Chương 12: Kẻ thông minh
-
Lưu Manh Thần Thám
- Cửu Đường
- 1559 chữ
- 2022-02-04 04:34:22
Nguyên tầng bảy của bệnh viện thành phố đã bị cảnh sát giám sát, những người còn sống trong vụ nổ đều được điều trị tập trung tại tầng này, 288 người trên xe, chỉ có 8 người may mắn còn sống, trong đó 3 người bị thương nhẹ đã tỉnh lại, nhưng trạng thái tinh thần vẫn chưa thích hợp 3tra hỏi, 5 người còn lại vẫn đang hôn mê sâu, ngay cả bác sĩ cũng không có cách nào chắc chắn được khả năng tỉnh lại của bọn họ là bao nhiêu9.
Người bảo vệ này rất may mắn, tuy phòng thường trực cách chỗ thân xe phát nổ rất gần, nhưng lúc đó đúng lúc ông ấy ra ngoài đưa b6áo cho cư dân khu chung cư, lúc phát nổ, ông ấy vừa vặn đi tới vòng ngoài cùng của sóng xung kích, lúc bị bắn ra ngoài, đầu đập xuống đất, n5ên mới dẫn tới hôn mê.
Bác sĩ điều trị chính họ Trang nghiêm túc nói về tình trạng hiện giờ của người bảo vệ cho bọn họ, lại cố ý căn dặn:
Tuy trên người ông ấy không bị thương quá nặng, nhưng những người trải qua vụ nổ đều có di chứng sau khi bị thương, lúc các anh hỏi cố gắng khách sáo một chút, đừng nên kích thích ông ấy.
Triển Phong khẽ nhếch môi, cười tuấn tú mà quái dị, vỗ bả vai bác sĩ Trang, nói:
Yên tâm đi, các anh em sẽ có chừng mực.
Trên mặt Vương Bảo Lâm lộ ra vẻ sợ hãi, ánh mắt dần dần sâu hơn:
Đúng, tờ giấy kia rất kỳ quái, giống quyển tạp chí, kích cỡ của nó chỉ vừa đúng bằng cỡ của tờ rơi. Lúc đầu suýt chút nữa tôi đã ôm nó đi giao cho hộ gia đình rồi, nhưng sau đó nó lại lộ ra một góc, tôi thấy màu sắc không đúng lắm nên mới rút ra.
Chú đã nhìn thấy gì?
Tôi nhìn thấy… nhìn thấy chữ…
Vương Bảo Lâm bỗng nhiên nghẹn ngào, cả người bắt đầu run rẩy kịch liệt:
Chữ được cắt từ trên báo ra, đề… sau 8 giờ, sắp phải tạm biệt rồi, lên đường thuận buồm xuôi gió.
Thẩm Diễn nhìn ra được ông ta đang nói dối, nhưng không vội vã vạch trần mà chỉ khẽ cười, nói với ông ta:
Chú Vương, chú có biết không, lúc một người muốn che giấu điều gì thì nét mặt của người đó sẽ luôn chậm hơn bình thường một giây. Một giây ngắn ngủi này cũng chỉ có cao thủ biểu cảm mới khống chế được, không phải ai cũng có thể thu phóng phản ứng đầu tiên của mình một cách tự nhiên, chú có hiểu ý tôi không?
Tôi… Tôi…
Vương Bảo Lâm ấp úng, thấp thỏm lo âu, cúi đầu im lặng một hồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi dò:
Đồng chí cảnh sát, nếu như tôi không nói thì hai người có đánh tôi không?
Ánh mắt sắc bén của Triển Phong quét tới, giọng điệu lạnh nhạt:
Chú cũng biết chúng tôi là cảnh sát, phối hợp với cảnh sát điều tra là nghĩa vụ nên làm của công dân, hiểu không? Nếu như không muốn nói vậy lát nữa chú theo chúng tôi về Cục Cảnh sát, bác sĩ Trang đã nói với chúng tôi rằng chú có thể xuất viện được rồi.
Quen, đều quen hết, trong khu này nhiều người lớn tuổi lắm, họ đều nhiệt tình, lại thích tán gẫu. Cũng có mấy hộ gia đình trẻ nhưng đều rất lễ phép, không có ý xem thường dân quê chúng tôi.
Thẩm Diễn mở cuốn sổ ghi chép trong tay, lại hỏi Vương Bảo Lâm thêm mấy vấn đề nhỏ nhặt, thỉnh thoảng ghi vài dòng vào trong sổ. Bỗng nhiên, anh ngước mắt lên, giọng nói đột ngột trầm xuống:
Gần đây trong phòng thường trực của chú có nhận được bức thư kỳ lạ nào không?
Sắc mặt Vương Bảo Lâm sững lại, sau đó lập tức lắc đầu, thề thốt phủ nhận:
Không, tôi chưa từng thấy bức thư kỳ lạ nào cả.
Anh ta cũng nhìn ra đối phương là người thiếu kiến thức pháp luật hoàn toàn, nên dứt khoát tương kế tựu kế, đánh vào mặt tâm lý, dọa ông ta.
Quả thật Vương Bảo Lâm chưa bị dọa dẫm đến thế bao giờ, lập tức nhụt chí, nói ra hết tất cả.
Thường ngày tôi vẫn hay nhận báo, đưa thư giúp các hộ gia đình, đôi lúc cũng đi phát tờ rơi của siêu thị, kiêm cả đưa sữa. Thật ra lúc đầu tôi cũng không cần phải quản lý những thứ này, nhưng hàng tháng mỗi gia đình cho tôi 50 tệ coi như phí chạy vặt, nên tôi cũng đồng ý.
Đừng căng thẳng, chúng ta cứ tâm sự thoải mái thôi.
Thẩm Diễn cố gắng nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể, hòa hoãn cảm xúc của người bảo vệ:
Vương Bảo Lâm, chú làm bảo vệ ở khu chung cư Y Lan này bao lâu rồi?
Ánh mắt Vương Bảo Lâm chuyển qua chuyển lại giữa Thẩm Diễn và Triển Phong, ông ta nhỏ giọng trả lời:
Hơn một năm, sắp được một năm rưỡi rồi.
Chú quen biết hết những cư dân trong khu chung cư này chứ?
Thẩm Diễn nhớ kĩ câu nói này rất nhanh, lạnh giọng hỏi tiếp:
Chú có nói chuyện chú nhìn thấy trên tờ giấy cho người khác biết không?
Khoảnh khắc đó trên mặt Vương Bảo Lâm liền chan chứa nước mắt, tràn ngập hối hận và xấu hổ, tiếng gào khóc đau đớn lại thê lương cùng cực:
Tôi không… Tôi không nói gì, tôi cho rằng đó là trò đùa quái đản… Lúc đó tôi chỉ muốn mau mau giao báo cho xong để khỏi chậm giờ, căn bản không nghĩ nhiều đến vậy… Ai ngờ lúc quay về, thì… thì…
Ông ta không nói nên lời, cúi đầu dùng cánh tay đang cắm kim che mặt mình, bả vai không ngừng run rẩy.
Nhưng bác sĩ Trang đâu có nói câu này, Thẩm Diễn liếc xéo Triển Phong bằng ánh mắt không đồng tình, lại thấy người kia đáp trả bằng một nụ cười lưu manh vô lại.
Vương Bảo Lâm vừa nghe tới đoạn còn phải tới Cục Cảnh sát liền loạn hoàn toàn, thất thố nói:
Không không, không phải tôi không muốn nói, nhưng tôi sợ nếu như tôi nói ra rồi thì hai người sẽ phán tội tôi, truy cứu trách nhiệm của tôi.
Có phán hay không, có truy cứu hay không đều không tới lượt chú nói.
Triển Phong khoanh tay, đi đến trước giường bệnh, nhìn xuống Vương Bảo Lâm, bộ dáng lạnh lùng cứng rắn:
Chú chủ động kể hết ra, chúng tôi còn có thể giúp chú giành được khoan hồng.
Bởi vậy nên thư và chuyển phát nhanh gửi tới khu chung cư đều sẽ đặt ở chỗ tôi. Bình thường cứ bảy giờ rưỡi sáng tôi sẽ đi đưa thư, nhưng thời gian gần đây siêu thị vẫn luôn có tờ rơi khuyến mại hạ giá nên chỗ tôi rất loạn, có lúc thư của ngày hôm trước sẽ bị chậm sang hôm sau, thế nên có một vài hộ gia đình tỏ vẻ không vui.
Sáng ngày 17, tôi vừa mới tới trạm xe buýt gần đấy mua bữa sáng thì tờ rơi của siêu thị cũng được nhét vào trong. Lúc đó tôi vừa thấy thì hơi tức giận, trên bàn bị loạn thành một đống. Nhưng lúc đó cũng đã bảy giờ rưỡi rồi, nếu tôi còn không đi đưa thư thì mấy gia đình kia sẽ lại nổi nóng nữa, nên tôi chỉ có thể tranh thủ thời gian thu dọn qua loa. Không ngờ tôi lại nhìn thấy một tờ giấy trắng trong số tờ rơi kia…
Thẩm Diễn biết đã tới trọng điểm liền vờ như dẫn dắt đặt câu hỏi:
Có phải tờ giấy trắng kia có gì kỳ quái đúng không?
Nói xong, anh ta liền dẫn Thẩm Diễn đẩy cửa phòng giám hộ ra, bước vào trong.
Đó là phòng bệnh dành cho một người, trong phòng trắng xóa, người bảo vệ ngồi tựa lưng vào đầu giường, đầu quấn một lớp băng dày, trên tay đang cắm kim truyền, lúc thấy hai người họ bước vào, ánh mắt đục ngầu lập tức xuất hiện vẻ căng thẳng.
Thẩm Diễn tự kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu hơi liếc nhìn Triển Phong, thấy Triển Phong khẽ phất tay, ra hiệu cho anh hỏi trước.
Thẩm Diễn cũng giữ im lặng, nếu như có thứ đáng buồn hơn việc sinh mệnh rời đi thì đó chính là có cơ hội cứu vãn nhưng cuối cùng lại trơ mắt nhìn nó trôi vụt qua kẽ tay.
Sai lầm đã xảy ra, hiện giờ dù có hối hận thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Đến lúc Thẩm Diễn và Triển Phong rời khỏi phòng bệnh mà tiếng khóc của Vương Bảo Lâm vẫn chưa ngừng lại. Triển Phong đứng ở hành lang, cuối cùng bực mình mắng một câu:
Mẹ nó giờ mới khóc với chả lóc!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.