Chương 29: Echidna và Chimera.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1298 chữ
- 2019-08-23 09:30:38
Này, nhà chú là nhà của một phù thủy mà! Không có bột Floo hay sao mà bắt cả đám đi bộ thế này!
– Nhưng thường lệ, là giọng Phong. Arita nghi hoặc tại sao anh ấy lại có thể biết được nhiều thứ đến như vậy. Đây là lần đầu cả bọn đến London, mà anh ấy đang nói như thể anh quen thuộc với giới phù thủy ở đây lắm vậy.
Thôi nào! Coi như chúng ta đi tản bộ thôi mà! Đám bột Floo em đã chia hết cho lũ bạn hôm em mở tiệc ở đây rồi.
Chẳng biết bột thì có liên quan gì đến đi bộ hay không, nhưng Arita rất thích cái tiết trời ở đây. Thời tiết ôn hòa, trong không khí vương chút hơi ẩm của gió. Lá vàng rụng đầy góc phố. Những cái cây lại khoác lên mình một màu vàng hoặc đỏ thay cho chiếc áo màu xanh biếc. Nhưng tia nắng dịu nhẹ nhưng cũng đủ ấm áp làm cậu thấy thoải mái. Vẫn đang trong vùng ngoại ô, Arita ngắm nhìn những dãy nhà gỗ trầm và những mảnh vườn nhỏ xanh mướt, thấp thoáng vài khóm hoa nở muộn. Gió nhẹ tươi mát, lướt qua đám lá vàng giòn và rặng liễu đung đưa đón chờ mùa lạnh giá.
Lại quay trở về trung tâm London, James để nghị cả bọn đi tắt qua công viên Richmond cho nhanh. Dù chỉ đi ngang qua một góc, nhưng vẻ đẹp của nó cũng làm Arita xuýt xoa. Cả rặng cây nhuộm vàng ngút mắt, những con nai thơ thẩn nhàn tản như đã quá quen với bóng con người. Ánh nắng phản chiếu lấp loáng trên mặt hồ gợn sóng như đang nhảy múa. Mấy anh chị dường như là sinh viên đang khoan thai đạp xe dưới những tán lá vàng rực.
Trong các quốc gia châu Âu, Anh không được tính là đất nước có khí hậu ưu đãi do quanh năm sương mù, mưa gió, ẩm thấp. Mùa thu là thời điểm khí hậu tại thủ đô đất nước này được cải thiện nhất, với chút nắng nhẹ, không khí trong lành, mát mẻ hơn, phù hợp với những chuyến du lịch thăm quan thắng cảnh, hay đơn giản là dạo bộ lãng đãng như thế này.
Trái ngược với cảnh đẹp như tranh, trước mặt Arita bây giờ chỉ là một khung cảnh sinh hoạt rệu rã. Mấy ông già vô gia cư nằm vật vờ vất vưởng ở mấy băng ghế đá hoặc dưới mấy gốc cây lớn. Những bóng người vội vã chẳng thèm để ý xung quanh. Những vòm cây lá rộng giờ chỉ còn là những cái cành khẳng khiu, trong khi những cây lá kim thì vẫn còn giữ được sắc xanh sẫm kiên cường.
Chợt Phong dừng lại, anh đảo mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Arita cũng nhận ra điều bất ổn, có gì đó đang len lỏi xột xoạt qua những đám cây bụi.
Arita đã sử dụng Dẫn hồn thuật, dẫn hồn thuật chân chính, sau khi đã được học và luyện tập trong tâm thức cùng Chiko-san. Bây giờ cậu đầy sức mạnh, nhưng trông hoàn toàn bình thường như mọi đứa trẻ 12 tuổi khác. Cũng không cần đeo chiếc mặt nạ Tengu dọa người kia lên, cảm ơn trời.
Dây thần kinh của cả bọn đang căng như dây đàn. Bao trùm lên Arita là cảm giác bất an khó tả. Nhưng hóa ra đó lại chỉ là một bà già béo ục ịch, đang dắt theo một con chó Chihuahua bé tí xíu.
Arita thở hắt ra một hơi. James đang cười sằng sặc vì bộ dáng của cả ba vừa lúc nãy. Phong xấu hổ đóng nắp ống vẽ lại, may sao anh ấy chưa rút thanh kiếm đen kia ra.
Bà béo ngơ ngác không hiểu hành động của James, hỏi trống không bằng giọng khá khó chịu:
Bố mẹ đâu mà để long nhong thế này?
Mắt bà ta tròn xoe, răng nhọn và đen xì như màu mắt. Bà này đội mũ vải jeans, mặc váy thụng lòe xòe may cùng chất liệu: chật cứng, ngấn thịt nổi từng cuộn. Bà ta trông chẳng khác gì viên thịt bọc trong giấy bạc trong lò nướng.
James vẫn cứ cười, chắc là do cái giọng eo éo lẫn thân hình của bà ta. Hơi mất lịch sự nhưng Arita thấy Phong cũng đang cố nín tiếng cười. Con chó Chihuahua bé tí đang ăng ẳng sủa giận giữ.
Bà béo rất bực mình, cái giọng eo éo vẫn không chệch:
Lũ bất lịch sự, tao đang đợi cho đám người phàm ngu si kia đi hết rồi mới cho con trai tao cắn nát xương từng đứa chúng mày. Nhưng chúng mày thích chết sớm thế thì tao đây chiều.
Biết ngay mà! Làm gì có chuyện thảnh thơi đi công viên tản bộ nhẹ nhàng như thế này. Từ khi đặt chân lên đất Mỹ, giờ là Anh, ngày nào cũng phải có ít nhất một con quái vật đến hỏi thăm Arita. Chủ nhật mà đám quái vật này cũng không nghỉ ngơi sao.
Mụ ta xắn tay áo, để lộ cẳng tay đóng vảy xanh lè. Lúc mụ cười, răng biến thành nanh rắn dài ngoằng. Hai tròng mắt mụ chạy sang hai bên thái dương, càng giống một con rắn. À không! Giống thằn lằn hơn. Con chó sủa mỗi lúc một to .Sau mỗi tiếng sủa, nó phình to ra, đến lúc này thì đã to bằng nửa căn phòng. Tiếng sủa giờ thành tiếng hổ rống.
Một con quái thú đầu sư tử có bờm bết máu khô, mình và bốn chân móng guốc như dê, đuôi nó là một con rắn chuông ngoe nguẩy. Lạ một chỗ là cái đầu sư tử mọc ra ở ngực nó, còn bên trên là một cái đầu vừa giống dê vừa giống rồng. Ở đó là đôi sừng dê dài đến nửa mét, nhọn hoắt. Con rắn to như con trăn dài ba thước vươn dài từ sau cặp mông lông lá. Vòng cổ đính kim cương giả vẫn trên cổ nó, bảng tên ghi rõ: "CHIMERA, HUNG DỮ, KHẠC RA LỬA, RĂNG CÓ NỌC ĐỘC. NẾU AI TÌM THẤY XIN GỌI ĐẾN TARTARUS, số nội bộ 954."
Mụ béo cười phì phì như tiếng hổ mang bành:
Giới thiệu: ta là phù thuỷ Echidna, mẹ của bầy quái thú. Còn đây là con trai bé bỏng của ta: Chimera. Chúng ta được mẹ cử tới đây.
Tôi tưởng Chimera chỉ là một con sư tử ngu ngốc với cái đuôi rồng thôi chứ.
– James vẫn còn đang ngơ ngác.
Lũ phù thủy khốn khiếp!
– Mụ béo rít lên. Con Chimera xông tới, rướn cao cái cổ để cho cái hàm sư tử bên dưới nhe hàm răng nhọn hoắt, sẵn sàng cắn xé. Arita thì kéo tay Nancy, Phong thì lôi James nhảy sang một bên, nhanh nhẹn nhảy sang bên tránh cú đớp khủng khiếp.
Phong gào lên ra lệnh:
Arita đứng đằng sau anh. James giữ Nancy lùi ra xa, sẵn sàng dùng bùa choáng. Tất cả tránh xa cái đuôi nó ra hết sức có thể!
Trước khi cả bọn có hành động nào tiếp theo, cái đầu dê của nó há hoác miệng. Sau hơi thở khét lẹt mùi thịt cháy, một luồng lửa đỏ phụt thẳng đến chỗ Arita. Cái đuôi rắn cũng không hề kém cạnh, nhằm chỗ Phong mà phụt một bãi độc tanh ngòm, mặt đường nhựa bị ăn mòn bốc khói đen xì, nồng nặc mùi hắc ín.
Có một tin tốt là mụ béo đã biến mất. Cả bọn chỉ phải đối đầu với một mình con Chimera.