Q.3 - Chương 233: Hãm Thân Nơi Tuyệt Địa


Số từ: 9876
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Mông xung rất nhanh trở lại thuyền lớn, binh sĩ trên thuyền thả thang dây đón ta lên. Đám binh sĩ đều bận rộn không nói lời nào, nhưng luôn dùng ánh mắt khó hiểu, bội phục, tò mò nhìn ta, khiến ta muốn cười, vì bộ dáng của ta khác xa so với hình tượng thương nhân Triệu Như ban đầu, binh sĩ dù quen hay không quen ta tất nhiên đều muốn nhìn thấy hình dáng.
Đến sàn thuyền tầng hai, ngoại trừ binh sĩ nhìn ta chằm chằm, không thấy người đứng đầu. Lúc ta còn đang nghi ngờ, Hoàng Cái từ trong khoang thuyền đi ra:
Triệu công tử quả nhiên đảm lược hơn người, lại một mình tìm tới.

Ta mỉm cười cúi người thi lễ với Hoàng Cái:
Lão tướng quân nói đùa. Ta tới thăm bằng hữu mà thôi, có gì lớn gan với nhát gan?

Hoàng Cái hơi nghiêng người, tránh lễ của ta. Trong tiếng thở dài của ta, ông ta thản nhiên liếc mắt nhìn, phất tay bên cạnh, trên thuyền ào ra mấy tên binh sĩ giương cung hướng vào ta, hai binh sĩ bên cạnh ông tay lấy dây dừng hướng ta đi tới.
Ta rùng mình, không khỏi lùi về sau vài bước:
Lão tướng quân làm gì vậy? Chẳng lẽ ngài không phải tới đón mà tới lấy mạng ta?

Hoàng Cái lắc đầu cười lạnh nói:
Không phải. Công tử quá lợi hại, chúng ta không thể không đề phòng.

Hai binh sĩ cầm dây thừng đã đến trước mặt ta, một người trong đó đưa tay ra:
Đem hết đồ trong người giao ra.

Ta lui vài bước, bọn họ nếu thật xuống tay hại ta, ta sẽ không khoanh tay chịu chết:
Chậm đã. Lão tướng quân, nếu ngài muốn lấy mạng ta, động thủ là được, cần gì khiến ta khó chịu thế. Triệu Như quyết không chịu nhục.

Giọng Hoàng Cái vẫn bình thản không đổi:
Triệu Như, chúng ta cũng không muốn khiến ngươi khó chịu, càng không lấy tính mạng của ngươi, ngươi ngoan ngoãn phối hợp tất nhiên sẽ bình yên vô sự, nếu không sẽ ép chúng ta động thủ, cũng không có lợi với ngươi.

Thuyền nhỏ dưới thuyền đều vây lại, trên thuyền binh sĩ cầm cung cũng nhắm ngay vào chỗ ta, ánh mắt bọn họ cho ta biết, chỉ cần ta có hành động, cung tên sẽ không khách sáo đón tới nơi. Nhìn đám binh sĩ, nhìn hai người trước mặt, ta do dự một chút, liền lùi lại dọc theo mép thuyền.
Hoàng Cái tiến lên vài bước nghiêm túc nói:
Triệu Như, ngươi không còn đường lui, trước khi ngươi này xuống nước, tên đã cắm đầy người rồi.

Ta biết ông ta nói thật, không phải uy hiếp. Cảm giác bi thương tràn ngập toàn thân, nhìn Hoàng Cái tức giận, ta buồn bã cười:
Ta thà bị vạn tiễn xuyên tâm, cũng không muốn bị trói như heo.


Lão tướng quân chờ chút.
Theo tiếng hô hoán, một người mặc trang phục tướng quân từ tầng ba chạy xuống, bước vội tới trước mặt ta, hắn nhận dây thừng trong tay binh sĩ rồi cho hai người lui lại, lại nhìn ta cười thi lễ:
Đã lâu không gặp công tử, thần thái của ngài còn hơn cả trước kia.

Ta nhìn kỹ:
Ngươi là Chu Khánh?

Chu Khánh là thân vệ của Chu Du, cũng là thị vệ bị ta đánh ngất lột y phục ở Giang Hạ. Vì ta cứu Chu Du, Chu Du cũng không phạt nặng hắn, nhưng mà vẫn khiển trách nhẹ, còn ta vì áy náy, cũng ưu đãi hắn hơn một chút.
Chu Khánh cười gật đầu:
Đúng là tiểu nhân. Nhờ công tử chiếu cố, tiểu nhân cũng thành tướng quân rồi. Lần này phụng lệnh Chu đô đốc tới đón công tử.

Chu Du cho hắn tới đón ta? Nhưng… Chu Khánh nhận ra ta nghi ngờ, cười nói:
Công tử lần này đến khác với trước kia, lời đồn về công tử rất nhiều, ngài cũng biết Ngô hầu và Đô đốc từng gặp thích khách, chuyện này công tử cũng chịu chút hiềm nghi. Bởi vậy, chúng tôi chẳng qua phòng bị thôi. Đương nhiên, tôi không tin công tử là kẻ tiểu nhân. Công tử nếu không thẹn với lương tâm, cần gì để ý tới chút khuất nhục này?

Hắn nói thật dễ nghe, dường như cũng có lý, nhưng ta vẫn không thể tiêu tan:
Chu Khánh, ngươi nói thật cho ta biết, Ngô hầu và Công Cẩn muốn gặp ta là muốn gặp ta hay là muốn giết ta?


Đương nhiên là muốn gặp ngài.
Chu Khánh trả lời hết sức rõ ràng:
Nhưng mà, công tử cần phải biết ngài gây ra bao nhiêu tai vạ ở Giang Đông. Thân là bề tôi, tôi cùng Hoàng lão tướng quân áp dụng một chút biện pháp, cũng là cần thiết.

Nói đến cùng, bọn họ vẫn cho rằng ta là người đứng sau âm mưu ám sát Tôn Sách và Chu Du. Nghĩ ra điểm này, ánh mắt ta buông lỏng một chút:
Chu Khánh, lão tướng quân, ta cũng biết Giang Đông các người hoài nghi ta, bởi vậy ta đến vũ khí cũng không mang, các ngươi không cần cẩn thận như thế.

Hoàng Cái hừ lạnh một tiếng:
Ngươi đã nói vậy, chẳng lẽ không chịu nổi một chút ủy khuất? Cũng được, vì trước kia ngươi từng tương trợ tướng sĩ bên ta, ta không khiến ngươi khó xử quá đâu.

Chu Khánh cũng cười nói:
Công tử yên tâm, đám người chúng tôi từng được ngài chiếu cố không ít. Như vậy đi, ngài đưa hết đồ trong người ra, đợi gặp Ngô hầu và Đô đốc, chúng tôi sẽ trả lại. Còn nữa, lần này ngài gặp Ngô hầu, Đô đốc nhà tôi sắp xếp ở Khúc A, xin công tử đưa sáo ngọc và cẩm bào của ngài cho tại hạ.

Gặp ở Khúc A? Muốn sáo ngọc và cẩm bào của ta? Bọn họ muốn làm gì vậy? Vừa vặn có chút khó hiểu khiến ta càng thêm nghi ngờ:
Đi Khúc A? Vì sao? Nếu muốn gặp mặt, các người cần sáo ngọc và cẩm bào của ta làm gì?

Chu Khánh thở dài:
Công tử, không phải tại hạ nói ngài, ngài đến thì đến, lại còn viết thư, muốn công khai tới đây. Ngài có biết đâu thư ngài vừa đến, Kiến Nghiệp liền dậy sóng. Tuy rằng Ngô hầu nổi giận mấy lần, nhưng mọi người vẫn không phục. Biết ngài muốn tới, rất nhiều người ở Kiến Nghiệp đang xoa tay chờ ngài đó! Bọn họ đã lén lút thương lượng, muốn ở cửa thành cho ngài biết tay. Cho nên nếu ngài cứ vậy đi Kiến Nghiệp, chỉ sợ trước khi gặp Ngô hầu, đã chịu không ít khổ. Trong tình hình này, Ngô hầu và Đô đốc cũng không muốn khiến mọi người thất vọng, lại không muốn công tử bị thương, bởi vậy mới chọn Khúc A làm điểm gặp mặt bí mật. Đợi Ngô hầu đích thân đưa ngài từ Khúc A về Kiến Nghiệp, đám người kia sẽ không dám vô lễ với ngài nữa. Cần cẩm bào và sáo ngọc của ngài, chính là chứng minh với Ngô hầu và Đô đốc chúng tôi đã đưa ngài tới Khúc A.

Ánh mắt hắn không giống đang nói bậy, Hoàng Cái cũng không tỏ thái độ đặc biệt gì, xem ra, thật sự là Chu Du sắp xếp. Nghĩ thông suốt rồi, tuy ta còn chút do dự, nhưng đã buông lỏng cảnh giác. Lại nghĩ lại, Hoàng Cái chuẩn bị tỉ mỉ như thế, tất nhiên đã đề phòng ta hối hận, mà ý Chu Khánh nói Tôn Sách đưa ta từ Khúc A về Kiến Nghiệp, chỉ sợ ta sẽ bị Tôn Sách giam cầm ở Giang Đông. Vậy nếu giờ ta chạy trốn thì sao? Không phải điều ta muốn, bởi vì cứ vậy, ta sẽ không gặp được Tôn Sách và Chu Du, sau này cũng sẽ không có cơ hội lén gặp, tâm ý của ta khi qua sông sẽ không thể thực hiện. Đây chỉ là thứ yếu, chủ yếu là, nghe giọng điệu vui vẻ của Chu Khánh và thái độ của Hoàng Cái, bọn họ sẽ không làm hại ta, nhưng ta muốn chạy trốn, bọn họ sẽ không băn khoăn nữa, cho dù ta có thể nhảy xuống nước, chỉ sợ cũng bị thương không nhẹ, bọn họ vẫn có thể bắt được ta. So với bị khó coi đi gặp Tôn Sách, không bằng tự giác một chút.
Nghĩ đến đây, ta thành thở dài một tiếng, cởi cẩm bào cùng đồ trên người bao gồm sáo ngọc đưa hết cho Chu Khánh:
Thôi, nếu ta đã nguyện ý tới, đành khách tùy chủ. Ta cũng không làm khó dễ các ngươi, các ngươi cũng không nên khó xử ta, được không?

Chu Khánh cười cười đem đồ của ta gói lại giao cho binh sĩ bên cạnh cầm, hắn tự tay trói hay tay ta ra đằng sau, nói:
Công tử tạm thời nhẫn nại, chúng tôi sẽ không để ngài khó xử. Hạ thuyền, đã có Trình đô đốc phái xe ngựa tới đưa công tử đi Khúc A, ta và lão tướng quân chia nhau đi phục mệnh cho Ngô hầu và Đô đốc.

Ta giật giật cổ tay bị trói. Chu Khánh xuống tay rất nhẹ, tuy không được tự do, cũng không khiến ta khó chịu. Đã tới nước này, cũng không thể hối hận nữa. Thuyền đi một ngày tới Khúc A mới cập bờ, quả nhiên trên bờ đã có một cỗ xe ngựa chờ sẵn, người ở đó chính là cận vệ của Trình Phổ. Tới lúc này, ta mới coi như hoàn toàn yên tâm. Hoàng Cái và Chu Khánh đích thân đỡ ta lên ngựa, luôn dặn cận vệ của Trình Phổ phải chiếu cố cho ta xong mới đi. Người của Trình Phổ cũng lên xe, hắn không nói chuyện cùng ta, chỉ đem màn xe toàn bộ buông xuống, tránh để người ngoài nhìn thấy ta, cũng ngăn cách ta xem xét bên ngoài.
Xe ngựa đi tốc độ rất nhanh, tuy ta không thấy tình hình bên ngoài, cũng có thể cảm giác được lộ trình chưa quá nửa ngày chúng ta đã vào thành. Xe ngựa vào thành xong ngừng lại ở một nơi hẻo lánh. Người hầu của Trình Phổ lấy ra một túi vải nói đắc tội, trong lúc ta còn đang giật mình đã tròng lên đầu ta. Lúc sau, trong tiếng kháng nghị của ta, bọn họ kéo ta xuống xe, đẩy ta di chuyển tới một nơi lạnh lẽo. Đi một đoạn đường dài, không biết đã xoay mấy vòng, ta bị bọn họ đẩy vào một gian phòng.
Miếng vải đen bị lột ra, dây thừng cũng cởi, người hầu của Trình Phổ lạnh lùng ném lại một câu ngươi chờ ở đây, không đợi ta có phản ứng, ầm một tiếng, cửa bị đóng lại, đồng thời tiếng khóa của truyền tới, ta nghe kẻ kia ở ngoài dặn dò:
Người bên trong các ngươi phải để ý, Chu đô đốc dặn phải chiếu cố hắn thật tốt.

Chiếu cố thật tốt? Ở nơi này? Ta nhíu mày đánh giá xung quanh, đây là một gian phòng âm u, rất nhỏ, nhìn qua từ cửa tới vách tường dài không qua mười bước, rộng bảy tám bước, cửa đã chiếm một nửa bức tường. Cửa là cửa sắt, bên ngoài có một cánh cửa nhỏ hình vuông, lúc này cũng đã đóng kín. Ba mặt khác đều là vách tường, bức tường đối diện cánh cửa có một lỗ nhỏ để ánh sáng xuyên vào, không có chút ánh sáng ấy, nơi này sẽ tối đen một mảnh. Một bên phòng có một cái giường đất hẹp, bên trên sắp ít rơm rạ đã chuyển màu đen, tản ra mùi nấm mốc. Góc phòng có một bồn cầu, trên mặt đất có một cái vòng sắt, dựa vào góc cửa có một cái hũ nhỏ. Trừ những thứ này, không còn gì khác.
Nhìn một vòng, ta đã đoán được đây là một nhà giam, lại nghĩ tới sự yên lặng bên ngoài, xem ra ta đã bị giam cầm. Cười khổ, xem ra trước khi Tôn Sách từ Kiến Nghiệp tới, ta sẽ phải ở đây. Chu Du à Chu Du, sắp xếp của ngươi chính là khiến ta chịu khổ, nói cái gì mà chiếu cố cho tốt. Oán trách cũng có, nhưng ta có thể hiểu, dù sao là ta đối với bọn họ không tốt trước, bọn họ trả thù một chút cũng không phải quá đáng.
Thở dài một hơi, ta tìm một góc sạch sẽ ngồi xuống. Đã tới mức này, ta đành phải sống đâu quen đó vậy. Chẳng phải chịu chút khổ thôi sao, ta không phải chưa từng ngồi lao, dùng thủ đoạn này khiến ta chịu khổ, bọn họ vẫn còn coi trọng tình nghĩa. Nếu bọn họ muốn giáo huấn ta, có phải ta nên giả bộ chịu khổ không nổi, đợi tới lúc gặp mặt, đem bộ dáng khổ sở bày ra, tinh thần héo hon, khiến Bá Phù thương hại, khiến hắn không đành lòng tổn thương ta nữa. Nghĩ tới đây, ta cao hứng trở lại, nhà giam âm u này trong mắt ta giống như khách phòng sang trọng thoải mái dễ chịu.
Bất tri bất giác, trong phòng đã tối hẳn, ta không lên cái giường kia, bẩn như vậy. Đầu dựa vào góc tường, vuốt vuốt y phục, ta thản nhiên tiến vào mộng đẹp. Cảm giác ngủ rất ngon, mãi đến khi tiếng cửa sắt mở ra đánh thức ta dậy. Mở to mắt, ta ngạc nhiên nửa ngày mới phản ứng kịp, cả người ê ẩm, cổ có chút cứng nhắc. Nhìn tới nơi phát ra tiếng động, cửa nhỏ đã mở ra, một cái mâm gỗ được đẩy vào, trên đó có một chén một bình. Ta lúc này mới cảm thấy đói bụng, đã một ngày không ăn cơm. Bưng mâm gỗ lại, trong bát có nửa chén cơm, bên trên còn có vài miếng dưa muối, trong bình là nửa chén nước. Ta đói bụng, chỉ cần có ăn, không cần biết nhiều hay ít. Cảm giác ngoài cửa có người thăm dò cử động của ta, ta cười khẽ, có ý đem cơm canh trong miệng chậm rãi nhai nuốt, bày ra bộ dáng hưởng thụ. Người ngoài cửa không phát ra tiếng động, lẳng lặng đợi ta ăn xong, nhận lại mâm cơm rồi đóng cửa lại. Cẩn thận nghe tiếng bước chân đi xa, ta lại vui vẻ.
Ta thế nào cũng không nghĩ đến, cuộc sống cứ một ngày lại một ngày trôi qua, không có gặp mặt như ta nghĩ, cũng không có thẩm vấn như đối xử với tù phạm, cửa nhà tù sau khi đóng chưa từng mở ra, cơm canh cũng chỉ đưa vào qua cửa nhỏ. Không đo được thời gian, ta chỉ có thể thông qua ánh mặt trời chiếu vào qua lỗ thông gió để tính. Căn cứ số lần mặt trời chiếu vào, ta phát hiện bọn họ đưa cơm canh một ngày một bữa, chưa từng thay đổi một chén cơm, vài miếng dưa muối, nửa bình nước, đương nhiên ăn không đủ no, nhưng tuyệt đối không đói chết, đây chính là thật sự rất chiếu cố ta.
Càng làm cho ta bực mình chính là, ta nhìn không thấy bất cứ ai, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, đừng nói người, dù là vật cũng không thấy, ngoại trừ thời gian đưa cơm, không có ai đến, cho dù là người đưa cơm cũng không trả lời bất cứ câu hỏi nào của ta, ngay cả yêu cầu gặp Hoàng Cái hoặc trả sáo ngọc cho ta cũng không để ý, tựa hồ trong lòng bọn họ, ta không phải người sống, không cần để ý.
Không gian tăm tối, tịch mịch đằng đẵng, máy móc một ngày một bát cơm, nhìn không thấy người, nghe không thấy tiếng, không có chuyện gì để làm, vận động duy nhất của ta là đưa tay hứng ánh mặt trời, cảm giác có chút ấm áp. Chỉ có tiếp xúc với nó, ta mới có cảm giác còn sống, mới cảm giác được mình không phải đang sống trong quan tài. Cuộc sống như vậy, sắp ép ta điên rồi, Tôn Sách, các người rốt cuộc muốn đối phó ta thế nào? Không muốn gặp ta, hay không nghĩ ra cách nào xử lý ta?
Ngồi ở chỗ cũ, ta nâng cằm tự hỏi: vào đây đã mười ngày, không ai để ý ta, xem ra việc bỏ tù bí mật này thật sự là bí mật, ta không nhận được tin tức nào bên ngoài, bên ngoài tất nhiên cũng không có tin tức của ta, Lạc Dương bên kia nhất định đang nóng ruột, Tần Dũng cũng sẽ dùng mọi cách hỏi tin tức của ta, ta nhất định phải làm gì đó mới được. Nhưng mà, đám ngục tốt này căn bản không nói chuyện với ta, đây có thể là do Tôn Sách đã dặn dò, hoặc là bọn họ sợ ta? Hay là hận ta? Đại khái là muốn chỉnh ta, ai bảo ta mồm miệng lợi hại, lừa bọn họ nhiều năm, hắn giáo huấn ta như vậy cũng bình thường. Nhưng mà, thời gian dài như vậy, cũng chỉnh đủ rồi chứ, các ngươi không làm gì thì để ta nghĩ cách vậy, ta không thể cứ vậy ngu người, Tôn Sách ngươi cũng nên cho ta một lời, ta cũng không tin, ngươi cho dù hận ta cũng sẽ không thể không gặp ta.
Dùng cách gì buộc bọn họ tới gặp ta đây? Nghĩ vài ngày, ta liền nhớ tới lần đầu gặp Tôn Sách, ta ép hắn đánh cược, ừ, vậy đánh cược một lần đi. Nghĩ lại buồn cười, ta và Tôn Sách vẫn đang đánh cược, lần này, ta vừa dùng tính mạng đi cược, nhưng khác với lần trước, không chỉ có tính mạng, còn có cả tim ta. Tôn Sách, trong lòng ta còn có tình nghĩa huynh đệ, ngươi có còn không? Nếu ngươi còn, vậy ta thắng, ngươi không còn, ta đền ra tính mạng này thôi, còn hơn sống ngây ngốc thế này. Vũ ca ca, lần này ta có thể thắng không? Huynh nhất định đã phiêu bạt chân trời, tâm nguyện của ta còn chưa thành, đợi ta chết rồi, linh hồn ta có thể gặp huynh không?
Hạ quyết tâm xong, ta bắt đầu tuyệt thực, tuyệt thực không khó, mỗi ngày uống mấy ngụm nước, có thể kéo dài rất lâu. Tôn Sách, ngươi biết ta tuyệt thực muốn chết, còn có thể nhịn nữa không? Một ngày, hai ngày, ba ngày, tiếng ngục tốt gõ vào cửa lao từ không bình tĩnh biến thành vội vã, ta không thèm để ý, đưa lưng về phía cửa nằm xuống giả ngủ. Càng về sau, ta chỉ có thể dựa vào hồi ức về cuộc sống tốt đẹp ở Giang Đông để trải qua cơn đói kêu vang trong người. Bốn ngày sau, ta đã suy yếu không cử động nổi, Tôn Sách thật không đến gặp ta?
Ngày thứ năm, cửa nhà giam từ lúc ta vào vẫn đóng kín cuối cùng mở ra, trong lòng ta mừng thầm, dùng hết sức lực còn lại chậm rãi xoay người ngồi dậy, nhìn người tiến vào. Nhưng ta lập tức thất vọng, người tới không phải Tôn Sách hoặc Chu Du ta đang chờ, mà là Trình Phổ. Tuy rằng còn ôm một tia hy vọng, nhưng ta đã dự cảm lần này mình thua cuộc.
Quả nhiên, Trình Phổ dạo qua một vòng phòng giam, mới đứng lại bên cạnh ta, cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng đối chọi với khát vọng của ta. Nhìn ánh mắt hắn, ta rụt người, miễn cưỡng cười nói:
Lão tướng quân, đến thăm ta? Hay là…

Trình Phổ không che dấu chán ghét trong mắt:
Ngươi nghĩ là ai? Triệu Như, ngươi muốn làm gì? Chơi trò tuyệt thực, hừ, tiểu xảo này ngươi cũng dùng? Đúng là buồn cười, không phù hợp với thân phận đệ nhất mưu sĩ của ngươi bên cạnh Tào Tháo nhỉ?

Vậy sao? Tiểu xảo này ta không muốn chơi, hơn nữa thất bại rồi. Nhận thua không phải bản tính của ta, cho dù là thua, ta cũng muốn giữ lại tôn nghiêm của mình. Tránh ánh mắt hùng hổ dọa người của hắn, ta lạnh nhạt nói:
Lão tướng quân nói đùa, Triệu Như bây giờ là tù nhân, còn có thể làm gì? Ta chỉ là bị bệnh, ăn không vào thôi.

Trình Phổ châm chọc nhìn ta:
Bị bệnh? Ngươi là thần y, cứu người vô số, nói đi, ngươi bệnh gì, ta cho người bốc thuốc cho ngươi, vậy được chưa? Sợ ngươi là tâm bệnh thôi.

Cho dù ngươi hiểu rõ thì sao? Ngươi không phải Tôn Sách, căn bản không phải mục tiêu của ta, ta nhìn hắn, cố gắng vùng vẫy:
Lão tướng quân tội gì móc mỉa tù phạm là ta? Chẳng lẽ ngay cả tâm cầu chết cũng không thể có sao? Ta biết rõ, Giang Đông các người hận không ăn thịt được ta, nhưng mà, hiện giờ ta tự mình đưa tới cửa, các ngươi lại không hạ thủ, ta tự nguyện thành toàn cho các ngươi, có gì không ổn chứ?

Trình Phổ cười lạnh:
Muốn chết? Ngươi dùng lời này gạt ai? Phương pháp để chết rất nhiều, ngươi vì sao không đâm đầu mà chết, chẳng phải sạch sẽ lưu loát, sảng khoái hơn tuyệt thực sao? Ta không có bản lĩnh lớn như Triệu Như ngươi, cũng không biết nhiều mưu kế, nhưng sống tới tuổi này, nói thật hay nói dối ta vẫn có thể phân biệt, ngươi lừa được ta sao?

Nghe xong lời nói châm chọc mang đầy giáp thương của hắn, tuy thân thể suy yếu, ta vẫn kiên trì đứng lên:
Không sai, ngươi nói đúng, ta còn chưa muốn chết, tuyệt thực chính là vì ép Bá Phù tới gặp ta, nghe ta giải thích, nghe ta nói một câu xin lỗi, dù sao đây chính là mục đích ta qua sông.
Mặc kệ người trước mặt là ai, ta vẫn muốn nói hết lời:
Nếu hắn không gặp ta, ta đành nghĩ cách gặp hắn! Ta cũng biết, phương pháp này sẽ thất bại. Nhưng mà, ta có thể làm gì? Các ngươi ném ta ở đây không quan tâm là sao? Hay là Bá Phù còn chưa quyết định được nên đối xử với ta thế nào?

Trình Phổ nghe ta nói xong, cười ha hả:
Ngươi hiểu thì tốt. Ngươi còn muốn Ngô hầu đối đãi thế nào? Lấy lễ mà đãi sao? Lúc ngài ấy dùng tình huynh đệ đối xử với ngươi, ngươi hồi báo thế nào? Chính là lừa gạt. Lúc ngài ấy dùng tình nghĩa bằng hữu để gặp ngươi, ngươi đối xử với ngài ấy thế nào? Lừa gạt, rồi lại lừa gạt, tất cả là lừa gạt. Ngươi lợi dụng tình cảm của chúng ta với ngươi, lợi dụng tin tưởng của chúng ta với ngươi, ngươi đã làm được gì? Lúc chúng ta cảm kích ngươi, chắc ngươi đang cười khẩy, cười Giang Đông tướng sĩ chúng ta đều bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay. Sau khi ngươi làm những chuyện đó, còn có thể vô liêm sỉ đưa thư, yêu cầu Ngô hầu tiếp kiến ngươi, lấy lễ đãi ngươi, ngươi quả thực là khinh người quá đáng.

Nhìn Trình Phổ nghiến răng nghiến lợi, ta thật sự không còn lời nào để nói, dựa vào tường ngồi trở lại. Thấy ta ngậm chặt miệng không nói lời nào, không phản bác, Trình Phổ cười lạnh một tiếng nói tiếp:
Ngươi ngụy trang quá tốt, Ngô hầu ban đầu căn bản không tin ngươi lại lừa gạt ngài ấy, đợi chúng ta biết rõ sự thật, ngài ấy bị bệnh, ngươi lại khiến người như Ngô hầu giận thành bệnh. Ta cho ngươi biết, từ sau khi chúng ta nhận được thư của ngươi, đã lập kế hoạch cho hôm nay, đúng, ngươi nói không sai, Giang Đông chúng ta đúng là rất muốn ăn thịt uống máu ngươi, có điều, ngươi chỉ nói đúng phân nửa, bởi vì, cho dù như vậy vẫn còn lời cho ngươi lắm. Ngô hầu sẽ không khinh suất tha cho ngươi. Chết? Giết ngươi thì quá nhân từ rồi.

Xem ra Bá Phù bị ta chọc giận mang bệnh là thật, hậu quả này còn nghiêm trọng hơn ta nghĩ, chẳng thể trách hắn không chịu gặp ta. Nhưng hắn không biết, ta chính vì hắn mang bệnh, không yên lòng mới đến!
Không để ta kịp phản ứng, Trình Phổ vẫn tiếp tục nói:
Ngươi thật có bản lĩnh, biết rõ chúng ta đã sớm biết hành vi của ngươi ở đây, sớm biết mục đích ngươi chui vào phủ Ngô hầu, còn dám đắc ý, giống như sợ chúng ta không biết, lại viết thư cầu kiến? Còn dám nói cái gì tình nghĩa huynh đệ, nói cái gì có tình? Thật là tức cười, rõ ràng toàn bộ đều là lừa gạt, toàn bộ là bày trò, còn muốn nói công khai. Ngươi cho rằng nhắc tới những chuyện kia, Ngô hầu sẽ mở một lối thoát cho ngươi, sẽ gặp mặt ngươi? Lại nghe ngươi nói hươu nói vượn rồi buông tha ngươi?

Không, không phải như vậy, trong lòng ta gào thét: Bá Phù, ngươi thật sự tin tưởng những lời đồn kia sao? Thật sự tin những lời đó sao? Ta ở Giang Đông chỉ toàn lừa gạt ngươi sao? Cười khổ ngẩng đầu nhìn Trình Phổ:
Không phải như vậy, ta chỉ là muốn gặp Bá Phù. Hắn cũng tin những chuyện đó sao? Nếu vậy, hắn muốn giết ta lúc nào? Trước khi giết ta, có thể cho ta gặp một lần chứ!
Chỉ có chút hy vọng đó, chết không phải việc khó làm, ta đã chuẩn bị rồi.
Trình Phổ liên tục cười lạnh:
Ngươi hiện tại muốn chết? Muốn gặp Ngô hầu, không gặp được liền tuyệt thực, giờ còn nói Ngô hầu muốn giết ngươi? Ngươi rất tự giác. Đáng tiếc, không thể để ngươi vừa ý. Muốn gặp Ngô hầu cũng được, có điều, ngươi phải kiên nhẫn một chút. Nói thật cho ngươi biết, Ngô hầu không phải không biết xử lý ngươi thế nào, ngài ấy sẽ không giết ngươi, chúng ta căn bản không nghĩ sẽ giết ngươi lúc này. Ngô hầu nói, phương pháp duy nhất trừng phạt ngươi chính là khiến ngươi sống không bằng chết, chỉ có như vậy, chỉ có nhìn thấy ngươi nhận lại tất cả thống khổ, mùi vị bị người ta lừa gạt, mới có thể giải hận. Nếu đúng như ngươi nói, muốn tới để giải thích, ngươi cứ đợi ở đây, đợi chuộc tội xong, nói không chừng ngày nào đó, Ngô hầu tâm tình tốt sẽ khai ân tới gặp ngươi một chút.

Nếu như trước khi nghe Trình Phổ nói, ta còn kiên trì, nghe xong lời này, ta ngồi phịch xuống góc tường, nhìn mặt đất ngẩn người. Hắn nói nhiều như vậy, ta chỉ nghe rõ ràng một câu: Ngô hầu nói, phương pháp duy nhất trừng phạt ngươi chính là khiến ngươi sống không bằng chết, chỉ có như vậy, chỉ có nhìn thấy ngươi nhận lại tất cả thống khổ, mùi vị bị người ta lừa gạt, mới có thể giải hận. Một câu thôi, đủ để đập nát tất cả giấc mộng của ta, không, là tất cả ảo tưởng. Tim ta đau đớn, sau đau đớn là chết lặng, thì ra, thì ra tất cả đều do ta tưởng tượng, rõ ràng hồi thư kia chính là một cái bẫy để bắt ta, vẫn liều lĩnh chui vào, chỉ vì tình nghĩa không thể bỏ được. Hiện giờ, hiện giờ tốt rồi, tất cả đều có thể buông xuống, coi như xong.
Trình Phổ còn nói gì nữa? Tiếp tục ở đây mà chuộc tội? Thì ra, thì ra Bá Phù thật sự hận ta như vậy. Hắn hiểu rõ ta, lại giam ta ở trong này, cô độc và tưởng niệm, thống khổ và lo lắng, lại chỉ có thể nhìn vách tường ngẩn người, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể làm, vĩnh viễn trải qua cuộc sống không bằng chết, đây chính là phương thức chuộc tội ngươi dành cho ta? Tình nghĩa bao nhiêu năm của chúng ta đổi lấy nỗi hận đó sao? Hay là chủ công nói đúng, bị bằng hữu lừa gạt là điều không thể tha thứ, Tam ca cũng đã nói, đừng chờ đợi Tôn Sách còn có tình nghĩa huynh đệ với ta. Mọi người đều hiểu rõ, chỉ có ta ngu ngốc, mới tin tưởng trên đời sẽ có tình cảm sinh tử thật sự, có thể tha thứ cho sự lừa gạt. Đột nhiên trên người có cảm giác lạnh lẽo, lạnh khiến ta không thể không ôm chặt lấy mình, trong tiềm thức, muốn trốn tránh mọi thứ sao?
Năm ngày không có ăn uống gì, ta đã vô cùng suy yếu, Trình Phổ tất nhiên biết, thấy ta ôm chặt lấy thân thể, không nói gì thêm, phất tay cho ngục tốt đưa tới một chén canh đặt trước mặt ta:
Uống đi, đừng để…
Ngục tốt bên cạnh đang xắn tay áo, muốn ép uống.
Nhìn canh, trắng đục lờ nhờ, là nước cơm hay là nước rửa mặt? Ngược lại có phần đẹp mắt, ta ngây người một chút, dùng bàn tay còn đang run rẩy bưng chén lên, đột nhiên muốn cười, đây là kết quả cố gắng của ta sao, uống rồi, chính là nhận thua; không uống thì sao? Có tác dụng sao? Bên cạnh là Trình Phổ nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, ngục tốt hung ác, xiềng xích bị cố ý rung rào rạo, Tôn Sách, Chu Du sẽ không đến, ta còn có thể thế nào? Muốn gặp lại rồi chết sao? Còn chưa nói đến thân thể suy yếu đến trẻ con còn không đánh nổi này, cho dù có thể liều mạng, ta vẫn không cam lòng chết như vậy.
Uống một hơi hết bát canh, ta lạnh nhạt nói:
Làm phiền ngài rồi, lão tướng quân. Ngươi đi đi, ta biết mình nên làm như thế nào, cũng sẽ không làm chuyện tuyệt thực nữa.
Bá Phù, Công Cẩn, các ngươi hận ta như vậy, ta đành dùng chính mình làm việc ngu ngốc để chuộc tội là được, ta ở lại chỗ này, chờ hận trong lòng các ngươi bớt đi, đợi lúc các ngươi không chờ nổi nữa sẽ giải thoát cho ta. Có lẽ, dùng máu của ta tế cờ xuất chinh, mới là chuyện các ngươi thích nhất, thành toàn cho các ngươi với ta mà nói chẳng hề khó khăn.
Thấy ta uống bát canh kia, Trình Phổ cười lạnh nói:
Coi như ngươi còn biết điều. Đối phó với tù phạm muốn tự sát, ta vẫn có cách, cũng không sợ ngươi sẽ làm gì, chẳng qua tìm nhục thôi, đừng khiến mình trở nên chật vật.

Ta nở nụ cười, dùng ngữ khí kiên cường kiêu ngạo che giấu đau xót trong lòng:
Tự sát? Triệu Như không phải người ngu như vậy. Ngươi không phải đã nói, Ngô hầu các ngươi muốn ta sống không bằng chết sao? Muốn ta như vậy mà chuộc tội sao? Ta đồng ý. Ngươi trở về nói cho hắn biết, ta sẽ không tự tìm cái chết, sẽ sống thật tốt, sống đến ngày hắn vừa lòng, sống đến ngày hắn phát từ bi.
Bá Phù, ta trả lời như vậy, ngươi hài lòng chưa? Mặc dù đang cười, giọng của ta đã không còn tình cảm, trong lòng đã trống rỗng, cảm giác gì cũng không còn. Trình Phổ liếc mắt nhìn ta, không nói gì thêm, xoay người bỏ đi.
Theo tiếng cửa lao đóng lại, ta xoay người nhìn ánh mặt tời chiếu lên tường, không có sau này, cái gì cũng không có, tình thân, tình bằng hữu, tình vua tôi, tình huynh đệ, đều không tồn tại, mọi thứ đều bị cách ly ngoài cửa, nhà giam rộng mấy thước này chính là nhà của ta sau này, là tất cả của ta.
Nhìn ánh mặt trời trên tường, thân thể lạnh cóng, không cưỡng nổi liền duỗi tay chạm vào, ánh mặt trời trước kia mang đến ấm áp, nhưng hôm nay không hề có hơi ấm, ta sờ không tới tường, bắt không được tia sáng kia, trên tay ngoại trừ lạnh lẽo, vẫn là lạnh lẽo. Buông tay xuống, tiếng xích sắt va chạm khiến ta tỉnh táo lại, nhìn xiềng xích trên chân, xâu qua vòng sắt trên mặt đất rồi mới đeo vào người, tình cảnh khiến ta không thể đi lại, ta bị giam chính là ở giữa phòng. Như thế, cho dù ta muốn tự sát cũng không thể, Trình Phổ thật sự là có lòng.
Ta muốn cười, đây là kết quả canh bạc của ta, mấy ngày tuyệt thực, đổi lại chính là xiềng xích trên thân và một chén nước cơm. Ta biết, uống xong bát nước kia, tính mạng giữ lại, nhưng hy vọng đã hết. Đúng vậy, ta thua, thua hoàn toàn, Bá Phù, nhiều năm qua, ta luôn đánh cược với ngươi, đến tính mạng và trái tim đều giao ra, cuối cùng vẫn là ngươi thắng, ta thua. Nước mắt, không biết từ lúc nào đã che kín mặt, một kẻ hết hy vọng còn có nước mắt sao?
Lúc ánh nắng cuối cùng chiếu trên tường lụi tắt trước mắt ta, bóng tối xung quanh không còn khiến ta khủng hoảng hay bất đắc dĩ nữa, bởi vì, trong lòng ta đã không còn thấy được ánh mặt trời, toàn bộ đều là bóng đen. Ngày và đêm đối với ta có ý nghĩa gì nữa? Ngục tốt lúc nào sẽ tới? Cháo loãng? Cho ta sao? Máy móc nhận, uống hết, nhìn bọn họ đổi rơm rạ ở bên cạnh, còn dọn chăn mền trên giường. Nhưng mà những thứ này với ta hữu dụng sao? Không cần, không cần gì cả.
Cuộc sống trở lại như trước kia, một ngày một bữa ta cũng lười không tính thời gian, về phần đói no, ấm lạnh lại càng không liên quan tới ta. Cửa sợ rằng vĩnh viễn sẽ không mở, tới lúc mở ra, không phải ta đã chết ở đây, chính là đưa ta ra ngoài chết, có gì khác nhau? Nhưng mà, Tôn Sách sợ là sẽ không gặp ta trước khi chết, hắn muốn gặp, có lẽ chỉ là cái đầu của ta. Đầu rời khỏi thân, sẽ nhỏ lại, Tôn Sách, ngươi nhìn thấy cái đầu đã thay đổi này, có thể nhớ rõ ta trước kia ra sao không? Một khi cái đầu này rời khỏi cổ, bao nhiêu xấu xí, ngươi có thể nhận ra ta sao?
Hoặc là, ta chết ở chỗ này, bọn họ chỉ nhìn thấy một thi thể nữ nhân thối rữa hoặc khô quắt, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Tôn Sách nhất định sẽ cho là hắn lại bị ta lừa. Nếu thật thế, hắn sẽ càng tức giận, có phải sẽ thề phải bắt giữ Triệu Như, muốn nhìn thấy Triệu Như bị thiên đao vạn quả, nhận hết đày đọa mà chết? Thật muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn, mở to hai mắt, miệng há to, viền râu thưa thớt liệu có vểnh lên, giống như râu của đại ca vậy? Khẳng định nhìn rất vui. Nghĩ đến đây, ta không nén nổi nụ cười, cười lớn tiếng, cười không hề cố kỵ, cười tới lệ rơi đầy mặt.
Ta cứ cuộn lại ở trong này, phần lớn thời gian ngẩn ngơ nhìn vách tường, thật sự nhịn không được tịch mịch, ta đành liều mạng hồi tưởng lại quãng thời gian tốt đẹp trước kia, hồi tưởng lại tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh của ta, chỉ có như vậy, ta mới có dũng khí sống sót, mới không nổi điên.
Nản chí ngã lòng, cuộc sống như cái xác không hồn trôi qua thật lâu, ta không biết từ lúc nào, y phục trên người từ từ cảm thấy phong phanh, nhà giam bắt đầu phát ra khí lạnh, mùa đông đã tới, sắp tới cuối năm chưa? Cũng may trang phục vẫn còn vài món, ta nhìn ngoại y đặt ở bên cạnh, trong lòng cười khổ, bọn họ đến cơ hội thay đồ, tắm rửa cũng không cho ta, thỉnh cầu của ta không ai để ý. Rơm rạ bên cạnh vẫn tản ra mùi nấm mốc, chăn mền kia vừa bẩn vừa hôi, chỉ cần lạnh không chết, ta sẽ không động tới, cố nhẫn nại là được. Cảm giác trên người ghê tởm những ngày đầu đến giờ đã không còn nữa, ta nơi nào còn có hương vị nữ nhân? Vừa bẩn vừa hôi, đến một nữ nhân bình thường còn không đủ tiêu chuẩn, chết ở cái dạng này, nhất định rất khó coi, rất ghê tởm, chỉ sợ chính là thứ người Giang Đông muốn thấy nhất. Ta cũng không muốn cho bọn họ cơ hội cười nhạo, trước khi chết nhất định phải mặc một bộ đồ sạch sẽ, nhất định phải khiến bọn họ thất vọng, ta, Triệu Như, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, chẳng sợ chết, nhưng phải giữ được tôn nghiêm của chính mình, Tôn Sách, ngươi sẽ phải thất vọng thôi!
Thời gian chậm rãi trôi đi, cuộc sống cứng nhắc đã trở thành thói quen, có đôi khi nghĩ lại, cũng phải phục chính mình, có thể sống lâu đến vậy. Tuy ta đã mất đi cảm giác, cũng biết thời gian đã trôi qua rất lâu. Tuy rằng ngửi thấy hương vị ghê tởm kia, nhưng khí lạnh vẫn khiến ta phải lấy chăn mền trùm lên người. Giữ lại những y phục thật sự cần theo nhu cầu thực tế, còn lại bị ta xé thành từng mảnh nhỏ, ngoại trừ thấm nước lau cơ thể, đa số là dùng đi dùng lại ở những nơi nhất định phải dùng. Cuộn mình trong tấm chăn bẩn thỉu, ta chỉ biết cười nhạo bản thân, cao ngạo tới đâu cũng không qua được hiện thực, đây chính là tình cảnh bi ai của ta. Không biết Tôn Sách còn có thể bỏ tù ta bao lâu, không biết chủ công đã biết tin ta mất tích chưa, có lấy được Hán Trung chưa? Chắc đã lấy được. Chỗ ca ca có thuận lợi không? Chắc rất thuận lợi đi. Ôi, ta cuối cùng là ngu, hay là đần đây?
Trong cảnh vạn bất đắc dĩ, tân niên năm 211 đã tới. Nghe bên ngoài truyền tới tiếng pháo nổ loáng thoáng, ta mới ngạc nhiên biết được thời gian, đã dài như vậy, ngoại trừ tiếng ngục tốt gõ cửa, đó là âm thanh duy nhất ta nghe được tới giờ. Tiếng pháo nổ, qua năm rồi, ta lại sống qua một năm nữa. Sống nhiều năm như vậy, một mình đón năm mới với ta mà nói đã thành thói quen, lúc này, nhìn ánh mặt trời nhạt nhòa trên tường, đây là mặt trời đầu tiên của năm, tịch mịch và vô vọng lần đầu nảy sinh trong lòng, ta có thể nhìn thấy ánh mặt trời của năm tới không?
Giữ lại chút nắng trong lòng bàn tay, nhịn không được hôn nó, cảm giác lạnh lẽo không biết là do lòng bàn tay ta hay do ánh nắng vốn đã lạnh. Người trong nhà đang làm gì, tỉ tỉ và đại tẩu có may áo mới cho ta không? Các nàng luôn coi ta là trẻ con, mỗi người một bộ, một bộ nữ trang, một bộ nam trang. Năm trước cùng mấy đứa cháu so quần áo mới, ta thế nào cũng không ngờ mình sẽ chết khó coi thế này. Nhìn ánh sáng trong tay, trước mắt ta hiện lên chính là nụ cười vui vẻ của người thân, ta nhớ nhà, các người nhất định cũng đang nhớ ta! Sớm biết vậy, ta nên ở nhà cùng người thân đón tết rồi hãy đi tìm cái chết.
Cuộc sống ngày lại ngày trôi qua, khí hậu dần dần biến đổi, mùa đông cuối cùng cũng trôi qua. Nhưng năm nay rét tháng ba đặc biệt lạnh, đáng lẽ thời tiết đã ấm áp hơn, hai ngày nay lại rất lạnh, cho dù có mặt trời chiếu vào, vẫn thấy lạnh. Cuộn chặt mình trong chăn, trên người cuối cùng cũng có chút ấm áp. Nhưng mà mấy ngày miệng đắng lưỡi khô luôn muốn uống nước. Vài ngày trước còn giữ lại được chút để dùng, mấy ngày nay đã bị ta uống sạch, cảm giác vẫn chưa đủ. Biết dù ta xin bọn họ cũng không để ý, đành cắn răng chịu đựng, nửa bình nước, từ từ uống cũng có thể trải qua buổi sáng. Cũng may ta đã quen dùng giấc ngủ giết thời gian, đang ngủ sẽ không có mấy cảm giác.
Khiến ta nhận ra được mình sinh bệnh, là mãi tới mấy ngày sau đột nhiên có âm thanh vọng vào. Hôm nay, ta còn đang ngủ, tiếng đập cửa dồn dập khiến ta tỉnh lại. Ta nhìn hốc cửa nhỏ, nửa ngày không có cơm canh đưa vào. Lúc ta bắt đầu bực mình, một giọng nói truyền vào:
Người ở bên trong, lại gần đây.

Ta nghe xong phản ứng là dụi mắt, không phải đang ngủ nha! Giọng nói kia một lần nữa lại vang lên:
Ngươi có nghe thấy không?

Lần này ta nghe rõ rồi, quả nhiên có người nói chuyện với ta, ta kích động lập tức nhào tới ô cửa nhỏ:
Có, ta ở đây, nghe được. Ngươi là ai? Sao lại đến nói chuyện với ta?

Người ngoài cửa hình như do dự một chút mới nói:
Ta là đại phu, đến khám bệnh, ngươi vươn tay ra đây.

Khám bệnh, là ý gì? Ta nghi ngờ hỏi:
Ta không có bệnh, ngươi có ý gì?


Ngoài này phát sinh ôn dịch, ngục tốt gọi ta tới. Ngươi nhanh lên.
Giọng nói kia có chút không bình tĩnh.
Ta ngây người. Trong lao ngục có ôn dịch, đây cũng là chuyện rất bình thường, ta không nghĩ tới thôi. Chẳng lẽ nói mấy ngày nay ta ham ngủ, miệng khô, tình huống này, chẳng lẽ… Chẳng lẽ, ta cũng bị nhiễm rồi?
Người ngoài cửa không nghe tiếng trả lời, có chút sốt ruột:
Ngươi có khám hay không? Nói một câu được không? Ta không có nhiều thời gian, bọn họ cho ta rất ít thời gian.

Ta phục hồi tinh thần, cười khổ một tiếng:
Ôn dịch? Rất nghiêm trọng phải không? Ta không tới gần cửa được, ngươi nói triệu chứng đi, ta ở ngoài cũng là một đại phu không tệ, có thể biết mình bệnh hay không. Nói không chừng ta kê đơn còn tốt hơn ngươi.

Người bên ngoài do dự một chút liền nói:
Lần này ôn dịch nghiêm trọng, đã chết vài người, nếu không… Mấy đại phu chúng ta cũng có chút thúc thủ vô sách, ngươi đã nói vậy, có thể thử xem.
Hắn nói một ít triệu chứng rõ ràng: miệng khô, phân loãng, không có cảm giác thèm ăn, mê man, phù nề nghiêm trọng, từ từ hôn mê… ta đã có ba triệu chứng rồi.
Do dự nói cho hắn một phương thuốc:
Ta chưa nhìn thấy bệnh nhân, chỉ có thể theo bệnh trạng mà kê, các ngươi cầm đi thử xem sao. Ta không dám nói phương thuốc này sẽ có tác dụng.

Một lát sau, giọng nói cao hứng của người bên ngoài truyền vào:
Nhìn không ra ngươi lại là cao thủ, phương thuốc này chúng ta mượn tạm. Ngươi phạm tội gì? Sao lại bị nhốt trong địa lao?

Ta linh cơ chợt động, vội vàng trả lời:
Nơi này là địa lao? Ta cũng không biết, ở bên ngoài ta có danh là tiểu thần y đấy.

Không đợi ta nói hết lời, có người chạy tới:
Ngươi sao còn ở đây? Khám xong chưa? Mau đi ra.

Ta chưa kịp nói gì thêm, tiếng bước chân đã rất nhanh biến mất. Ta cười khổ ngồi trở lại. Địa lao, nơi đây thì ra là địa lao, xem ra, đừng nói Tôn Sách sẽ tới gặp, chỉ sợ ta cả đời này cũng đừng nghĩ còn sống ra ngoài hay gặp ai. Bí mật bỏ tù, Tôn Sách, ngươi muốn để ta chết bí mật ở đây, không kẻ nào biết phải không? Nếu vậy, ngươi cần gì đày đọa ta, thật sự hận ta đến thế sao? Xem ra, trận ôn dịch này đến thật đúng lúc, ta có sống qua được không? Hay là cứ thế giải thoát vậy? Chậm rãi chịu đựng, tuy rằng rất muốn thoát khỏi khốn cảnh, nhưng mà cứ thế này mà chết, ta không cam lòng!
Trận ôn dịch này khí thế thật mạnh, không đầy hai ngày, ta đã đoán được mình thật sự nhiễm bệnh. Do dự nửa ngày, ta không muốn uống thuốc, có lẽ thật sự đã tuyệt vọng, cũng muốn như vậy mà giải thoát! Dần dần, cơm ngày càng cứng, ăn không vô nữa, nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt vào, lại nhịn không được muốn nhổ ra. Vị càng lúc càng nhạt, dưa muối ăn cũng chẳng còn hương vị, cảm giác duy nhất là muốn uống nước. Nhìn thấy mỗi ngày nước đều bị uống sạch mà cơm canh không được động mấy, ngục tốt cuối cùng cũng cảm giác có vấn đè, đổi cơm canh thành cháo loãng, hai ngày qua còn đưa thuốc tới. Trong hoàn cảnh này, thuốc thang căn bản cũng không chữa được bệnh, nước uống cũng chỉ để giải khát.
Trong hoàn cảnh đó, ta lại tới tháng, trên người vẫn rất lạnh, cơn lạnh trong bụng càng đau đớn không thôi, đừng nói tới cơm, đến nước lạnh mỗi ngày đều không uống nổi, phải tranh thủ thuốc còn nóng uống thay nước. Ngăn không được đau đớn trong bụng, ta cuộn chặt thân thể, nằm một chỗ, cố gắng bảo vệ chút hơi ấm trên người, từ từ mê man.
Ầm một tiếng thật lớn, khiến ta từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Miễn cưỡng mở mắt, lại thấy Trình Phổ đứng trước mặt. Ta ngây người một lát, lập tức cao hứng, xoay người ngồi dậy, ánh mắt nhìn hắn ngập tràn mong đợi:
Có phải Bá Phù đồng ý xử ta không? Lão tướng quân phụng lệnh đem ta ra ngoài hay đến lấy đầu ta?
Bất kể thế nào, so với hiện tại vẫn tốt hơn.
Trình Phổ nhìn kỹ ta trong chốc lát, lại nộ khí trùng thiên:
Triệu Như, ngươi lại muốn chơi trò gì? Lần trước là tuyệt thực, lần này giả bộ bệnh hả?

Ta ngây ngẩn cả người:
Lão tướng quân đang nói cái gì? Ta có giả bệnh đâu? Càng không chơi trò gì cả!

Trình Phổ không để ý ta, quay ra nói với ngục tốt:
Các ngươi mù mắt à, hắn giống người có bệnh sao?

Ngục tốt kia sợ hãi lui về sau từng bước:
Mấy ngày nay hắn dùng rất ít cơm, tiểu nhân…

Trình Phổ lại liếc mắt nhìn ta:
Lại không ăn cơm? Xem ra, ngươi thật muốn chúng ta khó xử, ta nói rồi, ngươi chưa quên chứ? Hay là cơm canh ở đây ngươi ăn không quen? Ta quên mất, ngươi là một đại thương nhân có tiền, hưởng thụ đã quen, cơm canh nơi này tất nhiên là ăn không trôi.

Nghe bọn họ nói xong, ta hiểu ra, chắc ngục tốt thấy ta mấy ngày nay giảm bớt cơm canh, nghĩ ta có khả năng nhiễm ôn dịch, cho nên bẩm báo cấp trên. Cơn đau trong bụng càng nghiêm trọng, máu ở thân dưới càng ra mạnh hơn bình thường, không áp chế nổi. Thất vọng lại thêm xấu hổ và giận dữ, sờ gương mặt đã có chút nóng lên, ta nở nụ cười, chắc hẳn mặt ta lúc này rất hồng hào, thần thái mười phần đi? Chẳng thể trách Trình Phổ nói ta giả bệnh gạt người, hừ, cho dù là bệnh chết, ta cũng sẽ không cầu các ngươi, huống chi, Giang Đông các ngươi nếu đã muốn đối xử với ta như vậy, ta cần gì phải vì gặp Tôn Sách mà mặt dày sống sót.
Nghĩ đến đây, ta lạnh lùng trả lời Trình Phổ:
Ta không nói cơm canh không tốt, một tù nhân không có tư cách nói như vậy. Ngục tốt chẳng qua sợ ta chết, không thể trả lời cấp trên, bởi nếu ta chết, các ngươi không còn đối tượng để căm phẫn nữa.
Không để ý tới Trình Phổ, ta nói với ngục tốt:
Các ngươi yên tâm, ta nhất thời không chết được, cũng sẽ không tự sát. Hừ, Triệu Như dù đi lừa người ta, nhưng lời đã hứa quyết không đổi ý. Biết người Giang Đông hận ta thấu xương, ta sẽ không để các ngươi gán thêm tội phản lời thề đâu. Về phần cơm canh, mấy ngày nay ta ngủ nhiều, sợ là nhầm giờ các ngươi đưa cơm, khiến các ngươi hiểu lầm. Từ ngày mai, phiền các ngươi gõ cửa, ta sẽ không để lỡ nữa. Còn nữa, ta không có chuyện gì làm, tất nhiên ăn không hết nhiều cơm như vậy, về sau lấy ít đi, non nửa chén là được rồi, tránh cho đại nhân nhà ngươi chê ta ăn nhiều. Nếu các ngươi có thể cho thêm nửa chén nước, ta vô cùng cảm kích. Giờ các ngươi đi cả đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta.
Nói xong, không để ý tới bọn họ, trùm chăn xoay người nằm xuống.
Trình Phổ không nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, quay lại gọi hắn:
Trình đại nhân, có thể nhờ ngươi một chuyện không?

Hắn chậm rãi xoay người lại:
Hừ, ngươi lại có chuyện. Nhịn không được?

Ta không để ý ánh mắt châm chọc của hắn, lấy một mảnh áo đưa ra:
Thật xin lỗi, vừa rồi quên mất. Ta có việc. Các ngươi không cho ta nói chuyện với ngục tốt, cũng không cho ta truyền ra ngoài thứ gì, ta đành chờ ngươi tới, phiền ngươi đem cái này giao cho Ngô hầu các ngươi.

Trình Phổ kỳ quái nhận món đồ. Đây là mảnh vải áo tràn ngập chữ viết bằng máu (không có cách nào, hai ngày liền ta xin giấy bút, bọn họ đều không để ý ta, ta đành phải dùng áo trong và máu để viết), là bản cung của ta, trên đó tất nhiên là nói hươu nói vượn một phen. Kỳ thực, cũng không tính là nói bậy, chẳng qua viết lại lời đồn ở Giang Đông nói ta hãm hại, lợi dụng Tôn Sách xuất hiện sau khi thân phận ta bại lộ. Bao gồm cả hai lần hắn gặp chuyện, đều tả thành ta vì lấy được sự tin tưởng của hắn mà bày mưu. Tôn Sách chắc sẽ hiểu ý ta, dù sao các ngươi đã tin, vậy ta cho các ngươi chứng cứ là được, cũng coi như tận nghĩa bằng hữu, cho ngươi lý do giết ta, tránh ngươi bị người ta mắng. Trong lòng ta, đã không nhìn thấy ảo tưởng về bọn họ nữa.
Ta nằm xuống như cũ, nhắm mắt cười nói:
Kỳ thực ta rất ngốc, qua thời gian lâu như vậy mới hiểu ra ám hiệu của đại nhân, mới biết nguyên nhân Ngô hầu không xử trí ta. Đúng vậy, bất kể thế nào, ta từng giúp đỡ hắn, Ngô hầu các ngươi trọng tình trọng nghĩa, khắp thiên hạ đều biết, cho nên chưa có lý do đầy đủ, hắn muốn giết ta, sẽ khiến người khác nói ra nói vào. Ngươi đem cái này cho hắn, bất kể hắn muốn xử ta thế nào, cũng sẽ không ai nói linh tinh nữa. Cho dù ta chết ở đây, cũng là tự tìm, hắn đã tận tình tận nghĩa rồi.

Trình Phổ nghe ta nói xong, nhìn bản cung nửa ngày, mới nghe tiếng dậm chân của hắn:
Triệu Như, ngươi… Lại viết mấy thứ này. Tốt, tốt, ngươi dám viết, ta dám đưa thay ngươi.
Hắn xoay người rời đi.
Ta với theo một câu:
Xin đại nhân chuyển cáo tới Ngô hầu, hắn nếu còn chút tình nghĩa, giúp Triệu Như được thống khoái, đưa thi thể ta trở về, cho ta được an táng ở quê hương, Triệu Như chết cũng cảm kích vạn phần.

Ai biết Tôn Sách xem xong bản cung bằng máu này sẽ nghĩ thế nào? Có lẽ, đợi hắn bằng lòng gặp ta hoặc hạ lệnh giết ta, ta đã bệnh chết ở chỗ này. Bất kể thế nào, ta cũng muốn hồn về quê cũ, đưa bọn họ thứ này, theo tính cách của Tôn Sách, chắc sẽ cho ta về nhà. Nghe ngoài cửa lao một lần nữa bị khóa lại, ta cuộn mình, khóc không tiếng động. Vũ ca ca, ta có phải rất ngốc không, biết rõ bọn họ đối với ta chỉ còn oán hận, còn suy nghĩ cho Tôn Sách. Có bản cung viết bằng máu này của ta, Tôn Sách sẽ không bị thế nhân mắng là kẻ bất nghĩa. Tôn Sách, vì phần tâm tư này, ngươi cho hồn phách ta về nhà đi, ta thật sự nhớ người nhà, nhớ chủ công bọn họ.
Nếu Trình Phổ không nhìn ta có bệnh, ngục tốt cũng không để ý nữa, ta lại được đãi ngộ như trước, đến thuốc ấm cũng không còn. Ta cố gắng nhẫn nại, cơm ăn không vô, ta vẫn bưng lên ép mình ăn vài miếng, còn lại đổ vào bồn cầu, để ngục tốt nghĩ ta ăn hết. Nước có cấp thêm nửa chén, ngoại trừ uống mấy miếng, toàn bộ ta dùng để tẩy rửa thân thể, cố gắng để mình chết sạch sẽ một chút.
Lại qua vài ngày, vẫn chưa biết Tôn Sách có gặp hay giết ta không, ta cũng đã hoàn toàn hết hy vọng. Bệnh tình nặng lên nhanh chóng, ngoại trừ cả người vô lực, thời gian mê man cũng dài hơn. Ban đầu, ta còn cố gắng lúc ngục tốt đưa cơm sẽ giữ mình tỉnh táo, dần dần không kiên trì nổi nữa. Người càng ngày càng nóng, cổ họng càng ngày càng đau, cảm giác càng ngày càng lạnh, thân thể càng ngày càng suy yếu, cơ hồ cả ngày đều ở trạng thái mê man. Bỏ đi, sinh mệnh đối với ta mà nói đã không còn ý nghĩa, chết ở đây, sau này mọi người còn đánh giá tốt về ta, dù sao kẻ ngốc như ta vẫn tương đối hiếm gặp. Từ bỏ đi, đã tới lúc hoàn toàn từ bỏ rồi, ta mang theo ý nghĩ như vậy, không còn chống cự nữa.
Mỗi ngày vào thời gian tỉnh táo, ta đều nhớ tới mọi người, nhớ tới người thân, ta thật quá ích kỷ, chưa từng để ý tới cảm nhận của mọi người, thậm chí đến cảm nhận của Tôn Sách cũng chưa từng bận tâm. Hiện giờ, ta sắp rời khỏi các ngươi, đều tha thứ cho ta được không? Ý thức như sương mù hỗn độn, ý nghĩ rõ ràng nhất chính là ba chữ
thật xin lỗi
, bất luận là bị nước sông lạnh lẽo bao phủ, hay bị cơn nóng xâm nhập, đứt quãng thay nhau xuất hiện, không phải là nỗi thống khổ trên thân thể, mà là ý niệm tình cảm áy náy và không thể dứt bỏ từ tận đáy lòng.
Kỳ thật, cảm giác mê man cũng tốt, bởi vì ta ngủ gặp được rất nhiều giấc mộng đẹp. Ta mơ thấy ca ca mang theo ta đi chơi giữa đồng ruộng quê nhà; mơ thấy chủ công cười với ta bên bờ Hoàng Hà. Lúc trời lạnh, chủ công sẽ đem lò sưởi trong lòng vứt cho ta, tuy rằng không có cảm giác nóng của lửa, nhưng thư thái hơn nhiều. Lại mộng thấy đại ca bọn họ cho ta uống rượu, nói uống nhiều một chút sẽ không lạnh nữa; còn thường xuyên mơ thấy việc tranh cãi với Tam ca, hắn oán trách ta không nghe lời, chạy tới Giang Đông chịu chết. Ta cười, nói với hắn, Bá Phù sẽ không hại ta, chúng ta là bằng hữu sinh tử, bọn họ sẽ tha thứ cho ta. Lại nói, ta sẽ tới gặp Bá Phù, nói xin lỗi, các người tha thứ cho ta, không hận ta nữa có phải không? Trong mộng, Tôn Sách và Chu Du chỉ cười, liên tục gật đầu nói đúng, chúng ta tha thứ cho ngươi, không trách ngươi, chúng ta là hảo huynh đệ, hảo bằng hữu. Vô số lần từ trong mộng tỉnh lại, nghĩ lại chuyện trong mộng rồi cười, mặc dù cười, lại nghĩ lúc này nếu không thể không chết, mang theo giấc mộng đẹp mà chết, là chuyện rất thư thái. Sâu trong nội tâm ta vẫn ngốc như vậy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.