Chương 23: Còn sống


Nhân viên phá bom đến hiện trường đã là 3 giờ 10 phút, giống như Triển Phong nói, nếu như thật sự yên phận chờ nhân viên phá bom đến,8 bọn họ đã bị nổ banh xác.

Đám người Mã Ba nghe tin bom đã được tháo, sắc mặt vui như trúng số. Hộp sắt bị tháo bỏ, nhân viê3n tiếp viện lại tiến hành lục soát toàn bộ tòa nhà đài truyền hình. Khi xác nhận nguy hiểm đã hoàn toàn được giải trừ, Mã Ba xúc độn9g cầm tay Triển Phong liên tục nói cảm ơn, rồi bày tỏ, tin tức đầu tiên đêm nay sẽ là chuyện này, còn nhiệt tình mời mấy người Triển6 Phong nhận lời phỏng vấn tại hiện trường.
Một lát sau Vương Mẫn hào hứng đi vào, giọng nói vang dội mạnh mẽ. Chứng tỏ khi biết tin này, ông phấn chấn đến nhường nào. Đầu tiên Vương Mẫn khen ngợi mọi người, nói vài câu, rồi nhắc bọn họ tranh thủ thời gian phá án, đừng để tội phạm lại gây nguy hại cho xã hội thêm.

Hôm nay thật đã, đặc biệt thằng oắt kia muốn chơi chúng ta một vố, kết quả đã bị chúng ta chặn lại chỉ trong vài phút.
Thang Vĩ có cảm giác như báo được thù lớn, hô to:
Sướng!

Thẩm Diễn đứng dậy đi đến cửa sổ, ánh mắt xa xăm:
Khi tôi ở Mỹ, đúng lúc thầy đến đó thực hiện một dự án nghiên cứu thảo luận, đều là người Hoa, hơn nữa còn đến từ một thành phố, chúng tôi nhanh chóng thân quen. Sau này, ông ấy dẫn tôi tham gia vào dự án, hai năm ở Mỹ, ông ấy dạy tôi rất nhiều, khiến tôi lần đầu tiên cảm nhận được mình không còn cô đơn nữa.

Triển Phong bắt chéo hai chân, ngồi trên ghế đong đưa:
Cô đơn? Hồi trước cậu nói sáu năm rồi không về nước đúng không, người trong nhà cậu đâu, quá khứ thì sao?


Không sao, tôi vốn ngủ ít.
Thẩm Diễn gấp sổ lại, hơi ngửa người ra sau, lộ cần cổ thon dài:
Anh không xem tivi? Tin thời sự tối nay sẽ đưa tin về chuyện này, bây giờ anh là anh hùng của toàn dân rồi.

Triển Phong xùy một cái rồi nói:
Anh hùng gì chứ, đều dựa vào cậu mò ra dây đỏ đấy thôi.

Thẩm Diễn giương mắt liếc anh ta, sửa lại đâu ra đấy:
Xưa nay tôi không đoán mò, tất cả đều tuân theo logic của hắn, cái chúng ta nhìn là quy luật.

Triển Phong rất thông minh không nói đến cùng, mà tự mình nói:
Thật ra hôm nay cậu có thể không cần liều mạng như thế. Cậu vốn chỉ là nhân viên viện trợ, không cần mạo hiểm đi vào trong đài với chúng tôi.

Triển Phong khẽ giật mình, không ngờ lại nghe được đáp án thế này. Dù là kẻ ngốc đến mấy cũng hiểu mình đã chạm đến nỗi đau của đối phương. Anh ta khẽ giật hầu kết, muốn nói gì đó để an ủi Thẩm Diễn. Nhưng với kinh nghiệm sống của mình, anh ta chưa từng nhẫn nại an ủi ai, cuối cùng đành đứng lên vỗ vai Thẩm Diễn, đưa điếu thuốc cho anh:
Đừng khó chịu quá, bây giờ cậu cũng sống rất tốt đấy thôi.

Thẩm Diễn nhận lấy điếu thuốc, nhìn ánh sáng đỏ lóe lên trong bật lửa, trầm giọng nói:
Trước kia khi còn nhỏ tuổi, nhìn thấy gia đình người ta đoàn tụ, trong lòng liền cảm thấy trống rỗng. Mấy năm nay quen dần, tốt hơn nhiều rồi.

Triển Phong bực mình xua tay:
Xéo ngay, xéo ngay, còn lèo nhèo nữa thì đừng hòng đi.

Mấy người hi hi ha ha trêu chọc vài câu, rốt cuộc thân thể rã rời không gượng được nữa, lần lượt đi về. Trong phòng chỉ còn lại Triển Phong và Thẩm Diễn, Triển Phong thấy anh không đi, nhíu mày hỏi:
Tại sao cậu còn chưa đi?

Thẩm Diễn ngước mắt nhìn anh ta, hỏi ngược lại:
Xem ra được miễn bữa khuya rồi?

Triển Phong không ngờ Thẩm Diễn nhớ kĩ câu nói bông đùa của mình. Anh ta bật cười, kéo ghế ngồi cạnh Thẩm Diễn:
Giờ còn sớm lắm, lát nữa tìm đại chỗ nào gần đây ăn gì đó, phòng bên cạnh có ghế sofa, mệt thì qua đó nằm.

Gương mặt nghiêng của Thẩm Diễn hơi lặng im, rũ mắt, không nhìn ra sự thay đổi trong đôi mắt anh, giọng nói bất giác hạ thấp.

Tôi không có người thân, trong trí nhớ của tôi, toàn bộ ấn tượng và những gì xảy ra trong quá khứ, đều chưa từng xuất hiện hình bóng người nhà.


Đúng là nhân viên viện trợ, nhưng cũng là tổ viên của anh, tôi không thể vừa gặp chuyện đã bỏ chạy.
Thẩm Diễn day day ấn đường, giọng nói mỏi mệt:
Huống chi thầy tôi đang ở trong đài, tôi càng không thể để ông ấy ở lại đó, còn mình thì đi. Nếu như xảy ra chuyện, tôi sẽ tự trách cả đời.


Tình cảm của cậu với Giáo sư Tần quả thật không tệ đấy? Giáo sư đại học à?
Triển Phong thuận miệng hỏi.
Triển Phong thản nhiên nói:
Phỏng vấn thì khỏi, vụ án vẫn chưa phá, chúng tôi cũ5ng chưa làm xong việc. Rút lui.

Thái độ lạnh nhạt của anh ta ấy mà rất được lòng những nữ phóng viên ở đây. Triển Phong vốn là thanh nam châm trời sinh, phụ nữ nhìn thấy anh ta đều phải ngoái đầu nhìn vài lần. Với lại anh ta không thực hiện bất kỳ biện pháp phòng hộ nào, một mình tháo bom, lòng can đảm và sự quyết đoán này càng tăng cao độ đẹp trai, quả thực sắp phá vỡ kỷ lục rồi.
Có thể tưởng tượng được, trong bản tin thời sự buổi tối, có lẽ cái tên Triển Phong sẽ lấp lánh lên sàn với khí phách như ngôi sao Hollywood.
Vừa ra đài truyền hình, mọi người không được nghỉ ngơi, chạy thẳng về đội cảnh sát. Triển Phong báo cáo tình hình với Vương Mẫn, mấy người còn lại thì bận rộn công việc của riêng mình. Thẩm Diễn thì ngồi vào vị trí của mình, xoay bút máy trong tay, như đang ngẫm nghĩ tùy ý viết gì đó lên sổ tay.
Triển Phong liếc cậu ta, cười như không cười nói:
Chờ bắt được người rồi hãy sướng. Hai ngày nay không được nghỉ ngơi rồi, tối nay mọi người về nhà đi, tôi trực ban.

Tiểu Triệu cười hì hì:
Đâu có được, lão đại, anh cũng không ngủ ngon vài ngày rồi, anh về đi, em ở lại cho.

Triển Phong nghiêng đầu hút một hơi, quay người dựa vào cửa sổ, nhìn anh:
Lần trước cậu nói muốn tôi tìm người giúp, là tìm người nhà à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lưu Manh Thần Thám.