Chương 63: Trại La Mã, quân đoàn Jupiter tấn công.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 2379 chữ
- 2019-08-23 09:30:51
Trời đêm tối đen như mực. Dưới ngọn đèn cao áp, những cái bóng loang lổ đổ dài trên con đường vùng vịnh Long Island vắng vẻ. Nhìn kỹ lại, đó cũng chỉ là vài bóng thanh niên, dường như vừa kết thúc một bữa tiệc điên rồ của tuổi teen nổi loạn.
Đến chân đồi, đám thanh niên dừng lại. Trút bỏ bộ dáng cà phơ cà phất vừa rồi, trên mặt tên đi đầu hằn lên vẻ cương quyết không hợp tuổi. Từ balo trên lưng, hắn chuyền tay cho những người phía sau những chiếc lọ đựng một chất lỏng sánh như dầu, ánh lên màu xanh lam yêu dị.
-Cẩn thận, đây là Lửa Hy Lạp! Chúng ta chỉ tịch thu được từ bọn chúng từng đây thôi. Những tên Graecus giỏi những trò mèo này thật! Nhiệm vụ của chúng ta là gây hỗn loạn rồi phóng hỏa, làm mục tiêu cho lũ Griffin tấn công từ trên cao. Hôm nay chúng ta sẽ thanh toán mọi nợ nần, một lần và mãi mãi!
Nhiệt độ ngoài trời kiến người ta khó chịu, nhưng ánh mắt của gã thanh niên lóe lên vui mừng. Dù là buổi đêm, lại nằm ngay sát biển, nhưng vào thời điểm này khắp nơi vùng bang đang khô hanh vì cái nóng. Thời tiết thế này mà phóng hỏa thì... chẹp chẹp... Đám đằng sau cũng cười khà khà hưởng ứng.
Đột nhiên, gã ra hiệu cho đám phía sau ngừng lại, ép sát người xuống dưới đất. Tám tên phía sau đều là người thuộc Contubernium (tiểu đội) của hắn, đều do hắn làm người đại diện. Phải biết rằng một lá thư giới thiệu tốt hay một người đại diện uy tín có thể mang đến cho bạn một vị trí trong các đội quân tốt hơn, đôi khi còn là những công việc đặc biệt như người đưa tin của quân đoàn, giúp bạn thoát khỏi công việc nhàm chán như đào hào hay chia các động từ tiếng Latinh cho quân lệnh. Hơn nữa, hai gã cuối cùng còn trong giai đoạn thử thách của tân binh. Hắn, một trong mười tiểu đội trưởng thuộc quân đoàn Số Một Ustionius, dưới trướng pháp quan thụ nhiệm Octavian, phụng sự cho viện Nguyên Lão và nhân dân La Mã, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào.
Phía bên trên chúng xuất hiện hai người trẻ tuổi. Mỗi người được trang bị một loại giáp nhẹ được làm từ rất nhiều lớp vải lanh và gia cố bằng các tấm đồng, được gọi là Linothorax, cùng với kiếm hai lưỡi. Hắn hừ nhẹ coi thường! Đúng là đám trại viên Hy Lạp đây rồi. Một người chiến binh thực sự là phải chiến đấu bằng lao móc Pilum, đoản kiếm Gladius, cùng với giáp xích hoặc giáp đồng. Chứ kiểu chém đàn bà của đám Hy Lạp kia, dù quân địch có đứng yên cũng chẳng giết nổi một tên.
Người trại viên chỉ vừa bước thêm một bước, bất chợt nhận ra có một thứ gì đó ghim thẳng vào khoang miệng mình. Còn chưa kịp ú ớ bằng cái miệng đang ồng ộc máu, cổ của cậu ta bị bẻ ngược ra sau, điều cuối cùng cậu nhìn thấy là cái cổ phụt máu của đồng đội.
Trong bóng tối u ám, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng bước chân và tiếng kéo lê hai cái xác trong bầu không khí đáng sợ. Không ai có thể hiểu tại sao một thiếu niên như bọn hắn lại có thể điềm tĩnh như vậy.
Đồn điền trồng dâu mà đám người đang bước đi được bao quanh bởi những bức tường cao, nhưng gã lại nhíu mày, bởi vì chẳng có tháp canh nào. Chứng tỏ đám Hy Lạp phải có biện pháp canh phòng khác. Gã lăm lăm lọ đựng lửa Hy Lạp trong tay, sẵn sàng cho tình huống bị phát hiện.
Ré .é .eeee!!!
– Một tiếng rít kinh khủng đột ngột cào xé màn đêm. Hắn tuy đã hai tay đút nút hai lỗ tai, co chân khom gối, lại áp hai gối lên ngoài hay tay nhưng vẫn bị chấn động, tim đập dồn, thân hình đung đưa lảo đảo. Chết tiệt! Bị phát hiện rồi.
Hóa ra Trại con lai tuy không có tháp canh, phòng vệ duy nhất của bọn họ là lớp ranh giới phép thuật ở bên ngoài để chống quái vật nhưng lại vô hiệu với các Á thần, nên các Á thần La Mã đến từ trại Jupiter như hắn mới vào được. Nhưng họ có vũ khí bí mật riêng của mình, đó là những nữ thần báo tử của Hades. Bọn quái vật này ngoài dọn dẹp, trừng phạt trại viên hay làm giáo cụ trực quan cho lớp chống quái vật, công việc tối quan trọng của nó là canh gác.
-Mau lên! Trại bị tấn công... Đốt lửa lên! ...
-Đội tuần tra đường ranh giới, đi theo ta! ...
....
Người đầu tiên mà hắn thấy khi loạng choạng đứng dậy là một cô gái, vạm vỡ với cặp mắt dữ tợn như thần Mars toàn năng. Cô ta đẹp một cách hoang dại, như thể được sinh ra để mặc áo giáp chiến trận Hy Lạp, thứ mà hắn vừa rồi còn coi thường. Hắn ta cũng chẳng hề biết được rằng đó là Clarisse – người đứng đầu nhà Ares, nguyên bản Hy lạp của thần Mars toàn năng hắn vừa nói.
Khốn khiếp! Đây không phải là lúc.
Xông lên! Tiến vào sâu nhất có thể rồi ném lửa Hy Lạp! Những tiểu đội khác sẽ ở ngay phía sau
– hắn gào lên.
Quả thật vậy, ba con đại bàng khổng lồ bay vù qua đầu hắn. Mỗi con chở theo một đội biệt kích La Mã mặc áo tím quần bò với giáp lấp lánh, gươm và khiên cũng đều bằng vàng Imperial. Lũ đại bàng bay đi và tên La Mã đứng giữa, kẻ trông nhẳng nheo hơn hai gã kia nâng tấm giáp che mặt của mình lên ra hiệu. Tiếp theo đó là cả tá những trại viên La Mã trên lưng lũ Griffin và đại bàng theo sau.
Tiểu đội hai đến tiểu đội sáu cũng đã xuất hiện, nhiệm vụ của họ cũng giống như hắn, đó là phóng hỏa. Liên tiếp những lọ lửa Hy Lạp được ném ra, đồi thông cháy thành từng vạt lớn. Một trại viên Hy Lạp hét lên và vẫy vẫy hai tay khi anh ta chạy vòng tròn ra hiệu, chùm lông ngựa trên chiếc mũ sắt của anh ta cháy dữ dội như kiểu tóc dựng đứng đang bị đốt cháy. Chiếc áo giáp của Clarisse bị cháy xém. Cô đang chiến đấu với một ngọn giáo đã gãy phần mũi, phần còn lại được cắm chặt một cách vô dụng vào khớp kim loại bên vai một con Griffin.
Hàng loại trại viên Hy Lạp thành hàng chạy hướng lên trên đồi, tiến về Will – người đứng đầu nhà Apolo đang cố gào thét đội của mình bằng thơ, cố đưa họ vào đội hình. Vài người nghe được đã đứng thành hàng, vai sát vai, khóa khiên lại thành một bức tường bằng đồng để chặn đám đại bàng. Những ngọn giáo của họ dựng tua tủa như lông nhím.
-Tấn công! Vì các vị thần...
-Tấn công! Viện Nguyên Lão và nhân dân La Mã muôn năm...
_________________
....Phố Wall, hạ Manhattan, New York, Hoa Kỳ. Có 17 cổng giao dịch, mỗi cổng bao gồm 22 khu vực giao dịch và sàn chứng khoán, mỗi cổng trao đổi chứng khoán của hơn 100 công ty; và càng không thể đếm xuể công ty hay văn phòng tài chính. Hàng nghìn nhân viên văn phòng bận rộn qua lại mỗi ngày, chưa tính khách du lịch. Hình ảnh thường thấy là những bộ vest đen lịch sự, tay cầm tài liệu, còn tay kia là một ly coffee take-away.
Bầu trời phía đông đã bắt đầu hửng sáng. Trong khoảnh khắc,Reyna mới biết thế nào là sự nặng nề ám ảnh của một trong những siêu đô thị lớn nhất thế giới. Những cao ốc chọc trời làm cho không gian đường phố như bị bóp nghẹt lại, kẹp chặt giữa các hẻm đến mức ở chỗ này chỉ có thể nhìn thấy mặt trời vào đúng giữa trưa theo chiều thẳng đứng.
Chúng ta đang ở đâu vậy?
– Cô nhìn quanh hỏi.
Phố Wall!
– Phong chỉ vào con trâu bằng đồng phía đằng xa.
Cái quái gì vậy? Tưởng cha đưa chúng ta đến thẳng Trại chứ? Tại sao lại đưa chúng ta đến đây?
– Nico làu bàu.
Chưa ai kịp nói gì thì một giọng trầm trầm vang lên sau bốn người:
Đương nhiên là vì ta có việc cần gặp mấy cô cậu.
Phong ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông đằng sau. Ông ta mặc vest đen rất hợp với hoàn cảnh, chỉ viền vàng và khăn tay lụa màu tím trên miệng túi. Ông ta ngồi trên cái ghế băng dài, có hàng tá những cái ghế như thế xếp dọc phố Wall. Râu quai nón của ông màu xám sẫm cắt tỉa cẩn thận, trông như màu mây đen. Nét mặt ông cương nghị, đẹp và nghiêm trang đi kèm đôi mắt xám nhật! Càng đến gần ông ta, không khí quanh Phong càng lạnh lẽo.
-Ông là...
-Các ngươi nên vinh hạnh. Các người là những Á thần đầu đầu tiên gặp ta ở bên ngoài đỉnh Olimpia. À đương nhiên thì ngươi càng là một trường hợp đặc biệt. Được rồi! Ngồi xuống đi!
Chỉ có Phong và Arita ngồi xuống ngay lập tức. Reyna thì vẫn không thể nào biết được đây chính là thần Zeus, hay Jupiter theo La Mã, vị thần tối cao của thế giới này. Nico thì có vẻ nhận ra, cậu ta nép nép người ngồi ngoài cùng, và chỉ dám ngồi nửa mông xuống cái ghế.
Ăn một chút đi
– thần Zeus đưa cho bốn người bốn hộp giấy chuyền tay nhau. Là món miến trộn tôm khô quen thuộc ở phố người Hoa, làm Phong nhớ đến năm vị sư phụ ở võ quán.
-Phố bán đồ ăn Tàu trên đường Đông 28, gần chỗ ngươi, đúng không? Dù ngươi chỉ là người qua đường, nhưng tình cảm ngươi dành cho nơi đó chắc cũng không phải là giả.
-Đúng vậy!
-Nói thật là lúc đầu, Phong, ta không tin ngươi. Nội sự có mặt của ngươi trên thế giới của ta cũng có thể ảnh hưởng xấu đến tương lai đỉnh Olympia và tất nhiên, ta không thích. Nhưng vì chúng ta cần mọi sự trợ giúp, nên ta cho ngươi sống. Tất nhiên là với một sự đảm bảo, khiến ngươi nghĩ ngươi là người của thế giới này.
-Hóa ra ông mới là người lấy đi ký ức của tôi.
Arita, Nico và Reyna nhìn nhau không hiểu hai người đang nói gì. Nhất là Nico, thế giới quan của thế giới này thì việc ngồi cùng ghế và nói chuyện ngang hàng với vị vua của các thần là việc cậu không thể nào tưởng tượng ra nổi.
-Đúng! Và mọi sự vẫn chứng minh là ta đang làm đúng. Nhưng sự trợ giúp của ngươi vượt quá mong đợi của ta rất nhiều, nên nếu ngươi đứng về phe ta trong cuộc chiến cuối cùng này, ta sẽ trả thù lao xứng đáng.
-Ông mạnh hơn tôi hàng nghìn lần, nhưng tôi thực sự muốn đấm ông một trận! Tôi không quan tâm tới hoàn cảnh của các người. Nếu tôi thấy việc đó là đúng thì tôi sẽ làm, như lúc cứu Arita lúc đầu. Nhưng nếu là chỉ vì lợi ích của các ngươi mà kéo tôi vào thì đừng hòng.
Lần đầu tiên, Nico chờ đợi thần Zeus đánh gục cậu ấy, nhưng vị thần chỉ nhíu mày rồi cười vẩy tay như thể một người hàng xóm bỏ qua cho đứa trẻ nghịch ngợm vậy.
-Ngươi nói đúng! Vậy ta nói những thứ lớn lao hơn nhé! Gaia mà thắng, lũ Titan sẽ đầy đỉnh Olympia xuống Tartarus, đưa nhân loại về thời kì đồ đá. Trong đó có cả mấy vị sư phụ ngươi. Ta cũng biết ngươi biết rõ quá trình và kết quả của cuộc chiến này. Nhưng ta muốn chắc chắn nó sẽ không vì ngươi mà thay đổi. À, mà có một việc ngươi không biết, Trại con lai đang bị tấn công. Là đám trẻ trại La Mã.
Cho dù buổi sáng này có ấm áp đến bao nhiêu, Reyna vẫn thấy rùng mình sau câu nói của thần Zeus. Cô không thể định hình được điều nào kinh khủng hơn, mối đe dọa đến sự hủy diệt của cả hai trại, hay là cái cách Octavian đang đầu độc quân đoàn từ bên trong. Cô sợ hãi nhớ lại kế hoạch của Gaia mà tên Kratos đã nói dưới địa ngục.
Thưa ngài! Điều đó là không thể, quân đoàn không thể tấn công nếu không có sự đồng ý của cả hai pháp quan. Con đã ra lệnh cho Octavian không được tấn công cho đến khi con trở về.
-Ồ! Hắn đã công khai tuyên bố là cô đã phản bội quân đoàn, đi theo người Hy Lạp chúng ta rồi. Hắn cũng tự phong làm pháp quan lâm thời, cũng đã có sự đồng ý của cái hội đồng Nguyên lão gì đó. Xem nào! Trại đã bị tấn công được khoảng gần hai tiếng đồng hồ.
Thế sao chúng ta còn ngồi đây!
– Nico nôn nóng –
Phải mau chóng về Trại thôi!
-Các ngươi về lúc này cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Mà ta cũng phải xem quyết định của anh chàng này đã.
-Hừm! ông biết thừa rồi còn hỏi...
-Được lắm! Vậy thì đặt bức tượng lên trên Nhà Lớn. Ta cũng sẽ gửi xuống sự trợ giúp của ta vào lúc quyết định.
Rồi cuối cùng, vị thần quay sang nhìn Arita với con mắt đầy thích thú:
Chúc may mắn với trận chiến nhé. Ta sẽ dõi theo nhóc con đấy.