Chương 67: Cuộc phản công trong rừng.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1731 chữ
- 2019-09-01 05:36:01
Nghe này...
- Reyna dõng dạc. Sự trở về của cô là liều thuốc tinh thần vô cùng lớn dành cho bên phía quân đoàn La Mã. Cô đang cùng với Dakota và Clarisse bên phía trại Hy Lạp đang bàn kế hoặc phản công.
Từ đã...
- Clarisse khó chịu –
Mặc dù chúng ta đang hợp tác, nhưng tại sao chúng tôi phải nghe lệnh cô, cô nghĩ cô là ai?
-Tôi đang đưa ra kế hoạch, chứ không phải ra lệnh. Hơn nữ, chính thần Jupiter đã gửi chúng tôi đến đây.
Ý cô là... Thần Zeus...
– Clarisse đang cố giữ bình tĩnh –
Không đúng, thần không bao giờ rời khỏi đỉnh Olimpus. Chúng tôi đã cầu thần vô số lần.
Mặc dù cô đã rất cố gắng, nhưng Clarisse vẫn phải hậm hực im lặng sau khi nghe Nico quả quyết xác nhận.
-Chúng tôi đã đưa được bức tượng về. Người giữ nó là anh chàng kia, mấy người đã thấy anh ta làm gì với Tử Môn rồi đấy. Anh ấy cần thời gian, chỉ cần anh ấy băng qua phía bắc cánh rừng này tới Nhà Lớn, đặt bức tượng lên, các vị thần sẽ tới trợ giúp.
Nhưng làm thế nào...
– bên dưới nhao nhao –
hiện tại cậu ta còn chưa có tỉnh.
-Chúng ta có thể cho anh ấy điều đó. Chúng ta sẽ thu hút đội quân quái vật và Kronos. Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc phản công ở phía nam cánh rừng, ngay sát cạnh Hồ Lớn.
Cô điên rồi... Điên hơn cả đám nhà Ares.
– Sam nhà Dionysus gào lên –
cô muốn đấy mọi người chết chung à? Một kế hoạch chẳng có một cơ hội nào.
Không hẳn...
– Malcolm nhà Athena trầm tư –
vậy sẽ là một cuộc chiến nghi binh. Chỉ cần hướng sự chủ ý của chúng đến chúng ta. Chúng ta có thể lợi dụng địa hình để cầm chân, kéo dài thời gian. Tệ nhất là chạy trốn.
Hừm... điều gì chắc chắn chúng sẽ mãi hướng về phía chúng ta. Kronos và quân của hắn không dễ bị lừa đâu.
– Sam vẫn chưa từ bỏ.
-Không hắn sẽ tin... Chúng ta sẽ tập trung toàn bộ lực lượng ở đó.
-Điên rồi... cô điên thật rồi!
________________________
-Chị Reyna đã tính trước được điều đó rồi. Chị ấy cũng với quân đoàn số bốn và cái trại viên đang chuẩn bị cạm bẫy trong khu rừng. Chúng ta sẽ lợi dụng cuộc phản công để đưa anh đến Nhà lớn. Chỉ cần đưa được bức tượng lên đó là chúng ta đã chiến thắng được một nửa!
Tại phía cuối của hồ nước, đội quân tiên phong đầu tiên của kẻ thù đã phá được hàng ngũ, bắt đầu đi vào cánh rừng – một con Dracaena khổng lồ mặc áo giáp xanh lục và đội vương miện cũng xanh, dẫn đầu các tên khổng lồ Laistrygonian với những chiếc rìu đồng khổng lồ. Hàng trăm con quái vật khác ào ào đi phía sau chúng.
Vào vị trí!
- Reyna hét lên. Đội quân quân đoàn số bốn trườn lên. Họ phóng cái mũi lao móc ít ỏi còn lại, ép những con quái vật phải đi vào lối mòn hẹp đầu rừng. Để đến được chỗ cái trại viên, chúng phải đi theo các con đường mòn giữa rừng, hai bên đã được bố trí dày đặc quân mai phục. Còn nếu không, chúng sẽ phải xé lẻ đội hình để đi xuyên rừng cây, chờ đón chúng không gì khác ngoài những cái bẫy chết người của nhà Hephaestus và đội cung thủ do anh em nhà Apolo dẫn dắt.
Xè... xè... Tiến lên, làm thịt đám á thần, dâng đầu chúng cho chúa tể Kronos và Mẫu thần Gaia
– mụ Dracaena khổng lồ thè thụt cái lưỡi rắn ra lệnh.
Đám quái vật hăng máu lao vọt lên, ào ào hướng tới đám trại viên. Reyna cùng Clarisse dẫn đội hình lui từng bước về phía sau, tức thì loạt cạm bẫy bị đám quái vật đạp phải răng rắc khởi động.
Trên con đường mòn nhìn như bằng phẳng đột nhiên xuất hiện hố sâu thật lớn, một đám Dracaena bị ngã vào trong đó. Chúng bị trúc gỗ trong hầm đâm trúng, phát ra tiếng kêu thảm, tan thành bụi. Đám khủng lồ Laistrygonian bị dồn ngã dúi dụi, đè xuống đám quái vật nhỏ hơn, chẳng cần đám trại viên ra tay. Da, móng, sừng chúng để lại vung vãi khắc nơi. Đám khổng lồ rất chậm chạm, lại mang chiến giáp cũ nát nặng nề, thành ra bị dồn chết cứng tại chỗ, không sao di chuyển, trở thành bia ngắm cho các trại viên. Những tên khổng lồ bị kẹt chân vào hố còn thảm thương hơn, giãy dụa hồi lâu cũng không bò lên được, mỗi khi giãy giụa lại quật tung đám Telkhine bên cạnh. Lại có một một nhóm chuyên chăng những tấm lưới thật dày mắc vào hai chân rắn của lũ Dracaena. Vút vút... những mũi tên và lao móc bay tới với tốc độ cao, lực cực mạnh, chuẩn xác xuyên qua mắt lưới, ghim cái đuôi rắn của chúng xuống dưới đất. Chưa hết, chờ đón chúng là những tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống.
Sau cùng, những trại viên mới bắt đầu xông lên phía trước, kết thúc những con quái vật bị thương dính bẫy. Nhưng lũ quái vật không hề sợ chết. Chúng chỉ cần thấy những trại viên á thần là nhào lên, giẫm đạp lên nhau. Những trại viên kinh nhiệm dẫn đầu những trại viên trẻ, tạo thành một nhóm năm người. Đội hình năm người hình mũi tên đâm thẳng hung hãn tiến công, đầu mũi tên toàn là hạng vai u thịt bắp, chỉ cần biết xông tới phía trước, hai người trái phải theo sát hình thành thế lấy nhiều đánh ít, hai người cuối cùng bảo vệ ba người phía trước không cho đám quái vật bao vây đánh lén sau lưng.
-Theo sát em, chúng ta sẽ đi xuyên qua trận địa.
Trận chiến đang có vẻ mỗi lúc một nghiêng về phía các trại viên. Nhưng Phong luôn có cảm giác không ổn. Mai phục và phản công trong rừng là một chiến thuật khá là hiệu quả. Nhưng nó chỉ có tác dụng khi có tính chất bất ngờ. Bọn quái vật không như các trại viên, chúng không sợ chết, không đau đớn. Khi chúng hoàn toàn quen với trận chiến, sẽ là lúc tình thế bị lật ngược lại, nhất là với quân số vẫn còn đang vô cùng chênh lệch.
Em biết anh nghĩ gì...
– Nico cười khổ -
Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đúng là hắn đang thua, nhưng không lâu nữa đâu. Vì vậy chúng ta phải nhanh lên.
Mục tiêu hàng đầu của Phong và Nico là liên tục di chuyển giữa các nhóm quân, không để để bất kỳ tên quái vật nào chú ý. Giữa chiến trường máu lửa, từng người từng người ngã xuống, máu nóng từng trận dồn lên đầu, Phong cầm thanh [SteelBlade] đã nhiều lần muốn xông ra ngoài. Nhưng Nico cùng hai trại viên khác ấn chặt cậu sau cây, không cho cậu lao bừa. Trên mảnh rừng bụi đất mùi mịt gần như bị đốt trụi, chỉ thấy được những cái bóng đen ngòm của đám quái vật, thấp thoáng cuốn tới như bão cát sa mạc. Tim Phong đập từng nhịp từng nhịp dữ dội, tai ù cả đi. Toàn là tiếng giậm uỳnh uỳnh của những gã khủng lồ, đám trại viên nội chiến với nhau cả một đêm làm sao có thể chống lại. Đôi tay Phong siết chặt lấy thanh kiếm, ướt đẫm.
Đành vậy... Phong quay mặt, nhảy qua một gò đất lớn, cong chân chạy . Một gã Hyperborean nhìn thấy cậu, thở ra một làn sương trắng làm nhiệt độ liền giảm xuống, gầm rú tiến lên. Mặt đất mới vừa rồi giờ được phủ bởi một lớp băng mỏng, trơn tuột, làm Phong suýt ngã.
Này, tên khốn!
– một cậu trại viên đi cùng nhóm với Phong chạy ra xa, hét lớn lôi kéo. Gã khổng lồ màu xanh dương gầm lên và quay người về phía cậu ta, để lộ ra phần phía sau chân. Nico chỉ chờ vậy lao đến, và đâm mạnh vào phía sau đầu gối.
Graohhh...
- Tên Hyperborean oằn người xuống, cả người gã đã đóng thành băng. Nico đạp mạnh lấy đà rút thanh kiếm, các vết rạn nứt tỏa lan khắp cơ thể gã khổng lồ, rồi vỡ vụn ra thành một núi các mảnh băng có màu xanh dương.
-Đi thôi! Chúng ta không có thời gian đâu. Càng đến Nhà Lớn sớm được phút nào, càng có ít trại viên hai bên bị thương.
Cả bốn người chìm trong yên lặng, bước nhanh chân, nhưng trong đầu đều mải mê theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình. Khu rừng lan tỏa một thứ mùi hỗn hợp rất riêng, mà có khi rất lâu sau này Phong sẽ không thể nào quên được.
Kia rồi... Nhà Lớn đã rất gần... 5km... 3km...
Tưởng rằng tất cả đến đây là kết thúc. Bỗng nhiên, Phong có cảm giác vô cùng khó chịu, các lỗ chân lông dựng hết lên, một cảm giác nguy hiểm ập đến, y như lần Kratos mở chiếc hòm Pandora. Nico cũng cảm thấy điều gì, cảnh giác nhìn xung quanh.
-Các ngươi nghĩ rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta sao. Ta đang tự hỏi, cái tên dám đứng trước mặt ta tuyên chiến, lại biến đi đâu mất.. Hóa ra... Phong, ngươi đang giữ bức tượng đúng không, giáo nó ra... bằng không...
Bỗng nhiên, Kronos loạng choạng như thể bị ai đẩy mạnh. Ngọn gió ngày càng mạnh hơn khiến gã lảo đảo lùi lại. Các đám mây hơi nước xoáy quanh, những ngọn gió quá mạnh đã quật tới tấp, đồng thời thổi cỏ ngã rạp.
-Mọi người cứ đi đến Nhà Lớn đi! Để gã đó cho hai anh em em!
Hiếm hoi còn tồn tại , tu tiên nhẹ nhàng hài hước đáng để đọc Hack Kề Bên Người Cỏ Dại