Phần 4 - Chương 11: Nhân Quả Thế Gian - Giáo hóa Thập Thiện


Số từ: 1572
Nhà Xuất Bản Tôn Giáo
Nguồn: sachvui.com
Bà K.C là bầu của một gánh cải lương nổi tiếng, có cô con gái đang học đại học nhưng vướng phải bệnh phong giật. Có khi cơn bệnh xảy đến trong lớp học, rất là bất tiện và mắc cở. Bà dắt cô con gái đến gặp thầy Trảng Bàng nhờ thầy giúp đỡ, Thầy viết vội bài hành thập thiện đưa cho cô, bảo cô đem về tự tay chép ra mười bài rồi truyền cho mười người bạn, yêu cầu họ thực hành để hồi hướng công đức cho cô. Cô nghe lời làm theo, quả nhiên hết bệnh.
NHẬN XÉT:
Thầy chúng tôi đã trị tận gốc bệnh của cô sinh viên. Bệnh là do nghiệp, muốn trị bệnh, không gì hơn tạo phước. Công đức làm cho mười người hành thập thiện đã đủ (và dư) để giải trừ ác nghiệp của cô. Sự bố thí một món tài vật đã giúp cho người thọ thí sống qua một thời gian, nhưng sự giáo hóa thập thiện đã giúp cho nhiều người lìa khổ được vui lâu dài trong nhiều đời kiếp sau nữa.
Một người đến hỏi Phật:
– Thưa tôn giả Gotama! Có một người ngoại đạo nào được sinh lên cõi trời chăng?
Phật bảo:
– Này gia chủ! Trong 91 kiếp qua ta chưa từng trong thấy một ngoại đạo nào được sinh thiên, trừ một người, vì người này thường tuyên giảng về Nhân Quả Nghiệp báo.
Luật Nhân Quả là một chân lý không sai lầm. Ai có thể tin hiểu Nhân Quả Nghiệp báo người này đủ chánh kiến để sống an vui và tăng tiến căn lành mãi. Không có sự thoái đọa dành cho người đã đủ lòng tin hiểu Nhân Quả Nghiệp báo. Thế nên ai tích cực truyền bá, chứng minh khuyến khích, phổ biến, kêu gọi mọi người tin hiểu Nhân Quả Nghiệp báo sẽ được phước vô lượng. Trong tất cả sự làm lợi ích cho người, không gì hơn giáo hóa cho họ tin hiểu Nhân Quả Nghiệp báo, không gì hơn giáo hóa cho họ thực hành thập thiện ở những bước ban đầu. Có nhiều người nghe nói thiền là siêu việt thiện ác, nên khi nghe đề cập đến thập thiện họ liền xem thường. Người như thế chưa hiểu gì về thiền. Không bao giờ có sự thành tựu Thiền Định cho một người chưa đầy đủ ngũ giới thập thiện. Ác nghiệp sẽ luôn luôn quấy phá, chi phối, ngăn trở khi người tu thiền mà chưa đầy đủ ngũ giới thập thiện ban đầu. Chưa đầy đủ ngũ giới thập thiện, người này lẩn quẩn trong hoàn cảnh túng thiếu bức ngặt và không thể yên ổn tu thiền. Người thuận duyên tu thiền là người đã từng thực hành đầy đủ công đức ngũ giới thập thiện.
Thiện nghiệp là vốn liếng để chúng sinh sống dễ chịu trong tam giới đau khổ này, thế nên, họ luôn luôn cần được giáo hóa, nhắc nhở, khuyến khích để tác trì thiện nghiệp. Công đức to lớn chờ đợi cho những người siêng năng giáo hóa thiện nghiệp với mọi người. Những dòng tộc nào duy trì được thiện nghiệp, dòng tộc đó sẽ phát triển bền vững và vinh quang ở mai sau. Nếu là cha mẹ, bạn hãy dạy con mình tác trì thiện nghiệp. Nếu là anh chị, bạn hãy dạy em mình tôn trọng phước duyên. Nếu là láng giềng, bạn hãy khuyến khích bà con vun bồi công đức.
Việt Nam chúng ta nói riêng, những nước Á Đông theo đạo Phật nói chung đều thỉnh quý thầy về nhà tụng kinh để cầu phước cho người thân đã mất. Nhưng công đức bao nhiêu khi những người sống chung quanh không nghe hiểu gì nơi những tiếng ê a mõ kèn ầm ĩ kia. Nếu muốn cầu phước cho người thân đã khuất, tốt hơn hãy thỉnh quí thầy giảng kinh thuyết pháp cho người thân đã khuất, cho thân quyến láng giềng, và đem công đức đó hồi hướng cho thân nhân. Việc này thực tế, đơn giản và được phước lớn lao hơn. Từ nay về sau, chúng ta cần mạnh mẽ thay đổi tập quán lỗi thời này. Mỗi khi muốn cầu phước cho tổ tiên, thân quyến hãy thỉnh quý thầy giảng kinh thuyết pháp cho những người đến dự lễ cùng nghe. Sự thay đổi này có hai điều lợi. Một, chính gia đình cư sĩ được phước rõ ràng và to tát hơn công việc tụng kinh gõ mõ lúc trước. Hai, sẽ thúc đẩy quý thầy nghiên cứu học hỏi kinh điển, khác với người xưa đã tạo ra một giai cấp thầy tụng đám thiếu hiểu biết kinh điển. Sự nghiên cứu kinh điển sẽ khiến cho quý thầy hoàn chỉnh giới hạnh hơn thời gian làm thầy tụng. Chúng ta hãy gan dạ cách mạng phong tục này để được phước cho gia quyến và biến đổi những thầy tụng trở thành những pháp sư tài ba.
Đại khái quý phật tử phải giữ lập trường cứng rắn về vấn đề này để thay đổi một phong tục đã lỗi thời lạc hậu.
Có bao giờ bạn mơ ước về một xứ sở xa xôi nào đó, nơi đó có một nền giáo dục kỳ lạ, tất cả học sinh vở lòng đến hết phổ thông đều được học về Nhân Quả Nghiệp báo?
Có bao giờ em thấy lòng khắc khoải
Khi con người còn là sói với nhau
Và cuộc đời còn ray rứt khổ đau
Khi ác pháp vẫn lan tràn gieo rắc
Có bao giờ em nghe lòng thổn thức
Vì quanh em là sự sống đua tranh
Suối tình thương không tuôn chảy an lành
Đã tắt nghẽn bởi tham lam thù hận
Có bao giờ em ước mơ vơ vẩn
Về quê hương ngập ánh sáng tình thương
Cõi nhân gian đã hiện bóng thiên đường
Vì thiện pháp giăng đầy trên mọi lối
Đời nhân thế sẽ không còn u tối
Nếu đường đi của Nhân Quả nghiệp duyên
Được tuyên dương thắp sáng khắp mọi miền
Trong em bé, cụ già, trong tất cả.
Nhà trường là nơi truyền đạt kiến thức khoa học và sau này có thêm triết lý Tây phương. Khoa học thì chưa biết hết những nguyên lý của vũ trụ, triết học Tây phương thì đang nhường bước bởi triết học Đông phương. Nhưng chúng ta chưa đánh giá đúng vai trò của sự hiểu biết luật Nhân Quả. Cứ cho đó là phạm vi tôn giáo, có chút gì mê tín dị đoan, chỉ có những cái mắt thấy tai nghe mới là thực tế. Nếu bạn dựa hoàn toàn vào tai mắt để nhận biết, tôi đánh giá bạn là người thiếu tinh thần khoa học. Ai cũng thấy mặt trời xoay quanh trái đất cho đến khi một thiên tài Galilée xuất hiện lật ngược lại rằng trái đất xoay quanh mặt trời. Galilée không tin cái biết của tai mắt. Ông đã nhận biết bằng trí tuệ. Cả một 1ý thuyết Tương đối vĩ đại của Einsteins khi được thuyết trình trước một cử tọa đông đảo các nhà bác học, tất cả đều không chấp nhận, duy chỉ 13 người vỏn vẹn tạm hiểu nổi. Có những chân lý mà tai mắt không thấy được, có khi còn thấy trái ngược hẳn. Chỉ có trí tuệ mới tìm thấy chân lý. Trước đây, hầu hết các nhà khoa học đều đồng ý thuyết nguồn gốc của vũ trụ từ một vụ nổ ban đầu và ra sức củng cố giả thuyết đó vì các nhà Thiên văn nhìn lên bầu trời thấy các Thiên hà đang rời xa nhau, và giám mục Le Maitre liền kết luận vũ trụ đã bắt đầu từ một điểm để rồi sau đó nổ tung ra và sau đó rời xa nhau mãi mãi. Nhưng thuyết này đang bộc lộ nhiều điểm sơ hở. Lý do để các Thiên hà rời xa nhau là do hiệu ứng lực đẩy giữa các Thiên hà nhằm bảo toàn với lực hút giữa các thiên thể. Cũng vậy, luật Nhân Quả Nghiệp báo không phải là chỗ thấy biết của tai mắt, không phải là chỗ thấy biết của tư duy. Tôi không lường nổi là sau này những phương tiện tiến bộ của khoa học có thể tìm thấy đường đi của Nhân Quả Nghiệp báo hay không, chỉ biết rằng trong quá khứ, chỉ những bậc có khả năng nhập định sâu xa mới thấy được đường đi kỳ diệu này. Tôi tin rằng quốc gia nào mạnh dạn đem môn Nhân Quả học vào nhà trường, quốc gia đó sẽ chuyển mình vĩ đại. Người được dạy bảo tin hiểu Nhân Quả, có khả năng suy luận đường đi của Nhân Quả, thường được nhắc nhở về thiện pháp, chắc chắn người này không phải là người ác và sẽ là một người tận tụy hy sinh phụng sự cho mọi người.
Đạo Đức do sự hiểu biết Nhân Quả Nghiệp báo không phải là một nền Đạo Đức áp đặt mà đó là một nền Đạo Đức tự giác và nhân bản, công bình và khách quan.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Luận Về Nhân Quả.