Chương 27: James Sirius Potter.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1265 chữ
- 2019-08-23 09:30:39
EXPECTO PATRONUM.....
Một quầng sáng bạc lóe lên trong đêm tối. Ban đầu quầng sáng ấy chỉ nhỏ như đốm lửa trên đầu que diêm, nhưng nhanh chóng sáng rực như đèn cao áp và mạnh mẽ lan toản ra toàn khu phố.
Càng kỳ lạ hơn, ánh sáng ngưng tụ lại thành hình một con huowu bạc, lao về phía những sinh vật kỳ dị đang bâu quanh Phong, Nancy và cả gã Ziegevolk đang bẹp dúm dưới đất.
Lũ sinh vật dường như rất sợ thứ ánh sáng bạc này, chúng rít lên những tiếng nghe như cứa vào linh hồn, sau đó bỏ chạy mất dạng.
Nhưng chưa hết, khi luồng ánh sáng và con hươu bạc biến mất, một dáng người loắt choắt không biết từ đâu xuất hiện. Phong nheo mắt làm quen với ánh sáng xung quanh, và nhận ra đó là một thằng nhóc. Và luồng ánh sáng cứu cậu kia cũng xuất phát từ chính thằng bé này.
-Hai người đừng sợ, chỉ là lũ giám ngục thôi mà. Nhưng mà lần đầu gặp thì cũng đáng sợ lắm đấy. Thôi chết, hai người là dân Muggle.
oh-Bli-vee-ate
Tóm lại là cậu đang làm cái gì thế?
– Phong nghi hoặc.
- Bùa mê ngải lú đấy. Được dùng để xóa một ký ức cụ thể, thường được ếm lên những Muggle chứng kiến những thứ liên quan đến thế giới phù thủy... Phì phì! Sao em lại nói hết với hai người thế cơ chứ... Mà ơ hay! Nó không có tác dụng à?
Thằng bé này bị tưng tưng làm sao ấy Nancy nhỉ?
-Thôi ngay nhé
oh-Bli-vee-ate
oh-Bli-vee-ate
oh-Bli-vee-ate
.
Cậu bé lạ mặt tức giận quơ quơ cây đũa. Ánh sáng màu xanh lá từ đầu cây đũa lóe sáng lên, làm Phong giật mình. Cậu chờ đợi những gì xảy ra tiếp theo... Nhưng chả có cái quái gì hết.
-Thế quái nào vậy? Nó đủ mạnh để làm mất trí cả một phù thủy cấp cao cơ mà! Sao chẳng có tác dụng gì với hai người vậy?
-Này, tóm lại cậu là ai thế? Có biết vẩy vẩy cái đó chĩa vào mặt người khác là mất lịch sự không?
Nancy đanh đá xông lên. Cô bé chơi cái món cô thành thạo nhất, bắt nạt. Cậu bé này cũng chỉ ngang tuổi Nancy thôi. Sau mấy trăm cái cốc đầu giáng xuống, cậu bé đã vô cùng ngoan ngoãn và thành thật.
-Á ui! Đừng đánh nữa. Tha cho em. Đây là lần đầu em trốn nhà theo Thần sáng và đám giám ngục đi bắt tội phạm mà.
Tội phạm! Tên thần rừng lông lá kia á?
– Phong chỉ chỉ tên thần rừng đang co ro một đống.
-Vâng! Mà chúng ta đi ngay thôi! Lát nữa chú Viktor sẽ đến. Chú ấy quen cha em và đang phụ trách vụ này. Em sẽ bị bắt về mất.
Hey, kid! Cậu tên là gì?
– Phong vừa đi theo cậu bé vừa nghi hoặc.
-Em á? James! James Sirius Potter.
Cái gì?
– Phong kinh ngạc –
James Sirius Potter! Con trai Harry Potter à?
Biết ngay mà!
– Cậu bé thở dài -
Suốt ngày con trai nhà Potter, thằng bé con nhà Potter...Mọi người chỉ biết có vậy thôi à?
Anh biết cha mẹ tên này à?
– Nancy tò mò.
-Sao không biết, Harry Potter là phù thủy nổi tiếng mà. Chúa cứu thế đấy. Cậu ta đánh bại tên mũi thụt Voldemort mà. Vĩ nhân a.
-Anh cũng là người giới phù thủy à? Hèn gì...
À không! Anh là dân muggle...
– Phong ha hả tự hào.
Không thể nào? Vậy sao anh biết chuyện đó?
– cậu bé James ngạc nhiên.
Tập làm quen đi!
– Nancy nhún vai –
Anh ấy cũng chẳng phải là một á thần. Anh ấy luôn biết mọi chuyện một cách bí ẩn.
Á gì cơ? Mà từ từ...
– Jame thích thú với phát hiện mới của cậu bé –
Dưới chân cậu có một bùa che mắt. Để tớ....
James lại lần nữa vung vẩy cái đũa. Sau đó, thằng bé trố mắt nhìn chân của Nancy...
-Há há há há há.... Chết cười mất. Một cái chân dê... Một cô gái tuyệt vời với một cái chân dê dài đến nách... há há há há... Vậy là sau này cậu cũng đầy râu trên mặt như tên vừa lúc nãy... há há há...
Đi chết đi!
– Cô bé Nancy nổi khùng... Tất nhiên là cậu bé James bé bỏng tội nghiệp làm sao thoát khỏi trận đòn của con bé đanh đá.
Vậy là đại khái màn sương mù cũng tương đương với một bùa che mắt. Phù thủy cũng có thể phá được nó. Thông tin hữu ích đây...
Phong dẫn theo James về gặp Arita. Tất nhiên là sau khi đã chắc chắn gã thần rừng râu ria kia xụi lơ chẳng thể hỏi được thêm điều gì nữa. Thể là cả đám lại mất đi một manh mối. Bọn giám ngục đáng chết này!
Phong cũng nhanh chóng dùng điện thoại bàn của gã thần rừng, gọi điện cho cảnh sát khu vực. Cậu chỉ thông báo là nhìn thấy ba cô gái bị thương bên đường, cần sự trợ giúp. Sau đó là chạy khỏi đó nhanh nhất có thể.
Thế là chúng ta lại phải bắt đầu lại từ đầu.
– Phong thở dài.
Mọi người đang tìm kiếm gì à?
– James tò mò.
À há! Đúng rồi
– Phong quay sang thằng bé James –
Cậu cũng gọi là dân bản địa đi. Anh hỏi cậu. Nhắc đến mũi cụt thì cậu nghĩ đến cái gì đầu tiên.
Đương nhiên là rồng mũi cụt Thụy điển rồi!
– James trở nên hào hứng –
Bác Charlie nhà em mới được bổ nhiệm bên sở Sở chăm sóc và nghiên cứu sinh vật huyền bí đấy, em đã được nhìn thấy nó rồi.
Thế rồi thằng bé lại ỉu xùi xuống:
Nó thật tuyệt! Nghe nói ngày xưa cha em được đối đầu với một con rồng đuôi gai Hungari ngay từ hồi học năm ba. Đến em thì còn chẳng được chọn tham gia cuộc thi Tam phép thuật. Suy cho cùng, em chẳng làm được gì. Mọi người chỉ nhớ đến em là con trai của nhà Potter thôi.
-Há há há.... sao mình không nghĩ ra nó ngay từ đầu cơ chứ! Rồng thì mới canh giữ kho báu!... Khụ khụ... Thôi nào! Cậu vừa giúp anh một việc lớn rồi đấy. Nếu cậu nghĩ cậu xứng đáng thì hãy chứng tỏ đi. Ủ dột không phải là cách đâu.
-Được! Đã thế thì em đi với mọi người.
Ờ... Cái gì? Này! Đừng trẻ con thế!
– Phong nhảy lên - Cậu còn chưa biết rõ bọn anh được một giờ đồng hồ đâu. Cậu đi theo có làm sao về để bố cậu cho anh mọc thêm cái đuôi hay nhét vào miệng anh kẹo phù thủy vị hôi nách à?
-Này nhé! Em là một phù thủy. Em hiểu rõ nơi đây hơn cả ba người. Tại sao một thằng nhóc như thế này...
– James chỉ Arita –
tham gia được còn em thì không? Em biết rõ cách để đối đầu với một con rồng. Đừng thế! Anh định đi tìm con rồng mũi cụt chứ gì? Chỉ có một con duy nhất sống hoang dã thôi. Và em thì biết chỗ.
Em không có ý kiến
– Nancy trả lời khi Phong quay sang nhìn cô bé.
-Em cũng thế! Có thể cứu được em gái em thì không vấn đề.
Thôi được
– Phong chán nản –
Vậy thì đi!