho đại tướng luận võ, vừa có thể giúp mọi người thả lỏng, vừa giúp Hoàng Trung và Ngụy Diên thể hiện năng lực, còn có lợi cho việc quản lý Kinh châu sau này. Kết quả cuộc tỉ thí, võ nghệ của Hoàng Trung và Ngụy Diên khiến mọi người đều khen ngợi, đặc biệt là thần tiễn của Hoàng Trung, Tào doanh không ai qua được, từ đó chúng tướng mới chịu phục.
Tử Vân, ngươi không đến xem, tiễn pháp của Ngũ ca lợi hại như vậy, Hoàng Hán Sinh kia lại có thể đấu ngang với hắn, tình cảnh lúc đó, rất đáng xem.
A? Là chủ công cho bọn họ so tài sao?
Không chỉ ta, đến cả Vân ca ca, đối với cảm thán của Cam Ninh cũng có hứng thú.
Không phải. Chủ công cho Lão tướng quân và Ngụy Văn Trường tự chọn đối thủ, lão tướng quân liền nói, nghe nói thủ hạ của thừa tướng có một thần tiễn tướng quân, tại hạ muốn tỉ thí với hắn một phen. Chủ công lúc ấy rất vui vẻ, lập tức gọi Ngũ ca ra. Hai người đấu chỉ nửa canh giờ, Ngũ ca thắng được nửa mũi tên, rất náo nhiệt.
Nửa mũi tên?
Ta vui vẻ:
Lục ca, sao lại thắng nửa mũi tên?
Chẳng lẽ đem mũi tên chặt đứt sao?
Cam Ninh gật đầu:
Thật sự là nửa mũi tên. Bọn họ tỉ thí là bắn lẫn nhau, đứng cách hơn năm mươi bước, hai người đối diện cùng bắn, ai không ngăn được mũi tên của đối phương xem như thua. Mũi tên đó bay tới giữa hai người, vừa nhanh vừa chuẩn, tới nửa đường thì đụng vào nhau, vừa đúng chính giữa.
Trời ơi, hai người cũng thật cậy mạnh, lỡ sẩy tay là tính mạng đi tong.
Mắt ta trợn tròn.
Trương Liêu ở bên cười lớn:
Chủ công đã cho người gỡ đầu tên xuống rồi, sẽ không bị thương.
Cũng vẫn nguy hiểm.
Cam Ninh tiếp tục giải thích.
Tốc độ hai người đều nhanh, binh sĩ nâng tên theo không kịp.Chúng ta chỉ thấy mũi tên bay qua lại giữa không trung, đụng một cái,
ba
rơi trên mặt đất, đầu mũi tên đều bị gãy, mới thấy bọn họ thật lợi hại. Cuối cùng, Ngũ ca bắn một mũi tên, lão tướng quân phải dùng hai mũi tên mới bắn vỡ được, cho nên tính Ngũ ca thắng nửa mũi tên. Chủ công vô cùng cao hứng, phong thưởng tại chỗ cho lão tướng quân và Ngũ ca, hai người bọn họ chính là anh hùng gặp anh hùng, liền khoác tay nhau rời trường đấu. Ngũ Ca sau đó nói, huynh ấy kỳ thực thắng vì trẻ tuổi hơn thôi, nếu Hoàng lão tướng quân trẻ lại, sợ là huynh ấy sẽ thua. Tử Vân, đáng tiếc thân phận ngươi phải giữ bí mật, bằng không cũng lên thử tài với bọn họ, mũi tên lúc ngươi cứu Ôn hầu cũng rất lợi hại.
Ta thoáng nhìn Vân ca ca, mồ hôi túa ra:
Nói đùa gì thế, ta không có công phu đó.
Vân ca ca đang nghe kể say sưa, đối với lời Cam Ninh nói, một chút cũng không tức giận hay xấu hổ, mà cười nói:
So tên như vậy, hắn không làm được đâu. Mũi tên kia của hắn là biết vị trí ta sẽ xuất thủ, nếu không chẳng qua là phô trương thanh thế, khẳng định không dùng được.
Ta vội gật đầu:
Đúng vậy, ta biết rõ chiêu số của ca ca, cho nên đã ngắm trước nửa ngày. Đúng rồi, Ngụy tướng quân so chiêu với ai?
Cam Ninh bĩu môi:
Nhị ca, Ngụy Văn Trường nói, lão tướng quân thiện xạ, hắn thiện đao, Nhị ca liền xuất trướng.
Nhìn ánh mắt hỏi thăm của ta, Trương Liêu cười:
Chúng ta bất phân thắng bại, chủ công sợ có điều thất ý, bảo ngừng.
Ồ, có thể bất phân thắng bại với Trương Liêu, Ngụy Diên thật không tệ:
Hắn đúng là không tồi, có thể bất phân thắng bại với Nhị ca.
Trương Liêu cười khẽ:
Hai chúng ta có là gì, võ nghệ của Tử Long huynh trưởng khiến chúng ta đều chấn động. Chủ công mỗi khi nhắc tới đều thở dài không thôi. Chủ công càng thêm tín nhiệm Tử Vân, đừng nói Hoàng lão tướng quân thật sự có bản lĩnh, cho dù không có, chỉ cần là người Tử Vân tiến cử, chủ công đều sẽ trọng dụng. Huynh trưởng cố chấp như vậy, sẽ làm Tử Vân và chủ công đều khó nói.
Trương Liêu vừa nói xong, Vân ca ca sâu sắc nhìn ta, vừa thở dài trước sự tin tưởng của Tào Tháo với ta, cũng không thể không phục tài dùng người của Tào Tháo đúng là hơn Lưu Bị. Nhưng mà, huynh ấy vẫn chỉ cười, một câu cũng không nói. Ta nhìn Trương Liêu lại nhìn Vân ca ca, đột nhiên nghĩ đến Vũ ca ca từng nói với ta giấc mộng của huynh ấy, tay trái kéo Vân ca ca, tay phải kéo Trương Liêu Nhị ca, huynh ấy ở giữa vui vẻ. Ôi, Vân ca ca đã bị ta đưa tới đây, nhưng giấc mộng này của Vũ ca ca, ta có thể giúp huynh ấy thực hiện sao? Thấy ta không nói gì, mọi người đều trầm mặc.
Đám người Trương Liêu cũng bất đắc dĩ, tuy thường xuyên tới đây thăm ta, nói đủ kiểu thuyết phục Vân ca ca, nhưng Vân ca ca bất kể bọn họ nói gì, chỉ có một chữ
không
, mọi người đều không có biện pháp, ta càng không biết phải làm sao.
Lại hai ngày nữa trôi qua, thương thế của ta đã chuyển biến tốt đẹp, có thể tự hoạt động. Hôm đó liền tới chỗ Tào Tháo, muốn hỏi quyết định của ông ấy, mặt khác, đám Quách Gia cũng đã tới, ta muốn cùng bọn họ bàn bạc bước tiếp theo. Đến chỗ Tào Tháo ở, mới tới đại môn, đã nghe một tiếng quát lớn:
Đứng lại, người nào dám xông loạn nơi này?
Ta ngạc nhiên xoay người lại nhìn, chính là Ngụy Diên đang đứng đằng sau, trừng mắt rút kiếm nhìn ta.
Ngụy Diên thế nào lại thủ ở đây? Ta còn chưa kịp nghĩ ra, chỉ có thể cười với hắn:
Thì ra là tướng quân, tướng quân khỏe không? Tôi tới gặp thừa tướng.
Ngụy Diên hừ lạnh một tiếng:
Chưa có thông báo, ngươi dám tự tiện ra vào sao? Ngươi phải biết đây không còn là phủ đệ của Lưu Biểu, có thể để bọn gian nịnh tiểu nhân các người tự do ra vào nữa.
Ta dở khóc dở cười, từ lúc nào lại biến thành gian nịnh tiểu nhân rồi? Đến trước kia ở Hứa Đô, ta cũng chỉ là tiểu nhân, hiện giờ hay rồi, lại thêm hai chữ nữa:
Ôi, lời này của tướng quân là có ý gì vậy? Tôi thế nào lại thành gian nịnh tiểu nhân rồi? Đối với Lưu kinh mục, tôi còn chưa từng làm chuyện gì xấu đâu!
Ta mặc kệ, dù sao ngươi là cố tri của Lưu Biểu, ta không thể để ngươi tùy ý xông loạn, ra ngoài cho ta.
Ta thật sự là bất đắc dĩ, nhưng xem ra hắn vừa cẩn thận lại trung tâm, so với Hứa Chử còn cẩn thận hơn, võ nghệ cũng tốt, có hắn bảo vệ trung quân, an toàn của Tào Tháo ta có thể yên tâm. Chỉ là đại tướng lại dùng để hộ vệ, chẳng phải thêm một Điển Vi nữa sao, quá đáng tiếc. Ý, nói mới để ý, Điển Vi và Hứa Chử không ở đây, Phong Nguyên sao cũng không có mặt? Tào Tháo đang làm gì? Dùng tin tưởng để thu phục Ngụy Diên sao? Nhưng ta làm thế nào? Nghĩ một hồi, ta cười giải thích:
Tướng quân, ta tới đây cũng do thừa tướng đồng ý, huống hồ, thừa tướng từng có ý chỉ, chỗ ở của ngài ta có thể tùy tiện ra vào. Tướng quân trung tâm, ta sẽ nói với thừa tướng.
Ngụy Diên một chút cũng không bị ta lung lạc, hắn tiến lên tóm lấy ta:
Ta ở đây bảo vệ, đâu có nghe chủ công có ý chỉ này, ngươi đi ra ngoài cho ta.
Đúng là tên thất phu, vết thương của ta bị hắn đụng đau, lại không thể đánh trả. Đúng lúc ta không biết làm thế nào, Giả Hủ bước tới, vội vàng kêu:
Tướng quân mau dừng tay.
Ngụy Diên ngạc nhiên, ta nhân cơ hội thoát khỏi khống chế của hắn, đứng một bên thở dốc:
Văn Hòa tiên sinh, ngài giải thích thay tôi nhé, tôi vào trước.
Đau chết mất, không để ý tới bọn họ nữa, ôm lấy miệng vết thương lảo đảo đi vào trong.
Giả Hủ vội giải thích một câu:
Triệu tiên sinh là người chủ công muốn gặp, sau này sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi.
Ném lại câu này, ông ta vội vàng đuổi theo đỡ ta.
Quay đầu lại nhìn Ngụy Diên đang sững sờ tại chỗ, ta cười khổ:
Ngụy tướng quân thật quá cẩn thận, ta ở Tương Dương còn chưa gặp hắn mấy lần, ôi, không phải ông đến, sợ ta không gặp nổi chủ công.
Giả Hủ cười nói:
Người ngươi tiến cử, chẳng lẽ không rõ tính cách lai lịch của hắn?
Ta gật đầu:
Nói cũng phải, năng lực của Ngụy Văn Trường ta biết rõ, nhưng chủ công sao lại dùng hắn làm thủ vệ? Đại ca cùng Trọng Khang đâu rồi?
Trọng Khang đi tuần thành, Tử Lợi bị chủ công phái tới Công An, bên đó xin hàng.
Cái gì? Đi Công An? Loại tiếp nhận thành trì này không cần phái đại ca ra tay chứ? Với lại, trước kia cũng không phái đại ca đi làm loại việc đó! Cứ cho là vậy đi, Phong Nguyên đâu? Hắn sao không ở đây?
Miệng ta nhếch lên.
Giả Hủ cười vui vẻ:
Ngươi không phải từ trước tới giờ không quan tâm sao? Lúc này làm sao thế? Sắc mặt thật khó coi. Phong Nguyên bị chủ công phái về Nghiệp thành, cũng không biết để làm gì, chúng ta là thần tử cũng không tiện hỏi đúng không? Tử Lợi đi Công An, vừa là do chủ công muốn hắn có cơ hội lập công, chủ yếu là sợ bên đó hoặc trên đường có chuyện ngoài ý muốn. Uy danh của hắn lúc này có thể trấn nhiếp vài kẻ có lòng dạ khó lường. Trương Phi lớn giọng như vậy, cũng không sánh bằng khí lực lúc Tử Lợi chặn ngựa nha. Cầu Trường Bản ngoại trừ Chiến thần một lần nữa dương oai, chính là sức mạnh của Tử Lợi, không bị chủ công lợi dụng mới là lạ.
Ta nhếch miệng cười:
Cũng phải, bọn họ không ở đây, tôi liền gặp xui xẻo, Ngụy Văn Trường túm đúng vào vết thương đau quá.
Ta đã nói mà, đáng đời.
Ta lườm ông ta một cái:
Tam ca bọn họ tới chưa? Chủ công đã quyết định bước tiếp theo chưa?
Giả Hủ cười:
Ngày đó chủ công có ý đông tiến, ta khổ can ông ấy đều không nghe, vẫn là ngươi lợi hại, gặp ngươi về, chủ công không hề nói chuyện đông tiến nữa. Ngươi làm thế nào thuyết phục chủ công vậy?
Đừng có đố kị thế. Tôi chỉ ăn ngay nói thật, suy nghĩ của ông và tôi chắc cũng không khác nhau lắm, chủ công có chút chỉ nhìn trước mắt, không phải không nghe người ta khuyên, chỉ cần phân tích cẩn thận cho ông ấy biết, ông ấy có thể bình tĩnh suy nghĩ chu toàn thôi. Văn Hòa, khuyết điểm của ông chính là không chịu nói nhiều lời, không chịu nói cho rõ, tôi và ông khác nhau ở chỗ này!
Đúng, ngươi chịu nói, cũng dám nói, không chỉ dám nói, còn dám gạt người. Phụng Hiếu bọn họ hôm qua tới rồi, còn không tự lo lấy mình, ta xem ngươi làm thế nào kết thúc!
Ôi, nhiều nhất để họ đánh một trận vậy.
Hừ, bọn họ cũng chẳng dám đánh ngươi. Với lại, đường đường là Chiến thần, ngày nào cũng bị các huynh trưởng đánh, cũng hơi quá đáng. Tử Long tướng quân sợ cũng sẽ không để mặc ngươi bị đánh đâu?
Giả Hủ cười nhạo khiến ta cười khổ:
Đừng nói nữa, ca ca tôi…, ôi, thật không biết làm thế nào để kết thúc đây.
Giả Hủ cũng không cười:
Đúng vậy, đây là một chuyện nhức đầu, ngươi lãnh đủ. Đúng rồi, vết thương của ngươi chưa khỏi, sao lại chạy tới đây? Có việc gì gấp à?
Tôi có phương pháp đối phó với Lưu Bị, muốn nghe ý kiến của mọi người.
Giả Hủ gật đầu:
Đúng là việc gấp. Kỳ thực đám Phụng Hiếu đi rất vội, nửa đêm hôm qua tới nơi, chủ công niệm tình họ mệt nhọc, bảo bọn họ nghỉ ngơi hai ngày. Có điều theo ta thấy, Phụng Hiếu tính tình nôn nóng, hôm nay tất sẽ đến.
Ta cười gật đầu:
Tam ca xưa nay đoán người rất chuẩn, Văn Hòa lại đoán chết được hắn.
Hai người cười to.
Đi vào phòng trong, thật không ngoài sở liệu của Giả Hủ, Quách Gia đúng là đang ở đây cùng Tào Tháo nói chuyện. Thấy hai chúng ta đi vào, Tào Tháo và hắn đều đứng lên đón:
Tử Vân, vết thương chưa lành, chạy tới đây làm gì?
Ta hành lễ với hai người:
Chủ công, thần không sao.
Ngươi xem ngươi kìa, một đầu mồ hôi, còn nói không sao. Ngươi đó, giống hệt Phụng Hiếu, không biết yêu quý bản thân.
Quách Gia không nói gì, hai tay chắp sau lưng, đi vòng quanh người ta, khiến ta cả người run lên, không tự nhiên nổi.
Tào Tháo buồn cười:
Phụng Hiếu, vết thương của Tử Vân ở bên hông, ngươi tìm cái gì?
Quách Gia lắc đầu:
Không phải tìm cái đó, thần đang nhìn xem đánh ở chỗ nào sẽ không làm vết thương nặng thêm.
Ta vội vàng trốn sau lưng Tào Tháo:
Tam ca, tha cho đệ đi!
Quách Gia hừ hừ:
Tha cho ngươi? Ngươi lừa mọi người thật khổ, ta còn cho người tìm kiếm Chiến thần khắp nơi! Thiệt hại tiền và người tính thế nào?
Đệ đền huynh, còn không được sao? Tam ca tốt, tha cho đệ đi!
Đền ta? Ngươi lấy gì đền? Lo lắng hãi hùng mấy năm qua của chúng ta, ngươi lấy gì để đền? Ngươi thật biết giả điên, cái gì mà sư huynh là một quái nhân, cái gì mà hắn không muốn lộ mặt, cái gì mà giữ hắn lại hắn sẽ chạy mất, không bao giờ xuất hiện nữa. Ngươi tự vẽ ra để gạt chúng ta. Cái tên khốn kiếp ngươi.
Vừa nói vừa động thủ.
Ôi, đau quá!
Tay hắn mới rơi xuống trên người, ta liền nhe răng trợn mắt kêu lên.
Quách Gia ngạc nhiên, nhìn tay mình:
Ta còn chưa dùng sức đâu nhé.
Giả Hủ ở bên cười lớn:
Ta thu hồi lời vừa nói.
Tào Tháo cười bước lên:
Tử Vân, đau chỗ nào? Phụng Hiếu làm gì có sức lớn như vậy?
Ta nhíu mày tìm đệm ngồi xuống:
Tam ca, đừng đánh, đệ đau thật đấy.
Quách Gia nghi ngờ nhìn ta, thấy ta thật sự không giả bộ, mới cuống quýt tới kiểm tra:
Có phải đụng tới vết thương không? Sao lại thương nặng thế?
Ta lắc đầu cười khẽ:
Không phải, vừa rồi ở ngoài bị chạm phải. Tam ca, nhiều năm khiến mọi người lo lắng như vậy là do đệ không đúng. Lúc ban đầu, đệ không muốn nói cho chủ công mình biết võ nghệ, là sợ chủ công không thả đệ đi, sau này truyền thuyết Chiến thần càng lúc càng mơ hồ, đệ cảm thấy Chiến thần thần bí có thể mang lại lợi thế cho quân ta, cho nên tiếp tục che giấu. Hiện tại, đệ vẫn nghĩ như vậy, thân phận đặc biệt này tốt nhất tiếp tục được duy trì, đệ càng yếu thế, càng có lợi, người khác không biết chỗ chủ công có người như đệ, tất sẽ chịu thiệt thòi. Đợi tới lúc bất đắc dĩ hãy nói ra cũng không muộn.
Lấy thực lực chúng ta bây giờ, cũng không cần ta ra trận, lực uy hiếp của Chiến thần đúng là lớn hơn một chút.
Quách Gia cũng ngồi xuống, nghĩ mội hồi rồi cười nói:
Tử Vân, Chiến thần có thể tiếp tục giữ, nhưng bên ngoài đã có đồn đại, nói bên cạnh chủ công ám tiễn tồn tại, ngươi phải cẩn thận.
Tào Tháo lấy làm kỳ lạ:
Phụng Hiếu, ám tiễn thế nào?
Giả Hủ cười nói:
Không chỉ ám tiễn. Bên ngoài đồn rằng, bên cạnh chủ công có hai mưu sĩ minh mưu và ám tiễn vô cùng lợi hại, minh mưu là chỉ Phụng Hiếu, ám tiễn tất nhiên là chỉ Tử Vân. Bởi vì Tử Vân chưa bao giờ lộ diện trước đám đông, người ngoài đồn chỗ chủ công có giấu một cao nhân, nên dùng ám tiễn để hình dung.
Tào Tháo nghĩ một chút, nở nụ cười:
Xem ra, tài năng của Tử Vân đã không thể giấu nữa, ngươi có phải nên lộ diện rồi không?
Ta cũng cười, cười khổ:
Người đó thật có bản lĩnh, nhưng thần không bằng Tam ca. Chủ công, thần chưa muốn lộ diện, giấu được tới đâu hay tới đó.
Giả Hủ ở bên cười khẽ:
Tử Vân, ngươi không muốn lộ diện, nhưng người ngoài…
Ta cười ảm đạm:
Nhất định là chửi mắng, nói tôi chẳng qua là tiểu nhân gian nịnh, chỉ biết nói lời nịnh bợ, lừa gạt thừa tướng, là gian thương chân chính. Vừa rồi Ngụy tướng quân đã mắng rồi. Tôi không sao cả!
Giả Hủ lắc đầu:
Sai rồi. Tử Vân, rất nhiều chuyện đã vượt ngoài suy nghĩ ban đầu của ngươi, một khi người khác đã có lòng nghi ngờ, ngươi ứng phó thế nào cũng vô dụng. Có lẽ ngươi nên thu tay lại thôi.
Chẳng lẽ, bên ngoài có đồn đại gì với tôi sao? Hay là có ám chỉ gì đó?
Ta nhíu mày.
Không nghe nói gì cả. Có điều, chúng ta vẫn có chút lo lắng. Tuy rằng võ nghệ ngươi cao siêu, nhưng cũng không hơn được số đông, một khi rơi vào bẫy của người khác, vậy…
Không thể nào! Hiện tại tôi nào có danh tiếng lớn như vậy, cho dù người khác tính kế tôi, cũng phải nghĩ cho kỹ, không dám khinh thường mà xuống tay đâu. Với lại, ám tiễn này không nhất định là nói tôi, trước mắt giống như chỉ Công Đạt.
Tào Tháo thở dài:
Tử Vân, ngươi luôn có chủ ý của ngươi, ý Văn Hòa chẳng lẽ ngươi không rõ?
Ta hắc hắc cười:
Hiểu rồi. Chẳng qua là quan hệ của thần với Giang Đông thôi! Thần nói thật, cho dù Bá Phù biết bí mật của thần, cũng sẽ không xuống tay. Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đi! Thần nghĩ ra một cách bắt Lưu Bị rồi.