Chương 11: Hoàng Dung. Hồng Thất Công.


-Phong đệ, sao hôm nay đệ lại xúc động vậy?

Trả lời hắn là một tiếng thở dài. Thực ra mấy người bọn Bành Liên Hổ cũng khá đáng thương, cuối cùng bị Hoàng lão tà đâm mù mắt, đánh què chân, phải xích lại với nhau mới đi được.

-Chỉ là nhớ đến chút chuyện cũ thôi. Huynh cứ nghỉ ngơi đi, mai đệ dẫn huynh đi xem mặt con dâu tương lai.

Tối hôm đó Vương Xử Nhất cùng Quách Tĩnh đến Triệu Vương Phủ. Hắn nghĩ Dương Khang là sư điệt của hắn, cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng. Nhưng hắn đã nhầm, chuyến đi chẳng khác gì Hồng Môn Yến. Hắn tuy cùng Quách Tĩnh đã thoát được, nhưng thân lại bị trúng độc chưởng của Linh Trí thượng nhân, làm Quách Tĩnh phải chạy đôn chạy đáo tìm thuốc...

Hôm sau tôi cùng Quách đại ca đã có mặt tại hồ nước cách thành hơn trăm dặm về phía tây. Tôi cũng chẳng nhớ chính xác như vậy, chỉ nhớ hai người Quách-Hoàng gặp nhau tại một hồ nước. Ra khỏi thành, tuyết rơi càng lớn, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi trước mắt, đưa mắt nhìn chỉ thấy một màn trắng mênh mông, không một bóng người. Khí trời cũng không lạnh lắm, nước trong hồ chưa đóng băng, bông tuyết rơi xuống hồ đều tan trong nước, ven hồ đều là mai mọc san sát, nụ hoa lại càng e ấp trong gió đông, càng rõ vẻ trong trắng tinh khiết. Quá lãng mạn cho buổi đầu hẹn hò...

Chỉ một lúc sau là thấy Quách Tĩnh hớt hải chạy đến. Vị Quách đại ca này càng ngày càng có phong phạm cao thủ, chẳng còn thất thố như lần đầu gặp con trai nữa. Nhưng tôi lại thích cái sự thất thố ấy hơn, kích động, đầy tình cảm. Ghét nhất mấy vị cao thủ này nọ xem mình đứng trên đầu người khác, coi tất cả như
sô cẩu
(chó rơm).

Thành ngữ trung quốc: Thánh nhân bất nhân - Dĩ bách tính vi sô cẩu.

Chỉ một lát sau là tiếng khuấy nước vang lên, một chiếc thuyền trong bụi cây rậm lướt ra. Cuối thuyền có một cô gái cầm chèo khoát nước, tóc dài xõa xuống vai, y phục toàn thân màu trắng, trên tóc buộc một cái vòng vàng, ánh lên chớp chớp lóe sáng. Quách Tĩnh thấy cô gái kia trang phục toàn thân giống như tiên nữ, bất giác ngẩn người ra nhìn. Chiếc thuyền từ từ tới gần, chỉ thấy nàng còn rất nhỏ tuổi, bất quá chỉ mười lăm mười sáu, da trắng như tuyết, xinh đẹp không ai bằng, dung mạo tuyệt trần.

-Sao, huynh có bằng lòng cô con dâu này không?

Hoàng Dung xinh đẹp thướt tha, lại tinh nghịch đáng yêu, ai mà không thích. Bất giác tôi lại nhớ về mối tình thời đi học, cũng nụ cười đáng yêu như thế, nét xúng xính tinh nghịch chẳng thể quên.

Hai người Quách Hoàng cùng ngồi chung trên con thuyền ngắm tuyết rơi. Quách Tĩnh đối tốt với Hoàng Dung, dù nàng là tên ăn mày cũng thế hay tuyệt sắc tiên tử cũng vậy. Hoàng Dung lần đầu tiên rời nhà, từ nhỏ đến lớn lại chỉ có một mình, cha tuy rất yêu chiều nhưng lại chẳng biết thể hiện, tối ngày cùng với đám người hầu câm điếc, lòng nàng cũng rất cô đơn. Hai người gặp nhau và yêu nhau, chỉ thế là đủ. Biết Hoàng Dung thích ăn đồ ngọt, Quách Tĩnh gói ghém chiếc bánh mang đến. Bánh nát, nhưng Hoàng Dung vẫn ngon lành ăn từng miếng, lại còn gói kỹ để ăn dần. Đó không phải là chiếc bánh ngon hay quý giá, mà là lòng trân trọng cả hai dành cho nhau. Chỉ bằng điều đó đã xứng đáng bằng vạn lời tỏ tình ngon ngọt sáo rỗng hiện đại.

Quách Tĩnh lắng nghe tiếng nàng ngâm, tuy về ý nghĩa bài từ thì không hiểu gì nhưng thanh âm êm ái, ngân nga dìu dặt, nghe thấy không kìm được nỗi say mê, thần hồn điên đảo, tình cảnh êm đẹp vui sướng như thế này quả thật từ khi lọt lòng đến nay hắn chưa từng được gặp.

Quách đại ca cũng khá hài lòng với cô con dâu này. Xinh đẹp, đáng yêu như vậy thì ai chẳng thích. Quan trọng là nàng thực sự coi trọng Quách Tĩnh, chỉ bằng việc con Tiểu hồng mã hay việc quyết tâm vào Triệu vương phủ nguy hiểm cùng Quách Tĩnh lấy thuốc cũng đủ hiểu.

Tôi lặng lẽ ra về, nói là để cho
con trẻ
có không gian riêng. Quách đại ca thì cứ khăng khăng ở lại, nói là theo dõi chúng, âm thầm bảo vệ chúng khi chúng đột nhập Triệu vương phủ. Tôi cũng lười khuyên, đi thẳng một mạch. Vị phụ huynh nào cũng thế thôi, muốn theo dõi, kiểm tra con dâu tương lai một chút cũng thường tình.

Con người tôi luôn như vậy, tuy luôn tỏ vẻ tưng tửng, chẳng quan tâm đến mọi chuyện bên ngoài, nhưng tim tôi mới chính là thứ bị ảnh hưởng nhiều nhất. Chuyện hai người Quách-Hoàng hôm nay đã làm xáo động tâm tình của tôi bấy lâu nay...

Chẳng qua tâm trạng tôi chỉ hơi nặng nề một chút. Tôi có cái tật hay suy nghĩ linh tinh. Nhìn thấy hai người Quách-Hoàng lại cái thấy hơi chạnh lòng, hay chính xác hơn thì phải dùng từ của các bạn trẻ hiện nay là
Gato
. Tôi chẳng biết ai hay nơi đâu mới thật sự là thuộc về mình.

Haizzz. Thôi, đi ăn đã, những lúc như này đi ăn là tốt nhất.

Bây giờ vẫn đang trong thời kỳ Tống mạt, dân cư vì chiến tranh mà đói khổ loạn lạc khắp nơi. Nhưng đây là Trung đô, nơi tập trung của đám quan Kim quyền quý, vẫn sầm uất phồn hoa. Nói thật tôi rất hâm mộ mấy món ăn Trung quốc, các cụ vẫn có câu: Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật mà.

-Khách quan, mời vào, xin hỏi ngài gọi món hay ở trọ?

-Các ngươi ở đây có món gì nổi tiếng không?

-Nói đến nổi tiếng thì tửu lâu chúng tôi là tửu lâu nổi tiếng nhất Trung đô Bắc Kinh này, không món gì không có. Chỉ cần ngài gọi ra được tên món, chúng tôi đảm bảo sẽ dâng lên tận bàn.

-Không cần, bày lên một món khai vị, ba món chính, một món canh, một thố cơm trắng là được.

-Có ngay, mời ngài dùng chút trà Tuyết sơn thượng hạng.

Hắn vô cùng đon đả nhiệt tình như vậy là do tôi vừa vào đã ném cho hắn ít bạc vụn. Mình là người có tiền mà, phải thể hiện chứ. Thực ra đó toàn là tiền tôi cướp lại của đám cướp, thế có gọi là tiêu thụ đồ ăn cướp không nhỉ?

-Khách quan, đây là món ngài gọi. Khai vị là món măng đông nấu chua, được nấu bằng măng đông đặc sản vùng Liễu Châu. Tiếp theo là món thịt nguội Vân Nam, bánh củ sen Hồ Bắc, cá tráp hầm Cát Lâm. Món canh là món Canh cá cay Thiểm Tây.... Còn đây là bồ đào mỹ tửu ướp lạnh, chiêu bài của tửu lâu chúng tôi. Ngài dùng thong thả.

Nhìn bàn đầy món ăn trước mắt mà tôi nuốt nước miếng, thật sự là quá hấp dẫn. Ngoài ôm mấy cuốn tiểu thuyết thì sở thích duy nhất của tôi là ăn uống, nấu cũng bập bõm được vài món, nhưng so với cái miệng tinh ăn của tôi thì chả thấm vào đâu.

Buổi tối, tôi tự thưởng cho mình mấy cái bánh nướng, ở đây gọi là bánh Mô Bạch Cát của người Tây An, bánh nướng ăn với một loại thịt hầm băm nhỏ. Bề ngoài trông chẳng khác gì hamburger, nhưng khi cắn một miếng thì vị thơm mềm, ngậy ngậy, béo béo không gì diễn tả. Thật sự là quá ngon. Kèm với đó là một bình nho nhỏ Trúc diệp thanh, nghe họ rao tôi cũng tò mò muốn uống thử, để xem cái món mà vị Tiểu lý phi đao Lý Tầm Hoan mê hơn cả gái này nó như thế nào.

Cao thủ cũng phải có chỗ của cao thủ! Phong nhảy lên một mái nhà gần đó. Lưng dựa vào gối mái, một tay cầm bánh, tay kia nốc rượu ừng ực. Khà một tiếng, ngửa đầu lên nhìn trời. Sảng khoái! Mấy nỗi buồn vớ vẩn theo miếng bánh chui tọt xuống dạ dày, thêm ngụm rượu vào nữa là mất tăm, chẳng còn bóng dáng...

-Có bánh có rượu, hôm nay đúng là gặp vận rồi. Tiểu tử, để lại cho ta một ít

Phong ngồi dậy nhìn xuống phía dưới. Đó là một người trung niên, hàm vuông mặt dài, dưới cằm có râu, tay thô chân to, quần áo trên người vá chằng vá đụp nhưng rất sạch sẽ. Đặc biết nhất, lão cầm một chiếc gậy trúc xanh bóng loáng như ngọc, lưng đeo một chiếc hồ lô lớn sơn đỏ, vẻ mặt rất thèm thuồng, thần thái rất nôn nóng.

- Hôm qua gặp mấy người đánh nhau, trong đó có một người rất giàu, ném tiền ra cứ sáng loang loáng, lão khiếu hóa thuận tay bắt lấy mang đi luôn. Mấy đồng tiền này trong là bạc nấu thành, ngoài là mạ vàng thật. Tiểu tử ngươi cầm lấy mà chơi, lúc nào không có tiền cũng có thể đổi được bảy tám đồng cân bạc đấy. Lấy cái bánh của ngươi đổi lấy đĩnh bạc này, không thiệt thòi chứ!

Giọng điệu quen quen, dáng vẻ cũng quen quen!

Thêm cái bàn tay phải chỉ còn có bốn ngón cùng cây gậy kia thì rõ ràng không thể lẫn đi đâu được cái vị Cửu chỉ thần cái Hồng Thất Công này. Võ Lâm ngũ đại cao thủ nha, phải hiếu kính!

-Mời lão nhân gia ngài dùng, còn bạc thì thôi, dầu sao cũng chỉ là mấy cái bánh.

- Thế thì khó quá, lão khiếu hóa ta xin cơm thừa canh cặn thì không sao, giờ lại ăn bánh ngon của ngươi như vậy, thật sự ....

-Cái đó nói sau, ngài cứ ngồi xuống đã!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.