Chương 2 : Băng Hỏa Ma Cáp
-
Long Hổ Vô Cực
- Raikou
- 1386 chữ
- 2019-08-31 10:11:08
Vô Cực thất thần vài giây trong suy nghĩ về những ảo tưởng về những hình ảnh mai sau hắn có thể một chưởng đánh nát núi hay có thể ngự không phi hành hoặc thể cách không nhiếp vât .....
Những ảo tưởng đó rất nhanh xuất hiện và cũng rất nhanh theo đó biến mất sau đó là hắn bắt đầu bước chậm tới trước của vào .
Sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, theo cánh cửa mở ra một vầng sáng ấm áp liền tỏa ra khắp nơi.
Theo quán tính Vô Cực liền lấy tay che mắt lại .
Khoảng một vài giây sau ánh sáng mới từ từ dịu lại .
Vô Cực nhíu mắt vài cái sau đó từ từ bỏ bàn tay xuống và đập vào mắt hắn là một toà động phủ tuy không phải vàng bạc xa hoa nhưng bù lại nơi đây được trang trí theo phong cách rất cổ kính và được lắp đầy bởi những kệ sách.
Nhưng thu hút sự chú ý nhất của Vô Cực không phải là những kệ sách và cách bài trí của bí trủng mà là một viên cầu hắc bạch và một quyển kinh thư màu vàng được đặt trên tấm bàn tròn .
Vô Cực tính tình cẩn thận nên hắn quan sát thật kỹ xung quanh thấy không có gì đáng ngờ rồi hắn mới chậm chậm đi tới chỗ cái bàn tròn.
Nhưng chưa kịp tới cái bàn thì ở trong góc tối phía trong cùng nơi không có kệ sách nào có một tiếng kêu phát ra một cách đáng sợ như là Âm Tỳ Địa Ngục thanh âm.
Và sau đó một vệt sáng màu đỏ đen bay thật nhanh tới chỗ Vô Cực sau đó là một tiếng kêu thảm thiết của Vô Cực :
Aaaa .
Tóc tóc.
Từng giọt máu từ bụng của Vô Cực rơi xuống mặt hắn cũng dần chuyển sang màu xanh trắng.
Lúc này mắt hắn mơ hồ thấy được một con chu cáp màu đỏ đen có hai sừng trông rất là to lớn đang đứng sau cái bàn như một thủ hộ linh thú , con chu cáp này cũng phải gấp mấy lần những con mà hắn thấy kiếp trước .
Lúc bấy giờ Vô Cực vết thương cũ chưa lành bây giờ còn them vết thương mới khiến cho hắn không khỏi bị chóng mặt .
Nếu không phải vì ý chí ngoan cường thì có lẽ hắn đã ngã xuống từ lâu .
Chu Cáp thấy Vô Cực còn có thể đứng , chu cáp bắt đầu tỏa ra một luồng khí trường màu đen hai mắt nó nhìn chằm chằm vào Vô Cực như một thợ săn đang săn mồi.
Biết được chu cáp không tha cho mình nên Vô Cực cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, hai mắt Vô Cực lúc này cố gắng mở lớn hết sức có thể để có thể quan sát hành động của chu cáp.
Ộp ộp :
Chu Cáp bỗng phát ra một tiếng kêu cực kỳ đáng sợ như là thông báo cho đợt công tiếp theo , Vô Cực thấy thế thì cũng vội thủ thế vì Vô Cực biết tình trạng hiện nay của bản thân chạy cũng không thoát nên hắn chỉ còn cách liều mạng mặc dù hắn biết khả năng sống sót rất thấp .
Ông trời ơi, ông muốn trêu ta hay sao mà lại cho ta một cơ hội rồi lại hủy trong phút chốc thế này .
Vô Cực mặt mày trắng xanh hít thở không thông nói
Khi Vô Cực vừa mới dứt lời xong thì sau đó một tiếng như lôi âm vang lên :
Vút .
Bốp.
Chu Cáp như một tia sét tông thẳng vào người Vô Cực .
Phụt.
Vô Cực không chịu được nữa hắn chỉ kịp phun ra một ngụm máu tươi về phía trước rồi sau đó không tự chủ ngã xuống trước khi ngã xuống hắn chỉ kịp phun ra hai chữ :
Ta không cam tâm aa .
….
Không biết bao lâu Vô Cực mới từ từ mở mắt ra nhìn thấy lại là nơi đây Vô Cực lập tức đứng bật dạy quan sát tứ phía để coi con chu cáp mới nãy còn ở đây không.
Nhưng ngạc nhiên thay Vô Cực vừa mới bật dạy ra đằng sau thì mới thấy cả người như thoát thai hoán cốt , lục giác như khai thông hắn có thể nhìn thấy trong bóng tối, đầu óc thì minh mẫn , các cơ bắp kinh mạch của hắn lúc này như có một lực bộc tác cực lớn .
Mà lạ thay các vết thương trước đó và mới đây nhất cho chu cáp gây ra đã biến mất không còn vết tích .
Vô Cực thấy cơ thể như thay đa đổi thịt nên hắn muốn thử coi sao , hắn liền tiện tay vỗ một chưởng vào cánh cửa gỗ đà .
Uỳnh.
Một tiếng vang thật lớn vang lên sau đó là cánh cửa bị đánh nát nhưng chưởng lực chưa dùng ở đó mà phải đánh tới ngọn núi cao gần đây nhất rồi in nguyên dấu tay sâu trăm tấc thì mới dừng lại .
Thấy vậy thì Vô Cực kinh ngạc không thôi vì phải biết lúc nãy là hắn chỉ tiện tay cho nên một phần thực lực cũng chưa tới mà đã uy lực như thế thì thử hỏi nếu hắn dùng hết sức thì thế nào.
Lúc này Vô Cực tâm tư không ngừng chuyển biến , hắn đang mơ mộng sẽ thành bá chủ thế giới , nhưng chỉ trong một khắc Vô Cực liền lấy lại bình tĩnh rồi tự nhủ với bản thân:
Vô Cực mày phải bình tĩnh,nếu không sẽ dễ bị mất khống chế, mày không được suy nghĩ bậy bạ , mày là người tốt, mày là bác sĩ, bác sĩ cứu người chứ không hại người."
Quả thế thật nếu lúc nãy hắn không lấy lại bình tĩnh lại kịp thì có lẽ giờ hắn đã vào ma đạo rồi.
..
Nhưng cái thứ sức mạnh này của mình là từ đâu ra còn cả con chu cáp biến dị và qả cầu nhỏ trắng đen nữa nó đâu.
Bao nhiêu câu hỏi liền hiện ra trong đầu Vô Cực .
Vô Cực quả thật lấy làm lạ nhưng nếu không có câu trả lời thì Vô Cực đành thuận theo trời vậy .
Vô Cực phó mặc tự nhiên rồi hắn đi đến bên quyển sách màu vàng trên bàn coi thử, vừa tới đập vô mắt hắn là bốn chữ mà cực kỳ khiến hắn kinh hỷ đó là :
Cửu Tiêu Chân Kinh.
Vô Cực kích động không thôi hắn liền lấy quyển kinh lên và lật ra coi thử bao nhiêu cách vận hành kinh mạch rồi cả các kinh nghiệm để lên Vô Cực Quy Chân đều bên trong.
Vô Cực không biết nơi đây chính là nơi Trương Tam Phong phi thăng cho nên ông để lại bao nhiêu tâm huyết cả đời và võ công ông sáng tạo và các cao thủ mà ông từng giao đấu nơi đây để cho truyền nhân của ông sau này có thể phát dương quang đại.
Thậm chí cả bảo vật cả đời của ông Âm Dương Đạo Đan giúp tăng trăm năm công lực được tạo thành bởi trăm loại dược thảo quý hiếm và ba máu sáu loại linh tuyền cũng để lại nơi đây.
....
Quay về hiện tại thì Vô Cực đang đắm chìm trong Cửu Tiêu Chân Kinh vì nó quá mức thâm ảo nên Vô Cực cũng cần thời gian để tham ngô.
Vô Cực phải nói lúc này như trẻ con tìm được đồ chơi mới nên đắm mình trong đó .
..
Mười lăm phút sau Vô Cực ghi nhớ xong quyển Cửu Tiêu Chân Kinh , sau đó hắn liền lập tức ngồi xuống dưới tu luyện ngay .
"Tụ huyệt Thiên Linh sau tới Thái Âm khí tỏa hai mạch
Xung huyệt Thiên Trung tam họa tụ khí
Khí tỏa tam mạch
Âm Dương một thể
Lưỡng cực quy nhất."
Hai chân Vô Cực xếp bang từng câu khẩu quyết được đọc ra , sau it phút cả người Vô Cực bốc lên luồng khí xanh đen và rồi Vô Cực cứ như thế mà luyện đến nỗi quên mất cả thời gian.