Q.2 - Chương 82: Lựa Chọn


Số từ: 3105
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Chuyện đã quyết định xong, mọi người cũng cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi cực độ, Tào Tháo cũng không còn sức nói chuyện khác, phất tay cho tất cả lui xuống. Ta không động đậy, đợi mọi người về hết, mới buông tay Tào Tháo ra. Tào Tháo nhìn ta nói:
Ngươi còn có lời muốn nói phải không? Tử Vân, lòng ta đau đớn quá!
Ta hiểu rõ, ông ấy không phải vì Hoàng đế, mà là vì Tuân Úc.
Nhìn Tào Tháo, ta cười khổ:
Lòng Văn Nhược tiên sinh, ngài sớm đã hiểu rõ mà. Tử Vân thay ngài làm người ác, buộc ông ấy đi làm việc ông ấy không muốn làm, là để ông ấy suy nghĩ cho kỹ, phân định giới tuyến rõ ràng với những người bên cạnh Hoàng đế. Tử Vân cũng không muốn mất đi người thầy, người bạn ấy.
Tào Tháo gật đầu:
Tử Vân, khổ cho ngươi, ngươi cùng ông ta nhiều năm quan hệ, chỉ sợ kết thúc rồi.
Ta cũng biết vậy, nhưng mà vẫn tốt hơn so với việc khiến ông ấy chết sớm:
Chuyện này thần nghĩ Văn Nhược tiên sinh về sau sẽ suy nghĩ cẩn thận. Lát nữa thần sẽ tới chỗ ông ấy nói chuyện.
Tào Tháo gật đầu.
Ta trầm mặc một chút, mới nói với Tào Tháo:
Kỳ thực, Văn Nhược nói cũng đúng, chúng ta không thể giam cầm Hoàng đế cùng các thân tín mãi mãi. Chủ công, chuyện Hoàng đế không giải quyết được sẽ rất phiền toái. Thần ở lại, chính là muốn cùng ngài bàn bạc vấn đề này.
Tào Tháo sửng sốt:
Ý Tử Vân là phải xử lý Lưu Hiệp kia, đổi một hoàng đế khác, giống như Đổng Trác sao?
Ông ta rõ ràng là nghĩ ngược lại.
Ta lắc đầu:
Tử Vân sao có thể nghĩ vậy, chuyện đó không thể được. Chủ công, từ lúc ngài nghênh đón Hoàng đế tới đây, thần đã suy nghĩ về vấn đề này. Quách Đồ nói rất có đạo lý: tuân theo thì mất quyền, không tuân lại là kháng mệnh. Lúc này cũng đã xuất hiện rồi. Chủ công, vị hoàng đế này không thể giữ bên người, nếu không vĩnh viễn luôn gặp phiền toái, trừ phi…
Nhìn ánh mắt Tào Tháo, ta nói tiếp:
Trừ phi, ngài đồng ý phế bỏ hắn, tự mình lên ngôi.
Tào Tháo há to miệng cả kinh, lập tức xua tay:
Ngươi đang nói gì? Tử Vân, ta đâu có đần độn giống Viên công. Thiên hạ hôm nay là của Đại Hán, ta là Đại tướng quân của Đại Hán, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này. Đúng là ta không cam tâm, hôm nay ta không muốn bỏ qua cho đám người đó. Ngươi…

Ta nhẹ nhàng nói:
Tử Vân biết ngài sẽ không làm. Nhưng mà, vị hoàng đế này trước sau sẽ không buông tay đâu. Sự việc lần này tuy rằng dẹp được, nhưng hắn sẽ không chết tâm. Thần đã nói rồi, tham vọng của hắn rất lớn, tuyệt đối không cam lòng làm con rối. Chủ công, tốt nhất đẩy hắn ra ngoài đi! Giá trị lợi dụng của vị hoàng đế này cũng chẳng lớn.
Tào Tháo cau mày:
Đẩy ra ngoài? Đẩy đi đâu? Lỡ rơi vào tay Viên Thiệu, đối với chúng ta càng bất lợi.
Ta gật đầu:
Không sai, muốn tống cổ hắn cũng phải tìm đúng thời cơ. Trong thời gian ngắn thì chưa được, sớm nhất cũng phải đợi chúng ta thống nhất bắc Trường Giang mới có thể thả hắn đi. Nếu không tuyệt đối có hại với nghiệp lớn của chủ công.

Tào Tháo thở dài, đi qua đi lại trong phòng:
Khó đấy! Cho dù có thời cơ, ta cũng không thể trực tiếp phái binh đuổi chúng khỏi Hứa Đô! Lúc trước đón về, sau lại đuổi đi, làm sao được?
Đáng đời, tự mình tìm khổ, trong lòng ta buồn cười, bên ngoài nói:
Chủ công, người ta hoàng đế cao ngạo, sao còn chờ ngài đuổi đi sao? Tự hắn trốn đi có phải tốt hơn không? Dù sao chạy trốn cũng là thói quen của hắn rồi.
Tào Tháo cười khổ:
Nói chuyện đứng đắn ngươi vẫn giỡn được
. Ta cười:
Tử Vân không đùa đâu, ngài chỉ có thể cho hắn trốn thôi, tuyệt đối không thể chủ động đuổi hắn đi.

Tào Tháo vỗ đầu:
Dùng cách gì đuổi hắn đi? Lúc này ta cũng muốn cách xa tên hoàng đế này một chút rồi. Tốt nhất hắn chạy thật xa, đừng tới phiền ta nữa.
Nhìn ông ta phiền não, ta cũng thấy đau, nghĩ một hồi rồi đem đối sách của Vũ ca ca ra nói:
Chủ công, đất trong thiên hạ đều là vương thổ; người trong thiên hạ, đều là vương thần. Thế này đi, đợi thời cơ chín muồi, chúng ta giúp hoàng đế lựa chọn một chư hầu hắn thích và tin tưởng, đuổi hắn ra khỏi Hứa Đô, tên nhóc kia muốn đi đâu đến với ai thì đến.

Tào Tháo nhìn ta hừ một tiếng:
Tử Vân, hôm nay ngươi kỳ quái lắm. Lúc này ngươi đề nghị đuổi hoàng đế đi, vậy đám người Đổng Thừa kia cần gì lưu lại? Hừ…
Ta cũng biết ông ta không cam lòng, đành phải tiến thêm một bước:
Chủ công, ngài còn chưa rõ dụng ý của Tử Vân sao? Đám người Đổng Thừa nếu ở đây là phiền toái, đi chỗ khác cũng sẽ phiền toái. Còn nữa, chỉ cần ngài không giết bọn họ, tình cảm của ngài với hoàng đế còn có thể cứu vãn. Hơn nữa, giam cầm là chủ ý Tử Vân nghĩ ra, về sau ai đàm tiếu cũng sẽ nói: Tào công là trung thần, chuyện năm đó là do tiểu nhân bên cạnh ông ấy làm ra, Tào công là mắc mưu kẻ tiểu nhân. Sử quan cũng sẽ cầm bút viết đúng sự thật, đó là chủ ý của Tử Vân, để đám người kia mắng là được.
Tào Tháo trong lòng căng thẳng:
Tử Vân, ngươi…
Ta cười nhạt:
Chủ công, Tử Vân nói rồi, đây là trách nhiệm của mưu sĩ. Thần nhất định vì chủ công suy nghĩ cẩn thận mọi thứ. Chuyện này ngài đừng nghĩ nữa, chỉ cần xem làm thế nào đẩy tên hoàng đế kia đi thôi!!
Đúng vậy, ta là Triệu Vân Như, sau này trên sử sách có ghi chép Triệu Như, ai biết hắn là tiểu nhân nơi nào.
Tào Tháo nhắm mắt trấn định lại tinh thần rồi nói:
Được, Tháo hiểu rồi. Tử Vân, ngươi cảm thấy ai còn cần hắn nữa?
Ta cười:
Lúc này ngoại trừ chủ công, chẳng ai cần hắn. Chúng ta không phải muốn có chư hầu nào đó cần hắn, mà là để hoàng đế chọn một người không thể không tiếp nhận hắn.
Nhìn ánh mặt khó hiểu của Tào Tháo, ta từ từ nói ra phân tích của Vũ ca ca:
Những chư hầu đó sẽ không chủ động tới nghênh đón hoàng đế, đặc biệt những người đó khi biết chuyện chiếu thư trên vạt áo, càng sẽ không muốn rước phiền toái vào mình. Cho nên, chúng ta chỉ có thể bắt hay lừa một kẻ hoàng đế thích, khiến thiên hạ cảm thấy hắn là vì lòng trung thành mà tới đây, sau đó dùng kế ép người này mang theo thiên tử chạy trốn. Về phần chạy tới đâu: chủ công phải thống nhất bắc cương trước đã, những chư hầu ở phương bắc đều không được; Kinh châu quá trọng yếu, không thể để hoàng đế rơi vào tay Lưu Biểu; chỗ bọn Bá Phù càng không được, hoàng đế tới đó chỉ giúp bọn họ tăng cường thực lực, uy hiếp tới chúng ta; cho nên chỉ có thể đuổi hoàng đế tới Ích châu.

Tào Tháo lại bắt đầu đi tới đi lui. Chuyện này thật sự quá lớn, ta cũng không nghĩ Tào Tháo lập tức có thể nghĩ thông. Dù sao hôm nay đã lưu được tính mạng đám người Đổng Thừa, mục đích đã đạt được. Ta thở dài, đem kết quả thương lượng giữa ta với Vũ ca ca nói một mạch cho ông ta biết, để ông ta từ từ suy nghĩ. Tào Tháo nghe ta lựa chọn Lưu Bị liền trợn trừng cả mắt, không rơi tròng ra ngoài còn may. Ta cười:
Chủ công, ngài cứ cân nhắc đi. Nếu ngài đồng ý với Tử Vân, sau này chúng ta sẽ thảo luận xem nên làm thế nào. Dù sao cũng còn lâu dài, từ từ tiến hành là được.
Tào Tháo gật đầu, ta cũng cáo từ.
Lúc ta rời khỏi Tào phủ, đã thấy Quách Gia cùng Giả Hủ đứng ở không xa nhìn vào cửa phủ. Xem ra là chờ ta! Quả nhiên, thấy ta đi ra, Quách Gia vẫn tay, bảo ta lên xe hắn. Ta bước tới trèo vào trong, Quách Gia hỏi luôn:
Ngươi lại nghĩ ra cái gì?
Ta cười:
Ý kiến của ta chỉ có tốt không tổn hại gì tới chủ công, chẳng qua sự tình trọng đại, Tam ca không nên biết thì hơn!
Quách Gia thở dài, bảo gia nhân đánh xe về nhà. Ta chú ý thấy Giả Hủ đi theo phía sau.
Vào tới trạch viện phủ Quách Gia, ta nhìn Giả Hủ cười:
Văn Hòa tiên sinh muốn tính sổ chuyện Uyển thành với Tử Vân sao?
Giả Hủ cười:
Ngươi phải hiểu rõ ý ta chứ.
Ta đương nhiên hiểu rõ:
Đúng vậy, nàng khỏe mạnh, đang ở nhà ta, lúc này là tỷ tỷ của ta, chủ công cũng giống tiên sinh, đều có đức hiếu sinh.
Giả Hủ cười:
Từ lúc đó về sau, ta cũng có cảm giác ngươi không tầm thường. Quả vậy, nhưng mà còn lợi hại hơn ta tưởng.

Ta lắc đầu:
Văn Hòa tiên sinh, ông cần gì phải khiêm tốn. Ông yên tâm, tôi cùng Tam ca đều là người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, ông ở chỗ chúng tôi cứ tự nhiên, không cần thận trọng quá mức. Tử Vân cũng rất phục ông, nhìn sự việc thấu đáo, có thể thuyết phục Trương tướng quân tới đây, ngoại trừ tiên sinh có ai làm được chứ.
Giả Hủ cười khổ:
Không cần tâng bốc ta. Phủ đệ của ta cùng Trương tướng quân ngươi đã chuẩn bị từ một năm trước, hai chúng ta rốt cuộc ai lợi hại hơn đây? Việc hôm nay, Văn Hòa cũng đã tự hiểu.

Ta nhìn Quách Gia:
Tam ca, miệng của ngươi nhanh thật.
Quách Gia cười:
Lần này ngươi sai rồi. Là Công Đạt kể cho Văn Hòa tiên sinh.
Tuân Du vì ta mà lấy lòng Giả Hủ sao? Ta liền hiểu rõ:
Công Đạt đây là suy nghĩ cho Văn Nhược đó. Buổi tối ta sẽ tới chỗ Văn Nhược.
Quách Gia gật đầu:
Chuyện hôm nay ngươi làm hơi quá, lúc Văn Nhược tiên sinh lúc ra khỏi phủ, cả người đều không yên.
Giả Hủ cũng thở dài:
Ta cũng nhận ra, Văn Nhược tiên sinh rất để ý an nguy của hoàng đế.

Ta gật đầu:
Kỳ thực các người phải hiểu rõ, ta là vì muốn tốt cho ông ấy thôi. Văn Nhược là người tốt, cũng là một vị quan tốt, lại là một trung thần. Nhưng mà… Ôi.
Giả Hủ nhìn ta, đột nhiên nói:
Ta hiểu rồi, bên ngoài là ngươi ép ông ta, thực tế ngươi đang bảo vệ ông ta. Tử Vân, ngươi cùng Phụng Hiếu gọi ta là Văn Hòa đi. Ta vẫn phải có chút tự tin chứ.

Giả Hủ bỗng nhiên nói vậy, khiến ta rất vui vẻ, đúng vậy, ta cũng muốn cùng bọn họ trở thành bằng hữu tri kỷ:
Vậy Tử Vân không khách khí. Tuy rằng ông lớn hơn ta rất nhiều, Tử Vân vẫn xem Văn Hòa huynh như huynh đệ kết nghĩa.
Quách Gia cũng cười:
Văn Hòa huynh nhìn rất đúng, Gia ngoại trừ chính sự, có thể nói chuyện phiếm, uống rượu với bất cứ ai.
Ba người đều thông minh, nói xong nhìn nhau cười.
Ta cũng nói với Giả Hủ:
Tuy rằng ông mới đến, nhưng chủ công rất coi trọng ông. Văn Hòa huynh, chủ công sở dĩ yêu ta và Tam ca, cũng vì chúng ta trước mặt người thoải mái không câu nệ. Ông cũng như vậy là được! Tuy rằng chúng ta làm như vậy có điểm không phù hợp… nhưng mà làm thần tử, không thể để lại khúc mắc trong lòng chủ công. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta nhất định phải ép Văn Nhược.
Giả Hủ cười:
Ngươi nói thật, ta cũng nói thật, ta sẽ vậy. Nguyên tắc người khôn giữ mình, ta cũng hiểu.
Ta cùng Quách Gia đều cười. Ba người nói tới đây không còn kiêng kỵ nữa, hai người bọn họ đều thông minh, cũng không hỏi ta ở lại cùng Tào Tháo nói chuyện gì, mà đàm luận phân tích về đại chiến Viên Tào. Ta thấy hai người họ mười phần lạc quan với trận này, cũng tràn ngập lòng tin đối với Tào Tháo. Ta cũng vậy.
Dùng cơm chiều ở nhà Quách Gia rồi, ta một mình tới phủ Tuân Úc. Đợi gia nhân dẫn ta vào trong, Tuân Du đang cùng ông ta nói gì đó, thấy ta vào, họ đều đứng lên. Ta nhìn kỹ, trên mặt Tuân Úc còn có nước mắt, sắc mặt vô cùng không tốt! Ông ta nhìn ta hơi xấu hổ cười cười, thật sự còn khó coi hơn khóc. Trong lòng ta cũng thấy buồn, ta đâu có muốn bức ông đâu! Ba người ngồi xuống, nhất thời không biết nói từ đâu, không khí vô cùng ngại ngùng.
Một lát sau, ta mở miệng nói trước:
Văn Nhược, ông vẫn nên chú ý thân thể mới được. Không nên suy nghĩ nhiều quá.
Tuân Úc thở dài một tiếng, không nói câu nào. Thấy ông ta như vậy, ta cũng đành chịu, quan điểm chính trị không giống nhau. Nghĩ một chút, ta lại nói:
Ông bây giờ đang hận Tử Vân sao? Ông phải hiểu hôm nay ta đúng là ép ông, ông hận ta cũng có thể hiểu được.
Tuân Úc than một tiếng nói:
Tử Vân, chủ ý của ngươi quá độc ác.
Vậy sao? Ta cười khổ lắc đầu:
Chẳng lẽ ông đồng ý nhìn họ đầu rơi xuống đất?

Tuân Úc lắc đầu:
Về chuyện này ta phải cảm ơn ngươi, Tử Vân. Tuy rằng bọn Đổng Thừa đáng chết, nhưng mà bọn họ chết hết, hoàng đế chắc chắn không ổn. Ta chỉ không biết ngươi vì sao nhất định ép ta đi làm chuyện đó? Ngươi làm như vậy, không phải độc ác sao?
Quả nhiên trong lòng ông ta luẩn quẩn:
Tử Vân tới đây, chính vì biết ông nhất định hận ta. Nhưng mà, Văn Nhược, ông không hiểu ý của Tử Vân sao? Ta không tin.
Tuân Úc nâng mắt nhìn ta:
Ta hiểu rõ. Nhưng mà, ngươi nghĩ qua chưa, các ngươi làm như vậy, là hãm Tào công vào bất nghĩa..
Ta nhìn chằm chằm ông ta nói:
Văn Nhược, chúng ta không giống nhau, trong lòng ông chứa Hán triều, ta thì không, trong lòng ta chỉ có chủ công. Làm sao để chủ công có lợi nhất, ta sẽ làm, ngược lại, ta tuyệt đối không làm, còn ngăn cản người khác làm nữa. Ông phải hiểu rõ lập trường của Tử Vân.

Tuân Úc kích động:
Tử Vân, ngươi sai rồi. Tào công vốn có thể trở thành hiền thần một đời, chính vì các người mà đi lệch hướng. Các ngươi không thể hại ông ấy được.
Ta nói không chút lưu tình:
Văn Nhược, ông luôn mồm kêu Tào công, có thể thấy trong lòng ông, chủ công đứng sau vị hoàng đế và triều đình Đại Hán đó. Ông đã nghĩ như vậy, làm sao còn có thể tận tâm tận lực vì chủ công? Ông chẳng lẽ không thấy bản thân mình quá mâu thuẫn?

Tuân Úc lắc đầu:
Ta không mâu thuẫn, ta đương nhiên cố hết sức. Đúng vậy, ta không cần giấu diếm tình cảm với ngươi. Triều đình Đại Hán hôm nay đã tan nát, khắp nơi hoang tàn, chỉ có nhân tài như Tào công mới có thể cứu nó. Ta vì Tào công tận tâm tận lực, chính là vì triều đình Đại Hán tận tâm lận lực. Ta sẽ cố gắng, khiến Tào công trở thành danh thần một đời, là đại công thần chấn hưng Đại Hán.

Ta nhìn con người quyết giữ ý mình đó, trong lòng bi ai đến cực độ:
Văn Nhược, ông nghĩ chủ công vì sao phải làm danh thần? Là kiểu danh thần nào? Là Chu Bột hay Hoắc Quang đại tướng quân? Hán thất sẽ trung hưng trở lại trong tay chủ công rồi thì sao? Ông muốn chủ công quy ẩn núi rừng hay là tan nhà nát cửa, tru di tam tộc? Ông tài trí hơn người, học thức đầy bụng, Tử Vân không có tài, xin ông dạy cho ta biết kết cục của người công cao lấn chủ là gì?

Sắc mặt Tuân Úc tái nhợt:
Triệu Như, ý ngươi là sao? Chẳng lẽ ngươi muốn chủ công phản Hán sao?
Ta hừ lạnh:
Ta không, chủ công sẽ càng không. Kỳ thực, chủ công có lòng làm Chu công, có lòng làm Chinh Tây đại tướng quân, đáng tiếc vị hoàng đế này không cho người làm. Hoàng đế lúc này đã muốn giết người, huống chi sau này? Ngươi bảo chúng ta làm trung thần thế nào? Tình huống trước mắt, có làm cũng vô dụng, trung thần nhẫn nhịn chịu đựng, có thể làm một bá thần thống nhất thiên hạ, khôi phục thái bình sao? Ông giúp chủ công lựa chọn, được không?
Tuân Úc mặt vốn đã tái nhợt nay càng trắng, một chút huyết sắc cũng không còn, nghe xong lời ta nói, ông ta ngồi liệt trên ghế.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.