Chương 14: Tôn hồng nhị
-
Lưu Manh Thần Thám
- Cửu Đường
- 1387 chữ
- 2022-02-04 04:34:16
Người bên đồn cảnh sát tới rất nhanh. Vừa nhìn thấy mấy tên lưu manh nằm ngổn ngang trên mặt đất, mấy anh cảnh sát đều ngớ người. Lúc nhìn th8ấy hai chữ Triển Phong trên tấm thẻ cảnh sát của người đối diện, ánh mắt mấy anh cảnh sát lóe sáng, tới khi biết mấy kẻ này đều bị Triển Pho3ng dùng tay không khống chế, mấy anh cảnh sát đều kích động tới mức máu nóng sôi trào.
Quả nhiên không hổ danh là Triển Phong của tỉ9nh A! Đây chính là anh hùng, đây chính là ánh sáng của đội cảnh sát bọn họ!
Sau khi mấy tên lưu manh bị còng tay dẫn đi, người trong6 đồn cảnh sát lập một bản khẩu cung đơn giản cho cô gái bị đánh, lưu lại số điện thoại sau đó dặn dò cô gái mấy câu rồi rời khỏi hiện trường5. Cô gái cảm ơn hai người họ rồi định rời khỏi đó nhưng bị Thẩm Diễn gọi lại.
Nhưng anh cũng có thể hiểu được. Vừa rồi ở dưới tầng, đèn đường tối mù như thế, Tôn Hồng Nhị lại bị bọn đòi nợ đánh khiến tinh thần yếu ớt, phỏng chừng vốn không chú ý tới thân thủ và vẻ ngoài của Triển Phong. Sau khi lên tầng tâm trạng đã ổn định, cô ta phát hiện người cứu mình hóa ra là một người trẻ tuổi anh tuấn, Tôn Hồng Nhị thay đổi thái độ hoàn toàn cũng là điều rất bình thường.
Như vậy cũng tốt, Thẩm Diễn nghĩ thầm. Dù sao đây là vụ án của Triển Phong, lẽ nào anh ta lại không góp sức một chút, mượn anh ta dùng mỹ nhân kế, tranh thủ hỏi ra vài manh mối từ chỗ Tôn Hồng Nhị mới được.
Thẩm Diễn đặt cốc nước xuống, sau đó mở cuốn sổ ghi chép đem theo bên mình ra:
Mười tám năm trước ở công ty Hồng Vận từng có vụ nổ liên hoàn diễn ra, chuyện này cô còn ấn tượng chứ?
Tôn Hồng Nhị bất giác giải thích cho mình:
Không sao đâu, bình thường tôi cũng không ngủ sớm thế, không cần lo lắng.
Triển Phong:
…
Hiếm khi thấy Triển Phong cứng họng, Thẩm Diễn sắp không nhịn cười nổi nữa rồi.
Bây giờ là Thẩm Diễn đang hỏi, Triển Phong vẫn im lặng nãy giờ, nhưng cô ta lại dùng chữ
các anh
, nghe thì nhỏ nhặt, nhưng lại có thể phản ánh ý nghĩ đầu tiên trong tiềm thức con người.
Thẩm Diễn liếc Triển Phong, tự dưng thấy hơi buồn cười.
Hình như Triển Phong cũng phát hiện ra, không hề khách sáo liếc mắt đáp trả anh, rồi ho khan hai tiếng, hắng giọng nói:
Tôi đây không có gì muốn hỏi hết, Thẩm Diễn, cậu hỏi nhanh nhanh lên, đừng quấy rầy con gái nhà người ta nghỉ ngơi.
Triển Phong thoải mái gác tay lên ghế sofa, quét mắt nhìn một vòng, vừa vặn không thấy ánh mắt Tôn Hồng Nhị nhìn về phía mình, càng không chú ý tới tia sáng lấp lánh trong đó.
Trong mắt Tôn Hồng Nhị lóe lên một tia mất mát, nhưng ngay sau đó cô ta cúi đầu đan chéo hai tay vào nhau, khẽ nói:
Các anh hỏi đi.
Thẩm Diễn đã chú ý tới một loạt động tác nhỏ của cô ta, nhưng không vạch trần, anh cầm cốc nước trong tay, dịch chuyển một góc độ rất nhỏ, bình tĩnh mở lời:
Không sao, không phải tôi muốn hỏi về vụ nổ đâu. Đúng rồi, cô vào công ty Hồng Vận được mấy năm rồi?
Nhìn tinh thần của cô không được tốt lắm, chúng tôi đưa cô về nhé, đúng lúc chúng tôi cũng có việc muốn hỏi cô.
Sau khi Thẩm Diễn nói xong, thấy cô gái không có phản ứng gì đặc biệt, lại bồi thêm câu nữa:
Về vụ nổ 817.
Dưới ánh đèn mờ, cô gái đứng nghiêng người, cúi đầu, Thẩm Diễn và Triển Phong cách cô ta chừng ba mét, không nhìn rõ vẻ thấp thỏm trên mặt cô. Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cô ta vò vò lọn tóc rối trên trán, ngơ ngác ngước đầu lên nói:
Tôi cũng không rõ về chuyện năm đó, nhưng các anh lên nhà đi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.
Cô gái bị lưu manh vây đánh tên là Tôn Hồng Nhị, theo lời cô ta thì đây không phải là lần đầu tiên những tên lưu manh đến tìm cô ta gây phiền phức. Nguyên nhân là gia đình cô ta nợ nần chồng chất, không trả nợ được, công ty cho vay nợ liền thuê lưu manh đến đánh.
Không phải…
Tôn Hồng Nhị ngây người mấy giây rồi khẽ lắc đầu, mấp máy môi trả lời:
Hai năm rồi, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm ở đó luôn.
Xin hỏi, sao anh biết tôi làm ở chỗ đấy?
Cô ta lại truy hỏi một câu.
Thẩm Diễn lơ đãng, ngón tay chỉ vào cuốn lịch treo tường đáp:
Trên đó có ghi tên công ty của các cô, tôi thấy hình như cô chỉ sống một mình, chắc hẳn là đơn vị phát cho.
Cha tôi mất sớm, trong nhà đều do tôi và mẹ gánh vác. Hai năm trước mẹ tôi bệnh nặng, khi đến bệnh viện khám đã ung thư gan giai đoạn cuối, không còn cách nào khác, chỉ có thể vay tiền để truyền hóa chất chữa bệnh.
Cảm xúc của Tôn Hồng Nhị đã dần dần bình ổn trở lại. Cô ta vào bếp rót hai cốc nước, đưa tới trước mặt Thẩm Diễn và Triển Phong:
Vốn dĩ có thể trả nợ xong rồi, nhưng bệnh tình của mẹ tôi cứ luôn chuyển biến xấu, lại gặp phải tên bán thuốc lừa đảo, sau bao nhiêu biến cố, của cải trong nhà đều đội nón ra đi, mà vẫn không thể giữ lại mạng sống cho mẹ tôi.
Ngôi nhà này bài trí hết sức đơn giản, ngoài một số vật dụng cần thiết cho cuộc sống thì không còn gì khác, ngay cả cốc nước được bưng ra cũng đã ố vàng. Bức tường trống trải bong tróc loang lổ, bên cạnh đồng hồ trong phòng khách có treo hai bức di ảnh đen trắng, một nam một nữ, chắc là cha mẹ cô gái.
Đúng là tôi đã sống ở đây từ nhỏ, nhưng buổi tối trước vụ nổ, đúng lúc tôi lại đi tham gia buổi tập huấn mở rộng do công ty tổ chức nên không ở nhà. Rất nhiều chuyện, tôi cũng chỉ đọc tin tức hoặc nghe hàng xóm nói thôi.
Cô ta vén lọn tóc rối bên tai ra phía sau, để lộ khuyên tai sáng loáng, ngước mắt nhìn Triển Phong nói:
Không biết các anh muốn hỏi chuyện gì, nhưng sợ là các anh sẽ thất vọng.
Anh vừa như tùy ý lại giống như thuận miệng nói ra. Tôn Hồng Nhị nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nụ cười bên khóe môi cũng tươi hơn:
Anh quan sát tỉ mỉ thật, vừa rồi anh hỏi với giọng lạnh lùng quá, làm tôi giật mình sợ hãi luôn đó.
Thế ư? Thói quen của tôi là thấy gì thì sẽ hỏi thẳng.
Thẩm Diễn cười ấm áp nói:
Lần sau sẽ chú ý hơn.
Vẻ mặt Tôn Hồng Nhị cũng hòa hoãn, lắc đầu nói:
Không sao, các anh tiếp tục hỏi đi.
Tôn Hồng Nhị chợt ngẩng đầu.
Tầm mắt Triển Phong bị tác động, nhìn Thẩm Diễn như có điều suy nghĩ.
Ánh sáng lờ mờ trong căn phòng cũ kĩ chiếu rọi gương mặt nghiêng trắng nõn tuấn tú của anh tạo thành bóng mờ, làm mờ đường nét khuôn mặt anh, tạo cảm giác hơi mơ hồ, nhưng giọng nói thì trầm ổn rõ ràng:
Không tiện nói à?
Tôn Hồng Nhị bỗng ngẩn người.
Đôi mắt sáng ngời của cô ta bỗng chốc trở nên u ám, nụ cười mơ hồ trên gương mặt cũng mất tăm, giọng nói lãnh đạm:
Mười tám năm trước tôi mới có mấy tuổi thôi, không có bất kỳ ấn tượng gì, thật sự xin lỗi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.