Chương 45: “từ thiện”


Vào cuối đời nhà Thanh ở Trung Quốc có Trình lão gia nổi tiếng là một đại thiện nhân. Trình lão gia vốn làm quan trong triều đình, sau khi về hưu vẫn ra sức giúp đỡ dân nghèo xây cầu làm đường, thường xuyên tổ chức phát gạo bố thí, ngoài ra ông còn quyên tiền xây chùa và in ấn kinh Phật, ai cũng ca ngợi công đức.
Tuy vậy vợ chồng Trình lão gia có một người con trai vô cùng hư hỏng, suốt ngày nếu không phải cờ bạc rượu chè thì là ở trong kĩ viện, đã vậy y vô cùng hống hách, thường xuyên ức hiếp người nghèo. Người ta vẫn nói với nhau rằng nhà họ Trình
tuy cha hiền mà sinh con dữ
.
Một đêm nọ Trình lão gia đang nằm trong nhà, đột nhiên rú lên rất thê thảm, rồi thất khiếu cùng trào máu. Trình phu nhân hốt hoảng chạy đến xem thì thấy chồng đã tắt thở, hai mắt ông trợn trắng lên, miệng ông không ngậm lại được. Tin ấy truyền ra ngoài khiến ai cũng cả kinh, vì Trình lão gia là đại thiện nhân, sao có thể chết thảm như vậy?
Gia môn bất hạnh, Trình lão gia chết chưa lạnh xác thì Trình công tử lại bỏ đi kĩ viện chơi, có người hỏi rằng:
Cậu không sợ Trời đánh hay sao?

Trình công tử đáp:
Cha tôi cả đời làm biết bao nhiêu việc tốt, nhưng kết cục chẳng ra gì, tôi tin làm chi vào ba cái nhảm nhí đó!

Câu ấy đến tai Trình phu nhân, tuy bà rất giận đứa con bất hiếu nhưng cũng cảm thấy lời nó nói có lý. Trước đây có mấy nhà sư được Trình lão gia giúp đỡ, nay nghe tin ông mất liền chủ động tới để tụng kinh cho ông, nhưng đều bị Trình phu nhân đuổi về.
Bà mắng:
Chùa của các ngươi là do chồng ta xây cất, kinh sách của các ngươi là do chồng ta in ấn, sao Phật lại không bảo hộ chồng ta? Ta còn khổ công làm việc tốt để làm gì?

Từ đó Trình phu nhân quyết không làm việc tốt nữa, người nghèo tới xin bố thí đều bị bà xua đuổi, thậm chí bà còn lên kế hoạch dỡ bỏ tất cả chùa chiền mà chồng bà xây trước đây.
Họa vô đơn chí, Trình lão gia mất chưa được nửa tháng thì tới Trình công tử! Đêm ấy y ngủ lại kĩ viện, sáng hôm sau người ta mở chăn ra xem thì thấy y thất khiếu chảy máu, chết hệt như cha mình. Trình phu nhân biết tin càng căm hận cuộc đời hơn, cho người đi đập phá một số cây cầu mà Trình lão gia đã bỏ tiền xây trước đây.
Một thời gian sau, có một thầy pháp người châu Âu đến Trung Quốc, ông ta có khả năng gọi hồn người chết về dương gian. Phương pháp gọi hồn của ông ta không giống hẳn với nghề
đồng cốt
mà hiện nay chúng ta biết, ông ngồi niệm chú trước một quả cầu thủy tinh rồi gọi tên người đã khuất, linh hồn người đó sẽ về nhập vào quả cầu.
Trình phu nhân nghe nói ông Tây đó rất cao tay, liền mời ông tới gọi hồn chồng mình xem sao. Ông thầy ngồi làm phép trước quả cầu thủy tinh một hồi rồi gọi đi gọi lại tên Trình lão gia, nhưng gọi mãi chẳng thấy gì xảy ra. Ông ta bèn niệm chú xuất thần đi tìm, nhưng cũng không tìm ra.
Loay hoay một hồi, ông quay sang lắc đầu:
Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện này, tôi không tìm được chồng bà!

Cho rằng mình bị gạt, Trình phu nhân tức giận mắng nhiếc ông thầy pháp, ông này tức mình nói:
Chồng bà hẳn là bị đọa Địa Ngục rồi, chứ nếu tự do thì dù ở đâu tôi cũng tìm được.

Trình phu nhân giận dữ nói:
Chồng ta cả đời làm không biết bao nhiêu việc Thiện, sao có thể đọa Địa Ngục được, ngươi đừng có xảo biện!

Ông thầy pháp nghĩ một hồi rồi nói:
Bà còn thân nhân nào khác cứ đưa tên và ngày sinh ngày mất ra đây, tôi gọi về là biết thật hay giả.

Trình phu nhân vốn rất giận đứa con trai bất hiếu, nhưng giờ không gọi được chồng thì đành phải tìm con, liền bảo ông thầy pháp gọi Trình công tử về. Lần này ông thầy chỉ ở trước quả cầu hô lên ba tiếng, tức thì hồn đã về.
Trình công tử vừa gặp mẹ đã kêu khóc, nói rằng giờ đây mới biết cảm giác đói khổ, tự trách bản thân trước đây quá sa đọa, y năn nỉ mẹ trong vòng 49 ngày có thể làm nhiều việc công đức cho y được giảm đi tội nghiệp.
Trình phu nhân hỏi con:
Tại sao lúc nãy pháp sư không gọi cha con về được?

Trình công tử đáp:
Cha đang chịu cực hình trong Địa Ngục, ngay cả con cũng không được gặp, huống hồ là pháp sư. Tội của cha nghiêm trọng hơn con rất nhiều lần. Con trở nên hư hỏng như vậy một phần cũng là kết quả ác nghiệp mà cha đã tạo.

Trình phu nhân quát:
Nói bậy! Mày là thằng phá gia chi tử, còn cha mày cả đời tu nhân tích đức thì có tội gì?

Trình công tử buồn rầu nói:
Con đã hỏi qua, lời này là chính Diêm Vương gia nói! Diêm Vương gia kể rằng năm đó cha làm quan thì tỉnh Sơn Đông bị nạn đói, triều đình cử cha đem tiền đi cứu trợ nạn nhân, nhưng cha nổi lòng tham dọc đường nên đã cùng hai đại thần ăn chia phần lớn số ngân lượng trong đó. Tiền cứu trợ chỉ có ba phần tới được tay nạn nhân mà thôi. Cuối cùng ở Sơn Đông đã có 10 vạn người chết vì nạn đói.

Trình phu nhân rùng mình, nhớ lại quả có lần Trình lão gia mang rất nhiều ngân lượng về nhà, gia đình từ đó mà trở thành cự phú, nhưng ông ta chỉ nói đó là triều đình trọng thưởng, chẳng lẽ bên trong còn có bí ẩn như vậy sao?
Tuy nhiên bà vẫn ấm ức:
Dẫu cho có là vậy, nhưng cha con đã làm bao nhiêu việc thiện, sao không chuộc tội lại được chứ?

Trình công tử đáp:
Diêm Vương gia nói rằng khi về già cha đúng là có ân hận về việc làm của mình, vậy nên cha mới làm nhiều việc thiện để chuộc lỗi. Nhưng tiền cha dùng làm thiện đó cũng chỉ là tiền cha đã lấy đi trong cứu trợ, không thể coi là công đức gì được, chỉ là đã phát chút thiện tâm mà thôi. Sau này khi cha hoàn trả hết mọi tội lỗi đối với 10 vạn sinh mạng rồi thì Diêm Vương có thể căn cứ vào thiện niệm đó của cha mà cho cha một chút phúc báo. Nhưng nếu mẹ cứ khăng khăng đập phá những gì cha đã tạo dựng thì chút phúc báo đó cũng không còn, thời gian cha ở Địa Ngục sẽ càng lâu hơn nữa. Con không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, chỉ mong rằng mẹ có thể làm thêm việc thiện để giảm bớt tội lỗi của cha và con.

Nói rồi linh hồn Trình công tử rời khỏi quả cầu.
Trình phu nhân lúc này mới hiểu ra thế nào là nhân quả báo ứng, hối hận về những hành vi nông nổi của mình, bà thở dài sườn sượt. Từ đó bà chăm làm việc thiện, ngày đêm đều hồi công đức cho chồng con, mong họ sớm thoát khỏi đau khổ.
Viết thêm: Các tham quan và trọc phú đang làm
từ thiện
, các vị có hiểu gì khi đọc câu chuyện này không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Luris Fantasy.