Chương 4: Cái gọi là ăn ý


Triển Phong nói đến đây cũng dừng lại, đôi mắt giống như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm Thẩm Diễn, sau đó nở nụ cười.

Anh ta lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, động tác kẹp thuốc thuần thục đẹp mắt, thậm chí thêm phần ưu nhã, sau khi hút một hơi, hất cằm nói với Tiểu Lưu:
Rõ chưa?


Tiểu Lưu dở khóc dở cười lắc đầu xin tha:
Triển ca, Triển lão đại, anh tha cho em đi, anh có tiếng là thần thám trong đại đội ở tỉnh, em sao theo kịp đầu óc anh chứ…


Triển Phong rít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua mọi người một vòng, sau cùng dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Diễn, không hề che giấu tia sắc sảo trong mắt:
Bởi vì thủ phạm không với tới phần giữa thân xe, có hai nguyên nhân khiến hắn không với tới. Thứ nhất, phía dưới thân xe có quá nhiều thiết bị, muốn thò cánh tay vào lắp đặt thuốc nổ chỉ có thể chui vào từ bên cạnh, nhưng cánh tay tội phạm không đủ dài, vì vậy không làm được cách này; thứ hai, tuy trần xe rất cao, nhưng nếu như tội phạm có tố chất thể lực tốt, hoàn toàn có thể leo lên trần xe từ cửa sổ xe phía trước, đây không phải là động tác quá phức tạp, nhưng hung thủ thậm chí ngay cả động tác này cũng không làm được, điều ấy chứng tỏ hắn không chỉ lùn, còn yếu.


Sau khi nói liền một mạch xong, anh ta ném tàn thuốc trong tay xuống, di di mũi giày mấy cái, vô cùng lưu loát và có lực, sau đó lại hờ hững hỏi Thẩm Diễn:
Thầy Thẩm, đến lượt cậu bổ sung nhỉ?


Thẩm Diễn không ngờ Triển Phong thật sự muốn nhắm vào mình, nhưng anh cũng không ngây thơ, tranh cãi với đối phương chỉ vì khí phách nhất thời.

Thẩm Diễn bình tĩnh lắc đầu nói:
Không có, lý luận và chứng cứ đều rất đầy đủ, tôi hoàn toàn đồng ý.


Vương Mẫn không lên tiếng, dường như đang tiêu hóa dần dần những đầu mối này. Tiểu Lưu ghi lại được hai chữ, rồi tò mò đặt câu hỏi:
Vậy nếu như hung thủ chỉ vì sợ phiền phức nên mới tùy tiện gắn thuốc nổ ở phía trước thân xe thì sao?



Không có khả năng.



Không thể.


Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đều hơi kinh ngạc, sau đó cùng cười nhạt.

Hóa ra tên nhóc này cũng suy nghĩ giống mình.


Nếu như tội phạm là người sợ phiền toái, vậy từ khi bắt đầu hắn sẽ không tỉ mỉ thiết kế tất cả những thứ này, hẳn hắn phải tùy ý tìm một mục tiêu, giết bừa mới phải. Nếu như giả thiết hắn sợ phiền phức này được thành lập, vậy tất cả suy luận vừa rồi của tôi đều mâu thuẫn.
Thẩm Diễn rất kiên định giải thích, giọng điệu nghiêm túc rõ ràng mà lạnh nhạt, lại không hề mang theo tác phong khô khan của kẻ hủ nho mà là một kiểu anh tuấn trong trẻo:
Một người chỉ cần sống trong xã hội, vậy bối cảnh xuất thân, tính cách, nghề nghiệp, chịu sự giáo dục nào, thậm chí chi tiết nhỏ nhất như khẩu vị ăn uống, có từng nuôi động vật không... những điều này đều sẽ trở thành căn cứ biểu thị phân biệt hành vi một cá nhân, phương thức biểu thị này sẽ vô tình thẩm thấu vào lời nói và việc làm của người đó, bất cứ ai cũng không tránh được. Vì vậy ngay khi hắn tiến hành một sự kiện logic hoàn chỉnh, hành vi trước sau sẽ không có sự tương phản quá lớn, nếu như tương phản quá rõ ràng, vậy phải cân nhắc liệu kẻ gây án có phải là nhóm từ hai người trở lên không.


Tiểu Lưu hưng phấn nghe, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
Là như vậy sao, tôi hiểu rồi, vậy chỉ cần gộp những đầu mối này lại với nhau, thì sẽ nhanh chóng tìm được hung thủ rồi.


Vương Mẫn vỗ mạnh lên vai cậu ta, cuối cùng gương mặt nghiêm túc cũng nhẹ nhõm đôi chút:
Phân tích tâm lý học tội phạm chỉ là miêu tả chung chung về phạm vi những kẻ tình nghi, sau đó còn rất nhiều việc như thu thập chứng cứ điều tra, đâu đơn giản như cậu nghĩ.


Ông nhìn Thẩm Diễn, nắm tay khẩn khoản cảm ơn:
Cảm ơn Tiểu Thẩm, hôm nay phân tích của cậu có trợ giúp rất lớn đối với tình tiết vụ án, rất nhiều vật chứng ở hiện trường đều phải mang về xét nghiệm, nhanh nhất cũng phải đêm nay hoặc sáng mai mới có kết quả. Sau đó có lẽ vẫn phải làm phiền đến cậu, tôi thay mặt cho đội cảnh sát hình sự thành phố Q, cảm ơn sự phối hợp và trợ giúp của cậu!


Thẩm Diễn nghe ra được ý tứ trong lời nói của Vương Mẫn, chính là muốn nói vụ án này vẫn chưa xong, về sau vẫn lôi anh tới làm việc.

Anh đã bị Giáo sư Tần kéo lên chiếc thuyền này, bây giờ bảo muốn xuống đương nhiên đã muộn rồi, vậy chỉ có thể bắt tay với Vương Mẫn, nói mấy câu khách sáo.


Đúng rồi, đề nghị các anh quay về điều tra một chút xem mấy chục năm nay có xảy ra vụ án nào tương tự hay không, rất nhiều tội phạm gây nổ đều có tâm lý phản xã hội, một phần trong đó sẽ hướng về người nổi bật trong số đồng loại phạm tội như mình, đồng thời mô phỏng theo thủ pháp gây án của những người kia, xem như gửi lời chào.
Bỗng nhiên Thẩm Diễn nghĩ đến điểm này, lập tức đề nghị Vương Mẫn.


Còn gửi lời chào nữa…
Tiểu Lưu không nhịn được mắng một tiếng:
Thật mẹ nó biến thái.


Thẩm Diễn khẽ gật đầu nói:
Tâm lý biến thái chiếm một phần rất lớn trong tội phạm có nhân cách phản xã hội, thoạt nhìn tội phạm bình thường không khác gì người thường, thậm chí còn bình thường hơn cả người bình thường. Họ có thể sắm vai một người vô cùng xuất sắc, giành được sự tin tưởng quý mến của người xung quanh, cũng không phải tất cả những người có tâm lý biến thái đều u ám quái gở. Trong tội phạm gây nổ, cũng có rất nhiều người thích gây án trùng lặp, trước tiên có thể xem hồ sơ những vụ án xưa, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.


Tiểu Lưu như vớ được vàng, vội vàng cắm cúi ghi chép. Vương Mẫn gọi mấy cuộc điện thoại liên lạc với người của phòng hồ sơ. Triển Phong thì dựa vào tường hút thuốc, ngẩng đầu lên trông hiện rõ đường cong chiếc cằm, chân đạp lên vách tường phía sau, lộ vẻ kiêu ngạo bất cần từ trong xương tủy.


Tiểu Thẩm, bên em thế nào rồi?
Giáo sư Tần thở hổn hển đi đến, ông hơi béo, đứng dưới ánh nắng tháng tám hơn hai tiếng, bây giờ đầu đã đầy mồ hôi:
Nếu như đã gần xong rồi, thầy đưa em về trường trước, bây giờ nhân chứng quan trọng đang hôn mê, vật chứng cũng chưa có kết quả, chắc tạm thời không có việc gì cần đến chúng ta.


Thẩm Diễn gật đầu, lên tiếng chào hỏi với mấy người Vương Mẫn. Triển Phong bỗng nhiên cầm thuốc lá đi đến nói:
Tôi tiễn hai vị.



Không cần, tôi dị ứng với khói thuốc.
Thẩm Diễn lễ phép cười nhẹ với Triển Phong, nhưng nụ cười chỉ dừng bên môi, đáy mắt vẫn là vẻ hờ hững, sau đó xách hành lý rời khỏi hiện trường với Giáo sư Tần.

Trên đường đi Giáo sư Tần cười ha ha hỏi Thẩm Diễn:
Từ khi nào em dị ứng với khói thuốc vậy? Không ưa thằng nhóc đó hả? Hiếm khi có người khiến em không thích.


Thẩm Diễn nghe thầy trêu chọc, chỉ cười gượng:
Không, chỉ là ngủ ít, ngửi nhiều khói thuốc sẽ nhức đầu.


Anh khép mắt, che giấu ý nghĩ thực sự của mình. Giáo sư Tần nói cũng không đúng hết, thật ra đó chỉ là sự chống đối trong lòng anh đối với tất cả cảnh sát.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lưu Manh Thần Thám.