Chương 5


Số từ: 3949
Dịch giả: Nguyễn Lan Hương
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Suốt hai tuần sau đó, Gabby trở thành chuyên gia trong lĩnh vực ra vào nhà lén lút, ít nhất là ở nhà cô. Cô không còn sự lựa chọn nào khác. Cô nói gì được với Travis đây? Cô đã xử sự như một con ngốc, còn anh ta khiến vấn đề càng tồi tệ hơn khi độ lượng đến vậy, điều này rõ ràng nghĩa là việc đi và về nhà đòi hỏi những nguyên tắc mới, trong đó tránh mặt anh ta là nguyên tắc số một. Điều duy nhất gỡ gạc danh dự cho cô - điểm tích cực duy nhất trong toàn bộ sự việc - là cô đã xin lỗi tại nơi anh ta làm việc.
Mặc dù vậy, càng lúc càng khó duy trì. Đầu tiên, tất cả những gì cô phải làm là đỗ xe trong gara, nhưng giờ khi Molly đã gần đến ngày sinh, Gabby buộc phải đỗ xe trên đường xe vào nhà để Molly có ổ nằm. Nghĩa là Gabby từ dạo đó phải đi và về khi đã biết chắc Travis không quanh quẩn đâu đây.
Dù vậy, cô đã giảm hạn định năm-mươi-năm xuống; giờ cô tính chỉ vài tháng hoặc có lẽ nửa năm là vừa. Khoảng thời gian xem ra cũng đủ lâu để anh ta quên, hay ít nhất cũng phai mờ dần ký ức về cách xử sự của cô. Cô biết thời gian có một cách kỳ lạ làm mờ đi những khía cạnh của sự thật, cho đến khi chỉ còn lại những gì mơ hồ không rõ nét, và khi ấy, cô sẽ quay về lịch sinh hoạt bình thường. Cô sẽ bắt đầu từ những điều nho nhỏ - một cái vẫy tay thi thoảng khi cô lên xe, cũng có thể là một cái vẫy tay từ hiên nhà sau khi họ tình cờ trông thấy nhau - và họ sẽ bắt đầu từ đó. Sớm muộn, cô nghĩ họ cũng ổn thôi - có thể một ngày nào đó cả hai lại cùng cười với nhau về cái cách họ gặp gỡ - nhưng cho đến lúc ấy, cô thích sống như một gián điệp hơn.
Cô phải thuộc lịch sinh hoạt của Travis, hẳn nhiên rồi. Điều này không khó - chỉ cần một cái liếc nhanh lên đồng hồ mỗi khi anh ta chuẩn bị đánh xe ra ngoài vào buổi sáng trong lúc cô quan sát từ căn bếp của mình. Đi làm về thậm chí còn dễ hơn; anh ta thường ở ngoài trời trên thuyền hoặc môtô nước khi cô về tới, nhưng bất lợi là, chuyện này khiến các buổi tối trở thành vấn đề tệ hại nhất. Vì anh ta ngoài đó, cô phải ở trong này, dù cảnh hoàng hôn lộng lẫy đến thế nào, nên nếu không tới chỗ của Kevin, thể nào cô cũng thấy mình đang nghiên cứu cuốn sách thiên văn, cuốn sách cô đã mua với hy vọng sẽ gây ấn tượng với Kevin khi họ cùng ngắm sao trời. Điều này, không may thay, vẫn chưa kịp đến.
Cô cho rằng mình hẳn đã có thể cư xử một cách trưởng thành hơn trong toàn bộ chuyện này, nhưng cô có một cảm giác khôi hài rằng nếu cô đối mặt với Travis, cô sẽ thấy mình nhớ lại thay vì lắng nghe, và điều cuối cùng cô muốn là gây thêm một ấn tượng còn tệ hơn những gì cô đã để lại. Bên cạnh đó, cô còn những điều khác phải lo.
Kevin là một. Phần lớn các buổi tối, anh đều ghé qua một lúc, thậm chí anh đã ở lại cuối tuần trước, dĩ nhiên là sau những hiệp golf thường lệ. Kevin mê mẩn golf. Họ còn ra ngoài ăn tối ba lần, xem hai bộ phim và bên nhau trong bãi biển chiều Chủ nhật, chỉ mấy hôm trước, khi đang ngồi trên sofa nhấm nháp rượu vang, anh đã tháo giày cho cô.
"Anh làm gì vậy?"
"Anh nghĩ em muốn được xoa bóp bàn chân. Anh cược là chúng đang rã rời sau cả ngày phải đứng."
"Em phải rửa chân trước đã."
"Anh không quan tâm chúng sạch hay không. Và hơn nữa, anh thích nhìn những ngón chân của em. Em có những ngón chân thật xinh xắn."
"Anh không phải là kẻ sùng bái bàn chân bí mật đấy chứ?"
"Không hề. Ôi, anh phát điên lên với bàn chân của em," anh nói, bắt đầu cù bàn chân cô, cô liền rụt chân lại, cười phá lên. Một lát sau, họ hôn nhau say đắm, và khi anh nằm bên cạnh cô sau đó, anh nói với cô anh yêu cô biết nhường nào. Dựa theo cách anh nói, cô hồ như cảm thấy mình nên cân nhắc dọn đến sống cùng anh.
Việc đó thì tốt thôi. Đó là điều gần đây nhất anh từng nói về tương lai của họ, nhưng...
Nhưng sao? Luôn là vì thế phải không? Liệu sống với nhau là một bước tiến đến tương lai hay chỉ là một cách để duy trì thực tại? Cô có thực sự cần anh cầu hôn? Cô đã nghĩ về điều đó. Ừ thì... có. Nhưng sẽ không, cho đến khi anh sẵn sàng. Điều này tất nhiên dẫn đến những nghi vấn bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ của cô mỗi lúc họ bên nhau: Khi nào thì anh sẵn sàng? Liệu có bao giờ anh sẵn sàng? Và dĩ nhiên, tại sao anh lại chưa sẵn sàng lấy cô?
Liệu cô có sai khi muốn kết hôn thay vì chỉ đơn giản là sống chung với anh? Chỉ Chúa mới biết, cô thậm chí không còn tự tin về điều đó nữa. Giống như một vài người lớn lên và biết mình sẽ kết hôn ở một tuổi nào đó, rồi điều đó xảy ra đúng với những gì họ dự định; những người khác biết mình không vội lập gia đình và dọn đến ở cùng người họ yêu, cách này cũng diễn ra tốt đẹp. Đôi lúc, cô cảm thấy mình là người duy nhất không có một kế hoạch rõ ràng; đối với cô, hôn nhân luôn là một ý niệm mơ hồ, một cái gì đó cứ thế... xảy ra. Và điều đó sẽ xảy ra. Phải không?
Nghĩ về điều này khiến cô đau đầu. Điều cô thực sự muốn làm là ngồi ở hiên nhà ngoài kia cùng một cốc rượu vang và quên hết mọi chuyện trong một lúc. Nhưng việc Travis Parker đang ở hiên sau nhà anh ta, lật xem tạp chí, khiến điều đó là không thể. Và thế là cô lại mắc kẹt trong nhà một buổi tối thứ Năm.
Cô ước Kevin không làm việc muộn để họ có thể cùng nhau làm gì đó. Anh có cuộc hẹn cuối ngày với một nha sĩ vừa mở phòng khám và bởi vậy cần đủ loại bảo hiểm. Điều đó không phải là tệ - cô biết anh rất tận tụy xây dựng sự nghiệp - nhưng sáng mai điều đầu tiên anh sẽ làm là cùng bố anh đi Myrtle Beach dự một cuộc hội nghị, và cô sẽ không có cơ hội gặp anh cho tới thứ Tư tuần sau, điều này nghĩa là cô sẽ còn bị giam hãm như một con gà. Bố Kevin đã thành lập một trong những công ty môi giới bảo hiểm lớn nhất Đông Bắc Carolina, và Kevin mỗi năm trôi qua càng gánh thêm nhiều trọng trách tại văn phòng của họ ở thành phố Morehead, khi mà bố anh đang dần đến tuổi về hưu. Đôi khi cô tự hỏi điều đó sẽ thế nào - có con đường sự nghiệp được vẽ sẵn từ khi anh mới chập chững đi - nhưng cô cho là còn nhiều điều tệ hơn, đặc biệt kể từ khi công việc phát đạt. Đành rằng có hơi hướng của sự thiên vị, nhưng không phải Kevin không có hướng đi của riêng anh; bố anh giờ chỉ làm chưa đến hai mươi tiếng một tuần, điều này có nghĩa là Kevin phải làm việc gần sáu mươi tiếng. Với gần ba mươi nhân viên, những vấn đề về quản lý là vô tận, nhưng Kevin có tài thương lượng với mọi người. Ít nhất, đó là những gì một vài người trong số họ đã nói với cô vào những lần cô tới dự tiệc Giáng sinh của công ty.
Đúng, cô rất tự hào về anh, nhưng dù vậy cô vẫn mắc kẹt vào những buổi tối thế này một cách hoài phí. Có lẽ cô sẽ tới Atlantic Beach, nơi đó cô có thể thưởng thức một ly rượu vang và ngắm mặt trời lặn. Trong một lúc, cô cân nhắc thiệt hơn. Rồi cô quyết định bỏ qua. Ở nhà một mình thì chẳng vấn đề gì, nhưng cái ý nghĩ uống rượu một mình trên bãi biển khiến cô có cảm giác như một kẻ thất bại. Người ta có thể nghĩ cô không có đến nổi một người bạn trên cõi đời, mà đâu phải vậy. Cô có nhiều bạn bè. Chỉ là chẳng ai trong số họ sống trong khoảng trăm dặm quanh đây. Nhưng nhận ra điều đó cũng chẳng khiến cô cảm thấy khá hơn.
Nhưng nếu cô mang theo con chó... giờ thì lại khác. Đó là một hành động quá đỗi bình thường, thậm chí là lành mạnh nữa kìa. Mất đến mấy ngày và gần hết đống thuốc cô có trong tủ thuốc thì cuối cùng cơn đau nhức của buổi tập đầu tiên cũng qua. Cô không quay lại lớp Vắt Kiệt nữa - mấy người ở đó rõ thật là những kẻ hành xác... nhưng cô bắt đầu giữ thói quen đến phòng tập khá đều đặn. Ít nhất cũng được vài ngày rồi. Cô đã đi tập vào cả thứ Hai và thứ Tư, và cô quyết tập sẽ sắp xếp thời gian đi tập vào cả ngày mai nữa.
Cô đứng lên khỏi chiếc sofa và tắt tivi. Molly không quanh quẩn ở đây, đoán rằng nó đang ở gara, cô đi tới đó. Cánh cửa gara được chặn mở, và khi cô bước vào, bật đèn lên, điều đầu tiên cô nhận ra những quả bóng lông đang ngọ nguậy, rên rỉ xung quanh Molly. Gabby gọi tên nó; tuy nhiên, chỉ một lát sau, cô bắt đầu hét lên.
Travis vừa mới bước vào bếp để lôi cái ức gà trong tủ lạnh ra thì đột ngột nghe thấy tiếng đập cửa điên cuồng.
"Bác sĩ Parker?... Travis?... Anh có trong đó không?"
Chỉ mất giây lát là nhận ra giọng Gabby. Khi anh mở cửa, mặt cô tái mét và kinh hoàng.
"Anh phải sang ngay." Gabby thở hổn hển. "Molly nguy rồi."
Travis phản ứng lại theo bản năng; khi Gabby bắt đầu chạy về nhà, anh lấy chiếc túi y tế ở sau ghế phụ trong xe tải, chiếc túi anh thỉnh thoảng vẫn dùng mỗi khi có điện thoại từ trang trại yêu cầu anh tới chữa cho lũ vật nuôi. Bố anh luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giữ sẵn trong đó toàn bộ những gì anh có thể cần tới, và Travis thuộc lòng điều này. Lúc ấy, Gabby đã đi gần đến cửa, cô để mở cửa và biến vào trong nhà. Travis theo ngay sau và bắt gặp cô trong bếp, bên cạnh cánh cửa để mở dẫn vào gara.
"Nó thở dốc và nôn mửa," cô nói khi anh nhanh chóng tới bên. "Và... có cái gì ấy thõng ra khỏi nó." Travis hiểu ngay tình hình, nhận ra tình trạng sa dạ con và hy vọng anh không quá trễ.
"Để tôi rửa tay đã," anh nói nhanh. Anh chà mạnh hai tay ở bồn rửa trong bếp, tiếp tục nói: "Cô có cách gì thêm áh sáng trong này không? Một cái đèn chẳng hạn?"
"Anh không đưa nó tới phòng khám sao?"
"Chắc chắn rồi," anh đáp, giữ nguyên mức giọng. "Nhưng không phải ngay lúc này. Tôi muốn thử làm gì đó trước đã. Và tôi rất cần ánh sáng, được chứ? Cô có thể giúp tôi không?
"Vâng, vâng... tất nhiên rồi." Cô biến mất trong căn bếp, một lát sau quay lại với chiếc đèn. "Nó sẽ ổn chứ?"
"Tôi sẽ biết mức độ nghiêm trọng trong một vài phút tới." Giơ hai bàn tay ra giống một bác sĩ phẫu thuật, anh ra hiệu về phía chiếc túi trên sàn. "Cô có thể mang nó lại giúp tôi được không? Cứ để cái túi ở đây và tìm chỗ cắm đèn. Càng gần Molly càng tốt, OK?"
"OK," cô đáp, cố gắng không hoảng hốt.
Travis lại gần con chó một cách thận trọng khi Gabby cắm đèn, nhẹ nhõm hơn khi thấy Molly vẫn còn tỉnh táo. Anh nghe thấy tiếng nó rên rỉ, một điều bình thường trong tình huống thế này. Sau đó, anh tập trung vào đống hình ống lòi ra từ âm hộ của nó, và nhìn qua lũ chó con, gần như chắc chắn nó vừa sinh con cách đây chỉ khoảng nửa giờ đồng hồ, một điều đáng mừng, anh nghĩ. Bớt khả năng bị hoại tử...
"Giờ làm gì nữa?" cô hỏi.
"Cứ giữ nó và thì thầm với nó. Tôi cần cô giúp giữ nó bình tĩnh."
Khi Gabby vào vị trí, Travis ngồi xổm bên cạnh con chó, lắng nghe Gabby rì rầm thầm thì với nó, mặt của họ sát lại với nhau. Lưỡi Molly thè ra, thêm một dấu hiệu tốt. Anh nhẹ nhàng kiểm tra dạ con và Molly khẽ co giật.
"Có vấn đề gì với nó vậy?"
"Sa dạ con. Nghĩa là một phần dạ con bị lộn ra ngoài và nó đang thòi ra." Anh sờ vào dạ con, khẽ trở nó để xem có chỗ nào bị vỡ hoặc hoại tử không. "Lúc nó sinh con có vấn đề gì không?"
"Tôi không biết," cô nói. "Tôi thậm chí không biết nó đã đẻ. Nó sẽ ổn chứ?"
Tập trung vào dạ con, anh không đáp lại. "Lấy trong cái túi," anh nói. "Cần có nước muối. Và tôi sẽ cần đến tuýp gel nữa."
"Anh sẽ làm gì?"
"Tôi cần phải rửa dạ con, và rồi tôi sẽ nắn bóp nó một chút. Tôi muốn thử làm nó co lại bằng tay, và nếu chúng ta may mắn, nó sẽ lại rút vào trong. Bằng không, tôi sẽ đưa nó đi phẫu thuật. Tôi muốn tránh điều đó nếu có thể."
Gabby tìm nước muối và tuýp gel rồi đưa chúng cho anh. Travis rửa dạ con, rồi rửa thêm một vài lần nữa trước khi với lấy tuýp gel làm trơn, hy vọng nó sẽ có tác dụng.
Nhìn cảnh đó Gabby không thể chịu đựng nổi, vì vậy cô tập trung vào Molly, miệng cô kề sát tai Molly khi cô thì thào lặp đi lặp lại rằng nó là một con chó ngoan. Travis vẫn im lặng, bàn tay anh chuyển động nhịp nhàng trên dạ con của con chó.
Cô không biết họ đã ở trong gara bao lâu nữa - có thể là mười phút hoặc cũng có khi đã một tiếng - nhưng cuối cùng, cô thấy Travis ngả người ra sau nhưng cố giải tỏa căng thẳng trên đôi bờ vai. Đó là lúc cô nhận ra bàn tay anh đã rảnh.
"Đã qua chưa?" cô mạo muội. "Nó ổn rồi chứ?"
"Vừa rồi vừa chưa," anh nói. "Dạ con về đúng vị trí rồi, và có vẻ đã co lại, không vấn đề gì, nhưng cần phải đưa nó đến phòng khám. Nó cần được nghỉ ngơi một vài ngày để lại sức, ngoài ra còn cần một số thuốc kháng sinh và dịch truyền. Tôi sẽ chụp cả X-quang nữa. Nhưng nếu không xảy ra biến chứng gì thì nó sẽ lại khỏe như vâm. Điều tôi chuẩn bị làm bây giờ là lùi chiếc xe tải lại gần đây. Tôi có vài chiếc chăn cũ cho nó nằm."
"Nó sẽ không... thòi ra ngoài nữa chứ?"
"Không đâu. Như tôi đã nói, nó đã co lại bình thường rồi."
"Thế còn lũ chó con?"
"Chúng ta sẽ mang chúng theo. Chúng cần phải được ở cạnh mẹ mình."
"Và điều đó sẽ không làm đau nó chứ?"
"Không. Nhưng đó là lý do vì sao nó phải truyền dịch. Để cho lũ chó con bú."
Gabby cảm thấy đôi vai giãn ra; cô không nhận ra chúng đã căng đến mức nào. Lần đầu tiên, cô mỉm cười. "Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào," cô nói.
"Cô vừa cảm ơn rồi đó."
Sau khi dọn dẹp, Travis cẩn thận bế Molly lên chiếc xe tải trong khi Gabby bắt đầu với những con chó con. Khi cả sáu đã yên vị, Travis bọc cái túi lại và quẳng nó lên ghế trước. Anh đi bộ một vòng quanh chiếc xe tải và mở cửa buồng lái.
"Tôi sẽ báo cho cô biết tình hình," anh nói.
"Tôi cũng đi."
"Tốt hơn là nên để nó nghỉ ngơi, và nếu cô ở trong phòng thì nó sẽ không nghỉ ngơi được. Nó cần hồi sức. Đừng lo... tôi sẽ chăm sóc nó chu đáo. Tôi sẽ ở bên nó cả đêm. Hứa với cô đấy."
Cô ngập ngừng. "Anh chắc chứ?"
"Nó sẽ khỏe thôi. Tôi hứa."
Cô ngẫm nghĩ những gì anh vừa nói, rồi bẽn lẽn mỉm cười. "Anh biết không, trong nghề của tôi, chúng tôi được dạy rằng không bao giờ được hứa một điều gì. Họ dạy chúng tôi phải nói chúng tôi sẽ làm hết sức có thể."
"Cô sẽ cảm thấy khá hơn nếu như tôi không hứa chứ?"
"Không. Nhưng tôi vẫn nghĩ tôi nên đi cùng với anh."
"Mai cô không phải đi làm à?"
"Có. Nhưng anh cũng vậy."
"Đúng vậy, nhưng đây là công việc của tôi. Đó chính là những gì tôi phải làm. Và bên cạnh đó, tôi chỉ có một chiếc giường xếp. Nếu đi thì cô sẽ phải ngủ dưới sàn."
"Ý anh là anh sẽ không nhường giường cho tôi?"
Anh trèo lên xe. "Tôi nghĩ nếu phải nhường thì tôi cũng sẽ nhường," anh nói, cười toe. "Nhưng tôi băn khoăn không biết bạn trai cô sẽ nghĩ thế nào nếu tôi và cô ở qua đêm với nhau."
"Sao anh biết tôi đã có bạn trai?"
Anh với lấy cánh cửa. "Tôi đâu có biết," anh đáp, giọng thoáng thất vọng. Rồi anh lại tĩnh trí và mỉm cười. "Cứ để tôi đưa nó đi, OK? Sáng mai cô gọi cho tôi. Tôi sẽ cho cô biết tình hình của nó."
"Vâng," cô dịu giọng. "OK."
Travis đóng cửa, và cô nghe thấy tiếng lạch xạch của động cơ chuẩn bị khởi động. Anh nhoài người ra khỏi cửa. "Đừng lo," anh lặp lại. "Nó sẽ ổn thôi."
Anh chầm chậm hướng ra phía đường, rồi rẽ trái. Từ xa, anh vẫy tay với cô qua cửa sổ. Gabby vẫy tay lại, mặc dù cô biết anh không thể nhìn thấy, và dõi theo những đốm đèn xe màu đỏ nhạt dần khi họ quành xe nơi góc phố.
Sau khi anh đi, Gabby nhẩn nha đi về phía buồng ngủ ngồi trước bàn giấy. Cô luôn biết rõ mình không phải mẫu người ai đi qua cũng phải dừng lại ngắm nhìn, nhưng lần đầu tiên trong nhiều năm, cô nhận ra mình đang chăm chú soi gương và tự hỏi ngoài Kevin ra, những người khác nghĩ gì khi họ trông thấy cô.
Bất chấp vẻ mệt mỏi và mái tóc vô kỷ luật, trông cô không đến nỗi tệ như cô e ngại. Suy nghĩ đó làm cô hài lòng, mặc dù cô không biết chắc vì sao. Không giải thích nổi, cô nhớ lại vẻ thất vọng trên gương mặt của Travis khi cô nói với anh về bạn trai của cô, và cô đỏ mặt. Không phải như thế khiến cô thấy tình cảm của mình với Kevin có bất kỳ khác biệt nào...
Tất nhiên cô đã lầm về Travis Parker, lầm về tất cả kể từ đầu. Anh đã thật bình tĩnh trong suốt ca cấp cứu. Điều này vẫn làm cô ngạc nhiên, mặc dù lẽ ra cô không nên thế. Đó là công việc của anh, xét cho cùng, cô nhắc nhở bản thân.
Ngay sau đó, cô quyết định gọi cho Kevin. Anh lập tức cảm thông, hứa sẽ có mặt trong vài phút.
"Em thế nào rồi?" Kevin hỏi.
Gabby ngả vào lòng anh. Vòng tay anh quanh cô thật thoải mái. "Chắc là lo lắng ạ."
Anh kéo cô lại gần hơn, và cô có thể ngửi thấy mùi của anh, sảng khoái và sạch sẽ, như thể anh vừa mới tắm ngay trước khi tới đây. Mái tóc của anh không chải và bị gió thổi tung, khiến anh trông giống như một sinh viên đại học.
"Anh mừng là anh chàng hàng xóm của em đã ở đó," anh nói. "Travis, đúng không nhỉ?"
"Vâng." Cô nhìn lên. "Anh biết anh ấy à?"
"Không hẳn vậy," anh đáp. "Bên anh làm bảo hiểm cho phòng khám của anh ta, nhưng đó là một trong những khách hàng do bố anh đảm trách."
"Em cứ nghĩ đây là một thị trấn nhỏ và anh biết hết mọi người."
"Đúng thế. Nhưng anh lớn lên ở thành phố Morehead, và khi còn nhỏ, anh không chơi với ai ở Beaufort. Vả lại, anh nghĩ anh ta hơn anh vài tuổi. Chắc khi anh mới bắt đầu vào trung học thì anh ta đã đi học đại học rồi."
Cô gật đầu. Trong yên lặng, suy nghĩ của cô quay về Travis, nét mặt nghiêm nghị khi anh chữa cho Molly, sự trấn an dịu dàng trong giọng nói khi anh giải thích vấn đề. Trong yên lặng, cô cảm thấy một thoáng tội lỗi mơ hồ, và cô lại ngả người dụi đầu vào cổ Kevin. Kevin vuốt ve bờ vai cô, bàn tay anh an ủi và thân thuộc. "Em rất vui vì anh đã tới," cô thì thầm. "Em thực sự cần có anh đêm nay."
Anh hôn lên tóc cô. "Anh còn ở đâu được nữa đây?"
"Em biết, nhưng anh còn cuộc họp, và sớm mai anh sẽ đi."
"Không vấn đề gì. Chỉ là một cuộc hội nghị thôi mà. Anh mất mười phút để xếp đồ, xong. Anh chỉ ước mình có thể tới đây sớm hơn."
"Chắc chắn anh sẽ sớm chết ra nếu trông thấy cảnh đó."
"Chắc là vậy. Nhưng anh vẫn cảm thấy mình thật tệ."
"Đừng mà anh. Không có lý do gì để vậy cả."
Anh vuốt tóc cô. "Em có muốn anh hoãn chuyến đi lại không? Anh tin bố anh sẽ hiểu nếu anh ở đây ngày mai."
"Không, em ổn mà. Dù sao em cũng còn phải đi làm nữa."
"Em chắc chứ?"
"Vâng," cô trả lời. "Nhưng cảm ơn anh vì đã đề nghị. Điều đó rất có ý nghĩa với em."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lựa Chọn Của Trái Tim.