Q.1 - Chương 32: Điền Trù Đã Tới


Số từ: 2229
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Ở Thọ Quang, sau khi Điển Vi đã đi, ta suy nghĩ cẩn thận một hồi, xem ra chiến sự phương bắc quả thật như lời Vũ ca ca nói, khó mà chấm dứt sớm. Nếu như Bảo Tín còn sống, mọi chuyện đã khác, nhưng ông ta chết rồi, loạn Duyện châu không thể tránh được. Lúc này ta đi gặp Tào Tháo không có ý nghĩa gì, với lại, tới đó lúc này cũng vô dụng. Ta cứ nên làm việc của mình trước đã.
Một tháng sau, Tần Dũng đã đến, ngoại trừ mang tới lời hỏi thăm của bà con, còn nói:
Công tử, Điền Trù kia đã vào núi rồi, còn đem theo mấy trăm hộ dân, hơn nữa vẫn còn người đang tới. Hiện tại trong sơn trang có chút loạn. Chu bá bá bảo tôi tới báo cho công tử biết, mời cậu về một chuyến sắp xếp mọi chuyện.
A, chuyện lớn rồi, sự tình trong sơn trang nhất định phải sắp xếp cho tốt, không chỉ là an bài đám người Điền Trù, quan trọng là căn cứ ở đó tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.
Sắp xếp xong xuôi cho Tần Lợi cùng việc huấn luyện năm trăm tinh binh hộ vệ, sắp xếp xong căn cứ hải quân cho Quản Hợi, ta rời khỏi Thọ Quang đi lên phía bắc.
Lần này, dọc đường ta không dám trì hoãn thời gian, dùng gần mười ngày chạy về tới núi. Không kịp nói nhiều với mọi người, ta lôi mấy vị lão nhân gia tới từ đường. Nhìn bọn họ, ta thở dài:
Các bá bá, Triệu Như đã nói rồi, chỉ cần Điền tiên sinh tới đây, liền để ông ta chủ trì mọi chuyện, sao bây giờ lại thế này? Ta thấy quan hệ hai bên không được tốt lắm nha!

Chu lão bá thở dài:
Công tử, cậu không ở đây, các hộ nông dân không chịu nghe lời chúng tôi, không chịu để Điền tiên sinh sắp xếp!
Ta cười:
Sợ là các bá bá cũng không muốn thôi! Nếu không, các vị nói lại lời kia của ta, bà con sao lại không nghe?


Nơi này dù sao cũng do một tay công tử gây dựng, cậu lại là trang chủ do bà con cùng nhau công nhận, bảo chúng tôi giao hết quyền cho một người lạ, việc này…..

Ta thở dài:
Nhưng mà, ta thật sự không có thời gian ở lại đây! Huống hồ, chuyện buôn bán bên ngoài phát triển quá nhanh, sức lực của ta không thể nào cáng đáng cả nơi này. Hiện tại, người càng lúc càng đông, nhất định phải để một người biết cách quản lý chủ trì. Bằng không, sẽ càng ngày càng loạn, Vô Ưu sơn trang không thể không lo lắng được.

Kỳ thực, Điền Trù căn bản không ngờ trong núi lại có nhiều người như vậy, lại còn tổ chức thành sơn trang. Sau khi được Công Tôn Toản tha khỏi ngục, ông ta từ chối lời mời của Viên Đàm, mang theo Điền gia cùng họ hàng thân thích, đi tới núi Từ Vô. Ông ta thật sự muốn ẩn cư trong núi, không xen vào việc Công Tôn cùng Viên gia tranh đấu. Sau khi tới nơi, nhìn thấy trong núi nhà cửa đan xen thành thôn trang, ông ta vô cùng kinh ngạc. Càng ngạc nhiên hơn chính là: người trong sơn trang đối với sự xuất hiện của ông ta đều hoan nghênh, giúp sắp xếp nơi ở, xây nhà dựng cửa. Đồng thời cũng khiến ông ta hiểu rõ, nơi này đã có chủ nhân. Vô Ưu sơn trang đối với bất cứ ai muốn gia nhập đều đón tiếp, nhưng dù một chút cũng không cho phép thiếu tôn trọng với trang chủ.
Thời gian mới qua hai tháng, mâu thuẫn trong sơn trang đã xuất hiện. Người tới cùng Điền Trù ngày càng đông, dân cư cũng nhiều hơn nhân số trước đây của sơn trang. Dần dần, nhóm người Chu lão bá cảm nhận được áp lực. Những người đó chỉ nghe lời Điền Trù, căn bản không hề để ý sự quản lý của bọn họ. Tuy rằng hai bên không có xung đột ra mặt, nhưng mạch nước ngầm đã bắt đầu chảy. Chu lão bá bọn họ không thể liên hệ với ta để báo tình hình, cũng không dám tự tiện làm chủ. Điền Trù là một người rất tôn trọng quy củ, nhưng mà, người ngày càng nhiều, không có cách quản lý rõ ràng, sự tình càng rối loạn. Cũng may ta phái người đến gọi Tần Dũng, mọi người nhanh chóng gọi ta trở về.
Lúc này, nghe xong lời ta nói, mọi người đều im lặng, bọn họ cũng hiểu ta nói rất đúng. Qua một lúc, Chu lão bá nói:
Thế này đi công tử, cậu vẫn là trang chủ, chúng ta có thể để Điền tiên sinh giúp đỡ cho cậu, gọi là phó trang chủ. Cậu không ở đây, ông ta sẽ quản lý nơi này, lúc cậu về, sẽ theo lời cậu nói. Nếu không, mọi người sẽ không chấp nhận.
Mọi người ở đó đều gật đầu.
Ta cân nhắc trong chốc lát, ngẫm lại cũng chỉ có cách đó. Dù sao ta cả năm cũng chẳng ở đây mấy ngày, chính hay phó đều được, cũng chỉ là tên gọi mà thôi. Đồng ý với phương pháp của mọi người, ta vội vàng cho người mời Điền Trù tới. Điền Trù đã nhận được tin tức, biết trang chủ nơi đây đã về, ông ta cũng muốn cùng ta trao đổi một chút, nếu không nơi này thật sự rất loạn.
Nghe thấy Điền Trù đã tới, ta vội chạy ra ngoài đón. Nhìn người trước mắt khoảng hơn ba mươi tuổi, ta cũng thấy tiếc, một người tài năng, trong loạn thế này lại không thể thi triển tài hoa, phải ở nơi này mai một cả đời, thật sự là ông trời bất công. Nghĩ tới ông ta, lại nghĩ tới Vũ ca ca, huynh ấy chẳng phải càng đáng tiếc sao! Ta đang thở dài, Điền Trù nhìn thấy ta cũng chấn động, ông ta nghĩ sao cũng không nghĩ ra, ta lại chỉ là một thiếu niên như vậy.
Thấy ông ta có vẻ kinh ngạc, ta mỉm cười tiến lên chào:
Điền tiên sinh, tiểu tử đã sớm nghe đại danh tiên sinh, hôm nay gặp mặt, thật sự là tam sinh hữu hạnh, nay kính ngài một lễ.

A! Không dám, không dám.
Ông ta kịp phản ứng. Ta cười:
Mời tiên sinh vào trong, chúng ta nói chuyện, thế nào?

Tạ trang chủ. Trang chủ, mời!

Vào tới bên trong, ta cười nói:
Điền tiên sinh, ngài kêu tôi Tử Vân là được rồi, danh vị trang chủ chẳng qua do bà con nơi này nâng đỡ, Triệu Như vốn không gánh được, bất đắc dĩ vì tình nghĩa của mọi người, đành miễn cưỡng tiếp nhận. Ngài gọi như vậy, khiến tôi xấu hổ vô cùng.

Điền Trù nhìn ta, cũng cười:
Trù vốn tưởng rằng trang chủ nơi này nhất định là một nhân vật rất lợi hại, mới có thể trong lúc loạn lạc xây dựng được một nơi thế ngoại đào viên thế này. Không thể ngờ được. Ôi.

Ta cười:
Tiên sinh hôm nay gặp tôi, thấy chẳng qua cũng chỉ là một phàm nhân nên có chút thất vọng sao?

Điền Trù cũng cười:
Không phải, tôi chỉ là không nghĩ đến trang chủ tuổi còn trẻ như vậy. Càng có thể thấy, cậu không phải là người tầm thường.

Ta nói:
Tiểu tử chẳng qua có chút tài gạt người thôi, tiên sinh mới là đại tài đương thời. Vô Ưu sơn trang đã có tiên sinh, về sau mới thật sự là không cần lo lắng. Tiểu tử cũng không khách khí, từ hôm nay trở đi, sẽ đem mọi chuyện giao cho tiên sinh. Tôi sẽ nói cho mọi người biết, ngài từ hôm nay trở đi chính là phó trang chủ nơi này.
Thấy Điền Trù định lên tiếng cự tuyệt, ta ngăn lại ngay:
Tôi biết, để tiên sinh làm phó trang chủ nơi đây thật sự ủy khuất cho tiên sinh. Vốn dĩ, ý Triệu Như muốn giao nơi này cho một người có tài đức, tôi thật sự không có khả năng này. Chẳng qua vì tiên sinh mới tới, cho nên bà con còn chưa biết năng lực cùng con người của tiên sinh, để tránh hiểu lầm, tôi tạm thời vẫn phải làm trang chủ thôi.

Điền Trù nghe ta nói, rất không tự nhiên:
Chuyện này trang chủ hiểu lầm rồi. Điền Trù tuyệt đối không có ý này. Dù sao đi nữa, phải tính thứ tự trước sau. Nơi này do trang chủ một tay gây dựng nên, chúng tôi chỉ là khách, nào có đạo lý khách đoạt ngôi chủ? Trù cũng biết đến cùng tôi có một số người không hiểu quy củ, tôi sẽ ra sức quản chế bọn họ.

Ta cười ha hả:
Tử Thái tiên sinh mới là hiểu lầm. Như vậy đi, tôi và ngài cũng không cần khách khí. Ngài hơn tôi vài tuổi, tôi kêu ngài tiên sinh, ngài gọi tôi là Tử Vân, được không? Nếu không, mọi người khách khí như vậy làm sao mà ở chung lâu dài?

Điền Trù cũng nở nụ cười:
Xem ra, Tử Vân trang chủ cũng là người sảng khoái. Như vậy cũng được, cậu có yêu cầu gì cứ việc nói ra, Trù sẽ cố hết sức để làm.
Ông ta nghĩ thầm, nếu không làm được, ta mang người đi tìm chỗ khác vậy.
Ta nhìn sắc mặt ông ta, tất nhiên hiểu được ý tứ của ông ta, vì triệt để tiêu trừ nỗi lo về sau, ta nói rõ ràng:
Tiên sinh, tôi ở trong này, thực tế chính là trang chủ hữu danh vô thực. Vốn dĩ nơi này tất cả đều do các lão nhân gia quản lý. Không giấu gì tiên sinh, tôi ở bên ngoài có làm ăn một chút, thường xuyên đi lại nam bắc, căn bản không thể quan tâm nơi này. Tôi sớm biết tiên sinh có tài quản lý, năm trước tới Dịch Kinh, biết tiên sinh sẽ không được Công Tôn sử dụng, chuyện ngài ẩn cư điền viên chỉ là sớm muộn. Cho nên, lúc đầu năm tôi rời khỏi nơi này, cũng đã nói với mọi người, nếu như tiên sinh tới, nơi này sẽ do ngài làm chủ. Có điều, bà con nơi này quá ưu ái Tử Vân, cho nên khiến tiên sinh lâm vào tình trạng khó xử. Tôi lần này trở về, chính là muốn tự mình bồi tội tiên sinh, cũng chân thành mời tiên sinh vì dân chúng trên dưới, giúp tôi quản lý nơi này, được không?

Điền Trù miệng há hốc:
Thì ra trang chủ đã sớm biết Điền Trù muốn ẩn cư sao? Có điều…

Ta thở dài, biết quá nhiều, cũng khó giải thích:
Không sai, tôi ở U châu nhiều lần nghe nói tới đại danh của tiên sinh. Lưu châu mục nếu ra đi, ngài tất sẽ không vì Công Tôn mưu sự. Viên Thiệu người này nhiều tham vọng nhưng không có bản lĩnh, như tài năng của tiên sinh, đương nhiên không muốn để y sử dụng. Hai bên khó xử, vì giữ tính mạng người nhà, ngài chỉ có thể mang mọi người ẩn cư, đây cũng là tình lý bên trong sự việc. Mà quê hương của tiên sinh ở đây, tất nhiên sẽ nghĩ tới nơi này ẩn cư.

Nghe xong giải thích của ta, Điều Trù cười khổ:
Tử Vân trang chủ thật lợi hại. Chẳng thể trách bà con nơi này đều coi cậu như người trời, không cho phép bất cứ sự xâm phạm nào tới cậu. Có điều Tử Thái cũng phục cậu rồi.

Nghe xong lời ông ta nói, ta thuận thế nói tiếp:
Nếu tiên sinh thấy Triệu Như có thể kết giao, mong tiên sinh đáp ứng chuyện này, nhận lấy chức phó trang chủ được không? Kỳ thực, tôi chủ yếu ở ngoài suốt năm, không ở đây. Về sau, mọi chuyện đều do ngài làm chủ, tôi tuyệt đối không can thiệp. Xem như ngài giúp tôi, giúp dân chúng nơi này, được không?

Điền Trù cúi đầu trầm tư, ta cũng không quấy rầy ông ta, để ông ta ngẫm nghĩ một chút cũng tốt. Mãi nửa ngày sau, ông ta mới ngẩng đầu:
Được, Tử Thái đồng ý. Có điều, nơi này cậu vẫn là trang chủ.
Như vậy càng tốt, miễn cho ông về sau băn khoăn lo nghĩ, ta cũng gật đầu. Sự việc như vậy được thông báo, ta bảo Chu bá bá bọn họ nói rõ với người trong trang, đặc biệt chỉ ra, đây là ý của ta. Mọi người nghe xong, cũng không có phản ứng gì lớn, dù sao ta vẫn làm trang chủ là được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.