Chương 33 Faith


"Tại sao nơi này luôn nói rằng điều tốt nhất mà mình có thể làm cho người khác, là đối xử thật tốt với bản thân mình?"
Người đời hết sức yếu đuối, ma quỷ trong tâm họ rất dễ trỗi dậy khi có cơ hội. Theo Carl Jung, đa phần người đời nếu thấy một sinh mệnh yếu đuối, rất ít sẽ sinh lòng cảm thương, ngược lại ma quỷ trong lòng họ muốn thị hiện, muốn kiểm soát sinh mệnh đó. Ma quỷ sẽ mang lại cho nó hai thứ - ân phước và trừng phạt. Nghe lời nó thì có ân phước của nó, nhỏ như mẩu vụn bánh mì, không nghe lời nó thì nó thì đối diện với cuồng nộ của nó.
Ở nhà quê Việt Nam có tình huống trong họ tộc thế này. Những đứa trẻ con sinh sau, nhiều khi lại mang vai chú bác đối với người lớn. Theo lý ở làng quê thì người vai sau trong họ tộc, phải kính trọng người có vai lớn. Thế nên nhiều đứa trẻ mới 5 6 tuổi, nhiều khi gặp một người lớn gọi nó là chú, lễ phép với nó, đứa thì sợ, đứa thì lúng túng, nhưng đặc biệt, là có đứa có trí nhớ tốt, tham chiếu lên sự trịch thượng của người lớn trong nhà, theo đó mà đối đãi, trở nên hết sức hỗn láo. Hay như trường hợp trẻ con đi học. Tới trường, chơi với bạn. Gặp nhiều bạn đồng trang lứa đầu óc chậm chạp, hay gia đình không có thời gian chăm sóc, vệ sinh. Tự nhiên sẽ có ý disgust, có ý muốn bắt nạt. Nhiều đứa trẻ trở thành "bully" là do chúng không được biết về ma quỷ trong lòng.
Con người ngày nay ở rất gần nhau. Đời sống căng thẳng hơn xưa rất nhiều, cộng thêm các thức hưởng thụ đương thời, dễ làm dương khí suy kiệt, ma quỷ trong tâm lại không được để ý. Họ dễ trở nên tàn nhẫn với người khác. Một khi có cơ hội là sẵn sàng lừa người ta. Cũng là nói về ma quỷ trong lòng họ. Nhưng ngược lại, vì nội tâm người ta yếu đuối, nên thấy một lực lượng mạnh mẽ, tự nhiên ma quỷ kia đi mất, trong lòng họ muốn tới gần, bất giác có ý thích cầu thân. Các cô gái mới lớn, thấy các chàng trai mạnh mẽ một chút, tự nhiên để ý. Đứa trẻ nhỏ thấy một người đàn ông cao lớn, bất giác kinh sợ. Do dương khí hay năng lượng của nó không đủ, cảm giác lực lượng đáng sợ từ người kia, tự nhiên có ý kính trọng. Cho nên, muốn làm thức dậy những điều tốt đẹp trong lòng người khác, điều quan trọng vẫn là nên tập trung trau dồi bản thân mình.
Hương thơm làm tâm hồn người ta dễ chịu, sự tráng kiện làm người ta không có cảm giác bệnh tật, động tác đoan chính, tinh thần quang minh làm người ta tin tưởng, không có cảm giác sẽ đi lừa người khác. Có học thức mang lại cho người ta cảm giác người biết suy nghĩ. Lịch sự làm người ta không ngại giao du. Có trình độ trong công việc, có tiền bạc,... tự nhiên sẽ làm người ta muốn ở gần.
Nên điều tuyệt vời nhất mà một sinh mệnh làm cho sinh mệnh khác, vẫn chính là trở thành một phiên bản tốt nhất có thể của mình.
"Tại sao nên dùng giác độ Á Đông để diễn giải Kinh Thánh?"
Xưa giờ người ta vẫn pha trộn đức tin vào Jesus với lối tiếp cận của các nhà hiền triết như Socrates, Plato, ... người La Mã thực ra chưa bao giờ từ bỏ những thứ của mình khi đối diện với đức tin vào Jesus. Cũng như người Việt Nam, khi đối diện với đức tin vào Phật, họ pha tạp căn cước họ có vào các đức tin này, tạo thành một mớ hổ lốn. Tu Phật tại gia, vẫn thờ ông bà. Người Catholic cũng có bàn thờ gia tiên, giỗ quảy cũng chạp đầy đủ.
Sở dĩ có sự tình đó, là bởi vì con người không bao giờ sẵn sàng từ bỏ những thứ của mình. Tu hành không phải giành cho người thường. Bên Tàu có câu chuyện về một hoàng tử đi tu, hoàng hậu thương nhớ đứa con trai, đi tìm mãi. Tới khi bà thấy con trai đang tu đạo trong bìa rừng, lớn tiếng gọi con. Người con thấy mẹ, liền ra chào một cái, rồi làm phép biến thành một vực sâu trên đất, người mẹ không thể tiếp cận. Duyên trần đáng sợ, tu hành chính là đoạn đứt hết các mối quan hệ đó, nếu không, chìm đắm trong các quan hệ nhân quả của nó, năm tháng phí hoài, không cách nào thành tựu.
Nhà thờ Catholic là một sự pha tạp giữa đức tin vào thần La Mã, Hy Lạp, các đức tin dân gian vào Jesus. Về sau, họ dùng cách tiếp cận đó đi truyền giáo. Bất kỳ điều gì chân chính sẽ đi qua được thử thách của thời gian. Người ta dùng cách tiếp cận của nhà thờ Catholic thì không thể tới gần thượng đế được như người ta nghĩ. Cái áo Catholic trở nên thô lậu và chật hẹp, nên người đời vùng vẫy thoát ra. Trong tâm hồn của người đứng đầu nhà thờ Catholic không có Jesus đầy yêu thương và vị tha ở đó, mà là một Caesar, không sở hữu được thì hủy diệt. Nên đối diện với làn sóng ly khai của người Tin Lành, nhà thờ Catholic tạo ra một cơn mưa máu kinh hoàng như cha ông họ đã làm với người tín chúa ở La Mã thời Nero. Ma quỷ không hề diệt tuyệt, bởi con người trong cõi này luôn giành chỗ ẩn náu cho nó. Những người dũng cảm rời bỏ đức tin Catholic về sau, tạo thành một phong trào Tin Lành hết sức mạnh mẽ.
Một khi người ta tiến gần hơn tới sự thật Thần Phật an bài, tự nhiên những điều xấu xa loạn bậy mất đi. Những điều xấu xa loạn bậy không còn, thì tự nhiên người ta được "chữa lành". Một khi được chữa lành thì người ta có lại sức khỏe, và sự giàu có.
Đó cũng là nguyên nhân các xứ Tin Lành giàu có, thịnh vượng, trong khi các xứ Catholic nghèo nàn, hủ bại và lạc hậu.
Thế nên Carl Jung có trả lời vì sao ông tin Jesus, nhưng ông không thể là người đi nhà thờ Catholic. Bởi vì ông phát hiện ra rằng nếu thượng đế tồn tại, Ông chắc chắn không thể chỉ giao tiếp với con người qua ngôn ngữ của người Ý, và chân lý ông mang lại không thể dựa theo lối diễn giải của hậu duệ của Caesar. Bạn đọc bài nơi này, thấy nơi này hay nói tới Caesar trong tâm hồn người đi nhà thờ Catholic, thực ra rất dễ thấy:
Họ không chấp nhận cách diễn giải khác về Kinh Thánh ngoài cách diễn giải từ Vatican.
Ông cha họ đóng đinh Jesus lên Thập Tự, còn họ không ngừng đóng đinh Jesus bằng sự ràng buộc thế tục trong tâm hồn họ.
Jesus có năm tháng đi học đạo ở phương Đông, vậy tại sao không dùng cách diễn giải của các thầy tu Ấn Độ để diễn giải lời Jesus? Nơi này không muốn tranh cãi, bởi cách tiếp cận đó đã trở thành cách tiếp cận chủ lưu trong xã hội Catholic. Ngay trong trường Thần Học, có người đi học cả chục năm, tới lui cũng chỉ là nắm vững cách tiếp cận triết học Tây Phương, pha tạp với Đức Tin vào Jesus. Nhưng không phải là không có người thông minh sau này, họ nhìn ra lời giảng của Jesus giông giống lối thực hành Bồ Tát Hạnh.
Nghĩa là Jesus, nói chính xác, là một người chân chính tu Phật. Thầy của ông là Yhwh. Ông là sứ giả của thầy ông, mang dân Do Thái về với thế giới của Yhwh, mà ông gọi là Thiên Quốc.
"Tại sao lược bỏ cà phê Thiện?"
Nói ra thì dài. Trong cà phê Thiện có nhắc tới một thế hệ rất đáng thương ở Việt Nam, những người sinh vào những năm 60s hay 70s. Họ vì thời cuộc, tuy có đầu óc một chút đều vì sinh kế phải học các nghề như an ninh, giáo viên. Nghề giáo là nghề đòi hỏi người ta có trình độ tâm linh cao hơn người bình thường một chút, và cũng là nghề phải được trả lương cao hơn mặt bằng chung của xã hội rất nhiều để họ không phải lo lắng tới sinh kế của gia đình.
Sở dĩ có giác độ này, là bởi vì họ tiếp cận với những tâm hồn trẻ thơ hết sức mong manh. Qua bản thân họ, mà trẻ thơ có thể được rèn luyện để tiêu diệt ma quỷ nội tâm như đã nói ở trên, hay cũng chính qua họ, mà trẻ thơ nuôi dưỡng ma quỷ nội tâm. Học trò bây giờ, từ những năm 90s trở đi, nói nhẹ đi một chút, ít người tôn trọng thầy cô giáo sinh vào những năm 60 hay 70s, cơ hồ là vì năm tháng đó có rất nhiều người không phù hợp đi vào ngành này.
Những người "into things" là những người sáng tạo, sáng tạo thì họ thích hợp với công việc nghiên cứu và sản xuất. Chính vì "into things" nên họ nhanh chóng nhìn ra sự vật, hiện tượng và sự vận hành đằng sau các sự vật hiện tượng đó, nên trong sản xuất sẽ có thành tựu. Ngược lại, nghề giáo là nghề "into people", nên đa phần người nào có "âm chất" một chút, lại thích hợp với ngành này. Vì trẻ con khi đối diện với một người "dương khí" quá mạnh mẽ, đâm ra khiếp sợ, khiếp sợ thì máu dồn xuống cả cơ xương - thủy khắc hỏa, không cách gì dùng đầu não (hành hỏa) để suy nghĩ được nữa. Nên đa phần, người nam nào có "chất nữ" - không nói là người đồng tính, hay đa phần vẫn là người nữ thì thích hợp với nghề giáo hơn. Tuy vậy, người nữ là người nữ trong bối cảnh thời xưa, chứ không hẳn là người nữ được giáo dục trong môi trường nữ quyền như bây giờ.
Những người không thích hợp, đi nghề giáo sẽ dễ trở thành "đồ tể tâm hồn", họ trở nên rất đáng sợ đối với con trẻ, tích tụ rất nhiều oán khí qua năm tháng, nói thẳng ra, là họ tích nghiệp, nên về lâu dài tự hủy hoại sinh mệnh họ. Chiêu mời nhiều sự tình không tốt về sau này.
Cà phê Thiện bỏ đi, một phần vì người mẹ kia cho rằng hôn nhân con trai bà không thành là do cô gái kia kén chọn, chứ không phải con trai bà không tốt. Cơ sở kinh doanh giáo dục luyện thi của bà làm ăn phát đạt, anh con trai chưa tới 30 đã làm "giám đốc", xe cộ, tiền bạc, nhà cửa bà đều sắp sẵn, cớ gì mà không thích? Cô gái kia ,theo lời bà, chẳng qua là đọc nhiều "sách linh tinh", nghe nhiều người "bậy bạ" - như người viết bài này - nên mới hủy hôn. Nơi này không muốn phiền phức, nên bỏ đi. Nhưng họ không nghĩ tới câu chuyện của họ. Tại sao một người nam có đầy đủ điều kiện như thế, mà nữ giới không thể tới gần, lại còn phải mai mối? Mà mai mối vào nhà tử tế phút cuối lại bị hủy hôn. Lần hủy hôn này, lại tức cười không phải là lần đầu.
Phải chăng có điều gì đó trong tâm hồn mình làm cho mọi thành tựu vào tài phú ở bên ngoài đều trở nên nhạt nhòa, tới độ người ta nhìn thấy rồi thì chỉ muốn tránh xa?
"Tại sao lại phải đoạn tình? Người mà không có tình thì có gì?"
Lúc Phật Thích Ca đại ngộ dưới gốc bồ đề, xem ra là con đường của ông đã xong. Chư Thiên gặp ông, xin ông giảng Pháp, nhưng chư Thiên cũng cầu xin ông giáo độ chúng sinh. Tại sao Thiên lại làm như vậy? Thiên cũng có tình cảm thương mến của con người hay sao? Nếu suy nghĩ theo một chiều hướng khác, có lẽ tình cảm con người là thứ rất hẹp hòi, khi bỏ nó đi rồi, trong sinh mệnh tự nhiên tránh được rất nhiều "tà nhiễu" của tình cảm trong nội tâm. Khi tránh được "tà nhiễu", tự nhiên sẽ nghe được nhiều "sự thật", thấy được nhiều "lẽ thật". Mà lẽ thật lại có tác dụng "chữa lành", nên người ta loại bỏ đi tình cảm rồi, thì tự nhiên thân thể sẽ dần khỏe mạnh. Trong Đông Y chẳng phải vẫn nói "Bạo hỷ hại tâm" hay sao? Rất có thể, tình cảm con người mới chính là nguồn gốc của bệnh.
Khi thoát được ra khỏi tình cảm của con người, đức Phật cũng như chư Thiên nhìn thấy được lẽ thật. Carl Jung vì sao nói đức Phật nói
sai?
Là bởi vì đức Phật nhìn thấy được chiều dài sinh mệnh qua hàng bao nhiêu kiếp. Ông và chư thiên đều thấy con người, dù có ác tới cỡ nào, đều hết sức đáng thương. Theo lời ông giảng, người làm ác phải gánh nghiệp, phải trả nghiệp, không trong đời thì trong địa ngục. Trong năm tháng tua đi cực kỳ nhanh, người làm ác chính là đang tạo ra đau khổ lên chính bản thân mình.
Dừng lại ở đó một chút, người mẹ nào sinh con, đều muốn đứa con lớn lên mạnh khỏe, vui vẻ. Đau đớn cho người mẹ biết bao, khi đứa con lớn lên trong bệnh tật. Nhưng tệ hơn nữa, là đứa con gặp vấn đề về tâm lý, không ngừng đau khổ, không ngừng tự đày đọa mình , tới cuối cùng tự kết liễu mạng sống. Chứng kiến cảnh tượng đó không dễ dàng gì. Huống hồ đó lại là đứa con mình sinh ra.
Vậy từ giác độ đó, đấng tạo ra sinh mệnh, cũng nhìn thấy như Đức Phật, như Chư Thiên, họ cảm thấy thế nào khi tạo vật trong phạm vi của họ không ngừng hành ác, không ngừng tự hủy hoại sinh mệnh của mình? Là một cảm giác không dễ chịu. Người đi nhà thờ Catholic trong sự thô lậu của ngữ nghĩa, không thể tìm thấy từ nào thay thế cho "yêu thương", luôn vẫn cứ giảng Thiên Chúa "yêu thương", thực ra đó không phải là "yêu thương" mà người thường nghĩ tới, đó là một cảnh giới mà người Ấn gọi là "từ bi". Từ bi là một trạng thái không còn tình cảm, chỉ còn cảm giác thương xót vô hạn đối với từng con người tồn tại trong cõi đời này.
Dân Do Thái hết sức thông minh, nhưng cũng vì vậy mà họ không ngừng tự hủy hoại chính mình. Bởi vì cái thông minh của họ thành tựu trong một giác độ hết sức ngắn ngủi của một kiếp người. Nếu biết kiếp trước kiếp này, kiếp này kiếp sau, ai muốn hành ác nữa? Nên Jesus trở về, gieo vào tâm hồn họ "phúc âm". "Phúc âm" kia có tác dụng hướng dẫn sinh mệnh của họ ngừng tự hủy hoại chính mình, có thể bảo lưu sinh mệnh luân hồi lâu dài hơn. Yhwh, và Jesus chính là hai vị thần của dân Do Thái, quản trong một phạm vi rất nhỏ. Trong bối cảnh của Yhwh và Jesus, còn những vị thần khác, ở các địa khu khác. Tuy câu chuyện và cách tiếp cận của họ là khác, nhưng đằng sau vẫn là một pattern chung. Họ là Phật, Đạo, và Thần.
Nơi này vẫn chỉ là một dòng suy nghĩ, hy vọng mọi người đừng gán cho dòng suy nghĩ này một căn cước. Sống trong đời, cũng cần có việc làm, và đời sống cần duy trì. Biết tới người, tự nhiên sẽ vì sinh hoạt của đời làm tà nhiễu suy nghĩ của mình. Ma quỷ vẫn là dùng cách đó để tấn công, để con người bị ràng buộc vào hình tướng. Một khi bị ràng buộc vào hình tướng, thì các khiếm khuyết và bất toàn của hình tướng sẽ được ma quỷ phơi bày và tấn công, người ta nghe theo nó, tự nhiên không còn trân trọng tâm hồn mình nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Luris Fantasy.