Chương 31: Hẻm xéo.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1682 chữ
- 2019-08-23 09:30:39
Hóa ra Nancy chẳng bị sao cả, ngoài lưng áo bị cháy chút xíu. Trước đó cô bé đã được Jame dội vào người mấy cái bùa phun nước làm người cô bé ướt đẫm. Phong được James và Nancy dìu từng bước chậm rãi về phía gốc cây to.
Khoảng nửa tiếng sau, Phong ho khụ khụ tỉnh lại. Phong có cảm giác như cậu muốn nôn cả gan mình ra ngoài. Miệng cậu vừa đắng nghét vừa tanh ngòm mùi máu.
Anh ấy không phải á thần nên không dùng được rượu và bánh thánh
– Nancy lo lắng trong khi lật tung cả cái ba lô lên –
...làm sao bây giờ?
Episkey...
– Ơn giời là thằng nhóc James cuối cùng cũng nhớ ra được cái phép này. Dù chỉ là một chút thôi nhưng Phong cũng thấy cơ thể mình thật nhẹ nhõm.
Thêm mấy cái nữa vào. Chúng ta phải đi nhanh không cái bà béo quay lại thì mệt đấy...
– Cậu cằn nhằn.
Đúng vậy! Chúng ta phải nhanh chóng đến Hẻm Xéo! Ở đó có rất nhiều phù thủy, chúng ta sẽ an toàn hơn.
_______________
Ở đâu đó còn chẳng xuất hiện trên bản đồ London...
Phong kinh ngạc quay lại hỏi James đến mấy lần, nhưng vẫn không tin đây là quán Cái vạc lủng huyền thoại (Leaky Cauldron). Theo trí nhớ, à không, phải nói là mấy giấc mơ, quán Cái vạc lủng phải nói là định nghĩa sống cho hai từ tàn tạ và rách nát. Thậm chí ác độc thổi nhẹ cũng làm sập quán. Nhưng trước mắt Phong là một khách sạn hai sao được cố tình xây cho xiêu vẹo và cũng rất bề thế. Mặc dù âm u, nhưng quán vô cùng đẹp đẽ và khang trang. Quán được ốp bằng những tảng đá lớn màu xám, tấm biển gỗ cũng được sơn đen, nổi bật mấy chữ vàng lóng lánh. Hai bên chiếc biển là một đôi đèn ngoài trời từ thế kỷ XV, bập bùng những đốm lửa cũng đang lơ lửng nốt.
Sao em cứ có ảo giác là mình đã quên một chuyện gì rất quan trọng ấy nhỉ?
– Nancy thắc mắc.
Bùa gợi nhớ ảo tưởng đấy. Những người không thuộc giới phù thủy khi vào đây sẽ có cảm giác đã quên một việc rất quan trọng, chỉ muốn chạy ngay về nhà hoàn thành. Cậu chỉ đang bị ảnh hưởng nhẹ thôi. Cũng chính vì vậy nên quán gần như vô hình với người Muggle.
– James giải thích.
Sảnh rộng nhưng u ám, được thắp sáng bằng hàng ngàn ngọn nến treo lơ lửng. Bàn được xếp thành những dãy chạy dài. Quán làm ăn cũng không tệ, mới buổi sáng mà một phần ba số bàn đã có người ngồi. Những chiếc bàn trống thì bày biện những chiếc cốc và đĩa vàng lấp lánh, những bộ dao dĩa bằng bạc cũng được xếp cẩn thận, bóng loáng.
-James đấy hả con?
Vâng, cô Hannah. Con đến Hẻm Xéo mua ít đồ, nhân tiện đưa nhóc này thăm quan một chút. Sang năm là nó cũng nhập học Hogwart rồi!
– James tỉnh bơ nói dối rồi đẩy đẩy Arita.
-Ái chà! Lâu lắm ta mới thấy một phù thủy nhí châu Á nha! Được rồi! Con tự mở cửa nhé, anh Fred nói con ghé qua tiệm anh ấy đấy. Mở một tiệm giỡn thật đúng với tính cách của hai anh ấy. Đến giờ cái tính bắng nhắng quậy phá người khác vẫn không thay đổi. Các cưng không hiểu ngày xưa bọn ta khốn khổ đến thế nào đâu.
Hóa ra trong trận chiến Voldemort tấn công trường Hogwart, Neville Longbottom chậm chạp khờ khạo đã hóa thành một chú sư tử dũng mãnh, chém bay đầu một con rắn khổng lồ, cứu được mỹ nhân Hannah Abbott. Sau cuộc chiến, tình yêu nảy nở, hai người kết hôn ngay sau đám cưới của Harry Potter và Ginevra Weasley, cha mẹ của James. Hai người họ mua lại quán Cái vạc lủng này, Hannal thì chăm sóc quán, Neville thì trở thành giáo viên môn Thảo dược trường Hogwart. Ngoài ra họ cũng là cha mẹ đỡ đầu của Albus Severus, em trai James, cũng được tính là thành viên gia đình.
Cả ba chào cô Hannah rồi bước ra khỏi quán theo lối cửa sau. Kéo nhau đến bức tường khuất, James lôi cây đũa phép, lão gõ nhẹ lên ba viên gạch trên bức tường, tưởng chừng rất tùy ý. Những viên gạch của bức tường dường như sống dậy, lộp cộp xoay chuyển dạt ra sát hai bên, cho đến khi thành một cái cổng vòm rộng lớn.
James có vẻ rất hưởng thụ cái vẻ mặt ngạc nhiên và đắm đuối của cả ba. Phong bừng bừng hưng phấn. Cậu đã bao lần mơ về Hẻm Xéo, nhưng tự thân đứng nhìn cảm nhận thì ý nghĩa lại khác hẳn.
Hẻm xéo bây giờ có thể gọi là một trung tâm kinh tế - thương mại lớn của thế giới phù thủy. Hầu như mọi thứ phù thủy sử dụng đều có thể mua được ở Hẻm Xéo. Nó rộng lớn hơn nhiều so với trên phim. Cũng đúng thôi, bối cảnh đó là từ những năm 90, thế giới thay đổi từng ngày, giới phù thủy cũng thay đổi là điều tất yếu. Nhưng những cửa tiệm nổi tiếng thì vẫn nằm đây: Tiệm Cái Vạc, Sở cú Eeylops, Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn, Tiệm áo chùng Madam Malkin cho mọi dịp,... Cái nhà cao kia thuộc về Tiệm phù thủy quỷ quái nhà Weasley, do hai anh em Fred và George Weasley, bác của James làm ông chủ.
Cả bọn đi thẳng đến Ngân hàng phù thủy Gringotts . Đây là một một tòa nhà được xây bằng đá nham thạch vững chắc, bọc bên ngoài là những khối đá cẩm thạch trắng to lớn, cao vượt hơn hẳn những cửa tiệm nhỏ bé ở Hẻm Xéo. Nó như một lâu đài bất khả xâm phạm, thậm chí chưa cần nói đến con rồng và vô số nhân sư canh gác bên dưới.
Phong rất hào phóng đưa một phần ba số bảng Anh trong túi đưa cho James để cậu đổi ra Galeon. Mặc dù biết James cũng chẳng cần ít tiền lẻ này. Gia đình thằng bé rất giàu có, cả một kho bạc rộng lớn toàn những đồng vàng lấp lánh đến tận nóc của dòng họ Potter để lại, cũng như vô số của cải thừa kế của dòng họ Black mà cha cậu, Harry Potter được thừa kế.
Nói thêm là 1 Galleon = 4.93 bảng Anh, 1 Galleon vàng có giá trị bằng 17 Sickle bạc, 1 Sickle bạc bằng 29 Knut đồng.
Một lát sau James quay lại với một cái túi rủng rỉnh những đồng tiền vàng. Cậu bé chia một ít cho Nancy và Arita, cô bé hưng phấn kéo tay Arita chạy vào Tiệm kem Florean Fortescue. Phong thì theo chân James đến Tiệm Apothecary, nơi bán các loại dược thảo, ma thảo dùng để pha chế độc dược.
James đi đến gian thuốc độc và thành phần độc dược. Dù có một thứ mùi rất khủng khiếp của hỗn hợp trứng thối và cải nhũn, nhưng tiệm vẫn rất "thu hút". Bên trong, các thùng đựng nguyên vật liệu chất đầy trên sàn; những hũ dược thảo, các thứ rễ khô, và những bao bột sáng để dựa sát tường. Những bó da, những xâu mồi lửa, những móng vuốt co quắp thòng từ trên trần xuống. Sừng bạch kỳ mã giá 21 Galleons một cái, những con mắt bọ cam đen nhánh, nhỏ li ti 5 Knuts một chung cho đến gan rồng giá 70 Sickles một cân. James không ngần ngại bốc mỗi cái bồ một bó to, cái gì cũng lấy. Đến khi bước ra khỏi tiệm, cả hai trông nhếch nhác, túi lớn túi nhỏ đeo đầy hai tay và cả trên cổ.
Một lúc sau Nancy quay lại với một bó to bút lông ngỗng đường. Cô bé nói cắn cái món này sung sướng như đang trả thù mấy mụ Harpy ở trại.
Arita thì đang cắn mấy viên kem xoay tròn lơ lửng trên không khí, kem chocolate với dâu và đậu phộng.
-Giờ về thôi. Cũng may là em tìm thấy một mẩu xương giám ngục tại tiệm Apothecary, nếu không ta lại phải đến Hẻm Knockturn mất. Em ghét nơi đó!
Thế rồi cả bọn lại lật đật kéo nhau đến trước tiệm Vận tải và chuyển phát nhanh Cây chổi gãy. Uhm! Tên rất phong cách! Tiệm cũng chỉ có hai tầng, sảnh rất rộng với đầy những cây cột xiêu vẹo, có duy nhất một bàn tiếp khách đang rất đông. Sát tường là những lò sưởi liên tiếp đặt cạnh nhau. Một người đàn ông mặc áo chùng đỏ chói bước đến, bốc một nắm bột ở cái bát bên cạnh, ném vào ngọn lửa rồi bước vào.
Bùm!!!
– Ngọn lửa bùng lên dữ dội và người đàn ông biến mất. Hóa ra chỗ này chẳng khác gì một trạm xe bus, chỉ có điều xe bus được thay bằng lò sưởi và bột Floo.
Cả bọn mất 5 Sickles cho mỗi người để di chuyển, thêm 20 Sickles cho đống đồ, nó sẽ được chuyển đến sau chỉ có vài giây.
-Phewww... Mệt quá! Thực ra cũng chẳng cần mua nhiều đến như thế này đâu nhưng nếu chỉ mua những loại cần thiết thôi thì chúng ta dễ chúng ta dễ gặp rắc rối lắm, mấy người đó sẽ biết chúng ta chế thuốc gì ngay. Có thể ảnh hưởng đến công việc của cha em nữa. Với lại em cũng cần thử nghiệm thêm mấy loại thuốc mới...
Được rồi! Không phải giải thích với bọn anh. Lần này cho chú toàn quyền xử lý, hôm qua đã thống nhất rồi mà!
– Phong lên tiếng.
-Vậy được! Mọi người cứ nghỉ ngơi nhé, em cần hai ngày.