Chương 10: Bại lộ
-
Lưu Manh Thần Thám
- Cửu Đường
- 1213 chữ
- 2021-12-31 06:12:09
Thẩm Diễn nghĩ đến tư liệu mà ngày hôm qua nhìn thấy. Mười tám năm trước, vụ án cuối cùng mà Trần Chí Siêu phạm phải chính là có ý đồ gây nổ xe đưa đón của khu chung cư Y Lan, nhưng vì cảnh sát kịp thời lục soát nên cũng không tạo thành thương vong gì, đồng thời truy bắt Trần Chí Siêu tội ác chồng chất về quy án.
Trần Chí Siêu, công ty Hồng Vận, khu chung cư Y Lan, bom.
Thẩm Diễn viết mấy từ mấu chốt lên quyển sổ, đầu ngón tay xoay chiếc bút máy, ánh mắt lãnh đạm vẫn luôn dừng trên mấy chữ kia, dường như tiếng ồn ào náo nhiệt ở văn phòng không hề liên quan đến anh.
Vì vậy khi Triển Phong bước vào, cảnh tượng nhìn thấy chính là một đám người đang nói chuyện phiếm với nhau, mà một mình Thẩm Diễn thì ngồi trong góc nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Anh ta vừa ngủ bù một giấc ở trong xe, lúc này tinh thần sảng khoái, đi vào cười hỏi đám người Đại Lý:
Vui vẻ nhỉ? Nói chuyện gì thế?
Đại Lý còn chưa kịp nhận ra nguy cơ sắp đến, cười hì hì nói:
Không có gì, mấy anh em đang tán gẫu thôi.
Thích tán gẫu thì cậu nên chuyển vị trí đến cạnh chợ bán thức ăn, đúng không?
Nửa câu đầu của Triển Phong vẫn còn cười nói, đến hai chữ cuối cùng thì giọng nói bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt cũng lạnh đi.
Mấy người nghe xong lập tức thức thời ngậm miệng, Đại Lý ngượng ngùng, sờ ót, mọi người tự giác trở về vị trí của mình ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, mấy người trao đổi ánh mắt, ai cũng chán nản. Sao bọn họ lại quên thế hả, trước đó còn cố ý tìm người của văn phòng tỉnh hỏi thăm, biết được mặc dù bình thường Triển Phong cà lơ phất phơ, nhưng một khi tiến vào trạng thái làm việc thì vô cùng nghiêm túc.
Vụ án chưa phá, sáng sớm họ còn rảnh rỗi tám chuyện, đương nhiên đá trúng ván sắt rồi.
Triển Phong cũng không quản mấy người kia nữa mà đi thẳng tới hỗ Thẩm Diễn, tay tùy ý chống trên bàn, cúi đầu nhìn lướt qua bản ghi chép trong tay anh:
Nghiên cứu ra cái gì rồi?
Thẩm Diễn làm như không nghe thấy vừa rồi anh ta dạy dỗ mấy người kia, nghiêm túc trả lời:
Khu chung cư Y Lan và công ty Hồng Vận là hai đầu mối rất quan trọng, có thể hỏi Trần Chí Siêu kĩ một chút, đúng rồi, khi nào thẩm vấn hắn?
Đồng hồ treo tường chỉ chín giờ, Triển Phong suy nghĩ một chút, vỗ vai Thẩm Diễn nói:
Đi, bây giờ thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn.
Trần Chí Siêu ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn đầu gối của mình, thi thoảng lại ngẩng lên, vẻ mặt hờ hững.
Hắn đã bị lơ ở trong này suốt cả đêm, trong mười bốn tiếng, xung quanh chỉ có tường lạnh giá và camera. Mà sự im lặng không tiếng động này chính là vũ khí tốt nhất đối phó với loại tội phạm thành thục như Trần Chí Siêu.
Khi Triển Phong và Thẩm Diễn đẩy cửa đi vào, hắn khẽ ngẩng đầu, sau đó lại cúi xuống.
Mong ông phối hợp trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi, họ tên?
Tiểu Lưu ở bên cạnh bắt đầu ghi chép, thận trọng nhìn người trước mặt.
Trần Chí Siêu nhếch môi, lộ ra hàm răng ố vàng:
Trương Tam.
Tiểu Lưu bỗng chốc nổi cáu:
Trần Chí Siêu! Đừng giở trò với tôi!
Không phải cậu biết sao, vậy còn hỏi tôi làm gì?
Trần Chí Siêu lại cười, đôi mắt ti hí đầy chế giễu:
Cảnh sát bây giờ, thế hệ sau thua thế hệ trước rồi.
Ông…
Trần Chí Siêu rất đắc ý, vênh mặt:
Sao? Bực bội à? Đánh đi.
Đột nhiên Triển Phong vỗ mạnh bàn:
Thành thật một chút! Vì sao ông đến nơi này, trong lòng chúng ta đều biết rõ, ông giả bộ ngu cái gì!
Đèn treo trong căn phòng trống trải cũng lắc lư theo dư âm vừa rồi, bỗng nhiên Trần Chí Siêu im lặng, ánh mắt dao động giữa ba người bọn họ, cuối cùng khép lại, im thin thít.
Thẩm Diễn biết, sau khi trải qua hơn mười tiếng bị làm lơ, đây chính là lúc dễ dàng đánh tan phòng tuyến nội tâm của Trần Chí Siêu nhất.
Anh chủ động mở miệng, giọng điệu bình tĩnh còn mang theo mấy phần khen ngợi:
Ông rất thông minh, có thể nghĩ đến chuyện trốn tại nơi nhìn có vẻ nguy hiểm nhất.
Trần Chí Siêu lặng im trong chốc lát, rồi thở dài:
Tôi già rồi, không thông minh như trước.
Hắn thu lại thái độ khiêu khích phách lối vừa rồi, đây chính là chuyển biến tốt, Thẩm Diễn và Triển Phong liếc nhìn nhau một cái, quyết định đánh cược một lần:
Ông không lường được chúng tôi sẽ tra xét vụ án hai mươi năm trước nhỉ?
Trần Chí Siêu hơi run, lại tiếp tục im lặng, nhưng lần này, hắn đã lộ sự sợ hãi.
Trần Chí Siêu, đây là cơ hội duy nhất của ông, ông hẳn phải biết kết quả gì đang chờ mình, nếu như ông chịu phối hợp, có lẽ chuyện này còn có thể xoay chuyển.
Thẩm Diễn không hề cho hắn thời gian nghỉ ngơi, nhằm ngay lúc hắn lộ sơ hở, lại bổ thêm một nhát.
Anh cố ý nói lập lờ nước đôi là muốn thăm dò nội tình của Trần Chí Siêu, nếu như trong lòng Trần Chí Siêu có mờ ám, như vậy lời nói của anh sẽ đưa đến hiệu quả đáng kinh ngạc.
Quả nhiên, Trần Chí Siêu chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt đầy tuyệt vọng:
Mẹ nó, chính là số mệnh rồi.
Vì sao ông biết sự tình đã bại lộ?
Tôi biết… Đương nhiên tôi biết, vì hắn lại đến uy hiếp tôi, hắn nói sẽ nói chuyện năm đó cho cảnh sát.
Trần Chí Siêu ôm đầu, giọng điệu khó chịu:
Tôi chỉ không muốn chết mà thôi, tôi ngồi trong đó gần hai mươi năm, tôi cũng thay đổi rồi. Bây giờ tôi không có gì cả, vì sao hắn không chịu buông tha cho tôi!
Cuối cùng hắn cũng mở miệng nhận tội, nhưng lại khiến biểu cảm trên mặt ba người càng trở nên phức tạp hơn.
Bọn họ nghe hiểu lời Trần Chí Siêu nói, chỉ là không nghĩ đến, lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Lúc bọn họ điều tra đến Trần Chí Siêu, Trần Chí Siêu lại vì một chuyện khác mà bắt đầu tránh né cảnh sát, từ đó tăng thêm hiềm nghi lên người mình.
Triển Phong im lặng một lúc lâu, đưa tay nhấn một cái nút cạnh bàn, đèn treo phía trên bàn từ từ sáng hơn, chói mắt không chịu nổi.
Anh ta đứng lên, thong thả vỗ mạnh bàn, toàn thân mang theo hơi thở áp bức đến gần Trần Chí Siêu:
Nói rõ ràng đầu đuôi tất cả mọi chuyện ra, chết hay không, không phải do ông định đoạt.