Chương 28: Là một người khác
-
Lưu Manh Thần Thám
- Cửu Đường
- 1209 chữ
- 2022-02-04 04:34:32
Dưới ánh đèn thẩm vấn sáng rực, Tôn Hồng Nhị trầm mặc cúi đầu, ngón tay cô ta hơi run vén tóc.
Triển Phong hơi nghiên8g người, một tay khoác lên thành ghế tựa phía sau, dáng ngồi tùy ý càng để lộ ra đường nét cánh tay rắn chắc cân đối của anh3 ta.
Tôn Hồng Nhị thoáng nhìn, hơi đỏ mặt. Cuối cùng, một lát sau cô ta cũng ngẩng đầu lên.
Triển Phong dựa vào thành ghế, cúi đầu bật lửa châm thuốc. Sợi tóc lòa xòa rũ trước trán, mái tóc đen và ngón tay trắng thon dài tôn vẻ đẹp của nhau. Anh ta hút một ngụm xong, nhìn Tôn Hồng Nhị qua làn khói:
Trong khoảng thời gian từ lúc 6 giờ tối ngày 20 đến 9 giờ sáng ngày 23 cô đã đi đâu và làm những gì?
Cô ta suy nghĩ rồi chậm rãi nói:
Tối ngày 20, tôi đến ở nhà đồng nghiệp, sáng ngày 21 chúng tôi cùng đến công ty, sau khi tan ca tôi đi xem mặt một lần… Ngày 22 sáng thì tôi ở nhà ngủ cả ngày, buổi tối tôi ở công ty. Hai ngày này đang cần làm gấp một lô linh kiện, mọi người đều bận rộn tăng ca, tôi đổi làm ca ba, tối ngày 22 đến lượt tôi làm ca đêm, mãi đến 8 giờ sáng hôm sau mới tan ca.
Đồng nghiệp nào? Có tiện nói tên người đó không?
Triển Phong búng tàn thuốc lá, hỏi vu vơ.
Thẩm Diễn gật đầu thấu hiểu. Anh đan hai tay lại đặt trên đùi, người khẽ tựa ra sau, dáng vẻ thong dong nhẹ nhõm, giọng nói bình tĩnh:
Tối hôm đó, cô đã nói dối, đúng không?
Tôn Hồng Nhị liền sửng sốt trong giây lát, sau đó cúi đầu, cắn môi dưới.
Thẩm Diễn cười khẽ:
Không sao, cô không cần căng thẳng, tối đó cô bị khiếp sợ, tâm lý không ổn định là chuyện bình thường. Chúng tôi hoàn toàn có thể hiểu được, cũng tin cô không cố ý nói dối.
Ánh mắt Triển Phong tối dần, không nhìn ra tâm trạng anh ta. Anh ta đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cô ta, đưa tay vỗ vai cô.
Tôn Hồng Nhị lại bò ra bàn khóc thêm một hồi, mới rút giấy lau qua loa, bọng mắt sưng đỏ, nói:
Cảm ơn.
Thẩm Diễn nói:
Xin lỗi, chúng tôi vốn không muốn gợi chuyện đau lòng của cô, rất lấy làm tiếc khi bố cô gặp phải chuyện như thế.
Tôn Hồng Nhị:
Bỏ đi… Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, các anh còn câu hỏi khác không?
Thẩm Diễn nhìn Triển Phong. Đầu ngón tay anh ta kẹp một điếu thuốc, giơ tay ra hỏi ý kiến Tôn Hồng Nhị:
Có ngại không?
Tôn Hồng Nhị khịt khịt mũi, mặt hơi đỏ, lắc đầu nói:
Không sao, anh hút đi.
Tôn Hồng Nhị ngẩn người nhìn động tác búng tàn thuốc của anh ta, sau đó đáp:
Cô ấy tên là Chu Lâm, là bạn tốt của tôi từ nhỏ. Hôm nay khi vị cảnh sát Lưu này đến tìm tôi, cô ấy có đi cùng với tôi, hiện giờ cô ấy đang ở bên ngoài. Nếu không tin, các anh có thể hỏi trực tiếp cô ấy.
Triển Phong ừ một tiếng, chau mày ngậm điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, không nói gì nữa.
Trong những câu hỏi tiếp theo không có câu trả lời nào khiến người ta bất ngờ. Sau đó ba người ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Lưu chỉ vào bên trong hỏi Triển Phong:
Sếp, làm sao bây giờ?
Tôi không hiểu 9ý các anh, tối hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi.
Cô ta hít sâu, liếc nhìn Triển Phong rất nhanh:
Các anh còn đến tìm tôi 6làm gì?
Triển Phong đá ghế của Thẩm Diễn, giọng điệu trầm khàn, nhẹ và chậm rãi, mang chút lười nhác thản nhiên:
T5hẩm Diễn, hỏi thôi.
Thẩm Diễn:
…
Người này thật là! Lúc mới vào cuộc chẳng phải rất tốt ư, giờ lại đá quả bóng cho mình. Thẩm Diễn nghĩ thế, bất giác lườm anh ta, nhưng đối phương lại vờ như không thấy, vẻ mặt đứng đắn.
Vết thương trên trán cô, nhìn đỡ rất nhiều rồi, cô đến bệnh viện rồi à?
Thẩm Diễn uống ngụm nước, từ từ mở miệng.
Tôn Hồng Nhị ngơ ngác, không ngờ anh lại bắt đầu bằng những lời hỏi han quan tâm như bạn bè:
Đúng vậy, hôm sau tôi đến bệnh viện rồi, sợ để lại sẹo.
Trong lúc nói chuyện với Tôn Hồng Nhị, ở một vài tiểu tiết anh đã biết nhấn nhá đúng chỗ, còn cố ý nói hai từ
chúng tôi
. Tôn Hồng Nhị sau khi nghe thế, sắc mặt quả nhiên đã thả lỏng hơn, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Thực ra tôi không nhằm vào các anh, chỉ là không muốn nhắc đến chuyện năm đó. Mỗi lần nhớ đến, tôi giống như gặp ác mộng.
Đầu ngón tay Tôn Hồng Nhị đan vào nhau, ánh mắt du ngoạn trên bức tường trắng trong căn phòng:
Vụ nổ mười tám năm trước, bố tôi là một trong những người trực tiếp trải qua, cũng chính vì vụ việc lần đó, bố tôi mới qua đời.
Thẩm Diễn hơi dịch người lên phía trước, ánh mắt nhìn chăm chú mặt Tôn Hồng Nhị, giọng nói cũng hơi hạ thấp xuống, giống như đang khơi gợi cô ta nói tiếp:
Vụ nổ trên xe ca của công ty Hồng Vận thực tế không hề xảy ra, trong hồ sơ ghi lại không có nhân viên nào thương vong.
Quả thực không có nhân viên thương vong, nhưng bố tôi không phải vì nổ mới chết.
Giọng cô ta hơi run, vẻ mặt mê mang và đau khổ:
Việc xe ca có đặt bom năm đó đã bị một phóng viên tiết lộ ra ngoài, trên xe có radio, thông tin được truyền đi rất nhanh. Sau khi mọi người trên xe nghe thấy đã xôn xao nhốn nháo cả lên. Bố tôi ông ấy bị bệnh tim, không thể chịu nổi sự kích động.
Cô ta giơ tay ôm mặt, cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
Cuối cùng mọi người trên xe đều chạy hết, bệnh tim của bố tôi tái phát, thế là qua đời trên xe.
Cả phòng thẩm vấn đều trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc của Tôn Hồng Nhị. Ánh sáng trắng chói mắt khiến người ta hơi hoảng hốt.
Để cô ta ở trong đó một lát, chờ ghi xong khẩu cung của hai người phòng bên, rồi thả cả ba người ra.
Triển Phong thản nhiên nói.
Tiểu Lưu than một tiếng, chạy đi thông báo Thang Vĩ.
Tôn Hồng Nhị là nghi phạm lớn nhất. Hai người còn lại thì bắt đầu từ ngày mai không cần theo dõi nữa, chuyên tâm để mắt Tôn Hồng Nhị là được.
Triển Phong lại sờ trong túi, phát hiện hộp thuốc đã hết, chỉ đành rút tay lại:
Lúc nãy cậu quan sát cô ta trả lời có thấy gì bất thường không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.