Chương 10
-
Lựa Chọn Của Trái Tim
- Nicholas Sparks
- 4603 chữ
- 2020-05-09 03:08:31
Số từ: 4591
Dịch giả: Nguyễn Lan Hương
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Trên chiếc khăn tắm, Gabby hít hà mùi thơm của than, xúc xích, bánh kẹp thịt và thịt gà thoảng đến trong làn gió nhẹ. Nhưng dù có gió - cả kem chống nắng nữa - da của Gabby vẫn cảm giác như bắt đầu xèo xèo. Đôi khi cô cảm thấy thật trớ trêu khi tổ tiên cô từ Scotland và Ireland đã bỏ qua vùng Bắc nước Mỹ với thời tiết mây mù tương tự quê hương, để tới một nơi mà việc phơi mình lâu dưới nắng chắc chắn sẽ tặng cho những người như họ bệnh ung thư da - hay ít nhất, những nếp nhăn, lý do khiến mẹ cô đội mũ ngay cả khi thời gian ngoài trời của bà chỉ giới hạn ở lúc lên xe và xuống xe. Việc Gabby đang bắt bản thân chịu đựng sự tàn phá của ánh mặt trời, là điều gì đó cô không muốn nghĩ tới, vì sự thật là cô thích một làn da rám nắng, cảm giác sắp có một làn da nâu khá thú vị. Bên cạnh đó, chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ mặc lại áo phông vào và ép mình ngồi trong bóng mát.
Stephanie vẫn im lặng, không giống với cô chút nào kể từ sau nhận xét cuối. Ở một vài người, điều đó thường khiến Gabby nghĩ tới sự lo lắng hay tính rụt rè; ở Stephanie, nó thể hiện một thứ tự tin mà Gabby vẫn kín đáo ao ước. Vì Stephanie rất thoải mái với bản thân, cô khiến Gabby cũng cảm thấy thoải mái khi ở gần cô, cảm giác này, Gabby phải thừa nhận, là cảm giác mà gần đây mình đã mất. Lâu rồi, cô không thoải mái khi ở nhà bố mẹ; cô cũng không thoải mái ở chỗ làm; và cô còn kém tự tin hơn nữa trong việc cô và Kevin rồi sẽ tới đâu.
Về phần Travis - anh ta rõ ràng đã khiến cô không thoải mái. Ừm, khi anh không mặc áo, nói thêm là thế. Liếc nhìn trộm, cô phát hiện anh đang ngồi trên cát gần mép nước, xây lâu đài cát cùng ba đứa bé con. Khi chúng có vẻ chán và quấy, anh đứng lên và lùa chúng xuống vùng nước nông đùa với sóng, những tiếng hét vui sướng vang vọng trong không gian. Travis cũng có vẻ đang khoái chí y như chúng, hình ảnh của anh khiến cô muốn mỉm cười. Nhưng cô ép mình nén đi, đề phòng chẳng may anh thấy được và hiểu nhầm.
Mùi thơm cuối cùng đã buộc Gabby phải ngồi dậy. Cô không thể gạt bỏ cảm giác đang đi nghỉ trên một hòn đảo xa xôi nào đó, thay vì chỉ cách Beaufort có vài phút. Những con sóng hiền hòa nhịp nhàng liếm bờ cát, mấy ngôi nhà bãi biển không người sau lưng họ trông cứ như từ trên trời rơi xuống. Đằng sau cô, một con đường mòn cắt ngang những cồn cát, quành về phía ngọn hải đăng hai màu đen-trắng vẫn đứng vững sau hàng ngàn cơn bão biển.
Ngạc nhiên thay, không có ai tới đây trước họ, điều này chỉ càng tăng thêm nét lôi cuốn của con vịnh. Gần đó, cô thấy Laird đang đứng trông vỉ nướng, tay cầm chiếc kẹp. Megan đang sắp các túi khoai chiên, bánh bao và mở những hộp đồ ăn trên một cái bàn gấp nhỏ, trong khi Liz bày các loại gia vị ra cùng đĩa giấy và bộ đồ ăn bằng nhựa. Joe và Matt đang ở sau họ, chuyền bắt một quả bóng đá. Cô đã không còn nhớ nổi một ngày nghỉ cuối tuần thời nhỏ nữa, khi một nhóm các gia đình tụ tập ở một nơi thật đẹp để cùng chung vui, đơn giản vì đó là... thứ Bảy. Cô tự hỏi liệu đó là cách sống của đa số mọi người, hay chỉ ở thị trấn nhỏ mới thế, hoặc cũng có thể đó chỉ đơn giản là một thói quen mà nhóm bạn này đã hình thành từ lâu. Dù là gì đi nữa, cô không chắc mình có thể quen được với điều đó hay không.
Đồ ăn đã sẵn sàng!
Laird gọi to.
Gabby mặc vội áo vào và nhẩn nha đi về phía đồ ăn, ngạc nhiên thấy mình đã đói đến vậy cho đến khi sực nhớ mình vẫn chưa có cơ hội ăn bữa sáng. Qua vai, cô trông thấy Travis đang cố hết sức dồn lũ trẻ về phía trước, hối hả chạy quanh chúng như một chú chó chăn gia súc. Cả ba đứa chúng xông về phía vỉ nướng, nơi Megan đang trấn thủ.
Xếp thành hàng trên bạt,
cô ra lệnh, và ba đứa lon ton, rõ ràng đã mất hết những thói quen được rèn giũa, làm y như những gì chúng được bảo.
Megan có quyền năng ma thuật với lũ trẻ,
Travis quan sát qua vai cô. Anh đang thở dốc, hai tay chống hông.
Ước gì chúng cũng nghe lời tôi như vậy. Tôi chả còn cách nào khác ngoài đuổi theo chúng, cho đến lúc suýt ngất đến nơi.
Nhưng có vẻ anh có khiếu đấy.
Tôi thích chơi với chúng, chứ không phải quản lý chúng.
Anh nghiêng người về phía cô một cách bí ẩn.
Nhưng chỉ nói riêng với cô nhé? Đây là điều tôi biết về các bậc cha mẹ: Cô càng chơi với con cái họ nhiều, họ sẽ càng yêu quý cô. Khi cha mẹ trông thấy ai đó ngưỡng mộ con cái mình - ngưỡng mộ chúng thật lòng giống như họ vẫn làm - người ấy sẽ trở thành tiếng meo meo trong mắt cha mẹ lũ trẻ.
Tiếng meo meo?
Tôi là bác sĩ thú y. Tôi thích những ước lệ liên quan đến động vật.
Cô không thể nén nổi một nụ cười.
Có lẽ anh đã đúng về việc chơi cùng lũ trẻ. Người họ hàng tôi quý mến nhất là bà dì hay trèo cây với tôi và các em tôi trong khi tất cả những người lớn khác ngồi tán gẫu trong phòng khách.
Ấy vậy mà...,
anh nói, ra hiệu về phía Stephanie,
cô lại ở đó, uể oải trên chiếc khăn tắm cùng em, tôi thay vì nắm lấy cơ hội cho những người này thấy cô thấy lũ trẻ của họ đáng yêu không sao cưỡng nổi như thế nào.
Tôi...
Tôi đùa thôi.
Anh nháy mắt.
Sự thật là, tôi muốn chơi cùng với chúng. Nhưng chỉ một lát thôi, chúng sẽ bắt đầu cáu kỉnh. Đó cũng là lúc tôi đành nằm phịch xuống chiếc ghế dài, lau mồ hôi trên trán và để cha mẹ chúng cáng đáng.
Nói cách khác, khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, chàng người hùng liền đánh bài chuồn.
Tôi nghĩ... đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ xung phong chỉ điểm cô giúp đỡ.
Ôi giời, anh tốt quá đấy.
Không có gì. Này, cô đã đói chưa?
Đói lả đi rồi.
Khi họ tới chỗ ăn, lũ trẻ đã ngồi trên tấm bạt với xúc xích, xa lát khoai tây và một vài loại quả đã được xắt hạt lựu. Liz, Megan và Allison ngồi đủ gần để giám sát, nhưng cũng đủ xa để chuyện trò. Gabby để ý cả ba đều đang ăn thịt gà, cùng vài món ăn kèm khác nhau. Joe, Matt và Laird chọn chỗ gần thùng lạnh, ngồi với đĩa thức ăn trên đầu gối, mấy chai bia cắm xuống cát.
Bánh kẹp hay thịt gà?
Gabby hỏi.
Tôi thích thịt gà. Nhưng mọi người cho là bánh kẹp rất tuyệt. Thực sự là tôi chưa bao giờ thích mùi vị của thịt đỏ.
Tôi tưởng đàn ông ai cũng ăn bánh kẹp cả.
Vậy chắc tôi không phải đàn ông rồi.
Anh nói thẳng ý cô ra.
Điều này, tôi phải nói, sẽ thực sự gây ngạc nhiên và thất vọng cho bố mẹ tôi. Bởi họ đã đặt cho tôi một cái tên đàn ông.
Cô bật cười.
Vậy thì...
Cô hất đầu về phía vỉ nướng.
Rõ ràng họ đã để dành miếng thịt gà cuối cùng cho anh.
Chỉ vì chúng ta tới đây trước Stephanie thôi. Không thì con bé đã giành lấy nó rồi, ngay cả khi nó thích ăn bánh kẹp, chỉ vì nó biết thế nào tôi cũng sẽ phải nhịn.
Tôi biết lý do khiến tôi thích cô ấy.
Họ với lấy vài chiếc đĩa, nhìn thấy rất nhiều món ăn kèm ngon miệng bày trên bàn... đậu, thịt hầm, khoai tây, dưa chuột và xa lát hoa quả... tất cả đều tỏa mùi thơm phức. Gabby lấy một cái bánh bao, thêm xốt cà chua, mù tạt và dưa góp, rồi giơ chiếc đĩa của mình ra. Travis thả miếng thịt gà vào đĩa của anh, rồi nhấc một chiếc bánh kẹp ở mép vỉ nướng và đưa thêm cho cô.
Anh xúc một ít xa lát hoa quả vào đĩa. Gabby thêm vào hầu hết tất cả các vị. Lấy xong đồ, cô nhìn vào đĩa của cả hai với một vẻ mặt gần như tội lỗi, may thay Travis có vẻ không để ý.
Cô có muốn một chai bia không?
anh hỏi.
Nghe tuyệt đấy.
Anh thò tay vào thùng lạnh và rút một chai Coors Light, rồi chộp một chai nước cho mình.
Còn phải lái thuyền,
anh giải thích. Anh nâng chiếc đĩa về phía những cồn cát.
Chỗ đằng kia thế nào?
Anh không muốn ngồi ăn gần các bạn anh à?
Họ sẽ ổn ấy mà,
anh nói.
Anh dẫn đường đi.
Họ lê bước về phía một cồn cát thấp, chỗ này nằm dưới tán một cái cây cằn cỗi, nhiễm mặn, các cành cây đều chĩa về một hướng, cong oằn xuống vì gió biển suốt bao năm. Gabby cảm thấy cát trượt dưới chân. Travis ngồi xuống cạnh cồn cát, hạ mình khoanh chân ngồi kiểu Ấn chỉ trong một động tác. Gabby ngồi cạnh bên anh, kém uyển chuyển hơn nhiều, đảm bảo giữ đủ khoảng cách giữa hai người để họ không vô tình chạm phải nhau. Ngay cả trong bóng râm, cát và mặt nước ngoài kia vẫn sáng lóa khiến cô phải nheo mắt.
Travis bắt đầu cắt miếng thịt gà của mình, dao và nĩa nhựa cong đi dưới lực cắt.
Ra đây khiến tôi nhớ lại thời trung học,
anh nhận xét.
Tôi không thể kể với cô hồi đó chúng tôi đã ra đây không biết bao nhiêu lần mỗi dịp nghỉ cuối tuần.
Anh nhún vai.
Những cô gái khác, và không có lũ nhóc, tất nhiên.
Tôi cá là vui lắm.
Đúng vậy,
anh nói.
Tôi nhớ có một đêm Joe, Matt, Laird và tôi đã ra đây cùng vài cô bạn gái mà bọn tôi đang cố lấy lòng. Bọn tôi ngồi quanh lửa trại, uống bia, kể chuyện hài và cười ngặt nghẽo... và tôi nhớ mình đã nghĩ cuộc sống không thể nào đẹp hơn.
Nghe như quảng cáo bia Budweiser ấy. Ngoài sự thật là hồi đó các anh chưa đến tuổi và tất cả việc đó là phạm pháp.
Và cô không bao giờ làm điều gì giống vậy?
Thật sự là không,
cô nói.
Thật vậy ư? Không bao giờ?
Sao trông anh ngạc nhiên thế?
Tôi không biết nữa. Chắc là vì... thấy cô trông giống một người lớn lên tuân theo mọi luật lệ.
Khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh phân trần.
Đừng hiểu nhầm. Tôi không muốn nói theo ý xấu. Ý nói tôi thấy cô là một người độc lập và luôn sẵn sàng cho những cuộc phiêu lưu mới.
Anh không biết bất cứ điều gì về tôi.
Ngay khi nói, cô chợt nhớ mình đã nói điều hệt thế với Stephanie. Và cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho những gì có thể xảy ra tiếp theo đó.
Anh lơ đễnh dùng nĩa đảo trái cây của mình.
Tôi biết cô đã dọn khỏi nhà, cô đã mua ngôi nhà cho chính cô, và cô đã tự mình làm điều đó. Với tôi, điều đó nghĩa là độc lập. Còn về phần thích phiêu lưu... cô ở đây với một đám người lạ, đúng không? Cô đi dù kéo và thậm chí đã vượt qua ý nghĩ về cá mập khi nhúng nước. Đó chính là những thử thách mới. Tôi nghĩ điều đó thật đáng ngưỡng mộ.
Cô đỏ mặt, thích câu trả lời của Travis hơn nhiều so với của em gái anh.
Có lẽ vậy,
cô thừa nhận.
Nhưng điều đó không giống việc đi chu du khắp thế giới mà không có lịch trình.
Đừng để điều đó đánh lừa cô. Cô nghĩ tôi không lo lắng khi ra đi sao? Tôi chết khiếp ấy chứ. Ý tôi là, nói với bạn bè cô sẽ làm gì là một chuyện, còn thực sự lên máy bay, đáp xuống một đất nước chả có mấ người nói tiếng Anh, hoàn toàn là một chuyện khác. Cô đi du lịch bao giờ chưa?
Không nhiều. Ngoài kỳ nghỉ xuân ở Bahamas, tôi chưa từng ra khỏi đất nước này. Còn nếu anh bay thẳng đến đó, nếu anh sống gần những khu nghỉ dưỡng như tôi hồi đó - xung quanh là những sinh viên người Mỹ - có lẽ anh sẽ thấy nó cũng chẳng khác gì Florida.
Cô ngừng lại.
Anh định đi đâu tiếp? Chuyến phiêu lưu lớn tiếp theo của anh ấy?
Lần này thì không quá xa. Tôi định tới vùng núi Grand Tetons. Đi cắm trại, leo núi, bơi xuồng, những gì có thể. Tôi nghe nói nơi đó ngoạn mục lắm mà chưa bao giờ tới.
Anh đi một mình à?
Không,
anh nói.
Tôi sẽ đi với bố tôi. Thực sự rất nóng lòng.
Gabby nhăn mặt.
Tôi không thể tưởng tượng sẽ đi du lịch cùng ai trong hai bố mẹ tôi.
Sao lại không?
Bố mẹ của tôi ư? Anh phải biết họ mới hiểu được.
Anh chờ đợi. Trong yên lặng, cô để đĩa của mình sang một bên và phủi tay.
Thôi được,
cô thở dài, nói.
Trước hết, mẹ tôi là kiểu phụ nữ luôn tin rằng ở trong một khách sạn dưới năm sao là ngủ bờ ngủ bụi. Còn bố tôi ư? Tôi cho rằng mình có thể tưởng tượng ra ông làm điều gì đó lý thú, mỗi tội ông chưa bao giờ biểu hiện niềm đam mê trong bất kỳ thứ gì ngoài câu cá. Bên cạnh đó, ông sẽ không đi đâu mà không có mẹ tôi, bà thì có những tiêu chuẩn của bà, nên điều đó có nghĩa khoảng thời gian ngoài trời duy nhất của chúng tôi là những bữa ăn ở nhà hàng ngoài trời. Với một danh sách những loại rượu hảo hạng, những bồi bàn mặc trang phục đen trắng, hẳn nhiên rồi.
"Có vẻ họ thật sự yêu nhau."
"Anh luận ra điều đó từ những gì tôi nói sao?"
"Điều đó, và cả suy nghĩ mẹ cô không phải fan hâm mộ những hoạt động ngoài trời nữa chứ." Câu nói của anh khiến họ cùng cười. "Họ hẳn rất tự hào về cô," anh thêm vào.
"Điều gì khiến anh nói vậy?"
"Sao họ lại không tự hào cơ chứ?"
Thực sự là vì sao nhỉ, cô tự hỏi. Để mình tính xem. "Ví dụ như tôi tin chắc mẹ tôi thích các em tôi hơn. Và tin tôi đi - các em tôi không giống Stephanie đâu."
"Ý cô là họ luôn nói những điều phù hợp?"
"Không. Ý tôi là họ rất giống mẹ tôi."
"Và điều đó có nghĩa là bà không thể tự hào về cô?"
Cô cắn một miếng bánh kẹp, ngần ngừ rồi mới trả lời. "Chuyện này phức tạp lắm," cô do dự.
"Phức tạp sao?" anh gặng hỏi.
"Thứ nhất, tôi có tóc đỏ. Tất cả em tôi đều tóc vàng, giống mẹ."
"Thì sao?"
"Và tôi đã hai-mươi-sáu mà vẫn độc thân."
"Thì sao?"
"Tôi muốn có sự nghiệp."
"Thì sao?"
"Không có gì trong số đó đúng với hình ảnh một cô con gái mà mẹ tôi mong muốn. Bà có những quan điểm rõ ràng về vai trò của người phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ miền Nam với vị trí xã hội phù hợp."
"Tôi đang có cảm giác cô và mẹ mình không hòa hợp với nhau."
"Anh nghĩ thế à?"
Qua vai anh, Gabby trông thấy Allison và Laird đang tay trong tay đi dạo trên con đường dẫn tới ngọn hải đăng.
"Có thể bà ghen," anh nói. "Cô ở đây, làm nên cuộc sống với những mục tiêu và mơ ước của riêng mình, những mơ ước độc lập với thế giới nơi cô đã lớn lên, thế giới nơi bà mong cô sẽ sống - chỉ đơn giản vì bà đã làm như thế. Cần có can đảm mới làm được gì đó khác đi, và có lẽ những gì cô cho là thất vọng về cô, thực chất, ở mức độ sâu hơn, là những thất vọng về chính bà."
Anh cắn một miếng thịt gà và chờ phản ứng của cô. Gabby bối rối. Đó là điều cô chưa từng nghĩ tới.
"Không phải vậy," cuối cùng cô gượng nói.
"Có thể là không. Cô đã từng hỏi bà chưa?"
"Liệu bà có cảm giác thất vọng về mình không ư? Tôi không nghĩ như vậy. Và đừng nói với tôi anh sẽ đối đầu với bố mẹ anh như thế nhé. Vì..."
"Tôi sẽ không làm vậy," anh nói, lắc đầu. "Không bao giờ. Nhưng tôi có cảm giác bố mẹ cô có lẽ đang cực kỳ tự hào về cô, ngay cả khi họ không biết cách thể hiện điều đó."
Nhận xét của anh bất ngờ và khiến cô xúc động lạ kỳ. Cô hơi ngả người về phía anh. "Tôi không biết anh đúng không, nhưng dù sao cũng cảm ơn anh. Và tôi không muốn anh có ấn tượng sai. Ý tôi là, chúng tôi vẫn nói chuyện điện thoại hàng tuần, hết sức hòa nhã. Chỉ là đôi lúc tôi ước gì mọi chuyện đã khác. Tôi rất muốn có một mối quan hệ khiến chúng tôi thực sự thích thú khi ở bên nhau."
Travis im lặng không đáp lại, còn Gabby thấy nhẹ cả người khi anh không cố đưa ra một giải pháp hay lời khuyên. Khi cô thuật lại những cảm xúc như thế với Kevin, bản năng đầu tiên của anh là nêu ra một kế hoạch táo bạo nhằm thay đổi tình hình. Co chân lên, cô bó tay quanh gối. "Kể cho tôi nghe đi - điều tuyệt vời nhất khi làm một bác sĩ thú y là gì?"
"Động vật," anh nói. "Và con người nữa. Đó có lẽ là những gì cô trông chờ tôi nói, phải không?"
Cô nghĩ về Eva Bronson. "Đông vật thì tôi còn hiểu được..."
Anh khoát tay. "Đừng hiểu nhầm ý tôi. Chắc chắn một vài người tôi phải đối phó cũng y chang những người cô phải đối phó thôi."
"Ý anh là huênh hoang? Loạn trí? Có khuynh hướng tưởng tượng ra bệnh? Nói cách khác, điên khùng?"
"Hẳn nhiên rồi. Con người thì như nhau cả thôi, và nhiều trong số những người đến chỗ tôi coi thú cưng như thành viên của gia đình. Tất nhiên điều này nghĩa là chỉ cần nghi ngờ có vấn đề gì với thú nuôi, họ sẽ yêu cầu khám tổng thể - nghĩa là họ sẽ mang chúng đến ít nhất một tuần một lần, có khi hơn. Hầu như chả bao giờ có vấn đề gì, nhưng bố tôi và tôi đã chuẩn bị phương án sẵn sàng để đối phó với chuyện này."
"Anh sẽ làm gì?"
"Chúng tôi dán một mảnh giấy vàng vào mặt trong túi hồ sơ vật nuôi. Như vậy nếu bà Lo Lắng bước vào cùng Pokie hay Wiskers, chúng tôi nhìn thấy mảnh giấy, khám qua loa, rồi bảo họ hiện nay chúng tôi không nhận thấy bất cứ vấn đề gì, nhưng một tuần nữa chúng tôi muốn khám lại con chó hay mèo đó cho đảm bảo. Vì đằng nào họ cũng sẽ mang thú nuôi đến nữa, nên điều này giúp chúng tôi tiết kiệm thời gian tiếp họ. Và ai cũng vui vẻ cả: Chúng tôi là những bác sĩ thú y tận tâm, còn chủ nhân thì yên trí thú cưng của mình vẫn khỏe, ngoài ra còn hài lòng bởi mình đã đúng khi lo lắng, vì chúng tôi cũng bảo cần khám lại cơ mà."
"Tôi thắc mắc không biết mấy ông bác sĩ chỗ tôi sẽ phản ứng ra sao nếu tôi bắt đầu dán giấy vàng trong một số hồ sơ."
"Tệ thế cơ à?"
"Thỉnh thoảng. Mỗi khi có số báo Reader's Digest mới, hoặc chương trình thời sự loan tin phát hiện ra một căn bệnh hiếm gặp với vài triệu chứng cụ thể, phòng chờ sẽ đầy ắp những trẻ em tự dưng có đúng những triệu chứng đó."
"Có lẽ tôi cũng sẽ như vậy với con mình."
Cô lắc đầu. "Tôi nghi ngờ điều đó. Anh khiến tôi nghĩ tới típ đàn ông kiểu mặc-kệ-nó bằng cách đi chơi hay ngủ hơn. Khi anh làm bố, tôi cũng không nghĩ anh sẽ khác."
"Có thể cô đúng," anh thừa nhận.
"Chà, thì tôi đúng mà."
"Vì cô biết tôi ư?"
"Này," cô nói, "anh và em gái anh đã châm ngòi đấy nhé."
Trong nửa giờ sau đó, họ ngồi cùng nhau chuyện trò, cảm giác vô cùng thân thiết. Cô kể thêm về mẹ, về bố và tính cách hoàn toàn trái ngược của hai người; cô kể cho anh một chút về các em cô, về việc lớn lên với biết bao áp lực phải theo là thế nào. Cô bổ sung thêm thông tin về trường đại học, trường Phụ tá Bác sĩ, và chia sẻ một số kỷ niệm của mình về những buổi tối ở Beaufort trước lúc dọn về thị trấn này. Cô chỉ tình cờ nhắc tới Kevin, điều này khiến cô ngạc nhiên cho đến khi nhận ra rằng dù vậy anh vẫn là một phần quan trọng trong cuộc sống hiện tại của cô; trước đây không phải bao giờ cũng vậy. Không hiểu vì sao, chuyện trò cùng Travis khiến cô nhớ lại rằng cô đã trở thành người phụ nữ cô mong muốn từ lâu trước khi gặp Kevin.
Khi trò chuyện chùng xuống, cô thấy mình đang tự thú về sự chán nản đôi lúc gặp phải trong công việc, những lời thỉnh thoảng cô không chủ tâm buột ra. Dù không đề cập tới bác sĩ Melton, cô vẫn kể về một số ông bố bà mẹ cô gặp tại phòng khám. Tuy không nói tên, nhưng thi thoảng Travis lại mỉm cười ám chỉ mình biết chính xác cô đang nói đến ai.
Lúc đó, Megan và Liz đã xếp gần hết số thức ăn còn lại vào thùng lạnh. Laird và Allison đang đi dạo. Còn Matt, trái lại, đang bị mấy đứa nhóc lon ton vùi kín nửa người dưới cát, không đủ chân tay để ngăn cản những xẻng cát đang xối vào mắt, mũi, miệng và tai mình.
Vừa lúc đó, một chiếc đĩa Frisbee rơi xuống cạnh chân Gabby, cô trong thấy Joe đang lại gần.
"Tớ nghĩ đã đến lúc chúng ta giải cứu Matt," anh gọi to. Anh chỉ về phía chiếc Frisbee. "Cậu tham gia chứ?"
"Ý cậu là bọn nhỏ cần trò giải trí chứ gì?"
Joe cười nhăn nhở. "Tớ nghĩ chúng ta không được quyền lựa chọn."
Travis nhìn cô. "Cô không phiền chứ?"
"Không sao, anh cứ đi đi."
"Tôi phải dặn cô... không đẹp đẽ gì đâu nhé." Anh đứng dậy và hét về phía bọn nhóc lon ton, "Này, mấy đứa? Các con sẵn sàng chứng kiến chuyên gia Cúp Frisbee Thế giới hành động chưa?"
"Yayyyyy!!!" tiếng đồng thanh vang lên. Chúng vứt xẻng và lao về phía biển.
"Tôi phải đi đây," Travis nói. "Khán giả của tôi đang chờ."
Khi anh chạy tới ngấn nước và lội bì bõm, Gabby nhận ra mình đang dõi theo từng hành động của anh và cảm thấy gì đó thật kỳ cục, tựa như sự cảm mến.
Ở bên Travis không giống chút nào với những gì cô tưởng tượng. Không khoe mẽ, không cố gây ấn tượng, anh dường như có một năng khiếu trực giác biết rõ lúc nào nên im lặng, lúc nào cần trả lời. Cảm giác hòa hợp ấy, cô nhận ra, đã khiến cô bắt đầu mối quan hệ với Kevin. Không phải chỉ là mê đắm về thể xác những đêm họ bên nhau; nhiều hơn thế, cô thèm khát sự thoải mái cảm nhận được trong những khoảnh khắc yên bình khi họ trò chuyện, hay khi anh dịu dàng nắm lấy tay cô dạo qua bãi đỗ xe trên đường đi ăn tối. Trong những giây phút ấy, cô dễ dàng nhận ra anh chính là người mà cô nguyện cùng chung sống, những giây phút gần đây trở nên ít ỏi hơn, thưa thớt hơn.
Gabby ngẫm thấy điều này khi quan sát Travis lao xuống nước sau chiếc Frisbee. Anh bắt hụt, để chiếc Frisbee đập trúng ngực, và ngã nhào vào con sóng tạo thành một thác nước thật ấn tượng. Lũ trẻ ré lên sung sướng, như thể đó là điều hài hước nhất chúng từng thấy. Khi chúng gào lên, "Làm lại đi, chú Travis!" anh lại nhảy ùm xuống nước, biểu diễn chẳng kém gì ban nãy. Anh bước ba bước dài, thật chậm và ném chiếc Frisbee bay lại chỗ Joe. Khoác bộ mặt hài hước, anh giả bộ động tác lấy đà cường điệu của một cầu thủ bóng chày, chuẩn bị sẵn sàng cho cú bắt tiếp theo. Nháy mắt với lũ trẻ, anh hứa hẹn, "Lần sau còn lâu chú mới ướt nhé!" tiếp ngay sau lời nhận xét đó là một cú bắt trượt tung tóe nước, khiến lũ trẻ thậm chí còn sung sướng ré to hơn ban nãy. Xem ra anh thực sự thích thú biểu diễn cho lũ trẻ, điều này chỉ làm tăng thêm cảm giác ấm áp của cô về anh. Khi cô vẫn đang cố cắt nghĩa những cảm xúc của mình dành cho Travis, thì anh sau cùng cũng nhoi lên từ mặt nước biển và bắt đầu đi về phía cô, vừa đi vừa rũ nước khỏi tóc. Một lát sau, anh ngồi bịch xuống bãi cát cạnh cô, và khi vô tình họ chạm phải nhau, trong đầu Gabby chợt lóe lên hình ảnh hai người đang ngồi cùng nhau thế này trong hàng trăm ngày cuối tuần phía trước.