Chương 9: Quách Tĩnh. Dương Khang.


Để ăn mừng ngày Quách đại ca luyện thành công tầng hai Dịch cân đoán cốt thiên và tôi bắt đầu tu luyện nội công, hai người chúng tôi đi săn gấu. Vừa tìm bao cát luyện tập, vừa có bữa thịt tươi coi như cải thiện.

Giờ đang là mùa xuân, gấu bắt đầu thức dậy sau giấc ngủ đông dài dằng dặc, điên cuồng đi kiếm thức ăn.

Vừa nhìn thấy con gấu, Quách đại ca đã lao lên nhắm ngay đầu con vật tung một quyền. Uỳnh một tiếng, con vật chỉ hơi chao đảo, ngay lập tức đã vồ lên chuẩn bị giáng một đòn tát.

Quách đại ca nghiêng người né qua, đoản kích đã chuẩn bị sẵn, chính xác đâm vào hông con vật. Nó loạng choạng mấy bước, quay người chạy. Hắn lao người phóng vọt lên, một cú đá vào gáy con vật tội nghiệp làm nó ngã sụp xuống. Liên tục một tay kích một tay quyền như mưa giáng vào gáy con gấu, một lúc sau thì nó chẳng thể nào giãy giụa được nữa.

Tôi há hốc mồm đứng nhìn, mọi việc xảy ra quá nhanh làm tôi chẳng kịp phản ứng. Tôi vốn nghĩ Cửu âm chân kinh là võ học mang triết lý Đạo gia, nhẹ nhàng thanh thoát làm chủ yếu, nhưng những gì tôi thấy ngược hẳn lại, chẳng khác gì quyền chưởng cương mãnh của Thiếu Lâm. Hai người chúng tôi cắt hai tay gấu, liên hoan một bữa, sau đó đem con thú xuống núi bán lấy tiền. Tôi đặt rèn một thanh kiếm mới, giống như thanh Đơn thủ kiếm Steel blade, nhưng khi nhận được thì chất lượng quá kém. Quách đại ca thì vẫn trung thành với Quách gia kích pháp, nhưng giờ chỉ dùng một thanh đoản kích, và càng ngày càng sử dụng quyền cước nhiều hơn.

Hai người chúng tôi vẫn tiếp tục tu luyện Cửu âm chân kinh tại khu rừng đằng sau Chung nam sơn. Tôi thì chỉ tu luyện hai môn là Dịch cân đoán cốt thiên cùng Đại phục ma quyền. Đây là môn quyền pháp có uy lực cực kỳ mạnh, chiêu thức thì lại ảo diệu khó lường, là môn duy nhất trong Cửu âm chân kinh tu luyện theo lối cương mãnh. Còn Quách đại ca thì tu luyện hết, ngoại trừ Tồi tâm chưởng. Hắn nói môn công phu này quá độc ác.

Chỉ mất một năm sau tôi đã nắm giữ thành công tầng một của Dịch cân đoán cốt thiên. Nhớ hồi đầu mới tập tôi gào vang cả núi. Quá trình tập rất thống khổ, từng đoạn xương co rút đau không thể nói, từng múi cơ cũng theo đó mà co rút theo. Thấy Quách đại ca luyện tập có vẻ nhẹ nhàng, chỉ chảy chút mồ hôi mà tôi cười khổ. Đúng là mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Sau khi củng cố vững chắc ở tầng một thì tôi cũng đã có thể
nội thị
. Tức là có thể cảm nhận bên trong cơ thể. Những dòng khí bàng bạc len lỏi khắp mọi nơi, có thể điều động chúng dồn về nơi này nơi kia, nếu không thì chúng sẽ di chuyển theo một lộ tuyến nhất định. Điểm đầu cũng như điểm cuối của chúng là một vùng xoáy thấp (nghe như dự báo thời tiết :D) tại vùng dưới bụng, chắc ai cũng hiểu là Đan điền. Cũng chẳng khác mấy tim lọc máu đi nuôi cơ thể, nhưng nơi đầu tiên nhận được máu cũng là tim.

Tiếp theo là bắt đầu tập luyện Đại phục ma quyền. Mục tiêu thì vẫn là mấy cái cây khốn khổ. Tôi mường tượng lại những lúc hệ thống điều khiển cơ thể thực hiện kiếm kỹ: nơi phát lực, lấy đà, chuyển động từng bó cơ...rồi đến cách nhắm mục tiêu, độ nghiêng của thân người khi lao đến; góc độ cánh tay, bàn chân... Rồi dựa vào đó mà đối chiếu với Đại phục ma quyền, diễn luyện cách thức ra đòn cơ bản nhất.

Tôi mở to hai mắt, chân phải hướng ra sau. Cẳng tay vuông góc bắp tay, bắp tay vuông góc với thân. Các bắp thịt vặn xoắn lại, tích lực. Hít nhẹ một hơi, cơ bắp căng lên, một quyền đột ngột theo đường thẳng đánh về phía trước.... Uỳnh... thân cây bị đánh trúng bị lõm vào hình nắm tay, hơi chệch ra khỏi nơi tôi ngắm một chút nhưng cũng gọi là thành công. Vỏ cây rơi rụng thành một mảnh, lộ ra lớp bên trong trắng tinh.

Đó mới chỉ là kỹ thuật. Quan trọng nhất của loại quyền này là cách xúc lực bằng cách vặn xoắn các cơ, cùng với đó là lớp nội lực Cửu âm chân kinh bọc bên ngoài làm cho nắm tay ma sát với không khí càng làm tăng thêm uy lực. Rất may là tôi đã luyện Dịch cân đoán cốt thiên, không thì chỉ có bước vặn xoắn cái cơ cũng đủ làm tôi gãy tay. Tiếp theo là mất 5 năm để thành thạo các bước xúc lực, thành thạo như thành phản xạ; thêm 2 năm nữa để thành thục bộ pháp, quyền pháp và kết hợp chúng thành chiêu thức.

Tôi cũng đã có một kiếm kỹ nhánh Song kiếm đầu tiên đạt mức Lv cao nhất
Master
: Starburst Stream, một kiếm kỹ combo tấn công 16 đòn liên tiếp.

Mười năm sau, tính thời gian thì đã đến lúc Quách Tĩnh trở về Trung nguyên, tôi và Quách đại ca cũng phải rời đi rồi. Trong suốt từng đó năm tu luyện, Quách đại ca đã luyện Dịch cân đoán cốt thiên đến tầng thứ năm, các bộ võ công còn lại như Phi thứ kính, Thủ huy ngũ huyền, Cửu âm thần trảo.. đã đã đạt trình độ thượng thừa. Tôi chỉ luyện hai môn Dịch cân đoán cốt thiên với Đại phục ma quyền nên cảnh giới cao hơn, đạt đến tầng bảy.

Một tháng sau, tại phủ Gia Hưng xuất hiện hai người nam nhân. Người lớn tuổi hơn là một trung niên cao lớn, mặt vuông chữ điền. Hắn mặc một thân áo vải xám cũ kỹ bạc màu, ẩn dưới cái nón là đôi mắt sáng quắc lộ vẻ hào sảng. Còn người thanh niên mặc một chiếc áo choàng đen dài, ngực để mở lộ ra một thân giáp da nhẹ; tay áo thì ngắn đến khuỷu tay, kỳ cục chẳng giống ai, sau lưng hắn là hai thanh kiếm cũng chẳng giống ai nốt. Hai người này đương nhiên là tôi cùng Quách đại ca Quách Khiếu Thiên.....

Hành trình từ phủ Gia hưng đến Trung đô Bắc Kinh cũng khá thuận lợi, chỉ gặp lèo tèo vài đám cướp. Lúc đầu tôi còn thích chí xông lên đánh đấm một hồi, sau đó thì cướp lại của bọn chúng làm lộ phí. Nhưng sau cũng chán dần, mấy tên cướp chưa kịp mở miệng tôi đã giơ chân đạp bay một gốc cây gần nhất. Chúng hoảng sợ bỏ chạy toán loạn. Quách đại ca cười ha hả, thỉnh thoảng còn giả bộ đuổi theo, làm chúng rối rít chạy nhanh hơn.

Những ngày tiếp theo, chúng tôi lang thang khắp thành Trung đô. Hai người chúng tôi đều dùng Xúc cốt công trong Dịch cân đoán cốt thiên thay đổi xương mặt, chẳng khác gì dịch dung, nếu như giờ có gặp Dương Thiết Tâm đại ca hắn cũng chẳng thể nhận ra. Quách đại ca tuy không biết hai người chúng tôi đang làm gì nhưng cũng chẳng hỏi tôi. Hắn giờ đối với tôi đã tin tưởng tuyệt đối. Hai ngày hôm sau cũng tiếp tục như thế.

Đến ngày thứ ba chúng ta gặp một đám đông huyên náo. Một bãi đất trống , dưới đất cắm một ngọn cờ nền trắng viền đỏ thêu bốn chữ lớn Tỷ Võ Chiêu Thân màu vàng.

Tôi
a
lên một tiếng khe khẽ, kéo Quách đại ca tiến vào. Nhìn xung quanh, thấy một thiếu niên mặc một bộ quần áo Mông Cổ, đầu đội mũ lông cừu, liền chỉ Quách đại ca:

-Huynh nhìn đi, đó là Tĩnh nhi của huynh đấy.

Hắn mở to mắt ra có vẻ không thể nào tin được, nước mắt giàn dụa, cả người run rẩy. Hắn định lao lên nhận con thì tôi kéo hắn lại:

-Huynh nên nhớ giờ huynh là người chết, kể cả huynh giờ có xông lên nhận Tĩnh nhi đi chăng nữa nó cũng sẽ không tin huynh là cha nó đâu. Kể từ giờ phút này, dù có gặp người quen huynh cũng không được thất thố như thế. Chúng ta là người theo dõi bọn họ, chỉ khi nào gặp nguy hiểm đến tính mạng chúng ta mới ra tay, như vậy mới tốt cho sự trưởng thành của Tĩnh nhi. Huynh có làm được không.

Giờ thì hắn đã biết tôi dẫn hắn đến đây để làm gì. Hắn đau đớn nhìn Quách Tĩnh thêm một lúc, sau đó gạt nước mắt, đứng thẳng người, nét mặt đã trở lại sự kiên định như cũ...

Quách Tĩnh tuy mày rậm, mũi hơi to một chút, nhưng ánh mắt rất trong sáng, khuôn mặt nghiêm nghị khá nam tính. Da thì hơi ngăm đen, nhìn chung là khỏe mạnh. Quách đại ca ngắm con liên tục, luôn miệng kêu:
Tốt, tốt


Chẳng được bao lâu thì hắn đã nhận ra Dương Thiết Tâm đại ca, cả người hắn lại run rẩy thêm lần nữa. Dương đại ca tuy dáng vẻ cao to vẫn còn, nhưng lưng đã hơi gù, tóc mai điểm bạc, mặt đầy nếp nhăn, thần sắc rất sầu khổ, mặc một bộ quần áo vải thô vá chằng chịt. Quách đại ca trong lòng đau đớn, lại muốn lao lên, nhưng nhớ đến lời tôi, đành thở dài yên lặng theo dõi. Tôi biết lòng hắn rất đau khổ, nhưng phải như vậy thì mấy chục năm sau mới có Bắc hiệp Quách Tĩnh. Tôi lặng im, không dám an ủi.

Trong lòng tôi đã quyết định sẽ cứu hai vợ chồng Dương đại ca, Bao tỷ cũng chẳng qua là làm ơn mắc oán, lòng tốt không được dặt đúng chỗ. Với võ công của tôi và Quách đại ca bây giờ, dù có xông vào Hoàn Nhan phủ đồ sát cũng chẳng khó khăn. Nhưng tất cả vì tương lai của vị Quách đại hiệp này, không có hồi đại náo Vương phủ tìm thuốc thì tình cảm hai người Quách Hoàng đâu có tiến triển nhanh như vậy.

-Tại hạ họ Mục tên Dịch, người Sơn Đông, đi ngang quý địa, một là không cầu danh, hai là không vì lợi chỉ vì tiểu nữ đã đến tuổi cập kê vẫn chưa có người mai mối. Nó từng có một lời thề là không mong chồng giàu sang, chỉ cần là hảo hán võ nghệ siêu quần, vì vậy lớn mật tỷ võ chiêu thân. Phàm những người từ ba mươi tuổi trở xuống, hiện chưa có vợ, có thể thắng được tiểu nữ một quyền nửa cước thì tại hạ sẽ lập tức gả tiểu nữ cho y. Hai cha con tại hạ đi từ Nam lên Bắc, trải qua bảy lộ, chỉ vì các bậc hào kiệt thành danh đều đã có vợ, mà các bậc thiếu niên anh hùng lại không chịu hạ cố, nên thủy chung vẫn không tìm được lương duyên.


Đây rồi!
. Đầy phấn khích, chỉ cần chờ Dương Khang và bọn Bành Liên Hổ xuất hiện thôi, tôi sẽ đấm cho chúng một trận bố mẹ hắn cũng không nhận được ra hắn. Mấy người lên làm trò cho nóng sân khấu cũng đã bắt đầu. Chợt nghe tiếng nhạc ngựa leng keng, mười mấy tên đầy tớ khỏe mạnh hộ tống một thiếu niên công tử phi ngựa tới.....
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.