Chương 29: Phúc Âm


Năm Tân Sửu này được dự báo là một năm không suôn sẻ. Tân trong "tân khổ", nhưng xin đừng quên, những ngày tháng tốt đẹp nhất trong đời người đều có nền tảng từ những ngày tháng đau khổ nhất. Đau khổ tới như thế nào? Là tới một mức độ thấy rằng đời sống hết sức vô nghĩa, người ta nhìn quanh chẳng còn lí do nào để sống nữa, bất giác chỉ là tồn tại cho qua ngày, mỗi lần nghĩ tới cuộc đời là áp lực trong tim lớn tới độ không thở nổi.
Tuy vậy, không có những ngày đó, người đời không còn biết trân quý sinh mệnh, sức khỏe, tiền bạc, các mối quan hệ với người thân, và đặc biệt là sức mạnh tâm linh trong tâm hồn mình. Rễ cây sự sống không đâm xuống địa ngục, ngọn cây không bao giờ chạm được tới thiên đường. Những món quà quý giá nhất giành cho nhân loại từ mấy ngàn năm đổ lại, đều là những con người không nề hà đau khổ, đi một con đường hết sức vất vả và cô đơn. Phật ngồi một mình dưới cội Bồ Đề sau sáu năm tự đày đọa mình tới khô kiệt, 500 năm sau Phật Thích Ca, là hành trình của một Jesus đầy cô đơn, chỉ có Satan để trò chuyện trong hoang địa.
Sau những đau khổ đó là những ngày tháng đầy huyền thoại thuyết pháp khắp nơi, tạo ảnh hưởng lên tới toàn cõi Á Châu, vượt qua rặng Thiên Sơn, đi tới tận cùng đảo Phù Tang hẻo lánh, là xứ Nhật Bản bây giờ. Cũng sau những ngày tháng đau khổ, là một Jesus dũng mãnh một mình bước vào đền thờ, lật đổ hết những thứ loạn bậy mà người ta dựng nên. Kể ra kỹ năng chiến đấu của ông không hề đơn giản, mình ông có thể địch được rất nhiều người là dân chợ búa. Anh chàng nào không tin Jesus có sức khỏe đó, thử đi vào một chợ cóc ở miền quê Việt Nam, làm y chang như Jesus xem thử cả cái chợ nó có để yên không? Chỉ là đùa một chút.
Khổ nạn vẫn là phước phần lớn nhất của nhân sinh. Dostoievsky đã từng nói rằng một khi ban cho người đời mọi phước phần trên đất, hạnh phúc tới độ xung quanh chẳng còn gì ngoài những bong bóng phập phồng của niềm vui sướng vô bờ, thì trong lòng người ta ngay vào thời khắc đó xuất hiện một suy nghĩ vô ơn nhất, một niệm báng bổ nhất, hủy hoại tất cả những gì đang có chỉ để chứng minh rằng mình không phải là một phím đàn dương cầm dưới bàn tay vô hình của cuộc đời.
Dù muốn hay không, tất cả chúng ta đều chỉ là một phím đàn trong cây dương cầm vĩ đại của cuộc đời. Nói như vậy cũng có nghĩa là mỗi người đều có hành trình và sứ mệnh của mình, đều có con đường cần phải đi. Để hoàn thành con đường đó, cơ thể tráng kiện là quan trọng, tâm hồn mạnh mẽ như sư tử lại còn quan trọng hơn.
Nói cách khác, mỗi người trong chúng ta đều chỉ là một giai điệu của các hạt mang năng lượng, trong bản giao hưởng vĩ đại của đất trời. Ta mải mê theo tiếng gọi phù hoa của đời, mà không nhận ra rằng còn những âm thanh quan trọng và thù thắng hơn chỉ có thể nghe thấy từ trong cô tịch, tiếng khóc của quỷ dưới địa ngục, hay tiếng đàn ở cung trời nào... Tuy vậy, những âm thanh đó vẫn là tà nhiễu, sự cô tịch triền miên không nhằm mục đích mang lại thanh tịnh, thanh tịnh chỉ là sản phẩm phụ của một hành trình không ngừng đi lên, nó mang lại cho hành giả khả năng đi lên tới tận cùng để nghe lại thanh âm bản nguyên của sinh mệnh của mình, rằng mình được tạo ra từ đâu.
Phải chăng tất cả chúng ta chỉ là một dòng suy nghĩ, một niệm xuất ra từ tâm hồn của một vị Thần hay Phật nào đó?
Phật không bao giờ trực tiếp nói chuyện với con người từ khi nhập Niết Bàn, ông để lại dấu hiệu, hình ảnh, thủ ấn. Có lẽ một lời từ miệng ông có thể hủy đi các thế giới, và một lời từ miệng ông cũng thành tựu 3000 thế giới.
In the beginning was the Word, and the Word was with God, and the Word was God. - John 1:1
...
Thiên-tử hỏi:

Vậy thì chính quán lấy gì làm gốc"?
Văn-Thù trả lời:

Cần giữ kiên niệm không quên làm gốc" (Kinh Văn Thù Sư Lợi)
Cái chết của một sinh mệnh không đáng sợ, đáng sợ nhất vẫn là lãng quên. Bởi vì một khi lãng quên "chân âm" tạo ra sinh mệnh của mình từ cung trời xa xôi, cũng là lúc người ta quên mất đi nguồn năng lượng gia cường cho "âm thanh" của mình, dần dần giữa tạp âm của đời, trôi vào không gian đầy hoang vắng của sự hủy diệt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Luris Fantasy.