Chương 2: Trở Về


4 Năm Sau, tại một góc nhỏ thành phố.

"Nhanh thật! 4 năm rồi...Tới lúc về rồi nhỉ?"

Cô gái châm điếu thuốc lên hút, mái tóc xõa dài cùng với bộ đồ bó màu đen. Tay cô còn cầm khẩu K-54, tay còn lại dính nhiều vệt máu. Dưới đất hơn chục thi thể đàn ông đô con.

Mã Lâm cầm điện thoại, cô mở danh bạ ấn gọi một số quen thuộc.

"Phở! Tôi muốn về nước!"

Đầu bên kia, giọng trầm thấp của một người đàn ông vang lên:"Muốn làm gì thì làm..."

Dứt lời, hắn cúp máy. Cô ném điếu thuốc xuống, đạp để nó không bén lửa.

Vé đã được đặt sẵn từ lâu nên việc về nước đối với cô chỉ là vấn đề thời gian. Một tuần sau, Mã Lâm bay về nước. Về cái nơi mà cô đã từng nói sẽ không bao giờ trở lại.

Trên máy bay, cô đột nhiên nhớ lại đoạn chat của mình và Mã Gia Nguyên...

[Có phước thật! Chị gái yêu inbox tôi có việc gì không?]

[Em gái! Nghe nói con em nó chết rồi nên chị chia buồn thôi...]

[...]

[Mà dù sao nó chết cũng đáng mà! Thứ con hoang ngoài đường xó chợ đó dù có hay không cũng như nhau a~!]

[Ý mày là gì???]

[Đừng nóng em gái! Chỉ là bữa đó chị bỏ một chút dược vào chai rượu ngon của em thôi...! Mà kể cũng lạ! Tao đặt cho mày cái phòng có chục lão già giàu sụ trong đó thế quái nào mà mày đi lộn phòng thằng lạ mặt và "BÙM"! Ha ha ha ha...! Thôi nhé! Đừng buồn nữa em gái a~ Để bữa khác chị tìm cho mấy ông chú nha~!]

Tại biệt thự nhà họ Điền

"Anh trai...Em có chuyện rất quan trọng muốn nói..."

Người đàn ông chạt 27, 28 tuổi mặc bộ vest đen ngay ngắn, tóc nhuộm đỏ ở phần đuôi, khuôn mặt đẹp không kém gì tên trước mặt anh, nghiêm túc nói.

"Nói!" Tên trước mặt anh nói.

Khuôn mặt điềm tĩnh nghiêm túc lúc nãy giờ đây như điên lên. Anh vò đầu bứt tóc đá qua đá lại la lớn:" "Chời" ơi bố "chẻ" của tui ơi!!! Hai thằng con đẹp mã của anh quậy chết em rồi!!! ANH HAI!!!"

"Kệ đi."

"Trời trời trời!! Anh muốn em kệ kiểu gì? Em không biết đâu! Anh mau chóng tìm mẹ hai tên tiểu tinh tinh đó cho em!!!"

"Thách?"

"..."

"Cô ấy về nước rồi!" Tên đàn ông khẽ cong môi. Nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của hắn, anh run cả người.

"Trời mẹ tui ơi? Anh tui ổng mới cười kìa má ơi!? Nghịch thiên mất rồi!!!" Nói xong, anh chạy toàn loạn. Một lúc sau anh bình tĩnh lại, nói:"Thế giờ theo kế hoạch sắp xếp cho chị dâu hử?"

Tên đàn ông không nói gì, hắn chỉ khẽ gật đầu thế thôi.

Từ ngoài, bỗng có tiếng bò, gà và vịt kêu? Anh nhìn ra cửa sổ, trố mắt...

"Hơ? Hơ hơ hơ...hơ hơ hơ hơ hơ...!!! Đờ mờ hai thằng nghịch tử!!! Con yêu của bố! Bố đến với các con đây!!!"

Dứt lời, anh chạy ra ngoài đem bò vịt gà nhốt lại vào chuồn. Từ trong, hai đứa bé chạt 3, 4 tuổi đi ra. Khuôn mặt nhìn vô cảm như tên đàn ông kia.

"Chú Ba!" Một đứa nói.

"Chú Hai chứ?" Đứa còn lại đáp.

"Hai đứa tiểu tinh tinh này!!! Sao chúng mày lại đi ăn hiếp con yêu của ông!!!"

Hai đứa nhóc nhìn nhau đồng thanh:"Mẹ con đâu?" Nghe thế, anh cười nham hiểm:"Hê hê! Hai đứa khen chú đẹp trai đi rồi nói cho nghe!"

Hai đứa nhóc thở dài, một đứa nói:"Ngày hôm qua..." Đứa còn lại nối tiếp:"...Chú Hai làm vỡ cái bình ba thích nhất!"

"Ngày 22 tháng 3..."

"...Chú Hai làm vỡ khung hình của mẹ!"

"Ngày 29 tháng 3..."

"...Chú Hai dẫn gái về nhà!"

Cứ thế, hai đứa nhóc ranh ma kể gần hết chuyện xấu của anh ra. Anh bị ép đến đường cùng nên phải nói toẹt ra:"Đủ rồi!!! Mẹ hai đứa về nước rồi!!!"

Nghe thế, hai đứa nhóc lừa anh cúi đầu xuống, xoa xoa đầu anh...Ngoan! Ngoan!

Hừ hừ! Hai đứa gia hỏa này làm ông tức muốn ói máu rồi!!!

Anh là Điền Họa Thiên, con trai thứ hai của Tập Đoàn Điền Tử, tập đoàn kinh tế lớn nhất Châu Á. Tên đàn ông nói chuyện với anh lúc nãy là anh hai của anh, Điền Tấn Hạo. Chủ tịch tập đoàn Điền Tử...Còn hai thằng nhóc ranh ma ấy là cốt nhục nhà họ Điền, Điền Thanh và Điền Thu.

Lúc đó, tại sân bay thành phố.

Một cô gái đeo kính râm đen, mái tóc xõa dài chấm lưng, mũi cao môi đỏ da trắng ửng hồng từ trong đi ra. Sự xuất hiện của cô như tiên giáng trần vậy! Cô tháo cặp kính xuống, lộ ra đôi mắt to. Nhìn sâu vào đồng tử như có thể thấy cả một vũ trụ nhân tạo.

Mã Lâm lái con xe phân khối lớn của cô đến một căn biệt thự trong thị trấn gần phía biên giới nước S. Căn biệt thự tương đối ổn, không to cũng không nhỏ. Bày trí đúng phong cách của cô! Lấy màu chủ đạo là các tông màu ấm, cho người ta cảm giác thoải mái! Xung quanh ngôi biệt thự, những bó tường vi nở rộ đung đưa trong gió. Đẹp như nụ cười của cô vậy...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mã Lâm.