Chương 25: London.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1158 chữ
- 2019-08-30 03:44:22
-Arita! Dậy! Dậy ngay. Chúng ta đến London rồi.
Nancy lắc lắc Arita dậy. Thằng bé từ lúc lên máy bay đến giờ không nói câu nào, ngủ thiếp đi. Chắc là do say máy bay đây mà...
Phong vẫy tay chào tạm biệt và cảm ơn mấy cô gái, nhưng đáp lại cậu là cái âu yếm vào mặt của ba cái ba lô to sụ, cả cái ống giấy vẽ đựng thanh kiếm đen. Một cô thì dặn dò Nancy mấy thứ trong ba lô, hoàn toàn phớt lờ Phong: nào áo phông, rượu và bánh thánh cho lúc bị thương, Euro và bảng Anh, một đống giấy tờ giả nữa... Mặc dù thái độ cũng chẳng khá hơn chút nào, nhưng Phong lại bắt đầu có cảm giác quý mấy cô gái này.
Đối với cả ba người, đây đều là lần đầu tiên đặt chân lên nước Anh cổ kính. Đã vậy lại còn đến London vào một ngày chớm thu tuyệt đẹp. Lá đã chuyển sang vàng và đỏ trên khắp đất trời, mang đến cho mùa thu tại xứ sở sương mù này những sắc màu rực rỡ.
Ba người nhanh chóng hòa vào dòng người đi bộ vội vã trên vỉa hè. Những chiếc xe bus hai tầng màu đỏ rực, những chiếc taxi cổ màu đen truyền thống hay những ga tàu điện ngầm với tấp nập người... Mọi thứ đều tất bật cho ngày mới. Phong thích thú ngắm nhìn cái sự tấp nập, hối hả của London. Mặc dù cũng vội vã tấp nập, nhưng ở đây có một phong vị rất riêng, khác hẳn với New York.
Phong không hiểu liệu London có phải là đích đến đúng của các cậu hay không. Hay đơn giản đến London các cậu sẽ phải làm như thế nào để tìm kiếm em gái của Arita. Nhưng chuyện gì phải đến thì sẽ đến thôi.
Mọi người nói người Anh và người Mỹ ghét nhau, nhưng Phong chưa từng cảm nhận thấy điều đó ở đây. Họ nhiệt tình giúp đỡ Phong. Kế hoạch của cậu là kiếm được chỗ ở rồi bắt đầu tìm kiếm, làm quen với dân bản địa, tốt nhất là được sự giúp đỡ của những thế lực thần bí tại đây. Từ sau khi gặp bà nữ thần Hecate, cậu luôn có cảm giác sẽ gặp được những thế lực siêu nhiên khác, nhất là các vị thần.
Theo sự chỉ dẫn, cả ba đi theo một lối hẹp nằm khuất góc phố Baker, rất gần bảo tàng Sherlock Holmes nổi tiếng. Qua chiếc cửa nhỏ, ba người đi vào một chung cư thấp tầng đã cũ. Tầng dưới cùng là một quán rượu nhỏ, mọi người đều nói ở đây có nhà cho thuê giá rẻ. Phong cũng muốn tiết kiệm một chút.
Quán bar có trần hơi thấp, quán bar ở Anh luôn là vậy. Bốn bức tường đều là những giá gỗ đựng rượu, xa hơn là vài món đồ lưu niệm bóng đá đã cũ. Quầy được nối liền với một dãy bàn thấp chạy dài, xếp đầy những chiếc ghế bốn chân cao. Một kiểu bố trí đơn giản, thực dụng và phổ biến. Sau quầy là một người đàn ông trung niên.
-Cho hỏi có phải ở đây...
Ồ! Dân phượt à? Nhưng hai cô cậu này có vẻ...
– Người đàn ông vồn vã ngắt lời –
Trông mấy cô cậu có vẻ mệt mỏi đấy, vừa xuống máy bay đúng không? Ta lấy cho cậu một ly Pimm’s đặc biệt nhé! Còn hai cô cậu này thì chỉ có Coca thôi! Yên tâm, ta mời.
Phong cũng không tiện từ chối. Cậu nhấm nháp ly cocktail. Nó ngon tuyệt. Vị thơm nồng của rượu hòa cùng với vị ngọt chua dìu dịu của trái cây ngâm làm cậu sảng khoái.
Vừa lúc đó, một đám người bước vào. Trông họ như một hội các cổ động viên bóng đá: quần thể thao, giày chạy bộ, áo và khăn đồng màu đỏ, một số thì có thêm 3 sọc trắng trên vai.
Họ nhốn nháo cả một góc quán. Arita thỉnh thoảng còn khó chịu ngoái lại nhìn, cậu bé vẫn còn khá trẻ con. Còn Nancy thì trực tiếp hơn, gào lên:
Em ghét lũ Holigan bóng đá.
Thôi xong, rắc rối rồi. Quả nhiên cả đám người quay lại nhìn cô bé. Phong là lớn nhất trong đám trẻ, nên mục tiêu đương nhiên là cậu! Một người cao to hơn cả, dáng vẻ là quản lý, bặm trợm nhìn Phong:
-Mấy cậu là ai vậy? Nói tôi nghe! Đây là quán bar dành riêng cho các cổ động viên của câu lạc bộ bóng đá vĩ đại nhất... Giờ hãy nói cho tôi: CẬU NGHĨ CÁI QUÁI GÌ KHI MANG BỌN TRẺ NÍT VÀO ĐÂY.
Thôi nào, Richard
– Ông chủ quán lên tiếng -
Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
-Thế nên mới không có chuyện dễ dàng thế này đâu! Bảo con bé xin lỗi bọn ta ngay.
Phong kéo tay Nancy lại.
Rất xin lỗi! Tôi là anh cô bé
– Phong quay sang người đàn ông to con –
Con bé lần đầu ra khỏi nhà. Chúng tôi cũng là fan của M.U mà! Chúng tôi đến từ Long Island.
-Biết ngay! Lại dân Mỹ. Cậu nói cậu là fan của M.U. Vậy chỉ cần cậu hát đúng bài hát truyền thống của họ là tôi bỏ qua.
Tưởng gì, chuyện nhỏ... Phong e hèm rồi cất giọng. Nó chói tai đến mức Nancy phải bịt tai lại. Nhưng đám người kia thì không nghĩ vậy, thậm chí họ còn hát theo Phong, giọng cũng tuyệt vời chả kém:
Glory glory Man united,
Glory glory Man united,
Glory glory Man united,
As the reds go marching on on on!
Just like the busby babes in days gone by,
We'll keep the red flags flying high,
Your gonna see us all from far and wide,
Your gonna hear the masses sing with pride.
United, Man united,
We're the boys in red and we're on our way to Wembley!
Wembley, Wembley,
We're the famous Man united and we're going to Wembley,
Wembley, Wembley,
We're the famous Man united and we're going to Wembley
....
Tiếp theo sau đó... đương nhiên là Phong đã làm quen được với dân bản xứ theo đúng kế hoạch của cậu. Họ chuốc cho Phong một đống bia, hai đứa bé thì ngồi bẹp trong góc không ai để ý. Ông chủ quán cũng cười, dường như đã quá quen với việc này. Thậm chí ông còn liên tục tiếp bia cho bọn họ. Tay Richard quản lý dúi cho Phong số điện thoại, dặn dò Arita và Nancy có việc gì thì gọi cho bọn họ. Sau đó cả bọn lật đật kéo nhau về, để hai đứa bé ngã sấp ngã ngửa cùng ông chủ quán hom hem dìu Phong vào phòng thuê. Phong thề là từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ uống nhiều như thế.