Chương 48: Một góc nhìn của tôi về
-
Luris Fantasy
- lurisfantasy
- 1125 chữ
- 2021-04-08 01:38:21
Vụ ông
thần y
nọ đang lùm xùm mấy hôm nay khiến tôi nghĩ tới một điều. Vị đại gia kia và một số người đã thách thức rằng, ai thật sự từng được ông
thần y
trị khỏi bệnh thì cứ bước ra làm chứng cho ông ấy. Kết quả tới nay không có ai ra làm chứng cả.
Tôi vẫn để dấu chấm hỏi về ông
thần y
, nghĩa là tôi không thể khẳng định được ông ấy có thể trị bệnh hay không, tôi không thể mù quáng vào ông ấy và cũng không thể hoàn toàn tin số đông được, nên tôi không dám kết luận gì, tất nhiên tôi có suy đoán của riêng mình, nhưng điều này để sau hãy tính. Chỉ là câu chuyện ông
thần y
làm tôi nghĩ tới một vấn đề khác.
Muốn có người đứng ra làm chứng cho ông
thần y
? Làm chứng cho ông
thần y
nghĩa là phải công khai đối đầu với vợ chồng vị đại gia và gần như toàn bộ dư luận? Mọi người nghĩ thử xem, có ai dám to gan vậy không? Tôi giả dụ, chỉ giả dụ thôi, nếu ông
thần y
đã từng trị hết bệnh cho vài người, mà đó đều là người nghèo (vì ông ấy từng khám bệnh từ thiện), thì những người đó có dám đứng ra nói giúp ông ấy không? Thật đáng buồn, nhưng tôi e rằng là
không
!
Tôi xin kể một câu chuyện. Lúc tôi còn nhỏ, học cấp 2, có lần nhóm bạn chúng tôi đi uống trà sữa chung với nhau, trong lúc chạy giỡn mấy đứa bạn gái đã xô vào chân bàn, khiến cái bàn đổ ầm xuống, mặt bàn và ly chén đều vỡ sạch. Cái bàn ngã ngay về phía tôi và tôi vội chụp lấy nhưng không kịp, khi chủ quán nghe tiếng chạy vào thì chỉ thấy tôi đang chụp cái chân bàn, còn mấy đứa bạn gái đã chạy ra xa rồi. Chị chủ quán bèn hỏi tôi:
Em làm ngã hả?
Tôi đưa mắt nhìn mấy đứa bạn gái, tụi nó lại ngoảnh đi nơi khác, tôi đành phải móc 100 ngàn ra trả cho chị chủ quán. Hồi đó 100 ngàn có giá trị khá lớn chứ không như bây giờ, hơn nữa đối với học sinh cấp 2 thì đó là một gia tài.
Khi chúng tôi về, mấy đứa bạn gái mới nói với tôi:
Xin lỗi T nha, tại tụi tui hổng có nhiều tiền như vậy, với lại… nhìn mặt chị đó dữ quá tụi tui hổng dám thừa nhận, T là con trai mà chấp tụi này chi, ha?
Tôi chỉ cười trừ.
Tất nhiên tôi không có ý lôi chuyện đời xưa ra để phiền trách ai hết, mà là tôi muốn nói một sự thật: đạo đức xã hội trượt dốc quá nghiêm trọng, dù là chuyện có do chính họ làm thì họ cũng không dám thừa nhận, và nếu có người giúp họ thì khi người đó gặp nạn, họ chưa chắc đã dám vì người đó mà nói một câu công đạo đâu!!!
Đây là điều tôi nghĩ từ vụ ông
thần y
! Bình thường thì có thể khen ngợi ông ấy, vì dư luận không có chê ông ấy, nhưng bây giờ dư luận đang lăng mạ ông ấy thậm tệ và vị đại gia kia đang thách thức, hỏi nào ai dám bước ra? Và, nếu có người nói, thì người đó thấp cổ bé họng, chưa chắc tiếng nói đã tới được tai quần chúng! Điều này tuy đáng buồn, nhưng đạo đức xã hội thật sự đã đến bước suy thoái này rồi.
Bạn có biết và nhớ chăng, trước đây có một nhà sư nọ rất nổi tiếng, rất có uy quyền trong giáo hội Phật giáo Việt Nam, nhà sư ấy chinh miệng giảng rằng đã tận mắt thấy ông
thần y
trị khỏi bệnh cho một người bại liệt, còn khen ông
thần y
như là một
Bồ Tát sống
vậy. Sở dĩ ông
thần y
có thể
vang danh bốn bể
, cũng một phần là nhờ vào sự
lăng xê
của nhà sư kia trong cộng đồng Phật giáo.
Bây giờ nhà sư ấy làm gì? Nếu như nhà sư ấy thật sự từng thấy ông
thần y
trị khỏi bệnh, tại sao nay im lặng không nói lời công đạo? Còn nếu nhà sư cũng nhận ra đã bị ông
thần y
lừa, thì cũng nên có bài giảng đính chính và xin lỗi các Phật tử vì mình đã truyền tin sai lầm chứ? Cho dù nhà sư ấy chưa kết luận ai đúng ai sai thì cũng phải nói gì đó, vì trước đây nhờ nhà sư lăng xê mà ông
thần y
mới nổi tiếng, nhà sư ấy phải có trách nhiệm với xã hội! Nhưng ông ta lại không có trách nhiệm. Bênh vực
thần y
thì sợ dư luận công kích và không muốn đối đầu với vị đại gia, còn chê
thần y
thì sẽ tự phá hỏng thanh danh của mình, nên rốt cuộc nhà sư im lặng.
Hầy!
Tôi chỉ mượn vụ ông
thần y
để nói điều này thôi, người ta bây giờ đều chỉ nghĩ đến bản thân, ai giúp họ, họ chưa chắc dám vì người đó mà nói lời công đạo. Nhưng mà, thật sự đó là bất nghĩa, là xấu xa, hơn nữa là cực kỳ xấu xa, chỉ là… người ta dường như không nhận ra mà thôi.
Bởi vậy, tôi rất ngưỡng mộ những người học viên Pháp Luân Công, vì họ dám nói lời công đạo! Có những người bị bệnh nặng, sau khi họ tập Pháp Luân Công rồi thì họ khỏe lại, nhưng chính quyền Trung Quốc vì đố kỵ nên đã tổ chức cuộc đàn áp Pháp Luân Công, vu khống Pháp Luân Công thế này thế nọ, ngay cả truyền thông Việt Nam cũng bị ảnh hưởng mà đưa tin không đúng sự thật.
Trong tình huống đó, rất nhiều người đã khỏi bệnh nhờ tập Pháp Luân Công đều bước ra, và nói sự thật về Pháp Luân Công cho mọi người dân các nơi và cho cả báo đài nghe, để họ hiểu rằng Pháp Luân Công bị oan. Dũng khí đó, không phải người nào cũng làm được. Chẳng phải đáng khâm phục sao?
Người ta không lý giải được, lại cảm thấy những người học Pháp Luân Công ấy
lì lợm
,
ngu ngốc
,
hoang tưởng
,... mà không nhận ra, đó là vì chính họ đã trở nên xấu đi rồi, xấu đến mức đối với người đã từng cứu mình họ cũng không dám bênh vực.